Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 27: Cảm giác trơn mượt



Cố Niệm đứng bên xe vô cùng lúng túng, Tạ Nghiễn chỉ ở phía trước cách mấy bước.
Thi Diệu Nhân bước lên phía trước, lúc này mới phúc thân: “Tham kiến tỷ tỷ.”
Lại là một câu xưng hô không hợp lễ nghi. Chưa bàn đến tuổi tác lớn nhỏ của hai người, rõ ràng ban nãy nàng ta gọi Tạ Nghiễn một tiếng huynh trưởng, cho dù không kính xưng là Đại nương tử, cũng nên gọi một tiếng tẩu tẩu.
Cố Niệm thầm nghĩ nàng ta đã quyết tâm không có ý định chung sống hòa thuận với mình rồi.
Cố Niệm gượng cười: “Chào Thi cô nương.”
Thi Diệu Nhân không muốn hàn huyên, trái lại tự nhiên như không có người tóm lấy cổ tay Tạ Nghiễn. Tạ Nghiễn hơi cau mày, vừa định lên tiếng, chẳng ngờ Thi Diệu Nhân đã buông tay, chỉ lấy quyển “Tiểu Tương Sơn Ký” từ lòng bàn tay hắn, lật qua một lượt.
Tạ Nghiễn chỉ nói: “Quyển của muội đâu?”
Thi Diệu Nhân cười khẽ: “Tối nay huynh trưởng đến lều của muội lấy nhé.”
Lời này càng không có thể thống quy củ. Triều Đại Thịnh nam nữ tuy không quá câu nệ, nếu nói là chàng có tình thiếp có ý thì cũng không có gì không ổn, nhưng hiện giờ nam đã thành thân nữ chưa xuất giá, ở riêng một phòng thì cần phải tránh hiềm nghi.
Cố Niệm ngây ngốc nhìn Thi Diệu Nhân, lại nghe Tạ Nghiễn nói: “Để ta bảo nha hoàn đi một chuyến.”
Thanh Tâm còn chưa kịp phản ứng, ngược lại Nguyệt Mai tai thính mắt tinh, lập tức cúi người vâng dạ, nhận lấy việc này.
Thi Diệu Nhân lời đến bên miệng lại bị chặn lại, bèn nhìn theo tiếng nói, thấy nha hoàn kia tuổi còn non nớt, giờ đang cúi đầu cung kính đứng bên cạnh Cố Niệm.
Nàng ta bất giác sắc mặt hơi lạnh đi, nhưng miệng vẫn ngậm cười: “Như vậy cũng tốt.”
Nói chuyện phiếm cũng không tiện nói nhiều, các xe lần lượt được sắp xếp ổn thỏa, các triều thần đều dẫn theo gia quyến đến các biệt viện khác nhau để nghỉ ngơi, sau đó các thần tử phải đến lều lớn diện kiến Thánh thượng, nữ quyến thì lo liệu việc nhà, sau đó lại tụ họp.
Cố Tuyết Ngưng sau khi xuống xe liền bị Cố Minh Chương sai người dẫn đi, nói là không tiện làm phiền Tiểu hầu gia nữa, nàng ta đi theo huynh trưởng ra vào sẽ tránh được phiền phức.
Cố Niệm cầu còn không được, tảng đá lớn trong lòng hơi hạ xuống, suốt đường đi theo Tạ Nghiễn về biệt viện.
Nơi này rộng rãi, nằm sát cạnh nơi ở của mấy vị Hoàng tử, có thể thấy địa vị của nhà họ Tạ rất tôn quý.
Hai người chân trước vừa sắp xếp xong, phu thê Yến vương chân sau đã chủ động tìm đến.
Lý Hoài vừa vào cửa liền nói: “Thiếu Hành, Phụ hoàng triệu kiến các đại thần ở lều lớn, chúng ta cũng nhanh chân lên.”
Tạ Nghiễn gật đầu, nhìn Cố Niệm, muốn nói lại thôi. Cuối cùng ánh mắt lướt qua mặt Nhiếp Xu Nhi, ra hiệu bằng ánh mắt với nàng ấy, đối phương lập tức hiểu ý.
Nam nhân tự có việc bận của họ, Nhiếp Xu Nhi liền kéo Cố Niệm cùng uống trà, yên lặng chờ hạ nhân sắp xếp hành lý.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, một tách trà đã uống xong, ngoài lều bỗng có một cung nữ đến: “Vương phi nương nương, Tạ nương tử, Khang nhị phu nhân của Thẩm gia đang hẹn mọi người chơi mã cầu sai tỳ tử đến hỏi hai vị có thể nể mặt tới không.”
Nhiếp Xu Nhi tính tình vốn ham chơi nhất, vốn cũng quen biết các nữ quyến này nhiều năm, tuy không được coi là khuê mật nhưng cũng thường xuyên qua lại bầu bạn, lập tức kéo tay Cố Niệm nhận lời.
Cố Niệm không thể từ chối, trước nay cũng không muốn làm mất lòng tốt của ai, huống hồ, nếu nàng thật sự định làm một đôi phu thê tốt với Tạ Nghiễn, sau này khó tránh khỏi phải qua lại.
Hai người chưa thay đổi y phục, chỉ đi xem tình hình trước.

Góc phía đông của khu vực săn bắn do cấm quân canh gác vây quanh, tạo thành một khu đất trại bằng phẳng được che chắn, trong đó có một khoảng đất trống được dùng làm sân đấu mã cầu.
Lúc Cố Niệm và Nhiếp Xu Nhi đến đã thấy không ít nữ quyến, các nàng đều mặc y phục mã cầu tay hẹp cổ tròn, bên tay ai nấy đều cầm gậy dài múa thử.
