Chuyển ngữ: @motquadao
Nụ hôn này bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Lâm Trạch.
Lâm Trạch lấy điện thoại từ túi quần ra xem, hôn lên má Hứa Nghiên một cái rồi mới nhấn nút nghe.
Là Diệp Tư gọi để nhắc anh lên máy bay.
Hứa Nghiên chỉ nghe được câu cuối cùng: “Say goodbye to your little butterfly.” (Tạm biệt cánh bướm nhỏ của cậu đi.)
Lâm Trạch “ừm” một tiếng rồi cúp máy.
Hứa Nghiên ôm eo anh. Tuy không nỡ nhưng cũng không thể làm trễ giờ của anh.
Cô buông tay, lặng lẽ khoác áo khoác của mình vào, đi ra khỏi nhà vệ sinh trước Lâm Trạch, đeo khẩu trang, cúi đầu đi về phía cổng lên máy bay của mình.
Lâm Trạch sải bước đuổi theo, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cánh tay anh vắt ngang trước xương quai xanh, tựa cằm lên vai cô: “Sao chưa nói tạm biệt mà đã chạy rồi. Em chạy cái gì?”
Hứa Nghiên dừng lại: “Em sợ mình khóc, làm anh trễ giờ lên máy bay.”
Cô nhìn thấy ở cổng lên máy bay, các vận động viên và nhân viên của đội khúc côn cầu đã bắt đầu đi vào theo lối ưu tiên.
Lâm Trạch cũng nhìn thấy. Anh hôn lên tai Hứa Nghiên: “Không cho phép em khóc. Đợi anh vào trong ống lồng rồi em hãy đi nhé, nhìn anh thêm một lúc nữa.”
Anh buông cô ra, đi về phía đối diện.
Chân Hứa Nghiên như bị đóng đinh xuống đất, đứng im không nhúc nhích. Cô nhìn theo Lâm Trạch là người cuối cùng kiểm tra vé qua cổng lên máy bay. Trước khi bước vào trong, anh còn quay đầu lại vẫy tay với cô.
Hứa Nghiên cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.
Cô không muốn để anh nhìn thấy, vội vã vẫy tay rồi quay lưng chạy về một hướng không xác định. Cô vừa chạy vừa khóc, nước mắt làm nhòa đi mọi thứ trước mắt. Cuối cùng cô dừng lại, ngồi trên một chiếc ghế trước máy lọc nước để bình ổn lại tâm trạng.
Lâm Trạch gửi cho cô một tin nhắn: “Don’t cry. TT”
Hứa Nghiên nhìn biểu tượng cảm xúc ở cuối câu, bật cười trong nước mắt. Anh bảo cô đừng khóc mà lại gửi cho cô biểu cảm đang khóc, thật đáng yêu.
Chiếc khẩu trang bị nước mắt làm ướt rất khó chịu. Hứa Nghiên vào nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay, thay một chiếc khẩu trang mới, sắp xếp lại cảm xúc rồi tiếp tục lên đường đợi chuyến bay của mình.
Cô về đến nhà đã là đêm khuya. Xe đỗ ở bãi gửi xe sân bay nên cô tự lái xe về nhà.
Ba Đóa đã để phần cơm cho cô. Trước khi đi, Hứa Nghiên đã nói sẽ cách ly hai ngày để theo dõi tình hình nên cô tự bưng cơm về phòng ăn một mình.
Gần Tết Nguyên đán, khắp nơi đều kêu gọi “ăn Tết tại chỗ”. Ba Đóa cũng tính hưởng ứng lời kêu gọi này vì sau Tết, lịch làm việc của cô nàng rất bận, mà quê nhà lại yêu cầu thời gian cách ly khi về quê quá dài, đi đi về về một chuyến rất phiền phức.
Hứa Nghiên cũng nghĩ đến việc ở lại. Dù sao thì bây giờ cô sống rất gần nhà, một tháng trước bố cô còn lái xe đến gửi hải sản cho cô.
