Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 4: Đã quen với việc phớt lờ



Lửa than trong Cầm Trúc đốt quá nhiều, hơi nóng hầm hập hun đến nỗi đầu óc Giang Vãn Nguyệt rối thành một nùi.
Đôi tay nàng run rẩy, làm sao còn có thể làm thành thơ?
Bỗng nhiên, mu bàn tay nàng được một lòng bàn tay hơi lành lạnh bao lấy.
Tạ Bích ôm nàng vào lòng từ phía sau, nắm lấy tay nàng, từng chữ từng chữ một, hạ bút như hồng nhạn bay.
Cảm nhận được khí tức tuyết mai bao bọc quanh mình, toàn thân Giang Vãn Nguyệt căng cứng, cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo, chỉ có nhịp tim là ngày một rõ ràng.
Màn đêm dần buông, trong Cầm Trúc chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên thư án, ánh nến lung linh mờ ảo, thấp thoáng soi bóng chiếc giường sau tấm bình phong.
Tạ Bích cúi xuống, ánh mắt lướt qua ái thê của mình.
Khi đã hạ quyết tâm cưới nàng về, Tạ Bích đã chấp nhận cục diện này từ tận đáy lòng.
Mấy ngày đầu sau hôn lễ có chuyện thân mật da thịt, Tạ Bích cũng không có nhiều xáo động trong lòng, có điều hắn vốn tính liêm khiết thanh cao, lại bận rộn triều chính không rảnh để tâm đến chuyện khác, nên đối với việc ấy cũng bình thản, chưa từng cố ý để tâm.
Bây giờ, Hoàng đế đã nhắc tới, chi bằng thuận nước đẩy thuyền.
Huống hồ, ánh mắt Tạ Bích dừng lại trên người Giang Vãn Nguyệt.
Ái thê của hắn đang chau đôi mày thanh tú, chóp mũi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, rõ ràng là đang rất căng thẳng.
Ánh nến đêm phủ lên gò má trắng ngần kiều diễm của nàng, khiến người ta liên tưởng đến đóa thược dược ngát hương kinh diễm trong đêm.
Tạ Bích khẽ cười trầm thấp, đặt bút xuống: “Sợ ta à?”
Bất chợt, Giang Vãn Nguyệt dường như nghe thấy một tiếng cười trầm ấm, ngay sau đó cảm nhận được bàn tay Tạ Bích ôm lấy vòng eo mình. Giang Vãn Nguyệt kinh tâm động phách ngẩng đầu lên, vô thức giãy giụa, Tạ Bích nhìn như không dùng sức, nhưng thực ra đã khống chế nàng thật chặt, bàn tay to rộng dễ dàng đỡ lấy vòng eo thon thả trong lớp áo váy.
Tim Giang Vãn Nguyệt đập như trống dồn, đã lờ mờ đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Trong khoảnh khắc Tạ Bích dần tiến lại gần, trong đầu nàng hiện lên cảnh đêm đầu gặp gỡ, Tạ Bích tắm mình trong ánh trăng, bên cạnh hắn, bầy hạc trắng như tuyết đầu mùa vươn cổ bay lượn…
Giang Vãn Nguyệt qua lớp áo, từ từ vịn lấy vai Tạ Bích.
Khi nàng mới bước chân vào Tạ gia, nàng cũng đã từng âm thầm mong đợi.
Nhưng Tạ Bích vốn tự tại thanh cao, mấy đêm tân hôn cứ như một quy trình định sẵn của hôn lễ, sau đó hai người ở riêng, ước nguyện đỏ mặt tim đập trong lòng nàng đã dần lắng xuống. Hắn là người trên đỉnh mây, nàng và hắn cứ yên ổn không phiền nhiễu thế này đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà hắn lại không hề báo trước, viên mãn mong ước bấy lâu nay của nàng.
Không phải đêm tân hôn, cũng không phải một thời khắc định sẵn nào.
Chỉ là một đêm bình thường, và trong đêm nay, họ cũng thật sự giống như một đôi phu thê bình thường.
Giang Vãn Nguyệt như vừa trải qua một giấc mộng.
Khi mộng tỉnh, Tạ Bích sau khi tắm gội lại đã ở bên cạnh nàng, nhắm mắt nằm trên chiếc gối sát bên.
Giang Vãn Nguyệt khẽ cong môi, dưới ánh nến lặng lẽ v**t v* dung mạo của Tạ Bích, sống mũi cao thẳng, mày mắt sâu thẳm, dù lúc này đang nhắm mắt cũng khiến tim nàng không ngừng rung động.
