Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 4: Đáng tiếc là cô… lại quá mức cẩn trọng.



“Đi vào trong đi, vào trong đi nào, ai lấy hàng thì đi sâu vào, đừng đứng chặn ở cửa, chắn đường chị phía sau rồi.”

“Đây là áo lông chồn hàng hot, thiết kế của nhà thiết kế châu Âu, trên thị trường chỉ có mỗi nhà tôi có thôi, mặc lên người thì vừa sành điệu vừa tôn dáng. Nói thật nhé, cả chỗ này không tìm được nhà thứ hai bán đâu, đảm bảo mang về là bán chạy.”

Tầng hai của chợ Ngũ Ái chật chội, đông đúc, trong một căn phòng nhỏ, trên tường treo đầy quần áo, trên kệ sát tường cũng xếp đầy hàng, giữa phòng có một quầy hàng, xung quanh ngổn ngang túi nhựa, thùng giấy đóng hàng, dây nilon. Thiên Đại Lan đứng trên một cái ghế nhựa cao trước quầy, vén áo khoác ra, khoe chiếc áo bên trong, giọng lanh lảnh:

“Còn cái áo tôi mặc bên trong này nữa nhé, hàng hot Hàn Quốc, vải tơ Nam Hàn, co giãn tốt, không xù lông, không phai màu. Mặc trong áo khoác, kết hợp với váy len dạ là vừa sành điệu vừa đẹp. Chị ơi, chị hỏi gì ạ?”

Người đông quá, cô cúi xuống mới nghe rõ câu hỏi của chị Thúy.

Chị Thúy hỏi:

“Loại tơ Nam Hàn này lấy giá sao thế?”

“Loại đơn sắc là năm tệ, loại năm màu là mười tệ, không giới hạn size” Thiên Đại Lan vừa nói vừa cúi xuống, không cần nhìn kỹ, tay vừa đưa ra đã chính xác móc ra được chiếc áo phù hợp từ cái sọt nhựa dưới chân, mở ra cho chị Thúy xem:

“Sờ thử đi, chất liệu này thích lắm luôn, chỉ hai mươi tệ một cái thôi, hàng chính hãng Hàn Quốc, tôi đặc biệt đi lấy hàng ở cảng Thanh Đảo, vận chuyển bằng tàu từ Seoul sang; cái tôi mặc là màu đen, còn có cả màu xanh diên vĩ và vàng hoa hướng dương, đều là màu đang thịnh hành hiện nay. Chị Thúy à, chị lần nào lấy hàng cũng chọn phong cách nhã nhặn, thì lấy cái màu đen giống tôi nè. Nếu bán cho mấy em trẻ thích mốt, thì lấy màu xanh diên vĩ với vàng hoa hướng dương nhé… Được rồi, chị Thúy lấy hai cái size S, năm cái size M, ba cái size L, đều là màu đen đúng không ạ?”

Xác nhận xong, Thiên Đại Lan đứng dậy gọi:

“Tinh Tinh, ghi lại hết chưa? Hàng chị Thúy lấy đấy.”

Trương Tĩnh Tinh chen qua đám đông, tay cầm máy tính bạc dán đá hồng lấp lánh, tay kia cầm sổ và bút, bắt đầu tính tiền hàng cho chị Thúy.

Ở cửa, bà chủ Mạch chống hai tay lên hông, giày cao gót nện cồm cộp xuống sàn, hét to:

“…Hai cái? Hai cái thì khỏi lấy, nhà tôi không bán hai cái lẻ, lấy được thì lấy đi, không thì đi lẹ đi, đừng chắn lối nhà tôi, mà đừng có vén rèm bừa, làm rách thì phải đền đó nha?”

Bận rộn mãi tới trưa, đến cơm cũng không có thời gian ăn, ba người trong một sạp nhỏ, mỗi người chỉ lót dạ vài cái bánh quy cho qua bữa.

Lúc ấy đang cuối tháng 8, đợt hàng thu mới vừa lên sạp ở chợ sỉ, mà trong nguyên chợ Ngũ Ái, sạp của chị Mạch là đông khách nhất, nổi nhất.

Thật sự là người chen người, chen chật cứng, từ 9 giờ sáng tới 7 giờ tối, bận đến mức không có chỗ mà đứng nghỉ.

Phải đến 7 giờ rưỡi tối, Thiên Đại Lan mới có thể ngơi tay, cổ họng khô đến cháy.

