Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 31: Tình cũ



Chuyển ngữ: @motquadao


Hứa Nghiên hoàn toàn không biết vì sao Lâm Trạch lại đi đọc bộ fanfic kia, có thể là vào một đêm cô không nhắn tin cho anh, anh đã lên mạng tìm hiểu về buổi concert cô đang phụ trách, vô tình lướt thấy hot topic trong siêu thoại.

Đây là một bộ fanfic được viết bởi anti-fan số một của Lộ Anh Kỳ về chuyện tình cảm của anh ta và bạn gái cũ.

Anti-fan này đã từng là một fan chân chính. Hôm anh ta đăng bài thừa nhận Hứa Nghiên là bạn gái cũ, người này lập tức quay lưng, từng yêu sâu đậm nên khi quay đầu lại càng đâm sâu, lập luận cực kỳ có lý, dẫn chứng có ảnh, có cả video. Sau đó thông tin quá nhiều, cô ta bèn viết luôn thành một bộ fanfic.

Chỉ là để dễ đọc hơn, cô ta cho Hứa Nghiên làm nữ chính, tên cũng là “Tiểu Nghiên”. Thật giả đan xen, đến cả Hứa Nghiên đọc cũng cảm thấy vài phần hoảng hốt, như thể có vài chuyện thật sự từng xảy ra giữa cô và anh ta.

Dĩ nhiên, mấy cảnh hôn môi hay lăn giường đều không có.

Cảnh mập mờ nhất là một lần hát karaoke uống rượu chơi trò chơi, lúc hơi ngà ngà say, anh ta ngồi cạnh cô, tựa đầu vào vai cô ngủ thiếp đi.

Khoảnh khắc ấy còn khiến trái tim cô rung động hơn cả một cái ôm tình bạn bình thường.

Lúc đọc bộ truyện này, cảm xúc của Hứa Nghiên rất lẫn lộn. Chủ yếu vì anti-fan đó viết quá chắc tay khiến người ta có cảm giác như đắm chìm trong câu chuyện.

Cô đã dành thời gian làm việc của cả một buổi sáng để đọc hết bộ truyện ngắn này, sau đó mới biết được lý do bộ truyện này hot trở lại là vì sau concert, có người tự nhận là nhân viên thời vụ ở buổi biểu diễn nhắn tin chia sẻ với bạn về Lộ Anh Kỳ, còn người bạn đó thì chụp ảnh màn hình đoạn chat lại và đưa lên mạng xã hội.

Ngoài khen ngợi về sự thân thiện, hát hay, phối hợp tốt, cầu toàn của Lộ Anh Kỳ, hai người đó còn tám nhảm về “bạn gái cũ”  của anh ta.

Nguyên văn đoạn đó là: “Lúc ấy tớ đang ở trong nhà vệ sinh mà không dám ra, nhìn thấy anh ấy xoa đầu cô ấy y như đang xoa đầu cún con vậy, siêu dịu dàng luôn! Nhưng tụi mình đều biết cô ấy là bạn gái cũ mà, hình như giờ đang làm giám đốc âm nhạc hay gì đó, phụ trách dàn bè, luyện tập chung trong một phòng luôn. Trước mặt mọi người thì không nói chuyện gì, vậy mà lại bị tớ bắt gặp là có tương tác! “Đường” của tình cũ kiểu này ngọt mà đắng ghê!”

Rồi trong top bình luận lại có người tự nhận là một nhân viên khác trong concert kể rằng, sau buổi tập Lộ Anh Kỳ muốn đưa bạn gái cũ về nhưng bị từ chối.

Hứa Nghiên gửi đoạn chụp màn hình đó cho Mike: “Cái người nhân viên ‘không rõ danh tính’ này không phải anh đấy chứ?”

Mike: “Nếu là anh thì đáng lẽ phải kể luôn cả vụ anh ta quan tâm đến dạ dày của em, bảo em đừng uống Coca lạnh nữa chứ?”

Hứa Nghiên: “Nói bao giờ đó?”

