Chuyển ngữ: @motquadao
Bình thường Lâm Trạch cứ tẩm ngẩm tầm ngầm, ai ngờ mỗi lần ra chiêu là khiến Hứa Nghiên không kịp trở tay.
Dù đã thân mật với nhau đến bước cuối cùng, Hứa Nghiên vẫn chỉ coi đây là chuyện yêu đương thông thường. Thế nhưng những lời Lâm Trạch dỗ dành muốn dẫn cô ra khơi, rồi lại khẩn khoản bảo cô đừng thích người khác khiến cô lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến chuyện “tương lai” của cả hai người.
Anh yêu cô, cho nên dù công việc bận rộn, dù không gặp được nhau thường xuyên, thì trong kế hoạch tương lai của anh vẫn luôn có hình bóng cô.
Hứa Nghiên bị những lời thì thầm dịu dàng kia của anh làm cho mềm lòng, trái tim bỗng chốc nghẹn lại. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh: “Được thôi, hè năm sau anh nghỉ phép thì mình đi câu cá nhé.”
Nói là chuyện của năm sau nhưng thật ra cũng không xa xôi gì vì năm nay đã gần hết, sắp sửa chuẩn bị sang năm mới.
Hứa Nghiên hỏi anh có kế hoạch gì cho dịp Tết: “Anh gộp Giáng sinh vào Tết luôn hả?”
Lâm Trạch đáp: “Trước kia anh có kỳ nghỉ lễ Giáng sinh nên cũng sẽ đón lễ. Nhưng nếu là Tết thì vẫn tính Tết Âm lịch.”
Anh nhắc nhở cô đầy bất lực: “Gia đình anh đều là người Trung Quốc mà.”
Dù sinh sống ở Canada, nhưng mỗi khi nói chuyện, ông bà và bố anh vẫn thường xuyên nói mấy câu kiểu “người Trung Quốc chúng ta”.
Hứa Nghiên vẫn ngồi trong lòng anh, vươn tay nghịch lông mày anh: “Em nhớ rồi! Thế đội anh có được nghỉ Tết không? Anh ăn Tết ở đây hay về Canada?”
Hứa Nghiên đoán chắc là anh sẽ về. Vì anh vẫn gọi nhà của mẹ là “nhà họ Tống”, không coi đó là nhà mình.
Quả nhiên Lâm Trạch đáp: “Anh phải về một chuyến thăm ông bà nội và ông bà ngoại.”
Dù anh chưa đi, Hứa Nghiên đã cảm thấy như thể sắp phải chia xa rồi.
Lâm Trạch cố ý chọc cô: “Nếu không nỡ thì đi cùng anh luôn nhé?”
“Bố em chắc phát điên quá.” Hứa Nghiên thẳng thừng từ chối: “Em có thể gọi video cho ông bà nội và ông bà ngoại của anh để chúc Tết.”
Lâm Trạch không trả lời.
Hứa Nghiên chu môi: “Gì vậy? Không muốn giới thiệu em với mọi người à?”
Lâm Trạch bật cười: “Đang ghen tị vì em sắp được lì xì đầy túi đây nè.”
Hứa Nghiên cũng cười theo: “Vậy thì em cũng sẽ tặng anh một bao lì xì thật to, dạo này em cá kiếm được lắm đó.”
Hai người nói chuyện rồi lại hôn nhau, không vội làm gì, chỉ ôm nhau thế này cũng thấy đủ mãn nguyện.
Việc Hứa Nghiên nói mình kiếm được nhiều tiền không phải khoác lác. Cô theo dì của Trương Húc chạy dự án, lợi nhuận chia đôi. Dù vất vả, nhưng chỉ trong một tháng, cô đã kiếm được số tiền bằng cả năm đi dạy trước kia.
Phát triển bản thân trong một lĩnh vực hoàn toàn mới là việc vừa khổ cực vừa có cảm giác cực kỳ thành tựu.
