Nụ cười của Cố Niệm lập tức cứng đờ nơi khóe miệng.
Nàng căng thẳng nuốt nước bọt, rõ ràng trong lòng hoảng hốt muốn trốn, nhưng vẫn nhìn thẳng Tạ Nghiễn, chậm rãi nói: “Tiểu hầu gia hiểu lầm rồi, ta, ta chỉ muốn nói với ngài một chuyện.”
Tạ Nghiễn không quen nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng, chỉ thấy nữ tử này quen dùng thủ đoạn, tất cả đều là giả vờ vô tội.
Hắn cau mày, đánh giá Cố Niệm, một lúc lâu mới nói: “Chuyện gì?”
Cố Niệm vặn vẹo hai tay, lấy hết can đảm nói: “Tiểu hầu gia, ta ở Vạn Hoa yến không có cơ hội giải thích với ngài, ta không biết trà đó…”
Tạ Nghiễn mất kiên nhẫn giơ tay ngăn lại, lạnh lùng nói: “Cô nương đã nghĩ nhiều ngày như vậy, bây giờ cuối cùng cũng bịa xong câu chuyện rồi à?”
Cố Niệm sững sờ, biết Tạ Nghiễn vẫn hiểu lầm mình, vội lắc đầu muốn giải thích tiếp.
Tạ Nghiễn lại ngắt lời nàng: “Không cần nói những điều này nữa, cô nương nghĩ ta sẽ tin sao? Nếu cô nương chỉ muốn thăm dò thái độ của Hầu phủ, vậy thì cứ yên tâm, thánh chỉ không thể trái, cô nương và ta không cần lãng phí thời gian.”
Cố Niệm mấp máy môi, vì lời chế nhạo thẳng thừng này của hắn mà đỏ bừng mặt.
Lúc đến đây nàng đã nghĩ rất nhiều, điều tốt điều xấu, trong lòng thấp thỏm không yên. Nàng thậm chí từng có một khoảnh khắc ảo tưởng, có lẽ, Tạ Nghiễn không phải cao không thể với tới như vậy, đợi hắn bình tĩnh lại, cũng có thể nhận ra sự cố ngày đó quá đột ngột, có lẽ nàng cũng là người vô tội bị liên lụy…
Nhưng vào giây phút này, nàng chỉ còn lại sự im lặng.
Nàng thấy xấu hổ vì coi Tạ Nghiễn như cọng rơm cứu mạng, nhưng đây là cơ hội duy nhất để nàng thoát khỏi nhị phòng, nàng biết rõ môn hôn sự này vô cùng miễn cưỡng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị lạnh nhạt.
Chỉ là không ngờ Tạ Nghiễn thậm chí không muốn nghe nàng giải thích.
Nhưng khuôn mặt đê tiện của Cố Minh Chương lại hiện lên trong đầu như ác mộng, nàng không còn đường lui nữa rồi…
Cố Niệm định thần lại, dường như đã hạ quyết tâm: “Tiểu hầu gia, ngài và ta không hiểu rõ về nhau, có lẽ ngài có rất nhiều hiểu lầm với ta, nhưng lâu ngày mới biết lòng người, ta nghĩ ngài cũng đồng ý, đúng không?”
Tạ Nghiễn cau mày nhìn nàng, nhất thời không nói nên lời.
Cố Niệm nói tiếp: “Nếu đã không nói chuyện trước kia, vậy ta chỉ nói về mình. Tiểu hầu gia, năm ngoái ta đã đến tuổi cập kê*, tuổi Thân, sinh thần vào tiết Sương Giáng*…”
Tiết Sương Giáng: Một trong 24 tiết khí, thường rơi vào khoảng cuối tháng 10 dương lịch
Tuổi cập kê*: Đánh dấu sự trưởng thành của nữ tử khi đủ 15 tuổi
Tạ Nghiễn lộ vẻ mặt kỳ quái, thầm nghĩ cô nương này thật đúng là vừa kỳ lạ lại vừa to gan.
Hắn giơ tay ngắt lời: “Cô nương không cần nói với ta nhiều như vậy, ta không có hứng thú với cô nương.”
Hắn dừng lại một chút, vẫn không nhịn được mà lên tiếng châm chọc: “Hôn sự tự có bà mối chuẩn bị, cô nương vội cái gì?”
Trên mặt Cố Niệm lập tức ửng lên một vầng hồng nhàn nhạt, nàng cúi đầu, tay vặn vẹo càng chặt hơn.
