Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 11: Diệp Tẩy Nghiễn là anh trai lớn tuổi hơn chỉ là kẻ ngoài cuộc vô tình bước vào mà thôi.



 

Trong cuộc trò chuyện với An Thận Ngôn, Thiên Đại Lan nghe được một tin cực kỳ sốc.

Về Diệp Tẩy Nghiễn và Diệp Hi Kinh.

Hai người đó hóa ra là anh em cùng cha khác mẹ.

Thiên Đại Lan kinh ngạc:

“Anh biết chuyện này từ đâu vậy?”

“Công ty tôi đang làm có đầu tư của bà Diệp Giản Hà là mẹ ruột của Diệp Tẩy Nghiễn. Nhưng bà ấy quanh năm sống ở Hàng Châu, đầu tư nhiều công ty nên hiếm khi qua đây. À, quên nói, Diệp Tẩy Nghiễn hiện là người phụ trách chính dự án mà tôi đang làm, chính là trò chơi doanh thu siêu khủng mà lần trước tôi kể với em.” An Thận Ngôn châm một điếu thuốc, ngồi nghiêng:

“Chứ em tưởng chữ ‘Diệp’ của Diệp Tẩy Nghiễn là theo họ bố à? Thực ra là theo họ mẹ, vì bố anh ta là người ở rể. Sau khi ly hôn, ban đầu Diệp Tẩy Nghiễn được xử cho bố nuôi, vì bố anh ta hình như mắc bệnh gì đó, khó sinh con. Theo luật của nước mình, thường ưu tiên giao con cho bên khó sinh sản hơn… Ai biết sau này có giở trò gì không, nhưng tính ra thì lúc đó đã có Diệp Hi Kinh rồi.”

Thiên Đại Lan hỏi:

“Sau đó thì sao?”

Rồi cô nhìn quanh, hạ giọng:

“Anh sao biết nhiều vậy?”

“Chẳng phải sợ con lợn như em ngơ ngác rơi vào hang sói mà không hay à? Tôi không giúp em tìm hiểu thì còn trông mong cái đứa đầu óc toàn nghĩ đến yêu đương như em tự giác tỉnh ra chắc?” An Thận Ngôn cười lạnh:

“Không cần nói nhỏ thế đâu, Diệp Tẩy Nghiễn sẽ không xuất hiện ở đây, anh ta căn bản không đến mấy chỗ này ăn.”

Mùi than củi cháy hơi hăng, thịt ba chỉ nướng cháy xèo xèo tỏa mùi béo ngậy, bọt bia hơi đắng, từng giọt mỡ rơi xuống than, nổ tí tách.

Ở khu này, chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh nhiều hơn, ngoài McDonald’s, KFC… còn có không ít quán cơm nhanh kiểu Trung, món xào nhỏ, cơ bản mười mấy tệ là ăn được một bữa.

Thiên Đại Lan chợt nghĩ:

“Người giàu có phải ai cũng tự xây một cái bếp riêng không? Tôi thấy trong tiểu thuyết với phim đều vậy.”

“Không đến mức đó” An Thận Ngôn đáp:

“Diệp Tẩy Nghiễn chủ yếu là bị dị ứng với lạc (đậu phộng). Đa phần món ăn ở đây đều không ăn được; không chỉ là món có lạc, mà kể cả món xào bằng dầu lạc, anh ta cũng không thể ăn. Dị ứng không phải chuyện đùa đâu, chỉ ăn một chút thôi cũng có thể khó thở.”

Thiên Đại Lan tiếc nuối:

“Vậy là nhiều món không ăn được rồi, thật thảm.”

“Nghe nói, hồi cấp hai Diệp Tẩy Nghiễn suýt chết vì dị ứng đậu phộng” An Thận Ngôn nói:

“Bà Diệp từ Hàng Châu lập tức quay về Bắc Kinh, tìm Diệp Bình Tây cũng là bố của Diệp Hi Kinh để thương lượng lại quyền nuôi con. Trước đó, Diệp Tẩy Nghiễn vẫn sống cùng gia đình Diệp Hi Kinh, cũng vì thế mà hai anh em họ ở chung với nhau khá lâu, quan hệ cũng khá tốt.”

“Theo như anh nói thì bố Diệp Hi Kinh coi như ‘gả’ vào nhà này cũng đáng nhỉ” Thiên Đại Lan nói:

“Tính tròn thì con cái cũng mang họ ông ta.”

