Tạ Nghiễn sắc mặt khựng lại.
Mỹ nhân mặt ngọc thẹn thùng, cắn môi rũ mắt không nói, cặp lông mi dài như cánh bướm dính mưa càng run rẩy dữ dội.
Lời đã nói ra miệng khó lòng rút lại, Cố Niệm thấp thỏm vò vò vạt quần, cuối cùng vẫn ấp úng nói: “Phu quân, ta tự mình làm được mà.”
Nói rồi đưa tay ra nhận lấy bình sứ trong tay Tạ Nghiễn.
Nào ngờ động tác của hắn còn nhanh hơn, hai ngón tay quệt một cái, đã lấy một vệt thuốc mỡ mới trên đầu ngón tay.
Cố Niệm sững sờ, kinh ngạc nhìn Tạ Nghiễn, chưa kịp mở miệng đã bị hắn vòng tay ôm vào lòng.
Tấm lưng mảnh mai của nàng đập vào lồng ngực hắn, chạm phải vết bầm, Cố Niệm khẽ rên một tiếng, nhưng Tạ Nghiễn nghe thấy lại tựa như một tiếng r*n r* yêu kiều.
Một đôi tay chậm rãi luồn vào trong, thân thể Cố Niệm mềm như nước, đành phải ngửa người dán vào lòng hắn.
Tạ Nghiễn chạm tới một mảng da bị trầy xước thô ráp, biết đó là nơi có vết thương. Hắn không nói một lời, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, mang đến một trận ngứa ngáy, đâm thẳng vào tim Cố Niệm.
Toàn thân nàng run rẩy, càng cảm thấy vô cùng hoang đường…
Rõ ràng, không có gì cả… Rõ ràng, Tạ Nghiễn đang tốt bụng giúp nàng mà, không phải sao? Sao lại cứ sinh ra những suy nghĩ lung tung, như đang làm vấy bẩn tấm lòng tốt này vậy.
Nàng yếu ớt gục mặt xuống, tầm mắt lại vừa vặn rơi trên đóa hoa lê thêu trên yếm.
Vốn là một cụm chỉ bạc bằng phẳng không nếp gấp, lại không ngừng nhấp nhô lên xuống thay đổi hình dạng, biên độ rất nhỏ, là vì đôi tay với khớp xương rõ ràng kia đang phóng túng ở bên dưới.
Cố Niệm nhấc cánh tay mềm nhũn vô lực, hờ hững gác lên cẳng tay Tạ Nghiễn, lòng dạ xao động không biết trời đất gì nữa.
Bên ngoài lều đột nhiên có tiếng cười nói của thiếu nữ đang đến gần.
Sợi dây trong đầu Cố Niệm đột ngột căng cứng, nàng hoàn hồn lại, vội nắm lấy cổ tay Tạ Nghiễn: “Phu, phu quân, không cần bôi thuốc nữa đâu…”
Tạ Nghiễn bị giọng nói yêu kiều của nàng gọi, như thể vừa tỉnh mộng, động tác trong tay đột ngột dừng lại.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, trong lòng dâng lên cảm giác khó mà tin nổi.
Hắn vậy mà suýt nữa mất đi chừng mực, nhưng xúc cảm trơn mượt nơi đầu ngón tay tựa như một tấm lưới lụa, không ngừng, không ngừng khơi gợi dục niệm của hắn, xâm phạm, thăm dò như có như không… nhưng bọn họ rõ ràng là phu thê danh chính ngôn thuận.
Tạ Nghiễn sững sờ thất sắc, chậm rãi đỡ vai Cố Niệm dậy, trong nháy mắt đã giúp nàng chỉnh lại y phục.
Đợi đến khi Nguyệt Mai và Thanh Tâm không rõ chân tướng cười nói đi vào trong lều, lại thấy Tạ Nghiễn đang cúi mắt thắt đai áo cho Cố Niệm.
Hai tiểu nha hoàn lập tức sợ đến trắng bệch mặt, vội quỳ xuống đất: “Cầu công tử tha mạng.”