Tạ Nghiễn bất giác nhớ tới dáng vẻ nàng lao vào lòng hắn ngày đó, nhất thời bực bội trong lòng, nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó đi.
Một lúc lâu sau, Cố Niệm mới ấp úng: “Ta, ta… Tiểu hầu gia đừng trách tội, ta không biết, ta cũng là lần đầu thành thân.”
Tạ Nghiễn: …
Hắn không nhịn được nữa, che miệng hắng giọng, lạnh lùng nói: “Cẩn thận lời nói.”
Cố Niệm ngẩn ra, ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, ánh mắt ngập tràn vô tội, trời thấy còn thương, khiến hắn thoáng chốc thất thần.
Nàng mím môi, nghĩ đến mục đích khác của chuyến đi này, lại lấy hết can đảm nói nhỏ: “Tiểu hầu gia, ngài có thể cho ta một tín vật tùy thân không?”
Tạ Nghiễn sững sờ, thầm nghĩ nữ tử này quả nhiên to gan.
Nam nữ trao đổi vật tùy thân, tức là xem như đôi bên đã hẹn ước chung thân, xưa nay đều xuất phát từ tấm lòng, coi trọng tình cảm đôi bên, làm gì có chuyện chủ động mở miệng “xin” bao giờ.
Chắc hẳn nàng lo lắng sự tình có biến, lấy tín vật đi là có thể có một bằng chứng.
Tạ Nghiễn im lặng rất lâu, Cố Niệm bất giác toát mồ hôi lạnh, nàng không muốn chịu giày vò nữa, lại bồi thêm một câu: “Ta, ta sẽ trả lại cho ngài.”
Tạ Nghiễn lạnh lùng nhìn nàng, bất giác chau chặt mày, nhất thời không hiểu rốt cuộc nàng đang giả vờ ngây thơ trong sáng, hay là đã quá tinh thông chuyện này, quen thói đùa bỡn nam nhân trong lòng bàn tay.
Hắn chưa bao giờ tò mò như vậy, không phải đối với bản thân Cố Niệm, mà là mang theo chút khinh thường, xem nhẹ, giống như đã nhìn thấu lớp mặt nạ của nàng, mang tâm thái của người ngoài cuộc mong chờ nàng xấu mặt sau này.
Tạ Nghiễn vươn ngón tay, giật miếng ngọc bội bên hông ném về phía Cố Niệm.
Miếng ngọc bội đó trong suốt không tì vết, mặt sau khắc hai chữ Thiếu Hành, đại diện không phải là tiền bạc, mà là sự bảo chứng của Trấn Nam Hầu phủ, có thể nói là vô giá.
Ngọc bội không lệch chút nào rơi vào lòng Cố Niệm, nàng vội vàng luống cuống giữ lấy, thuận thế áp lên trước ngực.
Tạ Nghiễn thấy nàng coi trọng như vậy, bất giác ánh mắt hơi thu lại, bên môi nở một nụ cười giễu cợt. Hắn ngược lại muốn xem thử, Cố Niệm sẽ lấy ra thứ gì để trao đổi.
Nhưng ngoài dự đoán của Tạ Nghiễn, Cố Niệm chỉ cúi đầu cảm tạ, dường như không dám nán lại thêm nữa, vội vàng phúc thân từ biệt hắn.
Hắn ngỡ ngàng nhìn nàng đi bộ rời đi, bóng lưng xa dần lả lướt như khói, một vạt váy vàng rực rỡ như mùa xuân.
Tạ Nghiễn cau mày nhìn một lúc, chợt bừng tỉnh, lập tức dấy lên một tia tức giận, thầm hận nữ nhân này thật giỏi thủ đoạn, hắn suýt nữa đã trúng kế của nàng.
Hắn không vui thu hồi tầm mắt, vừa định quay về phủ, thì xa xa đã thấy một thị vệ mặc y phục gọn gàng cưỡi ngựa lao tới.
Người còn chưa đến trước mặt, hắn ta đã rất đúng quy củ mà ghìm ngựa đáp xuống đất, đi về phía trước vài bước, cung kính chắp tay hành lễ: “Tham kiến Tiểu hầu gia, Điện hạ mời ngài đến Thanh Phong Lâu gặp mặt.”
Người tới là thị vệ thân cận của Yến vương.
Tạ Nghiễn gật đầu, nói nhỏ: “Đợi ta thay bộ y phục, ngươi theo ta vào phủ.”