Y phục mã cầu gọn gàng khỏe khoắn, càng làm nổi bật vóc dáng thướt tha của các nàng, trong đó La thị xoay người lại, vừa nhìn thấy Nhiếp Xu Nhi liền tiến lên đón: “Vương phi nương nương nể mặt, hôm nay chúng ta được chiêm ngưỡng phong thái rồi.”
Lại quay đầu cười nhìn Cố Niệm: “Muội muội vóc dáng không tệ, chắc cũng là cao thủ đánh mã cầu.”
Cố Niệm vội lắc đầu: “Tỷ tỷ quá khen rồi, ta không biết chơi đâu.”
La thị thân mật kéo nàng qua “Trước mặt các tỷ muội không được tự khiêm tốn đấy nhé!”
Đang nói chuyện, Cố Niệm quay mắt nhìn thấy Giả Huệ Vân đang đứng ở đằng xa, nàng ta vậy mà cũng đi theo Thẩm gia đến buổi chuyến đi săn.
Chỉ là lần chạm mắt này, Giả Huệ Vân lại lạnh lùng quay đầu đi, thậm chí còn đi ra xa hơn một chút, dường như cố ý muốn tránh né Cố Niệm.
Trong lòng nàng có chút khó hiểu, chỉ nghĩ chắc Giả Huệ Vân lười qua lại với mình, đôi bên mắt không thấy tâm không phiền.
Bên kia Thi Diệu Nhân cầm gậy tiến lên, lần lượt hành lễ, lại nũng nịu với Nhiếp Xu Nhi: “Tỷ tỷ mới là cao thủ đánh mã cầu, hồi nhỏ chúng ta cùng nhau lập đội thi đấu, ngay cả Yến vương điện hạ cũng phải thua nhường mấy phần.”
Nhiếp Xu Nhi cười lớn: “Lý Hoài đương nhiên không bằng ta, cũng chỉ có Tạ Thiếu Hành là cố chấp, nhất quyết phải tranh thắng thua, không biết xấu hổ!”
Cố Niệm cụp mắt không nói, hóa ra bốn người bọn họ quen biết nhau từ nhỏ…
Trong lòng nàng bỗng dưng bất an, nói như vậy, Nhiếp Xu Nhi hẳn là thân thiết với Thi Diệu Nhân hơn nhỉ? Vừa chuyển ý nghĩ lại chỉ đành tự giễu, nói cho cùng, nàng với những quý nữ này, ai cũng chẳng được coi là quen thân.
Sau đó phỏng đoán vô cớ kia lại trào dâng, rốt cuộc, Thi Diệu Nhân và Tạ Nghiễn có tình ý gì?
Nhiếp Xu Nhi nổi hứng, vui vẻ đồng ý tham gia sân đấu, lại kéo Cố Niệm đi cùng, nói hôm nay dẫn nàng đoạt giải nhất thắng lớn trở về.
Cố Niệm đành phải chiều theo ý nàng ấy.
Nàng thay một bộ y phục mã cầu nền trắng, viền áo và cổ tay áo thêu viền đỏ thẫm, tóc xanh búi cao, trông vô cùng rạng rỡ, lại có một vẻ anh khí khác của nữ nhi.
Mọi người bước vào sân cát, mã phu đều dắt tuấn mã đến chờ bên cạnh.
*Mã phu*: Người chăn ngựa
Cố Niệm trong lòng thấy sợ, nàng cưỡi ngựa thì giỏi, nhưng đánh mã cầu lại là lần đầu tiên.
Bên này nàng cầm gậy dài không biết phải làm sao, thì lại thấy Nhiếp Xu Nhi đã vung gậy lên, thử thân thủ, quả bóng nhỏ kia bị đá văng ra, bay vào lỗ cầu môn, thu hút một tràng reo hò.
Nàng hơi kinh ngạc, cũng học đòi theo mèo vẽ hổ hơi xoay cổ tay một chút, cố gắng học lỏm, nhưng vẫn không đúng cách.
Bên cạnh bỗng nghe một tiếng cười khẩy, nàng im lặng quay đầu, chỉ thấy cô nương áo xanh bên cạnh Thi Diệu Nhân đang che miệng nhìn trộm, rõ ràng đã thấy bộ dạng lúng túng của nàng.
Cố Niệm không khỏi hoảng hốt quay mặt đi, bên tai mơ hồ có tiếng giễu cợt theo gió bay tới.
“Trời ơi tổ tông của ta ơi, Tiểu hầu gia lại cưới một vị phu nhân như vậy. Nếu đổi lại là huynh trưởng chẳng ra gì trong nhà ta cưới người tẩu tẩu này, ta cũng vạn lần không muốn…”
Lại có người nói: “Ngươi lần trước không đến tiệc cưới nhà họ Thẩm, lúc đó nàng ta cũng bị hỏi gì cũng không biết, Vân cô nương chẳng qua nói chuyện thẳng thắn hơn chút, nàng ta còn tức giận xấu hổ không cho người ta nói nữa!”
“Không thể nào… bụng dạ thật hẹp hòi, không có chút dáng vẻ thanh cao nào!”
Cố Niệm lập tức nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế cơn khó chịu đó, nàng nhớ lại lời khuyên của Tạ Nghiễn lúc trước, nàng đã ra khỏi cửa nhà, chính là đại diện cho thể diện của Hầu phủ, tuyệt đối không thể thất lễ lần nữa…
Giữa lúc mờ mịt bối rối, lại nghe Thi Diệu Nhân đáp: “Hôm đó đúng là Vân muội muội ăn nói không kiêng dè, huống hồ học không phân trước sau, có thành tựu không nằm ở sớm hay muộn, đánh mã cầu luyện tập nhiều là ổn, làm sao biết được trình độ sau này thế nào?”
Cố Niệm sững sờ, ngạc nhiên vì Thi Diệu Nhân lại lên tiếng giúp đỡ.