Mike: “À không có gì, bí mật giữa đàn ông với nhau. Em có bạn trai mới rồi, đừng để tâm đến mấy chuyện đấy ấy.”

Hứa Nghiên ôm đầu thở dài.

Cũng nhờ cái danh “bạn gái cũ” nên có một số fan lại bắt đầu “ship” cô với Lộ Anh Kỳ, cảm thấy “anh nhà” đáng thương, thậm chí còn bớt ghét “Tiểu Nghiên”, có người lạ mặt còn bắt đầu thích Tiểu Nghiên trong truyện nữa.

Tất nhiên Hứa Nghiên biết rõ, nếu cô không phải bạn gái cũ mà là bạn gái hiện tại thì fan của Lộ Anh Kỳ có thể đã dùng nước bọt dìm chết cô rồi.

Đều là chuyện đã qua, bây giờ không phải lúc để ôn lại chuyện cũ.

Hứa Nghiên gửi hot topic đó cho Lộ Anh Kỳ, hỏi anh ta có cần xử lý truyền thông không.

Lộ Anh Kỳ: “Đang đè xuống rồi, không sao đâu, em đừng để ý.”

Hứa Nghiên gửi một biểu cảm “ok” như thể đang trả lời một đồng nghiệp bình thường.

Nếu không vì công việc, cô cũng không rảnh mà đọc hết bộ truyện đó.

Bởi vì cô còn việc khác quan trọng hơn. 

Ví dụ như là dỗ bạn trai.

Hứa Nghiên nhắn cho Lâm Trạch: “Ngày nào anh quay chương trình ấy nhỉ? Em tới được không?”

Lâm Trạch trả lời ngay: “Được.”

“Được” cái gì chứ, cô hỏi hai câu cơ mà.

Đoán là anh đang bận không rảnh gõ chữ, Hứa Nghiên liền liên hệ thẳng với biên kịch Tân Tân của chương trình để bàn việc đến xem ghi hình.

Chương trình “Siêu Tân Binh Khúc Côn Cầu” đã phát sóng hơn nửa chặng đường, số lượt xem vẫn rất ổn. Đặc biệt từ khi Lâm Trạch được chú ý và liên tục lên hot search, thời lượng xuất hiện trong tập chính ngày càng nhiều, biên kịch phụ trách phần của anh cũng được thay bằng sếp của Tân Tân.

Tân Tân: “Tập cuối ghi hình ngày kia đó, khi nào tới cậu đợi tớ ở cổng Nam nhé, tớ đưa cậu vào.”

Hứa Nghiên rất mong chờ, nghĩ sau khi ghi hình xong sẽ lén qua khách sạn anh ở, ngủ lại một đêm, dỗ dỗ để anh không cần ghen nữa.

Ai ngờ tối đó Lâm Trạch gọi điện lại làm tan vỡ hết kế hoạch của cô: “Sáng hôm đó đội bọn anh cũng tới, anh không ở lại khách sạn đâu, ghi hình xong là về đội luôn.”

Thôi cũng được, công việc của anh quan trọng, quay show chỉ là tranh thủ chút thời gian rảnh.

Hứa Nghiên nghe giọng anh có vẻ mệt, không muốn nhắc đến mấy tin đồn vặt vãnh qua điện thoại với anh, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Vậy hẹn gặp anh ngày kia nhé.”

Được gặp anh ở khoảng cách gần là quá đủ rồi.

Buổi ghi hình tập cuối đông nghịt khán giả, náo nhiệt hơn bất kỳ lần nào cô từng tham dự. Không rõ khán giả từ đâu đến, nhưng phần lớn đều là vì xem chương trình mà bắt đầu yêu thích bộ môn khúc côn cầu.

Hứa Nghiên được Tân Tân đưa vào hàng ghế đầu. Qua lớp kính cường lực trong suốt, cô nhìn thấy rất rõ khu vực của huấn luyện viên.

