Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 9: Vạn Hoa mê tình



Nói đến cuối cùng, thủ phạm chính vẫn là ái nữ của Hoàng hậu, Trường Bình công chúa.
Hôm Vạn Hoa yến đó, quan viên mới nhậm chức của Lễ Bộ vì muốn lấy lòng Hoàng hậu, đã sai người trồng trong vườn một mảng hoa cỏ Tây Vực có thể dùng làm thuốc.
Trường Bình công chúa ngửi thấy mùi thuốc, tò mò về nguồn gốc, hỏi một vòng vậy mà không ai trả lời được.
Cố Niệm từ nhỏ lớn lên ở dược đường, tự nhiên có thể phân biệt được, bèn ở trong góc nhỏ giọng nói mấy câu, không ngờ lại thu hút sự chú ý của công chúa, lập tức khen nàng hiểu biết rộng.
Đợi đến khi tan tiệc, công chúa muốn ban thưởng chút gì đó, Cố Niệm bèn bị cung nữ dẫn đến biệt viện chờ.
Cũng thật là trùng hợp, Hoàng hậu cười bảo đã lâu không gặp Tạ Nghiễn, mời gặp riêng, cứ thế trời xui đất khiến, hai người ở biệt viện vô tình gặp nhau, lúc này mới dẫn đến dây dưa rắc rối ngoài ý muốn sau đó.
Lý Hoài lại không nhịn được cười: “Đúng là kỳ duyên trời ban.”
Tạ Nghiễn nghiến răng nghiến lợi: “Là ta xui xẻo, Hoàng hậu triệu kiến, ta há dám không tuân sao?”
Lý Hoài liếc hắn một cái, cuối cùng thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm mặt: “Chuyện này quả thực kỳ quặc, vì sao lại trùng hợp bị bắt gặp ngay trước mặt Hoàng hậu như vậy? Nghe nói Cố cô nương hôm đó thần trí không tỉnh táo, cuối cùng náo động không nhỏ, muốn che giấu cũng không dễ.”
Tạ Nghiễn trầm ngâm một lát, vì câu nói này của Lý Hoài mà hơi phân thần.
Sau đó, rốt cuộc dường như đã hạ quyết tâm: “Trước yến tiệc ta ở trên lầu tháp chờ huynh, huynh muội Cố gia không biết trên lầu có chốn riêng, đã từng mật đàm ở tiểu hoa viên.”
Lý Hoài sững sờ, nhíu mày nhìn Tạ Nghiễn, hồi lâu mới hỏi: “Hắn ta có phải có hai vị muội muội không?”
Tạ Nghiễn khẽ gật đầu “Là người ăn mặc nổi bật còn lại.”
Lý Hoài hiểu rõ đáp một tiếng, lập tức nói: “Bàn chuyện gì?”
Khóe miệng Tạ Nghiễn lộ ra một tia cười lạnh: “Nói ngắn gọn, leo rồng bám phượng gả vào cao môn.”
Lý Hoài kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng thoáng chốc đã hiểu rõ.
Nếu huynh muội Cố gia sớm đã nhắm trúng Sở vương, một lòng muốn trèo cao, vậy thì chuyện náo loạn đến trước mặt Hoàng hậu liền có thể giải thích được.
Chỉ là Lý Hoài cũng không khỏi thầm cảm thán bọn họ thực sự to gan, Hoàng hậu đối ngoại nhân ái dịu dàng, thực chất thủ đoạn sắc bén, tuyệt nhiên không phải người dễ đối phó.
Dám âm mưu tính toán lên đầu thân nhi tử của bà ấy… Nếu ngày đó người Cố Niệm gặp phải thật sự là Sở vương, bất luận hai người có tương đầu ý hợp hay không, Hoàng hậu cũng quyết không đáp ứng hôn sự này, đến cuối cùng e rằng cái mà Cô gia đợi được không phải là thánh chỉ ban hôn, mà là một trận tai họa lao ngục.
Lý Hoài nhất thời cảm khái, ánh mắt rơi trên người Tạ Nghiễn.