Ba Đóa nghe cô nói muốn ở lại đón Tết cùng mình liền từ chối ngay: “Thời gian dư dả thì về với bố mẹ đi chứ! Tao không sao đâu, tao đâu phải con nít ba bốn tuổi mà cần người ở cùng.”
Hứa Nghiên: “Chính vì dư dả thời gian nên tao mới không cần phải chen chúc lúc về dịp này đó. Tao đợi sau Tết có kết quả rồi tính tiếp, lúc ấy về nhà ở mấy ngày mà chẳng được.”
Ba Đóa nghĩ tới chuyện Hứa Nghiên có thể còn phải thi phỏng vấn đợt hai, gật đầu: “Thế thì cứ chờ cũng được, nhưng mày phải bắt đầu luyện vũ đạo lại đi. Cả cái “phao bơi” này nữa, vứt nó đi ngay cho tao!”
Hứa Nghiên ngột ngạt ở trong phòng ba ngày mới ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã bị ép giảm cân. Cô khóc không ra nước mắt, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Đêm hôm trước, cô vừa nói với Lâm Trạch sẽ bắt đầu tập thể dục thì ngay ngày hôm sau, cô nhận được quà anh mua cho mình là một bộ Switch và bộ trò chơi “Ring Fit Adventure” (*).
(*) Ring Fit Adventure là một trò chơi nhập vai hành động rèn luyện sức khỏe do Nintendo phát triển và phát hành. Switch ở đây là bộ máy chơi game.
Lâm Trạch chưa từng chơi trò này, nhưng đã xem video đánh giá trên điện thoại của đồng đội. Trò chơi này dạo gần đây khá hot: “Hy vọng tập thể dục sẽ làm em vui vẻ.”
Tập thể dục dưới hình thức trò chơi vượt chướng ngại vật thực sự vui hơn so với việc tập thể dục đơn thuần.
Hứa Nghiên chạy bộ ngày hai lần sáng và tối, ban ngày cô chơi game một tiếng, cộng thêm khẩu phần ăn chỉ có cà phê đen và rau luộc. Đến Tết Tiểu Niên (*), 5 cân thịt tăng thêm trước đó đã biến mất hoàn toàn.
(*) Tết Tiểu Niên là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, thường diễn ra vào ngày 23-24 tháng Chạp Âm lịch, tương đương với ngày Tết ông Công ông Táo ở Việt Nam.
Ba Đóa vẫn chê cô chưa đủ gầy. Dù sao thì vòng phỏng vấn sẽ đánh giá cả vóc dáng lẫn khả năng biểu diễn của cô Khi đó biểu diễn hình thể, vóc dáng sẽ chiếm điểm trực quan lớn.
Nhưng vì hôm nay là ngày lễ, Ba Đóa “gia trưởng” nghiêm khắc đã nới lỏng yêu cầu. Sau khi Hứa Nghiên bước xuống khỏi cân đo mỡ cơ thể, Ba Đóa cho phép cô ăn một bữa sủi cảo vào buổi trưa.
Đây là loại sủi cảo tôm được gói thủ công, ăn rất ngon. Ba Đóa mua về rồi tự hấp chín. Sủi cảo vừa ra khỏi nồi còn nóng hổi, chấm với dấm thơm, ăn xong vẫn còn đọng lại hương vị.
Hứa Nghiên cảm giác như đã tám đời chưa ăn một bữa cơm tử tế. Cô ăn một chiếc sủi cảo thôi mà cũng rưng rưng nước mắt.
Sau khi ăn xong, cô mới nói với người bạn cùng phòng đến từ phương Bắc của mình: “Nhưng ngày mai mới là Tết Tiểu Niên của bọn tao. Mà ở chỗ tao không ăn sủi cảo mà ăn bánh trôi cơ.”
Ba Đóa: “Mày cứ nói thẳng là ngày mai mày muốn ăn thêm một bữa nữa đi?”
Bị nói trúng tim đen, Hứa Nghiên nở một nụ cười ngô nghê.
