Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 13: Vẫn còn trong trắng



Vài ngày sau, Thanh Tâm từ Quản sự viện học quy củ trở về, chủ tớ hai người cuối cùng cũng đoàn tụ.
Cố Niệm nhìn nàng ấy như thể đã biến thành người khác, cử chỉ mực thước, nói năng đúng mực, không khỏi âm thầm cảm thán đám quản sự của Hầu phủ quả là có cách thức răn dạy người.
Thanh Tâm canh cánh trong lòng chuyện nàng sống có tốt không, hai người ngồi đối diện nói chuyện một lúc lâu, tâm tình Cố Niệm cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.
Sắp đến ngày Tạ Nghiễn hẹn ước quay về kinh thành, Cố Niệm cũng sắp xem xong cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” kia, nàng gọi Thanh Tâm tìm giấy bút tới, đặc biệt sao chép lại một lượt những lời chú giải của Tạ Nghiễn, nghiền ngẫm nhiều lần, vô cùng để tâm.
Hôm nay nàng dùng xong bữa sáng, ngồi ngay ngắn trước bàn, định bụng mô phỏng bút tích của Tạ Nghiễn.
Đây là dự định Cố Niệm lén lút làm, dường như nàng học giống hơn một chút, thì khoảng cách với hắn sẽ gần hơn một chút. Nàng chỉ cảm thấy chữ Hành Khải mà Tạ Nghiễn viết vô cùng đẹp mắt, so sánh ra, nét chữ không ra hình thù gì của nàng quả thực là cẩu thả.
Mực vừa mài xong, Tiền ma ma dẫn theo một đại nha hoàn đi đến sau bình phong.
“Thiếu phu nhân, Trưởng công chúa mời người.”
Cố Niệm sững sờ, đặt bút xuống không dám chậm trễ, vội vã đi theo hai người đến Hạnh Viên nơi Lý Ngọc Chân thường ở.
Người đến nơi, vào nhà thấy Lý Ngọc Chân đang ngồi ở ghế trên uống trà, bên cạnh đứng một vị chưởng giáo cô cô đã có tuổi, xem cách ăn mặc thì là nữ sử* từ trong cung tới.
Nữ sử*: Nữ quan phục vụ trong cung
Cố Niệm cẩn thận liếc nhìn một cái, lập tức phúc thân vấn an.
Lý Ngọc Chân đặt chén trà xuống, mày mặt hớn hở: “Tốt, tốt, mau đứng lên, mau ngồi đi.”
Cố Niệm tạ ơn, tự giác ngồi vào chiếc ghế bành bên tay phải.
Vị nữ sử kia đánh giá nàng vài bận, cười nói: “Thế tử phu nhân quả là rất ham học hỏi, xem quy củ phúc thân hành lễ này học được rất chuẩn mực, thật hiếm có.”
Lý Ngọc Chân trêu chọc nói: “Xứng đáng với nhi tử của ta.”
Cố Niệm chỉ nghĩ là hai người thật lòng khen ngợi, lại thấp giọng tạ ơn.
Vị nữ sử kia vốn là Hồ ma ma chưởng giáo trong cung Thái hậu, hôm nay đặc biệt vâng theo sắc lệnh của Thái hậu đến đây để bắt mạch cho tân nương.
Nghe lời bà ấy nói, đây chính là đãi ngộ mà ngay cả Yến vương cũng chưa từng có, sự thiên vị của Thái hậu đối với Tạ Nghiễn có thể thấy rõ qua việc nhỏ này.
Cố Niệm không hiểu ý nghĩa của việc bắt mạch này, trước đó cũng không có ai dạy bảo qua, thế là mang theo tâm trạng mơ hồ đứng dậy đi theo Hồ chưởng giáo vào gian nhà bên.
Rèm được thả xuống, hai cung nữ đứng hầu một bên, Hồ chưởng giáo đối với nàng lại rất hòa nhã.
Cố Niệm không hiểu mà đứng đó, chỉ biết cười mỉm với Hồ chưởng giáo.
Hồ chưởng giáo không nén được ý cười: “Thế tử phu nhân, phiền người nằm ngay ngắn trên giường.”
