Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 12: Chia tay cũng phải đàng hoàng và có thể diện



Thiên Đại Lan cắn mạnh vào môi Diệp Hi Kinh, rồi dồn sức đẩy anh ta ra.

Trên người Diệp Hi Kinh có mùi như một cành hoa hồng vừa nở bị nghiền nát, trộn lẫn với mùi lá xanh nghiền ra thành nước đó chính là hương vị của anh ta.

Mùi cỏ non còn xanh, hương hoa hồng vừa hé, vị thanh nhẹ hơi đắng, và cả mùi của một con chó lớn vừa tắm xong, phơi nắng sau khi vận động.

“Lúc mới yêu anh, tôi vui lắm. Tôi vẫn còn nhớ, tối tháng ba năm ngoái, anh trèo tường đến tìm tôi” Thiên Đại Lan nói:

“Trời lạnh như thế, anh chỉ mặc một chiếc áo khoác dài, còn bị mảnh thủy tinh vỡ trên tường làm rách áo, đôi tay lạnh đến mức đỏ như củ cà rốt, vậy mà vẫn cười toe toét nói với tôi là không lạnh, còn ấm nữa.”

Cô thấy mình thật dễ bị cảm động. Diệp Hi Kinh lặng lẽ từ Bắc Kinh xuống Thẩm Dương tìm cô, cậu thiếu gia sống trong nhung lụa, tay lạnh buốt, sưng đỏ như móng giò, mà chẳng hề để ý, chỉ nhìn cô là cười.

Lúc đó, Diệp Hi Kinh yêu cô nhất.

Thiên Đại Lan yêu chính Diệp Hi Kinh của thời điểm ấy, khi anh ta yêu cô nhất.

Diệp Hi Kinh nói:

“Nếu như…”

“Không có nếu như” Thiên Đại Lan cắt ngang:

“Lúc mới yêu vui thật, anh quá tốt, tốt đến mức tôi nghĩ cái gì cũng có thể chịu đựng được. Nhưng đó chỉ là tôi nghĩ thôi; Diệp Hi Kinh, tôi không muốn sau này mỗi lần buồn lại phải tự dỗ mình cố gắng bằng những ký ức vui của thuở mới yêu. Tôi cũng là con người, không phải cái máy. Niềm vui dù lớn đến đâu, dùng một lần là mất đi một lần; thời gian trôi qua, chuyện vui cũng biến thành chuyện buồn. Tôi không muốn đến khi muốn nhớ lại anh, thì chút tốt đẹp này cũng bị mài mòn hết.”

Diệp Hi Kinh khó nhọc nói:

“Nhưng bây giờ anh không thể…”

Thừa nhận với người mình yêu rằng mình bất lực, đó là một chuyện vô cùng đau đớn.

Anh ta chỉ dám thú nhận trong bóng tối với Thiên Đại Lan:

“Chỉ cần một năm thôi, một năm lấy bằng thạc sĩ ở Anh, anh sẽ về nước; về rồi, anh sẽ đi làm, không phải sống cùng bố mẹ nữa, cũng không ở nhà anh trai, chúng ta sẽ có nhà riêng. Lúc đó em sẽ không phải vất vả đi làm như bây giờ, ở nhà thì…”

“Không phải cứ đi nước ngoài là có tất cả, ra nước ngoài đâu phải thuốc vạn năng” Thiên Đại Lan cắt lời:

“Anh nghĩ đơn giản quá. Sao anh lại cho rằng chỉ cần anh tốt nghiệp là bố mẹ sẽ không còn kiểm soát anh nữa?”

“Bởi vì bố anh sẽ nhận ra ông ấy không thể sinh thêm con, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có một đứa con khỏe mạnh khác” Diệp Hi Kinh hạ giọng gấp gáp:

“Đại Lan… đến giờ anh mới nhận ra, anh hoàn toàn không muốn xa em.”

Thiên Đại Lan im lặng rất lâu.