Ba Đóa nhìn Hứa Nghiên gầy tới mức cằm nhọn hoắt, kinh ngạc lắc đầu: “Trước kia diễn mấy vở kịch lớn cũng chưa bao giờ thấy mày giảm cân hiệu quả thế này. Hay là đi khám thử xem? Đừng có bệnh gì đấy.”
Đúng là khi cân nặng giảm nhanh thì cũng nên đề phòng bệnh tật. Hứa Nghiên đã gần hai năm không khám sức khỏe, lập tức đến bệnh viện kiểm tra tổng quát. May mắn mọi chỉ số đều bình thường, thậm chí cô còn hơi có dấu hiệu gan nhiễm mỡ nhẹ, bác sĩ khuyên cô nên “bớt ăn xiên nướng, bớt nhậu nhẹt, bớt thức khuya”.
Hứa Nghiên gãi đầu. Hóa ra gầy rạc người chỉ là ảo giác, gan cô vẫn còn tích trữ kha khá.
Cô kể chuyện đó cho Lâm Trạch nghe như kể chuyện cười, nhưng anh lại muốn lập kế hoạch tập luyện cho cô. Cô lập tức gạt đi: “Chuyện của chị, anh đừng xen vào!”
Lâm Trạch: …
Không đấu lại cô, anh đành đăng ký đặt thực phẩm sạch theo tuần, còn thuê hẳn một dì đầu bếp về nấu ngày ba bữa cho cô và Ba Đóa, đảm bảo bữa nào cũng đủ dinh dưỡng và ngon miệng.
Ba Đóa đã phát ngán đồ ăn ngoài, mà đồ tự nấu để giảm cân thì chẳng ra làm sao. Nhờ có Hứa Nghiên mà giờ được ăn món “đặt theo nhu cầu”, lại do một dì đầu bếp từng làm ở nhà hàng cao cấp nấu cực kỳ ngon, ăn bữa nào cũng hạnh phúc ngập tràn.
Bạn trai của Ba Đóa nghe chuyện, anh ta bắt đầu bới móc và cáo buộc bạn trai của bạn cùng phòng cô nàng có động cơ không đứng đắn: “Anh là đàn ông, anh hiểu rất rõ đàn ông. Nếu không có ý định gì với em thì chắc chắn sẽ không bao giờ tiêu tiền cho em đâu.”
Ba Đóa trong cơn tức giận đã lập tức chia tay với tên đó.
Hứa Nghiên cố gắng hòa giải: “Không nghiêm trọng đến thế đâu, không nghiêm trọng đến thế đâu! Hay để tao giải thích với người ta nhé, có khi người ta ghen vì quá quan tâm tới mày thôi.”
Ba Đóa: “Thôi đi, anh ta nói người khác nhưng có khác nào đang bày tỏ suy nghĩ của mình đâu. Tao bảo nè, tao có thể chấp nhận người ta không yêu tao nhiều chứ không thể chấp nhận họ không muốn chi tiền cho tao! Yêu đương mà còn keo kiệt thế này thì đến lúc lấy nhau về liệu có mong chờ được gì vào việc anh ta sẽ hào phóng không?”
Hứa Nghiên luôn thấy Ba Đóa sống rất tỉnh táo. Cô nghe xong cũng thấy có lý, chỉ là vẫn thán phục thái độ dứt khoát của bạn mình.
Cô giơ ngón cái: “Tấm gương sáng cho chị em chúng tôi học hỏi.”
Rồi kể lại với Lâm Trạch.
Lâm Trạch trầm mặc, cảm thấy hơi ngại, bèn đặt thêm một đợt hải sản cao cấp gửi tới cho Ba Đóa, khiến cô nàng phải hoài nghi: “Đừng nói là mày hoặc bạn trai của mày thật sự có ý gì với tao đấy nhé?”
