Chuyển ngữ: @motquadao
Sau khi được phóng viên phỏng vấn xong, Lộ Anh Kỳ trên đường quay về phòng hóa trang đã đi ngang qua phòng hậu trường của tiết mục mà Lâm Trạch tham gia. Anh ta thấy một nhóm vận động viên mặc đồng phục của Thế vận hội mùa đông, định bụng sẽ vào chào hỏi vài ca sĩ chính của tiết mục, đặc biệt là một vị tiền bối anh ta rất muốn hợp tác cùng.
Anh ta bước vào phòng, nhìn quanh một lượt mới phát hiện các ca sĩ chính đều không có ở đây, chỉ có các vận động viên đang trò chuyện với nhau, thậm chí có vài người còn đang học thuộc lời bài hát.
Lộ Anh Kỳ nhận ra Lâm Trạch. Dù sao thì chương trình tạp kỹ mà Lâm Trạch tham gia khá nổi tiếng, hơn nữa Lộ Anh Kỳ nhớ rằng họ đã từng gặp nhau một lần ở một bữa tiệc nào đó.
Thế nên anh ta chủ động vẫy tay với Lâm Trạch: “Hi, Lâm Trạch!”
Lần gặp trước, Lâm Trạch còn coi anh ta là bạn trai cũ chia tay trong hòa bình của Hứa Nghiên nên mới khách khí nể mặt chào hỏi lại.
Nhưng giờ anh đã biết gã này chẳng phải người tốt, chỉ toàn lợi dụng và phản bội Hứa Nghiên, nên anh không muốn nể mặt nữa.
Hứa Nghiên có thể rộng lượng, nhưng anh thì nhỏ mọn.
Lâm Trạch gạt hết phong độ và phép lịch sự sang một bên, thiếu kiên nhẫn hỏi lại: “Anh là ai?”
Dù là ngôi sao lớn cỡ nào thì ở hậu trường Gala Xuân Vãn cũng phải tỏ ra lễ phép, dù không thân quen cũng phải giả vờ thân thiết. Nếu thực sự không nhớ tên thì chỉ cần cười cười xã giao vài câu cho xong là được.
Chứ đâu ra cái kiểu nồng nặc mùi thuốc súng thế này.
Chị gái trong đội tuyển bóng bàn nữ ngồi cạnh Lâm Trạch chữa ngượng, giả vờ khoa trương hỏi Lâm Trạch: “Cậu không lên mạng à? Lộ Anh Kỳ đó! Người nổi tiếng thế mà sao cậu lại không biết!”
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía Lộ Anh Kỳ. Có người nhận ra anh ta, có người từng nghe tên, nhưng rõ ràng trong căn phòng này không có ai là fan của anh ta cả.
Lộ Anh Kỳ có chút lúng túng. Anh ta chỉ có thể giả vờ như chưa từng gặp mặt trước đây, tự tìm đường lùi cho mình: “Haha, tôi có xem chương trình của cậu. Tôi là fan của cậu đấy, cậu chơi khúc côn cầu giỏi thật!”
Lâm Trạch chẳng buồn nói một câu “cảm ơn” mà tiếp tục trò chuyện với chị gái bên đội tuyển bóng bàn nữ: “Nổi tiếng lắm á? Sao em chưa nghe tên bao giờ.”
Chị gái bên đội tuyển bóng bàn nữ: “Cậu ấy là quán quân của một cuộc thi sống còn đó.”
“Ồ, thì ra là một nhà vô địch.” Câu nói nhẹ tênh của Lâm Trạch vang lên trong căn phòng toàn các vận động viên là nhà vô địch thế giới, nghe vô cùng chốii tai.
Lộ Anh Kỳ cảm nhận được ác ý của Lâm Trạch. Anh ta không hiểu mình đã đắc tội với anh từ lúc nào, nhưng anh ta biết không nên ở lại nơi này lâu. Anh ta cười gượng nói mình phải đi tổng duyệt, rồi quay người rời đi.
Còn chưa ra khỏi cửa, anh ta đã nghe thấy mấy vận động viên khác đang bàn tán xem tiết mục của anh ta phát trước hay sau giao thừa: “Ngôi sao nổi tiếng thế mà còn không đỉnh bằng chúng ta.”
Năng lực nghề nghiệp bị nghi ngờ, Lộ Anh Kỳ phải hứng chịu một cú giáng mạnh.
Chỉ trách thính lực của anh ta tốt quá, lại nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lâm Trạch và chị gái bên đội tuyển bóng bàn nữ.
Lâm Trạch: “Không phải bây giờ người ta chuộng “tiểu thịt tươi” hả? Trông anh ta già quá nhỉ.”
Tuổi tác bị nghi ngờ, Lộ Anh Kỳ lại chịu thêm một đòn đả kích nữa.