Qua ba tháng rèn luyện, đội tân binh tiến bộ thấy rõ. Đối thủ của họ bắt đầu từ học sinh tiểu học, học sinh trung học, sinh viên đại học, rồi đến đội tuyển nữ chuyên nghiệp, những ông chú về hưu, thậm chí là đội nhà máy thủy sản và nhà máy gia công… 

Đội tân binh thi đấu cùng với các đối thủ ở đa dạng tầng lớp và ngành nghề, dù trải qua không ít thất bại, chưa thắng được trận nào nhưng tinh thần chiến đấu của họ vẫn rất mạnh mẽ.

Bình luận viên đang khen đội tân binh tiến bộ rõ rệt. Hôm nay họ vẫn tiếp tục đối đầu với một đội hình mạnh và chuyên nghiệp chính là đội tuyển U20 Quốc gia.

Dùng ngón chân suy nghĩ cũng đoán được kết quả. Đọc Full Tại Truyenfull.vison

Vì vậy đội tân binh mời tới hai “viện binh”. Một người là Lâm Trạch, người còn lại là đồng đội của Lâm Trạch, cũng chính là thủ môn của đội tuyển quốc gia.

Hứa Nghiên hoàn toàn không biết Lâm Trạch sẽ ra sân, nghe bình luận viên giới thiệu đội hình thì sửng sốt, cũng như những cổ động viên có mặt tại sân đấu reo hò vui sướng.

Vận động viên hai đội lần lượt vào sân, Lâm Trạch vẫn là người đi sau cùng. Anh mặc áo đội tân binh, mang số 33 quen thuộc.

Trận đấu vô cùng căng thẳng, dù có “ngoại binh” nhưng đội tân binh vẫn bị dồn ép đến nghẹt thở.

Do đồng đội quá yếu nên Lâm Trạch gần như gồng gánh cả đội. Anh chơi như siêu nhân, đến mức Hứa Nghiên cảm thấy anh còn mệt hơn cả những trận thi đấu chính thức.

Mặc dù màn thể hiện của Lâm Trạch cực kỳ xuất sắc, nhưng khúc côn cầu là môn thể thao đồng đội, một cánh én không làm nên mùa xuân. Chung cuộc, đội tân binh vẫn thua với cách biệt 3 điểm.

Nhưng điều đó không quan trọng. Đội thua cuộc ấy vậy mà còn vui hơn đội chiến thắng. Các tân binh cởi mũ bảo hiểm ra ôm trong tay, trượt vòng quanh sân đấu, gửi những nụ hôn gió đến khán giả để bày tỏ lòng biết ơn.

Hứa Nghiên tự hỏi liệu có phải họ đang ăn mừng vì “những ngày khổ luyện này cuối cùng cũng kết thúc” không? 

Lâm Trạch cũng trượt vòng theo, nhưng anh giữ khoảng cách, trượt chậm hơn những người khác. Thậm chí có người còn đang cố gắng nhảy hip-hop trên sân băng

Anh trượt tới khu vực khán đài nơi Hứa Nghiên đang ngồi rồi xoay người dừng lại.

Giữa sân băng, lớp kính cường lực và khán đài.

Khoảng cách giữa Lâm Trạch và Hứa Nghiên không xa. Hai người có thể nhìn rõ nhau.

Rất nhiều khán giả vì Lâm Trạch dừng lại mà bắt đầu túm tụm kéo tới, không ngừng hò hét cổ vũ Lâm Trạch.

Anh khom lưng cúi xuống, Hứa Nghiên tưởng anh định cúi chào cảm ơn khán giả.

Không ngờ anh nhặt một quả bóng trong sân lên, ném ra ngoài.

Bóng bay qua bức tường kính cao, bị một anh chàng cao to khác bắt được.

Hứa Nghiên biết anh muốn ném cho mình, vội vàng đứng dậy muốn giành lấy.

Lâm Trạch ném lần hai nhưng vẫn bị người khác chộp mất.

Lâm Trạch bỗng nhiên giơ ngón trỏ lên bên môi làm động tác “suỵt”.

Khi khu vực khán đài đó yên tĩnh lại, anh chỉ tay về phía cô.

Tất cả ánh mắt đổ dồn sang, thấy Hứa Nghiên đang đứng đó. Đột nhiên bị chú ý khiến cô bối rối, tay chân luống cuống.

