Trong thời gian đi học, Diệp Tẩy Nghiễn lại trầm lặng hơn nhiều so với tưởng tượng của Thiên Đại Lan.
Mặc dù lúc này anh đã có phác thảo ban đầu tức là cái dáng vẻ mà Thiên Đại Lan quen thuộc: một người khéo léo, giỏi giao tiếp, bạn bè nhiều, quan hệ với hầu hết mọi người đều tốt đẹp.
Bây giờ cũng vậy, vài người bạn thuộc các sắc tộc khác nhau vui vẻ chào Diệp Tẩy Nghiễn, rồi tò mò nhìn sang Thiên Đại Lan.
Thiên Đại Lan chẳng cần anh giới thiệu, cô cười thoải mái, mang theo cái tên và thân phận “Diệp Hồng Hồng”, vui vẻ chuyện trò cùng họ.
Diệp Tẩy Nghiễn đã quen với những lời dối trá của cô, đến mức chẳng thể phân biệt được câu “chỉ học xong 9 năm nghĩa vụ giáo dục” là thật hay giả. Giờ nhìn cô nói tiếng Anh lưu loát, anh cúi đầu, chăm chú nhìn nụ cười kia, rồi khẽ thở dài.
Anh rời trường vào lúc sáu giờ chiều.
Bữa tối ăn ở một nhà hàng Hoa gần đó, không phải kiểu bán “gà Tả Tông Đường” phổ biến, mà là món ăn Trung Hoa đàng hoàng Quảng Đông, có cải thìa xào, cá hấp, bò hầm nồi đất.
Thiên Đại Lan ăn liền mấy miếng lớn, sau đó mới chống cằm bằng hai tay, gọi anh:
“Diệp Tẩy Nghiễn” Thiên Đại Lan nói:
“Tại sao anh lại hút thuốc vậy?”
Cô chủ động nhắc đến mùi thuốc lá trong căn hộ của anh.
Sau một buổi chiều chung đụng, cô đã chắc chắn rằng Diệp Tẩy Nghiễn sẽ không dẫn bạn bè đến căn hộ của mình. Vì thế, mùi thuốc kia chỉ có thể là do chính anh.
Dưới áp lực bài luận cùng trách nhiệm trong nhóm khởi nghiệp, mỗi sáng anh đều hút một điếu để tỉnh táo, thư giãn.
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Không có gì đâu, giống như lúc nãy cô thèm ăn kem vậy, muốn thì hút thôi.”
“Vậy sao?” Thiên Đại Lan nói:
“Nhưng anh từng bảo em, anh không hút thuốc mà.”
Diệp Tẩy Nghiễn dừng lại một chút.
“Vậy thì coi như tôi đã lừa cô” cuối cùng anh cũng có chút dáng vẻ mặt dày:
“Cô trông có vẻ dễ bị lừa lắm.”
Nhưng người bị lừa đến phát cáu đâu phải cô.
Thiên Đại Lan nghĩ thầm trong lòng, nhưng không thể nói ra, chỉ tiếp tục nheo mắt cười nhìn anh.
Diệp Tẩy Nghiễn bị ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn đến mức không thoải mái, khẽ nhíu mày:
“Nhìn gì thế?”
“Anh thật sự rất đẹp trai” Thiên Đại Lan buột miệng:
“Lúc trẻ đúng là cực kỳ soái.”
Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Sau này thì không đẹp nữa à?”
“Không giống đâu” Thiên Đại Lan chống một tay lên má, tay kia dùng chiếc muỗng bạc cán dài khẽ khuấy:
“Sau này thì anh điềm đạm, trưởng thành, nhưng sẽ không giống bây giờ chỉ vài câu của em đã làm mặt anh đỏ lên.”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Tôi không có đỏ mặt, chỉ là hôm nay trời nóng quá thôi.”
“Trong cái mùa hè ba mươi lăm độ ở Thâm Quyến, anh cũng đâu dễ đỏ mặt vậy.”
Thiên Đại Lan gọi một nhân viên phục vụ đi ngang:
“Xin lỗi, cho tôi hỏi nhiệt độ phòng bây giờ là bao nhiêu?”
Người phục vụ đáp:
“23 độ, thưa cô. Cần điều chỉnh nhiệt độ cho cô không ạ?”
“Không cần đâu” Thiên Đại Lan cười:
“Có lẽ vị tiên sinh đối diện mới cần”
“Không cần, cảm ơn.”
Diệp Tẩy Nghiễn cắt ngang lời.
Anh hơi nheo mắt nhìn nụ cười đắc ý của Thiên Đại Lan; một lát sau, anh nói:
“Xem ra sau này tôi đã quen với việc ở bên cô rồi.”
“Không không không” Thiên Đại Lan lắc đầu:
“Không phải quen rồi mới thế. Sau này, cho dù em có nói lời quá trớn, làm chuyện vượt khuôn phép, anh cũng sẽ không đỏ mặt nữa.”
Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Thế tôi sẽ làm gì?”
“l*m t*nh.”
“……”
Diệp Tẩy Nghiễn im lặng.
Bàn tròn trong tiệm Quảng Đông khá lớn, Thiên Đại Lan chống khuỷu tay lên khăn trải bàn, chẳng hề ngại ngần mà nghiêng người về phía anh, hai tay nâng lấy mặt anh.
Cô giống như một con mèo đang chuẩn bị rình mồi, hạ thấp thân thể ngước nhìn anh, nhưng ánh mắt lại trong trẻo sáng rỡ, trước khi tấn công khẽ hôn lên môi anh.
“Diệp Tẩy Nghiễn” Thiên Đại Lan gọi tên anh:
“Em thật sự rất vui, được gặp anh lúc còn trẻ… em vui lắm đó.”
