“Thật khó tưởng tượng em đã dùng gì để nghĩ ra cái cách ngu ngốc này? Ngón chân à, hay là não?” Diệp Tẩy Nghiễn nói.
“Nếu anh là em, giờ anh sẽ nhảy đầu từ tầng hai xuống. Dù có đập hỏng não thì chắc cái não mới đó cũng dùng được hơn cái thứ hiện đang nằm trong đầu em.”
“… Anh cũng biết mà, lần này Ngũ Kha bị ốm là do giúp em. Vốn dĩ sức khoẻ cô ấy đã yếu sẵn, giờ em mà mặc kệ, thì còn ra cái thể thống gì nữa?” Diệp Hi Kinh ở đầu dây bên kia giải thích, đầy bất lực.
“Anh à, ngay từ đầu em đâu có định giấu em Lan… à không, Tiểu Lan, nhưng mà… anh không biết đâu, tính cô ấy nhỏ mà giận thì to, lại hay ghen. Năm ngoái, chỉ vì mấy câu của Uyển Nhân, cô ấy về quê là cắt đứt liên lạc luôn, còn đòi chia tay. Anh không biết em phải dỗ dành bao lâu mới kéo cô ấy lại được.”
“Thế thì sao?” Diệp Tẩy Nghiễn tay cầm điện thoại, tay còn lại day trán:
“Đừng nói với anh là giờ em không chỉ kém năng lực phân tích mà còn mất luôn khả năng phân biệt đúng sai.”
“… Lần trước đúng là em không nên để Uyển Nhân qua đây.” Diệp Hi Kinh thừa nhận:
“Nhưng anh cũng rõ mà, hơn một năm rồi, em và Ngũ Kha hoàn toàn trong sáng. Nhưng Tiểu Lan lại rất để ý chuyện đó… Nếu em nói thật, chắc chắn cô ấy sẽ lại buồn. Em không muốn cô ấy tổn thương, cũng không muốn cãi nhau. Đôi khi người ta cũng cần nói dối một chút vì lòng tốt. Với lại, anh à, cuối tháng này em phải sang Anh rồi…”
Anh ta ngập ngừng một chút:
“Thời gian còn lại chẳng còn bao nhiêu, em không muốn lãng phí vào những trận cãi nhau nữa.”
Diệp Tẩy Nghiễn mặt không cảm xúc:
“Vậy nên em gọi điện đến để lãng phí mạng sống của anh trai em à?”
“Không phải” Diệp Hi Kinh nói:
“Ngũ Kha sốt cao không hạ, bác sĩ bảo phải lấy máu xét nghiệm. Mà lấy máu thì phải nhịn ăn tám tiếng”
Diệp Tẩy Nghiễn ngắt lời:
“Anh nhớ là hai người đã đến bệnh viện được bảy tiếng rồi.”
“Đúng vậy, nhưng giữa chừng em có gọt cho cô ấy một quả táo” Diệp Hi Kinh nhanh miệng thú nhận:
“Xin lỗi, em quên mang theo não rồi.”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Không sao. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ kỳ vọng là em có não.”
Ngừng một chút, anh lại nói tiếp:
“Cũng may là em không có mang theo não, không mang não đã bắt đầu làm chuyện ngu xuẩn rồi, anh thật không dám tưởng tượng nếu em mang theo cái đống bột nhão đó trong đầu thì còn gây ra họa lớn cỡ nào.”
Diệp Hi Kinh gọi:
“Anh ơi…”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Anh có thể để Thiên Đại Lan tạm thời ở lại nhà, nhưng anh sẽ không chăm sóc thay cho em, cô ấy là bạn gái của em, không phải của anh.”
Nói đến đây, giọng anh lạnh đi rõ rệt:
“Dù thế nào đi nữa, tối nay em phải về nhà; sáng mai, tốt nhất là em nên sớm giải thích rõ ràng với Thiên Đại Lan. Anh không có nghĩa vụ che giấu giúp một kẻ ngu ngốc.”
“Em biết rồi, biết rồi…” Diệp Hi Kinh vô cùng cảm kích:
“Anh che giúp em lần này nữa đi, anh cũng biết giữa em và Ngũ Kha chẳng có gì cả, em không muốn Đại Lan hiểu lầm. Nếu cô ấy hỏi anh em đi với ai tới bệnh viện, anh có thể nói là em đi với bạn học đại học được không? Là Phan Tiểu Hiền ấy… A lô? Anh? Anh còn đó không?”