“Nói thật, hôm nay tôi mệt lắm, mệt lắm… mệt vô cùng” cô nói:

“Tôi không thể tiếp tục thế này nữa. Ngày mai tôi làm ca giữa, bây giờ phải nhanh đi ngủ, không thì ảnh hưởng đến công việc ngày mai.”

“Đại Lan” Diệp Hi Kinh khẩn thiết:

“Vậy em chịu nghe điện thoại của anh chứ? Bỏ anh ra khỏi danh sách chặn nhé.”

“Ừ” Thiên Đại Lan ôm lấy đầu, lý trí nói:

“Tôi không thể tiếp tục nói với anh nữa, tôi đau đầu rồi, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ngày mai.”

Diệp Hi Kinh không cố ép thêm. Có được kết quả như thế này đã là rất tốt rồi.

Anh ta cúi người, ôm chặt Thiên Đại Lan, thì thầm bên tai cô:

“Lần này anh tuyệt đối sẽ không lừa em. Hãy tin anh thêm một lần nữa.”

Anh ta còn muốn hôn cô, nhưng cô tránh đi, chỉ dùng lòng bàn tay khẽ chạm vào mặt anh ta. Diệp Hi Kinh nhắm mắt, đưa má cọ nhẹ vào tay cô.

Rồi anh ta rời đi.

Thiên Đại Lan biết tốt nhất là cô nên quay về phòng nghỉ ngơi. Bây giờ cô mệt lắm, mệt đến mức thậm chí muốn ngủ luôn ở hành lang. Căn nhà cô thuê nằm ở phía không có nắng, hầu như chẳng bao giờ đón được ánh sáng. Tháng 9 mưa nhiều, khu tập thể cũ lại ẩm mốc nặng. Quyển sổ nhỏ cô dùng để học từ vựng rơi xuống đất, hôm sau nhặt lên thì thấy nét bút dầu ở trang cuối đã bị loang ra.

Cô thật sự rất muốn nằm xuống.

Ngủ ngay tại đây.

Nhưng không được.

Cô chậm rãi đứng dậy, định bỏ số liên lạc của Diệp Hi Kinh ra khỏi danh sách chặn. Nhưng sờ một lượt, mới phát hiện điện thoại đã mất.

A… a…

Thiên Đại Lan đưa tay che mắt.

Cô không khóc. Có lẽ cuộc cãi vã vừa rồi đã rút sạch toàn bộ cảm xúc tồi tệ ra khỏi người, để lại một vỏ trống rỗng. Cô hít một hơi, cố gượng nghĩ xem mình có thể đã làm rơi điện thoại ở đâu, và phải tìm lại thế nào.

Nếu tìm không thấy, thì sẽ phải làm sao.

Giữa bóng tối và tĩnh lặng kéo dài, cô lại nghe thấy giọng Diệp Tẩy Nghiễn trầm và vững vàng, mang nét đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành.

“Đại Lan” anh nói:

“Em để quên điện thoại trên xe rồi.”

Không có ánh trăng.

Thiên Đại Lan thật sự biết ơn vì bây giờ không có ánh trăng.

Anh sẽ không nhìn thấy vẻ nhếch nhác và lúng túng của cô lúc này. Nếu giờ cô khóc, chắc chắn sẽ trông rất tệ: mắt sưng, sắc mặt ủ rũ, có lẽ chẳng giống cây nấm nhỏ nữa, mà giống khúc gỗ mục hơn.

“Cảm ơn anh.”

Thiên Đại Lan hít vào một hơi, đưa tay ra nhận điện thoại. Chiếc Nokia nhỏ bé, cũ kỹ của cô đang nằm trong lòng bàn tay Diệp Tẩy Nghiễn.

Trong quá trình đó, đầu ngón tay cô không tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay anh ấm áp, rộng lớn khiến cô khẽ run lên, hoảng hốt như một con chim nhỏ vô tình mổ nhầm vào tay người.

Anh bị chạm chẳng hề có phản ứng khác thường, vẫn bình thản nâng chiếc điện thoại bé xíu, chờ cô đang mất tự nhiên tiếp tục lấy nó.

Cô biết chắc rằng Diệp Tẩy Nghiễn đã nhận ra sự khác thường của cô.