“Ông ta trước đây tên là Triệu Bình Tây,” Ẩn Thận Ngôn nói:

“Không ngờ đúng không? Khi đó để thành công ‘gả vào’ nhà họ Diệp, ông ta còn đổi họ theo họ vợ.”

Nghĩ đến cảnh hiện tại rối như tơ vò, Thiên Đại Lan cảm thấy mỉa mai:

“Đúng là biết diễn, chắc lại kiểu thề thốt đủ điều. Chị Mạch của tôi nói rồi, đàn ông thề thốt cũng như đánh rắm, vừa to vừa thối, chẳng có tác dụng gì.”

An Thận Ngôn bật cười thành tiếng, rít một hơi thuốc, nhìn Thiên Đại Lan:

“Ngày trước em cũng bị Diệp Hi Kinh lừa bằng mấy lời ngon ngọt, mềm mỏng thì em nghe, cứng rắn thì không chịu”

Chưa kịp nói xong, điện thoại của Thiên Đại Lan reo.

Bên này quá ồn, cô bắt máy rồi đi ra ngoài một chút: “Alo? Alo alo? Bố à, nghe rõ không? Nghe được con nói không?”

Ra gần dải cây xanh, gió khá lạnh, không còn biển quảng cáo che chắn, gió lạnh làm cô rùng mình.

“Bố à, muộn thế này sao vẫn chưa ngủ? Biết thế con đã không nhắn tin cho bố, lại làm bố mất giấc rồi đúng không?” Thiên Đại Lan nói:

“Con đang làm gì à? Còn làm gì nữa, đang ăn thịt nướng chứ còn gì. Bố đoán xem con đang ở với ai? Bố chắc chắn đoán không ra đâu hì hì, là Tiểu Thụ đó, tối nay con ăn cơm với Tiểu Thụ, anh ấy mời con đấy!”

Bố cô giờ đã có tuổi, sức khỏe cũng không tốt, chủ yếu làm những công việc trả lương theo ngày. Như hôm nay, đi làm ở công trường ba ngày liền, buổi tối đau lưng đến mức chịu không nổi, uống thuốc giảm đau cũng không ăn thua, trằn trọc mãi không ngủ được, thấy tin nhắn của Thiên Đại Lan nên mới gọi điện hỏi thăm.

Ông nhớ con gái.

“Tiểu Thụ nói lát nữa sẽ gọi taxi đưa con về, công ty sẽ thanh toán” Thiên Đại Lan vừa lau mắt vừa nói. Mỗi lần nghe giọng bố, mắt cô lại cay xè, cô nghĩ có lẽ là bị khói than làm cay.

“Con ổn lắm, ở đây con sống tốt lắm, đúng vậy, không hề mệt chút nào, đồng nghiệp cũng tốt lắm. Không có, không có đâu, bố toàn nghe người ta nói linh tinh, không ai làm khó con đâu, con không mệt chút nào.”

Gót chân cô nhói buốt và tê rần. Do ra mồ hôi, miếng băng cá nhân bị lệch, cọ vào gót giày, càng đi càng đau rõ rệt.

Thiên Đại Lan ngồi thụp xuống đất, chẳng màng hình tượng, vừa xem gót chân bị trầy vừa tiếp tục nói chuyện điện thoại với bố:

“Công việc của con khá nhẹ nhàng, cũng không cần phải nói to đâu, bố nghe giọng con đã đỡ hơn nhiều rồi. Bắc Kinh tốt lắm, cơ hội ở thành phố lớn nhiều lắm. Hôm nay con còn ký được một đơn hàng siêu to, bố chắc chắn không ngờ đâu, mấy vạn lận! Con giỏi không? Con gái bố lợi hại lắm nhé!”

Nghe bố cô khen, mắt Thiên Đại Lan lại cay xè. Cô cúi đầu, giả vờ như không có gì, rồi hỏi tiếp:

“… Mẹ vẫn khỏe chứ? Dạo này mẹ còn ho không? Khi rảnh bố nhớ hầm lê cho mẹ ăn, bệnh của mẹ cần phải dưỡng. Vâng, con biết rồi.”

Điện thoại sắp hết pin, Thiên Đại Lan nói chuyện thêm vài câu rồi mới lưu luyến tắt máy.

Thực ra cô rất muốn về nhà.