Cố Niệm gặp được Tạ Nghiễn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Nàng thấp thỏm bất an giấu ngọc bội trong người quay về hẻm Tuyên Liễu, vừa vặn lại đụng phải Cố Minh Chương cả người đầy mùi rượu và phấn son.
Hắn ta nhướng mày với Cố Niệm, nghênh ngang chặn đường nàng ngay trong sân.
“Nhị muội muội sắc mặt vội vã như vậy là từ đâu trở về thế?” Hắn ta say khướt mơ màng, kéo tay Cố Niệm, nàng giãy giụa không thoát, năm ngón tay run rẩy móc ngọc bội ra từ trong tay áo.
“Đại ca ca, ta vừa rồi đi gặp Tiểu hầu gia, nói chuyện với ngài ấy một lúc.” Nàng căng thẳng nuốt nước bọt, từ từ đưa miếng ngọc bội kia ra.
Cố Minh Chương vừa mới cùng đám công tử ăn chơi trác táng uống rượu mua vui về, đang định về nhà thay y phục chợp mắt một lát trong phòng, lúc này nghe thấy danh tính Tạ tiểu hầu gia, lại thấy Cố Niệm cầm một miếng bạch ngọc dương chi thượng hạng, bất giác sững sờ, một lúc lâu không hoàn hồn.
Hắn ta nghi ngờ nói: “Muội đi gặp Tạ Nghiễn sao?”
Cố Niệm cuối cùng cũng nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế, nàng lùi lại mấy bước, gật đầu nghiêm mặt nói: “Tiểu hầu gia giao vật này cho ta, còn nói hôn sự đã định, Hầu phủ sẽ tìm một bà mối đến cửa cầu hôn, bảo ta an tâm ở nhà chờ đợi.”
Nàng chỉ vào miếng ngọc bội bị Cố Minh Chương giật lấy, giọng cuối run rẩy: “Tiểu hầu gia nói đây là vật tùy thân của ngài ấy, ngài ấy đã quyết ý muốn cưới ta qua cửa, nên giữ ngọc bội lại làm tín vật giao cho ta giữ.”
Cố Minh Chương lập tức vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ, hắn ta cố gắng mở to mắt, nhận diện kỹ càng chữ viết trên miếng ngọc bội, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Hôm nay hắn ta nổi ý trêu ghẹo chẳng qua là nhận ra sự do dự của Cố Niệm, muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, càng tự cho rằng Tạ Nghiễn không hề để Cố Niệm ở trong lòng, hắn ta ở giữa phá rối hủy hoại thanh danh của Cố Niệm, sự việc ầm ĩ lên, hôn sự hủy bỏ, mỹ nhân xinh đẹp yếu ớt này sau này sẽ chỉ có thể bị nhốt trong trạch viện mặc hắn ta đùa bỡn.
Nhưng chưa đầy nửa ngày trôi qua, tình thế đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cho dù Cố Niệm không nhất định nói thật, nhưng miếng ngọc bội này lại không thể làm giả được.
Bất luận Cố Niệm dùng thủ đoạn gì để lấy được ngọc bội, hắn ta đều kiêng dè quyền thế của Tạ gia, nếu hai bên ăn ý phối hợp diễn kịch thì thôi đi, nhưng Cố Niệm rõ ràng không muốn thuận theo ý hắn ta.
Tín vật của Hầu phủ ở đây, hắn ta sao dám dễ dàng làm càn?
Lòng Cố Minh Chương nặng trĩu như đá, sắc mặt phức tạp, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười trả ngọc bội lại vào tay Cố Niệm, “Nhị muội muội gả vào cao môn, tình đầu ý hợp với Tiểu hầu gia, sau này đừng quên nâng đỡ huynh trưởng nhé.”
Cố Niệm vội cất kỹ ngọc bội, phúc thân qua loa cười với hắn ta một cái, rồi vội vàng rời khỏi tiền viện như chạy trốn.
Nàng tự biết Cố Minh Chương vô cùng thông minh, bây giờ chỉ vì say rượu nên nhất thời bị thân phận của Tạ Nghiễn dọa sợ, đợi hắn ta tỉnh táo lại từ từ suy ngẫm, sẽ có thể nhận ra lời nói của Cố Niệm có rất nhiều sơ hở.
Nàng không dám nán lại trong nhà nữa, gọi Thanh Tâm thu dọn hành lý, quyết định dọn đến dược đường ở tạm một thời gian.
Thanh Tâm biết được đầu đuôi sự việc, nhớ lại đủ mọi điều kỳ quặc trước đây, cuối cùng cũng có chút manh mối.
