Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 10: Trinh tiết



Tạ Nghiễn quay về Sơ Vũ Hiên, vừa lúc tỳ nữ truyền thức ăn cuối cùng xách theo hộp đựng thức ăn ra cửa.
Nàng ta cúi người hành lễ với Tạ Nghiễn, rồi đi theo những người khác lui về gian bếp nhỏ.
Tiền ma ma là một trong những cung nữ theo hầu Lý Ngọc Chân khi xuất giá, xem như là người cũ trong Hầu phủ, Tạ Nghiễn từ nhỏ đã được bà ta chăm sóc, chủ tớ hết lòng tin tưởng nhau.
Bàn thức ăn này do Tiền ma ma đặc biệt chuẩn bị, trên bàn quả thật đều là những món Tạ Nghiễn thường thích ăn, chỉ là bên bàn nhiều thêm một gương mặt khiến hắn không vui vẻ.
Cố Niệm thấy hắn vào cửa, vội đứng dậy, lại lấy lòng mà mỉm cười với hắn, dáng vẻ dường như còn muốn nói chuyện với hắn.
Tạ Nghiễn chặn lời trước: “Ăn cơm.”
Nửa chữ bên miệng Cố Niệm còn chưa kịp bật ra, âm thanh đã bị bóp nghẹt trong cổ họng, vẻ mong đợi trên mặt nàng nhanh chóng tiêu tan, đành phải ngoan ngoãn ngồi đối diện Tạ Nghiễn, nhưng lại chần chừ mãi không dám động đũa.
Hai người im lặng ngồi đối diện một lát, Cố Niệm không biết phải làm sao.
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái, nhìn ra sự lúng túng của nàng, im lặng đè tay áo nhấc đũa, mang tính tượng trưng gắp một miếng ngó sen giòn trong đĩa rau xào thập cẩm trước mặt.
Cố Niệm thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cầm lấy đũa.
Tiền ma ma và Tần Trọng Văn đứng hầu bên cạnh, ánh mắt hơi lay động, nhưng khó mà nhận ra.
Đợi đến khi Cố Niệm thật sự bắt đầu động đũa, Tiền ma ma lúc này mới gọi Nguyệt Mai đang đợi ngoài cửa vào gắp thức ăn cho Tạ Nghiễn.
Cố Niệm lại sững sờ, hóa ra Tạ Nghiễn ăn cơm cũng có người hầu hạ bên cạnh… Vậy nàng làm thế này rốt cuộc là nên hay không nên, có hợp quy củ không?
Nhưng nàng rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Ở Sơ Vũ Hiên làm gì có quy củ duy nhất nào? Chỉ cần Tạ Nghiễn thích, người khác nửa lời phản đối cũng không được nói.
Hắn chính là quy củ duy nhất.

Món ăn đêm nay lại phức tạp hơn một chút, tổng cộng hai người ăn, lại có đủ tám món ăn một món canh một món điểm tâm, đủ loại từ thịt cá đến rau xanh, bát đũa bày đầy bàn, hẳn là ăn dùng một bát, món rau thanh đạm dùng bát riêng, món mặn như thịt cá lại đổi bát nữa.
Cố Niệm ăn rất chậm, cũng tò mò về nguyên liệu và cách làm của mỗi món ăn, mấy lần muốn nói lại thôi, đều bị ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tiền ma ma nhìn đến phải nuốt trở vào.
Thường thì miếng này còn chưa nếm ra mùi vị gì, Nguyệt Mai đã gắp thêm món tiếp theo cho nàng.
Nàng không thể hỏi, chỉ có thể im lặng nếm thử, phát hiện món nào cũng vô cùng ngon miệng, khẩu vị của nàng và Tạ Nghiễn lại rất giống nhau.
Nàng ăn một bát canh, nếm ra nguyên liệu hẳn là thịt bò non thái nhỏ, còn có một số nguyên liệu phụ khác vẫn chưa phân biệt được. Sau đó lại ăn xong một bát cơm, bỗng thấy ăn quá no, lại không tự chủ được bắt đầu nấc cụt.