Tạ Nghiễn còn chưa mở miệng, Cố Niệm đã căng thẳng nắm chặt tay áo hắn, vội vàng lắc đầu với hắn, dường như rất sợ hai nha hoàn này sẽ bị phạt nặng.
Ai ngờ hắn chỉ đỡ vai nàng, chậm rãi để nàng nằm xuống, lúc này mới nói với hai người: “Sau này lưu lại một người ở bên cạnh, muốn hóng náo nhiệt cũng không cần đi chung.”
Nguyệt Mai và Thanh Tâm vốn tưởng đã gặp đại nạn, bất giác nhìn nhau một cái, liền nhanh chóng vâng dạ, dựa theo dặn dò của Tạ Nghiễn đi thắp đèn chuẩn bị nước.
Trong nháy mắt căn lều sáng trưng, nhìn rõ mồn một đối phương.
Cố Niệm vừa rồi đã nghỉ ngơi một lát, ngay thời điểm này đang tỉnh táo, dược hiệu vẫn chưa có tác dụng hẳn nên nàng bèn nằm nghiêng bên mép giường, thấy Tạ Nghiễn một mình ngồi sau thư án, thuận tay cầm lấy cuốn sách trên bàn.
Lòng Cố Niệm chùng xuống, nàng biết đó là cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” của Thi Diệu Nhân.
Lại nghĩ đến dạ yến hôm nay náo nhiệt vô cùng, Tạ Nghiễn… chắc hẳn cũng rất tận hứng nhỉ?
Nàng nhất thời tạp niệm bay tán loạn, bất tri bất giác gục lên cánh tay thiếp đi.
Ngày hôm sau, buổi săn bắn long trọng bắt đầu, nhưng sự náo nhiệt này không liên quan đến Cố Niệm.
Hoàng đế biết tin nàng ngã ngựa, còn đặc biệt gọi thị vệ tâm phúc mang đến kỳ dược làm tan sẹo tái tạo da, lại dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, không cần đặc biệt đến khấu kiến thánh giá.
Mà cho dù Hoàng đế có thương tiếc đến đâu, buổi săn bắn cũng sẽ không vì một phu nhân triều thần nho nhỏ bị thương mà dừng lại.
Lúc Cố Niệm mơ màng tỉnh lại, ngước mắt thấy Tạ Nghiễn đã thay sang trang phục đi săn, búi tóc đội mũ buộc cổ tay, bên ngoài trường bào màu xanh đen thắt một chiếc áo giáp mềm, rõ ràng là trang phục của võ tướng oai phong lẫm liệt.
Nàng giật mình, vội giãy giụa ngồi dậy: “Phu quân, ta lập tức dậy ngay…”
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái, chỉ nói: “Nàng không cần đi cùng, ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Niệm sững sờ, ngây ngốc nhìn Tạ Nghiễn đã chuẩn bị xong xuôi chờ xuất phát.
Hắn sắc mặt xa cách, lướt nhìn Cố Niệm với dáng vẻ yếu ớt rụt rè, quay tầm mắt đi, nhận lấy cây trường cung Ô Lân từ Tần Trọng Văn.
“Nàng bây giờ không cưỡi được ngựa cũng không giương được cung, đi cùng ra bãi săn cũng không có ý nghĩa.” Hắn kiểm tra trường cung một lượt, sau đó đeo ra sau lưng, lại thấy Cố Niệm mặt đầy cô đơn.
Hắn hơi nhíu mày, vừa định khuyên bảo đây là vì muốn tốt cho nàng, giọng nói oang oang của Nhiếp Xu Nhi đã bay tới.
“Niệm Nhi muội muội dậy chưa? Hôm nay đỡ hơn chút nào không?”
Tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Xu Nhi trong bộ trang phục nhẹ nhàng màu hồng đỏ đã nghênh ngang xông vào gian trong, liếc Tạ Nghiễn một cái, đi thẳng đến chỗ Cố Niệm.