Bắc Kinh không tốt như cô nghĩ, đồng nghiệp lạnh lùng, khách hàng có tiền thì càng khó chiều, yêu cầu về thái độ phục vụ lại càng cao, còn biểu hiện của Diệp Hi Kinh thì rất tệ.

Ban đầu Thiên Đại Lan nghĩ mình là thiên tài, nhưng đến đây thì suýt bị đả kích nặng. Sau này cô mới nghĩ thông rằng thiên tài khắp nơi trong nước đều đổ về Bắc Kinh. Thứ này cũng lạm phát, nhiều quá thì chẳng còn quý hiếm nữa. Ở Thẩm Dương, muốn tuyển một thiên tài thì phải bỏ ra 5 nghìn tệ, còn ở đây, có khi chỉ cần 3 nghìn là xong.

Có lẽ, ở Bắc Kinh, kẻ ngốc còn hiếm hơn cả thiên tài.

Cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Thiên Đại Lan hít một hơi, dường như lại ngửi thấy mùi gỗ mun thoang thoảng, hơi đắng.

Cô ngẩng đầu.

Diệp Tẩy Nghiễn, mặc quần đen và áo sơ mi xám nhạt, đứng ngay trước mặt cô.

“Em đang làm gì thế?” Anh cúi mắt, giọng trầm:

“Tối không về nhà, đứng đây đóng vai cây nấm nhỏ bị lạc đường à?”

Thiên Đại Lan bị giật mình đến mức nói năng lắp bắp:

“Đại… đại ca?”

Nghe cách cô gọi, Diệp Tẩy Nghiễn bật cười.

Lúc nhíu mày, anh lạnh lùng như băng, xa cách đến mức không thể lại gần; nhưng khi cười, lại dịu dàng ấm áp.

Thiên Đại Lan cảm thấy nụ cười này khác hẳn nụ cười xã giao khi mới gặp.

Khác thế nào thì cô cũng không nói rõ được.

“Tôi không muốn nhận một cây nấm nhỏ bị lạc làm đàn em đâu” anh nói: “

“Gọi là ‘anh’, hoặc ‘anh Tẩy Nghiễn’, đều được.”

Men rượu bắt đầu ngấm.

Thiên Đại Lan loạng choạng đứng dậy:

“Còn anh thì sao? Tối không về nhà, đứng đây chuyên bắt nấm nhỏ bị lạc à?”

Cô hoàn toàn nhận ra rằng, cô không thể tiếp tục giữ vẻ tự nhiên khi đứng trước mặt Diệp Tẩy Nghiễn.

Ngần ấy thời gian trốn tránh hoàn toàn vô ích.

Thiên Đại Lan không thể nào bình thản mà quên được đêm hôm đó.

Không biết Diệp Tẩy Nghiễn đã trải qua bao nhiêu chuyện lớn trong đời, mà vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với cô như chưa từng có gì xảy ra.

Trông anh như thể đã hoàn toàn quên mất.

Nếu chỉ có mỗi cô cứ canh cánh trong lòng, thì chẳng khác nào biến mình thành trò cười.

Giờ thì hay rồi Thiên Đại Lan không chỉ phải ganh tỵ với gương mặt điển trai, vóc dáng xuất sắc, gia thế giàu có, đầu óc thông minh, năng lực vượt trội và cả vận may khiến người ta mơ mộng của anh, mà còn phải ghen tỵ với độ “mặt dày” của anh nữa.

Cô buộc phải nhẩm trong lòng thật lâu:

“Đây là anh trai, đây là anh trai, đây là anh trai cùng cha khác mẹ” thì mới tạm che lấp được cái ký ức đầy ma lực kia.

“Tan làm đi ngang qua, thấy em đang ăn với bạn…” Diệp Tẩy Nghiễn cúi mắt, liếc xuống chân cô:

“Đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Thiên Đại Lan hỏi:

“Chuyện gì?”

“Tối mai lúc tám giờ, để chúc mừng Hi Kinh sắp sang Anh học cao học, gia đình đã đặt nhà hàng” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Dù sao cũng là chuyện lớn trong đời của Hi Kinh, tôi nghĩ em chắc sẽ muốn tham dự.”

Thiên Đại Lan biết rõ.

Diệp Hi Kinh chưa từng mời cô.

“Không cần đâu” Thiên Đại Lan lắc đầu:

“Cảm ơn anh, nhưng thôi vậy.”

