Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 24: Nàng ngay cả đơn hòa ly cũng đã viết xong rồi



Trong thư phòng, Tạ Bích ngây người ngồi sau án thư, trong lòng không có phiền muộn hay bi thương, chỉ có một khoảng trống rỗng mịt mờ.
Một khoảng trống rỗng không thể nắm bắt.
Thê tử thật sự muốn hòa ly.
Thế nhưng rõ ràng mấy ngày trước họ vẫn còn nói chuyện nhỏ nhẹ, thậm chí đến tận bây giờ, cũng chưa từng có bất kỳ xung đột gay gắt nào.
Nhìn thế nào cũng không giống một đôi phu phụ đã đi đến bước đường hòa ly…
Nhưng dường như thật sự đã đi đến bước này…
Cổ họng Tạ Bích nghẹn lại, hắn cố đè nén những suy nghĩ hỗn loạn, nhìn tấm bản đồ trong thư phòng mà suy tư về chuyện biên ải.
Trong tấu chương Quan Việt dâng lên Hoàng đế, bao gồm cả thư gửi cho hắn cũng đã viết, nhân lúc Bắc Nhung khiêu khích, kỵ binh Yên Đô cũng đã ứng chiến, sau đó theo kế hoạch, đã dẫn dụ khoảng ba vạn quân tinh nhuệ của Bắc Nhung vào trong một thung lũng. Thung lũng bốn bề là núi, có thể tụ lại mà tiêu diệt.
Khi Tạ Bích biết chuyện này, hai tay hắn kích động đến mức khẽ run, ngay cả tờ giấy mỏng cũng cầm không vững.
Nhưng lại đang ở trước mặt Tĩnh Ninh Đế, nhìn sắc mặt âm trầm bất định của Hoàng đế, hắn cũng chỉ có thể cố nén niềm vui.
Vây khốn tinh nhuệ Bắc Nhung là bước quan trọng nhất, cũng là bước đầu tiên.
Muốn thật sự hủy diệt lực lượng Bắc Nhung, còn cần binh mã của Lưỡng Hà đến chi viện, vây chặt quân tinh nhuệ và doanh trại của Bắc Nhung từng lớp một. Ngoài ra, kinh thành cũng phải phái binh chặn đứng mấy tuyến đường cung cấp lương thảo, không còn ngoại viện, mới có thể tiêu hao triệt để quân tinh nhuệ của Bắc Nhung…
Trái tim trong lồng ngực Tạ Bích đập dồn dập.
Quan Việt quả không phụ lòng mong đợi, đến bây giờ, nước cờ then chốt đã được truyền về triều đình.
Tạ Bích ở Hộ bộ, từ lâu đã ngầm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, lương thảo và quân nhu đều được tích trữ ở xung quanh Yên Đô, tiết kiệm được khó khăn trong vận chuyển.
Bây giờ chỉ cần binh mã Lưỡng Hà chi viện cho Yên Đô, là có thể một trận tiêu diệt tinh nhuệ Bắc Nhung…
Tiếc là Bệ hạ vẫn còn do dự. May mà Hoàng hậu và Thái tử đều muốn một trận chiến. Mấy ngày nay, Tạ Bích cùng hai người bạn là Thôi Dạng và Dương Hàn đã ngấm ngầm kêu gọi các quan đại thần cùng dâng tấu thúc giục Bệ hạ xuất binh. Các giám sinh của Quốc tử giám như Giang Lai cũng viết văn hưởng ứng, tiếng vang chấn động triều đình.
Trên đến trọng thần trong nội các, dưới đến tiểu quan thất phẩm, hễ nói đến Bắc Nhung, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn sục sôi.