Nhưng anh không hỏi gì, vẫn giữ thể diện cho cô.

May mắn là anh không hỏi.

Thiên Đại Lan không muốn bị thương hại.

Bởi thương hại đồng nghĩa với yếu đuối, và cô hoàn toàn không muốn có liên quan đến chữ “yếu đuối” này.

Vì thế, cô lại đưa tay, lần mò lấy chiếc điện thoại từ tay Diệp Tẩy Nghiễn.

Trong bóng tối, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, khớp ngón chạm vào kẽ tay; tầm nhìn bị cản trở, sự tiếp xúc cơ thể không thể tránh khiến Thiên Đại Lan toát mồ hôi nóng hổi, như thể một đoạn ngoại truyện chưa dứt của giấc mộng mơ hồ trong xe khi nãy.

Nóng quá.

Nóng quá.

Thiên Đại Lan nắm chặt lấy điện thoại, sốt ruột muốn rút tay về, nhưng bàn tay rộng lớn, bình tĩnh ấy lại xoay ngược, bao trọn cả nắm tay cô đang giữ điện thoại.

Như con thỏ trong lồng vừa gặm được củ cà rốt liền định bỏ chạy, thì cửa lồng sập xuống, bị giữ chặt, không thể thoát.

Cô nghe thấy giọng Diệp Tẩy Nghiễn.

“Những gì tôi từng nói trước đây” giọng anh nghiêm túc: “đều có hiệu lực.”

Thiên Đại Lan thật sự không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Đầu óc cô đau nhức.

May mà những lời Diệp Tẩy Nghiễn từng nói với cô không nhiều, nên cô dễ dàng nhớ lại. Cô lo lắng hỏi:

“Câu nào?… Lúc đó… lúc đó tôi còn dùng sức, làm xước cổ anh… có phải câu phạt tôi không?”

Diệp Tẩy Nghiễn im lặng.

Thiên Đại Lan cảm giác bàn tay đang giữ lấy tay cô khựng lại, rồi buông ra.

“Nhưng… khi đó tôi tưởng là Hí Kinh; hơn nữa, anh chẳng phải đã phạt rồi sao?” Thiên Đại Lan băn khoăn:

“Khi đó anh đã đánh vào mông tôi rồi mà…”

“Lan.” Giọng Diệp Tẩy Nghiễn trầm xuống, cắt ngang cô: “Tôi đã quên hết mấy chuyện đó rồi.”

Thiên Đại Lan ngượng ngùng xin lỗi:

“Xin lỗi… Chúng ta có thể nói lại từ đầu không? Anh nói lại một lần nữa được không?”

“Được.” Diệp Tẩy Nghiễn lặp lại:

“Những gì tôi từng nói trước đây, đều có hiệu lực.”

“Là câu nào vậy?” Thiên Đại Lan hỏi:

“Xin lỗi… tôi học thức thấp, đầu óc lại chậm, không nghĩ ra ngay được.”

“Trước đây tôi từng nói chuyện tài trợ em đi học” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Nếu em muốn…”

“Tôi không muốn, một chút cũng không muốn.” Thiên Đại Lan lập tức từ chối:

“Xin lỗi, tôi học rất kém, ở trường cũng không trụ nổi… xin lỗi đã làm anh thất vọng.”

Cô cảm thấy Diệp Tẩy Nghiễn chắc chắn sẽ vô cùng, vô cùng thất vọng.

Anh nên đi tài trợ cho những cô gái thật sự cần đi học, họ sẽ xứng đáng hơn nhiều so với một người đã rời xa trường lớp hơn ba năm như cô.

Diệp Tẩy Nghiễn:

“Khi nào em đổi ý, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, dù sao tôi cũng là anh trai của Hí Kinh.”

Thiên Đại Lan nói:

“Cảm ơn anh.”

Anh sẽ không ép buộc người khác.

Thiên Đại Lan nhận ra điều này.