Diệp Tẩy Nghiễn chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Dù có chút hụt hẫng, nhưng Thiên Đại Lan nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười nói:

“Không sao, dù gì tôi cũng đâu phải Lọ Lem.”

Nói đến đây, An Thận Ngôn đã đi khá lâu vẫn chưa quay lại cũng đã nhìn thấy Diệp Tẩy Nghiễn.

Anh ta bước thẳng tới, Thiên Đại Lan thản nhiên giới thiệu hai người.

“Diệp Tẩy Nghiễn, anh trai của bạn trai tôi” Thiên Đại Lan nói,m:

“Còn đây là An Thận Ngôn, bạn thanh mai trúc mã của tôi.”

Vừa dứt lời, cô bỗng thấy mình như “sành điệu” hẳn, bạn thanh mai trúc mã đấy nhé!

Từ này nghe sang hơn hẳn so với “con chó lớn lên cùng nhà hàng xóm”.

An Thận Ngôn lễ phép bắt tay Diệp Tẩy Nghiễn, rồi giới thiệu cụ thể hơn:

“Diệp tổng, htôi ở nhóm B cơ sở dữ liệu của ‘Phong Hỏa Đài’.”

“An Thận Ngôn” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

“Tôi nhớ cậu, quán quân ‘Cúp Turing sáng tạo’ năm ngoái. Cái plugin tương tác mà cậu làm, tôi rất hứng thú.”

Nói đến đây, Diệp Tẩy Nghiễn lại thiện ý nhắc:

“Lát nữa gọi taxi về nhớ lấy hóa đơn, công ty sẽ thanh toán. Tiền ăn BBQ tối nay cũng có thể giữ hóa đơn để công ty bù chi phí bữa ăn.”

Rồi anh quay sang hỏi Thiên Đại Lan:

“Lát nữa em định về nhà thế nào?”

Trong tình huống này, Thiên Đại Lan hoàn toàn không tiện nói “đi ké khoản hoàn của công ty các anh”.

Cô sợ như thế sẽ không hay cho An Thận Ngôn.

Dù sao thì, quy tròn cũng coi như “vặt lông cừu” của công ty người ta.

Cô giữ nụ cười:

“Tôi cũng gọi taxi.”

“Hay là để tôi đưa em” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Tiện thể tôi cũng muốn bàn với em vài chuyện về Hi Kinh.”

An Thận Ngôn liền nói:

“Không cần làm phiền anh đâu, tôi sẽ đưa Hồng Hồng về.”

“Không phiền đâu, tiện đường” Diệp Tẩy Nghiễn ôn hòa:

“Hơn nữa, hai người đều đã uống rượu, tôi không yên tâm.”

Thiên Đại Lan không hiểu anh không yên tâm cái gì.

Uống chút rượu thôi, có phải uống đến say đâu.

Hơn nữa bây giờ đâu còn chuyện tài xế taxi giữa đường cướp khách say rượu nữa?

Nhưng mà nói đến mức này rồi, có xe ngồi vẫn hơn là đi bộ, Thiên Đại Lan vẫy tay chào tạm biệt An Thận Ngôn, đi theo Diệp Tẩy Nghiễn rời khỏi.

Ban đầu cô định ngồi ghế phụ để giữ khoảng cách với anh, nhưng Dương Toàn đã nhanh tay mở cửa ghế sau trước.

Thiên Đại Lan đành cẩn thận lên xe, ngồi xuống.

An Thận Ngôn có chút lo lắng, đưa mắt tiễn họ đi.

Bất chợt, anh ấy để ý thấy trước khi lên xe, Diệp Tẩy Nghiễn vô tình rút khăn giấy, cẩn thận lau ngón tay vừa bắt tay với anh ấy, rồi gấp lại thành một mảnh nhỏ, thuận tay đưa cho Dương Toàn đi theo phía sau.

Nụ cười của An Thận Ngôn hơi thu lại.

Anh ấy chậm rãi đưa tay lên, ngửi thấy trên lòng bàn tay mình, do hút thuốc và ăn thịt nướng, có mùi khói và than nướng.

“Chết rồi, không nên để Hồng Hồng lên xe anh ta…” An Thận Ngôn nghĩ:

“Loại người bị ám ảnh sạch sẽ như vậy là khó sống chung nhất, chắc chắn rất nhiều chuyện rắc rối.”