Trương Tĩnh Tinh đang kiểm hàng và tính sổ cùng với chị Mạch, còn cô thì cởi áo khoác, vừa hứng gió từ cái quạt mini vừa ăn bún khoai tây bằng đôi đũa nhựa một lần, vừa tách vừa còn dính gai.

Chủ quán bún là người quen của chị Mạch, lần nào cũng gọi điện đặt hàng riêng, anh ta luôn làm xong rồi mang tới tận nơi đầu tiên.

Mỗi phần bún gửi cho họ đều được thêm một quả trứng cút.

“Cái áo sơ mi chị Thúy lấy hôm nay hết sạch hàng rồi” Thiên Đại Lan nói:

“Chính là cái em mặc hôm nay đây, bán chạy cực luôn; chị Mạch, đặt thêm đi chị mà đừng đặt nhiều quá, em đoán tầm hơn hai trăm cái nữa là vừa, sau đó chắc bán không nhanh như bây giờ đâu.”

“Ừm, đúng là mắt em tinh thật, lần trước em bảo cái này dễ bán, bảo lấy nhiều lên, chị còn tiếc tiền” chị Mạch nói:

“Chỉ lấy chưa tới ba trăm cái, mà đúng là chưa tới hai ngày là sạch hàng. Nhưng không sao đâu, chị Nghi ở Quảng Châu là mối quen, đặt thêm vẫn giá cũ, mười tệ một cái, chỉ là sẽ chậm vài hôm mới đến.”

Thiên Đại Lan vừa ăn vừa kiểm hàng, miệng chẳng lúc nào ngơi.

Rau cải ngâm dầu nóng và giấm, giá đỗ mập trắng, gắp một đũa trúng trứng cút, Thiên Đại Lan ngồi dưới mấy tấm giấy dán đầy chữ “Cấm người trong ngành vào, mặt dày khỏi nói”, “Miễn trả giá”, “Mua từ năm cái trở lên, không bán lẻ”, vừa đổ mồ hôi vừa ăn bún.

Trong mùi hôi nồng nặc đặc trưng của vải vóc trong gian hàng, sau khi kiểm hết hàng, cô mới nói với chị Mạch: “Làm hết tháng này em nghỉ.”

“Hả?”

Chị Mạch bị tin đó làm cho sững người, hỏi:

“Em định làm gì?”

Thiên Đại Lan dùng đôi đũa dùng một lần còn dính lòng đỏ trứng cút, kiên quyết gắp một miếng đậu hũ cá:

“Đi Bắc Kinh.”

“Ôi dào, nghe chị nói một câu nhé; đàn ông thì không trông cậy được đâu, đàn ông có tiền lại càng không thể dựa vào. Bạn trai em nhìn đúng là được, da trắng thịt mềm, muỗi đậu lên mặt còn trượt té, nhưng đàn ông mà mềm yếu vậy thì có ích gì chứ? Không ăn được không mặc được, đụng phải miếng đậu hũ cũng gãy xương, đừng nói là dựa dẫm, đến bản thân nó còn đứng không vững. Đừng đi Bắc Kinh nữa” chị Mạch bước lại, giọng đầy chân tình nói với cô:

“Bắc Kinh thì có gì tốt đâu chứ?”

“Em cũng không biết” Thiên Đại Lan thở dài đầy bối rối:

“Chị nói xem có gì tốt, em cũng nói không ra, chỉ thấy nó náo nhiệt.”

Chị Mạch nói:

“Em mà có tiền rồi, chỗ nào cũng náo nhiệt, hố phân chị cũng biến thành đảo băng.”

Nói xong, thấy Thiên Đại Lan mặt mũi mơ màng, lại hạ giọng xuống:

“Quên rồi à? Cái chị hồi trước làm ở gian bên cạnh mình ấy, chị Phượng? Ba ngày năm bữa là cãi nhau với khách, một tháng chửi nhau 38 lần, đánh nhau 20 lần, vô đồn công an 19 lần. Trước kia chị ấy buôn bán phát đạt lắm, đến nỗi Tĩnh Tinh lén đổ nước nóng vào chậu trúc phát tài của chị ấy cũng không làm chị ấy gục ngã, thế mà đầu năm ngoái, tin lời đàn ông, về quê cưới chồng sinh con. Mấy hôm trước chị gặp lại chị ấy ở tầng hầm B1, ôi trời ơi, bế theo đứa nhỏ, đang chọn đồ ngủ giảm giá, vì một đồng tiền mà cãi nhau suốt nửa tiếng, chị ấy mà còn mở tiệm đàng hoàng, có đến nỗi thế không? Em nói xem?”