“Xem ra sắc mặt tốt hơn nhiều rồi ——Hả, sao muội còn chưa thay y phục? Lại lười biếng rồi phải không?” Nàng ta thân mật ngồi xuống mép giường, xem Tạ Nghiễn như không tồn tại, tự mình gọi nha hoàn “Mau mang y phục của nương tử nhà các ngươi tới đây!”
Nguyệt Mai và Thanh Tâm cười vâng dạ.
Tạ Nghiễn nhíu mày thật sâu, vừa định ngăn cản, Lý Hoài lại đứng ngoài bình phong gọi một tiếng: “Thiếu Hành, cứ để nàng ấy đi, nếu đệ muội có thể xuống đất đi lại được, cùng đến bãi săn xem náo nhiệt cũng không sao.”
Hắn đành phải bỏ mặc đám người ở gian trong mà ra ngoài đón khách.
Nhân lúc Tạ Nghiễn rời đi, Cố Niệm đặc biệt nhìn vết thương bên sườn, quả thật có xu thế khép lại đóng vảy, thuốc kia quả nhiên thần kỳ.
Vết bầm trên người vẫn chưa tan, nhưng có thuốc mỡ bôi ngoài giảm đau cũng có thể dịu bớt khó chịu, nàng cảm thấy mình có thể xuống đất hoạt động.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm vội vàng giúp nàng rửa mặt thay y phục, trên mặt thoa chút son phấn, dung mạo lập tức tươi tắn rạng rỡ, không còn vẻ yếu ớt bệnh tật như hôm qua.
Cố Niệm không thể vào sâu trong bãi săn để săn bắn, vì vậy ăn mặc như thường ngày với áo ngắn váy dài, màu vàng nhạt phối với màu xanh đen, lại rất có không khí của thời tiết đầu thu.
Nhân lúc Cố Niệm trang điểm, Tạ Nghiễn mời Lý Hoài ra bàn trà bên ngoài ngồi, gọi Tiền ma ma lên dâng trà.
Lý Hoài hạ giọng: “Nói với ngươi một chuyện thú vị.”
Tạ Nghiễn ngước mắt liếc hắn ta một cái, nâng chén chậm rãi uống.
“Đêm qua, Sở vương cho người hỏi thăm vài câu về lai lịch của Cố Tuyết Ngưng.” Hắn ta nháy mắt đầy ẩn ý với Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn hàng mi dài cụp xuống, suy tư một lúc lâu mới cười lạnh: “Cái nhà này thật thú vị.”
Lý Hoài kỳ quái nhìn hắn, một lời khó nói hết: “Ngươi điên lên ngay cả mình cũng mắng à?”
Tạ Nghiễn sắc mặt trầm xuống “Cút.”
Lý Hoài cười hì hì bưng chén trà lên uống một ngụm, vừa ngẩng lên đã thấy Nhiếp Xu Nhi dắt Cố Niệm từ sau bình phong đi ra.
Hắn ta đứng dậy trước tiên “Xem ra đệ muội không sao rồi, đả thương gân cốt cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, nhưng cũng không nhất thiết phải nằm cả ngày lẫn đêm không động đậy, thỉnh thoảng ra ngoài giải sầu cũng không sao.”
Cố Niệm phúc thân: “Đa tạ Điện hạ.”
Tạ Nghiễn không còn lời nào để nói, mặc kệ Nhiếp Xu Nhi kéo Cố Niệm ra khỏi lều trại.
Cố Niệm đi chậm, tuy vết thương không ảnh hưởng đến việc đi lại, nhưng động tác mạnh vẫn sẽ gây ra cơn đau âm ỉ. Nhiếp Xu Nhi để ý đến cảm nhận của nàng, đi chậm cùng nàng đến bãi săn.
Bốn người đến doanh trại lớn của bãi săn, lại phát hiện đội vệ binh Hoàng gia đã đi mất tăm, chỉ còn lại Sở vương Lý Trạm cùng các triều thần khác đứng đợi tại chỗ.
