Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 21: Cuộc cãi vã



Cố Niệm ngây ngẩn nhìn vị Thi cô nương kia, nhất thời kinh ngạc, trong đầu chợt hiện lên một ấn tượng mơ hồ.
Bách tính đều biết Đại Thịnh triều có một Thi gia trung liệt, phụ tử cùng tòng quân, người làm tướng, kẻ lên kế sách, quả thực trung gan nghĩa đảm. Nghe nói phụ tử Thi gia bị địch tính kế bắt làm tù binh, nhưng thà chết không hàng, cuối cùng không chịu nổi tra tấn mà lấy thân tuẫn quốc, chỉ bỏ lại một vị cô nương bơ vơ khổ sở.
Cố Niệm ban đầu không nghĩ tới Thi Diệu Nhân chính là hậu nhân của Thi gia, vừa rồi nghe Giả Huệ Vân nói vài câu, lại ngầm quan sát thấy nàng ta và Tạ Nghiễn dường như vô cùng thân quen.
Nghĩ lại, dường như cũng không có gì không ổn, Tạ hầu vốn cũng xuất thân từ sa trường, hai nhà tướng tài qua lại với nhau cũng không có gì lạ.
Nhưng Tạ Nghiễn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, nàng không hề biết về các mối giao du qua lại của hắn, nếu quan hệ hai người thân thiết, mà nàng lại không chủ động bắt chuyện với Thi Diệu Nhân, nhất thời không khỏi cảm thấy thất lễ.
Thi Diệu Nhân nhận ra ánh mắt của Cố Niệm, nhưng sắc mặt không có gì khác lạ, chỉ cười nhạt với Giả Huệ Vân: “Huynh trưởng thường đọc sách rất nhanh, đọc qua một lần còn thích chú thíchthêm. Đã lâu không có hồi âm, xem ra là sớm đã quên chuyện này rồi.”
La thị len lén liếc nhìn Cố Niệm, quay đầu cười lớn nói: “Các ngươi đang nói chuyện gì thế? Sao không chia sẻ cùng các tỷ muội một chút?”
Giả Huệ Vân lanh miệng: “Là nói lần trước ở Vạn Hoa yến, Diệu tỷ tỷ và Tiểu hầu gia nói về cuốn sách mới xem gần đây. Bọn họ vừa hay cùng xem một cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký”, thế là hẹn xem xong sẽ nói một chút cảm ngộ. Vừa rồi ta nhớ ra nên hỏi Diệu tỷ tỷ, hóa ra tỷ ấy vẫn chưa nhắc với Tiểu hầu gia!”
Cố Niệm lần này cuối cùng cũng nghe rõ ràng.
Sắc mặt nàng hơi thay đổi, rõ ràng muốn vờ như không để tâm, nhưng ngón tay đặt trên đầu gối lại lo lắng vân vê vạt váy.
Nàng cúi đầu, trước mắt bỗng nhiên lướt qua cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” viết đầy chú thích kia, trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ khó xử vô cùng.
Hóa ra lại là nàng lại làm chuyện không đúng lúc nữa rồi…
Nhiếp Xu Nhi dường như nhìn ra sự bất an của nàng, không khỏi khẽ chớp hàng mi dài, ngay sau đó lấy khăn tay che miệng, cười nhạt nói: “Ui chao, sách gì mà đáng để hai vị nhung nhớ như vậy? Nói cứ như thể cả kinh thành chỉ có một bản duy nhất hiếm hoi đến thế! Không được, lát nữa ta phải về hỏi Yến vương gia nhà chúng ta, không thể để thua được!”
Nhiếp Xu Nhi khéo léo chuyển hướng, khiến cả bàn tiệc vang lên một tràng cười mắng yêu nói ta nàng quá lời, Yến Vương phi đã tự hạ mình như vậy, nào còn ai dám tiếp lời.

Chỉ có Giả Huệ Vân là ngựa non háu đá, vội cười toe toét: “Trong đám tỷ muội chúng ta, chỉ có Diệu tỷ tỷ là đọc nhiều sách, học vấn cao. Hôm đó tỷ ấy nói đọc sách này lĩnh ngộ được rất nhiều, Tiểu hầu gia liền tò mò hỏi thêm vài câu, làm gì có chuyện thắng thua gì ở đây.”
Nhiếp Xu Nhi cười một tiếng, ngước mắt nhìn nàng ta, hắng giọng: “Vậy cũng đúng. Đáng tiếc ta xem sách chỉ xem cho mới lạ, vẫn là du hồ đánh mã cầu thú vị hơn.”