Thực tế, còn chưa đợi Diệp Tẩy Nghiễn lên xe, Thiên Đại Lan đã ngủ mất tiêu rồi.

Cô thật sự quá mệt, quá mệt.

Hôm nay là ca tối, từ hai giờ rưỡi chiều đứng liên tục đến chín giờ rưỡi tối, lại còn bị Lâm Di cố tình “hành” đến hơn mười giờ, đôi chân nhỏ đã tụ máu, vừa đỏ vừa sưng vừa căng, đau âm ỉ và nhức mỏi. Lúc đi lại thì còn không thấy gì, nhưng vừa ngồi xuống chiếc ghế da thật êm ái, cảm giác tê mỏi liền ào ạt ập tới. Thêm chút men say của rượu, cộng với mùi hương gỗ mun ấm áp thoang thoảng còn sót lại.

Cô gần như lập tức chìm vào giấc ngủ.

Dương Toàn nhìn thấy thì cười:

“Quả nhiên vẫn là con nít, tuổi còn nhỏ nên chất lượng giấc ngủ tốt thật.”

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức cô ấy.”

Thật tội nghiệp.

Một cô gái, mới từng ấy tuổi, không biết đã chịu bao nhiêu khổ mới hình thành tính cách như bây giờ.

Bị ấm ức cũng không khóc lóc với người nhà, rõ ràng đã rơi nước mắt rồi, vậy mà vẫn thản nhiên cười với bố, nói rằng mọi chuyện đều ổn.

Dương Toàn hạ giọng, chậm rãi nói câu cuối cùng từ tận đáy lòng.

Đó là lời khen thật lòng dành cho Diệp Tẩy Nghiễn.

“Anh thật tốt với em trai mình” Dương Toàn nói:

“Mà với em dâu cũng quan tâm như vậy.”

Chủ động giúp em dâu cắt đứt những mối quan hệ tình cảm tiềm ẩn, lại còn đưa em dâu say rượu về nhà, Dương Toàn đúng là lần đầu thấy.

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Tập trung lái xe, bớt nói lại.”

Dương Toàn lái xe rất vững. Đến khi dừng hẳn, Thiên Đại Lan mới tỉnh dậy.

Nhận ra đã đến khu chung cư thuê trọ, cô vội vàng cảm ơn liên tục, ôm đầu, nhanh chóng mở cửa xe.

Thiên Đại Lan thật sự lo lắng không biết mình có nói mớ gì trong lúc ngủ không!!!

Thật đúng là hồ đồ, chẳng biết có phải do mùi nước hoa thoang thoảng hơi đắng và chát của Diệp Tẩy Nghiễn hay không, mà cả giấc ngủ ngắn vừa rồi, cô lại mơ thấy anh.

Đúng như Diệp Tẩy Nghiễn đã nói, rõ ràng cô chẳng có ý gì với anh, luôn coi anh như một người anh trai để tôn trọng.

Thế nhưng, Thiên Đại Lan lại mơ một giấc mơ lái xe tốc độ cao kỳ lạ. Trong mơ, tiếp nối chuyện dang dở hôm đó của Diệp Tẩy Nghiễn, ở căn phòng dưới ánh trăng hơi lạnh, anh nắm chặt sau gáy cô, bắt cô quỳ và cúi xuống khó nhọc nuốt thứ gì đó; trong mơ, anh vẫn mỉm cười gọi cô là “Tiểu Lan”, tiếp tục vỗ nhẹ như đang thử dưa hấu, vỗ ra hết từng dòng, từng dòng nước ngọt mát; sau đó thì càng loạn hơn, không biết thế nào, cô còn quấn chặt lấy thắt lưng anh, chẳng những chủ động tìm kiếm mà còn mạnh mẽ kéo cà vạt của anh để hôn lên môi anh.

Thật sự là quá tệ rồi.

Khi tỉnh dậy, nhìn vào đôi mắt sâu lặng như giếng cổ của Diệp Tẩy Nghiễn, Thiên Đại Lan vẫn còn nóng bừng cả người.

Lảo đảo bước xuống xe, anh có nói gì đó, nhưng cô cũng chẳng nghe rõ, chỉ vội vã bỏ chạy.

Cô chạy một mạch về khu chung cư, cửa hàng hoa quả đã tắt đèn ngủ, rèm kéo kín mít.