Cố Niệm sững sờ, đành phải nằm xuống từ từ trong ánh mắt không cho phép nghi ngờ của bà ta.
Hồi lâu sau, mọi người từ gian nhà bên đi ra, gò má Cố Niệm ửng đỏ, lần này mới biết việc bắt mạch này hóa ra có nghĩa là gì…
Hôn sự của bọn họ gấp gáp, bà mối Hầu phủ cử tới chỉ lo lục lễ, trước đó không hề có ma ma quản sự đến nghiệm thân*, lần này Hồ chưởng giáo xem như là bổ sung sau.
Nghiệm thân*: Kiểm tra trinh tiết
Cố Niệm trong sạch ngay thẳng, không hề chột dạ, chỉ là cảm thấy sự việc đột ngột không có chuẩn bị.
Lúc nàng quay lại chỗ ngồi, Lý Ngọc Chân đã cho người truyền điểm tâm lên “Niệm Nhi, ta cũng không biết khẩu vị của con, nên bảo nhà bếp làm chút món có vị thanh đạm, con nếm thử xem?”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn Lý Ngọc Chân, người vậy mà lại gọi tiểu danh của nàng… Trưởng công chúa nói chuyện giọng điệu cuối câu vút lên, toát ra ý vị vui vẻ, lại có nét giống với dưỡng mẫu Đổng thị đã qua đời, Cố Niệm nhất thời xúc động.
Nàng mím môi, cầm lên một miếng bánh bạch ngọc, khẽ cắn một miếng, bánh ngọt hơi dẻo dẻo, vào miệng ngọt thanh, còn có một mùi hương hoa thoang thoảng.
Lý Ngọc Chân thấy nàng thích, cười nói: “Chúng ta sau này chung sống lâu, ta sẽ có thể hiểu rõ sở thích của con. Ngon thì ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn, cũng có thể dặn dò nhà bếp làm rồi mang đến Sơ Vũ Hiên.”
Sống mũi Cố Niệm cay xè, suýt nữa rơi lệ, sao cũng không ngờ được Lý Ngọc Chân đối với nàng lại thân thiết đến vậy.
Nàng cúi đầu, không dám để người khác nhìn ra manh mối, vội nói: “Tạ ơn Điện hạ.”
Lý Ngọc Chân giọng cười trong trẻo: “Đứa trẻ ngốc này, con đã đổi cách xưng hô rồi mà.”
Cố Niệm sững sờ, vội vàng gọi một tiếng “mẫu thân”, Lý Ngọc Chân vô cùng hài lòng “Ôi” một tiếng.
Nàng dần dần buông lỏng sự lo lắng trong lòng nàng.
Không ngờ tới hóa ra công chúa cũng giống như trưởng bối nhà bình thường, nói chuyện dịu dàng, quen quan tâm tiểu bối, cũng tò mò về quá khứ của nàng, càng vui vẻ nói với nàng chút chuyện phiếm của nhà thế gia.
Tính cách Lý Ngọc Chân đặc biệt tốt, Cố Niệm vừa hâm mộ vừa khao khát được như bà, nhất thời không khỏi lại nhớ tới Tạ Nghiễn, bèn thầm cảm thán hắn có song thân như vậy, thảo nào xuất chúng đến thế.

Hai người nói chuyện một lúc, Lý Ngọc Chân bỗng nhiên hỏi: “Thiếu Hành hẳn là buổi chiều sẽ tới kinh thành, con biết chuyện này mà, phải không?”
Cố Niệm sững sờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lý Ngọc Chân “Con… con không biết…”
Cũng chính lúc này, Cố Niệm nhận ra, hóa ra Tạ Nghiễn ở bên ngoài làm việc công cũng sẽ cử người viết thư báo bình an để người nhà yên lòng, chỉ là, chút yên lòng này không có phần của nàng.
Lý Ngọc Chân nhíu mày: “Vẫn là thư tín do Tử Vu mang tới, ta cứ tưởng là gửi đến Sơ Vũ Hiên trước, con xem qua rồi mới bảo nó đến hồi bẩm.”