Hứa Nghiên ôm lấy Ba Đóa, dụi vào người cô ấy, áo len cọ vào nhau sinh ra tĩnh điện khiến tóc cô xù hết cả lên: “Tao có thể không có bạn trai, nhưng không thể sống thiếu Ba Đóa Đóa đâu~”
Ba Đóa cũng cọ lại trán cô: “Yêu rồi cái miệng cũng ngọt lịm ha. Tao cũng phải tìm một em trai cho vui mới được.”
“Đi đi, đi đi.” Hứa Nghiên nhét bao lì xì vào túi cô bạn. Gần đến Tết rồi, Ba Đóa chuẩn bị về quê: “Tao chưa biết mua quà gì tặng cô chú nên đưa tiền cho mày nhé. Mày mua quà rồi thay tao gửi tấm lòng tới cô chú nhé!”
Ba Đóa mở bao lì xì ra đếm, tổng cộng có 28 tờ! Cô ấy rút ra 20 tờ trả lại cho Hứa Nghiên: “Cho dù mày phát tài cũng đâu cần phải vung tiền vội thế!”
Hứa Nghiên đẩy tiền lại, không hề có ác ý, thật lòng đáp: “Tao thật sự không biết tặng gì cho mày. Mày nói mày thích tiền mà, vừa hay tao vừa nhận lương.”
Ba Đóa: “Tao thích tiền thật đó, nhưng không phải ai cho tao cũng vui đâu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Hứa Nghiên hơi ngơ ngác. Từ nhỏ cô đã chẳng cần lo lắng gì về tiền, vốn không có khái niệm cụ thể về giá trị tiền bạc. Thời gian gần đây vất vả làm việc, lúc kiếm được thì chưa có cảm giác gì, nhưng khi đem tiền tặng cho người mình quan tâm thì cảm thấy vui cực kỳ.
Thấy Ba Đóa không nhận, cô nghĩ mình thiếu thành ý nên ngay trong đêm chạy đến đại lý vé số đổi 2000 tệ thành 100 tấm vé cào, nhét vào lì xì tặng lại bạn mình.
Không ai cưỡng lại được vé số cào cả.
Tất nhiên Ba Đóa cũng vậy.
Cô nàng lấy đồ khui bia làm công cụ cào vé, ném hành lý chưa buồn xếp sang một bên, ngồi xuống bàn bắt đầu hành trình vé số.
Hứa Nghiên ngồi bên, thu thập những tấm trúng thưởng và hò reo cổ vũ.
Hôm đó Ba Đóa cực kỳ may mắn. Cô nàng cào trúng liên tục, từ 2000 tệ biến thành 2600 tệ, lời những 600 tệ.
Hai người phấn khích đến mức không kịp đợi sáng hôm sau, trùm kín như viên bóng chạy đi lấy thưởng ngay trong đêm. Vừa ra khỏi đại lý vé số, Ba Đóa chuyển ngay một nửa số tiền trúng thưởng cho Hứa Nghiên.
Cả hai đều rất vui.
Hứa Nghiên thấy tặng quà Tết kiểu này cũng hay, định “áp dụng hàng loạt” tặng bố mẹ và cả Lâm Trạch mỗi người một phần.
Lâm Trạch nhẹ nhàng dội cho cô một gáo nước lạnh: “Phàm là dính đến cờ bạc thì chắc chắn sẽ thua.”
Hứa Nghiên: “Em may mắn mà!”
Lâm Trạch: “Anh chỉ mong em giữ lại vận may cho bản thân, đừng chia cho người khác.”
Hứa Nghiên: “Anh biết phá hỏng bầu không khí thật đấy.”
Lâm Trạch: “Anh xin lỗi.”
Cả hai lặng thinh vài giây qua điện thoại.
Hứa Nghiên bực bội cúp máy.
Vừa cúp xong đã thấy hối hận, đang định gọi lại thì anh gửi tới một tin nhắn thoại: “Có thể chỉ mua cho anh một tờ được không? Anh cũng muốn.”