Thiên Đại Lan nói:

“Em đến Bắc Kinh cũng không hẳn chỉ vì Hi Kinh đâu; tất nhiên rồi, chị Mạch, ở chỗ chị em sống cũng rất vui, chỉ là… nhìn cái gì cũng thấy đến ngọn rồi. Chị nói kiếm tiền ấy hả, em cũng kiếm không ít, mấy năm nay chị chăm lo cho em em biết cả. Nhưng mà… em vẫn thấy không cam lòng.”

Trương Tĩnh Tinh yên lặng tính tiền, chiếc máy tính cầm tay đính đá hồng bấm lách tách không ngừng. Trên giá sắt ở góc phải trên cùng, cái ti vi đầu to đang chiếu phim Tiên kiếm kỳ hiệp truyện 3, nhạc phim bi tráng.

Một con bướm đêm lớn “phạch phạch” đâm vào chụp đèn, bị nóng đến run rẩy toàn thân, căn phòng chật hẹp phủ lên một lớp bóng đen run rẩy, quét qua mặt Thiên Đại Lan, rồi lại quét về.

Chị Mạch nhìn thấy đôi mắt sáng dưới mái tóc rối bù của Thiên Đại Lan.

“Lần trước đi Bắc Kinh, em đã nghĩ rồi, người phát tài nhiều như vậy, sao lại không thể có thêm một người là em chứ.” Thiên Đại Lan nói:

“Chị nghe thì đừng cười em nhé, em muốn kiếm thật nhiều tiền, cũng muốn ra ngoài bươn chải một phen. Trước kia em không dám đi lung tung là vì bệnh của mẹ em, sau khi phẫu thuật thì mẹ khá hơn nhiều rồi; hai năm trước cũng vào được diện bảo hiểm y tế thành phố, thuốc mẹ uống đều nằm trong danh mục bảo hiểm, được hoàn lại kha khá. Số tiền em tích cóp mấy năm nay đủ để mẹ mua thuốc.”

“Thế còn em thì sao?” Chị Mạch nghe có gì đó sai sai: “Em không để lại cho mình chút gì à? Cứ thế mà lên Bắc Kinh? Không có chút vốn nào, em định kiếm tiền kiểu gì? Chỗ đó cái gì cũng đắt đỏ, ăn mặc ở đi lại, cái gì chẳng tốn tiền.”

“Em hỏi rồi, thuê một căn hộ tầm tầm cũng mất hơn hai nghìn, đắt quá, em tính ở ghép với người ta, thuê phòng nhỏ thôi, một phòng khoảng bốn năm trăm, chắc vừa.”

“Hóa ra em đã tính sẵn cả rồi?” Chị Mạch thở dài:

“Bảo sao tháng trước em nói làm hết tháng này là đi… Haiz, lời hay khó khuyên người sắp chết, chân mọc trên người em, chị cản cũng chẳng được. Mà nói thật, em đi rồi, chị cũng thấy xót xa lắm.”

“Cho nên mới nói, chị Mạch xót em mà” Thiên Đại Lan mềm giọng năn nỉ:

“Chị chẳng từng nói là có một người em họ làm quản lý ở trung tâm thương mại sao? Chị có thể giúp em hỏi thử xem bên đó còn tuyển người không?”

“Đừng có mơ nữa, Thiên Thiên, em họ chị là nghiên cứu sinh của đại học Hắc Long Giang đó! Trung tâm thương mại đó phục vụ người nước ngoài, phải biết tiếng Anh, lại còn cần bằng cấp nữa, em mới tốt nghiệp cấp hai, người ta đâu có nhận.” Chị Mạch trợn mắt:

“Em đi rồi, chị còn phải mất công tìm người thay thế; em không làm ở chỗ chị nữa, chị chẳng hơi đâu mà lo cho em đâu.”

“Chị Mạch ơi, chị Mạch chị Mạch, chị Mạch tốt bụng hiền lành hoàn hảo nhất thế giới của em ơi, ái da ái da, chị Mạch ơi, đừng đi mà” Thiên Đại Lan bỏ hộp bún khoai tây dùng một lần xuống, chạy theo sau mông chị Mạch, vừa chạy vừa nịnh nọt:

“Em đi Bắc Kinh chứ có phải không về đâu, nhỡ mà thiệt sự chẳng làm ăn ra gì, chẳng phải em sẽ lại lủi thủi quay về cầu xin chị Mạch cho em công việc, cho em miếng cơm ăn hay sao? Nhưng mà nếu nhỡ đâu em thật sự phát đạt, em chắc chắn sẽ mua tặng chị Mạch cái kem mắt lần trước chị thích dùng. À không, em sẽ mua cho chị loại còn xịn hơn nữa, quần áo mốt mới nhất,chị Mạch ơi chị Mạch.”

