Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 11: Hắn dường như đã để nàng ở trong lòng



Cố Niệm hai ngày nay không gặp lại Tạ Nghiễn.
Chỉ là Nguyệt Hương đã bị đưa đi khỏi Sơ Vũ Hiên, đổi lại một đại nha hoàn lớn tuổi hơn tiếp nhận, nàng ta tự xưng là Tử Vu, trông có vẻ lanh lợi và yên tĩnh hơn.
Cố Niệm tò mò nguyên nhân, nhưng Nguyệt Mai không chịu nói nhiều, nàng càng không có tư cách để gặng hỏi.
Thái độ của Tiền ma ma đối với nàng vẫn không thay đổi, Tử Vu được sắp xếp trông coi ở Thư Các, không mấy khi gặp mặt nàng, ngược lại Nguyệt Mai không còn lạnh lùng như vậy nữa, Cố Niệm ở Sơ Vũ Hiên cuối cùng cũng không còn nơm nớp lo sợ như thế.
Nàng vẫn không quen lười biếng dậy muộn, nhưng lại cả ngày không có việc gì làm, có điều sáng nay lúc đứng trong tiểu viện phơi nắng, nghe Tiền ma ma dặn dò Nguyệt Mai đến Thư các giúp thu dọn, lúc này mới biết Thánh thượng có lệnh triệu kiến, Tạ Nghiễn hôm nay đã vào cung từ sớm.
Nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán gắng gượng qua hết một buổi sáng, lại thấy Tiền ma ma rời khỏi Sơ Vũ Hiên đi truyền thiện*, còn cố ý dẫn theo cả Tử Vu.
Truyền thiện*: Gọi người dọn cơm
Trước đây khi nàng dùng bữa một mình ở Sơ Vũ Hiên, hoặc là Nguyệt Mai một mình đến nhà bếp chính, hoặc là Tiền ma ma sai người chạy việc vặt, chưa từng có lúc nào bà ta phải tự mình đi một chuyến.
Cố Niệm mơ hồ mong đợi, lát nữa Tạ Nghiễn sẽ về sao?
Nàng thấp thỏm nhìn theo bóng lưng Tiền ma ma rời đi, lúc thu tầm mắt về, lại thấy một chiếc lá ngô đồng rụng xuống.
Trên bàn bày ba món mặn ba món rau, buổi trưa theo lệ thường không ăn canh, vì buổi chiều sẽ có điểm tâm, mùa này đa phần là chè hoặc rượu nếp.
Bát đũa vẫn được bày đầy bàn như cũ, tỳ nữ lui ra, Tiền ma ma và Nguyệt Mai đứng hầu một bên, Cố Niệm do dự nhìn về phía hai người, nàng hiểu rằng không cần mở miệng hỏi, ngoại trừ những việc cần thiết, còn những chuyện liên quan đến Tạ Nghiễn, bọn họ càng sẽ không nói cho nàng biết.
Chỉ là nàng nhìn những món ăn này, Tạ Nghiễn chắc là sẽ về… Cố Niệm nhận ra hai món mặn quen mắt, tối hôm đó nàng và Tạ Nghiễn đã từng ăn.
Nàng bèn không dám dễ dàng động đũa, bỗng dưng lại nảy sinh chút hối hận, sao lại không đợi Tạ Nghiễn về Sơ Vũ Hiên mà bản thân đã ngồi vào bàn trước rồi? Trông thật có vẻ không có quy củ.
Nhưng lúc này nếu lại đứng dậy dường như cũng rất mất mặt, há chẳng phải là rõ ràng thừa nhận mình không giữ lễ nghĩa sao?
Nàng đành phải yên lặng ngồi trước bàn, mắt nhìn hơi nóng của bàn thức ăn kia dần dần tan đi.

Cố Niệm có chút sốt ruột, thịt kho tàu thì còn đỡ, chứ cá hấp và rau xào mà hấp lại, e rằng cả hình thức lẫn mùi vị đều sẽ giảm đi rất nhiều.
Mãi cho đến khi trên lớp nước sốt của món thịt kho đọng lại một lớp mỡ mỏng, Cố Niệm mới muộn màng hoàn hồn lại, Tạ Nghiễn chắc là không về Sơ Vũ Hiên nữa rồi.