Hắn áo gấm mũ ngọc, phong thái anh tuấn, thật sự xứng đáng là một công tử hào hoa phong nhã nhà quyền quý khiến nữ nhân mến mộ.
Chẳng qua nói đến ai có thể xứng đôi với hắn…

Hôm Vạn Hoa yến đó, liếc mắt nhìn qua, Cố Niệm da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, cúi đầu đứng trong đám người, thần thái thanh thoát, không giống phàm tục.
Xét về hình dáng lẫn dung mạo, hai người quả thực vô cùng xứng đôi.
Lý Hoài giờ phút này biết rõ nội tình, cuối cùng đã hiểu sự chán ghét của Tạ Nghiễn từ đâu mà ra, hiện giờ ván đã đóng thuyền, nước đổ khó hốt.
Chỉ mong Cố Niệm thông minh một chút, đừng bị Cố Minh Chương lợi dụng cuốn vào cuộc đấu tranh giữa các phe phái để giành ngôi vị Trữ quân, để rồi vô cớ rước họa vào thân.
Hiện nay Trữ quân chưa định, tam Vương tranh giành ngôi vị, cục diện triều đình biến hóa khôn lường, Lý Hoài cho dù tay nắm binh quyền, lại được Tạ Nghiễn ngầm nâng đỡ, nhưng cũng như đi trên băng mỏng, cẩn thận dè dặt.
Tam hoàng tử Lý Tế tuy tuổi còn nhỏ có vẻ không có uy h**p, nhưng Nghi quý phi đang được Thánh thượng sủng ái. Mà Sở vương vốn là trưởng tử, sinh mẫu lại là Hoàng hậu, trong số đó không ai dám nói ai là người nắm chắc phần thắng.
Nghĩ đến đây, sắc mắt Lý Hoài tối sầm lại, bỗng nhiên hỏi: “Thiếu Hành, ngày đó Phụ hoàng biết chuyện Vạn Hoa yến, không lâu sau liền hạ chỉ ban hôn. Ngươi có biết vì sao không?”
Tạ Nghiễn trầm ngâm chốc lát, ánh mắt hơi rũ xuống: “Nghi quý phi làm vậy là không muốn ta bị Hoàng hậu lôi kéo.”
Lý Hoài cười khẽ: “Xem ra ngươi cũng có nghe qua? Ta nghe nói, trước Vạn Hoa yến đã có không ít người chạy đến trước mặt Phụ hoàng thay ngươi nói chuyện thành thân. Ta đoán Nghi quý phi nhất thời nóng vội, vì dưới tay không có người thích hợp đẩy ra trước đài, nên dứt khoát làm tan tành mọi chuyện, ở trước mặt Phụ hoàng lôi ra nào là thể diện hoàng gia, quy củ thế tộc, nhất quyết làm ầm ĩ mọi chuyện lên, cuối cùng ai cũng đừng mong được lợi.”
Tạ Nghiễn khinh thường nhếch môi, hết sức khinh miệt lắc đầu: “Ta cho dù cam tâm tình nguyện thành thân, cũng không thể thuận theo ý muốn của bọn họ.”
Sắc mặt Lý Hoài khựng lại, giọng điệu mập mờ thăm dò: “Thi Diệu Nhân gọi Hoàng hậu một tiếng biểu di mẫu đấy, ngươi thật sự chắc chắn như vậy sao?”
Tạ Nghiễn sa sầm mặt, lườm hắn ta một cái, còn chưa kịp nói, lại nghe ngoài cửa một trận cười vang dữ dội: “Lý Hoài, chàng xem ta mua được đồ ăn ngon gì này!”
Người chưa tới, tiếng đã đến, ngoài Yến Vương phi Nhiếp Xu Nhi, trên dưới Vương phủ không còn ai dám gọi thẳng đại danh của Yến vương.
Hai người nhìn nhau, lập tức ngậm miệng, sắc mặt bỗng nhiên trở lại vẻ dửng dưng.