Xem ra dựa vào sức của quần thần, việc này nhất định sẽ thuận lợi…
Tạ Bích đi đi lại lại, nghĩ đến cảnh Quan Việt đánh bại Bắc Nhung, trong lòng nhất thời phức tạp. Nhà họ Tạ bây giờ đã suy yếu, nếu hắn và Quan Việt trong ngoài phối hợp quét sạch ngoại hoạn bao năm của triều đình, chắc chắn có thể vượt qua phụ thân, lưu danh sử sách, bảo vệ lê dân biên ải được an ổn…
Đây vốn là nguyện vọng cả đời của hắn, mỗi lần nghĩ đến, lòng lại trào dâng xúc động.
Nhưng bây giờ lòng vẫn trầm mặc, tê dại, chỉ có khoảng trống rỗng mịt mờ không thấy đáy, như hình với bóng, xua không đi.
Hắn không nên như thế này.
Chợt thấy Trúc Tây bước vào, dường như có chuyện gì muốn nói, mấp máy môi rồi lại lui ra.
Tạ Bích gọi hắn lại: “Ngươi có chuyện gì, nói đi?”
Trúc Tây đắn đo nói: “Vẫn là… vẫn là trạch viện xây để mừng sinh thần phu nhân, vừa rồi có người đến báo đã hoàn công rồi ạ. Lang quân… có muốn đưa phu nhân đến xem thử không?”
Ánh mắt Tạ Bích sững lại, mấy ngày nay hết chuyện này đến chuyện khác ập đến, hắn suýt nữa đã quên mất niềm vui và mong chờ ban đầu khi xây dựng trạch viện này.
Xuân có đào lý, hạ có suối trong, hắn cũng đã từng tưởng tượng cảnh cùng Giang Vãn Nguyệt bầu bạn trong trạch viện ấy.
Sao mới chớp mắt đã đến bước đường hòa ly?
Lòng Tạ Bích dâng lên nỗi đau đớn, bước chân nặng nề trở về Tễ Tuyền Ổ.
Trong phòng, một bóng người mảnh mai thanh tú đang đứng trước án thư.
Cảnh tượng thường ngày như vậy, đáy lòng Tạ Bích lại dâng lên một niềm vui sướng.
Nàng đang đợi hắn.
Lòng Tạ Bích khẽ động, đáy lòng dần nảy sinh một tia hy vọng. Xem ra phu thêvợ chồng không hòa thuận, trong lúc tức giận đề nghị hòa ly cũng không ít, nhưng phần lớn lại gương vỡ lại lành.
Hắn dỗ dành nàng vài câu…
Đợi nàng vui vẻ, họ… cũng sẽ không đến mức phải hòa ly…
Nên dỗ dành thê tử thế nào đây? Tạ Bích khẽ mấp máy môi, còn chưa nghĩ ra nên mở lời ra sao, Giang Vãn Nguyệt đã thấy Tạ Bích bước vào, liền cầm giấy đến nói: “Lang quân, đây là đơn hòa ly, chàng xem nếu có chỗ nào không thỏa đáng, sẽ soạn lại.”
Sự dịu dàng vừa dâng lên trong lòng Tạ Bích nháy mắt tan biến, thời gian như ngừng lại theo nhịp thở, cũng lặng đi trong chốc lát.
Nhất thời hắn không nói rõ được tư vị trong lòng, một lúc lâu sau mới nói: “Nàng đúng là người có chủ kiến, ngay cả đơn hòa ly cũng đã viết xong rồi.”
Rõ ràng là đang cười, nhưng lại vô cùng trống rỗng khàn đặc.
Ánh nến chập chờn, Giang Vãn Nguyệt ngước mắt, trong mắt mang mấy phần ý cười sâu cạn: “Chuyện này lang quân không có ý kiến khác, lại đã báo cho mẫu thân, kéo dài lâu đối với lang quân và ta đều không có lợi.”
Tạ Bích im lặng.
Kéo dài không có lợi?
Nhanh chóng hòa ly thì có lợi ích gì?
Chẳng lẽ là nhân lúc sau khi cưới không lâu, nhanh chóng hòa ly… để tiện tái giá sao…
Ngực đau nhói, như bị lưỡi dao sắc bén từ từ đâm xuyên qua.