Đèn cảm ứng ở tầng một và tầng hai vẫn chưa sửa, tầng ba thì lại hỏng, Thiên Đại Lan trong bóng tối mò mẫm vịn tay vào lan can cầu thang chạy lên một cách thuần thục, bỗng nghe thấy tiếng thở nặng nề phía sau.

Là đàn ông!

Ký ức bị một gã đàn ông bám theo khi còn làm việc ở xưởng lại ùa về.

Thiên Đại Lan lập tức thấy tê dại cả da đầu, ngay lập tức kẹp chìa khóa vào giữa các ngón tay, nắm chặt lại, chuẩn bị cho đối phương một bài học.

Người đó lên tiếng:

“Tiểu Lan”.

Là Diệp Hi Kinh.

Trong lòng cô chùng xuống, thả chìa khóa ra, bất ngờ hỏi:

“Sao anh biết tôi ở đây?”

“Chiều nay anh trai anh gọi điện bảo mời em ngày mai đến dự tiệc mừng. Ban đầu anh định đợi em tan làm rồi mới đến tìm, nhưng mẹ anh đột nhiên bảo anh lái xe đưa bà đi lấy quần áo, lúc đầu tôi không biết là Ngũ Kha cũng ở đó, hoàn toàn là tình cờ gặp thôi.” Diệp Hi Kinh khẽ nói: “Chỉ còn vài ngày nữa thôi, đừng tránh mặt anh nữa, được không?”

Thiên Đại Lan nói:

“Tôi đâu có tránh anh, là anh bỏ cuộc, không tìm tôi trước.”

Cô không muốn làm phiền các cô gái cùng thuê phòng đang nghỉ ngơi, nên chọn đứng ở hành lang trò chuyện với anh ta.

Trong bóng tối, cả hai đều không nhìn rõ được nhau, tiếng thở nặng nề của đối phương lại càng rõ rệt.

“Anh không bỏ cuộc, chỉ là…” Diệp Hi Kinh yếu ớt nói:

“Anh sợ sẽ mang rắc rối đến cho em…”

“Nhưng hôm nay tôi vẫn gặp phải đấy thôi” Thiên Đại Lan thẳng thắn:

“Anh vốn chẳng có khả năng ngăn cản, đúng không?”

Diệp Hi Kinh nhất thời im lặng.

Một lúc lâu sau, anh ta có phần khó xử, giọng khàn khàn:

“Anh không phải là anh trai anh, anh… không thể…”

“Tôi biết.” Thiên Đại Lan bình tĩnh nói:

“Tôi biết chắc chắn anh khó xử. Tất nhiên, tôi cũng có thể đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ, giống như trước đây, hết lần này đến lần khác thông cảm và hiểu cho anh.”

Trong bóng tối, Thiên Đại Lan bước lên một bước, cô hỏi:

“Bởi vì mẹ anh sẽ làm khó tôi, bởi vì khả năng cao bố anh cũng sẽ làm khó tôi. Nên ngay từ đầu anh đã giấu gia đình, không dám để họ biết anh và tôi đang yêu nhau; bây giờ lại giấu cả chuyện tiệc mừng, không dám để chúng ta gặp nhau, anh sợ họ sẽ khiến tôi mất mặt, đúng không?”

Cô vốn có thể nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ cô không muốn nghĩ thế nữa.

Diệp Hi Kinh nói:

“Tiểu Lan”

Anh ta vươn tay, nắm lấy cánh tay của Thiên Đại Lan. Lần này, cô vùng vẫy thật mạnh, nhưng Diệp Hi Kinh lại nhất quyết không buông.

Bị cô đấm đá, Diệp Hi Kinh vẫn bất động.

“Tại sao?” Thiên Đại Lan hạ giọng chất vấn:

“Tại sao? Tại sao tôi lại phải nhẫn nhịn chịu thiệt? Tại sao tôi lại phải biết điều, hiểu cho người khác? Tại sao nhất định tôi phải hy sinh ý muốn của mình để hoàn thành tình yêu của anh? Tại sao nhất định tôi phải từ bỏ nhiều thứ, chịu nhiều đau khổ như vậy mới có thể ở bên anh? Tại sao hai người yêu nhau mà chỉ có mình tôi phải chịu bất công như thế? Tại sao tôi phải coi những chuyện này là lẽ đương nhiên, là hợp lý, tại sao? Tôi đã giết người hay phóng hỏa sao? Chỉ vì anh cũng có nỗi khổ riêng mà tôi phải lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác, chịu đựng đau khổ sao?”

