Từ đó, ấn tượng của Thiên Đại Lan về Diệp Tẩy Nghiễn là: một người anh đẹp trai hào phóng, vui tính và dễ gần. Dù nhìn qua có vẻ bận rộn trăm công nghìn việc, Diệp Tẩy Nghiễn vẫn ngồi ăn cùng họ. Trước khi chia tay, anh còn tặng Thiên Đại Lan một thẻ hội viên có nạp sẵn tiền.
Thiên Đại Lan không hiểu ý anh:
“Anh ơi?”
Xong! Tiêu rồi!!!
Chẳng lẽ do cô ăn quá nhiều khiến Diệp Tẩy Nghiễn sợ, nên anh đổi ý, cuối cùng vẫn quyết định dùng tiền để “đuổi” cô đi?
Thế thì anh định cho bao nhiêu tiền chứ?
Cô lo lắng nhìn thẳng vào mắt Diệp Tẩy Nghiễn, lại thấy anh đang cười.
Anh như nhìn thấu được suy nghĩ của cô:
“Không phải mấy thứ em xem trong phim Hàn đâu, đây là quà gặp mặt.”
Lương Uyển Nhân đang dùng gương tròn Chanel để tô lại son môi, lấy tay lau phần son bị lem ra ngoài, rồi chùi vào khăn giấy, kinh ngạc nói:
“Anh Tẩy Nghiễn còn xem phim Hàn à?”
Diệp Hi Kinh thì thắc mắc:
“Nãy giờ bọn mình có nói đến phim Hàn sao?”
Thiên Đại Lan thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nhận lấy, nói:
“Cảm ơn anh.”
Vẫn còn chút tò mò, cô nhìn vào chiếc thẻ, phát hiện toàn là chữ cái, không có lấy một chữ tiếng Trung nào.
“Tôi không biết em thích gì, sợ tặng quà không hợp nên đành mua thẻ nạp ở trung tâm thương mại” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười nói:
“Nghe Hi Kinh nói em rất có chính kiến, vậy để em tự chọn thì hợp hơn, muốn gì cứ mua, tiện hơn.”
Thiên Đại Lan nâng thẻ lên ngắm, trầm trồ:
“Quả nhiên là thủ đô, thẻ ở trung tâm thương mại cũng sang thế này luôn, toàn tiếng Anh luôn.”
“Tiếng Anh cái gì?” Lương Uyển Nhân nhanh miệng chen vào:
“Đây là tiếng P…”
“Viết toàn tiếng Anh đúng là bất tiện” Diệp Tẩy Nghiễn vẫn điềm tĩnh, quay sang nói với Thiên Đại Lan:
“Tôi cũng không thích điểm này, nhưng dùng vẫn khá tiện, khi thanh toán chỉ cần đưa thẻ cho nhân viên là được.”
Lương Uyển Nhân bị ngắt lời, nhưng rồi như nhận ra điều gì, cô ta quay sang nhìn Diệp Hi Kinh, bốn mắt nhìn nhau, đều là vẻ bất lực.
“Vậy ạ” Thiên Đại Lan hỏi tiếp:
“Vậy trong thẻ này có bao nhiêu tiền vậy anh?”
Lương Uyển Nhân biết cô rất thẳng thắn.
Nhưng không ngờ lại thẳng đến mức này.
Còn thẳng hơn cả cô ta.
Diệp Hi Kinh nhắc: “Đại Lan…”
“Anh à, tôi biết hỏi thế này không được hay lắm, nhưng anh có thể cho tôi biết khoảng khoảng được không? Để tôi biết đường mà xài” Thiên Đại Lan nói:
“Nếu anh thấy tôi hỏi vậy quá trực tiếp thì để tôi hỏi khéo hơn nhé, nếu là khoảng một trăm tệ thì anh gật đầu một cái, hai trăm thì gật hai cái.”
“E là không được” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:
“Gật đầu một trăm cái hơi khó đó.”
Thiên Đại Lan ôm thẻ đứng đơ người:
“Anh chắc chắn là không đưa nhầm thẻ chứ?”
Nụ cười của Diệp Tẩy Nghiễn càng thêm hiền hòa, anh lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện với cô:
“Chiều còn phải về Bắc Đại học tiếp đúng không? Về khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Hi Kinh, Uyển Nhân, anh còn có quà cho hai đứa, theo anh xuống bãi đậu xe lấy nhé.”
