Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 33: Cách trở



Chuyển ngữ: @motquadao


Chỉ vì một câu chào “bố” của Lâm Trạch mà huyết áp của Hứa Văn Tiêu lập tức tăng vọt. Ông còn giành lấy điện thoại từ tay Hứa Nghiên để tắt cuộc gọi video, giận dữ bảo con gái rằng thằng nhóc kia lẻo mép, đừng có để bị nó lừa.

Hứa Nghiên thay Lâm Trạch giải thích: “Anh ấy đùa với bố thôi mà.”

Cô nào dám nói thật.

Hứa Văn Tiêu không thèm nghe. Ông không hài lòng về cậu “con rể” này, nhất là khi biết nhà Lâm Trạch ở tận Canada, trong đầu ông hiện lên viễn cảnh con gái mình lấy chồng xa xứ, đi biệt tăm không về, lập tức gào lên bắt Hứa Nghiên chia tay, ông không đồng ý.

Hứa Nghiên: “Anh ấy đang ở Trung Quốc mà, còn là vận động viên quốc gia nữa đó!”

Hứa Văn Tiêu bịt tai lại, không nghe.

Hứa Nghiên tức tối ném cả nắm vỏ hạt dưa vào thùng rác, trốn về phòng mình, khóa cửa lại gọi video với Lâm Trạch, mặc kệ bố.

Trên màn hình, Lâm Trạch cười áy náy: “Anh chọc giận bố em thật à?”

Hứa Nghiên phồng má, trông như con sóc: “Anh cố ý phải không?”

Lâm Trạch: “Phải đó.”

Còn dám nhận nữa!

Lâm Trạch như một cậu nhóc nghịch ngợm vừa bày trò xấu: “Anh muốn gây chút rắc rối cho em, để lúc em giải quyết rắc rối đó thì sẽ không ngừng nghĩ đến anh.”

Hóa ra là dụng tâm hiểm ác như thế!

Nếu không phải đang là dịp Tết, không được nói lời xui xẻo, Hứa Nghiên nhất định đã mắng cho anh một trận rồi.

Lâm Trạch nhìn Hứa Nghiên tức giận, biểu cảm sinh động, lập tức cảm thấy trái tim trống trải mấy hôm nay như được lấp đầy.

Trước đây, thỉnh thoảng anh cũng nhớ mẹ, nhưng chưa bao giờ thấy mình đáng thương.

Cho đến khi về Trung Quốc, dù sống trong nhà mẹ nhưng anh vẫn không cảm nhận được chút nào về tình mẫu tử đã thiếu vắng bao năm.

Những gì khiến anh thật sự cảm thấy là “nhà” chính là Hứa Nghiên, là những bữa cơm thường nhật ở Áo Viên, là những hạt giống chưa bao giờ nảy mầm.

Về lại căn nhà ở Vancouver, ông bà nội gần đây đã đến ở đây. Trong nhà còn có bố anh, có dì Susan và con trai Lâm Vũ của dì ấy.

Khi bước vào nhà, Lâm Trạch cảm thấy ngôi nhà này đã quá đủ đầy, dường như chẳng cần đến anh nữa.

Anh là kẻ thừa thãi.

Trong cả hai gia đình.

Lâm Trạch không muốn buồn bã bi lụy, nhưng anh muốn được Hứa Nghiên thương xót, muốn cô ôm đầu anh, hôn lên môi anh, nói: “Chị thương anh lắm.”

Sự dịu dàng của cô có thể tiếp cho anh sức mạnh vô hạn.

Lâm Trạch nói: “Ba ngày nữa anh về nước.”

Hứa Nghiên không ngờ anh về sớm thế: “Không phải anh nói mùng Tám mới về sao?”

Lâm Trạch vừa tham khảo chính sách xuất nhập cảnh hiện hành: “Phải cách ly tập trung 7 ngày ở khách sạn, rồi về nhà theo dõi thêm 7 ngày nữa. Bọn anh sắp phải tập trung huấn luyện cho Giải vô địch thế giới nên anh phải trở về càng sớm càng tốt.”

Số ca tử vong vì dịch bệnh vẫn tăng nhanh, chính sách phòng dịch ở Bắc Thành cũng dần siết chặt. Lời Lâm Trạch nói nhắc nhở Hứa Nghiên, cô cố gắng lạc quan nói: “Vậy em cách ly cùng anh luôn, coi như kỳ nghỉ của chúng mình.”