Lâm Trạch lại nhặt một quả bóng nữa ném ra. Lần này Hứa Nghiên đã thành công nhận được.

Nói đúng hơn là anh trai đằng trước thành công chộp được rồi đưa cho cô.

Lâm Trạch cười vẫy tay với cô, làm động tác hôn gió, rồi quay lưng trượt đi.

Anh chơi nổi như thế, Hứa Nghiên đỏ mặt quay lại vị trí của mình ngồi xuống, kéo thấp vành mũ, không dám ngẩng đầu nhìn ai, khoác túi lên vai rồi lặng lẽ rời sân.

Những ngày bận rộn công việc, thời gian cứ thế trôi qua lúc nào không biết.

Hứa Nghiên theo dì của Trương Húc chạy đôn đáo lo việc cho dự án mới. Dì giao thiệp rộng rãi, nhờ vậy Hứa Nghiên cũng mở mang thêm không ít kiến thức, được tiếp xúc với đủ kiểu quan chức, thương nhân lớn nhỏ.

Dường như phải đến tận bây giờ, sau ngần ấy năm tốt nghiệp, cô mới thực sự biết bước chân vào xã hội là như thế nào.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày Lâm Trạch được nghỉ, Hứa Nghiên xin phép dì nghỉ hai hôm. Dù lịch chạy dự án không cố định, nói là làm việc tự do, nhưng khi cần tăng ca thì cũng làm việc như điên.

Lâu rồi không được gặp bạn trai yêu dấu, Hứa Nghiên chuẩn bị túi to túi nhỏ rau củ và trái cây, nấu sẵn một bàn ăn đầy đặn chờ anh về.

Khu vườn mùa đông đã hoàn toàn trụi lá, những gì hai người cùng cực khổ gieo trồng cũng chỉ thu hoạch được hai cây cải dầu nhỏ trước khi trời lạnh. Chỗ hạt giống còn lại chắc là đang “ngủ đông” trong lòng đất, chẳng thấy dấu hiệu nảy mầm.

Sau đó trời lạnh, hai người cũng không gieo nữa.

Lâm Trạch về đến nhà khi trời đã tối. Trong nhà bật đèn ánh cam ấm áp, sàn nhà được sưởi nên bước lên là thấy ấm. Trên bàn ăn bày đủ món ngon đang bốc khói nghi ngút.

Hương vị “đây là nhà” len lỏi khắp ngóc ngách

Hứa Nghiên vẫy tay với anh: “Anh đi tắm rồi thay đồ trước đi nè.”

Lâm Trạch: “Được.”

Anh đi ngang qua cô, vòng tay ôm vai hôn nhẹ lên trán cô, rồi vào nhà tắm tắm qua cho sạch.

Tắm xong cảm thấy nóng, anh chỉ mặc mỗi áo phông và quần short, ôm tô cơm ăn như hổ đói.

Anh ăn xong cô mới bắt đầu “đòi nợ”. Cô luồn tay vào trong áo anh, giống như một bà vợ đành hanh tra khảo chồng: “Sao anh về muộn hơn một tiếng vậy hả? Em có xem thời tiết và tình hình giao thông rồi, không hề kẹt xe đâu nhó.”

Lâm Trạch lười biếng ngồi ngả người ra sau, để mặc cô sờ bụng mình: “Anh ghé nhà họ Tống gặp mẹ một chút.”

“À à.” Hứa Nghiên rút tay ra. Đây là chuyện nghiêm túc, cô không trách anh được.

Lâm Trạch đi tìm balo, lấy ra một cuốn album nhỏ cỡ lòng bàn tay: “Mang báu vật của mẹ anh về cho em xem đây.”

Hứa Nghiên tò mò đi theo anh ra ngồi trên sofa phòng khách.

Trong album là những bức ảnh chụp Lâm Trạch trước 10 tuổi. Khi ly hôn, Hy Á không cầm theo bất cứ tài sản nào ngoài cuốn album này.

Hứa Nghiên tựa vào cánh tay anh, nhìn anh mở từng trang ảnh.

