Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 19: Một chút ngọt ngào



Cố Niệm hôm nay bận đến chân không chạm đất, vốn còn định bụng quay về Hầu phủ dùng bữa, nhưng việc nhiều quá nên quên báo trước, mắt thấy mặt trời sắp lặn về tây, đầu bếp đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.
Nàng không nỡ phụ tấm lòng tốt của bà ấy, bèn dẫn theo Thanh Tâm cùng ăn ở dược đường, xong xuôi mới lên đường về phủ.
Cố Niệm vừa mới xuống kiệu, liền trông thấy Tiền ma ma dẫn người đứng bên ngoài cổng lớn, lòng nàng chùng xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại phạm phải quy củ nào rồi?
Nàng do dự bước về phía mọi người, còn chưa kịp mở lời, Tiền ma ma đã cúi người vái chào nàng “Thiếu phu nhân, theo lễ chế, nữ quyến ra ngoài một mình không được về muộn. Quy củ của Hầu phủ có nới lỏng đôi chút, nhưng tân phụ qua giờ quy định mới trở về nhà, thực sự là không hợp thể thống, lỡ như để người ta biết được, e rằng Hầu phủ lại bị kẻ có tâm cơ dâng sớ hạch tội.”
Cố Niệm bị Tiền ma ma nói cho một trận ngay trước mặt mọi người, sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên.
Nàng nặn ra một nụ cười, trong lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn “Là ta không hiểu quy củ, đáng lẽ nên hỏi cho rõ ràng trước.”
Tiền ma ma cũng không phải cố ý làm khó, bèn cúi người chấp nhận lời giải thích của Cố Niệm.
Nguyệt Mai chắc hẳn cũng bị quở trách, vẻ mặt có chút tủi thân, cúi gằm đầu không nói gì.
Mọi người cùng nhau đi về Sơ Vũ Hiên, Cố Niệm vừa bước vào chính sảnh, liền thấy cơm nước vẫn còn y nguyên được bày đầy bàn.
Nàng thầm nghĩ không hay rồi, nghĩ chắc bọn nha hoàn nô bộc trong viện đều chưa ăn cơm, cũng vì vô duyên vô cớ lãng phí nhiều lương thực đến vậy mà càng thêm áy náy.
Cố Niệm vội khuyên: “Hay là mọi người cùng ngồi xuống ăn chút đi? Hâm nóng lại chắc cũng không sao đâu.”
Tiền ma ma liếc nàng một cái, chỉ nói: “Thiếu phu nhân nghỉ ngơi trước đi.”
Ngay sau đó, bà ta đưa mắt ra hiệu cho người phía sau, Tử Vu lên tiếng gọi đám tỳ nữ, toàn bộ thức ăn đầy bàn đều bị dọn sạch đi, Cố Niệm vô cùng lúng túng, cảm thấy như ngồi trên đống kim, cuối cùng đành xoay người đi về gian phòng bên.

Đêm đó Tạ Nghiễn không đến Sơ Vũ Hiên, Cố Niệm trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Nàng một mình nằm trên giường, đèn đã thổi tắt, mà trong đầu lại không ngừng nhớ lại đủ mọi chuyện đêm qua.
Vừa mới có chút ngọt ngào, bỗng lại thoáng qua vẻ mặt chán ghét tột độ của Tạ Nghiễn sáng nay…
Lòng nàng thấp thỏm không yên, chỉ mong sao Tạ Nghiễn mau chóng điều tra rõ ràng, nàng không làm, cũng chưa bao giờ ngấm ngầm có tâm tư đó, chỉ mong sớm lấy lại được sự trong sạch, để Tạ Nghiễn không hiểu lầm nàng có ý đồ bất chính nữa.
Nàng cứ miên man suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ say, sáng sớm hôm sau, nàng vẫn dậy sớm như thường lệ, ăn sáng xong lại dẫn Thanh Tâm ra ngoài.
Lần này quả thực không còn ai ngăn cản nữa, Tiền ma ma thấy dáng vẻ vội vã của nàng, cũng chỉ lặng lẽ hành lễ vấn an, không hỏi nửa lời.
Cố Niệm mấy ngày liền đều đến dược đường, vì đã rút kinh nghiệm lần trước, nên cứ đến buổi chiều sau giờ Ngọ (12h) là nàng sẽ quay về Hầu phủ đúng giờ, không để Tiền ma ma có cơ hội trách móc nữa.