Có lẽ vì mệt, Tạ Bích nhắm nghiền mắt, dường như đã chìm vào mộng đẹp.
Nhưng ngay cả trong mơ, Tạ Bích cũng chỉ ngủ ở một bên giường, vẫn giữ một khoảng cách ổn thỏa mà lạnh lùng với nàng.
Giang Vãn Nguyệt nghiêng mắt nhìn, trong vị ngọt lại nếm ra vài phần chua xót.
Nàng gả cho Tạ Bích, tự nhiên cũng đã âm thầm nảy sinh nhiều ảo vọng.
Ví như, mong hắn có thể cười với mình, mong hắn có thể vuốt tóc nàng dưới ánh đèn, táo bạo hơn một chút, cũng từng nghĩ đến việc được hắn ôm vào lòng, mong hắn có thể từ phía sau ôm lấy eo nàng…
Nhưng vào Tạ phủ lâu như vậy, hai người vẫn xa cách như người dưng. Đôi lúc Giang Vãn Nguyệt cũng âm thầm nghĩ, e rằng ngay cả nha đầu bên cạnh Tạ Bích cũng thân thiết với hắn hơn nàng. Có phải là vì… ngoài mấy đêm làm cho có lệ sau hôn lễ, họ vẫn chưa phải là phu thê thực sự không.
Sẽ có một ngày, họ sẽ trở thành phu thê thực sự, sẽ thấu hiểu lòng nhau, ánh mắt hắn nhìn nàng cũng sẽ dần có hơi ấm và tình yêu.
Thế nhưng khi thật sự đến lúc này, Tạ Bích vẫn xa vời như ánh trăng sáng, rực rỡ chói mắt, cao không thể với tới.
Giang Vãn Nguyệt khẽ trở mình, sự thờ ơ lạnh nhạt mà bấy lâu nay nàng đã dần quen phớt lờ, vào lúc này bỗng trở nên sắc nhọn, đến mức khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Giang Vãn Nguyệt khẽ nghiêng người, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tạ Bích, hắn trầm giọng hỏi: “Không thoải mái à?”
Giọng nói êm tai dường như mang theo vài phần quan tâm.
Nỗi chua xót trong lòng Giang Vãn Nguyệt tức thì dâng lên như thủy triều. Nàng trước nay không hề nhõng nhẽo, vậy mà lúc này lại khẽ nói: “Giường ở đây… ván giường cứng quá, thiếp ngủ không quen.”
Tạ Bích sững người, giường ở Cầm Trúc vốn chỉ để ở tạm, hắn lại không thích giường mềm, nên đã cho lót ít nệm hơn…
Tạ Bích nghĩ lại, nhớ đến vòng eo mềm mại vừa chạm vào ban nãy, nữ nhi da mỏng thịt mềm, sao có thể giống như nam tử như hắn được?
Tạ Bích cúi mắt, giọng có chút áy náy: “Là ta suy xét không chu toàn, để họ mang thêm hai tấm nệm vào nhé.”
“Không… không cần đâu…” Giang Vãn Nguyệt đỏ bừng mang tai, khụt khịt mũi: “Muộn quá rồi, đừng làm phiền họ nữa.”
Tạ Bích nhàn nhạt cười, ái thê của hắn xuất thân dân dã, đối với hạ nhân luôn có sự quan tâm tự nhiên. Chuyện vốn là đương nhiên, nàng làm lại luôn mang theo do dự và không nỡ, tuy thiếu đi vài phần khí độ của nhà thế gia, nhưng tâm tư lại có thể gọi là thuần phác lương thiện.
“Cũng được.” Trong đêm tối, giọng nói trầm ấm của Tạ Bích vô cùng rõ ràng: “Ta có cách.”
Giang Vãn Nguyệt còn chưa kịp hỏi, thân thể bỗng nhẹ bẫng, đến khi hoàn hồn thì đã được Tạ Bích bế đến chiếc ghế quý phi bên cạnh giường. Sau tai nàng nóng như lửa đốt, hơi nóng như lửa cháy lan khắp toàn thân. Giang Vãn Nguyệt xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, chiếc áo choàng mang theo mùi hương tuyết mai lạnh của Tạ Bích đã được khoác lên vai nàng: “Ngồi một lát, ban đêm gió lớn, đừng để bị lạnh.”
Giang Vãn Nguyệt níu chặt áo choàng, Tạ Bích đã tự tay dồn hết nệm ở bên kia giường sang phía của nàng.
Hắn tôn quý biết bao, hẳn đây là lần đầu tiên trải giường, hành động có vài phần vụng về, nhưng lại cẩn thận trải phẳng phiu từng góc nệm, rồi mới ngẩng đầu cười khẽ với Giang Vãn Nguyệt: “Tạm một đêm đã nhé.”
