Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 20: Ai dám làm khó nàng ấy?



Cố Niệm lúc nhỏ từng theo Đổng thị đi dự hỷ yến của một vị biểu huynh, nàng lờ mờ nhớ rằng, lúc đó Đổng thị đã ghé tiệm vàng, đặc biệt đặt làm một đôi vòng tay long phụng để tặng cho tân nhân.
Chỉ là Thẩm đại công tử ngày mai cử hành là lễ nạp thân, ngày đại hỷ chính thức vẫn chưa tới, Thanh Tâm và Nguyệt Mai tuổi còn nhỏ không hiểu tập tục cưới gả, nàng cũng không có nơi nào để hỏi trưởng bối.
Nếu như chạy đến Hạnh Viên thỉnh giáo Trưởng công chúa, khó tránh tỏ ra là làm rùm beng mọi chuyện, biết đâu chừng còn rước lấy sự không vui của Tạ Nghiễn.
Bởi vì Cố Niệm dần dần đoán ra được, hắn không thích người khác đem chuyện của Sơ Vũ Hiên mang đến trước mặt trưởng bối để phân xử đúng sai.
Cố Niệm không muốn thất lễ với người ta, nàng tuy không hiểu quan chức của Thẩm Uẩn Lễ cao thấp thế nào, nhưng một vị Đại công tử của Thượng thư phủ cũng đã đủ để thể hiện xuất thân của hắn ta. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có không ít con cháu thế gia đến dự tiệc chúc mừng, nàng không muốn làm mất thể diện của Hầu phủ.
Huống chi, Tạ Nghiễn nói hai người họ vừa là chiến hữu vừa là hảo hữu, nghĩ đến quan hệ hai người rất thân thiết, về công hay về tư, nàng đi tay không đều không ra thể thống gì.
Tạ Nghiễn sau khi tắm gội xong đã đến Hiển Tùng Viện gặp Tạ Chấn, Cố Niệm buổi chiều rảnh rỗi, bèn mang theo Nguyệt Mai và Thanh Tâm ra khỏi Hầu phủ.
Cố Niệm dự định dạo quanh trong thành, để mau chóng mua xong quà mừng mang đến Thẩm gia, nàng đặc biệt mang theo Nguyệt Mai, vì nàng ấy xuất thân từ Hầu phủ đã từng trải sự đời, có thể giúp tham mưu vài câu, cũng tỏ ra trong lòng có sự chuẩn bị.
Cuối cùng vẫn là mua đồ vàng bạc truyền thống, vì không biết thê tộc của Thẩm Uẩn Lễ có xuất thân thế nào, suy trước nghĩ sau, thà rằng ổn thỏa không nổi bật chứ đừng để xảy ra sai sót.
Đêm đó Tạ Nghiễn không đến Sơ Vũ Hiên, Nguyệt Mai lén lút nghe ngóng, bữa tối hắn cũng ở lại Hiển Tùng Viện, hẳn là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với Lão hầu gia.
Cố Niệm thầm nghĩ hắn vừa từ bãi săn trở về, e là đã gặp phải chút vấn đề nan giải, mỗi người đều có việc bận rộn riêng, Tạ Nghiễn càng không phải là kẻ lười biếng nhàn rỗi, nàng không cần thiết mỗi ngày đều ngóng trông trượng phu ở bên cạnh mình.
Sáng sớm hôm sau, nàng vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Tạ Nghiễn đã ngồi vào bàn chờ nàng cùng dùng bữa sáng.
Hai người ngồi đối diện nhau yên lặng ăn xong, liền cùng nhau lên xe ngựa.
Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt bình thản không gợn sóng, Cố Niệm thầm tò mò, nhưng lại do dự không dám chủ động hỏi.
Đêm qua nàng khó ngủ, một là mong đợi, hai là thấp thỏm, vì vậy mà lại đốt đèn làm nữ công bên cửa sổ phòng trong.
Mãi đến quá nửa đêm, mới nghe thấy bên Thư các truyền đến chút động tĩnh, liền biết Tạ Nghiễn vừa mới trở về.