Lâm Trạch: “Cách ly là để loại trừ nguy cơ lây nhiễm, em đừng tới.”

Hứa Nghiên: “Tình hình dịch bệnh trong nước hiện tại mới nghiêm trọng đấy chứ, biết đâu em còn dễ dính hơn anh.”

Lâm Trạch: “Không đâu, em may mắn mà.”

Trước sự nguy hiểm của virus corona mới chưa từng được biết đến, người ta vừa hoảng sợ vì mức độ lây lan và tỷ lệ tử vong, vừa lo lắng về tác động của đại dịch tới kinh tế – xã hội.

Ví dụ như dự án của Hứa Nghiên. Cô có linh cảm rằng trước khi dập được dịch, tất cả hoạt động văn hóa giải trí và nghệ thuật đều sẽ bị tạm dừng.

Cô muốn sớm quay lại Bắc Thành nhưng bố Hứa không cho. Vừa vì không nỡ, vừa vì sợ cô nhiễm bệnh dọc đường.

Hứa Nghiên: “Nhưng con vẫn phải quay lại, con còn công việc nữa mà?”

Hứa Văn Tiêu: “Không làm việc này thì làm việc khác, không tìm được việc gì thì đã có bố nuôi.”

Hứa Nghiên: “… Lão Hứa, bố đừng có bàn lùi.”

Hứa Văn Tiêu: “Hay là con vội về để gặp thằng nhóc Tây lai kia?”

Hứa Nghiên mặc kệ bố Hứa, cô mua vé máy bay sớm hơn hai ngày so với dự kiến. Dù sao thì tính ra kỳ nghỉ năm nay cô vẫn ở nhà lâu hơn mấy ngày so với lịch nghỉ lễ chính thức.

Thấy không ngăn được con gái, Hứa Văn Tiêu đòi đưa cô đi.

Hứa Nghiên không muốn: “Bố đi rồi, nhỡ mẹ con đổ bệnh thì ai lo?”

Hứa Văn Tiêu hết cách, chỉ có thể gom hết chỗ đồ ăn thức uống đã chuẩn bị cho con gái đóng thành mấy thùng bắt cô mang theo.

Hứa Nghiên phát điên: “Từng này gửi hành lý không biết tốn bao nhiêu tiền! Mà con cũng không vác nổi, bố gửi chuyển phát nhanh đi.”

Hứa Văn Tiêu: “Bây giờ gửi chuyển phát cũng không biết khi nào mới được giao, mà trong đây có cả đồ bảo hộ, rất dễ bị mất. Con phải mang theo người.”

Hiện tại khẩu trang bị đội giá trên trời, còn cực kỳ khan hiếm nữa. Vì mẹ Hứa làm trong bệnh viện cảm thấy tình hình không khả quan nên Hứa Văn Tiêu đã nhờ một người bạn mua giúp một lô đồ bảo hộ từ sớm.

Hứa Nghiên chỉ mang theo hai túi khẩu trang y tế và hai chiếc kính chống giọt bắn, còn lại thì không lấy: “Khoe khoang của cải không tốt đâu, con vác từng này hàng khan hiếm, bố không sợ con bị cướp giữa đường hả?”

Hứa Văn Tiêu nghĩ cũng đúng, nhưng người lớn tuổi rất cố chấp, cuối cùng lại vòng về điểm xuất phát ban đầu, ông nhất quyết lái xe đưa con về Bắc Thành, tiện xe mang luôn đồ theo.

Dũng thị cách Bắc Thành 1300 km, lái xe hết khoảng 14 tiếng.

Hứa Nghiên không thay đổi được quyết định bố, đành phải đồng ý.

Hai người xuất phát lúc sáu giờ sáng, khi ấy trời còn chưa sáng. Ban đầu hai người thống nhất thay phiên lái, nhưng Hứa Văn Tiêu chê con gái chạy chậm, phần lớn thời gian ông vẫn là người cầm lái, chỉ chợp mắt nghỉ ngơi sau bữa trưa một lát.

Tất cả hoạt động ăn uống đều giải quyết trên xe, chỉ khi cần lắm mới xuống trạm dừng đi vệ sinh, còn lại hai bố con đều không rời khỏi xe.

Xe chạy một đường băng băng, đến hơn tám giờ tối mới về tới căn nhà thuê của Hứa Nghiên. Hứa Văn Tiêu rót hai ly rượu trắng mà ông mang theo, nhắm với bò kho, uống xong liền nằm vật ra sofa trong phòng khách ngủ luôn.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng bố Hứa đã khởi hành về lại Dũng thị. Ông không yên tâm để mẹ Hứa một mình nên không muốn nán lại thêm ngày nào.