Ý nghĩ trong lòng càng trở nên rõ ràng theo cơn đau.
Hắn không muốn nàng tái giá.
Nghe nói nhà của không ít quan viên, sau khi hưu thê hoặc hòa ly đều có giao ước trong vòng mấy năm không được tái giá, trong mấy năm này, phu gia cũ vẫn chu cấp tiền bạc hàng tháng như thường lệ…
Có lẽ… có lẽ hắn cũng có thể giao ước với Giang Vãn Nguyệt…
Thiết nghĩ nàng vốn xuất thân từ dân gian, nếu cho nàng một khoản tiền bạc đáng kể, nàng cũng sẽ bằng lòng tuân thủ.
Nhưng giao ước bao lâu đây?
Ba năm? Năm năm? Hay là… mười năm?
Vậy sau mười năm thì sao…
Ánh mắt Tạ Bích trầm xuống.
Thôi bỏ đi.
Nỗi đau khổ lúc này của hắn cũng chỉ là lòng chiếm hữu nhất thời mà thôi, dựa vào quyền thế ép nàng không được tái giá.
Chuyện như vậy, quân tử không làm.
Lồng ngực Tạ Bích nặng trĩu, hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng manh, không hiểu sao không một chữ nào lọt vào lòng, hắn cau mày nói: “Nàng về Bích Lung Hạp sao?”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu, giọng điệu bình ổn ôn hòa: “Ta định về nhà với ngoại tổ phụ. Lang quân yên tâm, sau khi đi ta nhất định sẽ không nhắc đến chuyện liên quan đến nhà họ Tạ.”
Tạ Bích: “…”
Hắn chỉ cảm thấy điểm mà Giang Vãn Nguyệt để tâm thật kỳ lạ.
Sau này nghĩ lại, ban đầu khi hắn biết chuyện hôn sự này, đã dặn dò rằng hôn sự này đừng để cho bách tính ở đó biết, để tránh đám dân đen nơi nghèo khó, mượn danh nhà họ Tạ gây chuyện.
Nàng nghĩ như vậy, cũng có thể nói là hợp lý.
Khóe môi Tạ Bích khẽ động, muốn giải thích đôi chút tâm trạng lúc đó, nhưng nghĩ lại, kết cục đã như vậy, chuyện cũ nói nhiều vô ích.
Giang Vãn Nguyệt khẽ nói: “Còn hai chuyện cần cho lang quân biết. Tiền bạc vật phẩm trong danh sách của hồi môn, và Đại Phúc ta sẽ mang đi. Đồ của nhà họ Tạ, ta không lấy một phân. Chỉ là Thu Ly mấy ngày nay đã quen hầu hạ ta, nàng ấy là người trọng tình, muốn đi cùng ta. Nhưng vị hôn phu Anh ca nhi của nó là gia sinh tử* của nhà họ Tạ, muốn xin Tạ phủ cùng trả lại thân khế*, để họ cùng đi với ta.”
Gia sinh tử*: Là một thuật ngữ dùng để chỉ những nô tỳ, người hầu được sinh ra ngay trong gia đình hoặc phủ đệ của chủ nhân.
Thân khế*: khế ước bán thân
Đây là những lời nàng muốn nói với mình nhất lúc hòa ly sao?
Nha hoàn trọng tình thì muốn mang về nhà.
Ngay cả con chó kia cũng không quên.
Phu quân từng chung giường chung gối lại xem như người dưng nước lã, thậm chí một câu dặn dò cũng không có.
Đúng là trọng tình.
Tâm tư Tạ Bích cuộn trào, vừa tức giận lại vừa bi thương, nhưng mặt vẫn lạnh lùng nhạt nhẽo như trăng xa trên núi tuyết, gật đầu nói: “Đây cũng là chuyện nên làm. Ngoài người của viện lão phu nhân ra, nàng thấy ai trong nhà họ Tạ dễ sai bảo thì cứ chọn, trên đường có thêm người chăm sóc.”