Cứ thế yên ổn sống qua ngày được hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này lại không hề gặp Tạ Nghiễn.
Thanh Tâm đi dò la một lượt, mới biết Tạ Nghiễn lại đến trường săn, chỉ là lần này hắn không báo cho nàng biết.
Cố Niệm trong lòng hiểu rõ, lần trước hắn đến Sơ Vũ Hiên báo tin tức, chỉ vì việc công và chuyện quy ninh bị trùng lịch, nếu không thì cũng sẽ giống như lần này, hai người bọn họ không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không cần phải dò hỏi.
Cố Niệm không có thời gian để chán nản, dược đường có cả đống việc khiến nàng phải phân tâm.
Trong thời gian đó, nàng cũng tuân theo quy củ đến Hạnh Viên dâng trà, thỉnh thoảng ngồi đối diện trò chuyện dăm ba câu với Lý Ngọc Chân.
Trên dưới Hầu phủ đều biết dạo này nàng đi sớm về khuya, Lý Ngọc Chân không nói gì, ngược lại còn tò mò về chuyện làm ăn buôn bán và những gì nghe thấy thấy được ở dược đường, vì vậy mỗi lần đều giữ nàng lại hỏi thêm vài câu.
Cố Niệm không nghe ra ý tứ không tốt nào, nghĩ bụng chắc là Lý Ngọc Chân không phản đối, do đó càng thêm yên tâm, thầm nghĩ may mà Trưởng công chúa không phải là người cổ hủ, không để ý chuyện tức phụ ra ngoài xuất đầu lộ diện.
Thanh Tâm là người thật thà ngay thẳng, còn Nguyệt Mai thì khác. Nàng ta cảm thấy mối quan hệ giữa Cố Niệm và Tạ Nghiễn ngày càng gần gũi, đương nhiên là ân cần bày mưu hiến kế cho Cố Niệm.
Bên này thì bảo nàng học nữ công, tìm cơ hội tặng hắn vài món tín vật tùy thân, để bồi đắp thêm tình cảm phu thê.
Nàng ta vốn xuất thân từ chỗ các ma ma trong cung dạy dỗ, tài nữ công vô cùng xuất chúng, dạy Cố Niệm lại càng dễ như trở bàn tay.
Đến giữa tháng, dược đường vãn khách hơn, Cố Niệm không còn ra ngoài mỗi ngày nữa.
Thỉnh thoảng nàng học thêu thùa với Nguyệt Mai, thời gian còn lại thường tĩnh tâm đọc sách ở Sơ Vũ Hiên, đây là một cơ hội hiếm có, dường như có thể bù đắp cho những thiếu sót trong quá khứ.
Chỉ là vì lần trước từng cãi nhau với Tạ Nghiễn, nàng quả thực da mặt mỏng, không tiện đến Thư các tự mình lấy sách nữa.
Vì vậy, nàng bèn ra hiệu sách ở phố Du Lâm mua một ít sách chính sử điển tịch, đều là sách Tạ Nghiễn sưu tầm, lần trước nàng trông thấy ở Thư các nên đã lẳng lặng ghi lại tên sách.

Bất tri bất giác, nàng vậy mà đã đọc được rất nhiều sách.
Cứ mỗi lần Cố Niệm nghĩ đến lời Tạ Nghiễn nói hôm đó, trong lòng lại càng được cổ vũ.
Đọc nhiều sách là chuyện tốt… Vậy có phải nàng chỉ cần cố gắng thêm một chút, trở nên tốt đẹp hơn một chút, hắn nhìn thấy tấm chân tình của nàng, hiểu được con người nàng, như vậy rồi, Tạ Nghiễn sẽ không còn nhiều hiểu lầm với nàng như thế nữa chăng? Hai người họ từ nay về sau sẽ không cần phải nảy sinh những trận cãi vã hoang đường này nữa.
Quan hệ giữa Nguyệt Mai và Thanh Tâm dần tốt lên, làm xong việc trong tay, hai người thường nhân lúc Tiền ma ma không có ở Sơ Vũ Hiên, rủ nhau đá cầu, chơi ném tên vào bình, thỉnh thoảng còn lén lút chơi cờ Song Lục (một loại cờ xúc xắc thời xưa), ham chơi đôi lúc quên cả công việc.
