Khi Dương Toàn đến đón Thiên Đại Lan, anh ta bất ngờ nhận được một món quà.
Bên ngoài chiếc hộp đựng trong suốt và cứng cáp, được buộc một chiếc nơ lụa màu hồng nhạt tinh xảo. Bên trong là sáu chiếc bánh quy với sáu hương vị và hình dạng khác nhau, được đặt nghiêng một cách đẹp mắt.
“Bao lâu nay vẫn luôn phiền anh đến đón tôi” Thiên Đại Lan nói:
“Tiệm bánh gần đây làm bánh quy khá ngon, tôi cũng không biết anh thích vị nào nên mua mỗi loại một cái. Vừa hay tiệm có sáu vị, lục lục đại thuận.”
Dương Toàn đẩy gọng kính, từ chối không được nên đành nhận lấy hộp bánh.
Anh ta rất ngạc nhiên:
“Sao cô biết tôi thích ăn cái này?”
“Lần đầu gặp anh, nghe anh Tẩy Nghiễn nói rồi” Thiên Đại Lan mím môi cười:
“Thật ra vốn cũng định chuẩn bị cho anh Tẩy Nghiễn một phần, nhưng nghe nói anh ấy dị ứng với đậu phộng, tôi sợ trong này có nguyên liệu gây dị ứng nên đã chọn quà khác cho anh ấy.”
Lần đầu gặp mặt?
Chuyện đó đã là một năm trước rồi.
Dương Toàn vô cùng bất ngờ.
Trước đây anh ta chỉ cảm thấy Thiên Đại Lan là một cô gái đáng thương bỏ học sớm, rời quê lên thành phố làm thuê. Nhưng tiếp xúc vài lần, anh ta dần thấy sự đồng cảm ấy hình như không còn phù hợp.
“Bây giờ mới bảy giờ” Dương Toàn nói về kế hoạch tiếp theo:
“Chúng ta sẽ đi lấy chiếc váy đã đặt, rồi trang điểm, sau đó mới đưa cô đến nhà hàng.”
“… Váy đã đặt?”
Dương Toàn mỉm cười giải thích với Thiên Đại Lan, nói rằng chiếc váy đó vốn là do Diệp Giản Hà đặt may, tức là mẹ của Diệp Tẩy Nghiễn, bà Diệp.
Bà Diệp và Thiên Đại Lan có chiều cao gần như nhau, đều mảnh mai và cao ráo, chỉ là gần đây bà hơi tăng cân nên mặc váy không vừa nữa, bỏ thì phí, nên tiện thể tặng lại cho Thiên Đại Lan.
Thiên Đại Lan nhận ra ngay thương hiệu đó.
Dior.
Logo và biểu tượng thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí thời trang, trước đây cô từng mua kem mắt thuộc dòng chăm sóc da của hãng này để tặng cho chị Mạch.
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng đã chờ sẵn từ lâu, dịu dàng dẫn hai người vào phòng VIP. Một người bưng bánh ngọt và trà, người còn lại đi lấy váy.
Chiếc váy đen nhỏ xinh đẹp cuối cùng được hai nhân viên cùng nhau nâng ra, niềm nở nhưng vẫn giữ lễ, hỏi Thiên Đại Lan có cần hỗ trợ thử váy không.
Thiên Đãi Lan nói có, và cảm ơn.
Chiếc váy có đường cắt may vô cùng tinh tế, dài chạm mắt cá chân, quai váy rộng chưa đến hai ngón tay, cổ tim bo tròn mềm mại, để lộ chiếc cổ trắng ngần và đôi tay thon dài của cô. Phần eo được ôm gọn vừa khít, không sai một ly, tùng váy rộng rãi nhưng vẫn tinh tế, khi cô bước đi, tạo thành đường cong mềm mại như những cánh hoa linh lan rung động.
Khi giúp cô mặc váy, nhân viên bán hàng không ngớt khen làn da và tỉ lệ cơ thể đẹp. Thiên Đại Lan tranh thủ, khẽ hỏi thẳng:
“Chiếc váy này bao nhiêu tiền?”
Cô nói:
“Váy là người khác tặng tôi, tôi muốn biết giá để tiện chuẩn bị quà đáp lễ.”
Nhân viên mỉm cười nói:
“Chín vạn tám nghìn tệ.”
Trước mắt Thiên Đại Lan tối sầm lại.
Nhân viên lại ân cần hỏi:
“Ngài Diệp còn bảo chúng tôi chuẩn bị cả giày cho cô, cô có muốn biết giá không?”