Bây giờ hai người ngồi rất gần, Cố Niệm trộm liếc nhìn mấy lần, lại thấy trên mặt hắn không hề có vẻ mệt mỏi vì thức đêm.
Nàng không kiềm được mà nhìn thêm một lúc, nhất thời thất thần, bị Tạ Nghiễn bắt gặp ngay tại trận.
Hắn liếc nàng một cái “Sao thế?”
Cố Niệm chột dạ, vội quay mặt lại, rồi luống cuống tay chân cầm lấy hộp gấm được gói tinh xảo kia “Phu quân, ta không biết sở thích của Thẩm công tử, đành phải chuẩn bị quà mừng theo tập tục dân gian…” Nàng nhẹ nhàng tháo dải lụa đỏ, mở nắp ra “Chàng xem có thích hợp không?”
Tạ Nghiễn lướt nhìn qua, nói giọng thản nhiên: “Ta đã để Tử Vu chuẩn bị một phần quà mừng thỏa đáng rồi, Tử Vu không nói với nàng à?”
Cố Niệm sững sờ, nhất thời thầm bực bội, cũng nghe hiểu được ý tứ sâu xa trong lời hắn.
Nếu đã phần quà Tử Vu chuẩn bị là thỏa đáng, vậy nói như thế, lần này là nàng đã làm chuyện thừa thãi rồi.
Nàng buồn bã, có chút xấu hổ thu hồi hộp gấm lại “Chắc là có nói rồi, là do ta không để ý nghe…”
Cố Niệm không muốn làm tiểu nhân sau lưng, huống hồ đây cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần bọn họ không phải đi tay không đến dự tiệc, ai có lòng chuẩn bị quà mừng thì có gì khác biệt đâu?
Nàng nặn ra một nụ cười nhạt trên mặt, cúi đầu xuống, yên lặng thắt lại dải lụa đỏ.
Tạ Nghiễn trầm giọng: “Nàng có tấm lòng này, cùng nhau mang đi tặng cũng không sao. Vàng đúng là hơi tầm thường một chút, nhưng có ai mà không thích chứ?”
Vẻ mặt Cố Niệm lập tức như mưa tan trời lại sáng, cười gật gật đầu, nghiêm túc “Vâng” một tiếng đáp lại.
Nhất thời không còn gì để nói, xe ngựa từ từ dừng lại.

Thẩm gia hôm nay có chuyện vui, ngoài cửa xe ngựa xếp hàng, trông vô cùng náo nhiệt.
Thẩm thượng thư không phải là người kiêu căng xa xỉ thích phô trương, vốn không muốn làm rùm beng, ông ấy dưới gối có ba nhi tử, chỉ vì lần này là trưởng tử định thân, thông gia lại là Quốc Tử Giám Tế tửu (chức quan đứng đầu Quốc Tử Giám), hai người cùng làm quan trong triều, kết thông gia với nhau càng là đại hỷ, về mặt thể diện đương nhiên phải coi cho được, vì vậy mới đặc biệt tổ chức tiệc nạp thân.
Hôn nhân nam nữ của triều Đại Thịnh mà muốn nói đến phô trương, thì có thể nói là náo nhiệt cả tháng trời cũng không ngừng.
Sau khi chọn ngày lành và nạp chinh, thường thường do phía nam làm chủ mời bằng hữu thân thiết và họ hàng, đại diện cho việc hôn sự này vô cùng được song thân hai bên tán thành, cho nhà gái đủ mặt mũi.
Cố Niệm biết hôn sự của nàng và Tạ Nghiễn đặc thù, vì vậy rất nhiều quy củ lễ nghi trong hôn lễ truyền thống đều lần lượt bỏ qua, tất nhiên, lúc ban đầu nàng vốn không có cảm giác xúc động gì.
Mà bây giờ vừa vào Thẩm gia, thấy chỉ vẻn vẹn là một bữa tiệc nạp thân đã được bài trí vô cùng long trọng, cộng thêm việc nàng bây giờ đã lặng lẽ nảy sinh tình cảm với Tạ Nghiễn, trong lòng khó tránh dấy lên một gợn sóng.