Má hồng Cố Niệm ửng lên xấu hổ, chỉ cảm thấy mình thất thố, đành phải im lặng đưa tay che miệng, nhưng bả vai lại cứ nhấp nhô không ngừng, nàng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Tiền ma ma nhíu mày lắc đầu, Nguyệt Mai bĩu môi cười không tiếng động, Tạ Nghiễn đương nhiên cũng nhận ra sự khó xử của nàng, chau mày liếc qua, không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn nhận lấy khăn tay Nguyệt Mai đưa tới, lau sạch miệng, nói nhỏ: “Dâng trà.”
Tiền ma ma lại đảo mắt, đi sang đầu bàn ăn bên cạnh tự mình bưng hai chén trà hoa tiến lên. Tạ Nghiễn nhận lấy chén trà chỉ nhấp nhẹ một chút, liền đặt xuống, từ từ đứng dậy.
Cố Niệm ngồi uống từ từ mấy ngụm, theo phản xạ ngước mắt nhìn theo động tĩnh của Tạ Nghiễn, chỉ thấy hắn đã vòng qua bình phong rẽ vào gian bên, Tần Trọng Văn lập tức đi theo.
Nàng đành phải ngồi thẳng người lại, tiếp tục dùng trà hoa để đè cơn nấc, một chén trà uống vào bụng cuối cùng cũng dịu đi không ít.
Cố Niệm nhận lấy khăn tay Nguyệt Mai đưa, nhẹ nhàng lau khô môi, khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Nguyệt Mai khẽ mỉm cười, không vô lễ với nàng nữa.
Tiền ma ma gọi tỳ nữ vào trong dọn dẹp, Cố Niệm đứng bên cạnh luống cuống tay chân, cũng không biết phải làm sao, cuối cùng đành gắng gượng đi qua gian bên.
Tần Trọng Văn đứng canh ở cửa, thấy Cố Niệm vào nhà, vẫn chắp tay hành lễ với nàng như thường.
Cố Niệm mỉm cười gật đầu, rụt rè di chuyển vào trong mấy bước, ngước mắt thấy Tạ Nghiễn đang ngồi trước thư án lật xem binh thư.
Trong phòng đã thắp đèn, trên thư ánlại đặt một ngọn đèn bạc, ánh sáng ấm áp đó chiếu lên khuôn mặt Tạ Nghiễn, hắn như một bóng hình cắt giấy, Cố Niệm không khỏi thầm cảm thán trong lòng.
Nàng ngây ngốc đứng bên cạnh, ngồi cũng không phải mà đứng cũng không xong, đành phải lúng túng đứng tại chỗ vặn vẹo tay.
Tần Trọng Văn mắt nhìn thẳng, nhưng cũng không tránh khỏi để ý đến sự khẩn trương của Cố Niệm.
Hắn ta đi theo Tạ Nghiễn nhiều năm, trước nay luôn ít lời, tự nhiên sẽ không thất thố trước mặt người ngoài.
Hắn ta giữ vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn vị Tiểu hầu gia đang chuyên tâm không chút xao lãng, hơi thở hơi trầm xuống, chỉ thấy Cố Niệm đáng thương, lại gặp phải một khúc gỗ không hiểu thương hoa tiếc ngọc như vậy.
Đây tất nhiên là lời phỉ báng trong bụng hắn ta, kiếp này cũng không thể nào thẳng thắn nói ra được.
Cũng chính lúc này, Tạ Nghiễn đầu không ngẩng mà lạnh giọng nói: “Đừng làm người câm trước mặt ta, đi làm việc của nàng đi.”
Cố Niệm sững sờ, nhanh chóng liếc nhìn Tần Trọng Văn mặt không gợn sóng, lập tức biết Tạ Nghiễn không phải nói người khác.
Nàng xấu hổ không chịu nổi, ngượng ngùng cúi đầu, muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu, đành phải đáp nhỏ: “Vâng.”