Diệp Tẩy Nghiễn không còn tâm trạng nghe anh ta nói thêm nữa.
Anh tắt máy, rửa sạch tay. Chỗ rượu vừa uống vào cũng đã bị anh cố móc họng nôn ra hết, kiểu tiệc tùng như thế này là điều Diệp Tẩy Nghiễn ghét nhất, nhưng lại không thể không tham dự.
Súc miệng bằng nước súc miệng xong, rửa mặt bằng nước lạnh, Diệp Tẩy Nghiễn chợt nhớ đến tin nhắn Dương Toàn gửi cho anh cách nửa tiếng trước.
Thiên Đại Lan đã được đưa về nhà an toàn.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ là tám giờ hai mươi.
Anh gửi lại một tin nhắn ngắn gọn cho Dương Toàn: “Mười một giờ rưỡi tối đến đón tôi.”
Khả năng kiểm soát và dự đoán thời gian tham dự tiệc rượu của Diệp Tẩy Nghiễn vẫn luôn chính xác như trước. Đúng mười một giờ ba mươi lăm, khi đã có chút men say, anh ngồi vào xe của Dương Toàn, khẽ thở dài một hơi thật sâu.
“Dương Toàn” Diệp Tẩy Nghiễn nhắm mắt lại, hỏi:
“Lần này cậu định ở lại công ty, hay theo tôi rời đi?”
Dương Toàn tập trung lái xe, không chút do dự:
“Diệp tổng đi đâu, tôi đi đó.”
Diệp Tẩy Nghiễn khẽ cười, men rượu dần dần bốc lên đầu. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vụt qua nhanh chóng, các cửa hàng rực sáng ánh đèn, cảnh tượng lộng lẫy chói mắt, đèn đuốc sáng trưng, xe cộ như nước chảy, người đông như nêm.
Một thành phố không ngủ, mà anh đã chứng kiến hàng nghìn lần.
Mười hai giờ hai mươi sáu phút, Diệp Tẩy Nghiễn thay dép đi trong nhà, tự tay mở cửa căn hộ.
Tình huống tệ hại mà anh đã tưởng tượng, hoặc những rắc rối kiểu “bị xâm phạm không gian riêng tư” hoàn toàn không xảy ra. Thiên Đại Lan là một người tuân thủ quy củ, cả căn nhà yên tĩnh tuyệt đối, như thể chưa từng có ai chuyển vào sống.
Thật ra, Diệp Tẩy Nghiễn mới chuyển đến đây từ tháng trước, chưa kịp sắm sửa đầy đủ đồ đạc. Cũng chỉ vì tạm thời muốn đón Thiên Đại Lan tới ở, anh mới cho người thay đổi chăn gối trong một phòng khách sao cho “nữ tính” hơn một chút.
Dĩ nhiên, nếu cô không thích, còn một phòng khách khác để cô lựa chọn.
Anh làm việc luôn chu đáo, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Một khi đã đồng ý với em trai cho Thiên Đại Lan tạm thời đến ở (vì trong căn hộ cũ của Diệp Hi Kinh còn nhiều đồ liên quan đến Ngũ Kha), thì anh đã thật lòng xem cô là em dâu tương lai.
Diệp Tẩy Nghiễn không biết Thiên Đại Lan cuối cùng đã chọn căn phòng nào, hai phòng đều rất yên tĩnh, như thể không có ai sống trong đó. Anh cũng không chắc Diệp Hi Kinh có về nhà hay chưa.
Lúc này anh đã có chút men say, mệt mỏi vì phải giao tiếp với những người xảo trá ở bàn rượu, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Một tay đẩy cửa phòng ngủ, tay kia cởi cà vạt, ném gọn vào giỏ đựng đồ bẩn làm từ da bê và mây đan; sau đó, tháo đồng hồ, trong phòng rất tối, Diệp Tẩy Nghiễn không bật đèn, mọi thứ đều theo trí nhớ cũng như cuộc sống và sinh hoạt thường nhật đầy quy củ và kỷ luật của anh.
Chỉ là không hiểu sao, trong căn phòng vốn luôn tuân theo quy luật ấy, đêm nay lại lặng lẽ lan tỏa một mùi hương nhài nhè nhẹ.