Nàng có chút hụt hẫng, năm ngón tay khẽ nắm chặt, vừa quay đầu, liền thấy sắc mặt Tiền ma ma vẫn bình thản, còn Nguyệt Mai đã có chút mất kiên nhẫn.
Đúng rồi… theo quy củ, nếu nàng không dùng bữa trưa, đám nha hoàn cũng sẽ bị liên lụy không được ăn, nhưng thân là tôi tớ lại càng không được thúc giục chủ tử dùng bữa, chỉ đành im lặng đứng hầu một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Như vậy, Cố Niệm càng cảm thấy mất mặt.
Mấy bữa nay nàng đều dùng cơm đúng giờ, ăn cũng không ít, rõ ràng là khẩu vị rất tốt. Nhưng hôm nay lại chần chừ mãi không động đũa, chẳng phải là đang mong Tạ Nghiễn trở về Sơ Vũ Hiên hay sao?
Tâm tư của nàng không giấu được, có thể bị người khác dễ dàng nhìn thấu, Cố Niệm không khỏi càng thêm xấu hổ.
Nàng nhất thời tâm loạn, vội cầm lấy đũa, hoa cả mắt, nhưng lại không biết nên gắp món nào.
Trong sân truyền đến tiếng bước chân, Cố Niệm sững sờ.
Hắn về rồi…
Nàng thoáng chốc quên cả động tác trong tay, ngây người nhìn ra cửa.
Trước thềm có tiếng động, bước chân Tạ Nghiễn vững vàng, di chuyển đến bên cửa, ánh nắng rọi lên người hắn, hơi thở của Cố Niệm dường như cũng ngưng đọng lại.
Tạ Nghiễn vận một thân thường phục màu trắng ánh trăng, áo mỏng đai lỏng, tựa như trích tiên.
Cố Niệm cứ ngỡ hắn là thiếu niên tướng quân, hiếm khi mặc y phục màu sáng, nàng và hắn vốn dĩ quen biết chưa lâu, tự nhiên chưa từng ngờ rằng hắn cũng sẽ ăn vận như một công tử bình thường, nhất thời nhìn đến kinh ngạc vô cùng.
Hắn quay đầu nhìn sang, thấy Cố Niệm vẫn ngồi trước bàn, trước mặt bày đầy các món ăn.
Tạ Nghiễn cau mày, liếc nhìn Tiền ma ma, bà ta hơi cúi đầu không nói gì.
Trong lòng hắn đã hiểu rõ, bước vào trong nhưng không ngồi xuống, chỉ nói: “Sau này không cần cố ý chờ, ta đã dùng bữa trong cung rồi.”
Cố Niệm bị hắn nói như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, đôi đũa đang cầm trong tay cũng không nắm nổi nữa, vội vàng hấp tấp đặt xuống.
Tần Trọng Văn vừa hay theo hắn vào cửa, Cố Niệm lúng túng quay mặt đi, liền thấy trong lòng hắn đang ôm một bộ quan phục mới tinh, màu đỏ thẫm, bên trên còn đặt một chiếc ngân ngư đại*.
Ngân ngư đại*: Túi trang sức hình con cá bằng bạc, dùng để đeo ở đai lưng, biểu thị cấp bậc quan viên.
Cố Niệm từng học ở trường tư thục hai năm, vị phu tử đó đã từng đỗ Tiến sĩ, trước đây làm việc ở Hàn Lâm Viện, hễ nổi hứng là quen trò chuyện phiếm với học trò về các việc quan trường, kiến thức của Cố Niệm nông cạn, nhưng cũng nhận ra bộ quan phục màu đỏ thẫm kia không phải màu sắc tầm thường, lập tức đoán được Tạ Nghiễn hẳn là đã được phong đại quan.
Nàng nghĩ đến những lời tán gẫu của mấy vị đại nương dưới lều hóng mát ở tiệm thuốc, chuyến Bắc phạt này Tạ Nghiễn lập được chiến công hiển hách, có thể được Hoàng đế phong thưởng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nàng tuy có tâm tư một người vinh quang thì cả nhà cùng vinh quang, nhưng lúc này… e rằng Tạ Nghiễn không có ý định chia sẻ niềm vui này với nàng.