Tạ Nghiễn và Lý Hoài ăn ý nhìn nhau một cái, liền tiến lên chào hỏi từng người.
Cố Niệm đi theo sau cùng, yên lặng cúi mắt chờ bên cạnh, chỉ dám len lén liếc nhìn Lý Trạm.
Chỉ thấy hắn ta mặc một bộ y phục bó sát người được may lại từ mãng bào màu vàng cam, chẳng qua chỉ là đi săn, y phục lại vô cùng hoa lệ.
Tầm mắt hơi chuyển, lại thấy Cố Minh Chương đang đánh giá nàng với ý tứ không đắn.
Cố Niệm giật mình, vội quay mặt đi không dám nhìn loạn nữa.
Không đợi Lý Hoài mở miệng, Sở vương cười nói: “Lúc trước thị vệ thân cận của Tam đệ đến báo, nói là tìm thấy một con gấu lợn trong rừng sâu, Phụ hoàng nghe vậy rất có hứng thú, liền dẫn người ngựa vào bãi săn trước rồi.”
Lý Hoài hiểu ý gật đầu, khẽ hừ cười, lại nhìn Tạ Nghiễn một cái, thấu hiểu ý tứ của nhau.
Chẳng qua lại là trò vặt tranh sủng của Tam hoàng tử, hắn ta tuổi còn nhỏ, cố ý lấy lòng như vậy vẫn chưa lộ vẻ nịnh hót, trong lòng mọi người đều biết rõ, đã sớm quen không thấy lạ.
Lý Trạm lại nói: “Phụ hoàng có lệnh, đợi đệ và Nghiễn đệ đến nơi, chúng thần đều có thể vào bãi săn.” Hắn ta ngừng một chút, cười khẽ, “Thế nào hả nhị đệ? Còn phải mời đệ đánh trống hạ lệnh đấy.”
Hắn ta nói lời này nghe thật chướng tai, dường như ám chỉ mọi người có mặt đều đang giận hai người họ đến muộn, đến nỗi lỡ mất thời cơ.
Lý Hoài làm như không nghe thấy, vui vẻ gật đầu, lập tức phất tay áo đứng thẳng, trong nháy mắt thay đổi dáng vẻ, ra dáng một bậc long hổ uy nghiêm chính trực, Cố Niệm không khỏi thầm kinh ngạc.
Ngày thường thấy Lý Hoài lúc nào cũng cười cợt tùy tiện, thường xuyên đấu võ mồm đùa giỡn với Tạ Nghiễn, lúc này vừa nhìn, mới biết vị trước mắt này mới là Yến vương Lý Hoài nổi danh bên ngoài.
Lý Hoài giơ tay, liếc qua các tướng sĩ cầm chùy hai bên chờ lệnh, nghiêm giọng hô lớn: “Trời phù hộ Đại Thịnh, chúng tướng nghe lệnh!”
Trống trận đồng loạt gióng lên, trăm quan tướng lĩnh cao giọng hưởng ứng, Tạ Nghiễn mắt lạnh đứng bên cạnh Lý Hoài, một tay đè chuôi đao, vai mang trường cung, gió thu lồng lộng, thổi qua vạt áo hắn, hắn hiên ngang đứng đó, thần sắc kiêu ngạo như chiến thần Tu La coi rẻ thiên hạ.
Cố Niệm ngơ ngác nhìn đám người đen nghịt dưới đài cao, trong lòng chấn động không thôi.
Nàng chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này, càng chưa từng thực sự bước vào thế giới mà Tạ Nghiễn đang sống. Mà vào lúc này, nàng vô cùng xúc động, dường như càng hiểu thêm về hoài bão và kỳ vọng của Tạ Nghiễn…
Chúng tướng đã dẫn dắt thân vệ các phủ xông vào bãi săn, Sở vương xoay người bước xuống đài cao, còn nghiêng người thì thầm vài câu với Cố Minh Chương, không bao lâu, hai người cười nói ph*ng đ*ng mà sóng vai rời đi.