Nàng lập tức vội vã rời khỏi gian bên, lần nữa lúng túng trở về chính sảnh đã được quét dọn sạch sẽ.
Đúng lúc đụng phải Nguyệt Mai đến thắp đèn, nàng ta giật mình, vội vàng cúi người hành lễ rồi đi nhanh, trong sảnh lập tức sáng trưng lên.
Nguyệt Mai cất mồi lửa, thuận miệng hỏi: “Thiếu phu nhân có muốn tắm gội không? Nô tỳ đi chuẩn bị nước.”
Cố Niệm nghĩ ngợi, dù sao cũng không có việc gì làm, bèn nhẹ nhàng gật đầu “Cảm ơn.”
Nguyệt Mai mỉm cười lui xuống.
Tạ Nghiễn lúc đọc sách tâm rất tĩnh, giờ phút này không còn ai quấy rầy, ánh đèn lay động, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Hắn im lặng đọc xong một quyển, tinh thần hơi thả lỏng, chợt nhận ra phòng tắm truyền đến tiếng nước mơ hồ.
Tạ Nghiễn lại sững sờ.
Hắn lại nhớ ra bây giờ mình đã thành hôn cưới vợ, Sơ Vũ Hiên đã có người thứ hai dọn vào ở, mà người này là thê tử của hắn, sẽ dần dần để lại dấu vết ở nơi hắn đã sống một mình rất nhiều năm.
Rốt cuộc vẫn không quen…
Hắn đặt binh thư xuống, hàng mi dài hơi cụp, thân mình ngả về sau dựa vào ghế bành, tư thái nói không nên lời vẻ nhàn tản tùy ý.
Tần Trọng Văn lặng lẽ tiến lên, “Công tử có muốn về Thư các nghỉ ngơi không?”
Tạ Nghiễn cúi mắt, vô tình lướt qua một góc thư án, hắn nhìn thấy miếng ngọc bội kia, ánh mắt liền hơi thu lại.
Cách đây nhiều ngày, ngay cả hắn cũng suýt nữa quên mất, đó là tín vật mà Cố Niệm ban đầu cầu xin hắn, nàng đã giữ lời trả lại cho hắn.
Tạ Nghiễn không khỏi nhớ lại đủ chuyện ngày đó, nàng rõ ràng khẩn trương đến mức như sắp không thở nổi, nhưng vẫn kiên trì muốn lấy đi ngọc bội, còn sợ hắn không đồng ý, lập tức hạ lời hứa nhất định sẽ trả lại.
Hắn vốn không để tâm, càng cảm thấy nực cười, miếng ngọc bội đó đối với hắn mà nói không phải là không thể thay thế, coi như tặng nàng cũng không sao.
Nhưng Cố Niệm lại vô cùng coi trọng.
Tiếng nước trong phòng tắm dần dần rõ ràng lên, động tĩnh đó dường như phóng đại trong tai hắn, dần dần níu kéo tâm tư của hắn, cho đến khi Tần Trọng Văn lại hỏi thêm một lần nữa.
Tạ Nghiễn ngước mắt liếc hắn ta một cái, Tần Trọng Văn im bặt cúi đầu, không dám mở miệng nữa.
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Lui xuống đi.”
Hắn ta lập tức vâng lệnh lui xuống.

Cố Niệm thay xong áo trong sạch sẽ, trước tiên vắt tóc dài một lượt trong phòng tắm, đợi đến khi mái tóc khô được một nửa, lúc này mới vấn hờ trước ngực, rón rén đi về gian trong.
Nàng vốn tưởng Tạ Nghiễn vẫn đang ở gian bên chong đèn đọc sách, không dám gây động tĩnh quá lớn quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, ai ngờ nàng vừa đẩy cửa ra, lại thấy Tạ Nghiễn đang uể oải dựa vào mép nhuyễn tháp* ở gian trong, tay cầm miếng ngọc bội kia im lặng ngắm nghía.