Môi Hứa Nghiên đang phụng phịu lập tức giãn ra, rồi cong lên thành một nụ cười.
Coi như anh thức thời!
Hứa Nghiên là người biết nặng nhẹ. Cô hiểu anh không thích chuyện liên quan đến “cờ bạc” nên đã đổi kế hoạch, cô chỉ tặng mỗi người một tấm lấy may là được.
Nhưng cô mua cho bố mẹ một tấm vé 50 tệ, còn chỉ mua cho Lâm Trạch vé 5 tệ giá trị nhỏ.
Hôm tiễn anh ra sân bay, Hứa Nghiên lấy vé đưa cho Lâm Trạch rồi bảo anh cào luôn.
Nhà người ta tiễn nhau thì lưu luyến, bịn rịn. Hai người bọn họ thì đi lùng cửa hàng tiện lợi để mua kẹo cao su đổi tiền lẻ. Cuối cùng mãi mới đổi được một đồng xu, cả hai ngồi xổm cạnh ghế chờ cào vé số.
Quả thực may mắn thật, họ cào trúng 5 tệ.
Lâm Trạch không đổi thưởng, anh cất tấm vé số và đồng xu vào chiếc túi đeo chéo đính thú bông, muốn giữ lại làm kỷ niệm.
“Anh đi đây.” Lâm Trạch nhìn đồng hồ, vuốt nhẹ sau gáy cô.
Hứa Nghiên chu môi. Vì cô đang đeo khẩu trang nên không thấy được biểu cảm.
Nhưng Lâm Trạch biết.
Anh không để cô tiễn mình nữa: “Tết xong anh về, về là đến tìm em luôn. Đeo khẩu trang đàng hoàng nhé, đừng nán lại sân bay nữa.”
Báo đài đang đưa tin về một loại bệnh viêm phổi truyền nhiễm đang lây lan nhanh chóng. Hứa Nghiên chẳng còn ấn tượng gì về dịch SARS năm xưa, nhưng gần đây ra đường thấy ai cũng đeo khẩu trang ở nơi công cộng nên cô cũng bắt chước mua hẳn một thùng N95.
Tiễn Lâm Trạch xong, cô cũng lập tức về quê. Trước khi về, Hứa Nghiên còn chốt thêm một dự án là cuộc thi văn nghệ “Gia đình hòa thuận” do Hội Phụ nữ Quận tổ chức. Dự án này đã quyết định xong xuôi, Hứa Nghiên chỉ cần điền đơn là xong thủ tục.
Lúc này, chỉ còn năm ngày nữa là đến Giao thừa. Hứa Nghiên tự cho phép mình lười biếng nghỉ sớm, về nhà chơi với bố mẹ thêm vài hôm, chuyện công việc để sau Tết tính.
Về tới nhà, cô còn cẩn thận cách ly ba ngày trong phòng để đảm bảo rằng mình không bị cảm lạnh hay lây sốt từ bất kỳ ai khác trên đường.
Nhưng dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ, nhanh chóng biến thành đại dịch, thương vong không đếm xuể.
Mẹ Hứa Nghiên là bác sĩ chuyên khoa hô hấp, bà được lệnh phải trực tại bệnh viện trong trường hợp khẩn cấp, thành ra chỉ còn Hứa Nghiên và bố cô ở nhà đón năm mới.
Hứa Văn Tiêu lâu rồi mới gặp con gái cưng, ông đã chất đầy đồ ăn vặt và nước uống trong phòng chứa đồ cho cô. Ông cứ liên tục kêu cô ăn nhiều vào vì cô gầy quá.
Hứa Nghiên tặng ông một tờ vé số, dù chẳng trúng được đồng nào nhưng ông vẫn hí hửng khoe lên vòng bạn bè: “Tôi có cô con gái ngoan nhất thế gian!”
Hứa Nghiên lo cho mẹ mình. Nhưng bà là bác sĩ, đây là công việc và trách nhiệm của bà. Có rất nhiều bệnh nhân đang cần bà, cô không thể vì ích kỷ mà bảo mẹ về nhà “tránh nạn”.