Anh ta đã đi ra ngoài một đoạn rồi mà vẫn còn nghe thấy một anh chàng nào đó hét lên: “Tôi thấy anh ta còn không đẹp trai bằng Lâm Trạch nhà mình!”
Đến cả ngoại hình cũng bị nghi ngờ, Lộ Anh Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đáng lẽ anh ta không nên rỗi hơi đi chào hỏi làm gì!
Lâm Trạch khiến người ta tức xì khói, còn mình thì thấy sảng khoái vô cùng. Hóa ra làm người chua ngoa khó ở cũng vui ghê đấy chứ.
Mấy vận động viên xung quanh vừa rồi hùa theo cũng không thân thiết gì với anh, họ cũng không cố ý nhằm vào ai, chỉ đơn thuần là suy nghĩ khá đơn giản, bị Lâm Trạch dẫn dắt mà bắn Lộ Anh Kỳ thêm vài phát súng.
Riêng chị gái bên đội tuyển bóng bàn nữ thì tinh ý hơn. Lợi dụng lúc không có ai, cô ấy hỏi nhỏ: “Cậu có thù với Lộ Anh Kỳ à?”
Lâm Trạch: “Không ạ, chỉ là trông anh ta không giống người tốt.”
Chị gái bên đội tuyển bóng bàn nữ cười: “Chà, cậu còn biết xem tướng nữa cơ đấy. Vậy cậu thử nhìn xem chị có phải người tốt không?”
Lâm Trạch không biết cô ấy có ý gì khác không. Nhưng dù có hay không, hôm nay anh đã tỏ ra hơi thân thiết với cô ấy rồi, sợ gây ra hiểu lầm nên lập tức làm rõ: “Không được đâu, bạn gái em không cho em nhìn người phụ nữ khác.”
Chị gái bên đội tuyển bóng bàn nữ hơi sửng sốt, nhưng cũng không để tâm. Lâm Trạch đẹp trai như vậy, không có bạn gái mới là chuyện lạ.
Cô ấy chủ động lùi nhích ra xa: “Thôi được rồi, chị đây không làm ô nhiễm khu vực đền thờ trinh tiết của cậu nữa.”
Lâm Trạch vô thức sờ vào chiếc vòng bình an trên tay, như thể anh thực sự có cái “đền thờ trinh tiết” đó vậy.
Trước màn hình TV, Hứa Nghiên và Ba Đóa đã ăn xong bữa tối giao thừa. Cả hai cùng dọn dẹp bát đũa, rồi ngồi trên sofa xem Gala Xuân Vãn.
Hứa Nghiên lấy “đồ ăn vặt lành mạnh” của mình ra. Ba Đóa liếc sang, cũng cầm lấy một gói khoai lang sấy giòn để ăn. Hứa Nghiên thấy vậy càng an tâm ăn hơn.
Chạy bộ thì còn có thể dựa vào ý chí, nhưng bảo kiềm chế cái miệng ăn lại thì cô thực sự không làm được.
Mở đầu là những màn ca hát nhảy múa sôi động, vui vẻ.
Ba Đóa ôm điện thoại, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn TV, rồi lại cúi đầu bận rộn lướt mạng xã hội.
Hứa Nghiên ăn đồ ăn vặt một lúc, cảm thấy chương trình hơi nhàm chán nên cũng lấy điện thoại ra gọi video cho bố mình.
Năm nay mẹ Hứa không phải trực, đang ở nhà xem TV với bố Hứa. Họ nói chuyện bằng tiếng địa phương, Ba Đóa không hiểu một câu nào, cảm giác cứ như đang nghe tiếng Nhật.
Hứa Nghiên đột nhiên chuyển sang tiếng phổ thông, nói với mẹ: “Hehe, lát nữa Lâm Trạch cũng sẽ lên Gala Xuân Vãn, hát một bài hát về Thế vận hội mùa đông đó mẹ.”
Kể từ khi Hứa Nghiên công khai có bạn trai với gia đình vào dịp Tết năm ngoái, trong suốt một năm qua, mẹ Hứa thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm tình hình của Lâm Trạch. Bố Hứa tuy không chủ động hỏi nhưng cũng lắng nghe rất kỹ, thậm chí còn lên mạng tìm kiếm tin tức về Lâm Trạch để xem.
Nghe Hứa Nghiên nói vậy, bố mẹ cô rất bình tĩnh nói rằng họ đã biết từ lâu rồi, trên mạng có đăng danh sách các tiết mục trong chương trình.
Mẹ Hứa: “Cả bác con, chú thím con, dì con đều biết cả rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Hứa Nghiên cảm thấy mẹ mình có chút khoa trương, nhưng nghĩ lại bản thân vốn đã là đứa con gái “bất hiếu” điển hình trong họ hàng nên cũng im lặng không nói gì.
