Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 34: Ấm áp



Chuyển ngữ: @motquadao


Không biết có phải con người ta khi được cưng chiều thì sẽ trở nên yếu đuối hay không, vốn chỉ bị ho và đau họng một chút, nhưng vì có sự xuất hiện của Hứa Nghiên mà Lâm Trạch bắt đầu cảm thấy chóng mặt và hơi sốt.

Hứa Nghiên sợ đến phát hoảng, muốn đưa anh đến bệnh viện.

Lâm Trạch ngăn cô lại: “Đến bệnh viện cũng vô ích, bây giờ chưa có phương pháp điều trị đặc hiệu nào cả, anh sẽ uống thuốc theo triệu chứng rồi theo dõi tại nhà trước.”

Anh tự giác đeo khẩu trang, cũng yêu cầu Hứa Nghiên đeo vào, dù chỉ là cảm lạnh thông thường anh cũng không muốn lây cho cô.

Hứa Nghiên có chút áy náy, nếu không phải cô cứ nhất quyết ở lại đây thì anh cũng chẳng cần phải đeo khẩu trang mà thở khò khè trong lúc bị bệnh.

Cô không ở cùng phòng với anh mà vào bếp nấu ăn, yêu cầu anh đóng cửa lại rồi tháo khẩu trang ra, còn cô sẽ luôn đeo.

Hai người đều cảm thấy hơi bí bách nhưng rất vui vì có thể cùng nhau ở dưới một mái nhà.

Lâm Trạch uống thuốc cảm xong thì đi ngủ, Hứa Nghiên nấu cháo yến mạch, làm hai món trộn nhỏ, còn hầm thêm canh lê.

Cô ngồi trong phòng khách nhìn kim đồng hồ xoay tròn, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân từ phòng ngủ truyền ra.

Hứa Nghiên chạy tới chân cầu thang, ngẩng đầu hỏi: “Có cần em mang cơm lên phòng cho anh không?”

Lâm Trạch đã bước xuống cầu thang. Anh đeo khẩu trang dừng ở nửa đường, dường như nghĩ tới chuyện ăn chung sẽ không tránh được việc tiếp xúc gần, bèn nói với Hứa Nghiên: “Để anh tự lấy.”

Một bữa cơm chia làm hai phần.

Hai người họ, một người ở phòng khách, một người ở phòng ngủ, gọi video với nhau để “cùng nhau” ăn cơm.

Lâm Trạch không có khẩu vị nhưng không muốn lãng phí công sức nấu ăn của Hứa Nghiên nên cố gắng ăn hết sạch rồi mang khay xuống bỏ vào máy rửa bát.

Hứa Nghiên bị anh ra lệnh phải giữ khoảng cách an toàn một mét, đành ngồi trong phòng khách nhìn anh dọn dẹp.

Sớm biết vậy thì vừa rồi lúc anh ôm cô, cô đã không đẩy anh ra rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Nghiên ở lại Áo Viên nhưng lại phải ngủ ở phòng khách.

Cô nằm trên giường gọi video với Lâm Trạch: “Anh có thể khỏi luôn vào ngày mai được không?”

Lâm Trạch bị viêm họng, không tiện nói chuyện, chỉ có thể “ừm” một tiếng.

Hứa Nghiên quấn chăn kín mít. Phần cổ quấn chặt không để lọt chút gió, ngay cả góc chăn cũng cuộn lên và kẹp dưới chân, không để hở ra tí nào.

Cô nói với Lâm Trạch: “Anh mau mau khỏi nhé, em sợ lắm…”

Không chỉ sợ anh bị ốm mà còn sợ phải ngủ một mình trên chiếc giường lạ.

Cô cuộn người chặt như vậy không phải vì lạnh mà là vì sợ mà, cứ cảm thấy nếu để hở chỗ nào thì sẽ bị quái vật ngoạm mất chỗ đó.

Cô kể về những lo lắng vu vơ đó cho Lâm Trạch nghe, anh chỉ nhắm mắt mỉm cười.

Anh nghĩ thầm sau này sẽ mua cho cô hai con thú bông to thật to, để dù anh không ở bên chúng vẫn có thể làm bạn với cô, để cô không còn sợ hãi.