Thực ra, Diệp Tẩy Nghiễn hoàn toàn không cần phải mang trách nhiệm nặng nề như vậy. Chuyệnq hôm đó suýt nữa đi quá giới hạn cũng không phải lỗi của anh; để bù đắp, anh vẫn bảo Dương Toàn gửi cho cô những tạp chí đắt tiền mà cô cần nhưng chưa có khả năng mua.

Bây giờ, mâu thuẫn giữa cô và Diệp Hi Kinh, vốn chẳng liên quan gì đến anh, vậy mà anh vẫn đề nghị tài trợ cô quay lại trường học. Quả là một người anh, một người trưởng bối vô cùng tốt, Thiên Đại Lan nghĩ, thật sự rất tốt.

Nếu sau này Diệp Hi Kinh có thể trưởng thành và có phẩm chất trách nhiệm như Diệp Tẩy Nghiễn thì tốt biết mấy.

Tiếc là, cô e rằng cô sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa.

Thiên Đại Lan sẽ không kìm nén nỗi buồn của mình, nhưng tuyệt đối không cho phép bản thân chìm đắm trong đó.

Tối hôm đó, cô lặng lẽ khóc một lúc trong hành lang, trút hết mọi cảm xúc. Khi mở cửa phòng trọ, cô thề sẽ không buồn vì quá khứ nữa.

Cô còn viết một mẩu giấy để tự động viên mình:

“Có thể bị đánh gục, nhưng không được bị đánh bại.”

Rồi dán nó ở đầu giường, ngay cạnh tờ ghi chú “Tomorrow is another day”.

Sáng hôm sau, 5 giờ rưỡi, đồng hồ sinh học tự đánh thức cô. Hôm nay không có ca sáng, cô ngủ nướng thêm nửa tiếng, rồi bật đèn bàn, tiếp tục học thuộc từ vựng tiếng Anh.

Cô đặt cho mình một mục tiêu nhỏ: mỗi ngày học thuộc 30 đến 50 từ, sau đó đọc kỹ một bài báo tiếng Anh. Trước đây, cô đã mua được rất nhiều số báo cũ của các tạp chí học tiếng Anh như Crazy Reading, New Oriental English… Giá gốc một cuốn là 5 hoặc 10 tệ, nhưng khi là báo cũ thì chỉ còn 1 tệ một cuốn, dù có hơi bẩn một chút.

Thiên Đại Lan không quan tâm cô chẳng cần những thứ mới mẻ hợp thời. Cô đã quen ăn bánh mì, bánh quy, sữa mua giảm giá; quen dùng tạp chí tiếng Anh là báo cũ; quen với kem dưỡng da, xà phòng, kem đánh răng gần hết hạn.

Cô không ngại đến muộn, chỉ sợ mình không dám bước bước đầu tiên.

Những trang giấy bị lật nhiều nên phồng lên, bút xanh, bút đen, bút đỏ chi chít ghi chú, xen lẫn những tờ giấy nháp cũng kín chữ, xếp thành từng chồng.

Trên chiếc bàn học nhỏ bé của Thiên Đại Lan, thứ duy nhất không phải đồ cũ chính là mấy quyển tạp chí mới tinh mà Diệp Tẩy Nghiễn tặng. Những tạp chí được đóng gói tinh xảo ấy trông lạc lõng giữa chiếc bàn đơn sơ của cô.

Khi đánh răng rửa mặt, Thiên Đại Lan vẫn cố gắng học thuộc lòng. Không có thầy cô dạy bài bản cách học tiếng Anh, cô dùng phương pháp cũ: học thuộc. Học nhiều từ thì đọc được nhiều hơn; đọc nhiều hơn thì càng quen với cách dùng từ và ngữ pháp.

Bảy giờ rưỡi, cô ra ngoài chạy một vòng, tiện ăn sáng và mua băng cá nhân. Về phòng, cô dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, tắm rửa thay quần áo rồi tiếp tục đọc tạp chí.

Ca làm giữa bắt đầu lúc 11 giờ. 9 giờ 50, vừa nhai bánh mì giảm giá, Thiên Đại Lan vừa rời nhà. Trong chiếc máy MP3 tróc sơn là bản tin BBC tải về từ quán net. Cô vừa nghe vừa đi xe buýt đến cửa hàng.

