Cố Niệm trịnh trọng gật đầu với Tạ Nghiễn, bên môi nở một nụ cười nhạt, nỗi ấm ức và u ám mấy ngày trước vậy mà vì thế mà tan biến sạch sẽ.
Tạ Nghiễn liếc thấy vẻ vui mừng mà nàng đang cố gắng kìm nén, bèn khẽ nhếch khóe miệng, thuận tay cầm lấy cuốn binh thư đọc dở trên chiếc bàn nhỏ, mượn ánh sáng ban ngày tiếp tục đọc thầm.
Cố Niệm chậm rãi uống mấy ngụm trà, là trà Ô Long thanh mát thơm dịu, mang theo chút hương thơm của tùng trúc, vô cùng đặc biệt.
Nàng im lặng dựa ngồi bên mép nhuyễn tháp, sau lưng lót một chiếc gối dựa, len lén đánh giá Tạ Nghiễn.
Khắp người hắn trên dưới dường như không có một chút thiếu sót nào, ngay cả ngón tay lật sách cũng hoàn mỹ như ngọc. Vốn dĩ đây là đôi tay dùng để cầm kiếm giương cung, nhưng khi không dùng sức lại thon dài như trúc, chỉ có vết chai sần lúc ẩn lúc hiện giữa những ngón tay là vẫn tiết lộ khí chất của một võ tướng.
Hắn quanh năm luyện võ, hễ ở thao trường bị phơi nắng đen đi một chút, chỉ cần che chắn vài ngày là lại trắng trẻo trở lại, hẳn là được di truyền nước da tốt của Trưởng công chúa.
Nàng vô cùng cẩn thận liếc trộm mấy cái, rồi lại đảo mắt vờ như đang uống trà, xong lại quay đầu nhìn trộm một lúc.
Cố Niệm tự cho rằng mình làm rất kín kẽ, thế nhưng Tần Trọng Văn và Tạ Nghiễn đã sớm phát giác trò vặt của nàng.
Tần Trọng Văn cố nhịn cười, sắc mặt vẫn không chút gợn sóng.
Theo hắn ta quan sát, vị thiếu phu nhân này vừa lém lỉnh đáng yêu, lại ngây thơ lạ thường, càng là một bậc hồng nhan tuyệt sắc hiếm thấy, hắn ta nghĩ thế nào cũng không thông tại sao Tạ Nghiễn lại chán ghét nàng đến vậy?
Tạ Nghiễn trái lại rất thản nhiên, hắn nhìn chăm chú vào trang sách, lơ đễnh hỏi: “Đã từng đi học bao giờ chưa?”
Cố Niệm sững sờ, vừa rồi đang đúng lúc nhìn trộm, nên giật mình vội quay đầu lại, vội nói: “Đã từng học ở trường tư thục mấy năm.”
Tạ Nghiễn: “Sơ Vũ Hiên cất giữ đều là binh thư, để tiện cho ta tiện tay lật xem. Nàng nếu không có việc gì làm, có thể đến Thư các tìm vài cuốn mình thích, không cần phải là “Nữ Giới”, “Nữ Huấn”, có thể xem vài cuốn sách có giá trị, đúng đắn thì tốt nhất, nếu không đọc vào, chỗ ta cũng có một ít truyện kỳ lạ về núi sông, truyện thần thoại ma quái.”
Cố Niệm trong lòng thầm vui, nàng ngạc nhiên nhìn Tạ Nghiễn, trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng không dời đi, tựa như đang đọc lướt mười hàng một lúc vô cùng nhanh.
Trong lòng nàng vui sướng, trên mặt cười rạng rỡ, hoàn toàn không còn vẻ câu nệ cẩn trọng như lúc ban đầu mới gả vào phủ.
“Đa tạ Tiểu hầu gia!”
Nàng lập tức nhảy xuống nhuyễn tháp, Tạ Nghiễn cuối cùng cũng ngẩng mắt nhìn qua, trong ánh mắt mang theo một tia khó hiểu.
Cố Niệm hỏi: “Sách gì cũng đều được sao ạ?”
Tạ Nghiễn gật gật đầu, dời tầm mắt đi, vô cùng không hiểu niềm vui của nàng từ đâu mà có.
Tự đáy lòng mà nói, hắn chỉ là không muốn nhìn thấy nàng cứ rụt rè sợ sệt, khép nép nhún nhường trước mặt hắn, rõ ràng là người rất hay cười, lại càng hiểu rõ nhan sắc là vốn liếng của nàng. Vậy mà cứ ở trước mặt hắn là liền giả vờ diễn kịch, giống như lúc nào cũng phải chịu nỗi ấm ức tày trời, muốn có được sự thương tiếc của hắn.
Hắn chẳng qua chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không muốn nàng cứ như khúc gỗ ngồi bên cạnh dò xét tâm ý của hắn.