“Đừng gọi chị nữa, vô ích.”

Tối hôm đó, trong nhà, quạt trần quay vù vù trên đầu, chị Mạch ôm điện thoại, cười:

“Phải phải phải, tôi biết, bên em có yêu cầu riêng, nhưng con bé này lanh lợi thật sự, mặt mũi cũng xinh xắn, tôi đảm bảo với em là em chưa từng gặp đứa con gái nào nổi bật và có khí chất như nó đâu, nhớ không? Cuối năm ngoái em có ghé chỗ tôi, còn khen nó đẹp giống minh tinh nữa kìa, đúng rồi đấy! Chính là con bé đó! Tôi đang dùng cái hũ gì mà đắt lắm ấy. Dior kem mắt đó, chính là nó tặng tôi, một hũ tận 440 tệ lận, nó đi Bắc Kinh mà còn cố tình mua cho tôi. Thật là ngoan, biết điều quá trời, quý như vậy mà vẫn nỡ lòng tặng tôi.”

Chị Mạch liếc mắt nhìn hũ kem mắt trên bàn, không nỡ dùng, hũ bé tí, mỗi lần chỉ dám quẹt một lớp mỏng, một năm rồi mà vẫn còn chút ở đáy.

“Vừa mới tròn mười tám, à, về học vấn thì đúng là chẳng làm gì được, phải phải phải, nhưng con bé này biết nói tiếng Anh, mà lại nói trôi chảy lắm luôn, này không phải tôi bịa ra đâu nhé” chị Mạch một tay cầm điện thoại, tay kia lần tìm điều khiển từ xa để vặn nhỏ tiếng TV:

“Lần trước theo tôi xuống Quảng Châu lấy hàng, gặp mấy ông người da đen, nói luyên thuyên mấy thứ chẳng hiểu gì, vậy mà con bé đó một mình đứng ra chỉ đường cho họ. Mà nó toàn tự học thôi, đọc sách nghe MP3 mà học thành đấy. Nói xem, người thông minh như thế, lỡ bỏ lỡ rồi thì em còn tìm đâu ra nữa?”

Trên TV, tiếng nhạc chỉ còn rất nhỏ.

“Được được được, ok ok, ha ha” chị Mạch nói:

“Chị họ ruột của em mà lừa em được chắc? Thế này nhé, cho con bé thử việc trước, thấy hợp thì giữ lại, không hợp thì mau chóng trả nó về cho tôi. Con bé này cũng tội nghiệp, hiếm có người trẻ mà có chí tiến thủ như vậy, tôi cũng không nỡ để nó cắm mặt ở cái chợ bán sỉ nho nhỏ của tôi cả đời, đúng không? Được, được rồi, ừ, vậy nhé.”

Cúp máy.

Chị Mạch nhúc nhích chân mới phát hiện nước trong chậu rửa chân đã lạnh ngắt.

Cô ấy đứng dậy khỏi chậu, cúi người với lấy cái cốc trên bàn, cầm lên rồi uống một ngụm to.

“Chị chỉ giúp được đến đây thôi” chị Mạch lẩm bẩm:

“Xem số phận con bé thế nào vậy.”

 

Vận may của Thiên Đại Lan thật sự không tệ.

Đúng lúc đó, cô em họ của chị Mạch là Mạch Di, đang làm quản lý cửa hàng cho một thương hiệu thời trang nữ trong trung tâm thương mại ở Bắc Kinh, dưới quyền cô ấy vừa có một nhân viên bán hàng nghỉ việc, đang cần tuyển người mới.

Thương hiệu thời trang nữ đó được xếp vào hàng thương hiệu tuyến một trong nước, yêu cầu tuyển dụng khắt khe, ngay cả nhân viên bán hàng cũng phải tốt nghiệp ít nhất là cao đẳng nên như trường hợp của Thiên Đại Lan, xét về học vấn là không đạt chuẩn từ đầu.

Nhưng nhờ có sự giới thiệu của chị Mạch, cộng thêm vẻ ngoài đúng là rất xinh đẹp nên Mạch Di có ấn tượng tốt với cô.

