Chuyển ngữ: @motquadao
Ba Đóa nhìn vẻ mặt né tránh của Hứa Nghiên thì lập tức bỏ qua cô, bước đến bên cạnh ấm nước, nhấn nút đun sôi: “Ồ, tao biết từ lâu rồi.”
Hứa Nghiên cúp video, không thể tin được hỏi Ba Đóa: “Mày biết rồi á? Mày biết từ bao giờ?”
Ba Đóa cười khẽ một tiếng: “Không phải mày tự tin lắm sao, ngay từ lúc đó tao đã thấy rồi.”
Hứa Nghiên: “Ôi, mày thấy tờ báo rồi à? Thế mà mày vẫn giả vờ không biết gì vớ tao? Huhu, tao không cố ý giấu mày đâu, chỉ là tao cảm thấy chuyện này quá kỳ cục, mới yêu đương vài ngày đã đi đăng ký kết hôn, nói ra thì chắc chắn mày sẽ mắng tao…”
Ba Đóa bưng cốc nước lên uống một ngụm, quay đầu lại nhìn Hứa Nghiên một cách dịu dàng: “Sao lại thế được, mày là bạn thân nhất của tao, mày hạnh phúc, tao cũng mừng cho mày.”
Hứa Nghiên chạy đến ôm chầm lấy cô bạn: “Mày tốt quá đi mất, Ba Đóa Đóa. Có mấy lần tao suýt không nhịn được muốn thú nhận với mày nhưng mày đều tỏ ra rất tự nhiên, còn nói với tao mấy chuyện sính lễ với của hồi môn gì đó làm tao cứ nghĩ mình giấu kỹ lắm rồi, hóa ra là mày đang giữ thể diện cho tao. Tao đúng là ngu ngốc quá đi thôi!”
“Đúng rồi, mày đúng là quá ngu ngốc!” Ba Đóa đặt cốc nước xuống, hung hãn véo tai Hứa Nghiên, giọng cao lên tám quãng: “Hứa Đại Bảo! Tốt nhất là mày nên nói rõ cho tao! Mới yêu đương mấy ngày mà đã đăng ký kết hôn là sao! Chuyện tờ báo là sao nữa! Mày dám giấu cả tao! Mày hợp làm gián điệp lắm đấy nhé!”
Ba Đóa thực ra chẳng biết gì cả, hoàn toàn là nhìn biểu cảm của Hứa Nghiên mà gài bẫy. Không ngờ Hứa Nghiên lại tự giác khai hết không sót chữ nào.
Đã tự thừa nhận rồi thì cũng không cần cố cãi nữa. Hứa Nghiên ôm gối ôm, ngồi xổm trên sofa, kể hết chi tiết về việc kết hôn bí mật cho Ba Đóa đang mặt lạnh nghe.
Ngay cả hôm Lâm Trạch “cầu hôn” đã xem phim gì, tình tiết nào buồn cười nhất cô cũng kể tuốt.
Hai người nói chuyện đến tận khuya. Hứa Nghiên cảm thấy cô còn chưa bao giờ kể chuyện gì chi tiết đến như vậy cho bố mẹ mình nghe.
Khoan đã, vốn dĩ cô đâu có định thú nhận, mà dự định đợi Lâm Trạch về, chọn một ngày nào đó giả vờ đến Cục Dân chính một chuyến. Dù sao thì cũng không nhất thiết phải khoe giấy đăng ký kết hôn cho ai xem làm gì.
Buổi thú tội kết thúc, Hứa Nghiên vứt gối ôm đi, ôm lấy tay Ba Đóa cầu xin được tha thứ: “Mày có thể thông cảm cho tao được không? Tao thấy chuyện đó quá vô lý nên mới không dám nói với mọi người. Hơn nữa, lúc đó tao còn không chắc bọn tao sẽ bên nhau được bao lâu, lỡ mà ly hôn thì chẳng phải lại làm phiền mọi người lần nữa sao…”
Ba Đóa: “Mày cũng gan thật đấy.”