Chiếc đồng hồ được tháo ra và đặt tùy ý lên chiếc khay thủy tinh trên bàn gỗ.
Phạch.
Trên giường, Thiên Đại Lan đang quấn trong chiếc chăn lông ngỗng mềm mại, bất chợt rùng mình trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Nệm ở đây mềm như chiếc giường đưa nôi thuở nhỏ, chăn lông ngỗng nhẹ tênh và ấm áp phủ lên người, khiến Thiên Đại Lan vốn đã quen với loại chăn bông nặng hoặc chăn tơ lại cảm thấy hơi lạ lẫm. Thật ra cô không hề kén giường.
Năm xưa khi đi làm công nhân ở Thâm Quyến, ký túc xá đầy rẫy gián, kể cả khi có rết to bằng lòng bàn tay bò trên tường hay gián chạy tứ tung, Thiên Đại Lan vẫn có thể thản nhiên bắt bằng tay không, giẫm chết chúng, sau đó bình tĩnh rửa tay rồi nằm xuống ngủ tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không biết vì sao, Thiên Đại Lan lại mất ngủ trong căn phòng khách sạch sẽ này.
Giường và chăn đều rất êm ái, mang theo hương thơm nhè nhẹ, không hăng nồng như loại dùng trong tiệm của chị Mạch, mà rất dịu dàng, hài hòa, giống như mùi gỗ tươi mới vừa được chặt, gọt vỏ, bổ đôi, lại có chút hương hoa hồng dịu dàng đang hé nở. Mùi thơm mềm mại như vậy thường giúp dễ ngủ, và sau nửa tiếng trằn trọc mở trừng mắt, cuối cùng Thiên Đại Lan cũng chìm vào giấc mơ.
Trong mơ vẫn là lúc lần đầu gặp Diệp Hi Kinh.
Thiên Đại Lan làm công nhân trong xưởng được hai tháng thì nhận ra công việc trên dây chuyền không thể kéo dài, sớm muộn gì cũng tàn phá sức khỏe, chẳng khác nào lấy sức khỏe đổi lấy tiền. Vừa lãnh được tiền lương, cô liền canh lúc giảm giá, đăng ký học một lớp học buổi tối gần đó. Hễ rảnh là cô tranh thủ đi học, gọi là “lớp học ban đêm” nhưng thật ra chỉ là lớp kỹ năng mở vào buổi tối, dạy những kiến thức cơ bản về phần mềm văn phòng. Tổng cộng mười buổi, học viên có thể tự chọn lịch học.
Thiên Đại Lan nghĩ: chờ làm đủ sáu tháng theo yêu cầu tối thiểu của nhà máy thì cô sẽ tìm việc văn phòng, còn không thì dù có tiếp tục làm công nhân, cũng không thể mãi đứng dây chuyền làm việc đơn điệu được.
Chính vì lớp học đó mà cô quen Diệp Hi Kinh.
Thiên Đại Lan cao gầy, vẻ ngoài nổi bật. Ngay hôm thứ hai đi học, đã có một nhóm người đến xem cô, vài người to gan thậm chí còn mời cô ăn tối, nói là muốn “kết bạn”.
Cô đều lễ phép từ chối.
Người bình thường đến đây thì sẽ hiểu ý và rút lui, nhưng lại có kẻ tính cách cực đoan, cứ bám theo sau cô, đuổi không nổi, né cũng không được.
Một tối nọ, ở quán ăn lề đường, Thiên Đại Lan bị ba người chặn lại, bọn họ vây quanh, đụng chạm tay chân, cố tình không cho cô rời đi. Tính cô nóng nảy, bị ép đến phát cáu, liền đá chỗ hiểm, đấm vào mắt, còn dùng đôi đũa dùng một lần có gai đâm thẳng vào mũi một tên, khiến máu mũi hắn phun xối xả.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt xử lý vụ việc.
Ba tên kia vốn là lưu manh có tiếng trong khu, người bán hàng và mở quán xung quanh đều e sợ chúng, không ai dám ra làm chứng cho Thiên Đại Lan. Dù cô nói mình bị quấy rối, nhưng mọi người chỉ lắc đầu né tránh, ậm ờ bảo không biết gì, ngoại trừ Diệp Hi Kinh.