May mắn là nỗi bất an của Hứa Nghiên không kéo dài lâu, có lẽ vì thể chất Lâm Trạch tốt, ngủ một đêm là hết sốt, cổ họng cũng đỡ đau hơn nhiều.

Hứa Nghiên không muốn anh phải ngạt thở vì khẩu trang mãi, chủ động đề nghị chỉ cần mình đeo khẩu trang thôi là được, anh không cần nữa.

Lâm Trạch: “Không sao đâu, phổi anh khỏe lắm.”

Liên quan gì đến phổi chứ?

Hứa Nghiên nghiêm túc vừa đeo khẩu trang vừa hát một đoạn “Aria” cho anh nghe để chứng minh cho anh biết ai mới là người có phổi tốt hơn.

Lâm Trạch: “…”

Anh bất lực bật cười. Mỗi khi ở bên Hứa Nghiên, bất kể anh đang mang tâm trạng nào thì cuối cùng cũng đều hóa thành tiếng cười.

Hứa Nghiên đến vội nên không mang theo máy tính. Để tránh khả năng lây nhiễm, cô cũng tự cách ly ở nhà, không ra ngoài.

Đành dùng máy tính của Lâm Trạch.

Lâm Trạch chẳng để tâm: “Dùng đi, mật khẩu là sinh nhật anh.”

Hứa Nghiên cười gian: “Không có gì mờ ám đấy chứ?”

Lâm Trạch kéo mũ áo hoodie xuống, vành mũ đè xuống phần tóc mái khiến mắt anh bị che mất.

Anh bước từng bước ép sát cô đến góc tường, cúi đầu chống tay lên bờ tường sát tai cô, khẩu trang che gần kín mặt, trông như một kẻ xấu: “Bây giờ anh có thể quay cho em vài thứ “mờ ám” đấy.”

Áp lực khiến Hứa Nghiên đứng ép sát vào tường, trừng mắt: “Anh định quay gì hả!”

Lâm Trạch nhàn nhã: “Em muốn xem gì?”

Hứa Nghiên nghĩ anh chỉ đang hù dọa mình, nghiêm mặt cảnh cáo: “Anh không được quay mấy cái video đó đâu! Em không cho phép bị quay phim!”

Lâm Trạch buông cánh tay đang bao lấy cô, khoanh tay nói: “Ai nói quay em, anh nói quay anh mà. Em thích cơ bụng của anh còn gì?”

Hứa Nghiên kéo áo anh lên, vỗ bụng anh như vỗ trái dưa: “Cái này á? Vậy mà cũng bảo là không thể xem được!”

Bàn tay cô men theo lớp lông trên bụng anh mà trượt xuống, những ngón tay trắng mịn biến mất dưới cạp quần. Cô kéo sợi dây buộc nơi thắt lưng, không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn vào mắt anh, ý tứ đã quá rõ ràng.

Lâm Trạch cảm thấy hơi nóng hầm hập trong mũ áo đã ngưng tụ thành từng giọt mồ hôi trên cổ, lăn xuống ngực rồi chảy một đường ngoằn ngoèo khiến tim gan anh nhộn nhạo ngứa ngáy.

Anh nắm chặt lấy tay cô qua lớp quần, ngăn cô lại, khàn giọng nói: “Anh là bệnh nhân đấy.”

Hứa Nghiên không muốn đôi co với anh mà chỉ nói: “Thế rốt cuộc anh có muốn không?”

Lâm Trạch làm sao chịu nổi. Anh giống như một con ngựa bị buộc cương, không chút phản kháng để cô dắt vào phòng: “Muốn.”

Trong suốt quá trình còn bịt tai trộm chuông đeo khẩu trang, nỗ lực làm công tác bảo hộ thật nghiêm ngặt.

Sau khi “tập thể dục toàn thân” xong, Lâm Trạch nằm sấp trên giường nghỉ ngơi, còn Hứa Nghiên thì tràn đầy sức sống chạy vào phòng làm việc tăng ca.

Lẽ ra sẽ có một buổi biểu diễn nghệ thuật mừng Tết Nguyên Tiêu nhưng hiện tại sự kiện này đã bị hủy, các tranh cãi về vấn đề tài chính cực kỳ mệt mỏi.