Hôm nay trời trong xanh quang đãng, Cố Niệm vừa gấp sách lại, đang định ra ngoài cho thư thái mắt.
Vừa ra đến sân, Thanh Tâm liền cười với nàng: “Cô nương mau lại đây! Ba chúng ta cùng nhau đá cầu đi!”
Nguyệt Mai vừa hay cúi xuống nhặt quả cầu mới làm xong, cũng vẫy gọi nàng cùng nhau chơi.
Hai người cười đùa huyên náo một lúc, khơi dậy hứng thú chơi đùa của Cố Niệm, nàng cười rồi vào thế, ba người chơi đùa vui vẻ trong sân nhỏ.
Hôm nay Tiền ma ma đang kiểm kê sổ sách ở phòng thu chi, nhất thời sẽ không về, Tử Vu xưa nay không thích tụ tập với bọn họ, cả ngày cứ trốn trong Thư các giữ lấy địa bàn riêng của mình.
Mọi người ở Sơ Vũ Hiên được dịp tự do tự tại, đến nỗi hoàn toàn không nhận ra, Tạ Nghiễn đã đi từ phía Thư các xuyên qua hành lang có mái che.
Cố Niệm vừa đúng lúc ngẩng đầu nhìn theo quả cầu đuôi đỏ đang bay vút lên cao, hai cánh tay hơi đưa lên, ngón tay nhón lấy vạt váy, đã chuẩn bị sẵn sàng để giành lấy điểm này.
Nụ cười của nàng rạng rỡ, mái tóc búi lệch, chỉ cài độc chiếc trâm ngọc mà Lý Ngọc Chân ban tặng.
Quả cầu đuôi đỏ sắp sửa rơi xuống, nàng nhón chân, háo hức muốn thử, ngay khoảnh khắc tầm mắt theo đó hạ xuống, đập vào mắt lại chính là gương mặt của Tạ Nghiễn.
Sắc mặt hắn lạnh nhạt, nhướng mày nhìn nàng.
Cố Niệm giật mình, ngây người đứng tại chỗ, quả cầu cứ thế rơi thẳng xuống, Tạ Nghiễn nhanh tay lẹ mắt thuận thế vớt một cái, vật nhỏ đã bị hắn tóm gọn trong lòng bàn tay.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm sợ đến biến sắc, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Cố Niệm vội vàng cúi người “Phu, phu quân đã về.”
Nàng vừa mới chạy nhảy một lúc lâu, trên người đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, chiếc mũi nhỏ xinh lấm tấm giọt nước, búi tóc cũng theo đó hơi lỏng ra, vài lọn tóc mai rơi xuống trước trán, trông càng thêm xinh xắn đáng yêu.
Tạ Nghiễn thuận tay ném một cái, quả cầu rơi xuống trước mặt hai tiểu nha hoàn, hắn xoay người bước lên thềm đá, vén áo bào đi vào nhà.
Tử Vu nghênh ngang không coi ai ra gì bám sát theo Tạ Nghiễn, không hề cho Cố Niệm sắc mặt tốt.
Nàng vội nhấc váy đi theo, hai người ngồi đối diện nhau bên bàn tròn, nhất thời không nói gì.
Tử Vu bước lên dâng trà, Tạ Nghiễn chậm rãi nhấp mấy hớp, lúc này mới lên tiếng: “Những lời ta nói ở Cố gia hôm đó, không chỉ là nói Cố Tuyết Ngưng.”
Hắn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, Cố Niệm mặt mày nóng ran, trong phút chốc cảm thấy có chút xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Lòng nàng thực sự rối bời, tại sao cứ toàn bị Tạ Nghiễn bắt gặp đúng lúc nàng đang lười biếng nghỉ ngơi vậy?
Suốt thời gian qua, rõ ràng nàng đã rất chăm chỉ nghiêm túc, không chỉ đọc hết một lượt những quyển sách mới mua, mà còn học theo thói quen của Tạ Nghiễn, ghi chú thích lên các trang sách, tuy rất nông cạn, nhưng đó cũng là những suy nghĩ, những điều nàng ngộ ra thật sự.
Cố Niệm muốn giải thích, nàng không phải loại người chỉ biết làm cho có lệ bề ngoài, còn thực chất chỉ là đối phó cho xong chuyện.
Nhưng nàng chưa kịp mở lời, Tạ Nghiễn đã chuyển sang chuyện khác: “Ngày mai nàng có đến dược đường không?”