“Chỉ cần mang hai người họ là được rồi.” Giang Vãn Nguyệt nói: “Còn một chuyện nữa — lúc đó ta có mang đến một chiếc thuyền độc mộc mui đen nhỏ, không đáng tiền, cũng không có trong danh sách của hồi môn, nhưng đó là chiếc thuyền ta thường dùng hồi nhỏ, ta cũng muốn mang đi.”
Chiếc thuyền đó đã bỏ đi từ lâu, đặt trong một khu vườn nhỏ hẻo lánh không ai lui tới của nhà họ Tạ. Để Giang Vãn Nguyệt mang đi vốn là chuyện nhỏ, Tạ Bích lại nói: “Cái này phải xem lại đã, ta thấy dây tử đằng trong vườn đã leo lên thân thuyền rồi, không dễ di chuyển, đợi tìm một người thợ làm vườn xem sao.”
Lời này nghe qua lại muốn trì hoãn không ít thời gian, Giang Vãn Nguyệt suy nghĩ: “Dây tử đằng kia trông không dày lắm, hay là tìm mấy tiểu tư chặt những dây quấn lên thuyền đi.”
“Đó là dây tử đằng cổ của nhà họ Tạ, đã có trăm năm tuổi, chắc là đã tụ linh khí, không thể làm tổn thương.” Tạ Bích uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Chuyện này không vội được, vẫn là đợi ta tìm một người thợ xem đã.”
Trúc Tây nhướng mày.
Dây tử đằng trong vườn đó không ai chăm sóc, vốn là dây leo hoang tự sinh tự diệt, sao lại lắc mình một cái, biến thành dây leo có linh khí như lời lang quân nói.
Sau khi Tạ lão phu nhân biết tin hai người hòa ly, ban đầu còn khuyên can ngăn cản, nhưng rất nhanh đã thay đổi tâm trạng — cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã không môn đăng hộ đối, bây giờ hai người lại đều muốn hòa ly, rõ ràng cũng không cần phải gượng ép nữa.
Chẳng bằng nhân dịp này hòa ly, đôi bên cùng an ổn.
Tạ lão phu nhân đắn đo hồi lâu, quyết định vào cung trước để dò hỏi ý của Hoàng hậu. Khi đó, chuyện hôn sự của hai nhà Giang Tạ đã truyền đến tai Hoàng đế, Hoàng đế tỏ thái độ vô cùng nhiệt tình, hỏi tại sao lại có hôn ước như vậy. Lão bộc nhà họ Tạ nghĩ mãi mới nhớ ra có một vị Giang đại nhân đã cứu lão gia đang lúc đó đang bị điều đến nơi ấy một mạng, lão gia nhất thời hứng chí nên đã tặng ngọc bội.
Hoàng đế cười nói có duyên, còn hứng thú hỏi Giang gia định khi nào thành hôn. Điều này cũng gián tiếp buộc nhà họ Tạ phải chấp nhận Giang gia.
Tạ lão phu nhân lo lắng Hoàng đế sẽ để bụng, đặc biệt vào cung nói bóng gió chuyện này với Hoàng hậu. Vài ngày sau, Hoàng hậu lại đặc biệt triệu Tạ lão phu nhân vào cung, hiền từ nói: “Hôn sự của A Bích vốn là hôn ước nửa đường xuất hiện, vừa chưa đính ước, cũng chỉ xem như lời nói đùa. Hơn nữa bối cảnh gia thế hai người khác biệt một trời một vực, tính tình chắc cũng khác nhau. Ta thấy cô nương đó là một người xuất chúng, nhưng nếu hai người họ đã không hòa thuận, bổn cung nghĩ rằng, chẳng bằng sớm có dự định.”
Nhà họ Tạ vốn qua lại thân thiết với nhà họ Tần, Hoàng đế lo lắng Tạ – Tần liên hôn, nên mới thúc đẩy hôn sự của Giang – Tạ.