Thiên Đại Lan cuối cùng cũng thấy hơi ngại ngùng, hai tay ôm lấy chiếc thẻ, câu “Tạm biệt anh” cô nói ra cực kỳ chân thành.
Lương Uyển Nhân “tách” một tiếng gập gương trang điểm lại, hỏi:
“Anh Tẩy Nghiễn về công ty luôn à? Có thể tiện đường cho em về nhà không?”
Diệp Tẩy Nghiễn gật đầu.
Diệp Hi Kinh biết chuyện xuống hầm để xe chẳng có gì tốt đẹp, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, anh ta cũng không tìm được lý do để từ chối, đành bảo Thiên Đại Lan về khách sạn trước, hẹn tối cùng đi ăn.
Quả nhiên…
Vừa vào thang máy, Diệp Tẩy Nghiễn đã giơ tay tát Diệp Hi Kinh một cái.
“Bốp” âm thanh vang giòn.
Lương Uyển Nhân giật mình, theo phản xạ siết chặt chiếc túi xách trong tay.
“Trước đây em nghịch ngợm, anh đều bỏ qua được, vì em còn nhỏ, còn đang đi học, không biết nặng nhẹ thì cũng dễ hiểu” Diệp Tẩy Nghiễn mặt lạnh tanh, nghiêm khắc trách mắng:
“Em nói yêu đương nghiêm túc, anh cũng không ngăn cản; nhưng em đã làm cái trò gì thế hả?”
Mái tóc uốn chỉnh tề của Diệp Hi Kinh bị tát lệch sang một bên, anh ta ôm má, khàn giọng nói:
“Em không làm gì có lỗi với cô ấy cả.”
“Không làm gì à?” Diệp Tẩy Nghiễn lạnh mặt:
“Tối hôm uống say, mượn rượu tỏ tình với Ngũ Kha, chẳng phải là em? Hay là người đến cổng đông trường Đại học Nhân dân Trung Quốc làm giấy tờ, cũng không phải em? Nửa năm trước, lúc em yêu đương với cô ấy, em đã từng nghĩ là con bé còn chưa đủ tuổi thành niên chưa?”
Diệp Hi Kinh nói:
“Lúc đó em cũng chưa đủ tuổi mà!”
Thấy Diệp Tẩy Nghiễn lại giơ tay lên, đúng lúc thang máy tới nơi, Diệp Hi Kinh nhanh chân bước ra trước, cau mày nói:
“Em thật sự không hiểu sao anh lại giận đến thế, anh à. Năm ngoái, bố nói muốn anh thử quen Ngũ Kha, anh không chịu, nói là tập trung làm nghiên cứu, không có thời gian; nếu anh không thích cô ấy, thì tại sao em theo đuổi cô ấy, anh lại nổi trận lôi đình như vậy?”
Nói một tràng dài, anh ta chờ Diệp Tẩy Nghiễn phản ứng, không ngờ Diệp Tẩy Nghiễn không nói gì cả, chỉ nhìn anh ta chằm chằm.
Diệp Hi Kinh hỏi:
“Bị em nói trúng rồi?”
“Không phải” Diệp Tẩy Nghiễn sải bước ra khỏi thang máy, sắc mặt lạnh tanh:
“Anh chỉ muốn biết giới hạn ngu ngốc của em là ở đâu mà rõ ràng là: chuyện ngu ngốc nào em cũng làm được.”
Diệp Hi Kinh nói:
“Đừng nói là hôm nay anh nổi giận, chỉ vì em say rượu rồi tỏ tình với Ngũ Kha nhé.”
Diệp Tẩy Nghiễn lại một lần nữa bị sự ngốc nghếch của anh ta làm cho khựng lại.
Anh đứng dưới ánh đèn hắt từ trần, bình tĩnh nói với Diệp Hi Kinh:
“Nếu em không đang yêu cô gái kia, theo đuổi Ngũ Kha đàng hoàng, thì chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng bố đã giao em cho anh, anh không thể nuôi một đứa em lăng nhăng, sáng nắng chiều mưa, càng không thể nhìn nó lợi dụng vài đồng tiền tiêu vặt để đi lừa con gái khắp nơi” Diệp Tẩy Nghiễn nói tiếp:
“Trước khi làm gì, đầu óc em có thể hoạt động một chút không? Xin lỗi, lời của anh hơi nặng.”