Ba Đóa vốn tránh xa những món đường và dầu mỡ như bánh trôi. Nhưng vì tôn trọng phong tục tập quán ở quê nhà của Hứa Nghiên, ngày hôm sau, cô nàng lại mua cho cô một chiếc bánh trôi nhân thịt và một chiếc bánh trôi nhân mè đen kê vàng, không quên nói móc: “Hai cái bánh trôi này còn to hơn cả đầu mày đấy.”
Làm gì có chuyện khoa trương đến thế. Hứa Nghiên không kịp cãi lại, vội vàng đưa bánh trôi vào bụng, sợ Ba Đóa đột nhiên đổi ý không cho mình ăn nữa.
Trong tháp sinh tồn của cô, Ba Đóa chính là nhân vật cấp cao nhất đứng đầu chuỗi thức ăn.
Hai ngày liên tiếp được ăn ngon, sắc mặt Hứa Nghiên hồng hào hẳn. Khi gọi video cho Lâm Trạch, cô hào hứng hỏi anh có ăn Tết không.
Lâm Trạch gật đầu, kể với cô trong đội đã tổ chức một buổi tiệc, và anh còn học được cách làm sủi cảo: “Lần sau anh sẽ gói cho em ăn, anh gói đẹp nhất đội đấy.”
Hứa Nghiên nói “được”. Nói xong, cô lại nghĩ đến “lần sau” mà anh nhắc đến không biết là bao giờ, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Lâm Trạch không bỏ qua biểu cảm thoáng qua của cô. Anh không muốn nói “xin lỗi” nữa vì anh không tìm được từ ngữ nào có thể diễn tả được sự áy náy của mình.
Trong lòng anh có chút áy náy. Ngày trước, anh nghĩ rằng mình thường xuyên phải tập huấn, không thể ở bên cô thường xuyên nên mới nghĩ ra cách kết hôn trước yêu sau.
Quả nhiên, điều này đã giúp tình cảm của họ được đảm bảo hơn rất nhiều. Nhưng người được lợi dường như chỉ có mình anh, bởi vì mối quan hệ này đã trói buộc Hứa Nghiên. Lẽ ra cô đã có thể tự do lựa chọn.
Cô có thể cảm thấy mệt mỏi vì những tháng ngày chờ đợi dài đằng đẵng này rồi đề nghị chia tay. Cô có thể đi tìm một người bạn đời khác.
Suy nghĩ của Lâm Trạch thường đến đây thì dừng lại, bởi vì chỉ cần tưởng tượng ra cảnh cô ở bên người đàn ông khác, cười với người đàn ông khác, hôn người đàn ông khác là anh lại ghen đến phát điên, không muốn nghĩ thêm một giây nào nữa, chỉ có thể gấp gáp chuyển hướng suy nghĩ.
Trước khi kết thúc cuộc gọi video, Lâm Trạch có nói qua một chuyện: “Anh sẽ ghi hình một chương trình vào dịp Tết, có thể em sẽ nhìn thấy anh trên TV đấy.”
Anh nói sơ lược như vậy, không nói rõ với Hứa Nghiên là trên kênh nào hay chương trình gì, chỉ bảo là mình cũng chưa rõ lắm, đây là chương trình ca nhạc.
Hứa Nghiên liền trêu: “Ơ, anh nói là mình hát không hay mà. Sao, định hát nhép hả?”
Lâm Trạch cũng đùa: “So với Lộ Anh Kỳ thì đúng là không hay thật.”
Câu này của anh không trêu được Hứa Nghiên, mà lại tự làm mình tức vì Hứa Nghiên trả lời: “Đúng là anh ta hát hay thật.”
Lâm Trạch: “Ờ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Hứa Nghiên thấy anh thực sự rất ghen, không nghe cô khen “bạn trai cũ” nổi, bỗng nhiên rất muốn tâm sự với anh về mối tình đã qua đó.