Giả Huệ Vân không hiểu ý châm chọc ngầm của Nhiếp Xu Nhi, cười hì hì nói: “Ta cũng giống Vương phi tỷ tỷ, cũng thích đánh mã cầu hơn! Chuyện đọc sách học hành quả thực là không lợi hại bằng Diệu tỷ tỷ.”
Một tràng lời này nói khiến La thị như ngồi trên đống lửa, hận không thể lập tức khâu miệng Giả Huệ Vân lại.
Vị biểu cô nương này nương gia làm nghề buôn, năm đó gả cho Giả thị nhị lang mang theo của hồi môn ngàn vàng, thật sự đáng kinh ngạc. Lại vì ở nhà là con út, từ nhỏ đã bị trưởng bối trong nhà nuông chiều thành quen, trước nay không biết nhìn sắc mặt người khác, nàng ta cậy mình được sủng ái, hành sự càng thêm vô pháp vô thiên.
Ngược lại, Thi Diệu Nhân khẽ nói: “Ta xem sách còn nông cạn, đâu có nhiều kiến giải như vậy, là Vân cô nương quá lời rồi.”
Nàng ta dừng một chút, như nhớ tới chuyện gì thú vị, lại cúi mắt cười nhẹ: “Trước kia cùng huynh trưởng thụ giáo (tiếp thu sự dạy dỗ) trước cửa phu tử đường, huynh trưởng thường nói xem sách không hiểu được điều cốt lõi thì chỉ có thể xem như biết chữ mà thôi, ta bị huynh ấy cười nhạo không ít đâu.”
Cố Niệm sững sờ, nhìn thẳng vào Thi Diệu Nhân, hiểu rõ người nàng ta nói chính là Tạ Nghiễn.
Nhưng quan sát lời nói, xem xét biểu cảm, lời này không phải là ghét bỏ, mà càng giống như… sự trêu đùa giữa nam nữ.
Quả nhiên, trên bàn tiệc lại vang lên vài tiếng trêu chọc hờn dỗi, Cố Niệm có chút ngồi không yên.
Trái lại, Nhiếp Xu Nhi khẽ quay mặt đi, ra hiệu bằng mắt với tỳ nữ thân cận, đối phương lập tức hiểu ý tiến lên.
Chỉ thấy nàng ta chậm rãi đứng dậy: “Ta đi tịnh thất* một lát, các tỷ muội cứ tiếp tục.”
Tịnh thất*: Nhà vệ sinh
Nhiếp Xu Nhi vừa đi, Cố Niệm lập tức rơi vào thế bối rối vì bị cô lập, không nơi nương tựa.
Nàng vừa rồi nghe mấy người vòng vo nói một hồi, trong lòng càng thêm suy nghĩ mông lung.
Nàng nghe thấy Thi Diệu Nhân gọi Tạ Nghiễn là huynh trưởng, nhưng vừa rồi khi nàng ta hành lễ lại không gọi nàng một tiếng tẩu tẩu, thậm chí còn trốn trong đám đông không hề gặp mặt nàng.
Nhưng nàng có thể đoán được vài phần từ phản ứng của mọi người, Thi Diệu Nhân và Tạ Nghiễn thật ra qua lại rất thân thiết, chỉ là, rốt cuộc thân đến mức nào thì không thể biết được.
Nàng không quen biết ai trong số những người này, do đó không có chỗ nào để hỏi thăm.

Cố Niệm đang âm thầm buồn bã, thì phía các nữ quyến lại càng nói càng hăng.
La thị đột nhiên gọi tên nàng: “Muội muội chỉ nghe mà không nói gì, người làm người chủ tiệc là ta đây có vẻ như không có quy củ rồi. Vừa nãy chúng ta đang nói vào hè đi đâu tránh nóng đấy, muội muội có chỗ nào hay không?”
Cố Niệm vừa hoàn hồn, lắp bắp nhìn La thị, lại nhìn quanh một vòng, các nữ quyến đang cắn hạt dưa, miệng mỉm cười, đều đang im lặng chờ câu trả lời của nàng.
Lòng nàng chùng xuống, khẽ nói: “Ta, ta thường hay đến sông Ngũ Lý ở ngoại ô thành để lội suối, hoặc là đến núi Bất Lưu hái chút quả dại hóng mát.”