Quả nhiên, bố cô chêm thêm một câu: “Các điều kiện khác của Lâm Trạch đều được, tiếc là không phải người cùng quê.”
Hứa Nghiên cố nhịn cảm giác muốn lườm nguýt. Thôi thì ít nhất bố Hứa cũng không chia rẽ hai người họ, thế đã là tốt lắm rồi.
“Kìa kìa kìa, đến rồi này!” Ba Đóa nghe thấy lời dẫn của MC, nhắc nhở Hứa Nghiên đang trò chuyện hăng say.
Hứa Nghiên vội vàng cúp video, tập trung nhìn vào màn hình TV.
Bốn ca sĩ chính đứng ở hàng đầu đều là các nam thanh nữ tú. Hàng phía sau là dàn hàng vận động viên cầm linh vật, ngốc nghếch lắc lư theo điệu nhạc.
Đạo diễn chuyển sang một cảnh cận mặt của Lâm Trạch, Hứa Nghiên đã kịp chụp lại được.
Ba Đóa: “Bài hát thì không ấn tượng lắm, nhưng nhan sắc của em trai thì vẫn bén đấy.”
Hứa Nghiên đồng tình gật đầu lia lịa.
Cả đời cô tích đức làm việc thiện, có một người bạn trai đẹp trai thế này là lẽ đương nhiên!
Sau Tết không lâu, kết quả kỳ thi cao học đã có. Hứa Nghiên đã thành công lọt vào vòng hai. Tuy nhiên, do quy định phòng chống dịch, buổi phỏng vấn năm nay được chuyển sang hình thức thi trực tuyến.
Hứa Nghiên coi đây là một thử thách lớn.
Nếu phỏng vấn trực tiếp, cô còn có thể thu hút người khác bằng khí chất. Chứ nếu dự thi qua màn ảnh, người ta sẽ chỉ thấy cái mặt to của cô và nghĩ cô là một cô nàng béo phì.
Ba Đóa mắng cô: “Giờ mới biết lo à? Giờ đi hút mỡ cũng không kịp đâu. Không được thì lúc đó đánh khối đậm vào một chút.”
Hứa Nghiên cảm thấy không an toàn. Cô hạ quyết tâm giảm cân ở mức cao nhất, như một nàng tiên chỉ ăn gió uống sương.
Ba Đóa tìm cho cô một phòng tập nhảy để luyện tập và quay video. Cô nàng còn tìm luôn cả một chuyên gia trang điểm rất giỏi che khuyết điểm để ghi hình.
Hứa Nghiên nhìn bản thân trong gương. Hai bên thái dương được dán băng dính trong suốt để kéo cho gương mặt thon gọn lại. Cô cảm thấy hơi chột dạ: “Sau khi trúng tuyển rồi còn phải thi tiếp một vòng nữa để đánh giá trực tiếp, không nên trang điểm đẹp quá nhỉ, không thì tới lúc đó phải làm sao bây giờ?”
Ba Đóa vỗ mạnh vào vai cô: “Cứ qua được vòng này đã rồi tính sau. Làm sao cái gì mà làm sao, giảm cân chứ còn làm sao nữa!”
Hứa Nghiên không dám nói gì nữa, nghe lời “cô giáo Ba”, quay đi quay lại video, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Cô gửi cho Lâm Trạch xem một đoạn video mình nhảy Latin. Đã nhiều năm cô không nhảy rồi, đây là bản ghi tốt nhất mà cô có được sau khoảng thời gian chăm chỉ khổ luyện gần đây.
Trong video, cô búi cao tóc, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần ống rộng màu đen và đôi giày cao gót màu bạc.
Điệu nhảy của cô cũng giống như trang phục, vừa trong sáng lại vừa quyến rũ.
Lâm Trạch: “Charming!!!”
Anh bị cô mê hoặc đến nỗi không thể kiểm soát được bản thân. Anh cố tình chụp cho cô một bức ảnh mình đang cong gối, giang rộng chân.
Hứa Nghiên phóng to bức ảnh, nhìn chiếc quần thể thao màu xanh của anh mà trêu chọc: “Thầy Lâm lúc nào cũng phải mang theo dùi cui trong túi à?”
Lâm Trạch: “Ừ, để gặp những phần tử phạm pháp như em là phải lập tức chế ngự.”
Bây giờ anh đã có thể thẳng thắn nói những câu đùa giỡn như vậy với cô. Hứa Nghiên đau lòng vô cùng, chú cún con ngây thơ của cô đã thay đổi rồi.
Khi hoa đào nở rộ, Hứa Nghiên cuối cùng cũng tra được thông tin “dự kiến trúng tuyển” trên website. Nỗ lực của một năm qua cuối cùng cũng không uổng phí.