Những hoạt động chưa khởi động cũng phải xác nhận hoãn lại khiến Hứa Nghiên vốn năng lượng tràn trề giờ cảm thấy vô cùng đau đầu, mất hết nhiệt huyết làm ăn.

Trương Húc muốn dừng hẳn mảng công việc này, hoàn tiền cho các dự án đã ký, cắt lỗ đúng lúc.

Dì của Trương Húc thì không đồng ý, cho rằng nếu bỏ phí những mối quan hệ và nguồn lực tài chính đã đầu tư từ đầu thì tiếc quá, hơn nữa sau dịch bệnh vẫn phải tổ chức các buổi gala, “Biết đâu các địa phương cũng sẽ tổ chức gala với chủ đề chống dịch để cổ vũ tinh thần mọi người.”

Cuối cùng hai người lại giao quyền quyết định cho Hứa Nghiên. Đọc Full Tại Truyenfull.vison

Nói là quyền quyết định, nhưng Hứa Nghiên có thể quyết gì được đây? Cô chỉ là một người làm thuê bình thường, không thể so được với hai cây đa cây đề kia về việc dự đoán dịch bệnh lẫn tình hình công việc.

Cô chỉ có thể nói: “Em sao cũng được, nghe theo mọi người ạ. Nếu dừng thì em cũng không được nhận lương cơ bản nữa, nhưng công ty có thể giúp em đóng bảo hiểm xã hội không ạ?”

Cuộc họp điện thoại giữa ba người diễn ra rất nhiều lần vẫn không đi đến được kết quả nào, cuối cùng công ty quyết định quan sát thêm nửa tháng, vẫn trả lương bình thường.

Lộ Anh Kỳ cũng gọi cho cô hỏi thăm sức khỏe. Anh ta kể concert của mình đã bị hoãn, các hoạt động thương mại cũng bị lùi lại, từ lúc debut tới giờ hiếm hoi lắm mới được nhàn hạ như vậy, rảnh rỗi nên gọi cho cô tám chuyện.

Hứa Nghiên thì không rảnh như anh ta, chỉ nói “Bạn trai em sẽ ghen đó” rồi cúp máy.

Điện thoại cô đổ chuông liên tục, còn điện thoại của Lâm Trạch lại vô cùng yên ắng.

Anh tự gọt lê ăn, cắt thêm vài miếng bỏ vào bát đưa cho Hứa Nghiên: “Ăn cho mát họng.”

Hứa Nghiên trả lời điện thoại đến rát cả họng, ăn vài miếng lê thấy dễ chịu hơn hẳn, híp mắt cười với Lâm Trạch.

Lâm Trạch cầm một quyển sách hỏi: “Anh ngồi đây được không?”

Anh thấy mình đã đỡ hơn nhiều, muốn ở bên cạnh cô.

Hứa Nghiên gật đầu, tiếp tục xử lý chỗ dự án đã ký kết. Lâm Trạch ngồi trên xích đu, đọc sách dưới ánh mặt trời đầu xuân.

Những ngày yên bình như vậy không còn nhiều, Lâm Trạch tranh thủ tận hưởng từng ngày.

Ngày cuối cùng tự cách ly, anh chủ động kéo dài thêm một hôm, nói là phải ăn hết đồ trong tủ lạnh rồi mới đi.

Hứa Nghiên biết anh muốn ở lại thêm một ngày với mình vì lần này đội tuyển tập huấn cho Giải vô địch thế giới, không biết bao giờ hai người mới gặp lại.

Hứa Nghiên cảm thấy mình đang dần quen với việc phải chia xa, còn Lâm Trạch thì cảm thấy bản thân ngày càng chán ghét sự cô đơn.

Còn chưa đi mà anh đã bắt đầu nhớ cô.

Ngày càng nhiều công ty ở Bắc Thành chuyển sang hình thức làm việc tại nhà, nhưng cũng có không ít lãnh đạo rất tích cực làm giấy thông hành cho nhân viên, cứ như thể nếu thiếu những công việc vô nghĩa của họ thì trái đất không quay được.