“Cứ nói đi” Thiên Đại Lan đáp:
“Chắc tôi vẫn chịu được.”
“Sáu nghìn hai trăm tệ.”
Trước mắt Thiên Đại Lan lại tối sầm… rồi tối sầm thêm lần nữa.
Thực ra cô đã mơ hồ đoán được, Diệp Tẩy Nghiễn vốn ra tay rất hào phóng, ngay từ lần đầu gặp mặt đã định giúp đỡ cô, nên những thứ anh mua chắc chắn không rẻ.
Nhưng cô không ngờ… lại đắt đến mức này.
Bây giờ Thiên Đại Lan hoàn toàn bỏ luôn ý định “hoàn trả” vì trả không nổi.
Nếu món quà của Diệp Tẩy Nghiễn chỉ đáng giá vài nghìn tệ, cô còn có thể cắn răng, đợi khi mình đứng vững rồi trả lại; nhưng vấn đề là khoảng cách quá lớn, lớn đến mức vượt ngoài khả năng của cô, tiền chỉ còn là con số.
Số tiền này… đã có thể mua một chiếc ô tô con.
Mang cảm giác như đang mặc một chiếc ô tô con trên người, Thiên Đại Lan chậm rãi bước ra khỏi phòng thử đồ, đi thử đôi giày mà Diệp Tẩy Nghiễn chọn cho cô là màu đen cổ điển, gót mèo thanh lịch, phần bên và gót được bao bọc bằng dải ruy băng hẹp in chữ “J’ADIOR”.
Dương Toàn khẽ hỏi nhân viên bán hàng có món trang sức nào khác không, ngân sách là…
“Không cần” Thiên Đại Lan lập tức nói nhanh:
“Không cần, cảm ơn, thế này là đủ rồi.”
Bảy giờ năm mươi lăm phút, Dương Toàn đưa Thiên Đại Lan, với lớp trang điểm nhẹ nhàng, đến nhà hàng đúng giờ.
Không phải kiểu khách sạn có phòng tiệc như Thiên Đại Lan ban đầu tưởng, mà là một nhà hàng kiểu Âu lấy tông trắng và xanh lá làm chủ đạo. Cửa sổ được sơn màu nằm giữa xanh nhạt và xanh ngọc dịu, kính trong suốt, trước cửa treo và bày đầy những cụm hoa trắng xanh. Bên ngoài đặt một tấm bảng “Tạm thời không mở cửa đón khách”. Khi xuống xe, Thiên Đại Lan nhìn qua cửa sổ xe, trầm trồ:
“Còn đẹp hơn cả chỗ tổ chức đám cưới lần hai của nhà giàu nhất làng tôi, đẹp thật.”
Dương Toàn không nhịn được cười:
“Sau này khi cô và Hi Kinh cưới nhau, nhất định sẽ do sếp Diệp chuẩn bị; nếu anh ấy làm, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn thế này.”
Anh ta xuống xe, vòng ra sau mở cửa, mời Thiên Đại Lan xuống, rồi nhắc lại một lần nữa:
“Sếp tôi nói, nếu có ai hỏi, cô có thể nói mình là bạn anh ấy mời đến; nếu không muốn nói chuyện thì có thể bỏ qua. Anh ấy đã để sẵn chỗ cho cô, lát nữa tôi sẽ dẫn cô qua.”
Thiên Đại Lan nói lời cảm ơn.
Cô hiểu ý Diệp Tẩy Nghiễn.
“Bạn của Diệp Tẩy Nghiễn” và “bạn gái của Diệp Hi Kinh” trong tình huống hiện tại, so sánh hai cách xưng hô, rõ ràng cái trước cho cô nhiều quyền từ chối hơn.
Là bạn gái của Diệp Hi Kinh, điều chờ đợi cô sẽ là những ánh mắt soi xét và khó dễ, vì gia đình không đồng ý, và trong mắt người ngoài là “không môn đăng hộ đối”;
Nhưng nếu là bạn của Diệp Tẩy Nghiễn, dù cô chẳng nói hay làm gì, cũng sẽ không ai dám phán xét cô.
Hít sâu một hơi, Thiên Đại Lan đi giày cao gót, bước vững vàng lên tấm thảm len mềm mại.
Tuy vậy, hôm nay cô đến đây chính là để nói chuyện rõ ràng với Diệp Hi Kinh về mối quan hệ này.
Chia tay thì cũng phải đàng hoàng.
10 phút trước
Diệp Hi Kinh vừa lấy lại chiếc điện thoại bị nước ngấm hỏng, đang nghiêm túc nghe anh trai dạy bảo.