Nhuyễn tháp*: là một loại ghế dài hoặc sập (phản, giường nhỏ) có đệm lót mềm mại, thường được đặt trong phòng khách, thư phòng hoặc phòng ngủ để chủ nhân có thể nằm nghỉ ngơi, dựa lưng, hoặc đọc sách một cách thoải mái.
Cố Niệm sững sờ, bước chân lập tức khựng lại, cầm chiếc khăn tay nhỏ đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
Tạ Nghiễn ngước mắt liếc nàng một cái, đổi tư thế dựa, hơi ngửa cằm như đang suy tư điều gì.
Cố Niệm từ từ đi đến bên bàn trang điểm, đặt khăn khô xuống, lúc này mới nhỏ giọng giải thích: “Tiểu hầu gia đừng trách, ta hôm nay không có cơ hội trực tiếp trả lại ngọc bội cho ngài, cho nên đã đặt nó lên thư án.”
Nàng sợ Tạ Nghiễn hiểu lầm, vội vàng giải thích nguyên do, chỉ mong hắn đừng cho rằng nàng không biết quý trọng mà thuận tay vứt bỏ.
“Ta nghĩ Sơ Vũ Hiên là nơi ở của ngài, ngọc bội đặt trên thư án cũng sẽ không bị mất…”
Tạ Nghiễn khẽ ừ một tiếng, xoay tay cất ngọc bội vào trong tay áo, rồi chậm rãi đứng dậy, ngước mắt đánh giá Cố Niệm.
Nàng hôm nay cuối cùng cũng không mặc màu đỏ chói mắt kia nữa, một thân áo trong màu trắng tinh như sương, ngược lại càng tôn lên nước da trắng hơn cả trăng sáng của nàng.
Tạ Nghiễn đi đến bên giường, lại nhìn nàng thêm một cái, lòng Cố Niệm chùng xuống, không biết hắn có dự định gì.
Chỉ thấy Tạ Nghiễn ở dưới chăn lụa s* s**ng một hồi, chợt khẽ rút ra, chiếc khăn tay màu trắng kia lộ ra nửa đoạn, sau đó bị hắn nhẹ bẫng đặt lên trên nệm.
Cố Niệm chớp chớp mắt, lập tức hiểu chiếc khăn kia là vật gì, nhất thời trong lòng hoảng hốt, khuôn mặt ửng đỏ.
Tạ Nghiễn mặt không biểu cảm rút một con dao găm từ sau đai lưng da ra, không đợi nàng hoàn hồn lại, nhanh như chớp, hắn đã rạch một đường lên lòng bàn tay trái.
Cố Niệm thất thanh kêu khẽ, vệt máu kia từ lòng bàn tay Tạ Nghiễn rỉ ra, màu đỏ thẫm từng chút một nhỏ lên trên chiếc khăn trắng.
Nàng mở to mắt hoảng hốt nhìn Tạ Nghiễn, hắn từ trong ngực rút ra một chiếc khăn lụa quấn lấy tay trái, lập tức cất dao găm, sau đó đặt chiếc khăn hỷ kia về nguyên chỗ cũ dưới lớp chăn.
Mặt Cố Niệm đã đỏ bừng, tự nhiên hiểu rõ ý đồ của Tạ Nghiễn, đêm qua bọn họ không viên phòng, Tiền ma ma kiểm tra xong chắc hẳn đã biết rồi…
Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu: “Tiểu hầu gia, thật ra ngài không cần phải làm vậy, ta…”
Lời còn chưa nói xong, Tạ Nghiễn đã ngước mắt nhìn nàng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Nàng?”
Ngừng một chút, lại nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng yêu cầu quá nhiều, ta không thể nào thật sự làm phu thê với nàng.”
Cố Niệm sững sờ nhìn Tạ Nghiễn, thân mình cứng đờ, hắn không cho nàng chút đường lui nào, cho nên đêm nay, hắn lại hiểu lầm nàng nữa rồi phải không?