Nàng do dự đưa mắt nhìn sang, quả nhiên mấy người bên đó cười gượng, không dám mở miệng nói bừa nữa.
Lòng Cố Niệm chưa yên, còn chưa biết nên cảm kích hay nên nghi ngờ, bên người bỗng nhiên áp sát một luồng hơi ấm, tay phải của nàng vẫn đang cầm gậy, một bàn tay lớn nhẹ nhàng phủ lên, hơi dùng sức, dần dần xoay hướng cổ tay nàng.
Bộ công phục thẳng thớm cọ xát vào bộ y phục mã cầu mềm mại của nàng, một tràng tiếng động nhỏ, vô cùng mờ ám.
Nàng sững sờ, thân thể cứng đờ không còn sức lực, người nọ hơi cúi xuống, cằm lướt qua ngọn tóc nàng, giọng nói trầm trầm truyền vào tai: “Cổ tay dùng sức, cánh tay vung ra.”
Dứt lời, Cố Niệm chỉ cảm thấy cơ thể bị kéo về phía trước, một tiếng “sột” trầm đục, quả bóng tròn dưới chân bị đánh mạnh ra, nảy lên bay vào lỗ cầu môn, trúng ngay hồng tâm cách đó mấy trượng.
Một cú trúng đích, Cố Niệm ngơ ngác nhìn quả bóng tròn đã biến mất, tim đập thình thịch.
Tạ Nghiễn đã hơi nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn đứng rất gần nàng, bàn tay ấm áp kia thuận thế lướt lên trên, vuốt qua cánh tay đang hơi cong của nàng, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, một sự cổ vũ không lời.
“Nàng thử xem, nắm được đểm cốt yếu trong đó sẽ biết đánh bóng không khó.”
Lòng Cố Niệm chấn động, vừa vui mừng, vừa cảm động, cảm nhận được mấy phần ngọt ngào mấy phần chua xót, tâm tư phiêu đãng trăm mối ngổn ngang, giống như chiếc lá nổi trôi giữa cơn mưa bão và vòng xoáy, mắt thấy sắp bị kéo xuống đáy nước, lại đột nhiên bị một sợi dây thừng từ từ chặn lại, cuối cùng cập bến.
Nàng gật đầu, thử vận sức đánh bóng, lần này đương nhiên không bằng Tạ Nghiễn, nhưng quả bóng tròn kia cũng hơi qua lỗ cầu môn, tuy không trúng bia, nhưng biểu hiện đã không tệ.
Tạ Nghiễn bật cười khe khẽ, đi sang một bên, Cố Niệm vui mừng khôn xiết, vội quay đầu nhìn hắn.
Lại thấy hắn đang ngước mắt nhìn về phía không xa, cong môi cười với Thi Diệu Nhân.
Cố Niệm sững sờ, bỗng có một sự bối rối khó kìm nén, nàng không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng… vừa rồi Thi Diệu Nhân giải vây cho nàng, chẳng lẽ là vì nhìn thấy Tạ Nghiễn sao?
Trong lòng lập tức chua xót vô cùng, tay cũng từ từ hạ xuống.
Nhiếp Xu Nhi bước lên: “Tạ Thiếu Hành, hắn chỉ thích thể hiện thôi!”
Lý Hoài cười: “Hắn trước nay vẫn vậy, trên sân đấu thích ganh đua hiếu thắng, không thắng được trận đấu thì thề không bỏ qua.”
Tạ Nghiễn liếc hắn một cái, lại nói với Cố Niệm: “Lát nữa nàng cứ đi theo A Xu là được, bản lĩnh đánh mã cầu của tẩu ấy trong đám nữ nhân có thể xếp hàng đầu.”
Cố Niệm vốn định uyển chuyển từ chối, lại nghe Tạ Nghiễn đã thay nàng sắp xếp ổn thỏa, để tránh lời ra tiếng vào, bèn yên lặng gật đầu.
Thi Diệu Nhân từ xa nhìn đôi tân nhân này, đáy lòng lướt qua một tia chua xót, bốn người vốn thường đi cùng nhau nay đã thay đổi, nàng ta vốn nên là người trong cuộc, hôm nay lại bị bài xích ra ngoài một cách xa lạ.
Nàng ta đè nén phiền muộn, ngầm nghiến răng, miệng nở nụ cười bước lên: “Huynh trưởng thiên vị tỷ tỷ quá, nếu đã có Yến vương phi làm đội trưởng, vậy huynh cùng đội với muội đi, thi đấu cũng mong lấy được giải thưởng.”
Nhiếp Xu Nhi lập tức nhíu mày, nhìn nàng ta đầy ẩn ý không nói gì, lại trao đổi ánh mắt với Lý Hoài, thấy hắn ta lặng lẽ nhún vai.
Mấy người tuy quen nhau từ nhỏ, nhưng sau khi Nhiếp Xu Nhi xuất giá liền ít qua lại với Thi Diệu Nhân, ký ức về nàng ta vẫn dừng lại ở quá khứ. Nàng ta trước đây dịu dàng dễ mến, nhàn nhã hiền thục, nói chuyện càng không kiểu cách thần bí, mấy lần giao tiếp gần đây, chỉ cảm thấy nàng ta dường như đã thay đổi.
Cố Niệm bị kẹp ở giữa, không biết hai người có ý gì, đành phải im lặng cúi đầu.
Tạ Nghiễn chỉ nhàn nhạt nói: “Ta còn có việc.”
Nhiếp Xu Nhi nhân cơ hội tiến lên kéo Cố Niệm, lại cười với mọi người: “Các vị yên tâm, ta lâu rồi không đánh nên tay nghề cũng lạ lẫm rồi, còn phải chú ý chăm sóc muội muội đáng yêu này của ta nhiều hơn. Các ngươi nghĩ xem, lỡ mà va chạm bị thương, Tiểu hầu gia chẳng phải sẽ hỏi tội ta sao? Lần này đánh mã cầu các tỷ muội chơi cho vui vẻ thôi mà.”