Hứa Văn Tiêu an ủi con gái: “Yên tâm đi, mẹ con dày dạn kinh nghiệm, mẹ sẽ biết tự bảo vệ bản thân. Nếu con thật sự bảo mẹ về, lòng mẹ sẽ càng thêm bất an. Mẹ con là ‘thiên sứ’ mà.”
Câu cuối cùng, bố Hứa vừa cười vừa nói. Nhưng Hứa Nghiên thì chẳng cười nổi.
Cô ngồi khoanh chân trên ghế sofa xem chương trình Xuân Vãn nhạt nhẽo. Cô cầm điều khiển TV bấm giảm âm lượng: “Bố, con gọi video để bạn trai con chúc Tết bố nhé?”
Hứa Văn Tiêu: “Haha, được chứ… Ai? Ai gọi?”
Hứa Nghiên: “Bạn trai con ấy.”
Hứa Văn Tiêu: “Bạn trai nào?”
Hứa Nghiên: “??? Ơ kìa, bố nói gì vậy???”
Hứa Văn Tiêu trừng mắt: “Cái thằng ca sĩ kia hả?”
Hứa Nghiên: “Không phải, anh ấy chơi khúc côn cầu!”
Cô nghĩ, giá như mẹ ở nhà thì tốt biết bao, hai mẹ con còn có thể thủ thỉ tâm sự. Chứ có nói với bố thì ông cũng không hiểu, ngôn từ loạn xạ hết cả lên.
Hứa Nghiên đổi ý, không muốn gọi cho bố Hứa xem nữa. Cô ra ban công, tự gọi video cho Lâm Trạch.
Cô buộc tóc, thoa son bóng, kẻ lông mày gọn gàng.
Ở bên kia đang là ban ngày, anh vừa thắp hương cho tổ tiên cùng ông nội và bố, giờ đang ngồi uống trà.
Biết cô sẽ ngại, anh nói với ông nội một tiếng, rồi cầm điện thoại vào bếp, chỉ để cô chào bà nội.
Rõ ràng bà nội đã nghe nói về cô từ lâu. Bà mặc áo màu tím sẫm, mái tóc bạc búi gọn gàng, vẻ mặt hiền hậu.
Bà nội giơ tay, trên cổ tay bà đeo một chuỗi vòng vàng lấp lánh. Bà thản nhiên tháo ra một chiếc vòng ở trên cùng đưa cho Lâm Trạch: “Để khi nào Lâm Trạch về nước thì đưa cho con.”
Hứa Nghiên vội vàng cảm ơn, mặt đỏ bừng cả lên.
Lâm Trạch không để cô ngại lâu, nhanh chóng quay về phòng.
Hứa Nghiên thấy một cậu bé lướt qua camera, cô đoán đây là em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Trạch. Nhìn cậu bé như con lai, mái tóc xoăn xoăn.
Cô cũng vô thức đi vòng vòng trong phòng. Đến khi quay người lại, thấy qua cửa kính ban công, bố Hứa đang dán sát mặt vào cửa, hai tay che trên lông mày để nhìn rõ điện thoại cô đang cầm.
Cô cạn lời, bước tới mở cửa ban công, giới thiệu qua với Lâm Trạch: “Đây, bố em.”
Bố Hứa lập tức đứng thẳng người, lấy dáng vẻ nghiêm nghị kiểu doanh nhân thị trấn nhỏ, nhìn Lâm Trạch bằng một ánh mắt mà ông cho là sắc lẹm.
Nhưng Lâm Trạch không hề lùi bước, vẫy tay chào to dõng dạc: “Con chào bố!”
Hứa Văn Tiêu: !
Ông hừ lạnh một tiếng, mắng thằng nhóc “mặt dày chạy tới nhận bố”: “Cợt nhả!”
— — —