Cố Niệm cô đơn cúi đầu, hóa ra phong thư nhà kia được gửi thẳng đến tay Tử Vu.
Nàng bất giác nhớ tới lời nhắc nhở khe khẽ của Thanh Tâm, khi Thanh Tâm ở Quản sự viện học lễ nghi quy củ đã qua lại với không ít nha hoàn, nghe bọn họ nói, Tử Vu vốn đang yên ổn ở Sơ Vũ Hiên, không biết sao lại bị quản gia điều đi đến phòng thu chi.
Ban đầu có tin đồn nói có lẽ là dự tính để thăng làm di nương, nàng ta đến tuổi rồi, có thể cầu Thế tử nạp phòng trước, học cách lo liệu việc nhà trước rồi sau đó nâng thân phận lên.
Chẳng qua sau đó việc này không biết vì sao lại bị gác lại, đến cuối cùng ngược lại là Cố Niệm gả vào cửa trước, trở thành thiếu phu nhân.
Trong lòng Cố Niệm ngột ngạt khó chịu, nhất thời không nói nên lời.
Chỉ nghe Lý Ngọc Chân nói: “Không sao, con bây giờ biết cũng không muộn. Chuyến công vụ này của nó đi gấp thời gian eo hẹp, đợi nó trở về, con bảo nó không cần đến vấn an, cứ ở Sơ Vũ Hiên nghỉ ngơi cho khỏe.”
Cố Niệm thấp giọng đáp vâng.
Hai người lại nói thêm vài câu chuyện phiếm, Lý Ngọc Chân và Hồ chưởng giáo hẳn là còn có chuyện khác muốn nói, bèn bảo Cố Niệm lui ra trước, còn nói vốn định giữ nàng lại dùng bữa trưa chung nhưng hôm nay đành thôi, ngày tháng còn dài.
Cố Niệm dẫn theo Thanh Tâm cáo biệt Lý Ngọc Chân, chậm rãi quay về Sơ Vũ Hiên.

Người vừa đi, Hồ chưởng giáo thong thả tiến lên, Lý Ngọc Chân liếc bà ta một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Theo ta thấy, cái tật lo nghĩ quá nhiều, đa nghi này của Mẫu hậu vẫn không sửa được.”
Hồ chưởng giáo không nói gì, Lý Ngọc Chân tiếp tục nói: “Ta thấy con bé mặt mày hiền lành, tính tình cũng ngoan ngoãn vâng lời, không phải hạng người tâm cơ không quy củ gì, Mẫu hậu cứ nhất định phải để cô cô như ngươi chạy thêm một chuyến. Nói đi? Ta đoán chừng ắt hẳn là không có vấn đề gì đúng không.”
Hồ chưởng giáo mím môi cười nhẹ: “Thiếu phu nhân dáng vẻ đoan trang, thân thể khỏe mạnh, tất nhiên không có gì đáng lo. Chỉ là Thái hậu nương nương thương Thế tử, vốn dĩ hôn lễ đơn giản bà ấy đã cảm thấy không thỏa đáng, nghĩ rằng Thế tử gia đã đại nghĩa hiểu lý lẽ như vậy, đây chẳng phải cũng là muốn cầu cho mọi người an tâm sao.”
Lý Ngọc Chân phất phất tay áo, nghe không quen cái cớ này của bà ta, vừa bưng chén trà lên, Hồ chưởng giáo lại nói: “Chỉ là… có lẽ vì hôn sự gấp gáp, cung nữ đến truyền dạy lễ nghi cũng không sắp xếp chu đáo, lão nô vừa rồi bắt mạch, Thế tử phu nhân vẫn còn trong trắng.”
Lý Ngọc Chân mới đưa một ngụm trà vừa vào miệng, bất giác sững sờ, bỗng nhiên sặc cả ở cổ họng, kinh ngạc đến mức bà lập tức đặt chén trà xuống, nha hoàn vội tiến lên vuốt lưng cho bà thuận khí.
Hồ chưởng giáo: “Điện hạ cẩn trọng.”
Lý Ngọc Chân đè tay lên ngực “Chuyện này có thật không?”