Nàng câu nệ đi theo Tạ Nghiễn đi qua bình phong đá và cổng hoa, Thẩm Thượng thư đang đón khách ở chính đường, ngược lại là Thẩm Uẩn Lễ đang mặc cẩm bào nhanh chân tiến lên đón.
“Thiếu Hành, mau mau mời vào!” Hắn ta tuy có một cái tên thư sinh nho nhã, nhưng tướng mạo lại thô kệch anh dũng, ngay cả nói chuyện cũng có giọng nói vang như chuông lớn, khí thế mười phần.
Cố Niệm không khỏi thầm nghĩ, nếu không câu nệ thân phận, khí độ của Thẩm Uẩn Lễ lại giống với công công Tạ Chấn hơn một chút.
Nàng yên lặng nghĩ thầm trong lòng, đứng một bên mỉm cười, thấy Tạ Nghiễn cười nhạt: “Thủ Minh huynh, chúc mừng chúc mừng.”
Nói xong, hắn hơi nghiêng mặt qua, Tần Trọng Văn lập tức dâng hai phần quà mừng lên, cũng nhỏ giọng nói lời chúc mừng với hắn ta.
Thẩm Uẩn Lễ ngạc nhiên: “Tiểu hầu gia ra tay hào phóng, có phải là quá khách sáo với ta rồi không?”
Cố Niệm nghe vậy không khỏi khó xử, nàng hơi cúi đầu, lại nghe Tạ Nghiễn cười ung dung: “Chuyện tốt thành đôi, lễ không ngại nhiều.”
Nàng ngạc nhiên, không thể không bội phục Tạ Nghiễn tư duy nhanh nhạy, lời hay ý đẹp không cần suy nghĩ liền thuận miệng nói ra.
Hai người đang nói chuyện, lại nghe tiểu tư trong nhà cao giọng xướng: “Yến vương điện hạ đến!”
Một nhóm người đều hành lễ đón chào, Cố Niệm không biết phải làm sao, nhìn Tạ Nghiễn cầu cứu, lại thấy hắn hơi lắc đầu.
Cố Niệm trút được gánh nặng trong lòng, thầm nghĩ nàng được thơm lây từ Hầu phủ, không cần phải làm lễ phúc thân tham bái theo những người khác.
Lý Hoài mặc một bộ công phục của Vương gia, đầu đội kim quan, có thể nói là đã cho Thẩm gia đủ mặt mũi. Cùng đi với hắn ta còn có Yến vương phi Nhiếp Xu Nhi, nàng ấy hôm nay tuy không mặc lễ phục, nhưng ăn mặc cao nhã quý trọng, vô cùng xứng đôi với Lý Hoài.
Hai người thong thả tiến lên, Thẩm Uẩn Lễ đứng thẳng người đón chào, mấy người lại một phen hàn huyên.
Trong lúc đó Tạ Nghiễn không hề nói chuyện, nhưng Cố Niệm không nhận thấy hắn có ý định rời đi, cũng đành phải đứng một bên mỉm cười.
Bên đó nói xong, Lý Hoài cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt Cố Niệm, nhưng không khiến nàng cảm thấy không không thoải mai.
Hắn cười khẽ: “Thiếu Hành, chúng ta đến phòng trà nói chuyện một lát nhé?”
Lý Hoài đi thẳng vào vấn đề, hào phóng mời.
Không đợi Tạ Nghiễn tỏ thái độ, hắn ta lại nói: “Đệ muội và Xu Nhi tự có chỗ đi, nữ quyến có niềm vui của nữ quyến, chúng ta đừng không biết điều nữa.”
Nhiếp Xu Nhi che miệng cười khẽ: “Đổi trắng thay đen phải kể đến chàng là lợi hại nhất!”