Hứa Nghiên không ngờ Ba Đóa lại nói vậy. Cô cho rằng Ba Đóa chắc chắn sẽ mắng mình não yêu đường. Cô dò hỏi: “May đang nói móc hả? Đang mỉa mai tao đúng không?”
Ba Đóa vỗ vào đầu cô một cái: “Nhưng dám giấu cả tao thì vẫn đáng ghét! Chẳng lẽ tao lại giấu sổ hộ khẩu của mày để không cho mày đi đăng ký kết hôn sao?!”
Hứa Nghiên ôm đầu, hai mắt ngấn lệ.
Ba Đóa hừ lạnh một tiếng, quay người về phòng ngủ.
Mấy ngày sau, Ba Đóa vẫn còn giận lắm. Hứa Nghiên không muốn để giữa mình và cô bạn thân nhất có khoảng cách nên cứ lân la “lấy lòng” cô nàng. Hôm nay thì gọt táo, mai thì bóc quýt cho cô ấy.
Đến khi Hứa Nghiên không biết phải làm sao nữa, Ba Đóa cuối cùng cũng nguôi giận: “Đám cưới nhất định phải để tao làm phù dâu, không thì tao sẽ giận mày cả đời.”
Hứa Nghiên: “Chắc chắn luôn! Tao sẽ gắn nam châm vào bó hoa cưới, lúc đó mày cầm cục nam châm còn lại là kiểu gì cũng bắt được hoa!”
Ba Đóa: “Tao bắt hoa cưới làm gì, mày nghĩ ai cũng may mắn như mày sao, kết hôn đại mà cũng lấy được đúng người!”
Hứa Nghiên nghĩ đến việc Ba Đóa đã “phòng đơn gối chiếc” hơn nửa năm nay. Đàn ông lớn tuổi thì vô dụng, cô liền gợi ý Ba Đóa lái máy bay xem sao, còn hứa hẹn sau khi nhập học sẽ giới thiệu cho cô nàng.
Dịch bệnh vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, nhưng nhờ kiểm soát tốt nên cuộc sống ở Thượng Hải cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Dù thỉnh thoảng nghe nói chỗ này chỗ kia bị phong tỏa, nhưng may mắn thay tòa nhà mà họ ở vẫn chưa bị phong tỏa lần nào.
Tháng Chín khai giảng, Hứa Nghiên đeo ba lô quay lại giảng đường. Cô có cảm giác mới mẻ như vừa mở khóa bản đồ mới trong game.
Các bạn cùng lớp với cô đa số không học đại học ở trường này, tuổi tác cũng khác nhau, nhưng hầu hết đều nhỏ tuổi hơn cô.
Giáo sư hướng dẫn của cô đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của một lớp năm ba đại học . Khi lên lớp hoặc khi tập luyện, thầy thường đưa cô đi cùng để cô làm trợ giảng, điểm danh và chấm bài tập.
Vì vậy, so với các bạn cùng khóa cao học, Hứa Nghiên lại thân thiết hơn với nhóm sinh viên năm ba.
Ở bên những người trẻ tuổi, cô cũng cảm thấy mình như bạn đồng trang lứa với họ. Chỉ là thỉnh thoảng, sau khi mọi người tan cuộc, cô lại có chút nhớ Lâm Trạch.
Khi lớp tổ chức hoạt động nhóm hoặc đi ăn sau giờ tập luyện, cứ có ai gọi là Hứa Nghiên đều tham gia. Khuôn mặt cô tròn trịa nên trông trẻ hơn tuổi. Có mấy cậu nam sinh tính cách sôi nổi hỏi có thể theo đuổi cô không. Cô bấm đốt ngón tay, kẹp chặt ngón cái với ngón trỏ và ngón giữa: “Chị hơn cậu bảy tuổi đấy, về hỏi mẹ cậu xem có cho không đã nhé.”