Trong đám nữ quyến không biết là ai bật cười, tiếng cười khẽ khàng mà sắc lẻm đó đột ngột đâm vào tai Cố Niệm, nàng lập tức đỏ mặt, thầm nghĩ có lẽ mình đã nói sai điều gì đó.
La thị lộ vẻ kinh ngạc: “Sông Ngũ Lý ở đâu?” Dừng một chút “Núi Bất Lưu thì đúng là có đi qua một lần, năm ngoái công công của ta theo Thánh thượng ngự giá đến hành cung đón xuân, ta và phu quân cũng được thơm lây đi cùng, vừa hay có nghỉ chân một lát dưới chân núi.”
Cố Niệm tưởng nàng ta có hứng thú, vội cười giải thích một cách nhiệt tình: “Sông Ngũ Lý ở gần thôn Triệu Gia, trước đây ta thường cùng A nương đến gần đó thu mua dược liệu, cách thành không xa đâu. Nếu tỷ tỷ muốn đi, ta…”
Nàng chưa nói hết lời, đã bị Giả Huệ Vân cắt ngang: “Đường ở núi Bất Lưu khó đi, cũng chẳng có phong cảnh gì, chỉ vì có một ngôi chùa Hoằng Phúc cũ rích nên mới có chút hơi người, nếu không phải năm đó nương của ta nhận lời mời của trụ trì đến đó bố thí, thì cả đời này ta cũng không thể đến đó!”
Cố Niệm ngượng ngùng ngậm miệng lại, mặt dần đỏ bừng, nửa câu sau rốt cuộc cũng không thể nói ra được.
Giả Huệ Vân vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngược lại, ta và Diệu tỷ tỷ vừa mới nói, núi Tiểu Tương kia cảnh sắc bốn mùa tuyệt diệu, rất đáng để đi một chuyến!”
La thị liền cười: “Ngay cả khi ta chưa đọc cuốn sách này, nhưng sau khi đi thực tế trở về cũng phải đảm bảo với các vị tỷ muội một câu, núi Tiểu Tương quả thực rất đáng đi.”
Không ít nữ quyến đã từng đến núi Tiểu Tương cũng lên tiếng phụ họa, đều nói phong cảnh nơi đó diễm lệ, quả thực không uổng một chuyến đi.
Giả Huệ Vân thấy Cố Niệm cúi đầu không nói, liền cất tiếng: “Tạ nương tử đã từng đến núi Tiểu Tương chưa?”
Cố Niệm lặng lẽ đáp: “Ta chưa từng đi.”
Nàng mấp máy môi, vốn định nói lúc đọc sách có thấy qua, trong lòng cũng rất mong mỏi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói nên lời.
Nói nhiều hơn nữa thì có ích gì chứ? Rốt cuộc là chưa từng đi, trong sách miêu tả có đẹp đến đâu, trí tưởng tượng của nàng có chân thực thế nào, thì nàng vẫn không giống những vị quý nữ đã tận mắt chứng kiến phong cảnh tráng lệ kia.

Cố Niệm vốn tưởng đề tài sẽ kết thúc ở đây, nhưng Giả Huệ Vân hiển nhiên đã quen thói kiêu căng, nhất thời lại ăn nói không lựa lời: “Ngươi ngay cả núi Tiểu Tương cũng chưa từng đi? Chỗ đó cách Kinh đô cũng không xa. Sao ta cứ cảm thấy ngươi cái gì cũng không biết, nói chuyện với ngươi thật là không nói nổi…”
Lời này của nàng ta nói ra quá mức lớn mật và thẳng thừng, ngay cả La thị cũng không kịp đoán trước, đợi đến khi nàng ta dùng ánh mắt ngăn cản thì đã muộn.
Cố Niệm mím chặt môi dưới, nhất thời vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cảm xúc ngập tràn lồng ngực không biết giấu vào đâu, vừa ngước mắt lên, lại thấy Thi Diệu Nhân đang dùng thần sắc thản nhiên nhìn nàng.
Lòng nàng chùng xuống, có chút khó xử mà dời tầm mắt đi, nhìn thẳng vào Giả Huệ Vân, khẽ nói: “Lẽ nào mỗi người sinh ra đều biết hết mọi thứ sao? Lẽ nào trên đời này ngoại trừ người xuất thân cao quý, những người khác đều không xứng đáng được sống sao? Giả cô nương nếu đã hiểu biết nhiều như vậy, vậy cô nương có hiểu dược lý, có thể phân biệt được thuốc tốt và cây độc không?”