Tối đó, Diệp Hi Kinh đến tìm bạn chơi, tình cờ cũng có mặt ở tiệm đối diện, đang mua chân ngỗng om nước tương. Khi thấy Thiên Đại Lan bị ba người vây quanh quấy rối, anh ta lập tức sải bước đi tới, chuẩn bị can ngăn thì lại chứng kiến cô một mình đánh hội đồng, cho bọn côn đồ một trận ra trò.
Lời khai của anh ta và bạn anh ta đều chứng minh rằng Thiên Đại Lan bị quấy rối, lần này hoàn toàn có thể xem là hành vi tự vệ chính đáng.
Lúc ấy, Thiên Đại Lan mới mười sáu tuổi, dù có gan to cách mấy, gặp phải chuyện như vậy, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ vừa rời ghế nhà trường. Vừa ra khỏi đồn cảnh sát là cô òa khóc, lại sợ bị người ta chê cười, liền kéo mạnh mũ áo hoodie xuống che mắt, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi tí tách tí tách.
Vừa đi vừa khóc, bỗng nhiên trán cô đụng vào lòng bàn tay mềm mại, bị bật lùi lại vài bước. Cô ngẩng đầu thì thấy Diệp Hi Kinh đang nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ.
Nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của cô, Diệp Hi Kinh hơi sững người, một lúc sau mới hạ giọng, mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô:
“Bạn học Thiên Đại Lan, hay là mình đổi chỗ khác để khóc nhé? Mình đừng đi đâm đầu vào cây nữa được không? Cây mà biết đau thì chắc đau lắm đấy?”
Thiên Đại Lan luôn nghĩ Diệp Hi Kinh thất thần khi nhìn cô, là bởi anh ta phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mãi về sau cô mới hiểu, ánh nhìn ngơ ngẩn của anh, thật ra là vì đôi mắt cô rất giống Ngũ Kha.
Mối tình đầu của Thiên Đại Lan, là một mối tình “yêu sớm”. Dù An Thận Ngôn từng mỉa mai châm chọc rằng nếu hai người họ đến được với nhau, thì anh ta sẽ khỏa thân đi đập chuông chùa, thì cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay thật sự.
Ngoại trừ Ngũ Kha, giữa cô và Diệp Hi Kinh tạm thời không có trở ngại nào lớn hơn.
À, giờ thì có rồi.
Diệp Hi Kinh đã đỗ vào Đại học Cambridge, chỉ còn hai tuần nữa là sẽ bay sang Anh.
Anh ta không chỉ đơn thuần là một thiếu gia nhà giàu, mà còn là một thiên tài nhỏ tuổi; ít nhất, trong số những người Thiên Đại Lan từng quen biết, chẳng ai giống như Diệp Hi Kinh, chưa đầy 15 tuổi đã thi đỗ đại học, lại còn thành công nộp đơn xin học thạc sĩ tại Cambridge.
Còn Thiên Đại Lan thì sao? Đến khi nghe Diệp Hi Kinh nói muốn nộp đơn, cô mới biết thì ra “Đại học Cambridge” là ở Anh, chứ không phải là “Đại học Kiến Kiều” (nghĩa đen: Trường dạy xây cầu), không phải dạy người ta làm cầu hay sửa đường.
Cô mơ hồ cảm thấy rằng, sau này giữa cô và Diệp Hi Kinh, không chỉ là khoảng cách địa lý sẽ xa hơn, mà cả liên lạc cũng sẽ dần ít đi, dù sao gọi điện thoại quốc tế cũng rất tốn tiền.
Nửa tỉnh nửa mê, Thiên Đại Lan lăn một vòng trên chiếc giường nhung mềm mại, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm của phòng ngủ.
Cô vội ngồi bật dậy theo phản xạ, nhưng rồi lại từ từ nằm xuống.
Chắc là Diệp Hi Kinh thôi.
Ngoài anh ta ra, còn ai có thể vào phòng cô chứ?
Dương Toàn từng nói rồi, Diệp Tẩy Nghiễn không thích người khác bước vào nhà anh, ngay cả Dương Toàn là người làm việc cho anh cũng không được, huống chi là người khác.
Một người chính trực, lễ độ như Diệp Tẩy Nghiễn lại càng không thể nào.
Vậy thì chỉ có thể là Diệp Hi Kinh.
Thiên Đại Lan cảm thấy hơi đột ngột, lại hơi bối rối cảm giác ấy giống như cái gì nhỉ? À, trong sách ngữ văn mượn từ An Thận Ngôn có nhắc đến, một thủ pháp của O. Henry bất ngờ mà hợp lý.