Bây giờ nhà họ Tạ suy yếu, nhà họ Hà nổi lên, cộng thêm nhà họ Tần vẫn luôn ở Đàm Châu, sau khi Tạ Thủ phụ qua đời, cũng gần như cắt đứt liên lạc với nhà họ Tạ. Nữ nhi nhà họ Tần cũng đã gả cho người khác, cũng không cần thiết phải trói buộc hai người Giang Tạ lại với nhau.
Tạ lão phu nhân nghe xong, cuối cùng cũng yên lòng, tạ ơn rối rít rồi ra về.
Như vậy, Tạ lão phu nhân không còn lo lắng gì nữa, cũng không giấu giếm, đã bắt đầu ngấm ngầm chọn lựa quý nữ thích hợp cho Tạ Bích.
Tần Uyển là nhi tức bà đã sớm thầm ưng ý, chỉ tiếc đã gả cho người khác. Nhưng ở kinh thành tìm một tiểu nương tử có gia thế tốt, dung mạo tính tình hơn người, cũng không phải chuyện khó.
Tạ lão phu nhân và mấy vị mệnh phụ cao môn bận rộn xem mắt, còn chuyện Giang Vãn Nguyệt rời phủ…
Có thể có chuyện gì chứ? Tạ lão phu nhân đều giao cả cho Minh ma ma lo liệu.

Chuyện cuối cùng cũng truyền đến Trương phủ. Tần Uyển từ sau lần rơi xuống nước đó vẫn chưa hết bàng hoàng, mấy ngày không ra khỏi cửa, ngày ngày ở nhà ăn chay niệm Phật.
Nàng ta nghe nói đêm đó hai thuyền hoa va vào nhau, không ít người đã mất mạng trong nước, trong lòng lo lắng bất an, luôn có mấy phần chột dạ.
Ngày tháng dần trôi, không có ai truy cứu nguyên nhân va chạm thuyền tối hôm đó, nàng ta mới dần yên tâm, bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của Tạ Bích.
Ai ngờ vừa hỏi thăm, liền biết được Tạ Bích muốn hòa ly, Tạ lão phu nhân đang tìm tân phu nhân cho nhi tử.
Tim Tần Uyển đập nhanh.
Đêm đó nàng ta rơi xuống nước ngất đi, vẫn là Xuân Hương nói cho nàng ta biết, là Tạ Bích đã cứu nàng ta, và ôm nàng ta lên thuyền…
Nhưng phu nhân của Tạ Bích lại mất tích vào tối hôm đó, mấy ngày sau mới về Tạ phủ…
Tạ Bích hòa ly, chắc chắn có liên quan đến chuyện này!
Chẳng lẽ là… Tạ Bích sau chuyện rơi xuống nước cuối cùng cũng đã ngộ ra rằng mình không thể rời xa nàng ta?
Chẳng lẽ Tạ Bích hòa ly cũng là… vì nàng ta?
Tim Tần Uyển đập thình thịch, gần như muốn lập tức xuất hiện trước mặt Tạ Bích.
Tạ Bích hòa ly, Trương tiểu công gia lại đi nhậm chức ở Sơn Tây, mấy tháng mới về một lần…
Tần Uyển càng nghĩ càng khó kìm nén, trang điểm lộng lẫy, ngồi xe ngựa ra khỏi phủ đi tìm Tạ Bích.
Tạ Bích đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe, bỗng nghe thấy tiếng Trúc Tây do dự từ phía trước: “Công tử, có người đang đợi ngài ở phía trước…”
Ngay sau đó, xe ngựa từ từ dừng lại.
Tạ Bích vén rèm xe, chiếc xe ngựa dừng giữa đường treo rèm lụa màu hồng sen. Hắn suy nghĩ một chút, đoán ra đó là xe ngựa của Tần Uyển.
Tạ Bích nhíu mày, lúc này hắn không muốn gặp Tần Uyển.
Trúc Tây thấy vậy, đánh xe tiếp tục đi về phía trước.