“Nhưng còn chàng…” Giang Vãn Nguyệt ngây người: “Chàng ngủ thế nào?”
Tạ Bích đã nằm thẳng trên giường, nghiêng đầu cười nhạt với Giang Vãn Nguyệt: “Ta là nam tử, thế nào cũng được, ban đêm gió lạnh, mau đi ngủ đi.”
Ánh trăng trong trẻo rực rỡ, soi vào đáy mắt trong veo của Tạ Bích. Giang Vãn Nguyệt ngẩn ngơ nhìn hắn, ngoan ngoãn nghe lời trèo lên giường.
Giang Vãn Nguyệt ban nãy trong lòng còn chua xót, canh cánh vì sự thờ ơ của Tạ Bích, nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn vì mình mà trải chăn xếp nệm, trong lòng ngập tràn ngọt ngào lại trào dâng áy náy và hổ thẹn.
Nàng là người thế nào chứ, trước kia nằm trên đống rơm ven bờ cũng từng rồi, đêm nay vốn không khó chịu đến thế, cớ gì phải làm mình làm mẩy, để một công tử tôn quý rực rỡ như Tạ Bích phải bận rộn vì nàng trong đêm…
Gò má Giang Vãn Nguyệt ửng hồng, liếc nhanh người nam tử đã ngủ say bên cạnh.
Vậy mà hắn vẫn không chút phiền hà, tỉ mỉ chăm sóc cho mình…
Đêm nay, sự tốt đẹp hắn dành cho nàng, giống hệt như những thoại bản mà nàng từng đọc trong dân gian.
Đôi phu thê trong cuộc hôn nhân sắp đặt, thực ra người thê tử một lòng yêu mến trượng phu, còn trượng phu cũng trong những ngày tháng chung sống, đã yêu sâu đậm thê tử.
Từ đó, cầm sắt hòa minh, bạch đầu giai lão.
Đây chắc chắn sẽ là kết cục của nàng và Tạ Bích.
Nàng chưa từng nghi ngờ về điều đó.
Hàng mi dày của Giang Vãn Nguyệt khẽ run, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, nhưng trong lòng nàng lại lan tỏa một hơi ấm ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Tuyết Ảnh như thường lệ bưng quan bào vào Cầm Trúc, thay y phục, thắt đai cho Tạ Bích. Nàng ta vừa cười nói: “Hôm nay bên ngoài lạnh lắm, đã đổi cho lang quân áo kép dày hơn…”
“Nói khẽ thôi.” Tạ Bích giang thẳng tay, nhàn nhạt nói: “Phu nhân vẫn chưa tỉnh.”
Như một chậu nước tuyết, dập tắt ngấm nụ cười trong mắt Tuyết Ảnh.
Phu nhân?
Phải rồi, lang quân đã sớm cưới nữ nhân chèo thuyền đó, nhưng lang quân ngoài khoảng thời gian sau hôn lễ, chẳng phải trước nay chưa từng thèm nhìn thẳng vào mặt nàng ta sao?! Tuyết Ảnh liếc nhanh qua tấm bình phong, trong lòng đã hiểu ra, đêm qua khi nàng ta không trực, nữ nhân chèo thuyền đã qua cửa từ lâu kia đã trở thành tam phu nhân hữu danh hữu thực…
Trong khoảnh khắc, Tuyết Ảnh đã hoàn hồn, mỉm cười thắt lại đai ngọc bên hông Tạ Bích, như thường lệ, cúi mắt cười khẽ tiễn Tạ Bích ra cửa lên triều.
Quay đầu lại, trong mắt Tuyết Ảnh lóe lên một tia cảm xúc phức tạp: “Phu nhân vẫn còn nghỉ ở phía sau à?”
Một tiểu nha hoàn vội tiến lên, cẩn thận nói: “Vẫn còn ạ…”
Tuyết Ảnh vừa bước vào đã phát hiện giường cao thấp không đều. Nàng ta sờ thử bên của Tạ Bích, rồi lại nhìn đệm chăn dưới người Giang Vãn Nguyệt, sa sầm mặt nói: “Chuyện này là sao?”
Tiểu nha hoàn kia run rẩy nói: “Cái này… dường như phu nhân đêm qua nói ván giường cứng, lang quân thương nô tỳ nên không kinh động, đã xếp nệm của mình cho phu nhân…”
Ngón tay Tuyết Ảnh siết chặt đến trắng bệch. Trước kia khi Tần Uyển và Tạ Bích thân thiết, nàng ta cũng chưa từng thất vọng đau lòng đến thế.