Buổi tối hôm đó, họ nói chuyện khá lâu. Logic kể chuyện của Hứa Nghiên không mạch lạc lắm, cô thường nghĩ đến đâu thì nói đến đó, toàn là những chuyện vụn vặt mà cô còn nhớ được. Hồi tưởng lại, mọi ký ức dường như đều ngọt ngào, chỉ có kết cục là đáng buồn nhất.
Cô kể xong, thấy vẻ mặt Lâm Trạch vẫn còn u ám, cô bèn dỗ dành anh: “Thế nên anh đừng ghen nữa. Em và anh ta còn chưa hôn nhau lần nào, chỉ là mập mờ vài năm thôi.”
Không ngờ Lâm Trạch càng tức hơn: “Tại sao anh ta lại không thích em? Em tốt đến thế cơ mà.”
Hứa Nghiên chỉ coi đó là những lời đường mật, cười khúc khích đón nhận lời khen của anh.
Nhưng anh thực sự đang tức giận. Anh giận vì sự chân thành của Hứa Nghiên không nhận được sự hồi đáp tương xứng. Anh giận Lộ Anh Kỳ đã lợi dụng tình yêu mà đâm một nhát dao vào Hứa Nghiên.
Cuối cùng, anh còn giận chính bản thân mình. Giận tại sao mình không đến Trung Quốc sớm hơn, không ở bên Hứa Nghiên sớm hơn để cô không bị tổn thương.
Anh sờ chiếc vòng bình an trên cổ tay. Cảm giác trơn nhẵn làm anh nhớ đến nụ hôn ở sân bay. Mặt ngọc chạm vào xương sườn cô, khiến cô khẽ rên lên từng tiếng nhỏ vụn.
Anh rất nhớ cô.
Nếu không gặp nhau, có lẽ cảm giác đó sẽ dần nguôi ngoai.
Nhưng anh đã gặp, lại còn được chạm vào cô. Những khao khát điên cuồng ấy sẽ càng giày vò hơn, h*m m**n càng trở nên khó lấp đầy.
Anh nhớ cô vô cùng.
Trước Giao thừa một ngày, Hứa Nghiên mới biết chương trình mà Lâm Trạch nói đến chính là Gala Xuân Vãn (*).
Không những thế, cô còn chỉ biết được thông một bài đăng trên hot search với tiêu đề “Lâm Trạch lên Xuân Vãn”.
(*) Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân và thường được viết tắt bằng tiếng Trung Quốc là Xuân Vãn, là một chương trình đặc biệt mừng Tết nguyên đán của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Gala năm mới CCTV hiện là sự kiện nghệ thuật và biểu diễn thường niên được xem nhiều nhất mọi nơi trên thế giới, vì vậy, tầm quan trọng của nó đã liên quan đến chính trị, kinh tế và đạo đức.
Cô thấy choáng vô cùng. Cô đã nghĩ rằng đó chỉ là một chương trình tạp kỹ nào đó, anh sẽ ghi hình một đoạn video ngắn để chúc Tết. Không ngờ Lâm Trạch thực sự sẽ lên sân khấu Gala Xuân Vãn để hát?
Cô nhắn tin cho Lâm Trạch, trách anh đã cho mình một bất ngờ quá lớn. Chẳng lẽ anh định đợi đến khi lên sân khấu rồi mới nhắn cho cô hay sao.
Lâm Trạch vừa tổng duyệt xong ở đài truyền hình, đang trên đường về trung tâm huấn luyện. Anh nhắn tin trả lời cô: “Hôm nay mới có danh sách chính thức mà.”
Anh và hơn mười mấy vận động viên đại diện cho Thế vận hội Mùa đông sẽ tham gia hát đệm cho một ca khúc về Thế vận hội.
Nhưng chỉ có tên anh xuất hiện trên hot search.
Sau một năm, rất nhiều khoảnh khắc nổi tiếng của anh trong chương trình “Siêu tân binh” lại được đào lên. Có những khoảnh khắc hài hước, có những khoảnh khắc cảm động, và có cả bộ sưu tập những khoảnh khắc siêu đẹp trai của Lâm Trạch.