Làm nhân viên bán hàng cho cửa hàng thời trang, đặc biệt là thời trang nữ khi tuyển dụng cũng yêu cầu về ngoại hình và chiều cao. Lại thêm việc nhân viên cũ nghỉ quá đột ngột, đã phỏng vấn mấy người đều không đạt yêu cầu, nên Mạch Di cũng gật đầu đồng ý để Thiên Đại Lan đến thử việc, xem như giúp chị họ một lần.

Mùng 1 tháng 9, Thiên Đại Lan sắp xếp xong hành lý, cùng bố mẹ ăn một bữa bánh bao, sau đó mua vé tàu từ Thiết Lĩnh đến Thẩm Dương, rồi từ Thẩm Dương đến Bắc Kinh.

Lần này, vali của cô nhét đầy kín mít: hai bộ đồ lót, hai bộ đồ thể thao, một chiếc áo lông vũ mỏng, một đôi giày thể thao, vài sợi dây buộc tóc màu đen, một chiếc máy MP3 cũ, một cây bút bi đã dùng đến mức mờ cả hoa văn nhựa, một quyển sổ trắng, cùng với bốn tập sách Tân Khái Niệm Tiếng Anh đã sắp rách nát và đầy kín ghi chú.

Còn có 2.300 tệ trong ví.

Thiên Đại Lan kéo vali, hiên ngang khí thế bước lên chuyến tàu đến Bắc Kinh.

Tiếc là vừa khởi đầu đã không suôn sẻ.

Người đáng lẽ đến đón cô là Diệp Hi Kinh, lại lần nữa thất hẹn.

“Xin lỗi nhé, Đại Lan” Diệp Hi Kinh nói:

“Bạn anh bị sốt, anh đang ở bệnh viện truyền dịch với cô ấy; hôm nay không thể ra đón em được… À, anh có gọi cho Dương Toàn, em còn nhớ không? Dương Toàn, lần ăn cơm năm ngoái em có gặp đấy, anh chàng cao cao gầy gầy, da trắng, đeo kính ấy, thư ký của anh trai anh.”

Thiên Đại Lan nói:

“Em nhớ.”

Làm trong nghề bán hàng rèn luyện cô thành người rất tinh ý, chỉ cần khách đã từng đến cửa hàng, cô đều nhớ rất rõ mặt họ, nhìn một lần là không quên.

“Ừm.” Diệp Hi Kinh nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, vừa cẩn thận gọt táo cho Ngũ Kha đang nằm trên giường bệnh, vừa dịu dàng nói với Thiên Đại Lan:

“Anh ấy sẽ đến đón em.”

Thiên Đại Lan đáp:

“Vâng.”

Diệp Hi Kinh đã sắp xếp từ trước với cô, hiện tại anh ta đang sống cùng Diệp Tẩy Nghiễn; căn nhà mới của Diệp Tẩy Nghiễn khá rộng, còn có một phòng khách dành cho khách, rất phù hợp để Thiên Đại Lan ở tạm.

Mấy ngày tới, Thiên Đại Lan sẽ ở đó trước, đợi đến khi tìm được chỗ ở thích hợp thì sẽ chuyển ra ngoài, đây là yêu cầu mà cô kiên quyết đưa ra.

Sau khi xuống tàu, Thiên Đại Lan vừa kéo vali đi chưa được bao xa thì đã bị Dương Toàn gọi lại. Anh ấy cười niềm nở, giúp cô xách vali, mỉm cười nói, theo lời dặn của Diệp Tẩy Nghiễn, trước tiên sẽ mời cô ăn tối, rồi mới đưa cô về nhà của Diệp Tẩy Nghiễn.

“Thật ngại quá.” Thiên Đại Lan cúi đầu:

“Để anh phải đến đón tôi như thế… Có làm lỡ việc của anh Tẩy Nghiễn không ạ?”

“Không không, cô đừng khách sáo thế.” Dương Toàn nói:

“Tối nay Diệp tổng hẹn người ăn tối bàn chuyện công việc, chắc cũng phải đến chín, mười giờ mới xong, tạm thời không cần tôi. Cô về trước nghỉ ngơi, cũng không cần đợi họ.”

Thiên Đại Lan nói:

“Liệu như vậy có bất lịch sự không ạ?”

“Đừng nghĩ vậy.” Dương Toàn nói:

“Diệp tổng nói, tối nay không thể tự mình tiếp đãi cô, như vậy đã là thất lễ rồi. Ngày mai khi rảnh, anh ấy sẽ mời cô một bữa đón tiếp đàng hoàng.”