Nhiếp Xu Nhi vén váy bước vào cửa, ngẩng đầu nhìn, từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng: “A! Tạ Thiếu Hành, ngươi hôm qua vừa mới đại hôn, hôm nay chạy đến Yến Vương phủ làm gì?”
Nàng ta lại trừng Lý Hoài, tưởng là hắn ta vì công sự mà triệu kiến Tạ Nghiễn “Chàng đó, cái người này rốt cuộc có biết chừng mực không? Sao có thể sai khiến tân lang như vậy chứ?”
Nàng ta không chút khách khí ngồi xuống trước bàn, thuận tay bày ra, ba túi giấy trải hết trước mặt, mỗi túi đựng một loại điểm tâm khác nhau.
Lý Hoài lập tức kêu oan: “Tổ tông của ta ơi, là hắn tự mình không mời mà đến, đây này, đang quấy rầy ta xong chuẩn bị về nhà đây.”
Nhiếp Xu Nhi cầm một miếng bánh bạch ngọc, cắn một miếng nhỏ, hiển nhiên không tin.
Nàng ta xuất thân danh môn, gia tộc trải qua các đời đã có ba vị Các lão, lại cùng Lý Hoài là thanh mai trúc mã, hai người lưỡng tình tương duyệt kết làm phu thê, sau khi thành hôn càng là đôi uyên ương quyến lữ cầm sắt hài hòa.
Nhiếp Xu Nhi tất nhiên không hiểu nỗi khổ của Tạ Nghiễn, lại vì không biết nội tình, thật sự tin lời giải thích mà Hoàng đế và Tạ gia thống nhất với nhau đưa ra bên ngoài, chỉ than thở hắn thực sự không hiểu phong tình, sao xứng cưới được kiều thê?
Tạ Nghiễn không có ý định loan báo chuyện này cho thiên hạ biết, liếc Lý Hoài một cái, lập tức vạch trần: “Yến vương gia khẩn cấp vạn phần triệu ta đến nghị sự, ngay cả bữa cơm cũng không giữ. Thôi vậy, ta tự mình đến Thanh Phong Lâu uống mấy ly rượu, không ăn nổi cơm nhà họ Lý mấy người.”
Hắn đứng dậy muốn đi.
Lý Hoài vội kéo ống tay áo hắn, “ai” mấy tiếng: “Ngươi đó, cái con người này, con người này!”
Nhiếp Xu Nhi vừa nghe Thanh Phong Lâu, lập tức hứng thú, cũng không dây dưa ai đúng ai sai nữa “Tạ Thiếu Hành, ngươi đến Thanh Phong Lâu ăn một mình, cũng không sợ ăn đến đau bụng à!”
Lập tức đứng dậy, phủi vụn bánh trên tay, quyết định đi cùng.

Tạ Nghiễn ở Thanh Phong Lâu chém Lý Hoài một bữa hoành tráng, ăn xong bữa trưa, không tiện đi cùng Yến vương nữa, đành phải mang theo Tần Trọng Văn về Hầu phủ.
Sơ Vũ Hiên và Thư các có một hành lang có mái che nối liền, đi lại vô cùng thuận tiện, nhưng hôm nay Tạ Nghiễn đi vòng qua biệt viện, cố ý đi vào Thư các từ cửa hông bên phía tiểu hoa viên.
Hắn vừa mới đi vào trong sân nhỏ, lại nghe trong phòng có tiếng người.
“Ngươi vừa rồi sao lại đối xử với nàng ta tốt như vậy?” Người nói là Nguyệt Hương.
Nguyệt Mai nhỏ giọng đáp: “Dù sao cũng là chủ tử, chúng ta cũng nên cẩn thận đừng quá đáng quá.”
Nguyệt Hương lau thư án, giọng điệu khinh thường: “Chủ tử gì chứ, sau này ai là chủ tử còn chưa biết đâu!”
Nguyệt Mai nhìn nàng ta một cái, tò mò nói: “Ngươi thật sự muốn bám víu lấy Thế tử à? Nàng ta là được Thánh thượng ban hôn gả vào Hầu phủ đó, ngươi đừng hồ đồ nữa.”