Tại sao cô lại phải nhường nhịn?

Tại sao cô lại phải chiều theo?

Tại sao khi yêu nhau, cô lại phải luôn dè chừng cảm xúc của anh ta?

Tại sao ngay cả tiệc mừng của bạn trai, cô cũng không được tham dự?

Như vậy có công bằng không?

Cô chỉ đang yêu, chứ đâu phải đem bản thân ra bán như gia súc.

Thiên Đại Lan cảm thấy mình có lẽ đã khóc, cũng có thể là chưa, nhưng cô cảm thấy mình đang run lên, Diệp Hi Kinh cũng run. Anh ta không xin lỗi nữa, cũng không nói gì, chỉ áp má mình vào má cô, nhẹ nhàng cọ sát.

Thiên Đại Lan trợn to mắt, cảm nhận được trên gương mặt ấm áp của Diệp Hi Kinh là từng giọt, từng giọt nước mắt lạnh buốt.

Anh ta vẫn lặng lẽ khóc không thành tiếng.

Hoặc có thể nói, anh ta đã một mình ngồi ở hành lang tối om này, trên bậc thang sứt mẻ, tróc xi măng này, không biết đã đợi cô bao lâu, vẫn luôn lặng lẽ rơi lệ.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Giọng Diệp Hi Kinh run rẩy:

“Anh biết, tất cả là lỗi của anh, là anh bất tài, là anh… quá ngây thơ, quá trẻ con, tưởng rằng mọi việc đều có thể xử lý ổn thỏa… Anh… anh quá tự cho là đúng rồi. Xin em cho anh một cơ hội nữa, được không? Tiểu Lan… anh xin em… xin em đừng như vậy, em nhìn anh đi, nhìn anh một chút được không?”

Anh ta nghẹn ngào, những lời còn lại nói không ra, rồi cưỡng ép áp môi mình lên môi Thiên Đại Lan.

“Đợi anh” Diệp Hi Kinh mơ hồ nói, giọng khẩn cầu:

“Hãy đợi anh thêm hai năm nữa, đến lúc đó anh sẽ có thể…”

Thiên Đại Lan đẩy anh ta ra nhưng không được, cô dùng sức cào vào cổ anh ta, nhưng hành động này chỉ khiến Diệp Hi Kinh càng siết chặt hơn. Cuối cùng, môi anh ta bị cô cắn đến bật máu, anh ta buông ra, chưa kịp nói gì thì Thiên Đại Lan đã tức giận giữ chặt gáy anh ta, hôn trả lại.

Những yếu đuối không lời, những câu nói chưa kịp thốt ra và những lời xin lỗi, những nỗi khổ tâm và băn khoăn của đôi trai gái trẻ, tất cả đều bị nhấn chìm trong nụ hôn chan chứa nước mắt của cả hai.

Lúc đang bước lên lầu hai trong bóng tối để trả lại chiếc điện thoại nhỏ mà Thiên Đại Lan bỏ quên trên xe, Diệp Tẩy Nghiễn rõ ràng nghe thấy những âm thanh mơ hồ này.

Bước chân anh khựng lại, nhận ra.

Đó là tiếng Diệp Hi Kinh và Thiên Đại Lan đang hôn nhau.

Những nỗi khổ nhỏ bé mà trong mắt người lớn có vẻ trẻ con, đôi cánh chưa đủ vững để che chở cho người yêu yếu đuối, cách xử lý chưa chín chắn với bạn khác giới, khoảng cách xa xôi sắp tới kéo dài suốt hai năm, và những oán giận vì cá tính quá rõ ràng không thể dung hòa.

Bọn họ giống như trái chanh xanh trên cành, cắn một miếng sẽ thấy vừa chua vừa ngọt, lại phảng phất vị đắng, nhưng tràn đầy sức sống tuổi trẻ, tươi tắn và rõ nét.

Đó là thứ tình cảm đầu đời vụng dại, dính lấy nhau, e ấp, vụng về, chua xót mà chỉ riêng tuổi thanh xuân mới có.

Diệp Tẩy Nghiễn là anh trai lớn tuổi hơn chỉ là kẻ ngoài cuộc vô tình bước vào mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...