Bảy tuổi thực ra cũng chẳng là gì. Trong các trường nghệ thuật, chênh lệch bảy mươi tuổi người ta vẫn yêu đương được.
Lần sau lại có cậu trai khác đến tỏ tình, nói rằng mình không quan tâm đến tuổi tác. Hứa Nghiên nói thẳng mình đã có người yêu, nhưng người ta lại tính luôn đến việc đập chậu cướp hoa: “Tình yêu thì phân biệt gì trước sau, chị không thử thì làm sao biết được em không bằng bạn trai chị?”
Hứa Nghiên cười ngất, kể lại chuyện này cho Lâm Trạch nghe. Lâm Trạch đang ở Nga tức đến mức ném bay cả găng tay: “Hứa Nghiên! Cấm được thử! Bảo hắn biến ngay!”
Anh đã tập huấn hai tháng ở nước ngoài. Đội tuyển quốc gia tham gia giải đấu KHL dưới danh nghĩa câu lạc bộ. Đội khúc côn cầu nam phải thi đấu gần năm mươi trận, lấy thi đấu thay cho luyện tập, cường độ không hề nhẹ.
Và Lâm Trạch như cá gặp nước. Hứa Nghiên biết dù thắng hay thua, anh vẫn muốn chạy trên sân đấu hơn là ru rú trong trung tâm huấn luyện.
Tinh thần của anh tốt hơn hẳn so với nửa năm trước nên Hứa Nghiên cũng dám đùa quá đà hơn chút: “Nhưng em thực sự không hề biết người đàn ông khác trên giường sẽ thể hiện thế nào. Em cũng hơi tò mò đấy. Lỡ họ giỏi hơn anh thì sao?”
Lâm Trạch phát điên: “Dẹp cái tính tò mò đó của em đi! Không có chuyện đó đâu, không ai giỏi hơn anh hết!”
Hứa Nghiên: “Anh tự tin ghê.” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Lâm Trạch chạy vào phòng tắm khoe cơ bắp với cô. Gần đây anh đã có vóc dáng gần giống với đội trưởng, trông vạm vỡ hơn nhiều.
Anh tha thiết cầu xin Hứa Nghiên: “Nhìn đi, anh có cơ bụng mà em thích mà. Anh thể hiện cực kỳ tốt. Đừng tò mò về mấy gã đàn ông khác.”
Hứa Nghiên thấy đùa vậy đủ rồi, cô biết dừng đúng lúc: “Em biết rồi mà. Đợi anh về để em kiểm tra thành quả nhé.”
So với việc dùng đạo đức để từ chối những người theo đuổi mình, có lẽ Ba Đóa còn có sức răn đe hơn.
Hứa Nghiên chỉ nhờ Ba Đóa đến đón vài lần, rồi giới thiệu cô ấy là bạn cùng phòng đã sống cùng cô mười năm.
Thế là mấy cậu sinh viên bị từ chối kia liền tự động hiểu lầm rằng đó là bạn gái của Hứa Nghiên.
Vậy nên mùa đông còn chưa đến, sự nhiệt tình của những người theo đuổi cô đã bị gió thu thổi bay.
Ba Đóa nghe chuyện thì lập tức đi tìm Lâm Trạch để kể công. Lâm Trạch chuyển cho cô ấy một phong bao lì xì siêu lớn: “Cảm ơn nha.”
Ba Đóa rất hài lòng, khen với Hứa Nghiên: “Chồng mày được đấy.”
Hứa Nghiên chưa bao giờ gọi Lâm Trạch như vậy. Ban đầu bị Ba Đóa chọc ghẹo, cô còn đỏ mặt, sau này quen rồi lại thấy cũng xuôi tai.