Giọng anh không chút cảm xúc:
“Quên mất là em chẳng có đầu óc. Anh cũng không thể mong vài câu nói có thể giúp em mọc ra một cái đầu mới. Xin lỗi.”
Lương Uyển Nhân cố gắng hòa giải:
“Anh Tẩy Nghiễn, Hi Kinh chỉ là không muốn khiến mọi người giận thôi mà…”
“Cho nên mới dạy cô gái đó nói dối à? Vậy tôi có nên cảm ơn Hi Kinh, cảm ơn vì nó biết thông cảm, biết suy nghĩ cho người khác? Cảm ơn vì nó thấu hiểu lòng người như vậy?”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Uyển Nhân, em và Dương Toàn đi lấy đồ trong xe đi. Chuyện này không liên quan đến em.”
Lương Uyển Nhân lo lắng cho Diệp Hi Kinh, vừa đi vừa quay đầu lại.
Diệp Tẩy Nghiễn cúi đầu nhìn Diệp Hi Kinh:
“Em có biết vì sao là anh đến gặp tụi em, chứ không phải bố không?”
Diệp Hi Kinh kinh ngạc:
“Bố cũng biết chuyện về Đại Lan rồi à?”
“Nếu không thì sao?”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Bố định gặp Đại Lan trước, nhưng anh nói không phù hợp, dễ khiến con bé sợ nên mới có bữa ăn hôm nay. Em có từng nghĩ, nếu hôm nay người đến không phải là anh mà là bố, Đại Lan sẽ cảm thấy xấu hổ thế nào không?”
Diệp Hi Kinh lắc đầu:
“Em sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Vậy à?” Diệp Tẩy Nghiễn bình thản nói:
“Một người uống một ly rượu cũng mất kiểm soát, lại cho rằng mình có thể làm chủ được cuộc đời. Có vẻ như sự tự tin của em còn phồng to hơn cả sự ngu dốt.”
Diệp Hi Kinh nói:
“Thôi đi… vậy rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Diệp Tẩy Nghiễn đáp:
“Không có gì cả.”
Anh nhìn dấu tát trên mặt em trai, đưa tay lên, giúp anh ta chỉnh lại cổ áo:
“Hẹn hò thì hẹn hò cho đàng hoàng, đừng giả vờ lừa lọc. Cô gái ấy rất tốt, trí tuệ bù trừ cho em, cũng nhìn ra được là cô ấy thật lòng thích em, hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Diệp Hi Kinh dò hỏi: “Vậy…”
“Anh sẽ nói thật với bố, chuyện bên đó cứ để anh gánh, ông ấy sẽ không làm phiền hai người.”
Diệp Tẩy Nghiễn lại hỏi:
“Con bé còn nhỏ, sao không tiếp tục đi học? Thi vào cấp ba không được à? Không thể học nổi sao?”
Diệp Hi Kinh cuối cùng cũng không giấu nữa:
“Đại Lan lúc thi tốt nghiệp cấp 2 thì bố cô ấy lâm bệnh nặng, cô ấy phải vào trường nghề để phụ giúp kinh tế. Anh cũng biết rồi đấy… trường nghề thì có mấy người thật sự muốn học đâu, có người cứ quấy rối cô ấy. Cô ấy đánh lại người ta. Bị đánh thì kéo bè kéo cánh trả thù…Nhà Đại Lan lại cần tiền, nên cô ấy bỏ học đi làm.”
Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Vậy em còn bắt nạt cô ấy không?”
“Không có” Diệp Hi Kinh thở dài:
“Em thật sự thích cô ấy. Nhưng… anh cũng biết mà…”
Diệp Tẩy Nghiễn không nói gì thêm, lúc đó Lương Uyển Nhân quay lại sau khi lấy đồ xong, Diệp Hi Kinh mới chợt nhận ra điều gì đó:
“Anh biết Uyển Nhân đi cùng à? Còn chuẩn bị quà trước cho cô ấy?”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Ban đầu là chuẩn bị cho Thiên Đại Lan, sau lại đổi ý, có vẻ cô ấy thích tiền hơn.”