Cố Niệm sững sờ, theo phản xạ lắc đầu.
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Ngày mai là lễ nạp thân (một trong sáu lễ cưới hỏi) của Đại công tử nhà Thẩm thượng thư bộ Binh.”
Cố Niệm khó hiểu nhìn Tạ Nghiễn, nhưng hắn lại như không hề nhận ra, “Thẩm Uẩn Lễ là chiến hữu của ta ở Hổ Xạ Doanh, bây giờ ta và hắn lại cùng nhậm chức ở đội Vũ vệ, lễ nạp thân của hắn ta nên có mặt.” Hắn dừng lại một chút “Theo lễ, nàng nên cùng ta đến đó chúc mừng, nếu nàng đã rảnh rỗi, vậy cứ quyết định thế đi.”
Cố Niệm kinh ngạc há miệng, hồi lâu không nói nên lời, ngay sau đó khóe miệng bất giác cong lên thành một vòng cung, rồi lại nhanh chóng mím lại, không để người khác nhận ra niềm vui sướng quá đà của mình.
Thái độ của Tạ Nghiễn đối với nàng dường như đã quay trở lại như trước kia, đã ôn hòa và kiên nhẫn hơn rất nhiều, Cố Niệm vui mừng xong lại nảy sinh nghi ngờ, không khỏi lại lén lút nhìn về phía Tạ Nghiễn.
Hắn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện chính sự với nàng, thậm chí còn bằng lòng đưa nàng đến trước mặt bằng hữu huynh đệ của hắn, để mọi người đều biết nàng là thê tử của hắn.
Đây là điềm tốt!
Nhưng Cố Niệm không hiểu lý do hắn đột ngột thay đổi thái độ, chuyện hiểu lầm lần trước… Hắn đã tra ra rồi ư?

Tạ Nghiễn bỗng dưng im bặt, hắn tự mình uống trà một lúc, mãi đến khi Tử Vu lại bước lên rót đầy ly, hắn đưa tay ra chặn lại “Ngươi lui xuống trước đi.”
Cả Cố Niệm và Tử Vu đều sững sờ.
Tử Vu không dám hỏi nhiều, đành phải lén liếc nhìn Cố Niệm, rồi không thể không vâng lời lui ra khỏi sảnh.
Cố Niệm biết Tạ Nghiễn có lời muốn nói với nàng, nhưng nàng hiểu về Tạ Nghiễn không sâu, chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, nhất thời không đoán ra được là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Nàng im lặng nhìn thẳng Tạ Nghiễn, trong lòng không khỏi lướt qua tất cả những chuyện có thể nghĩ đến.
Mãi cho đến khi Tạ Nghiễn nhìn lại nàng một cách vô cùng nghiêm túc, thản nhiên nói: “Chuyện đó, ta không truy cứu nữa.”
Cố Niệm nhất thời sững sờ, nàng thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
Giọng Tạ Nghiễn bình thản: “Nếu chuyện đã xảy ra rồi, vậy cứ thế đi.”
Cố Niệm mở miệng muốn biện bạch —— Hắn nói vậy là có ý gì? Hắn không truy cứu, là vì tin nàng không làm, hay là đã nhận định nàng có tâm địa xấu xa, sợ mọi chuyện ầm ĩ lên sẽ bị Lý Ngọc Chân và Tạ Chấn biết được?
Nàng do dự nói: “Nhưng thưa phu quân, ta thật sự không làm chuyện đó…”
Tạ Nghiễn nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, hắn không muốn so đo chuyện hương xông kia nữa, chẳng qua cũng chỉ là muốn giữ thể diện cho nhau, mà nếu có thật thì sao chứ? Đối với người ngoài mà nói, họ là một đôi phu thê danh chính ngôn thuận, đương nhiên sẽ xảy ra những chuyện nên xảy ra.
Đem chuyện này phô trương rầm rộ điều tra đến cùng, cho dù có cẩn thận đến đâu, cũng sẽ có khả năng bị lộ tin tức, đến lúc đó người ngoài sẽ nhìn nhận hai người họ thế nào? Bên ngoài sẽ lại có bao nhiêu lời đồn đoán chói tai? E rằng Cố Niệm không hề nghĩ đến dù chỉ một chút.
Hắn vốn dĩ đã không tin tưởng nàng bao nhiêu, chỉ là thấy sau khi nàng vào cửa vẫn luôn ngoan ngoãn vâng lời giữ lễ, quả thực không gây rối sinh sự nữa, nên mới dần dần dịu giọng.