Nàng vốn định nói, dùng chút son sáp và nước cũng có thể làm giả y như thật. Nàng vốn định khuyên, Tiểu hầu gia làm bị thương lòng bàn tay, phải mau chóng bôi chút thuốc mỡ cầm máu, để tránh vết thương bị viêm.
Nàng còn muốn hỏi, hôm nay thấy Nguyệt Hương dọn dẹp y phục chăn nệm, vậy Tiểu hầu gia đêm nay còn ở lại Sơ Vũ Hiên không?
Nàng vốn muốn chung sống hòa hợp với hắn, cho dù không phải phu thê ân ái mặn nồng, cũng có thể tương kính như tân.
Nhưng hiển nhiên, Tạ Nghiễn không có ý định này.
Nghĩ cũng phải thôi… Tiểu hầu gia nhà họ Tạ ngọc thụ lâm phong cành vàng lá ngọc, vô cớ cưới một dân nữ xuất thân thấp kém, hắn là thiên chi kiêu tử như vậy, sao có thể để nàng nhòm ngó?
Nước mắt đảo quanh nơi đuôi mắt, Cố Niệm cố nén không dám chớp mắt, nàng không quen tỏ ra yếu đuối trước mặt người ngoài, bao nhiêu năm nay đều đã chịu đựng qua rồi, cớ gì phải phơi bày điểm yếu cho một kẻ vô tâm?
Nàng cắn môi, dùng sức mạnh đến mức như muốn cắn nát cả da thịt, Tạ Nghiễn đã nhấc bước đi ra ngoài.
Cố Niệm trong lòng quyết tâm “Tiểu hầu gia!”
Tạ Nghiễn không vui quay đầu lại, Cố Niệm vẫn đứng bên bàn trang điểm, góc đó không thắp đèn, hắn nhìn không rõ mặt nàng.
“Ngài đã nói sau khi thành hôn ta vẫn có thể đến dược đường, tại sao lại bảo Nguyệt Hương cản ta?”
Trong lòng nàng ấm ức, nhưng lại cố gắng để giọng điệu bình tĩnh trở lại.
Tạ Nghiễn nhíu mày, vốn định giải thích, nhưng đến bên miệng lại là một câu: “Tân nương trước khi quy ninh* không thể ra khỏi phủ, đây là quy củ, nương nàng không dạy nàng sao?”
Quy ninh*: chỉ phong tục về nhà mẹ đẻ lần đầu sau khi kết hôn của cô dâu và chú rể
Hắn vừa dứt lời, chợt trong lòng nảy sinh hối hận, sắc mặt sững sờ xoay người lại, kinh ngạc nhận ra mình vừa lỡ lời.
Cả người Cố Niệm run rẩy nhè nhẹ, nàng cúi gằm đầu, hai nắm tay siết chặt.
Tạ Nghiễn muốn nói lại thôi, định nhấc bước tiến lên, nhưng lại phát hiện không ổn. Hắn nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu mới nói: “Cố cô nương, vừa rồi là ta lỡ lời, mong nàng đừng trách.”
Cố Niệm chỉ bất lực lắc đầu, cắn chặt răng không nói nên lời.
Tạ Nghiễn khẽ thở dài, giọng nói trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Đợi sau khi về thăm nương gia, nàng có thể tự do ra vào Hầu phủ, ta quyết không nuốt lời.”
Hắn do dự một lát, nói nhỏ: “Ta quen dậy sớm luyện tập buổi sáng, sau này sẽ ngủ ở Thư Các. Nàng có dặn dò gì cứ giao cho hạ nhân làm, bọn họ không nghe, nàng có thể tìm Tiền ma ma.”
Tạ Nghiễn lại nhìn nàng thêm một cái “Nàng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi gian nhà chính.
Cố Niệm nhìn bóng lưng hắn, nhớ lại lời giải thích vừa rồi của hắn, đây có được xem là một sự an ủi không? Nàng không chắc, nhưng đôi tay vừa siết chặt kia, cuối cùng cũng từ từ buông lỏng dưới lời khuyên giải này.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...