Tấm đầu tiên là ảnh anh lúc mới sinh, đang nhắm tịt mắt ngủ, đỏ hỏn như con khỉ con.

Hứa Nghiên đưa tay chạm nhẹ vào sống mũi bé con trong ảnh, cực kỳ hâm mộ: “Trời ơi, mới sinh mà mũi đã cao thế này á?”

Thật ra lúc mới sinh nhìn không xinh lắm, mỗi cái mũi là điểm cô có thể khen được.

Nhưng đến tấm thứ hai, cô đã hét lên bằng tất cả cảm xúc thật: “Trời ơi dễ thương quá! Lúc đó anh mấy tháng vậy? Một tuổi hả?”

Lâm Trạch chỉ vào ngày tháng in ở góc dưới: “Chắc là ảnh kỷ niệm tròn 100 ngày đấy.”

Càng về sau, gương mặt bụ bẫm của anh càng trở nên rõ nét, ngũ quan càng sáng sủa, đẹp trai.

Tấm mà Hứa Nghiên thích nhất là khi anh mặc bộ đồ khúc côn cầu, cầm gậy đánh bóng và kẹo m*t, ngồi chồm hổm dưới đất. Cậu bé Lâm Trạch khi ấy mới năm tuổi, vừa bị ngã đau đến bật khóc, nước mắt còn lưng tròng, mẹ đưa cho cậu một cây kẹo m*t hình gấu nhỏ, thế là cậu bé nín ngay lập tức.

Hứa Nghiên lấy điện thoại ra chụp lại tấm ảnh đó, vừa chụp vừa xuýt xoa: “Đáng yêu quá đi mất, tim em tan chảy mất thôi.”

Lâm Trạch vừa xem album cùng cô, vừa kể từng câu chuyện phía sau những bức ảnh, cũng là những ký ức tuổi thơ của anh.

Đó là khoảng thời gian cô chưa được đồng hành cùng anh.

Hứa Nghiên cầm lấy ngón tay anh nghịch nghịch:  “Vậy… anh có muốn nghe chuyện trước đây của em không?”

Lâm Trạch:  “Dĩ nhiên rồi.”

Hứa Nghiên nghĩ có lẽ đây là lúc thích hợp để nói với anh về mấy chuyện xì xào gần đây: “Thế… Em kể chuyện giữa em và Lộ Anh Kỳ cho anh nghe nhé?”

Lâm Trạch lập tức đóng album lại, khóe miệng sụp xuống: “Tự nhiên lại không muốn nghe nữa rồi.”

Hứa Nghiên nghe ra mùi giấm chua trong lời nói của anh. Cô bật cười, ôm lấy cổ anh, cắn cằm anh một cái: “Sao vậy hả? Sao đó~?”

Lâm Trạch đợi cô cắn xong, bế cô ôm vào lòng, cúi đầu nhìn cô: “Hứa Nghiên, nếu em thích biển, sang năm anh đưa em về Vancouver ngắm biển nhé.”

“Anh có một chiếc du thuyền, mùa thu mình có thể ra khơi câu cá, bắt tôm hùm. Tôm hùm Vancouver to lắm đó.”

“Hoặc một đêm hè nào đó mình ngắm pháo hoa trên biển, uống champagne, rồi nhảy một điệu trên boong tàu.”

Lần đầu Hứa Nghiên nghe anh nói những lời như vậy, ngơ ngác đến ngẩn người.

Miệng cô há ra vì bất ngờ, chỉ nói được một câu: “Được ạ.”

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhéo mặt anh: “Em cứ tưởng anh không biết ghen chứ.”

Rõ ràng trước đây mỗi lần cô nhắc đến quá khứ, anh đều tỏ ra rất rộng lượng, bảo rằng đó là một phần trong cuộc đời cô.

“Anh cũng tưởng vậy, nhưng hình như là không phải đâu.” Lâm Trạch ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên vai cô, khẽ hôn vào vành tai cô, thì thầm: “Nên là em đừng thích người khác, chỉ thích mình anh thôi được không?”

— — —

Hết chương 31
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...