Nhưng từ giờ đến khi nhập học vẫn còn gần nửa năm. Thế nên cô tìm một công việc bán thời gian để làm tạm, vẫn là giáo viên thanh nhạc cho các nghệ sĩ ở một công ty điện ảnh.
Chỉ là tâm trạng khi bắt đầu lại mọi thứ đã không còn giống như trước. Trước kia, những lúc bận rộn giảng dạy nhất, nhìn thấy mấy cậu thực tập sinh đội sổ là cô chỉ muốn tung quyền. Bây giờ, cô lại vui vẻ khi thấy sự tiến bộ của học viên. Mỗi khi nhận một học viên mới, cô sẽ dùng điện thoại của chính học viên đó để ghi lại những câu hát đầu tiên, sau đó một thời gian sẽ ghi lại một đoạn mới để so sánh, giúp học viên cảm nhận được sự khác biệt.
Không phải ai cũng phải trở thành người giỏi nhất.
Một đạo lý đơn giản như vậy, nhưng mãi gần đây cô mới thực sự hiểu được.
Giống như việc cô đã chấp nhận bản thân mình không có hoài bão to lớn, không có ước mơ vĩ đại gì cả mà chỉ muốn làm một giáo viên thanh nhạc dạy học, ca hát an nhàn là đủ.
Nếu có một mong muốn mạnh mẽ hơn, thì có lẽ đó là hy vọng thời gian có thể trôi thật nhanh đến kỳ Thế vận hội mùa đông, để Lâm Trạch có thể sớm kết thúc đợt huấn luyện kín này.
Những ngày chờ đợi dài đằng đẵng, khi đang trải qua thì thấy vô cùng chậm chạp.
Nhưng đến khi quay đầu nhìn lại, ấy vậy mà đã trôi qua lâu đến thế rồi.
Mỗi ngày dường như lặp đi lặp lại, điểm khác biệt giữa hôm qua và hôm nay chắc là bữa tối hôm nay có món cá hố kho với thịt ba chỉ ngon vô cùng.
Tóc của Lâm Trạch đã mọc lại như cũ. Anh không muốn bị Hứa Nghiên trêu chọc nữa, thà tốn thêm hai phút để sấy khô tóc, chứ không chịu cắt đầu đinh thêm lần nào nữa.
Khi tiếng ve bắt đầu kêu râm ran trên cây, Hứa Nghiên vẫn chưa nhận được giấy báo nhập học thì đã nhận được tin Lâm Trạch sẽ cùng đội tuyển sang Nga thi đấu.
Dù trước đó cũng toàn huấn luyện kín, vốn dĩ chẳng thể gặp mặt, nhưng sự chênh lệch múi giờ 5 tiếng đồng hồ đã khiến việc gọi video hàng ngày trở nên phiền phức hơn hẳn.
Hứa Nghiên không muốn Lâm Trạch có gánh nặng tâm lý. Lần này cô không khóc, còn cười tươi chúc mừng anh cuối cùng cũng có thể ra sân thi đấu rồi.
Lâm Trạch quả thực cũng có cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát. Anh lại chạm vào chiếc vòng bình an đã bị anh sờ đến mòn, nói với Hứa Nghiên: “Nửa năm sẽ trôi qua nhanh thôi nhỉ?”
Hứa Nghiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Trạch biết mà vẫn hỏi: “Em vẫn sẽ đợi anh chứ?”
Hứa Nghiên lạt mềm buộc chặt: “Cái đó phải đợi nửa năm sau anh tới rồi mới biết được.”
Lâm Trạch cười: “Em sẽ đợi anh mà. Em yêu anh.”
Hứa Nghiên lại lắc đầu: “Bây giờ thì yêu chứ nửa năm nữa thì chưa chắc.”
Lâm Trạch nhíu mày, gọi tên cô từng tiếng một: “Hứa Nghiên, nói là nửa năm sau em vẫn sẽ yêu anh đi Hứa Nghiên!”
Lúc này trông anh thật giống như đang làm nũng.
Hứa Nghiên không chịu nổi anh như thế này, bèn đưa ra một đề xuất: “Nếu nửa năm sau anh không đến trước mặt em, em có thể sẽ nghĩ đến chuyện đổi đối tượng kết hôn đấy.”
Lâm Trạch: “Em định phạm tội trùng hôn à?”
Hứa Nghiên: “Thì ly hôn trước rồi đổi.”
“Ly cái gì? Đổi cái gì?” Ba Đóa đi xuống tầng lấy nước uống, nghe thấy đoạn hội thoại thì hỏi bâng quơ.
Ai ngờ Hứa Nghiên lại chột dạ như bị bắt gian tại trận, lắp bắp: “Ui, tao, tao không cố ý giấu mày đâu.”
— — —