Tần Uyển ngồi trong xe ngựa cắn môi, hai chiếc xe ngựa sắp lướt qua nhau, Tần Uyển cuối cùng cũng khẽ nói: “Hắn có dũng khí vì ta mà hòa ly, lại không có dũng khí gặp ta sao?”
Hai chữ này từ miệng người ngoài nói ra, đặc biệt kinh tâm động phách.
Tim Tạ Bích khẽ run, hắn vén rèm xe lên, nhíu mày nói: “Ta chưa hòa ly.”
Ít nhất hắn vẫn chưa ký vào đơn hòa ly, Giang Vãn Nguyệt vẫn là thê tử của hắn.
“Chưa hòa ly?!” Tần Uyển khẽ cười, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tạ Bích: “Vậy tại sao Tạ lão phu nhân lại đang chọn tân nhi tức? Chắc là vị Tạ phu nhân kia, khoảng tháng này là phải rời phủ rồi nhỉ.”
Xương ngón tay Tạ Bích siết chặt rèm xe, hắn chậm rãi nói: “Nàng nghe tin này từ đâu?”
Tần Uyển ngước mắt, trong mắt long lanh nước mắt: “Cả kinh thành đều biết rồi, tại sao huynh còn muốn giấu ta? Huynh vì ta mà hòa ly, tại sao tin này lại phải do người khác nói cho ta biết?”
Sắc mặt Tạ Bích biến đổi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hắn thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ trước sau, đã đến mức cả kinh thành đều biết.
“Trương phu nhân xin hãy tự trọng.” Giọng Tạ Bích trầm lạnh, không nghe ra cảm xúc: “Cho dù có một ngày thật sự hòa ly, đó cũng là chuyện riêng của Tạ phủ, không liên quan đến Trương phu nhân.”
Tần Uyển sững người, trái tim cứ thế chìm xuống.
Nàng ta mang đầy tình ý đến tìm Tạ Bích, đã nghĩ đến vô số tình huống, lại chưa từng nghĩ Tạ Bích sẽ đối xử với mình như vậy.
Tần Uyển cúi đầu, trong mắt ngấn lệ bi thương.
Tạ Bích nhìn bộ dạng u sầu thê thảm của nàng ta, nghĩ đến con cá Thải Vỹ nàng ta đã ngấm ngầm giúp đỡ, trong lòng lại thở dài một tiếng. Nhưng hắn đã cứu nàng ta, ân tình sớm đã trả xong. Tạ Bích lạnh lùng nói: “Trương phu nhân mời về cho, đừng dây dưa vô ích, lại sinh thêm rắc rối.”
Tần Uyển ngồi trong xe ngựa, đã xấu hổ tức giận đến mang tai đỏ bừng.
Tạ Bích trước nay luôn khiêm tốn ôn hòa, hôm nay lại lời lẽ nghiêm khắc.
Tần Uyển ra lệnh cho người hầu hạ rèm xe, không thèm nhìn Tạ Bích thêm một lần nào nữa, đi thẳng về phủ.

ở An Vương phủ, một gia nhân bước đến, thấp giọng bẩm báo: “Vương gia, Tạ đại nhân đã đến phủ, nói muốn gặp ngài.”
Hỏi rõ là Tạ đại nhân nào, An Vương và An Vương phi đều nhìn nhau ngơ ngác. Tạ phủ và An Vương phủ qua lại cũng xem là thân thiết, nhưng đều là Lão phu nhân đi lại, Tạ Bích chưa bao giờ đến cửa.
Hôm nay trời cũng không còn sớm, sao Tạ Bích lại không mời mà đến.
Trong lòng tính toán cân nhắc, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười: “Khách quý đến nhà, còn không mau mời vào?”
Tạ Bích bước vào, mỉm cười hành lễ với An Vương và Vương phi, sau khi hàn huyên vài câu liền nói: “Nghe nói điện hạ vẫn luôn làm ăn với nhà thê tử của ta.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...