“PR còn phải phụ trách nhiều loại tiệc tiếp khách thương mại, chọn địa điểm, chọn thực đơn, thử món tất cả đều không thể thiếu. Chọn địa điểm thì anh không cần nhắc lại, phải ưu tiên sự thuận tiện của người được mời, xét cả thời gian rảnh của họ, giao thông có tiện hay không, đó đều là việc em phải nghĩ đến.” Diệp Tẩy Nghiễn nói tiếp:
“Còn về thực đơn, quan trọng nhất là vấn đề dị ứng, chắc anh không cần nói nhiều; ngoài ra còn phải chú ý các chi tiết khác, ví dụ nếu có người đang uống thuốc Đông y để điều dưỡng cơ thể, thì tuyệt đối không được để củ cải xuất hiện trong thực đơn.”
Diệp Hi Kinh thắc mắc:
“Nhiều người như vậy, làm sao em biết có ai đang uống thuốc Đông y hay không?”
“Đi điều tra, đi hỏi. Sau khi xác định danh sách khách mời, em phải đích thân tìm hiểu những chuyện này.” Diệp Tẩy Nghiễn đưa lại thực đơn cho em trai, vẻ không hài lòng:
“Tại sao lại chọn nhà hàng Âu này? Em có nghĩ đến việc có khách không quen ăn món Tây, hoặc không thạo dùng dao nĩa không?”
Diệp Hi Kinh không để tâm:
“Thời buổi này rồi, làm gì còn ai không biết dùng dao nĩa?”
Diệp Tẩy Nghiễn khẽ nhắm mắt, đưa tay ấn vào huyệt thái dương.
Diệp Hi Kinh hỏi:
“Anh, mắt anh khó chịu à?”
“Không sao” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Chỉ hơi đau, chắc là bị lời nói ngu ngốc của em làm bẩn mắt.”
Diệp Hi Kinh đáp:
“Thật ra những chuyện nhỏ này để người khác làm là được, dù sao em cũng không phải dân PR chuyên nghiệp…”
“Hy Kinh” Diệp Tẩy Nghiễn cắt lời:
“Em tưởng rằng sau này vào công ty của bố để rèn luyện là sẽ trực tiếp được làm quản lý, làm giám đốc à?”
Diệp Hi Kinh hỏi:
“Không phải sao?”
“Không phải.” Diệp Tẩy Nghiễn trầm giọng:
“Muốn thật sự hiểu cách vận hành của một công ty, thì phải luân chuyển qua các vị trí, thực tập ở từng bộ phận vài tháng, mới nắm được toàn cảnh, không có việc nào là chuyện nhỏ.”
Đúng lúc này, giọng nói dịu dàng của Ngũ Kha cất lên, phá vỡ cuộc trò chuyện của hai anh em:
“Tẩy Nghiễn.”
Cô ấy mặc chiếc váy liền thân màu tím nhạt, giày cao gót nhỏ màu n*d* đầy nữ tính, trên cổ là sợi dây chuyền kim cương kiểu đầu bò đơn giản mà tinh tế. Cô ấy mỉm cười hỏi:
“Anh đang nói chuyện gì thế?”
Diệp Tẩy Nghiễn không trả lời, cúi mắt nhìn đôi giày cao gót màu n*d* dịu dàng của cô ấy. Phía trước đôi giày có logo hoa sơn trà nhỏ tinh xảo.
Ngũ Kha mỉm cười, hơi đưa mũi giày ra phía trước:
“Đẹp không? Là bạn gái Hi Kinh chọn cho em đấy.”
Diệp Tẩy Nghiễn:
“Bạn gái Hi Kinh?”
Diệp Hi Kinh:
“Chị lại đến cửa hàng rồi à?”
Thấy vẻ mặt của em trai, Diệp Tẩy Nghiễn dịch chân sang bên:
“Hai người nói chuyện đi.”
“Tẩy Nghiễn” Ngũ Kha đưa tay kéo nhẹ cánh tay anh, rồi buông ra, giải thích với giọng dịu dàng:
“Cô bé đó một mình làm việc ở đây, cũng khá vất vả, em chỉ muốn giúp cô ấy tăng thêm doanh số thôi.”
“Cô ấy thiếu doanh số lắm sao?” Diệp Hi Kinh đột nhiên hỏi.
“Sao cô ấy chưa từng nói với em?”
Diệp Tẩy Nghiễn nhìn em trai:
“Em định giữ gìn cái bộ não quý báu của mình đến bao giờ? Không chịu động một chút, dù chỉ một lần?”
Rồi anh quay sang hỏi Ngũ Kha:
“Em thường xuyên đến cửa hàng của cô ấy à?”