Một tràng lời nói làm gương mặt xinh xắn của Cố Niệm ửng đỏ, lại định từ chối nói hay là không tham gia nữa, nhưng bị Nhiếp Xu Nhi dùng ánh mắt chặn lại.
Tạ Nghiễn khẽ hừ một tiếng, không đấu võ mồm với nàng ấy, cùng Lý Hoài lui sang một bên, Tần Trọng Văn vội vàng tiến lên cúi người nói nhỏ, bọn họ dường như thật sự có việc quan trọng cần bàn.
Thi Diệu Nhân ủ rũ cụp mắt, sắc mặt không có gì khác thường, quay đầu gọi mọi người lên ngựa.
Lý Hoài lơ đãng nghe mấy câu, quay đầu nhìn tình hình trên sân một lúc, trêu chọc: “Đệ muội cưỡi ngựa cũng khá đấy, cũng có thể giúp Xu Nhi giành được mấy vị trí, đâu có tệ như lúc đầu nói.”
Tạ Nghiễn: “Không ai nói nàng ấy tệ.”
Lý Hoài thấy giọng điệu của hắn hơi thay đổi, tò mò nói: “Không hờn dỗi nữa à? Ta đã nói rồi, phu thê nhau đầu giường làm lành cuối giường, huống hồ ta thấy chuyện này chính là hiểu lầm, đệ muội chắc là có ý tốt chăm sóc muội muội, tuyệt đối không nghĩ sâu xa.”
Tạ Nghiễn im lặng hồi lâu, không để ý đến suy đoán của Lý Hoài.
Ra ngoài tỏ ra yếu đuối, chẳng phải là làm mất mặt Tạ tiểu hầu gia hắn sao, hắn đương nhiên không chịu nổi. Huống hồ hắn cũng không nỡ nhìn dáng vẻ đáng thương của Cố Niệm, nghĩ đến việc nàng đã tốn tâm tư may hộ oản để lấy lòng, bất giác nhất thời mềm lòng ra mặt giúp nàng.

Hai người nói chuyện phiếm xong, chuyển sang bàn bạc chính sự.
Ngày mai bắt đầu cuộc đi săn lớn, Tạ Nghiễn phải kiểm tra toàn bộ vũ khí và ngựa trong các doanh trại, còn phải vào khu rừng săn bắn sơ bộ để thăm dò trước khi trời tối, đảm bảo không có sơ suất gì.
Lý Hoài điều động mười thị vệ tâm phúc của Yến vương phủ đến hỗ trợ, sự việc được giao phó xong, Tạ Nghiễn không tiện trì hoãn thêm, vừa chuẩn bị nhấc chân rời đi.
Lại thấy tình hình trên sân đột nhiên thay đổi.
Cố Niệm nhân cơ hội vung gậy, ngay lúc cúi người không may bị cô nương áo xanh ban nãy đụng vào mông ngựa.
Nàng mất thăng bằng trong giây lát, quả bóng lập tức bay lệch, văng thẳng về phía Thi Diệu Nhân ở cách đó không xa.
Cú này làm cát bụi bay mù mịt, vừa nhìn đã biết thế đi rất mạnh, người trên ngựa đã không kịp né tránh, nhất định phải hứng chịu cú này, nặng nhẹ khó mà nói được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Nghiễn đoạt lấy cung tên bên hông thị vệ của Yến vương, lập tức giương cung bắn gấp, ngay lúc Thi Diệu Nhân ghì cương ngựa, quả bóng tròn kia đã bị mũi tên sắc bén xuyên thủng, kéo theo đà lao tới của mũi tên bay ngang về phía trước, sượt qua y phục của nàng ta.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc chấn động, thầm thán phục tài bắn tên tuyệt diệu của Tạ Nghiễn, lại vô cùng may mắn vì Thi Diệu Nhân không bị gì nghiêm trọng.
Thi Diệu Nhân bị dọa sợ hãi, ngơ ngác ngồi trên lưng ngựa hồi phục lại tinh thần một lúc, trong hai mắt lại dâng lên hơi nước, các nữ quyến bên cạnh nàng ta vội vàng vây lại dịu giọng an ủi.
Hỗn loạn nổi lên bốn phía, nhưng lúc này lại không ai phát hiện, Cố Niệm đã bị cô nương áo xanh kia đụng ngã ngựa, ngã mạnh xuống bãi cát, giờ phút này đau đến không đứng dậy nổi.
Cuối cùng lại là Tần Trọng Văn mắt tinh, phát hiện con ngựa Cố Niệm cưỡi dường như đã mất kiểm soát, lại đang cắm đầu đi càng lúc càng xa.
Hắn ta cau mày thầm nghĩ không ổn, vội thấp giọng nhắc nhở: “Công tử, thiếu phu nhân hình như bị ngã ngựa rồi?”
Ánh mắt Tạ Nghiễn trầm xuống, mấy bước tiến vào bãi cát, liền thấy Cố Niệm đang khó khăn chống nửa người dậy, khăn trùm đầu của nàng đã sớm tuột ra, tóc đen hơi rối, dường như muốn vén vạt áo dài lên xem vết thương thế nào, lại ngại không nhã nhặn nên chần chừ không động.
Hắn còn chưa kịp bước đến bên cạnh nàng, đã thấy Nhiếp Xu Nhi vội vàng nhảy xuống đất, mấy bước chạy tới trước mặt.