Tối hôm qua, chuyện Thiên Đại Lan chốt được đơn hàng lớn đã lan khắp nơi.

Lúc bàn giao ca, quản lý Mạch Di đặc biệt khen ngợi Thiên Đại Lan, vẫn là mấy câu sáo rỗng cũ, nói rằng mọi người nên học hỏi sự kiên nhẫn và thái độ phục vụ của cô…

Emma bật cười.

“Mila thật giỏi” cô ấy là người đầu tiên vỗ tay, nhìn Thiên  Đại Lan, mỉm cười nói:

“Chúc mừng Luna đã đào tạo được một nhân viên xuất sắc. Đúng là sóng sau xô sóng trước, lớp sau càng giỏi hơn lớp trước!”

Emma có mối quan hệ tốt với mấy khách hàng hạng “kim cương đen”; mấy người đó đến cửa hàng chọn quần áo gần như chỉ hẹn riêng Emma. Nghe cô ấy nói vậy, quản lý Mạch Di cũng không trách, chỉ có Linda kéo áo cô ấy, ngăn không cho nói tiếp.

Có lẽ đúng là trận khóc hôm qua đã cuốn đi vận xui, hôm nay Thiên Đại Lan bắt đầu gặp may.

Mười hai giờ, cô đón một đôi tình nhân và chốt được đơn trị giá 4.500 tệ. Nhưng khi chuẩn bị tiếp tục ra cửa đón khách, Ava gọi cô lại.

“Mila” Ava nói:

“Chiếc áo khoác mới về hôm qua, tôi không thể ủi một mình, cô giúp tôi nhé.”

Thiên Đại Lan hơi do dự.

Khi còn làm ở quầy hàng, để bán được mẫu, cô đã học được từ chị Mạch một tay nghề ủi quần áo rất giỏi. Ngay cả loại bàn ủi sắt kiểu cũ, vào tay cô cũng có thể ủi mọi loại vải thẳng tắp, mượt mà; dù là lụa tơ tằm mỏng manh, cô vẫn biết cách giữ khoảng cách và nhiệt độ, đảm bảo không làm hỏng.

Ở cửa hàng hiện tại, việc ủi đồ không do ai cố định làm, mà xoay vòng nhau.

Ava từng chứng kiến tay nghề ủi đồ của Thiên Đại Lan, từ đó rất thích kéo cô đến “giúp một tay”. Trước đây, những khi rảnh rỗi, Thiên Đại Lan đều không từ chối.

Dù sao thì thành tích bán hàng của cả hai cũng rất kém; Ava còn từng đùa rằng từ khi có Thiên Đại Lan, cô ấy không còn đứng chót nữa. Thế nên Ava rất quý cô, đúng kiểu “chị em cùng khổ”.

Nhưng giờ Thiên Đại Lan đang định ra đón khách.

Cô vẫn đang cố gắng cho chỉ tiêu doanh số sắp tới.

“Ava” Thiên Đại Lan nói:

“Buổi trưa khách đi dạo nhiều, tôi muốn tiếp thêm vài người.”

“Yên tâm đi, giờ chắc đa phần chỉ là mấy người đi dạo cho vui thôi, tiếp cũng như không” Ava giục;

“Nhanh qua đây nào.”

Thiên Đại Lan vẫn từ chối.

Ava không ép, liếc cô một cái rồi tự đi vào.

Đúng như Ava nói, giờ này người vào cửa hàng đa phần chỉ ngắm, chẳng mấy ai muốn mua gì. Thiên Đại Lan khô cả cổ, vào phòng nghỉ uống nước thì thấy tin nhắn từ Diệp Hi Kinh.

Diệp Hi Kinh:

“Tối nay anh đến tìm em.”

Thiên Đại Lan:

“Đừng, tôi ở chung toàn con gái, đã quy ước là không được đưa bạn trai về.”

Diệp Hi Kinh:

“Vậy em ra gặp anh, được không?”