Diệp Hi Kinh gật đầu:
“Chuẩn thật.”
Hai anh em đứng im lặng một lúc, Diệp Tẩy Nghiễn vỗ mạnh bàn tay lên vai Diệp Hi Kinh.
“Đứng thẳng lên” anh nói:
“Mấy ngày tới buổi tối nhất định phải về nhà. Dẫn bạn gái đi chơi loanh quanh ở đây thì được, nhưng đừng làm gì quá trớn… Con bé vẫn còn nhỏ, em đừng hồ đồ, hiểu chưa?”
Diệp Hi Kinh đáp:
“Em sắp thi cuối kỳ rồi, ngoài làm bài tập ra thì còn làm gì nữa?”
Anh ta đang chuẩn bị xin học Thạc sĩ ở Anh và đã có mục tiêu cụ thể; việc yêu Thiên Đại Lan quả thật là do khoảnh khắc bùng phát của hormone, nhưng thời gian trôi qua, hormone giảm đi, anh ta bắt đầu hoang mang về tương lai của cả hai.
Thiên Đại Lan rất thông minh, nhưng trình độ học vấn quả thật hơi thấp, chỉ mới hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chín năm.
Chỉ có ngoại hình xinh đẹp và thông minh, liệu có đủ để duy trì tình cảm giữa hai người lâu dài? Lời Lương Uyển Nhân nói tuy khó nghe, nhưng là sự thật sau này, liệu anh ta và Đại Lan có còn tiếng nói chung?
Cô không biết tiếng Anh, thậm chí chưa có bằng trung học cơ sở.
Thôi vậy.
Diệp Hi Kinh tự an ủi bản thân: Ít nhất thì cô cũng hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chín năm, không phải không có học vấn gì.
Ai biết tương lai thế nào?
Cứ vui được ngày nào hay ngày đó.
Thiên Đại Lan, người luôn sống theo kiểu “hưởng lạc kịp thời”, đã dành cả buổi chiều để quẹt thẻ mua sắm, mua quà đem về cho chị Mạch và Trương Tĩnh Tinh; cô phát hiện trong trung tâm thương mại còn có hiệu sách, liền vào hỏi nhân viên, mua một bộ sách “Tân Khái Niệm Tiếng Anh” của nhà xuất bản Ngoại Văn và một cuốn từ điển tiếng Anh.
Cô ở lại Bắc Kinh thêm ba ngày, nghe không dưới ba mươi lần bài hát “Bắc Kinh hoan nghênh bạn”.
Ngày đầu tiên dậy sớm đi quảng trường Thiên An Môn xem lễ thượng cờ, sau đó tham quan Bảo tàng Quốc gia, Cố Cung, cuối cùng đến Công viên Cảnh Sơn ngắm hoàng hôn;
Ngày thứ hai đi dạo Di Hòa Viên, Viên Minh Viên, rồi tham quan Thanh Hoa và Bắc Đại.
Ngày thứ ba đi leo Vạn Lý Trường Thành.
“Không đến Trường Thành không phải hảo hán” Thiên Đại Lan đang ngâm chân trong bồn tắm khách sạn, vừa cẩn thận dùng kim chích vỡ mấy nốt phồng nước trên ngón chân, vừa nói:
“Nhưng em là người phụ nữ tốt, nên không nhất thiết phải leo Trường Thành.”
Cô vẫn mang đôi giày thể thao khi đến, giày adidas, vì đi bộ quá nhiều trong ngày, tất mòn gần như trong suốt, ngón chân và gan bàn chân đều bị trầy phồng lên vài chỗ.
“Em không leo Trường Thành đâu” Thiên Đại Lan nói:
“Chị Mạch, vé tàu đêm mai của em, rạng sáng sẽ về đến nhà, chiều em có thể đi làm ở tiệm rồi.”
Ngày cuối cùng rồi.
Khó khăn lắm mới được đi chuyến này, tàu mất tám tiếng, chưa kể đến tiền vé, Thiên Đại Lan đếm ngón tay tính toán phải chơi cho đáng đồng tiền chứ?