Hắn hôm nay vào cung nhận thưởng, Hoàng đế đã ngự bút ban lời, tuyên chỉ sắc phong hắn làm Vũ Vệ Trung Lang Tướng, quan hàm Tứ phẩm, một vinh dự tột bậc, kèm theo đó còn giao phó một nhiệm vụ quan trọng, lệnh cho hắn hỗ trợ Tam bộ chủ trì Đại điển săn bắn mùa thu.
Tạ Nghiễn tâm trạng tuy đang tốt, nhưng rốt cuộc sự kiên nhẫn cũng có hạn, đặc biệt là khi đối mặt với Cố Niệm, người không thể mang lại tâm trạng tốt cho hắn.
Cố Niệm đối với chuyện này không hề hay biết, nàng chỉ thầm nghĩ Tạ Nghiễn đối với nàng vẫn là có lòng.
Nàng đọc sách không nhiều, nhưng cũng biết chữ, giống như lời Tạ Nghiễn đã nói, xem nhiều sách thì chung quy cũng không có gì xấu.
Cố Niệm vội vã ra ngoài với tâm trạng phấn khởi, Nguyệt Mai vừa hay đã làm xong việc, thấy nàng mặt mày vui vẻ, không khỏi tò mò: “Thiếu phu nhân, người đi đâu vậy?”
Cố Niệm cười: “Ta đến Thư Các, Tiểu hầu gia đã cho phép rồi.”
Dường như sợ bị ngăn cản, nàng cố ý bồi thêm vế sau.
Thái độ hôm nay của Tạ Nghiễn đặc biệt hòa hoãn, trong lòng Cố Niệm tựa như vừa uống một ngụm trà cam thảo, dư vị cũng mang theo vị ngọt ngào vô tận.
Nguyệt Mai lộ vẻ ngạc nhiên, vội đi theo bước chân của Cố Niệm, buột miệng nói: “Thiếu phu nhân đã từng đi học sao ạ?”
Cố Niệm không để tâm, cười gật gật đầu.
Hai người cùng nhau đến Thư Các, vừa hay gặp Tử Vu đang quét dọn đi ra, nàng ta biết được nguyên do, hơi sững sờ, nhưng cuối cùng vẫn cung kính mời Cố Niệm vào trong.
Cố Niệm nhìn quanh bốn phía, chỉ thầm thán phục Tạ Nghiễn vậy mà văn võ song toàn, cả một bức tường sách cổ điển tịch này cũng không biết phải xem đến bao giờ mới hết.
Sự kính trọng và ngưỡng mộ trong lòng nàng bất giác lại đậm thêm mấy phần, đứng trước giá sách, nàng giơ ngón tay v**t v* từng hàng sách hằn rõ dấu vết, phảng phất như đang chạm vào lòng bàn tay của Tạ Nghiễn, hai người bọn họ tại thời khắc này cùng nhau chạm vào.
Trong lòng Cố Niệm dâng trào sự bối rối, nàng vậy mà đã thật sự gả cho hắn… Tạ Tiểu hầu gia trên đời có một không hai, bao nhiêu lời lẽ tán dương hoa mỹ đặt ở trước mặt hắn cũng đều trở nên nông cạn.
Cố Niệm càng hiểu rõ về hắn thêm một phần, thì cái cảm giác ao ước và mãn nguyện không chân thực ấy lại càng nhiều thêm một phần.
Nàng nghĩ, nàng nên dụng tâm làm tốt hơn một chút, như vậy mới xứng đôi với hắn.
Cố Niệm không dám tham lam lấy nhiều, chỉ lấy hai cuốn tạp ký từ Thư Các, rồi vội vàng rời đi.
Nàng không tìm ở trên giá, mà chú ý một chồng sách Tạ Nghiễn để trên thư án. Nàng nhấc một cuốn lật xem, trên trang sách vẫn còn lời chú giải Tạ Nghiễn để lại.
Nét chữ của hắn sắc bén, tựa mũi tên lao đi vun vút, giống như chữ Hành Khải*.
Hành Khải*: Một thể chữ thư pháp
Cố Niệm khẽ c*n m** d***, giơ ngón tay v**t v* vết mực kia, bỗng nhiên nhớ lại đêm đó hắn đã dùng sức siết chặt eo nàng, trong lòng không khỏi xao động.
Nàng muốn hiểu thêm về Tạ Nghiễn, muốn biết dạo này hắn đọc sách gì, sau khi đọc có cảm nhận gì. Có lẽ, lần sau đợi hắn từ bãi săn trở về, nàng và hắn đã có chủ đề chung, nàng liền có thể nói rất nhiều chuyện với hắn.