Nếu điều nàng muốn là một lời xin lỗi cho chuyện ngày hôm đó, không liên quan đến bản thân sự việc, mà chỉ vì hôm đó hắn đã thất thố nổi giận, hắn có thể nhượng bộ.
Cố Niệm do dự hồi lâu, thấy Tạ Nghiễn mãi không nói một lời, đôi mắt đen thẳm kia cứ nhìn chằm chằm sang, lòng nàng chợt thót lại.
“Ta…”
Cố Niệm còn chưa kịp mở lời, đã nghe Tạ Nghiễn nói với nàng một cách vô cùng nghiêm túc: “Ta xin lỗi nàng, ngày hôm đó không nên thất thố quát mắng nàng.”
Nàng sững sờ, xác nhận lại mấy lần rằng mình không hề nghe nhầm.
Câu nói này của Tạ Nghiễn giống như bầu trời trong xanh sau những ngày mưa dầm dề, ánh mặt trời chiếu rọi khắp tâm hồn nàng, mây mù u ám ngay lập tức tan biến sạch sẽ.
Nàng từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, từ vui mừng hóa thành ngọt ngào, thật sự là một tư vị khác lạ dâng lên trong lòng.
Cố Niệm vội lắc đầu, rồi lại gật đầu lia lịa “Phu quân, ta đã không còn để tâm nữa rồi, những lời nói lúc tức giận đó không thể coi là thật được.”
Nàng nở nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, dáng vẻ có thể nói là ngoan ngoãn lấy lòng.
Nhưng lời vừa dứt, Cố Niệm lại dâng lên một nỗi buồn man mác, tự nghi ngờ sâu sắc bản thân có phải là quá không có khí phách hay không, rõ ràng sự việc chưa được giải quyết, đây cũng không phải là câu trả lời nàng muốn… Nhưng, lời đã nói ra rồi, nàng không muốn khơi lại mâu thuẫn nữa, cứ như là muốn lật lại vụ án cũ vậy.
Tạ Nghiễn bất giác cau mày, tính tình nàng quả thực vừa ngoan ngoãn lại vừa dịu dàng, chỉ cần cho một chút ngon ngọt, là y như rằng sẽ lập tức thuận theo bậc thang mà đi xuống, một chút cũng không khiến người khác phải khó xử.
Bỗng dưng hắn lại nhớ đến ngày quy ninh hôm đó, nàng thậm chí còn không muốn ở lại nương gia thêm nửa ngày, ăn xong bữa trưa đã vội vã muốn rời đi cùng hắn.
Tính cách này của nàng là do song thân mất sớm, ở nhà phải nhìn sắc mặt người khác mà hình thành, hay là bẩm sinh đã vậy? Tạ Nghiễn nhất thời không hiểu nổi, và rất nhanh chóng, lòng hắn lại sững sờ và ngạc nhiên.
Hắn vậy mà lại tò mò về Cố Niệm…
Ý nghĩ vừa mới thoáng qua, hắn đã bất giác tự giễu cười khẽ, khiến Cố Niệm tò mò nhìn sang, “Phu quân, sao vậy?”
Tạ Nghiễn xua xua tay.
Cố Niệm không hỏi tới nữa, ánh mắt dừng trên người Tạ Nghiễn, thấy hắn mặc một thân y phục gọn gàng, lúc này mới nhận ra có lẽ hắn vừa đi làm công vụ trở về liền đến thẳng Sơ Vũ Hiên.
“Phu quân đi đường vất vả rồi, hay là để ta bảo Thanh Tâm đun nước, chàng đi tắm gội trước rồi thay bộ thường phục rộng rãi thoải mái hơn nhé?” Nàng thăm dò hỏi nhỏ.
Tạ Nghiễn theo phản xạ định từ chối, nhưng nghĩ lại, dường như cũng không cần thiết phải từ chối, bèn khẽ gật đầu.
Hắn im lặng một chút, rồi lại nói: “Bảo bọn họ chuẩn bị y phục.”
Cố Niệm mày mắt giãn ra, đứng dậy cười nói: “Không cần đâu, để ta là được rồi!”
Tạ Nghiễn muốn nói lại thôi, ngước mắt nhìn Cố Niệm, cuối cùng im lặng đồng ý.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...