Trên đường đâu đâu cũng thấy cờ đỏ năm sao, các tình nguyện viên mặc áo thun in chữ; Thiên Đại gLan nhìn qua cửa kính thấy mấy con Phúc Oa (búp bê linh vật Olympic Bắc Kinh), một bộ năm con, một bộ giá 200 tệ lận.
Đắt thật.
Nhưng đúng là đẹp hơn hẳn loại bán ở chợ đầu mối, đến cả logo năm vòng Olympic Bắc Kinh trên người chúng cũng là hàng thêu tay.
Nhưng mà… nó 200 tệ.
Đẹp quá.
200 tệ.
Đẹp quá đẹp quá.
200 tệ 200 tệ…
Thiên Đại Lan áp mặt vào cửa kính, hau háu nhìn suốt mười phút, trong lòng thầm nghĩ không biết bao giờ mới lại được đến Bắc Kinh, cô bóp chặt chiếc ví trong túi quần bò, cuối cùng cắn răng bước vào cửa hàng.
Năm con búp bê nhỏ được đặt trong một chiếc túi lớn đẹp đẽ đưa tới tay cô, người bán hàng với giọng nhẹ nhàng nói: “Hoan nghênh lần sau lại ghé.”
Thiên Đại Lan không hiểu sao lại nghĩ có lẽ sẽ không có “lần sau” nữa.
Nhưng lần này đến đây là một kỷ niệm rất vui.
Trong lần gặp cuối cùng với Diệp Hi Kinh, cô đã trả lại cho anh tấm thẻ mà Diệp Tẩy Nghiễn đã đưa.
“Em đã tiêu hết 627 tệ rồi” Thiên Đại Lan nói:
“Số còn lại anh đưa lại cho anh trai anh nhé.”
Diệp Hi Kinh nói:
“Là anh trai anh tặng em mà, em cứ cầm lấy đi.”
“Không cần” Thiên Đại Lan nghiêm túc nói:
“Sau này em cũng không đến nữa, cầm theo nó cũng chẳng để làm gì, để lại thì cũng chỉ lợi cho trung tâm thương mại thôi. Em cũng đã hỏi rồi, người ta không cho hoàn lại tiền.”
Cô nghĩ, thật đáng tiếc.
Sao lại không cho hoàn tiền chứ?
Cô đã ám chỉ rất rõ với nhân viên rồi, nếu người đó có thể giúp cô rút lại số tiền trong thẻ, cô sẵn sàng đưa anh ta 500 tệ tiền hoa hồng.
Đáng tiếc thật.
Nhân viên kia nói là có camera giám sát.
Sao lại có camera nhỉ? Haizz…
Thời gian gấp quá, Thiên Đại Lan cũng không tiện đi tìm người chuyên thu mua thẻ trung tâm thương mại.
Lúc này Diệp Hi Kinh mới nhận lại thẻ, ánh mắt nhìn Thiên Đại Lan có thêm vài phần yên tâm.
“Anh biết ngay mà” anh ta nói:
“Anh không nhìn nhầm người.”
Thiên Đại Lan cũng cảm thấy mình không nhìn nhầm người.
Diệp Hi Kinh đúng là một cậu ấm chưa từng bị xã hội vùi dập.
Đến đây là chia tay, không cần nói nhiều lời.
Thiên Đại Lan vẫn đeo chiếc ba lô mang từ lúc đến, tay xách một túi nhựa lớn, bên trong là những món quà cô đã mua mấy ngày nay hướng về cổng vào nhà ga.
Lúc ấy là hoàng hôn, ga Bắc Kinh là một nhà ga lớn, người đông như nêm cối. Vì lượng người quá đông, nên chỉ những ai còn bốn tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy mới được vào kiểm vé, Thiên Đại Lan đeo ba lô, cố sức xách túi to vượt qua quảng trường, đi xuyên qua những gia đình sum họp vui vẻ, những người bán hàng rong rao bán điện thoại, đồng hồ một cách bí mật, đi ngang qua những người đang trải áo bông lính nằm xuống dọc bức tường ngoài ga…
Có những người có vé tàu lúc nửa đêm, đến quá sớm, không vào ga được. Những nhà trọ xung quanh thì cũng phải hơn ba chục tệ một đêm, nên nhiều người lao động xa quê đành ngủ tạm ngoài ga, lấy áo bông quân đội hay chăn mỏng trải ra nằm đỡ một đêm, đợi đến khi có thể vào ga thì mới vào phòng chờ.