Lúc này nàng ấy mới chuyển mắt nhìn Cố Niệm, ánh mắt hơi lóe lên, rất nhanh lại nở nụ cười “Nghĩ tới nghĩ lui, ta cứ gọi muội một tiếng muội muội, vừa không tỏ ra xa lạ, lại không mạo muội, như vậy là thỏa đáng nhất rồi!”
Cố Niệm bất ngờ trước sự nhiệt tình thẳng thắn của Nhiếp Xu Nhi, càng tò mò về cách nàng ấy và Lý Hoài lại ở chung với nhau.
Hóa ra con cháu thế gia cũng sẽ nói cười trêu đùa như phu thê bình thường, không phải lúc nào cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ tôn ti, lấy phu quân làm trọng… Nàng thật sự ngưỡng mộ.

Cố Niệm nhất thời thất thần, mãi đến khi Nhiếp Xu Nhi lại gọi nàng một tiếng.
Lúc này nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng hoảng hốt ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn trưng cầu ý kiến.
Hắn hơi gật đầu, Cố Niệm liền cong cong khóe miệng: “Đều nghe tỷ tỷ sắp xếp ạ.”
Nào ngờ Nhiếp Xu Nhi lại phì cười khẽ: “Lần này muội muội gọi sai rồi, muội phải gọi ta một tiếng A tẩu!”
Trong lòng Cố Niệm ấm lên, bỗng cảm thấy tiếng xưng hô này dường như đã xóa tan ngăn cách giữa hai người, lập tức dịu giọng nói: “Để A tẩu chê cười rồi.”
Nhiếp Xu Nhi cười kéo tay Cố Niệm, hai người đi về phía sảnh phụ nơi các nữ quyến đang tụ tập.
Tạ Nghiễn nhìn bóng lưng Cố Niệm đi xa nhất thời chưa động đậy, bỗng bị Lý Hoài huých vào cánh tay “Sao thế? Ngươi cuối cùng cũng đổi tính, cũng biết thương hương tiếc ngọc rồi à?”
Tạ Nghiễn lườm hắn ta một cái, xoay người đi về phía trà thất.
Lý Hoài đuổi theo: “Thiếu Hành cứ yên tâm, nhân phẩm của Xu Nhi ngươi biết rõ nhất, đệ muội đi cùng nàng ấy sẽ không xảy ra sai sót lớn đâu. Huống hồ danh xưng Hầu phủ thiếu phu nhân đặt ở đây, ai dám làm khó nàng ấy chứ?”
Tạ Nghiễn: “Cái miệng này của huynh, sớm muộn gì cũng có ngày bị ta khâu lại.”
Lý Hoài cười đùa cợt nhả khoác vai hắn, hai người cùng nhau bước vào trà thất.
Cố Niệm ngoảnh đầu nhìn lại lần cuối, đã không còn thấy bóng lưng của Tạ Nghiễn.
Nàng hít sâu một hơi, theo Nhiếp Xu Nhi bước vào sau rèm lụa.
Trong sảnh phụ đặt một bàn tròn lớn, đã có không ít nữ quyến ngồi trong bàn tiệc, lúc này đang nói cười rôm rả về những chuyện thú vị.
Bên này rèm lụa khẽ động, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về, tất cả đều ăn ý im lặng.
Ngay sau đó, vị phụ nhân xinh đẹp ngồi ở ghế chủ vị vội đứng dậy đón chào, tiếng cười bay tới: “Yến vương phi đến rồi, là ta chậm trễ, ở đây nói chuyện với các tỷ muội mà lại quên cả giờ giấc!”
Nàng ta vội vã tiến lên, lập tức để ý đến Cố Niệm đi vào theo sau Nhiếp Xu Nhi, vẻ mặt nàng ta hơi khác lạ, nhưng đã làm lễ phúc thân với Vương phi.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, các nữ quyến trên bàn đều đứng dậy đón chào hỏi thăm.
Vị phụ nhân xinh đẹp kia đi đến trước mặt hai người, trên mặt mang nụ cười rạng rỡ “Vị muội muội này rất lạ mặt, thứ cho ta mắt kém vậy mà không nhận ra.”