Mỗi lần Diệp Hi Kinh hôn cô đều cứng lên, khiến anh ta xấu hổ cực kỳ, lần nào hôn xong cũng đều tìm đủ lý do để cúi người hoặc che giấu. Anh ta hơn Thiên Đại Lan chỉ nửa tuổi, nhưng có lúc cô lại thấy anh ta còn “thuần khiết” hơn cả cô, càng chưa từng thấy qua sự đời.
Đang chần chừ, thì tiếng nước tắt.
Thiên Đại Lan nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông hơi loạng choạng, không vững. Cũng bình thường thôi, cô nghĩ, Diệp Hi Kinh mỗi lần căng thẳng là lại như vậy, lần đầu tiên trước khi hôn, anh ta còn đi kiểu chân vòng kiềng một đoạn, rồi đỏ mặt hỏi có thể hôn lên má cô không.
Tối nay mà lại gan to đến thế, Thiên Đại Lan nghĩ; đột nhiên ngửi thấy một chút mùi rượu nhè nhẹ, cay cay, ẩn hiện trong hương đàn trầm dịu nhẹ, cô lập tức hiểu ra.
Rượu vào, kẻ nhát gan cũng hóa anh hùng.
Thiên Đại Lan còn chưa kịp nghĩ rõ vì sao Diệp Hi Kinh, người đang chăm bạn ốm lại uống rượu, thì một góc chăn lông ngỗng đã bị ai đó vén lên, tấm đệm lún sâu xuống, trong căn phòng tối không bật đèn, người nằm xuống nặng nề.
Mùi đàn trầm dày dặn và dịu dàng lập tức xâm chiếm mũi miệng cô.
Thiên Đại Lan kiên nhẫn chờ đợi màn hôn hít, ôm ấp, r*n r* sắp tới, một chuỗi hành động quen thuộc.
Nhưng anh không động đậy.
Cô kiên nhẫn chờ thêm một phút.
Vẫn không động đậy.
Lại đợi thêm một phút.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Quả nhiên vẫn là Diệp Hi Kinh thuần khiết kia mà, chắc là chỉ muốn dựa vào cô mà ngủ một giấc thôi.
Chị Mạch cũng từng nói rồi, sinh viên nam vẫn còn rất thuần khiết.
Nghĩ đến đây, Thiên Đại Lan mới thả lỏng, khẽ thở phào.
Cùng lúc đó, bên cạnh khẽ trở mình, bàn tay phải vô tình chạm vào bàn tay trái đang căng thẳng đến toát mồ hôi của cô.
Khoan đã.
Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng lặng lẽ bất động.
Người bị chạm vào là cô cảm nhận rõ đối phương dưới chăn hơi cứng đờ lại.
Một lúc sau, anh từ từ chống tay ngồi dậy, nghiêng người nhìn cô.
Rèm cửa không kéo, ánh trăng bạc mờ ảo phủ lên khuôn mặt của Thiên Đại Lan.
Vừa mở mắt sau giấc mơ, cô vẫn chưa nhìn rõ, ánh trăng chiếu vào mắt khiến cô chưa kịp thích ứng với bóng tối xung quanh, lại càng không thể thấy rõ khuôn mặt mơ hồ của anh đang ẩn trong bóng tối.
Một bàn tay đè lên vai cô, bàn tay còn lại v**t v* nhẹ nhàng gò má cô.
Thiên Đại Lan chớp mắt mấy cái, cố gắng nhìn cho rõ, còn chưa kịp gọi “Hi Kinh”, đã nghe thấy anh trầm giọng, khàn khàn nói:
“Sao lại là giấc mơ này nữa…”
Cô khó hiểu:
“Đây là kiểu lời đường mật mới à? Anh biết em học vấn thấp, không hiểu mấy lời ẩn dụ đâu, có thể nói thẳng được không?”
Còn nữa, nửa năm không gặp, sao giọng anh ta nghe lạ quá vậy? Khác hẳn với lúc nói chuyện điện thoại, là do uống rượu à?
Mùi đàn trầm sâu dày càng lúc càng đậm, như những tầng mây đen dày đặc, chậm rãi phủ trùm lên cả khu vườn hoa hồng thanh nhã.