Chỉ vì nàng ta biết, hai người họ châu liên bích hợp, không phải là người như nàng ta có thể mơ tưởng. Nhưng phu nhân hiện tại… phu nhân hiện tại chỉ là một nữ nhân chèo thuyền từ khe núi, vậy mà trước mặt lang quân lại dám lên mặt làm giá như vậy…
Tuyết Ảnh nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay là ngày rằm, phu nhân có phải đi cho hạc ăn không?”
Tiểu nha hoàn kia vội gật đầu: “Vâng, cứ ngày mùng năm, mười lăm, ba mươi, phu nhân dùng bữa trưa xong đều sẽ ra vườn cho hạc ăn.”
Tuyết Ảnh lại nghĩ rồi nói: “Đưa ta đi xem Khánh Quan công tử, trước kia lang quân nói muốn làm cho thằng Bệ hại bộ đồ đông, ta đi đo kích thước.”
Mùa đông, Khánh Quan quấn trong lớp áo bông dày cộm, đang ngồi trên ghế ngẩn người một cách chán chường. Thấy Tuyết Ảnh đến, cậu bé vội chạy tới, ngọng nghịu gọi: “Tuyết Ảnh tỷ tỷ, chọi gà, đưa Khánh Quan đi xem chọi gà, được không…”
Vương công quý tộc ở Đông Đô cực kỳ thích chọi gà, đến cả đứa trẻ bốn tuổi cũng nghiện xem.
Tuyết Ảnh cười nói: “Chọi gà có gì hay mà xem? Mùa đông con nào con nấy ủ rũ, thứ thực sự thú vị là hạc trong phủ chúng ta kia!”
Tiểu Khánh Quan chớp mắt, ngọng nghịu: “…Bồ câu?”
“Là hạc, cánh dang ra còn lớn hơn gà nhiều, lông rất đẹp và mượt mà.” Tuyết Ảnh cười nói: “Tiểu thẩm của ngươi đó, đang cho hạc ăn trong vườn kìa, ta đưa ngươi đi xem có được không?”
Khánh Quan lập tức la lên đòi Tuyết Ảnh bế: “Hạc, hạc, ta muốn đi xem hạc…”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, bầy tiên hạc của Tạ gia tao nhã đứng trên những viên sỏi ven con suối quanh co, dáng vẻ khoan thai, chiếc cổ thon dài vươn thẳng.
Những con hạc này là vì Tĩnh Ninh Đế thích vẽ hạc, mà phụ thân của Tạ Bích là Tạ Quảng Đạo đã đặc biệt dụng tâm nuôi dưỡng, thậm chí vì nuôi hạc mà đào suối, bày non bộ.
Cũng vì bầy hạc này, Tạ gia biết lấy lòng quân vương, địa vị lên như diều gặp gió. Khi phụ thân Tạ Bích còn tại thế, ông đối với bầy hạc này vô cùng để tâm, chỉ sợ xảy ra nửa điểm sai sót. Nhưng đến đời Tạ Bích, hắn lại giản tiện mọi thứ, Tĩnh Ninh Đế cũng dần không muốn đến đây nữa, vườn hạc hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng bầy hạc vẫn ung dung tự tại, dưới ánh nắng ấm mùa đông tao nhã rỉa cánh.
Giang Vãn Nguyệt là người duy nhất trong Tạ gia định ngày đến cho hạc ăn và ngắm hạc.
Mỗi lần hạc trắng bay lên, Giang Vãn Nguyệt lại nhớ về đêm đầu tiên gặp Tạ Bích.
Ánh trăng giao hòa, bầy hạc bay lượn.
Nàng muốn đến gần tất cả những gì liên quan đến Tạ Bích.
Nhưng hễ là những gì liên quan đến hắn, đều có người vây quanh, không đến lượt nàng đến gần.
Chỉ có vườn hạc này, thanh tịnh vắng lặng, có thể chứa đựng tấm lòng yêu mến âm thầm của nàng.
Giang Vãn Nguyệt lấy từ trong chiếc xô bên cạnh một con cá nhỏ cỡ một tấc, đứng bên bờ ném xuống dòng suối nơi bầy hạc đang ở.
Con hạc đang đứng trên đá Thái Hồ khẽ kêu một tiếng, từ từ dang cánh, dùng chiếc mỏ nhọn và cong của mình gắp lấy con cá nhỏ.
Giang Vãn Nguyệt khẽ cong môi, lúc này, sau lưng lại vang lên tiếng gọi của một đứa trẻ: “Thẩm thẩm, bồ câu, bồ câu…”
Giang Vãn Nguyệt quay đầu lại, liền thấy Khánh Quan đang chớp đôi mắt to tròn như quả nho đen, tò mò nhìn bầy hạc trong ao.