Studio Trương Tam Phong dừng hoạt động, buộc phải cắt giẩm một nửa nhân sự mới.

Hứa Nghiên cũng bình thản chấp nhận thực tế “thất nghiệp”, khởi nghiệp luôn đi kèm với rủi ro. Trương Húc bồi thường cho cô một tháng lương, cô còn trích ra 200 tệ gửi lì xì cho anh ấy: “Sư phụ, bảo trọng!”

Trương Húc đáp lại bằng một chiếc sticker Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn: “Chị Nghiên, sau này giàu sang phú quý thì đừng quên nhau nhé.”

Cô thì giàu sang phú quý gì nổi, giờ đến công việc còn chẳng có.

Ba Đóa mơ mộng hỏi cô: “Nếu chúng mình đem hết tiền đi mua thẻ cào thì sao nhỉ?”

Hứa Nghiên: “Thì phá sản.”

Ba Đóa thở dài, việc gia sư của cô ấy cũng bị huỷ mấy lớp, “Mẹ chồng tương lai của mày còn hỏi tao có muốn dọn đến ở cùng họ không, giờ Tống Miểu học online, cô ấy bảo tao có thể đến đó ở để tiện cho việc luyện đàn mỗi ngày.”

Hứa Nghiên: “Nếu mày muốn thì cứ thôi.”

Ba Đóa đảo mắt: “Hay là mày đi đi? Dù sao giờ mày cũng thất nghiệp, sẵn tiện làm quen trước với nếp sống của gia đình Lâm Trạch.”

Ba Đóa biết nhà họ Tống vẫn chưa biết về mối quan hệ của Hứa Nghiên và Lâm Trạch, nên mỗi lần đi dạy Tống Miểu, cô nàng đều có cảm giác như đang làm chuyện gì mờ ám, căng thẳng như đặc vụ.

Hứa Nghiên lắc đầu, cô không đi đâu.

Ba Đóa như một con gà mái, ôm Hứa Nghiên trong vòng tay không rộng lớn của mình: “Thế thì làm trợ lý livestream rồi bán hàng cùng tao nhé, dạo này hộp cơm điện bán chạy lắm.”

Từ sau khi hàng quán không còn bán tại chỗ, mọi người bắt đầu quen với việc tự nấu ăn, những món đồ điện gia dụng nhỏ như thế này bắt đầu bán rất chạy.

Hứa Nghiên gật đầu, thử học theo Ba Đóa làm truyền thông.

Ba Đóa là người livestream, Hứa Nghiên chỉ làm trợ lý, giơ bảng, dán link, hỏi đáp đơn giản, hầu như không cần lên hình.

Lần đầu cô lên sóng, Lâm Trạch còn đặc biệt lập tài khoản xem livestream, hăng hái đặt mua một trăm cái hộp cơm điện.

Ba Đóa cười không khép được miệng: “Cảm ơn “Khúc băng cầu Lâm Trạch”! Cảm ơn đại ca rất nhiều!”

Thời điểm này chương trình “Siêu Tân Binh Khúc Côn Cầu” đã chiếu xong từ lâu. Cộng thêm ảnh hưởng của dịch bệnh, các tin hot search về giới giải trí bị đè xuống suốt một thời gian dài. Lâm Trạch chỉ bùng lên nho nhỏ, không có thêm nhiệt để bùng mạnh hơn. Vì vậy, Lâm Trạch chỉ nổi lên một chút chứ không có bệ phóng nào để bùng nổ mạnh mẽ hơn.

Nhưng Lâm Trạch không để tâm, vốn dĩ anh không có ý định bước vào showbiz.

Với Hứa Nghiên thì đây là một tin tốt, đến giờ cô vẫn còn thỉnh thoảng bị fan cuồng của Lộ Anh Kỳ lôi ra mắng chửi nên chẳng muốn làm nữ chính của mấy drama trong giới chút nào.

Nhưng Lâm Trạch dùng tài khoản đã xác thực để đăng ký xem livestream, fan nhận được thông báo từ nền tảng kéo vào phòng live của Ba Đóa, tưởng cô nàng là bạn gái tin đồn của Lâm Trạch.