Mà Lâm Trạch ở tận nước Nga xa xôi, để giúp Hứa Nghiên có chuyện gì đó để bận rộn, phân tán sự chú ý, bèn giao cho cô một nhiệm vụ mới: “Em chọn một căn nhà ở Thượng Hải đi. Chọn căn em thích là được.”
Anh vẫn gửi lì xì cho Ba Đóa, nhờ cô ấy đi cùng Hứa Nghiên.
Ba Đóa thật lòng đối xử tốt với Hứa Nghiên, nhưng nhận tiền của Lâm Trạch cũng không hề nương tay. Cô ấy rất sẵn lòng đi xem nhà cùng Hứa Nghiên, còn nhờ bạn bè tìm một bên môi giới đáng tin cậy, hễ rảnh rỗi là cùng Hứa Nghiên đi xem dự án mới.
Chiều hôm đó, hai người đi xem một căn hộ đã qua sử dụng mới được bàn giao. Xem xong, họ đi ăn ở trung tâm thương mại gần đó, tình cờ gặp mấy người bạn cùng lớp của Hứa Nghiên rủ nhau đi hát karaoke.
Các bạn mời Hứa Nghiên đi cùng, Hứa Nghiên nhìn Ba Đóa.
Ba Đóa là người hướng ngoại, cô nàng không hề e ngại, đi theo luôn.
Trong lớp đã lan truyền tin đồn mờ ám rằng Hứa Nghiên có bạn gái ở cùng nhà, nhưng không ngờ “cô bạn gái” này lại là một KOL nổi tiếng.
Lại nghe Ba Đóa nói đang cùng Hứa Nghiên đi xem đất để mua nhà, một gã họ Đỗ liền bắt đầu toan tính.
Ban đầu, gã họ Đỗ này thường cùng Hứa Nghiên đi ăn ở căng tin, đi thư viện, trò chuyện về cung hoàng đạo. Hứa Nghiên còn ngây thơ nghĩ cậu ta là “hội chị em bạn dì” vì cậu ta hoạt bát, nói chuyện vui vẻ, chơi cùng thấy cũng ổn.
Sau này phát hiện ra cậu ta là trai thẳng, Hứa Nghiên liền nhanh chóng nói rõ mình đã có người yêu, không thể có gì với cậu ta được.
Kết quả là gã họ Đỗ này thẳng thắn “đề nghị giúp đỡ” cô. Cậu ta nói có thể kết hôn giả với cô để che mắt gia đình, sau đó cô vẫn có thể tiếp tục qua lại với Ba Đóa. Cậu ta không can thiệp, thậm chí có thể tiếp tục ở cùng Ba Đóa, ba người họ sống chung.
Hứa Nghiên ngây người, quên cả cách mắng chửi, chỉ biết phun một bãi nước bọt vào cậu ta rồi bỏ chạy.
Cô chạy về nhà kể với Ba Đóa về sự dị hợm của gã đó. Ba Đóa nghe xong chỉ thấy xui xẻo, bảo cô sau này tránh xa thằng thần kinh đó ra.
Nhưng có đôi khi, muốn tránh cũng không được. Gã họ Đỗ tìm được địa chỉ nhà của Hứa Nghiên thông qua công việc bán thời gian ở văn phòng sinh viên rồi lén lút mò đến tìm.
Hôm đó là ngày thứ hai của đợt đặt hàng trước dịp 11/11, thời điểm Ba Đóa bận rộn nhất vì phải livestream.
Buổi tối cuối tháng Mười đã rất lạnh.
Ba Đóa về nhà hơi muộn, gặp một người đàn ông lén la lén lút ở dưới lầu.
Gã họ Đỗ cũng nhận ra Ba Đóa, mắt sáng lên vì mừng rỡ. Cậu ta bước đến chặn cô ấy lại, thao thao bất tuyệt những lời vô nghĩa một hồi. Ngoài những điều đã nói với Hứa Nghiên hôm trước, cậu ta còn nhắc đến việc ở quán karaoke, Ba Đóa đã “liếc mắt đưa tình” với cậu ta nên mới nảy sinh ý định muốn sống chung với cả hai người.