Nguyệt Hương thần bí đè thấp giọng: “Là vậy thì sao? Không chiếm được sự yêu thích của Thế tử thì cũng vô dụng. Ngươi không biết đâu, hôm nay ta nói chuyện phiếm với đại nha hoàn bên phòng Tiền ma ma, nàng ta nói cho ta biết, Thế tử tối qua không hề viên phòng!”
Nguyệt Mai kinh hãi: “Nhưng… tối qua trong phòng sớm đã tắt đèn rồi mà.”
Câu tiếp theo của Nguyệt Hương còn chưa nói ra, cửa phòng Thư các bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tần Trọng Văn mặt lạnh đứng ngoài cửa, một giây sau, Tạ Nghiễn vén áo bào đi vào.
Hai người sợ đến im bặt như ve sầu mùa đông, vội cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Tạ Nghiễn đi thẳng đến trước thư án, đưa tay sờ một cái, ngón tay dài giơ lên trước mắt xoa xoa “Trước đây ở viện nào?”
Nguyệt Hương ấp úng: “Bẩm công tử, tỳ nữ trước đây hầu hạ ở trong viện của phu nhân.”
Tạ Nghiễn ngước mắt liếc nàng ta một cái: “Tay chân chậm chạp, miệng lưỡi thì nhiều lời.”
Nguyệt Hương lập tức quỳ rạp xuống đất: “Cầu công tử tha thứ!”
Tạ Nghiễn: “Quỳ bên ngoài, đừng làm phiền ta thanh tịnh.”
Nguyệt Hương vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa mất cả quy củ ngẩng đầu nhìn thẳng quý nhân. Nàng ta trước đây ở trong viện của Lý Ngọc Chân, thấy Thế tử gia đối xử với hạ nhân luôn khoan dung ôn hòa, không giống như lúc này lạnh lùng như băng sương.
Nhưng nàng ta chưa từng hầu hạ gần Tạ Nghiễn, tuy nghe người ngoài nói hắn không gần nữ sắc, nhưng thực chất không hiểu rõ tính tình của hắn.
Tần Trọng Văn thấy nàng ta không động đậy, tiến lên một bước, tư thế bức người.
Nguyệt Hương vội cúi đầu bò ra khỏi Thư Các, không dám chậm trễ thêm chút nào.
Tạ Nghiễn quét mắt nhìn Nguyệt Mai đang cứng đờ người, vòng ra sau thư án thong thả ngồi xuống, lật một trang sách, trầm giọng: “Lui xuống.”
Nguyệt Mai vội vàng đáp lời lui ra, người vừa đi đến bên cửa, giọng Tạ Nghiễn từ phía sau vọng tới: “Quản cho kỹ cái miệng.”
Nguyệt Mai liên tục đáp ứng.
Thư các yên tĩnh trở lại, Tạ Nghĩễn lặng lẽ đọc mấy trang, lập tức đặt cuốn binh thư đó xuống, ngón tay dài nhẹ nhàng ấn lên gáy sách, thấp giọng nói: “Phụ thân và mẫu thân lòng dạ nhân hậu, thường sinh ra lòng thương hại không nên có, ngươi tìm Tiền ma ma nhắc nhở vài câu, có một số chuyện, nửa chữ cũng đừng để lọt ra khỏi Sơ Vũ Hiên.”
Tần Trọng Văn ngầm hiểu, vội cúi đầu vâng dạ.
Tạ Nghiễn cho thuộc hạ lui xuống, bực bội xoa xoa mi tâm, ở Thư các ngồi suốt nửa ngày.
Gần đến lúc mặt trời lặn, Tần Trọng Văn đứng hầu ngoài cửa nhắc nhở: “Công tử, Tiền ma ma biết ngài đã về phủ, dặn phòng bếp chuẩn bị cơm nước, thiếu phu nhân đã ở Sơ Vũ Hiên chờ rồi ạ.”
Tạ Nghiễn vốn đang cầm bút ghi chú, không khỏi năm ngón tay khựng lại, mi tâm hơi nhíu.
Rốt cuộc vẫn là không quen.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...