Giang Vãn Nguyệt khẽ ho một tiếng, cười giải thích: “Khánh Quan đến rồi, đây không phải bồ câu, là hạc.”
Nàng ngồi xổm xuống, kiên nhẫn dạy Khánh Quan phát âm, không ngờ Khánh Quan lại giằng ra khỏi tay nàng nói: “Người bắt cho con một con ra đây, con muốn chơi, muốn chơi…”
Sắc mặt Giang Vãn Nguyệt tái nhợt, gượng cười dỗ dành cậu bé: “Khánh Quan ngoan, hạc con cũng giống như Khánh Quan vậy, đang lớn lên đó, nếu Khánh Quan chơi với nó, hạc con sẽ khó mà lớn được…”
Khánh Quan vung tay, ngắt lời Giang Vãn Nguyệt: “Con cứ muốn chơi, con cứ muốn chơi, nhiều hạc như vậy, con chơi một con thôi mà, chơi một con thôi mà…”
Một con hạc non nớt khẽ vỗ cánh, run rẩy đậu trên tảng đá ven suối gần hai người.
Mắt Khánh Quan tức thì sáng lên, nhìn con hạc nhỏ đang vụng về học bay trên mấy tảng đá, nói: “Muốn con này…”
Không đợi Giang Vãn Nguyệt hoàn hồn, Khánh Quan đã xách vạt áo, vừa nhảy vừa chạy đến tảng đá, thân hình nhỏ bé cúi xuống, làm bộ muốn vồ lấy con hạc nhỏ.
Sắc mặt Giang Vãn Nguyệt càng thêm tái nhợt, nói với Khánh Quan: “Trên đá nguy hiểm, con mau lên đây.”
Mắt Khánh Quan chỉ dán chặt vào con hạc nhỏ ở không xa, làm sao nghe lời Giang Vãn Nguyệt được?
Giang Vãn Nguyệt nhìn dòng suối trong veo lạnh lẽo của mùa đông, đôi môi tái nhợt khẽ run. Nàng cắn môi, run rẩy vén tà váy, bước lên tảng đá, đưa tay muốn kéo Khánh Quan ở phía trước lại. Ai ngờ Khánh Quan giật mình, thân thể liền ngửa ra sau, “tõm” một tiếng rơi xuống suối.
Vừa đúng lúc này, Tạ Bích mới tan triều được Tuyết Ảnh đi cùng đến vườn hạc.
Tạ Bích lúc mới nghe còn có chút ngạc nhiên: “Phu nhân sao lại đi cho hạc ăn?”
“Phu nhân cũng biết thời lão gia còn tại thế, Tạ gia ta phong quang thế nào, dĩ nhiên là mong Tạ gia có thể tái lập vinh quang.” Tuyết Ảnh cười nói: “Phu nhân quý những con hạc đó lắm, ai cũng không được đến gần đâu ạ, chắc là muốn chuyên dành cho Bệ hạ ngắm nghía thôi.”
Tạ Bích không khỏi nhíu mày.
Hắn rất ghét những kẻ lấy lòng cầu sủng. Việc cha làm, hắn không tiện bàn luận, nhưng nay Tạ gia đã do hắn làm chủ, thì nên đi con đường chính đạo hết lòng vì dân. Nếu dùng hạc để lấy lòng, vậy thì có khác gì hoạn quan dâng vũ, xây cung xây vườn để mua vui cho Bệ hạ?
Ái thê của hắn, sinh ra ở nơi trong trẻo như vậy, đôi mắt trong veo không vương bụi trần, tại sao lại cứ nhất định muốn đi con đường của kẻ nịnh hót?
Chính Tạ Bích cũng không nhận ra, trong lòng hắn lại dấy lên một cơn giận nhỏ vì cảm thấy bị phụ lòng. Hắn sải bước một mạch đến vườn hạc, vừa hay nhìn thấy Giang Vãn Nguyệt đang run rẩy đưa tay trên tảng đá, còn Khánh Quan thì rơi xuống nước trong vườn hạc không người trông coi.

** Lưu ý cho các bạn độc giả:

Truyện có phí full bộ là 50.000 VNĐ. Không giới hạn số lần đọc.

Các bạn nhấn nút mua truyện rồi thì vui lòng chuyển khoản theo số tài khoản sau để được xác nhận mở toàn bộ truyện nhé.

1440166441 – BIDV – Trương Hoàng Phương.

Nhóm rất cám ơn vì sự ủng hộ của các bạn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...