“Tổ tông của ta ơi! Sao ngã thành thế này mà cũng không la lên một tiếng? Muội muốn làm ta tức chết à!” Nhiếp Xu Nhi tức đến mặt đỏ bừng, vội vỗ lưng nàng, nhất thời cao giọng không kiềm chế được, thu hút không ít ánh mắt.
Những nữ quyến kia vốn còn định an ủi Thi Diệu Nhân xong sẽ đến hỏi tội, thấy tình hình này cũng đành phải thầm thì thầm thì mấy câu, không tiến lên tìm chuyện nữa.
Cố Niệm đau đến không nói nên lời, vừa gắng sức xua tay, vừa cố gắng nặn ra nụ cười, lập tức mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhiếp Xu Nhi đau lòng không thôi “Đau ở đâu? Chỉ ra được không? Ta sợ muội ngã vào lưng, không dám tùy tiện đỡ muội dậy, sợ làm vết thương nặng thêm.”
Cố Niệm gật đầu, ngón tay run rẩy chỉ về phía vai trái, vừa rồi trọng tâm của nàng hướng về phía trước, lúc muốn tự bảo vệ mình đã muộn mấy phần, bả vai đập mạnh xuống bãi cát, nửa người bị chà xát mạnh, ngược lại eo và chân sau khi hồi phục một lúc đã không còn đau như trước.
Nhiếp Xu Nhi sững sờ, chỗ bị thương đó thật sự không tiện xem xét trước mặt mọi người, bèn từ từ đỡ nàng đứng dậy, ngước mắt lên mới thấy Tạ Nghiễn đã đi đến trước mặt.
Nàng ấy thở dài: “Lần này không thể trách ta.”
Tạ Nghiễn liếc nhìn nàng ấy, không đáp lời, thấy chiếc áo dài màu trắng sạch sẽ của Cố Niệm đã nhuốm bụi vàng, bên sườn còn bị chà xát rách ra một đường chỉ nhỏ, may mà vết rách không rõ ràng lắm.
Hắn trầm giọng hỏi: “Còn đi được không?”
Cố Niệm thử nhấc chân, hông và eo hơi nhức mỏi, nhưng cũng không đến mức không đi nổi một bước, bèn yên lặng gật đầu.
Nhiếp Xu Nhi cau mày, cảm thấy Tạ Nghiễn thật không hiểu phong tình, vừa định mở miệng dạy dỗ một phen.
Ai ngờ Lý Hoài lại gần nắm lấy tay nàng ấy “Nàng không sao chứ?”
Nhiếp Xu Nhi cười toe toét: “Ta thì có thể có chuyện gì chứ.”
Chủ đề cứ thế bị bỏ lỡ.
Bên này Thi Diệu Nhân đã khóc xong, vừa lật người xuống ngựa muốn nói lời cảm ơn với Tạ Nghiễn, ai ngờ vừa quay người lại đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Ngay cả phu thê Yến vương và Cố Niệm cũng đã không còn ở sân cát, cô nương áo xanh bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Thế tử gia đỡ ả nữ nhân quê mùa kia quay về rồi, ngươi xem…”
Cánh tay khẽ giơ lên, chỉ về phía không xa, chỉ thấy Cố Niệm bước chân loạng choạng dựa vào lòng Tạ Nghiễn, từng bước từng bước đi về phía trước.
Ánh mắt Thi Diệu Nhân khẽ đảo, lại nói: “Ngươi cẩn thận lời nói, nàng ấy là Thế tử phu nhân, đâu thể để ngươi nói bậy.”
Nữ tử kia thấy khiêu khích không thành, cười ngượng ngùng, quay đầu dắt ngựa rời đi cùng các nữ quyến khác.

Cố Niệm được Tạ Nghiễn dìu đi về, Tần Trọng Văn bị phái đi Thái y viện tìm người giúp đỡ.
Hai người suốt đường không nói gì, Cố Niệm nén đau cũng không lên tiếng, đi hết đoạn đường này đã mồ hôi lạnh ròng ròng đến nỗi áo trong ướt đẫm, dính vào vết thương bên sườn vừa ngứa vừa rát, vô cùng khó chịu.
Đến khi Tạ Nghiễn đỡ nàng vào biệt viện, đã thấy gương mặt xinh xắn của nàng trắng bệch, đau đớn không chịu nổi, bất giác sững sờ: “Nàng cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì?”
Cố Niệm nhất thời không nói nên lời, rất vất vả mới nặn ra được mấy chữ: “Vốn dĩ không đau.”
Tạ Nghiễn đã bế ngang nàng lên, sải bước đi vào trong phòng.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng xông lên hỏi: “Cô nương sao thế này?”
Tạ Nghiễn không đáp, chỉ dặn: “Lấy chút nước đến, xem vết thương thế nào.”
Nguyệt Mai vội vàng chạy ra ngoài, Thanh Tâm vẻ mặt lo lắng, năm ngón tay lại hơi run rẩy, chạy theo bước chân Tạ Nghiễn đến bên giường.
Tạ Nghiễn cẩn thận đặt nàng nằm lên tấm đệm mềm, lại thấy nàng đau đớn “hít” một tiếng, liền biết lại cọ vào vết thương, vội đưa tay ra đỡ một cái, để nàng có thể xoay trở.
Cố Niệm cuối cùng cũng nằm yên trên giường, thở phào một hơi thật dài, nhỏ giọng nói: “Đa tạ phu quân.”
Thanh Tâm bưng trà nóng đến, cẩn thận đút đến bên miệng nàng, từng chút từng chút đỡ giúp nàng, cũng để nàng nhuận họng.
Tạ Nghiễn lùi lại mấy bước, Nguyệt Mai đã bưng một chậu nước ấm đến, hắn liền xoay người đi ra ngoài tấm bình phong.