Sắc mặt Giả Huệ Vân cứng đờ, hiển nhiên không ngờ Cố Niệm lại dám khiến nàng ta mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Vị Đại tiểu thư tính tình kiêu căng này nào đã chịu qua cơn tức này bao giờ, lập tức tức giận đứng bật dậy “Ta không cần biết! Chỉ cần bỏ chút bạc ra để hạng người như các ngươi làm việc thay ta là được!”
La thị kinh hãi thất sắc, vội đứng dậy kéo lấy cánh tay Giả Huệ Vân, “Vân cô nương vô lễ! Mau mau xin lỗi thiếu phu nhân!”
Giả Huệ Vân tính tình rất lớn, nàng ta hất tay ra, tiếp tục nói: “Ta nói sai cái gì sao? Nàng ta chính là chưa từng đến núi Tiểu Tương, chính là cái gì cũng không biết!”
Cố Niệm nhất thời tức giận, không màng đến mọi người đang kinh ngạc bàng hoàng, càng không để ý đến lễ tiết quy củ gì nữa, nàng đẩy bàn đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám quý nữ thế gia mà nàng không thể trèo cao nổi này.
Nàng khẽ nói: “Ta đúng là cái gì cũng không biết, không bì được với xuất thân cao quý của các vị. Nếu đã không phải là người cùng đường, chúng ta cũng không cần phải miễn cưỡng ngồi chung một bàn, chư vị tự lo lấy thân.”
Nói xong, nàng khẽ gật đầu với mọi người, không đợi La thị đứng dậy giữ lại, nàng đã một mình bước ra ngoài cửa.
Động tĩnh ở sảnh phụ rất nhanh đã truyền ra ngoài, đầu tiên là nha hoàn Giả Huệ Vân mang đến đem ra làm chuyện phiếm trêu đùa riêng tư, không biết thế nào lại truyền đến tai tỳ nữ của Thẩm gia, thế là vội vàng báo cho ma ma quản giáo trong viện của Thẩm nhị gia, sợ gây ra rắc rối.
Cứ qua lại như vậy, đợi đến khi xung đột được trình báo đến phòng trà, chuyển lời đến trước mặt Thẩm Uẩn Lễ, thì câu chuyện phiếm đã sớm bị sai lệch.
Người hầu nói thiếu phu nhân Tạ gia đột nhiên rời tiệc, còn nói những lời tuyệt tình ngay trước mặt mọi người, trên bàn tiệc đã có cái vẻ không đội trời chung.
Tạ Nghiễn lập tức đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm bước ra ngoài.
Lý Hoài đuổi theo sau: “Thiếu Hành, Thiếu Hành, đừng kích động, hỏi rõ ràng rồi hãy nói!”
Hắn ta kéo không được, vừa ra khỏi viện qua dãy hành lang có mái che, lại thấy Vương phi nhà mình rõ ràng là đang trốn, ngồi cắn hạt dưa thanh tịnh trong hoa viên.
Hai người nhìn nhau trân trối, Lý Hoài kinh ngạc nói: “Nàng không ở cùng với đệ muội sao?”
Nhiếp Xu Nhi cũng sững sờ, nghe Lý Hoài giải thích một hồi, lập tức thầm kêu hỏng bét rồi.
Trước đó nàng ta không ưa nổi bộ dạng ngu xuẩn của Giả Huệ Vân, nên mượn cớ đi tịnh phòng trốn ra hoa viên tìm sự yên tĩnh. Nàng ta vốn tưởng Cố Niệm dù sao cũng là thiếu phu nhân Hầu phủ, đám nữ quyến kia dẫu có bợ đỡ kẻ cả đến đâu cũng không đến mức làm khó nàng ngay trước mặt, bây giờ tự nhiên hối hận không thôi.
Lý Hoài: “Nàng xem kìa, bây giờ chết không đối chứng, ở đó ngay cả một người đáng tin cũng không có, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Nhiếp Xu Nhi “xì” một tiếng: “Ta ghét nhất là bộ mặt hợm hĩnh của bọn họ, ngày thường cũng chỉ là nói móc mỉa mai thôi, ai mà ngờ Giả cô nương kia đầu óc thật sự có vấn đề!”
Hai người vội vàng đuổi theo, rẽ qua cửa hoa, liền thấy Tạ Nghiễn đang đứng chắp tay sau lưng cách đó không xa.
Nhìn lại lần nữa, Cố Niệm đang đứng dưới hành lang, đuôi mắt phiếm hồng, dường như sắp khóc đến nơi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...