Phòng live của Ba Đóa được hưởng ké một đợt nhiệt, giữa buổi còn phải phân bua về mối quan hệ với Lâm Trạch: “Là bạn của bạn thôi nha cả nhà ơi, anh Trạch nghĩa khí lắm, tới ủng hộ một chút ấy mà.”

Lâm Trạch đã offline nhưng fan của anh vẫn cực kỳ sôi nổi, có người bị Ba Đóa thu hút, mua kha khá đồ ăn vặt dành cho người tập thể hình trong phiên live.

Một buổi tối ồn ào kết thúc, doanh thu phiên live hôm nay của Ba Đóa tăng gấp tám lần bình thường.

Cô nàng hồ hởi nói muốn chia hoa hồng cho Lâm Trạch qua điện thoại của Hứa Nghiên, anh chỉ ôn hòa trả lời: “Chuyển khoản đó vào tài khoản của Hứa Nghiên nhé.”

Anh vẫn nhớ đến chuyện này cơ đấy, Hứa Nghiên đang định tính sổ với anh đây này: “Sao anh phô trương vậy hả!”

Lâm Trạch: “Anh không cố ý.”

Chỉ không ngờ lại bị nhiều người chú ý đến vậy thôi.

Anh hỏi cảm nhận của cô về buổi livestream: “Thú vị không em?”

Hứa Nghiên không cần lộ mặt, chỉ cần giọng nói nên chẳng cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng không thấy thú vị gì mấy.

Cô thấy hơi mơ hồ, không biết nên đi đâu, làm gì: “Dạo này tìm việc khó quá, chỗ nào cũng cắt giảm nhân sự, em cũng không biết phải làm gì nữa.”

Lâm Trạch chỉ có thể an ủi cô bằng một câu cũ rích: “Làm điều em thích đi.”

Nỗi hoài nghi từng bị đè nén một thời gian lại trỗi dậy. Cô thích làm gì, cô có thể làm gì được đây?

Bố mẹ cô, bạn thân cô, Lâm Trạch của cô… tất cả đều có mơ ước, đều biết mình muốn gì.

Sao đến lượt cô, ước mơ lại khó nắm bắt đến thế?

Cô đã thử kiếm tiền rồi. Nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng tiền thực sự không mang lại cho cô niềm vui thật sự.

Cô vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến một câu thơ rất cao siêu: “Anh đã nghe câu thơ “Xuân tàm đáo tử ti phương tận // Lạp cự thành hôi lệ thủy can” (*) bao giờ chưa? Câu thơ này thường dùng để tán dương khen ngợi những giáo viên tận tâm cống hiến đó.”

(*) Dịch nghĩa (nguồn FB Thơ cổ):

Con tằm xuân đến chết mới dứt hẳn tơ vương

Ngọn nến cháy thành tro mới khô cạn dòng nước mắt.

Lâm Trạch: “Ồ, vậy nên em muốn làm giáo viên hả?”

Có đôi khi, niềm tin chỉ thật sự vững chắc sau nhiều lần xác nhận và khẳng định. Trước hôm nay, Hứa Nghiên chưa từng nghĩ ước mơ của mình là trở thành một giáo viên. Nhưng từ khoảnh khắc này trở đi, càng nghĩ cô càng thấy rõ ràng mình thật sự thích trở thành một cô giáo.

Lá cờ thưởng treo trên bức tường ảnh trong nhà ghi sáu chữ to vàng óng: “Hát thì hay, mắng thì chuẩn”, càng nhìn càng thấy đỏ.

Hứa Nghiên gật đầu: “Đúng, em muốn làm giáo viên thanh nhạc.”

Lâm Trạch vui mừng thay cô: “Tốt quá rồi, vậy là em đã có một ước mơ tuyệt vời.”

Anh lại nói thêm cho cô một chuyện nữa có lẽ là tin “tốt”: “Giải Vô địch thế giới bị hủy do tình hình dịch bệnh, việc tập huấn cũng đã hoãn lại rồi.”

“Hứa Nghiên, có lẽ lần này anh sẽ được nghỉ rất dài, em có thể nuôi anh được không?”

— — —

Hết chương 34
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...