Hứa Nghiên nhợt nhạt ngồi trên ghế sofa nhìn đống hành lý chưa kịp dỡ, chẳng hề buồn ngủ một chút nào.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim kêu líu lo. Đọc Full Tại Truyenfull.vison

Cô nhớ lại bữa ăn tối với bố hôm qua, bố dặn cô đừng làm việc quá sức, nên cô kể về nỗi băn khoăn của mình về ước mơ và lý tưởng rồi hỏi bố về ước mơ và lý tưởng của ông. 

Hứa Văn Tiêu nói: “Bố không vĩ đại như mẹ con đâu. Bà ấy ngày nào cũng cứu người, còn bố chỉ mong hai mẹ con khỏe mạnh, mong con lớn lên vui vẻ.”

Hứa Nghiên nũng nịu: “Con đã lớn rồi mà!”

Hứa Văn Tiêu: “Trong mắt bố, con mãi là một đứa trẻ.”

Càng có tuổi, dường như mọi mong ước của mọi người đều xoay quanh sức khỏe. Bôn ba cả đời cuối cùng nhận ra vật chất không quan trọng đến vậy, lo toan làm gì, miễn gia đình bình an là được.

Mà mong ước đó giữa lúc đại nạn lại càng chân thành và tha thiết hơn.

Lâm Trạch đã cách ly ở khách sạn được mấy hôm, sắp chuyển về Áo Viên để tự theo dõi. Hứa Nghiên một lần nữa bày tỏ việc muốn đến ở cùng anh, Lâm Trạch hiếm khi nghiêm mặt từ chối, không cho cô mạo hiểm vi phạm quy định cách ly.

Hứa Nghiên: “Em lén đến thì anh làm gì được em?”

Lâm Trạch: “Anh sẽ giận đấy. Hứa Nghiên, em muốn làm anh giận à?”

Hứa Nghiên không muốn anh giận, đành thỏa hiệp.

Buồn chán quá, cô mở file ra điền đơn đăng ký dự án, định lấy công việc để phân tán sự nhớ nhung.

Vừa đọc xong phần hướng dẫn tim cô đã thót lên, tại sao hạn nộp hồ sơ lại là trước Tết!?

Cô vội vàng mở điện thoại ra tra lịch. Đúng thật là hạn nộp đã qua hơn nửa tháng rồi, tính ra từ lúc nhận đơn cũng chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn.

Cô lập tức gọi cho dì của Trương Húc để báo tình hình: “…Con tưởng chắc chắn sau Tết mới xử lý, ai ngờ hạn lại là trước Tết.”

“Được rồi, Tiểu Nghiên.” Dì cắt lời cô. “Có thời gian nói nhiều với dì như vậy, chi bằng đi gặp giám đốc Vương nghĩ cách cứu vãn tình hình đi.”

Cúp máy, mặt Hứa Nghiên nóng như phát sốt.

Cô lấy tay quạt lấy gió, cố nghĩ cách cứu vãn.

Gọi điện trực tiếp cho giám đốc Vương nhờ vả chắc chắn không ăn thua. Những người này ngôn từ khéo léo, đá bóng trách nhiệm siêu hạng.

Cô liền điền đơn nhanh nhất có thể, gửi mail đến địa chỉ chỉ định, rồi vội đi mua một hộp quà màu xanh dương ở trung tâm thương mại, bọc vào một thùng carton thường, lái xe tới trước nhà giám đốc Vương, chờ bà về là lập tức trình bày tình hình rồi nói: “Con mang ít đặc sản quê về biếu, cô đừng chê nhé.”

Giám đốc Vương không nhận, Hứa Nghiên bỏ lại rồi chạy luôn.

Sau đó, giám đốc Vương gọi lại, dặn cô lần sau đừng làm thế nữa. Trùng hợp là do công tác phòng chống dịch bệnh nên sự kiện phải hoãn lại, việc nộp hồ sơ dự án cũng bị trì hoãn. Khi nào có thông báo mới thì cô gửi hồ sơ lại là được.

Mọi việc xem như êm xuôi. Hứa Nghiên báo lại với dì, nhưng trong lòng lại thấy nghèn nghẹn. Chuyện này có thể giải quyết chắc chắn không chỉ nhờ vào hộp mỹ phẩm cô mua mà nhờ vào mối quan hệ của dì.