Cô còn chưa trả lời thì nghe bên ngoài có người hỏi: “Mila? Em có trong đó không? Có khách tìm em.”

Cô cất điện thoại, bước ra ngoài, bất ngờ thấy người vào là Ngũ Kha.

Ngũ Kha vẫn mặc kiểu đồ hôm qua nhưng thay bằng một chiếc váy liền màu tím nhạt. Đôi mắt cô ấy sáng long lanh như ánh bình minh, nụ cười dịu dàng.

Ngũ Kha cúi đầu thật sâu, nói lời xin lỗi.

Thiên Đại Lan đối diện ánh mắt khác lạ của đồng nghiệp và khách trong cửa hàng, cũng cúi người đáp lễ.

Hôm nay, Ngũ Kha đến đây hoàn toàn là để xin lỗi về chuyện tối qua và cả những chuyện trước đó. Cô ấy mang theo sự áy náy, nói với Thiên Đại Lan rằng, lần trước khi cô ấy bị bệnh và Diệp Hi Kinh đến bên chăm sóc, cô ấy hoàn toàn không biết hôm đó Thiên Đại Lan sẽ đến Bắc Kinh; tối qua cũng vậy, cô ấy không hề biết Thiên Đại Lan đang làm ở cửa hàng này, càng không có ý muốn làm khó cô.

Cô ấy còn thay Hi Kinh giải thích lại, dịu giọng nói rằng tiệc mừng tối nay không chỉ có gia đình Diệp Hi Kinh, mà còn có nhiều người khác, như thầy cô của anh ta, hay đối tác làm ăn của Diệp Bình Tây…

Nếu Thiên Đại Lan đi, có thể sẽ hơi bất tiện.

Ngũ Kha nói khá khéo, nhưng Thiên Đại Lan hiểu.

Giống như tối qua, sự “bất tiện” và khó xử mà bà Lâm Di mang lại.

“Tôi luôn coi Hi Kinh như em trai ruột” Ngũ Kha mím môi, mỉm cười:

“Nói thẳng thế này hơi đột ngột, nhưng có thể sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà, tôi không muốn gây ra hiểu lầm.”

Thiên Đại Lan hơi sững lại trước hai chữ “một nhà”.

“Xin lỗi” cô nói:

“Hình như tôi chưa hiểu lắm… Hi Kinh ít khi kể chuyện gia đình cho tôi nghe, xin hỏi chị là…”

“Tôi vẫn luôn theo đuổi anh trai của Hi Kinh” Ngũ Kha thẳng thắn nói:

“Tẩy Nghiễn là người rất coi trọng gia đình, sau này cô lấy Hi Kinh, chúng ta chắc sẽ thường xuyên qua lại.”

Thiên Đại Lan lịch sự mỉm cười.

Thật ra cô đã không còn bận tâm đến những chuyện này nữa. Con người vốn kỳ lạ, khi mọi thứ còn treo lơ lửng, chưa quyết được, mới thấy đau khổ; nhưng một khi đã hạ quyết tâm, dù là từ bỏ, lại chẳng thấy đau nữa.

Cô đã quyết định tối nay sẽ nói rõ ràng với Diệp Hi Kinh, cả hai chia tay một cách đàng hoàng, khép lại hoàn toàn đoạn quá khứ ngắn ngủi và vội vã này.

Trước đây, vì “Ngũ Kha” mà giữa cô và Diệp Hi Kinh luôn vướng mắc; dù chưa từng gặp mặt, Thiên Đại Lan cũng mặc nhiên coi cô ấy là “tình địch” và cảm thấy ghét bỏ. Nhưng giờ, khi đã buông xuống tất cả, cô mới thấy sự ghét bỏ ấy thật trẻ con.

Ngũ Kha không nhờ Thiên Đại Lan thử giày giúp mình, nhưng rất trịnh trọng yêu cầu cô giới thiệu một đôi giày cao gót vừa phải, nói rằng tối nay mẹ của Diệp Tẩy Nghiễn cũng sẽ đến, cô ấy muốn để lại ấn tượng tốt với mẹ của người mình theo đuổi.