Ba Đóa cảm thấy kinh tởm như nuốt phải ruồi. Thằng cha này trông cũng đàng hoàng mà đầu óc chứa cái gì vậy?
Cô ấy bảo cậu ta “cút”, nhưng cậu ta lại trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Ba Đóa vừa định la hét, thì Trình Kha, người đã đứng nghe kịch ở cầu thang từ nãy giờ bước ra: “Cô ấy bảo mày “cút”, mày không nghe thấy à?”
Gã họ Đỗ: “Anh là ai? Đừng lo chuyện bao đồng!”
Trình Kha dụi tắt điếu thuốc đang cầm trên tay: “Tao là người đàn ông của cô ấy.”
Gã họ Đỗ nhìn hai người một cách nghi ngờ. Cậu ta cũng là người biết thời thế, không muốn gây sự, liền lủi thủi bỏ chạy.
Ba Đóa nhìn Trình Kha, giậm chân: “Anh cứ để hắn đi như vậy sao?!”
Trình Kha: “Ồ, chứ không thì phải làm sao?”
Ba Đóa: “Đánh cho hắn một trận chứ sao!”
Trình Kha: “Không phải hắn nói hai người hát song ca ở KTV, liếc mắt đưa tình rất vui vẻ sao? Tôi sợ đó là người của em, đến lúc đó lại bị em cắn ngược một miếng thì sao. Tôi chỉ là người ngoài, biết tìm ai mà phân trần bây giờ.”
Ba Đóa không biết từ lúc nào anh ta lại ăn nói sắc sảo như vậy, tức đến mức túm tay anh cắn mạnh một phát.
Trình Kha bị cắn nhưng không tức giận, còn hứng thú nhìn vết răng trên tay: “Em thấy chưa, quả nhiên là bị cắn rồi.”
Ba Đóa nổi đóa gào lên: “Biến đi!”
Trình Kha cũng không nói gì thêm, cô bảo biến thì biến thật, chẳng thèm giải thích tại sao mình lại có mặt ở đó, như thể chỉ tình cờ ngang qua.
Hứa Nghiên không hề hay biết về chuyện xảy ra dưới lầu. Cô chỉ nghe Ba Đóa bảo gần đây nên tự lái xe đi học, có chuyện gì thì gọi điện cho cô ấy.
Vài ngày sau, Hứa Nghiên nghe các bạn cùng lớp kể gã họ Đỗ đó chơi bóng rổ bị ngã sấp mặt, gãy mất một chiếc răng cửa, ngón tay cũng bị gãy, phải xin nghỉ về nhà dưỡng thương.
Hứa Nghiên kể chuyện cười này cho Ba Đóa nghe. Ba Đóa xoa đầu cô, bảo cô đừng cười to như vậy, thất đức lắm.
Hứa Nghiên không kể chuyện này cho Lâm Trạch biết. Trong lòng cô có một hệ thống phân loại. Những chuyện thực sự có thể khiến Lâm Trạch lo lắng thì cô sẽ không nói.
Những ngày đi học như mọc cánh, trôi qua rất nhanh.
Năm mới vừa bắt đầu, Lâm Trạch cuối cùng cũng kết thúc đợt huấn luyện ở nước ngoài. Sau khi kết thúc giải đấu, anh bay về Bắc Thành, chuyển vào làng Olympic theo quy trình khép kín, tập luyện nước rút cho Thế vận hội Mùa đông.
Hứa Nghiên không thể chờ đợi thêm nữa. Trường vừa nghỉ đông là cô lập tức bay đến Bắc Thành.
Lúc máy bay hạ cánh, tim cô đập nhanh bất thường, như thể có thể cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Lâm Trạch đang dần thu hẹp lại, gần hơn, gần hơn nữa.
— — —