Cô không nói rõ được cái cảm giác khó chịu đó từ đâu, chỉ thấy không hề ổn.

Cô không kể cho Lâm Trạch về những rắc rối trong công việc. Cô cảm thấy anh là người thuần khiết, tình cảm giữa họ cũng rất trong trẻo, cô sợ rằng than thở những chuyện này lại khiến anh cảm thấy mình tục tằn.

Anh không cho cô đến Áo Viên ở cùng, nhưng trong lòng cô khó chịu chỉ muốn đến gặp anh.

Hứa Nghiên không về nhà mà lái xe đến Áo Viên.

Trên cổng sắt còn dán giấy niêm phong.

Hứa Nghiên gửi cho Lâm Trạch một tin nhắn: “Em đang ở cổng.”

Tin nhắn vừa được gửi đi, cửa sổ tầng hai mở ra.

Hứa Nghiên xuống xe, ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm Trạch chống tay lên bệ cửa sổ, gió lạnh lùa vào nhà làm anh ho sặc sụa.

Hai người nhìn nhau, nói chuyện qua điện thoại như Romeo và Juliet đang tâm tình bên khung cửa sổ.

Hứa Nghiên: “Anh thật sự không cho em vào đúng không? Em đã đến tận nơi rồi đấy.”

Lâm Trạch có chút bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải nói thật: “Anh có triệu chứng cảm lạnh.”

Hứa Nghiên nghe vậy càng hoảng: “Sao anh không nói sớm? Em phải vào chăm anh!”

Lâm Trạch: “Có lẽ chỉ là cảm lạnh thôi mà.”

Hứa Nghiên không nghe, tay đã bắt đầu gỡ niêm phong. Cô uy h**p Lâm Trạch: “Anh còn tiếp tục từ chối không cho em vào thì chia tay đi! Em mặc kệ anh luôn!”

Lời uy h**p này nghiêm trọng quá.

Nhưng Lâm Trạch vẫn bình tĩnh, dọa lại cô: “Không sợ chết hả?”

Hứa Nghiên: “Không sợ!”

Lâm Trạch: “Em chết rồi thì bố mẹ em phải làm sao?”

Tay Hứa Nghiên đang xé giấy niêm phong khựng lại giây lát, rồi cô hét lên với Lâm Trạch: “Không phải anh bảo là chỉ là cảm lạnh thôi sao!”

“Thôi được rồi.” Lâm Trạch cũng không chắc, nhưng anh cảm thấy 80% là do hôm đầu về Áo Viên sàn nhà chưa bật hệ thống sưởi nên anh mới bị cảm.

Không gặp Hứa Nghiên, anh còn đủ quyết tâm để từ chối cô. Nhưng vừa thấy cô, anh nhận ra mình chẳng có cách nào kháng cự.

Cô muốn gì, anh đều nguyện gì giúp cô thực hiện.

Lâm Trạch xuống mở cửa.

Hứa Nghiên lái xe thẳng vào sân, đóng cửa xong là cởi áo khoác, sải bước đi vòng vòng kiểm tra khắp nhà, từng gian phòng một.

Lâm Trạch đi theo sau, hỏi: “Tìm gì đó?”

Hứa Nghiên đẩy anh ra: “Tránh ra! Em tìm xem anh giấu con nhỏ nào trong nhà! Để xem hồ ly tinh nào quyến rũ anh mà anh không dám cho em vào nhà!”

Làm gì có hồ ly tinh nào.

Lâm Trạch bật cười, bước lên ôm cô thật chặt.

Nhưng Hứa Nghiên không hề nể nang, nỗi tủi thân dâng lên, nước mắt cô trào ra. Cô đẩy mạnh anh: “Không phải anh không cho em tới sao!”

Lâm Trạch nửa thật nửa đùa ngồi phịch xuống sàn, ngẩng đầu nhìn cô: “Hứa Nghiên, anh chóng mặt…”

Cô mặc kệ.

Anh lại gọi từng tiếng: “Hứa Nghiên, nhìn anh đi… Hứa Nghiên, Hứa Nghiên… anh chóng mặt…”

Hứa Nghiên hít một hơi, cố gắng nuốt nỗi chua xót vào trong.

Cô ngồi xổm xuống sờ trán anh, kéo anh về giường trong phòng ngủ: “Cho anh hôn mê bất tỉnh luôn!”

— — —

Hết chương 33
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...