“Không, hôm nay mới là lần thứ hai” Ngũ Kha lắc đầu:
“Tối qua em đi cùng cô Lâm.”
Cô ấy thấy nét mặt Diệp Tẩy Nghiễn vẫn nhạt nhẽo như thường, không rõ là vui hay buồn.
“Anh biết cô Lâm rồi đấy, hôm qua bà ấy…” Ngũ Kha ngập ngừng, rồi nói tiếp:
“Nên hôm nay em đến cửa hàng, thực ra cũng để xin lỗi cô ấy.”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Không được thích hợp lắm.”
“Đúng là không thích hợp thật” Diệp Hi Kinh tiếp lời:
“Dù sao cũng là lỗi của mẹ em, hôm qua chị cũng luôn ngăn lại, chị không cần xin lỗi, chuyện này không liên quan đến chị.”
Ngũ Kha nói:
“Dù gì cô Lâm cũng là bậc trưởng bối, chị thay mặt xin lỗi thì hợp lý hơn.”
“Tôi nói là cách em đến cửa hàng xin lỗi không hợp” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Giờ báo mạng rất thích giật tít, khách cúi người xin lỗi nhân viên bán hàng, dễ bị biến thành câu chuyện gây chia rẽ.”
Ngũ Kha:
“Xin lỗi, em không biết.”
“Không sao, tôi chỉ tiện miệng nói thôi, dù gì em cũng luôn làm việc trong trường, ít để ý những chuyện này.”
Diệp Tẩy Nghiễn không nhìn cô ấy, quay sang Diệp Hi Kinh:
“Anh còn chuyện muốn hỏi em.”
Diệp Hi Kinh lẽo đẽo đi theo anh ra ban công.
Ngũ Kha đứng một mình tại chỗ, ngẩn ra vài giây, thì nghe thấy Lương Uyển Nhân gọi:
“Kha Kha.”
Lương Uyển Nhân mặc sơ mi trắng và quần bò xanh nhanh chóng bước tới:
“Nãy em thấy anh Tẩy Nghiễn và Hi Kinh đi lên tầng hai, có chuyện gì à? En thấy Hi Kinh hình như lại bị mắng.”
“Bị anh Tẩy Nghiễn mắng là chuyện bình thường thôi” Ngũ Kha đã quen, rồi hỏi:
“Có chuyện gì? Trông em không vui lắm.”
“Còn không phải vì cô Lâm sao. Chiều nay cãi nhau với Hi Kinh, ném điện thoại của cậu ta xuống hồ cá vàng. Hi Kinh vớt điện thoại lên rồi mặc kệ, là em phải đi xin lỗi và bồi thường cho người ta.”
Lương Uyển Nhân không nhịn được than thở:
“Em thấy cô Lâm lo lắng thái quá rồi, làm gì có chuyện Thiên Đại Lan sẽ đến đây. Em nói rồi đấy, tối qua Thiên Đại Lan bị cô Lâm làm khó suốt cả buổi, nếu cô ấy còn chút tự trọng thì hôm nay chắc chắn sẽ không đến.”
Ngũ Kha hơi nhíu mày:
“Cũng đúng.”
“Nhưng mà” cô ấy hỏi:
“Nãy chị thấy chỗ bên cạnh anh Tẩy Nghiễn vẫn còn trống, chưa để tên, chị hỏi Diệp Hi Kinh thì cậu ấy cũng không biết rõ, chỉ bảo là để dành cho bạn của anh ấy, bạn nào vậy?”
“Có thể là Dương Toàn chăng” Lương Uyển Nhân nói:
“Thôi em vào trước đây, mệt chết đi được, ngoài trời thì nóng, nắng nữa, lớp trang điểm của em sắp trôi hết rồi.”
Nhưng chỗ trống kia tuyệt đối không phải để cho Dương Toàn.
Ngũ Kha đã thấy tên của Dương Toàn rồi, ở bên phải Diệp Tẩy Nghiễn.
Vậy sẽ là ai?
Cô ấy nghi hoặc nhìn về phía cầu thang.
Cầu thang kính dài dẫn thẳng lên vườn hoa nhỏ ở tầng hai, Diệp Hi Kinh khoan khoái tựa vào lan can gỗ, nói với Diệp Tẩy Nghiễn:
“Chuyện của Kha Kha, em chưa bao giờ giấu Đại Lan” anh ta nói thẳng:
“Em thừa nhận trước đây mình thật sự thích Kha Kha, nhưng… bây giờ em cũng thật sự yêu Đại Lan.”