Cố Minh Chương trước nay là kẻ ph*ng đ*ng trăng hoa, đối với người ngoài mà nói, bọn họ dù sao vẫn còn một tầng thân phận huynh muội, Thanh Tâm trước kia không nghĩ theo hướng xấu, là ngầm thừa nhận Cố Minh Chương không đến mức to gan tày trời như vậy.
Bây giờ chủ tớ hai người đối chiếu lại lời nói, đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thanh Tâm vẫn còn sợ hãi đi theo sau Cố Niệm thu dọn, vừa quay đầu, thấy nàng đem từng chiếc váy đã giặt đến bạc màu gấp lại gọn gàng, trong lòng bỗng dưng như bị tảng đá lớn đè nặng.
Những năm này chủ tớ hai người nương tựa lẫn nhau, Cố gia xảy ra biến cố, nhị phòng đắc thế, nàng ta trơ mắt nhìn Cố Niệm từ tiểu thư biến thành nha hoàn, cái tuổi đáng lẽ phải đọc sách hưởng lạc, lại tháo bỏ trâm cài châu báu lụa là mà một lòng dốc sức vào dược đường học cách buôn bán.
Nàng ta bất lực, chỉ mong Cố Niệm có thể sớm ngày giải thoát, nhất thời không kìm được mà đỏ hoe mắt, vội xoay người đi không để người khác nhìn thấy.
Hai người vội vã rời đi trước khi Vương di nương gây khó dễ.
Dược đường Đổng Ký là của hồi môn mà dưỡng mẫu Đổng thị kế thừa từ nương gia, ở khu vực phố Du Lâm thành Đông cũng coi như có chút tiếng tăm. Lúc Đổng thị còn tại thế rất giỏi kinh doanh, bà sớm đã mua bốn gian hàng bên cạnh dược đường, tự dùng một gian, còn lại cho thuê.
Phố Du Lâm rất đông đúc, chỉ riêng tiền thuê đã rất đáng kể, bao nhiêu năm nay, mấy miệng ăn Cố gia cộng thêm đám tôi tớ nha hoàn trong viện đều dựa vào Đổng Ký nuôi sống. Đương nhiên, từ sau khi dưỡng phụ mẫu qua đời, số tiền thuê này đều rơi cả vào túi Vương di nương, Cố Niệm một chút cũng không được động vào.
Dược đường có một đầu bếp nữ giúp việc, chuyện ăn ở ba bữa của các nàng không thành vấn đề, nhưng hôm nay nàng không báo trước, bà ấy không biết tối nay nhiều hơn hai người ăn cơm.
Cố Niệm vốn có tính không muốn làm phiền người khác, bèn dẫn nha hoàn đến Thanh Phong Lâu gần dược đường ăn tạm một bữa.
Cũng chính lúc này, Yến vương Lý Hoài đứng trên bậc cửa, kéo tay áo Tạ Nghiễn một cái.
Tạ Nghiễn nhướng mày nhìn hắn ta một cái, giơ tay gạt năm ngón tay của hắn ta ra “Sao thế?”
Lý Hoài nén ý cười, ghé sát người tới nói nhỏ: “Thiếu Hành, nhìn xem đó có phải phu nhân của ngươi không?”
Tạ Nghiễn nhìn theo ánh mắt của hắn ta quay đầu lại, trông thấy gò má nghiêng của Cố Niệm, nàng đang đứng trước xửng hấp thật lớn, hứng khởi kéo tiểu nhị gọi điểm tâm.
Tạ Nghiễn hơi cau mày.
Trong vòng một ngày gặp nhau hai lần, thần thái của Cố Niệm hoàn toàn khác biệt, bây giờ thấy nàng đang hứng thú, xem ra là tâm tưởng sự thành nên vô cùng đắc ý, hắn chỉ nghĩ nữ tử này quả nhiên diễn một vở kịch rất hay.
Hắn thu lại ánh mắt lạnh lùng, lườm Lý Hoài một cái, nhàn nhạt nói: “Cẩn thận ta đánh gãy răng của huynh.”
Lý Hoài toe toét cười: “Ngươi dám à, ta là biểu ca của ngươi đấy.”
Tạ Nghiễn giơ tay lên, Lý Hoài theo phản xạ né đi, nhận ra Tạ Nghiễn chỉ dọa người, bất giác “hít” một tiếng “Tiểu tử nhà ngươi giỏi rồi phải không?”
Hắn ta khoác vai Tạ Nghiễn, đẩy đẩy đưa hắn vào Thanh Phong Lâu.