Cô còn chưa nói xong, anh đã cúi người xuống. Chiếc áo choàng tắm màu đen trên người anh buông lơi, lồng ngực rắn chắc áp sát không chút khoảng cách vào người Thiên Đại Lan. Cô lờ mờ cảm nhận được nụ hôn của cuộc trùng phùng này mạnh mẽ, thô bạo và gấp gáp hơn bất kỳ lần nào trước đây, có lẽ vì đã quá lâu không gặp.
Người xưa chẳng từng nói sao, “tiểu biệt thắng tân hôn”.
Nhưng Thiên Đại Lan không ngờ lại thực sự định… “tân hôn”.
Cô bị anh hôn đến mức thiếu dưỡng khí, đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì ngất xỉu. Trải nghiệm này hoàn toàn không hề lãng mạn gì cả, Thiên Đại Lan nhất thời hoảng loạn, cố vùng vẫy đá anh, nhưng hai chân mảnh mai của cô lại dễ dàng bị anh ghìm xuống, chẳng khác gì kiến rung cây.
Cô nghĩ bụng: mình đến bộ đồ ngủ còn không mặc, chắc như con lươn trơn tuột, chỉ cần lách người là có thể thoát ra dễ dàng. Ai ngờ, trước sức mạnh áp đảo, mọi kỹ thuật đều vô dụng.
Chưa kịp thở bình thường, Thiên Đại Lan đã bị anh đè chặt tay, hai “trăng non” cũng bị khống chế. Anh nâng mặt cô lên, hôn từ trán xuống đến xương quai xanh.
Thiên Đại Lan thắc mắc: sao hôm nay Diệp Hi Kinh lại khỏe như trâu vậy?
Lần trước hai người cãi nhau, Diệp Hi Kinh định cưỡng hôn cô, nhưng bị cô tức giận đẩy mạnh một cái, kết quả là ngã dập mông luôn.
Phim Hàn, phim Đài nói dối hết. Cưỡng hôn không phải lúc nào cũng không thể thoát được.
Chỉ cần đủ sức, không những thoát được mà còn có thể phản đẩy ngược lại!
Hôm nay rốt cuộc là sao đây?
Chẳng lẽ, nửa năm không gặp, anh ta lén sau lưng cô chăm chỉ tập gym? Nằm ngửa gập bụng, hít đất, kéo xà… luyện cơ đầy đủ luôn?
Còn đang nghĩ chưa ra, thì người kia đã buông cô ra, môi đặt lên hõm xương quai xanh, bật cười khẽ. Một tay kia có mùi hoa nhài quen thuộc chính là mùi của cô, nhẹ nhàng chạm vào lúm đồng tiền của cô.
“Hôm nay rất thật” anh như đang lẩm bẩm, vừa như trêu chọc cô:
“Không phải rất nhớ tôi sao, “Tiểu Lan”?”
Thiên Đại Lan cảm thấy hôm nay thật không chân thực chút nào.
Ngay cả giọng điệu gọi “Tiểu Lan” cũng khác hẳn.
Quả nhiên, rượu hại người mà.
“Sức cũng mạnh thật” anh nhẹ cắn lên xương quai xanh cô một cái:
“Cào trầy cả cổ tôi rồi, phải phạt.”
Thiên Đại Lan nghe anh nói cô cào trầy cổ anh, muốn ngồi dậy xem thử có thật không, ai ngờ đối phương vung cánh tay liền ôm gọn lấy phần hông dưới của cô, nhẹ nhàng lật ngược cả người cô lại. Vừa mới bị “nhồi bột”, giờ lại bị “ép bánh”, giống hệt một chú thợ bánh Trung Hoa ở Sơn Đông đang làm bánh nướng, mặt cô úp xuống chiếc gối lụa mềm như nhung, muốn ngẩng mặt lên cũng khó khăn.
Còn chưa kịp làm gì, cô lại bị bỏng một phát, như thể cái bánh mì siêu cứng của Nga vừa mới ra lò chạm vào, sợ đến mức không dám cựa quậy luôn.
Một tay anh chống eo, nhấn xuống, giống như con mèo đang duỗi người vươn vai; tay còn lại vỗ nhẹ một cái.
Thiên Đại Lan lập tức cứng người lại.
Cô không nhịn nổi nữa, lớn tiếng chất vấn:
“Diệp Hi Kinh, muốn làm thì làm, không thì cút luôn, đánh mông người ta làm cái gì?”