Động tác của Thanh Tâm dịu dàng, thấy dưới lớp áo trắng mơ hồ có vệt thâm, từ từ cởi nửa bên y phục cho Cố Niệm. Bên trái cơ thể nàng bị trầy xước nặng nhất, vết bầm tím kéo dài cùng với da thịt bị lật lên, chỗ vết thương đó thật sự khó mà nói ra lời, khiến tiểu nha hoàn kinh ngạc kêu khẽ.
Tạ Nghiễn cau mày, trầm giọng hỏi: “Vết thương thế nào?”
Cố Niệm vội đè tay Thanh Tâm lại, làm như không có chuyện gì mà lắc đầu.
Thanh Tâm do dự: “Bẩm công tử, không, không sao, tỳ tử đang lau vết thương cho thiếu phu nhân.”
Nàng ta không hiểu tại sao Cố Niệm lại cố gắng chịu đựng, lúc này không tiện hỏi nhiều, vội lấy nước ấm từ từ lau sạch vết bẩn, Nguyệt Mai đã lấy áo dài bằng lụa sạch sẽ đến, để không ma sát vào vết thương gây đau đớn nữa.
Bên trong đã thay hai lần nước, bùn cát lẫn trong đó che đi màu máu, Tạ Nghiễn liếc qua không nhìn thấy gì lạ, quay mắt đã thấy Tần Trọng Văn dẫn một nữ y quan vội vàng chạy tới.
Nữ y quan vào trong xem xét vết thương cho Cố Niệm, nàng nằm sấp trên giường mềm, chỉ có như vậy mới thoải mái hơn một chút.
Cố Niệm đều bị thương ngoài da, chỉ là va đập mạnh nên phải cẩn thận vết thương đừng bị viêm nhiễm, vết bầm và vết ngã đều được kê thuốc bôi ngoài tan vết bầm, kèm thêm mấy thang thuốc uống trong, mỗi ngày đều do bên y sự sắc xong đưa đến biệt viện.
Nữ y quan dặn dò Tạ Nghiễn rõ ràng, liền được Tần Trọng Văn tiễn ra ngoài cửa, Thanh Tâm thì đi theo y quan đến lĩnh thuốc mỡ bôi ngoài.
Tạ Nghiễn đi vào gian phòng bên trong, thấy Cố Niệm vẫn nằm sấp trên giường mềm, nàng nghiêng mặt, mắt hơi nhắm, hẳn là kiệt sức nên hơi mệt mỏi.
Hắn đi đến bên giường, Cố Niệm nhấc mí mắt nhìn miếng ngọc bội treo bên hông hắn, thấp giọng nói: “Phu quân, ta không cố ý. Lúc đó trong mắt chỉ thấy quả bóng, không để ý trái phải…”
Tạ Nghiễn ngắt lời nàng: “Đừng nghĩ nhiều, Diệu Nhân là người hiểu lý lẽ, sẽ không vô cớ oán nàng.”
Cố Niệm nghe hắn nói vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót.
Vào khoảnh khắc như vậy, hắn lại có thể ra tay trong nháy mắt hóa giải nguy cơ, hắn… có phải vẫn luôn chú ý đến Thi Diệu Nhân không? Nhất cử nhất động của nàng ta hắn đều chú ý mọi lúc, có phải vậy không?
Nhưng rõ ràng nàng cũng bị ngã ngựa, người thật sự bị thương là nàng, ngoài Nhiếp Xu Nhi ra, những người trên sân lại đều đang oán nàng làm Thi Diệu Nhân sợ hãi…
Cố Niệm đang thầm đau lòng, Tạ Nghiễn bỗng nói: “Còn đau không?”
Nàng sững sờ, dường như không dám tin Tạ Nghiễn sẽ quan tâm mình, theo phản xạ muốn ngẩng đầu nhìn hắn.
Ai ngờ cơ thể vừa xoay động lại kéo đến vết thương, nàng “hít” một tiếng, Tạ Nghiễn vội đè nàng xuống “Đừng cử động lung tung.”
Trái tim của Cố Niệm thật sự như sương mù tan đi ánh sáng xuất hiện, chớp mắt nắng mưa xen kẽ, dễ dàng bị hắn kéo theo suy nghĩ và nỗi sầu muộn.
Trong lòng nàng dần dần ấm lên, đầu vùi vào vòng tay, nhỏ giọng nói: “Hơi đau.”
Lúc trước Tạ Nghiễn không chủ động hỏi, nàng không dám mở miệng yếu mềm, sợ hắn lại sinh ra ghét bỏ, cho dù là đau đến rơi nước mắt cũng cắn răng không nói.
Giờ phút này, lời quan tâm này của Tạ Nghiễn khiến nàng trút bỏ mọi lo lắng, khát khao muốn có được một chút quan tâm này từ người mình ngưỡng mộ.
Tạ Nghiễn trầm giọng: “Cố gắng nhịn đi.”
Đáy lòng Cố Niệm dâng lên một tia thất vọng, lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nàng khẽ “vâng” một tiếng, hồi lâu không nói gì, Thanh Tâm vội vàng vén rèm đi vào lều, miệng còn nói: “Cô nương, ta đến bôi thuốc cho người.”
Tạ Nghiễn yên lặng đi vòng ra ngoài bình phong.
Cũng chính lúc Cố Niệm từ từ xoay người lại, nàng nghe thấy Nguyệt Mai ở bên ngoài bẩm báo: “Công tử, tỳ tử đã lấy sách về từ chỗ Thi cô nương rồi, đặt ở bên thư án.”
Thanh Tâm quệt một vệt thuốc mỡ trắng như mỡ đông, vừa khéo đắp lên vết thương của nàng.
Cảm giác lành lạnh hơi buốt, nàng run bắn cả người, cuối cùng yên lặng quay đầu đi, trán áp vào cánh tay nhỏ bé, không tiếng động mà bĩu môi.