Bình luận nổi bật nhất lại là một bình luận hài hước: “Anh ơi, tên em là Xuân Vãn nè!”
Hứa Nghiên lượn vòng vòng trong hot search, thu thập được thêm rất nhiều ảnh đẹp trai nữa. Rất nhiều bức ảnh đã được fan chỉnh sửa, thực sự đẹp hơn ảnh cô chụp bằng điện thoại nhiều.
Cô chọn một tấm ảnh anh tháo mũ bảo hiểm trên sân băng để làm hình nền điện thoại, thay cho tấm ảnh anh đang nấu ăn trong bếp mà cô đã dùng rất lâu.
Đây là bạn trai của cô, đóng mở ngoặc, đang trong gian đoạn chuẩn bị thi đấu.
Hôm giao thừa, Hứa Nghiên vốn định cùng Ba Đóa ra ngoài dạo phố mua chút đồ ăn sẵn về nhà ăn tất niên, không ngờ buổi chiều thời tiết trở lạnh, bắt đầu mưa tuyết.
Tuyết ở đây không giống như tuyết ở phương Bắc, chưa rơi xuống đất đã tan thành nước, vừa lạnh vừa ẩm.
Hứa Nghiên đã sống và làm việc ở phương Bắc gần mười năm. Cô đã quen với gió tuyết phương Bắc nên có chút khó chịu với kiểu thời tiết ẩm ướt, nhơm nhớp này.
Cô và Ba Đóa dán xong chữ “Phúc” và giấy dán cửa sổ rồi cùng ngồi trong nhà nhìn ra ngoài trời. Chiếc ghế ngoài ban công đã phủ một lớp nước tuyết, bầu trời âm u, không mang lại cảm giác vui vẻ của ngày Tết.
Ba Đóa hỏi cô: “Mày đang nghĩ gì thế?”
Hứa Nghiên thành thật trả lời: “Vịt bát bảo.”
Ba Đóa: “… Thế thì ăn thôi.”
Mặc dù không đi dạo phố nhưng bàn ăn nhà họ vẫn đầy ắp món ngon. Một nửa là do Lâm Trạch mua, một nửa là do bố Hứa Nghiên gửi.
Hai người đặt bàn ăn ngay trước TV, ngồi cạnh nhau vừa ăn vừa xem chương trình.
Xuân Vãn vẫn chưa bắt đầu, bây giờ đang phát sóng cảnh hậu trường. MC vừa giới thiệu về phong tục của các vùng miền, vừa phỏng vấn các diễn viên tham gia.
Ống kính lướt qua vài người mặc đồng phục đội tuyển quốc gia. Ba Đóa còn hào hứng hơn cả Hứa Nghiên: “Kìa kìa kìa, kia có phải bạn trai mày không?!”
Hứa Nghiên không chắc lắm, chỉ nhìn dáng người thì có vẻ giống.
Để tìm Lâm Trạch, cả hai bắt đầu bật chế độ Sherlock Holmes, cẩn thận quan sát từng góc trong hậu trường.
Kết quả là bạn trai thì chưa thấy, nhưng bạn trai cũ thì rõ mồn một.
Lộ Anh Kỳ được MC kéo đến trước máy quay để chúc Tết khán giả cả nước, sau đó tiết lộ tiết mục của mình sẽ lên sóng vào khung giờ nào.
Ba Đóa liếc sang nhìn Hứa Nghiên, giơ ngón cái lên: “Gu đàn ông của mày cũng được đấy chứ. Toàn hàng tuyển của quốc gia cả.”
Hứa Nghiên “ờm” một tiếng. Cô chỉ mong hậu trường đủ lớn để Lâm Trạch không chạm mặt Lộ Anh Kỳ.
Nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi. Hậu trường chỉ có thế thôi, hai người họ vẫn gặp nhau.
Mà còn là Lộ Anh Kỳ còn chủ động chào hỏi Lâm Trạch.
— — —