Hồ chưởng giáo gật gật đầu, Lý Ngọc Chân vẻ mặt phức tạp nhìn bà ta một cái.
Bà biết rõ chiếc khăn hỷ đêm đại hôn không hề có vết máu, ngày đó Tiền ma ma đến bẩm báo, thậm chí còn có vài phần suy đoán vô căn cứ, nhưng bà tính tình quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ muốn nghĩ xấu cho người khác, bèn bảo Tiền ma ma xem xét thêm tình hình.
May mà cũng chỉ mới đêm thứ hai, Tiền ma ma đã đưa tới chiếc khăn hỷ có vết máu, những phỏng đoán không tốt cứ thế tan biến.
Tiền ma ma sở dĩ thận trọng như vậy, tự nhiên cũng vì trước khi định thân không hề cử người đến nhà họ Cố nghiệm thân cẩn thận, nhưng đợi đến khi xác nhận lần này xong cũng không truy cứu sâu nữa.
Bây giờ Hồ chưởng giáo lại nói Cố Niệm vẫn còn trong trắng, vậy…
Lý Ngọc Chân sững sờ, bỗng nhiên giơ tay khẽ vẫy bà ta tiến lên.
Hồ chưởng giáo không hiểu tại sao, cúi người ghé sát, chỉ nghe Lý Ngọc Chân đè thấp giọng: “Không phải là thân thể Thiếu Hành có vấn đề đấy chứ? Nó từ nhỏ ra vào sa trường, đao thương không có mắt…”
Hồ chưởng giáo sợ hãi đến mức lập tức quỳ sụp xuống đất.
Bà ta liên tục lắc đầu, rạp người bên vạt váy Lý Ngọc Chân, giọng cực nhỏ: “Điện hạ cẩn thận lời nói, theo như lão nô tra cứu ghi chép y án được biết, Thế tử gia thân thể cường tráng, tuyệt không có gì đáng lo.”
Lý Ngọc Chân lập tức hắng giọng, cho lui tất cả tỳ nữ trong phòng, còn bảo người đóng chặt cửa, lúc này mới yên tâm hỏi: “Không thể nào như vậy được, Tiền ma ma rõ ràng đã lấy khăn hỷ làm vật chứng, nó cần gì phải diễn vở kịch này?”
Hồ chưởng giáo khó xử nói: “Có lẽ… có lẽ là hai người chưa hề viên phòng, lại sợ quy củ làm khó dễ. Thế tử gia vốn không dính dáng đến chuyện trăng hoa, thiếu phu nhân không hiểu quy củ tự nhiên không dám mở lời.”
Lý Ngọc Chân: …
Hồ chưởng giáo hơi do dự, nhìn mặt đoán ý, sau đó nói: “Điện hạ không cần lo lắng, muốn tác thành chuyện tốt ngược lại cũng không khó.”
Lý Ngọc Chân chuyển mắt nhìn bà ta.
Hồ chưởng giáo thấp giọng: “Rượu Hợp Hoan của Thái Y viện có lúc cũng hữu dụng.”
Lý Ngọc Chân kinh ngạc chớp chớp mắt.
Bà xuất thân hoàng tộc, đương nhiên biết rõ rượu Hợp Hoan không phải vật dâm tà, loại rượu này là Thái Y Viện phán* trong Hậu cung tự mình bào chế, tuyệt đối không hại thân thể, rất nhiều tú nữ mới được tuyển chọn lần đầu thị tẩm thường được dâng lên dùng.
Thái Y Viện phán*: Người đứng đầu của Thái Y Viện
Mà nam nữ mới cưới phần lớn mơ hồ chưa hiểu chuyện, xưa nay lại tuân theo, chịu sự giáo huấn của luân thường lễ giáo và khắc kỷ phục lễ, dùng thứ này để tăng thêm tình ý cũng là để thêm sự nồng nhiệt cho đêm tân hôn, trong hoàng tộc khá là thịnh hành.
Hai người tâm linh tương thông.
Sau khi Hồ chưởng giáo rời đi không lâu, Hầu phủ lại có hai vị cung nữ tới, sau đó, Tiền ma ma bị gọi đến Hạnh Viên.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...