Tiền ma ma tinh mắt, lập tức nhìn thấy quan bào màu đỏ thẫm, thoáng chốc nở nụ cười: “Chúc mừng Thế tử, ta lập tức sai người đem y phục cất kỹ.”
Nói rồi liền nghênh đón bước lên, nhận lấy phần vinh dự nặng trĩu kia từ tay Tần Trọng Văn.
Nguyệt Mai phúc thân hành lễ với Tạ Nghiễn, vẻ mặt vẫn còn không vui.
Cố Niệm hoàn hồn lại, cũng vội vàng đứng dậy, Nguyệt Mai bực bội bước lên, cuối cùng không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: “Thiếu phu nhân, người không ăn nữa sao?”
Cố Niệm hơi do dự, rồi đành phải ngồi xuống, ăn vội ăn vàng qua loa vài miếng cơm và thức ăn, để tỏ ra không quá gượng ép, rồi vội vàng đặt bát đũa xuống.
Nguyệt Mai thở phào nhẹ nhõm một cách vô tình, vội gọi tỳ nữ đến thu dọn.

Cố Niệm do dự một lát, đi theo Tạ Nghiễn vào phòng trong, chỉ thấy hắn đang dựa vào mép nhuyễn tháp, Tần Trọng Văn bước lên dâng trà.
Hắn ngước mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
Cố Niệm sững sờ, thấy bên cạnh chiếc ghế vuông nhỏ có một chỗ trống, hẳn là có thể ngồi.
Nàng bước lên ngồi xuống, Tần Trọng Văn lại nhanh nhẹn rót đầy cho nàng một tách trà nóng, Cố Niệm khẽ nói cảm ơn.
Tạ Nghiễn lại nhìn nàng một cái nữa, rốt cuộc cũng không nhiều lời.
Hai người im lặng ngồi đối diện một lát, Tạ Nghiễn đặt chén trà xuống, “Vốn định ngày mai cùng nàng quy ninh, nhưng ta có công vụ phải rời kinh thành mấy ngày, ta đã hỏi hỷ nương, việc quy ninh vào ngày thứ chín cũng coi là hợp quy củ, vậy dời lại sau một chút đi.”
Cố Niệm sững sờ, hắn muốn rời kinh thành sao?
Nàng theo phản xạ quay đầu nhìn Tạ Nghiễn, lại thấy hắn đang nửa chống người, thần thái ung dung tự tại.
Nàng hỏi: “Tiểu hầu gia định đi đâu?”
Tạ Nghiễn: “Chuyến đi săn mùa thu sắp đến, sự tình phức tạp, ta phải đến bãi săn một chuyến.”
Tâm trạng hắn hôm nay không tệ, bằng lòng nói với nàng thêm mấy câu.
Cố Niệm hiểu một cách mơ hồ, nhưng không tiện hỏi kỹ, hỏi rồi lại sợ Tạ Nghiễn mất kiên nhẫn, đành phải cẩn trọng gật đầu.
Ngược lại Tạ Nghiễn lại nói: “Ngày mai ta khởi hành, nếu thuận lợi thì ba đến năm ngày là có thể về.”
Cố Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, hắn vậy mà lại chủ động nói rõ với nàng… Lúc Tạ Nghiễn nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói trong trẻo đôn hậu, giọng điệu thường trầm thấp, giống như tiếng chuông bằng đá ngọc, khuấy động lòng người.
Tuy hai người ở bên nhau thời gian không dài, nhưng Cố Niệm thích nghe hắn nói chuyện.
Tần Trọng Văn lại bước lên rót đầy trà, Tạ Nghiễn tiếp tục nói: “Mấy ngày ta không có ở đây, đừng quên cứ ngày mùng một và mười lăm đến Hạnh Viên kính trà, quy củ của Hầu phủ vốn không nhiều, có việc gì không chắc chắn thì cứ hỏi Tiền ma ma trước.”
Hắn lại nói với nàng rất nhiều điều nữa, Cố Niệm vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Hắn dường như đã để nàng ở trong lòng, bằng lòng xem nàng như thê tử, hắn tỉ mỉ dặn dò chuyện nhà cửa, còn bảo nàng phải nhớ dâng trà cho mẫu thân.
Hắn… có phải cũng đã nghĩ thông suốt rồi không?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...