Tháng 9, cái nóng vẫn chưa dứt. Dương Toàn đưa Thiên Đại Lan đi ăn tối ở một nhà hàng bên ngoài, sau đó mới đưa cô về nhà của Diệp Tẩy Nghiễn.

Nhà của Diệp Tẩy Nghiễn nằm gần khu vực Ngọc Uyên Đàm, đứng từ cửa sổ kính lớn trong phòng khách có thể nhìn thấy không xa là tháp truyền hình trung ương. Ngay từ lúc vào nhà thay dép, Thiên Đại Lan đã cảm thấy có chút bối rối khó nói, cô tò mò nhìn khóa cửa thông minh có mật mã, lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy Dương Toàn hoàn toàn không có ý định bước vào trong.

“Diệp tổng không thích người khác vào nhà.” Dương Toàn giải thích:

“Tôi chỉ đưa cô tới đây thôi. Vào trong rẽ phải, phòng đầu tiên và phòng thứ ba đều là phòng khách, cô chọn phòng nào cũng được.”

Thiên Đại Lan lại cúi đầu cảm ơn liên tục.

Cửa vừa đóng lại, cả căn nhà rộng lớn, thoáng đãng lập tức trở nên yên ắng không một tiếng động.

Thiên Đại Lan cẩn trọng nhìn quanh, thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng cũng rất giữ lễ, không dám đụng vào thứ gì. Căn nhà lớn như thế này mà lại im ắng lạ thường, trên tường chỉ treo vài bức thư pháp, không có tranh ảnh, cũng chẳng có tranh thêu chữ thập, thậm chí đến cả đồng hồ cũng không có.

Cô bước vài bước, cảm thấy trong dép có gì đó cấn vào chân. Thò tay vào kiểm tra, cô phát hiện một cái nhãn nhỏ màu đen, kéo ra, là một vòng tròn chữ cái: “ΗERMES HERMES”.

Chắc là tên thương hiệu nào đó, Thiên Đại Lan không nhận ra.

Chưa từng thấy ở Thập Tam Hành hay Thâm Quyến, đoán chừng là một thương hiệu nhỏ chuyên làm dép chăng?

Lúc này cô mới nhận ra, bản thân lúc nãy đã quá căng thẳng, đến nỗi quên béng mất một việc:

Dương Toàn nói là hai phòng bên phải nào là phòng khách nhỉ?

Không vấn đề.

Giải quyết được.

Thiên Đại Lan không dám kéo vali vào, sợ bánh xe thô ráp sẽ làm trầy lớp sàn gỗ bóng loáng xinh đẹp.

Nghĩ một lúc, cuối cùng cô xách vali lên bằng quai, cẩn thận nhấc nó lên, tốn không ít sức mới mở được căn phòng đầu tiên.

Ga giường màu hồng nhạt, phòng sáng sủa, trên bàn còn đặt một lọ hoa đẹp, cắm một bó hoa màu hồng nhạt và tím nhạt, thơm ngát.

Cô lại mở căn phòng thứ hai.

Ga giường màu xanh xám yên tĩnh, trên bàn hoàn toàn trống trơn, chẳng có gì cả.

Phòng thứ ba.

Cũng là ga giường màu xanh xám yên tĩnh, trên bàn cũng không có gì.

Hiểu rồi, Thiên Đại Lan hiểu ra rồi.

Phòng thứ hai và thứ ba bày trí y hệt nhau, chắc chắn là phòng cho khách!

Cô thật thông minh.

Cô tự khen ngợi mình trong lòng, xách vali, “thông minh” bước vào phòng thứ hai.

Cô cứ nghĩ mình đã giải được một bài toán logic đơn giản, nên không quan sát thêm chi tiết nào nữa.

Cô lại quá mức cẩn trọng, bị lời của Dương Toàn làm cho sợ, không dám động vào gì cả, nên cũng không mở tủ quần áo trong phòng ngủ ra.

Nếu không, chỉ cần cô nắm lấy tay cầm màu vàng ấy và mở tủ ra, Thiên Đại Lan nhất định sẽ phát hiện, bên trong được treo gọn gàng toàn những bộ đồ ngủ màu đen, trắng, xám, xanh nhạt, xanh bạc hà, hồng nhạt.

Toàn bộ đều là của Diệp Tẩy Nghiễn

Đáng tiếc là cô… lại quá mức cẩn trọng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...