Có một người phụ nữ lớn tuổi, tóc buộc sơ sài, mặc chiếc áo khoác da bong tróc nhiều lớp, hành lý của bà được nhét hết vào một bao phân urê. Nào là chảo xào, ga trải giường, một bộ sách mới tinh “Mười vạn câu hỏi vì sao”, nhét căng đầy cả bao. Mấy chỗ bị bung chỉ, những sợi dây nhựa đan dài mảnh khảnh bay phấp phới trong gió.
Chai nhựa dưới chân bà đã cạn nước, bị gió chiều thổi lăn lóc “cục cục” trên mặt đất. Bà bước vội mấy bước đuổi theo, nhưng chân yếu nên đi chậm.
Thiên Đại Lan chạy nhanh mấy bước, nhặt chai lên đưa cho bà: “Dì ơi.”
Người phụ nữ cười, nói cảm ơn cô.
Thiên Đại Lan cũng cười, đáp: “Khách sáo gì chứ.”
Cô đổi tay xách cái túi nhựa nặng trịch, rồi tiếp tục xếp hàng di chuyển về phía cổng vào ga.
Trước khi vào ga, cô quay đầu nhìn lại hoàng hôn Bắc Kinh, tay đã bị quai túi siết đến đỏ cả lên, giờ đưa lên che ngang trán, nhìn mặt trời đỏ như cà chua chín mọng, ánh chiều ráng đỏ bốc lên như nồi canh sôi ùng ục.
Sau khi lên tàu, Thiên Đại Lan nhường giường dưới cho một người phụ nữ có con nhỏ, cô vừa đặt hành lý lên giường giữa thì thấy trong điện thoại có một tin nhắn mới.
“Đại Lan, chào em, tôi là anh trai của Hi Kinh là Diệp Tẩy Nghiễn. Nếu em có ý định tiếp tục học lên, có thể liên hệ với tôi.”
Thiên Đại Lan khựng lại một lúc, tóc trước trán bị mồ hôi làm ướt, lỏng ra một lọn rơi xuống, chạm nhẹ vào hàng mi cô.
Lúc đó đã tám giờ tối, ngoài cửa sổ tàu hỏa xanh lá là màn đêm mịt mùng, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp ở sân ga chiếu sáng.
Cô đứng trước giường giữa, nhìn xuống chiếc giường dưới vốn dĩ là của mình, giờ có người mẹ đang ngồi nửa người, tay bón sữa bình cho con nhỏ.
Mùi mì ly nóng hổi, mùi gà ngâm ớt cay vừa được xé ra, mùi dưa leo tươi mát bẻ đôi, cùng với mùi lành lạnh của chăn nệm…
“Bia, nước ngọt, nước khoáng, hạt dưa, đậu phộng, mì ăn liền đây. Anh ơi nhường chút, chỗ này còn có xúc xích Harbin loại to đây…”
Nhân viên tàu đẩy xe nhỏ bán hàng, đi ngang qua chỗ Thiên Đại Lan, còn dừng lại hỏi một câu:
“Cô gái, lấy một bịch không?”
“Không cần, cảm ơn anh.”
Ánh trăng trắng như sương.
Ngoài khung cửa sổ kính lớn, cây ngân hạnh tán lá rậm rạp, lay động.
Diệp Tẩy Nghiễn vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm đi ra, thì nhìn thấy tin nhắn mà Thiên Đại Lan vừa trả lời:
[Anh Tẩy Nghiễn, chào anh, tôi rất cảm ơn vì anh đã chủ động đề nghị giúp đỡ. Nhưng hiện tại tôi chưa muốn tiếp tục việc học, thật xin lỗi. Cảm ơn anh rất nhiều. Chúc anh sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, cả nhà hạnh phúc, sự nghiệp phát đạt!]
Một câu trả lời đúng như dự đoán, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Anh đặt điện thoại xuống, trong lòng biết rất rõ: Sau này, có lẽ họ sẽ không còn gặp lại nữa.
Nhưng bất kể thế nào, Diệp Tẩy Nghiễn cũng không ngờ lần thứ hai chính thức gặp lại Thiên Đại Lan…là ở trên giường của anh.