Thuốc bôi ngoài do Thái y kê đơn hẳn là có tác dụng giảm đau gây tê, vết thương rất nhanh đã không còn đau dữ dội như lúc đầu.
Nàng nằm nghỉ trên giường, nghe Tần Trọng Văn ở bên ngoài bàn bạc công sự với Tạ Nghiễn.
Hôm nay mới đến bãi săn, Hoàng đế theo lệ tổ chức yến tiệc đãi quần thần vào ban đêm, Cố Niệm không tiện đi lại, đành phải ở lại trong lều cùng Thanh Tâm và Nguyệt Mai, ăn bữa ăn riêng.
Tuy nói muốn ăn gì đều có người lo liệu, nhưng Cố Niệm vẫn phải kiêng khem, thế là chỉ có thể nhìn chằm chằm món ngon trước mặt hai tiểu nha hoàn mà nuốt nước bọt.
Nàng đã bôi thuốc, đã có thể ngồi tựa dậy, Thanh Tâm bưng cháo thuốc đến, từng thìa từng thìa đút cho nàng ăn từ từ.
Sau khi trời tối, bãi săn càng thêm náo nhiệt.
Chuyến đi săn mùa thu là đại điển của triều đình, sau yến tiệc còn có đủ tiết mục biểu diễn cùng chung vui, ca múa chỉ là bình thường, còn có trống trận chiến ca và pháo hoa, phải náo nhiệt đến hơn nửa đêm.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm vốn là những cô nương trẻ tuổi, sao chịu nổi sức hấp dẫn của sự náo nhiệt. Giữa bữa ăn đã không kìm nén được, một trái tim tò mò hướng về phía doanh trại lớn đèn đuốc sáng trưng, trên mặt lộ rõ vẻ mong chờ.
Cố Niệm vốn cũng có tính tình thích cái mới mẻ, chỉ là ở Hầu phủ bị quản thúc, càng không dám yêu cầu gì trước mặt Tạ Nghiễn.
Nàng hiểu rõ tâm tư của hai nha đầu, sau khi thu dọn xong sớm đã gọi nước bảo các nàng giúp mình tắm rửa, vết thương không thể dính nước, lại phải cẩn thận kẻo động vào sẽ đau, tắm xong một lượt đã mất nửa canh giờ.
Nàng cuối cùng cũng nằm trên giường, Thanh Tâm đang giúp nàng đốt hương xông, thả rèm giường xuống, bỗng nhiên được Cố Niệm cho phép thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Hai người hứa đi hứa lại chỉ xem một lúc sẽ quay về, Cố Niệm cười vẫy vẫy tay.
Trong lều yên tĩnh trở lại, nàng cuộn chăn nằm nghiêng vào trong, xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng huyên náo vang lên không ngớt, nhưng nàng lại buồn ngủ rũ rượi.
Hôm nay nàng thật sự mệt mỏi rồi, những thang thuốc sắc để uống kia hẳn là cũng được cho thêm dược liệu an thần, bây giờ còn chưa đến giờ bôi thuốc, nàng liền thuận theo ý mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Cố Niệm bỗng cảm thấy bên sườn đau đớn khó nhịn, nàng nhíu mày mở mắt ra, cảm giác đau đớn đó càng lúc càng rõ ràng.
Nàng nhẹ nhàng lật chăn ra, nhận ra là vết thương kia lại bắt đầu đau đớn như khoan tim khoét xương.
Thái y lúc kê thuốc đã đặc biệt dặn dò, thuốc mỡ bôi ngoài da cứ ba canh giờ dùng một lần, giữa chừng không dùng, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều sự khó chịu trong hai ngày đầu. Nghĩ bụng thuốc này dùng để giảm đau vừa nhanh vừa tốt, nhưng dược hiệu bay hơi cũng nhanh.
Nàng tay chân mềm nhũn, cố gắng cắn răng chống người ngồi dậy đã ướt đẫm mồ hôi, ngoài rèm lều ánh đèn leo lét như hạt đậu, xem ra Nguyệt Mai và Thanh Tâm vẫn chưa về.
Nàng không tiện gọi cung nữ không quen biết vào, mò mẫm một hồi bên chiếc bàn nhỏ đầu giường, cuối cùng cũng nắm được bình thuốc mỡ kia.
Cơn đau kia dần dần lan ra, theo tác dụng của thuốc tan biến mà càng lúc càng dữ dội. Cố Niệm thậm chí có một thoáng ảo giác, cơn đau bây giờ đã ngấm vào tận xương tủy, còn khó chịu hơn cả ban ngày.
Nàng nén đau từ từ cởi lớp áo trong, tấm lụa thuận thế trượt xuống bên hông, chỉ là sau khi tắm rửa thời gian còn sớm, nàng nghĩ ngợi rồi vẫn để Nguyệt Mai giúp nàng mặc yếm, để tránh lát nữa xuống giường đi lại cử chỉ không nhã nhặn.
Bây giờ Cố Niệm lại phải vòng tay ra sau lưng để với tới dây buộc sau hông, nàng bất giác kêu khẽ một tiếng.
Cũng chính lúc này, bóng người bên ngoài lều lay động, ánh đèn bỗng nhiên chao đảo, tiếng bước chân trầm ổn, có người đã bước vào bên trong.
Năm ngón tay Cố Niệm run lên, không cẩn thận kéo động vết thương, lập tức đau đớn r*n r*, trên mặt lộ ra vẻ chật vật.
Nàng khẩn trương nắm lấy rèm giường, còn chưa kịp kéo ra một khe hở, người đến đã dùng một tay vén vật cản ra.
Ống tay áo dài màu xanh đen hòa vào đêm thâu, một mùi hương tùng trúc thoang thoảng phả vào hơi thở của nàng, lòng nàng thả lỏng, cuối cùng cũng buông tay.