Nhờ buổi tư vấn hôm qua, Ngũ Kha rất tin vào con mắt và sự chuyên nghiệp của Thiên Đại Lan.

Cô ấy tự thay đôi giày mà Thiên Đại Lan chọn, đi vài vòng trước gương, mỉm cười nói:

“Giúp tôi gói lại nhé, tôi lấy đôi này. Cảm ơn cô.”

Thiên Đại Lan lại chốt thêm một đơn hàng trị giá 3.500 tệ.

Đến sáu giờ, khi sắp tan ca, Linda lặng lẽ kéo Thiên Đại Lan vào phòng thay đồ của nhân viên, thì thầm:

“Ava vừa đi mách lẻo với quản lý về em đấy” Linda hạ giọng:

“Nói rằng lúc trưa em thử giày cho khách mà không quỳ một gối theo đúng quy định.”

Thiên Đại Lan ngạc nhiên:

“À? Nhưng khách yêu cầu tự mang mà…”

“Ava cái miệng lúc nào cũng thích thêm mắm thêm muối” Linda nói:

“Em yên tâm, quản lý biết rõ chuyện, sẽ không phạt vì chuyện này đâu. Nhưng sau này tốt nhất nên tránh xa Ava ra, để đề phòng.”

Nói rồi, cô ấy vỗ vai Thiên Đại Lan một cách đầy ẩn ý, rồi vội vã rời đi.

Thiên Đại Lan ngồi lại một mình trong cửa hàng, suy nghĩ hồi lâu, rồi gọi cho Diệp Hi Kinh ba cuộc, nhưng phát hiện anh ta đã tắt máy.

Tám giờ tối nay chính là tiệc mừng của anh ta.

Cô không có cách nào khác để liên lạc, thậm chí cũng không quen bạn bè của anh ta, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi điện cho Diệp Tẩy Nghiễn.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy:

“Đại Lan.”

“Là thế này, anh à” Thiên Đại Lan áp điện thoại vào tai, giọng nhỏ nhẹ:

“Anh nói đúng, tiệc mừng của Hi Kinh rất quan trọng, tôi vẫn nên tặng quà cho anh ấy… Anh tối nay có đi không?”

Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, ướt đẫm một mảng.

“Ừ” Diệp Tẩy Nghiễn dường như đã biết cô muốn nói gì, hỏi thẳng:

“Em đang ở đâu? Tôi sẽ bảo Dương Toàn đến đón em ngay.”

Thiên Đại Lan thở phào, nói địa chỉ cửa hàng của mình:

“Cảm ơn anh.”

Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy Diệp Tẩy Nghiễn giống như bà tiên đỡ đầu trong “Cô bé Lọ Lem” toàn năng và luôn xuất hiện kịp lúc.

“Không có gì, còn chuyện gì khác không?”

“Không, cảm ơn anh.”

Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, Diệp Tẩy Nghiễn vừa đặt điện thoại xuống thì nghe thấy giọng của mẹ anh.

“Con bảo Tiểu Toàn đi đón ai vậy?” Diệp Giản Hà hỏi:

“Là Kha Kha? Hay là Uyển Nhân? Nghe giọng con thì chắc không phải hai người họ.”

“Đều không phải.” Diệp Tẩy Nghiễn cầm áo khoác lên, giọng nhàn nhạt:

“Mẹ đoán xem?”

Diệp Giản Hà nghĩ một chút:

“Con từng nói với mẹ không nhiều cô gái… Chẳng lẽ là cô bạn gái nhỏ của Hi Kinh?”

Bàn tay đang mặc áo khoác của Diệp Tẩy Nghiễn hơi khựng lại, bốn chữ “Chính là cô ấy” bỗng trở nên nặng trĩu, như ngàn cân, khiến anh không sao thốt ra nổi.

Anh vốn có thể nói ra một cách tự nhiên nếu như không có đêm hỗn loạn hôm đó.

“Là Cinderella” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười nói với bà ấy:

“Cinderella nhỏ đang rất cần một cỗ xe bí ngô đến cứu cô ấy.”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...