Cố Niệm âm thầm nghĩ vậy thôi cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Đợi nàng trở lại Sơ Vũ Hiên, ngẩng mắt lên lại phát hiện Tạ Nghiễn đã không còn ở trong phòng, nàng ngẩn ngơ như mất thứ gì đó, ngón tay đặt trên nhuyễn tháp, chiếc gối dựa vẫn còn hơi ấm, hắn hẳn là vừa mới rời đi không lâu.
Tách trà trên chiếc bàn nhỏ vẫn chưa được dọn đi, nắp đậy tựa ở một bên, Tạ Nghiễn đã để lại nửa tách.
Nàng lẳng lặng thu dọn tách trà, đích thân bưng đến bên giá gỗ đổ sạch nước trà, rồi lại đi đến gian bên cẩn thận rửa sạch tách trà.
Cố Niệm biết rõ đây là tách trà chuyên dùng của Tạ Nghiễn, người khác không được dùng.
Nàng cẩn thận cất tách trà đi, đợi mấy ngày nữa Tạ Nghiễn trở về, nàng liền có thể cùng hắn ngồi trên nhuyễn tháp cùng đọc một cuốn sách, nói vài câu chuyện.
Cố Niệm thấy lòng dạ mãn nguyện, cuối cùng cũng ngồi lại nhuyễn tháp, vô cùng cẩn thận lật mở cuốn“Tiểu Tương Sơn Ký”.
Cuốn sách này hành văn từ sâu sắc đến dễ hiểu, rất dễ đọc, cộng thêm Tạ Nghiễn hẳn là đã đọc thông suốt một lần, lời chú thích đi kèm rất cặn kẽ, Cố Niệm vừa đọc sách vừa xem chú thích, hễ cầm cuốn sách lên là không nỡ đặt xuống.
Tên sách xem qua thì giống như du ký, nhưng thực chất là những cảm ngộ tại địa phương của một vị quý tộc thuộc vương triều nào đó từ trăm năm trước, trước khi vị này lên ngôi báu, đã vâng lệnh đi giám sát thủy lợi ở Giang Nam.
Cố Niệm tuy không thể hiểu rõ hoàn toàn, nhưng xem lời chú thích của Tạ Nghiễn, hắn hẳn là cũng giống như vị tiền nhân này, có một bầu nhiệt huyết và chí lớn, cũng muốn làm những việc thực tế vì sự ổn định của xã tắc, vì sự an yên của trăm họ.
Chứ không chỉ là ngồi ở nơi cao xa trên triều đình, động động bút múa mép, nói những lời đạo lý sáo rỗng chẳng liên quan, mà lại không hề biết rốt cuộc trăm họ đang sống những ngày tháng như thế nào.
Nàng có trực giác rằng Tạ Nghiễn sau này nhất định sẽ có đạt được thành tựu, hắn còn trẻ, có gia thế tốt đến vậy, lại được Hoàng đế coi trọng.
Mà nàng cũng phải mau chóng trở nên tốt hơn, hơn nữa còn phải để người khác nhìn thấy điểm tốt của nàng, như vậy, người khác liền sẽ biết nàng xứng đáng với hắn.
Cố Niệm xem rất chăm chú, mãi đến khi Nguyệt Mai đến báo bữa tối, nàng mới giật mình nhận ra trời đã về chiều, bất tri bất giác đã qua một lúc lâu.
Thế nhưng lần này, nàng không dám mong đợi Tạ Nghiễn sẽ trở về Sơ Vũ Hiên nữa.
Trên thực tế, Tạ Nghiễn quả thực đã không dùng bữa cùng nàng, bởi vì Tiền ma ma đã dẫn Tử Vu đến Thư Các.
Cố Niệm nghe loáng thoáng, nói là Tạ Nghiễn hiện đang ở Yến Vương phủ, hẳn là định dùng bữa tối ở Vương phủ xong liền lên đường, nên đã đặc biệt sai người về truyền lời, căn dặn Tử Vu thay hắn thu xếp một ít hành trang.
Trái tim của Cố Niệm lại chua xót chìm xuống đáy vực.
Nàng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, những việc này không phải nên để nàng lo liệu hay sao? Vậy mà Tạ Nghiễn thậm chí còn không báo cho nàng một tiếng, mà chỉ gọi tỳ nữ thân cận đến thu xếp.
Nàng không khỏi buồn bã, càng là vì buổi chiều đã biết được từ miệng Nguyệt Mai, Tử Vu vốn dĩ đã từng hầu hạ Tạ Nghiễn một thời gian, vì làm việc đắc lực người lại lanh lợi, nên đã được quản gia điều đến phòng thu chi của phủ, lần này hẳn là Tạ Nghiễn đã mở lời cần người, cho nên Tiền ma ma mới gọi Tử Vu về Sơ Vũ Hiên.
Đáy lòng Cố Niệm dâng lên một tia chua xót, thì ra hắn cũng có tỳ nữ tâm phúc tin tưởng, cũng không phải là không một ai được phép đến gần…