Vừa cúi mắt, Cố Niệm lại nhận ra mình bây giờ y phục không chỉnh tề, vội vàng xoay lưng lại, nhưng lại kéo động chỗ đau, trong mắt bất giác ứa ra một giọt lệ hoa.
Tạ Nghiễn lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó liếc thấy bờ vai ngọc trắng nõn tròn trịa của nàng, lập tức lúng túng quay mặt đi, thuận tay nhặt chiếc áo trong rơi ở bên hông nàng lên, từ từ khoác lên vai nàng.
Hắn trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
Đôi mắt long lanh của Cố Niệm ngấn lệ, tiến thoái lưỡng nan, đành phải nói thật: “Vết thương đau quá, ta, ta muốn bôi chút thuốc.”
Tạ Nghiễn sững sờ, hạ giọng: “Sao lại không có ai trông chừng?”
Cố Niệm khó khăn nói đỡ cho tiểu nha hoàn, Tạ Nghiễn muốn nói lại thôi, không muốn tranh luận với nàng lúc này, chỉ khẽ thở dài một hơi.
Hai người nhất thời không nói gì, Cố Niệm đã không quản được chuyện khác, tay run rẩy mấy lần không vững, rất vất vả mới vặn mở được bình sứ.
Đuôi mắt Tạ Nghiễn liếc thấy động tác của nàng, bất giác hơi cau mày, trong lòng dâng lên một tia không nỡ.
Ánh đèn trong lều u tối, nàng hơi nghiêng người, tấm lụa mỏng manh mượn ánh sáng lộ ra một đường cong yểu điệu, dưới xương quai xanh lại có một vẻ đầy đặn khác, quả thật là xương ngọc da băng trời thấy cũng thương.
Hắn tiến lên nửa bước, đột nhiên ngồi xuống mép giường, Cố Niệm giật mình, ngón tay cầm không chắc bình sứ, giây tiếp theo đã bị hắn giơ tay đoạt lấy.
Ngón tay thon dài của Tạ Nghiễn quệt một vệt thuốc mỡ từ trong bình ra, không cho nàng nói lời nào mà nhẹ nhàng vén áo của nàng lên.
Ban ngày hắn tránh hiềm nghi nên không nhìn thấy vết thương của nàng, bây giờ vừa nhìn cũng không khỏi thầm kinh ngạc, lập tức than thở nàng thật sự quá giỏi chịu đựng.
Hắn khẽ “ai” một tiếng, ngón tay tán thuốc mỡ ra, thuận theo từng mảng vết bầm nhẹ nhàng lướt qua.
Da thịt trước tiên lan ra từng tia mát lạnh, ngay sau đó, sự dịu dàng trên đầu ngón tay hắn dễ dàng xuyên qua lớp thuốc mỡ mỏng mịn như mỡ trơn, hơi ấm đó khiến lòng nàng rối loạn.
Cố Niệm cắn răng, thân thể theo phản xạ né tránh, lại bị hắn dùng một tay đè lại.
Động tác của Tạ Nghiễn nhẹ nhàng, nhưng giọng nói đã pha chút khàn khàn: “Đừng động, vết thương sau lưng nàng không nhìn thấy.”
Gò má xinh đẹp của nàng ửng hồng, trong nháy mắt nửa thân người cứng đờ, ngón tay khẩn trương bấu lấy chăn lụa. Vùng da sau lưng không ngừng bị ngón tay Tạ Nghiễn lướt qua, một mùi thuốc thơm nhàn nhạt lan tỏa.
Cố Niệm yếu ớt vùi đầu, hơi quay mặt đi, ngọn đèn chập chờn, Tạ Nghiễn không phân biệt được vết bầm ở đâu, đến cuối cùng bọn họ càng dựa càng gần, thân thể nàng cũng càng lúc càng nóng.
Hai người không nói thêm lời nào, chỉ có tiếng ma sát cực kỳ nhỏ khi thuốc mỡ lướt qua da thịt.
Cảm giác mát lạnh trơn mượt đó đến bả vai, cuối cùng là cánh tay nàng. Rõ ràng… những chỗ này nàng có thể tự mình làm…
Cơn đau ở vết thương dần dần bị xua tan, thần trí Cố Niệm bay xa, hoảng hốt không nhận biết được gì, bên tai vẳng đến hơi thở dần nặng nề của Tạ Nghiễn, từng luồng hơi nóng cọ xát vào gáy nàng.
Tạ Nghiễn đột nhiên buông tay, nàng nhất thời thất thần, ánh mắt mơ màng ngước lên nhìn Tạ Nghiễn.
Giây phút đó, hắn chỉ cảm thấy trong lòng ầm ầm như bị đâm thủng một lỗ hổng, có một nỗi khao khát dâng lên tràn đầy.
Giọng Tạ Nghiễn khàn khàn: “Còn bị thương ở đâu nữa không?”
Cố Niệm hoàn hồn, sắc mặt cứng lại, né tránh cúi đầu xuống, khẽ lắc đầu: “Ta, ta tự mình làm, đa tạ phu quân.”
Hai mắt Tạ Nghiễn khẽ nheo lại, chỉ nói: “Cứ nói thẳng là được, không cần cố gắng chịu đựng.”
Gương mặt xinh xắn của Cố Niệm đỏ lên, ấp úng nửa ngày không chịu nói. Nàng lặng lẽ nắm chặt tay, liếc thấy ngón tay thon dài của Tạ Nghiễn đặt trên đầu gối, đầu ngón tay còn vương lại chút thuốc mỡ màu trắng nhàn nhạt, bất giác lòng thả lỏng.
Giọng nàng như tiếng muỗi kêu: “Đây, ở đây…”
Vừa nói vừa giơ ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vạt dưới của chiếc yếm.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...