Diệp Tẩy Nghiễn nhạt giọng nhận xét:
“Thiếu não, nhưng lại khá đa tình.”
“Anh trước đây luôn bảo em phải đối xử tốt với Đại Lan, em cũng thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô ấy rồi.”
Diệp Hi Kinh cúi đầu, hoang mang:
“Nhưng giờ em không hiểu nữa, có lúc… em cũng chẳng biết mình thật sự muốn gì. Nhưng em biết, em yêu Đại Lan, em không thể tưởng tượng nổi cảnh hai người chia tay.”
Gió thổi qua mái tóc rối bời của anh ta, anh ta cười buồn:
“Anh à, anh chưa từng yêu nên anh không hiểu, không phải cứ thích ai là có thể ở bên người đó. Kha Kha thích anh, ai cũng biết; ngày xưa em theo đuổi Kha Kha bị từ chối, ai cũng biết. Mọi người luôn nghĩ Đại Lan rất đáng thương, tưởng rằng em theo đuổi Kha Kha thất bại mới tìm đến cô ấy. Nhưng thật ra không phải, cô ấy chưa bao giờ là lựa chọn thay thế của em. Uyển Nhân thường nói mắt của Đại Lan giống mắt của Kha Kha, nhưng em chưa bao giờ thấy giống, mắt của Đại Lan to hơn, sáng hơn…”
“Người thay thế là em đây này, khi cô ấy bắt đầu bên em, cũng chỉ vì gương mặt này của em thôi” Diệp Hi Kinh nghẹn ngào: “vì gương mặt này.”
“Không thì còn vì gì nữa?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Vì cái bộ não toàn bột và nước của em? Vì sự kiêu ngạo mù quáng trong mắt em? Hay vì cái kiểu ngây thơ trẻ con tự cho là đúng và hay gây chuyện vô lý của em?”
“Anh…” Diệp Hi Kinh khẽ gọi: “Đừng nói nữa.”
Anh ta ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu.
“Lúc mới yêu, em đã nói rồi, trước đây em từng thích Kha Kha” Diệp Hi Kinh nói:
“Cô ấy cũng nói với em, lúc đầu chú ý tới em, không chỉ vì ngày xưa em từng ra làm chứng cho cô ấy trước mặt cảnh sát, mà còn vì em rất giống một người đàn ông trên bìa tạp chí mà cô ấy từng xem.”
Diệp Tẩy Nghiễn lặng lẽ nhìn Diệp Hi Kinh.
Diệp Hi Kinh đứng thẳng lên, hai tay tì vào lan can:
“Sau này cô ấy còn nói, với em là tiếng sét ái tình. Nhưng càng nghĩ em càng thấy không đúng, sao có thể là tiếng sét ái tình với em được? Chắc chắn là thích cái người đàn ông trên bìa tạp chí kia.”
“Tạp chí gì?”
“Làm sao em biết được” Diệp Hi Kinh lắc đầu:
“Nhưng mà, người đẹp trai như em hiếm lắm, chắc cô ấy cố tình chọc tức em thôi.”
Diệp Tẩy Nghiễn không đáp, ánh mắt bỗng bị thu hút bởi người phía dưới. Anh khẽ cúi xuống, chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai quen thuộc đó.
“Đại Lan hôm nay không tới cũng tốt, không đến thì sẽ không bị bắt nạt.”
Diệp Hi Kinh quay người, nhớ lại lần đầu tiên dẫn Thiên Đại Lan ra mắt Diệp Tẩy Nghiễn năm ngoái.
Hôm đó Thiên Đại Lan mặc bộ đồ lòe loẹt, trang điểm đậm không hợp với cô, cổ tay và cánh tay đeo đầy vòng kim loại leng keng.
Nơi này không hợp với cô.
Đến những dịp như thế này, cô chỉ thấy bối rối, luống cuống, và dễ mắc lỗi.
Diệp Hi Kinh thoáng buồn.
“Anh… đang nhìn gì vậy?”
Anh ta quay đầu, thấy Diệp Tẩy Nghiễn đứng trước lan can, chăm chú nhìn xuống dưới, ánh mắt như bị cuốn đi. Diệp Hi Kinh tò mò, đứng cạnh anh, dõi theo tầm mắt của anh.
Chỉ thấy bóng lưng một cô gái xinh đẹp, thanh nhã, váy dài đen cắt may vừa vặn, mái tóc đen óng mượt buông xuống sau lưng.
Ánh sáng chiếu lên cánh tay khẽ nâng váy, hiện lên thứ ánh sáng mềm mại và thuần khiết gần như thánh khiết.