Nhiếp Xu Nhi kéo tay Cố Niệm, cười nói: “Tạ tiểu hầu gia nhà chúng ta cẩn thận lắm, giấu vị tiên nữ này đi không cho người ngoài gặp đấy!”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong bàn tiệc lập tức hiểu rõ thân phận của Cố Niệm, vẻ mặt có thể nói là muôn hình vạn trạng.
Ngoài Yến vương phi, trong phòng này kể ra thì thân phận Cố Niệm là cao nhất, nhưng các nữ quyến nhất thời nhìn nhau, không ai chủ động, cuối cùng vẫn là vị phụ nhân dẫn đầu kia làm gương, hướng về phía Cố Niệm làm lễ phúc thân lần nữa.
Cố Niệm nhất thời lúng túng, vội muốn đỡ nàng ta dậy, chỉ nghe Nhiếp Xu Nhi nói: “Ta đã nói Khang phu nhân là dễ gần nhất mà.”
Cố Niệm lúc này liền biết, vị phụ nhân xinh đẹp này chính là chính thê của Nhị công tử Thẩm gia, La thị.
Nhiếp Xu Nhi suốt đường kéo tay Cố Niệm, dẫn nàng ngồi vào ghế trên.
Lúc này khách quý đến, ghế chủ vị đã đổi người, Yến vương phi ngồi ngay ngắn ở ghế trên cùng, bên trái là Cố Niệm, bên phải là nữ quyến của gia chủ, La thị.
La thị lần lượt giới thiệu cho Cố Niệm, mới biết ở sảnh phụ này đều là tân phụ trẻ tuổi và các cô nương chưa kết hôn, trưởng bối không nói chuyện hợp với bọn họ, bèn ngồi riêng một bàn khác, đôi bên không can thiệp lẫn nhau.
Cố Niệm chỉ nhớ đại khái xuất thân của những người này, không ai là không xuất thân cao quý, hoặc là môn đăng hộ đối với phu gia.
Các nàng đối đãi lễ phép, trên mặt mang theo nụ cười, Cố Niệm dần dần trút bỏ sự thấp thỏm.
Những nữ quyến thế gia này từ lúc còn là cô nương đã thường xuyên qua lại, có mấy vị càng có thể xem là khuê mật của nhau.
Nhiếp Xu Nhi vừa quan tâm nàng, vừa tham gia vào cuộc nói chuyện của mọi người, Cố Niệm không chen vào được, nhưng cũng nghiêm túc lắng nghe, nói ít thì sai ít, không hỏi không mở miệng thì sẽ không thất lễ.
Nàng yên lặng uống trà, vô tình ngước mắt, lại thấy vị cô nương trẻ tuổi ngồi bên cạnh La thị đang nhìn chằm chằm đánh giá nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau, nàng ấy lập tức dời mắt đi, tuy không tỏ ra hoảng loạn, nhưng Cố Niệm cảm nhận được sự dò xét và tò mò trong ánh mắt của nàng ấy.
Nàng vừa mới nhớ lại, ban nãy nghe La thị gọi nàng ấy là Thi cô nương, nhưng không nghe được tên đầy đủ, cũng không đặc biệt nói rõ xuất thân của nàng ấy.
Cố Niệm đang thầm tò mò, bỗng nghe thấy biểu cô nương Thẩm gia là Giả Huệ Vân cười nói: “Diệu Nhân tỷ tỷ ban nãy đến sớm, e là không gặp được Tiểu hầu gia. Lát nữa phải nói chuyện kỹ với huynh ấy một phen, cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” kia rốt cuộc đã nhìn ra được điểm đặc biệt gì chưa?”
Giả Huệ Vân vẫn chưa đến tuổi cập kê, lại có tính tình thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện với người khác nhất thời hứng khởi, hoàn toàn không để ý đến trường hợp và thời điểm.
Trong bàn tiệc lập tức im bặt, Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn về phía hai người, mà ánh mắt của những người khác lại không thể tránh khỏi mà rơi xuống trên người nàng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...