Sau khi đám đông tản đi, Cố Niệm thấy Thi Diệu Nhân đang dắt ngựa chờ ở dưới đài.
Nàng ta cũng thay đổi trang phục khuê tú, mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu xanh, chỉ là không giống Nhiếp Xu Nhi đeo theo nỏ nhẹ tiện lợi dùng để săn bắn.
Nàng mơ hồ có dự cảm không lành…
Nhiếp Xu Nhi kéo tay Cố Niệm “Muội muội ở đài quan sát ngồi một lát, uống trà ăn điểm tâm, ta đi góp vui rồi quay lại với muội.”
Lý Hoài cười: “Đệ muội yên tâm, phu nhân nhà ta chỉ là ham của lạ, sai thị vệ bắt mấy con thỏ, con nhạn về cho có lệ, rất nhanh sẽ quay lại thôi.”
Nhiếp Xu Nhi giơ tay đấm một cú trời giáng vào lưng hắn ta “Chàng không nói không ai bảo chàng câm đâu!”
Lại nói với Cố Niệm: “Muội muội đừng để ý đám nam nhân thối này, ta bắt một con thỏ nhỏ cho muội nhé?”
Cố Niệm cười nhạt gật gật đầu, vừa định nói nàng có thể làm trước một cái ổ ấm để cho thỏ ở.
Ai ngờ nửa câu sau của Nhiếp Xu Nhi đã đuổi tới: “Tối nay chúng ta ăn thịt thỏ nhúng lẩu! Thái thịt mỏng một chút, chấm dầu mè với rau mùi. Ôi chao, ta bây giờ đã thèm rồi đây này!”
Cố Niệm: …
Nàng ngượng ngùng cười mấy tiếng, lập tức dở khóc dở cười không biết nên đáp lại thế nào.
Ngược lại Tạ Nghiễn gạt phu thê Yến vương ra, nhìn nàng thấp giọng nói: “Không cần để ý đến bọn họ, nếu nàng cảm thấy không thoải mái, có thể về lều trại nghỉ ngơi trước.”
Trái tim Cố Niệm ấm lên, vội cúi mắt nói khẽ: “Đa tạ phu quân, ta biết rồi.”
Tạ Nghiễn hơi gật đầu, ra hiệu cho Tần Trọng Văn, hai người một trước một sau bước xuống đài cao.
Lý Hoài đuổi theo sau: “Tên tiểu tử nhà ngươi chơi xấu đúng không? Đã nói cùng nhau xuất phát, đừng hòng lén chạy trước như vậy!”
Nhiếp Xu Nhi lập tức nhanh chân đuổi theo “Lần này tính sao đây? Vẫn như cũ kết bạn so cao thấp hay tự mình tác chiến?”
Lý Hoài: “Tổ tông ơi, bao nhiêu năm nay hai chúng ta có lần nào đấu thắng được hắn và Diệu Nhân chứ? Hôm nay nhất định phải đổi quy tắc! Ta không muốn thua bọn họ nữa!”
Tiếng nói càng lúc càng xa, tâm trạng Cố Niệm mới tốt lên một chút, nghe hai người đấu võ mồm, trong nháy mắt lại rơi xuống hầm băng, từng cơn thất vọng và hối hận lan tràn.
Cho nên, Thi Diệu Nhân quả nhiên là đang đợi Tạ Nghiễn… Bọn họ bốn người quan hệ thân thiết, hẳn là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nghe vợ chồng Yến vương vừa nói, những mùa săn thu trước đây, Tạ Nghiễn đều cùng Thi Diệu Nhân ra vào có đôi phải không?
Nếu nàng không ngã ngựa một cách không ra gì như vậy, vậy người bầu bạn bên cạnh Tạ Nghiễn năm nay, hẳn là nàng nhỉ…
Bọn họ sẽ thắng chứ? Nàng chưa bao giờ thấy dáng vẻ Tạ Nghiễn cưỡi ngựa giương cung, chắc hẳn cũng anh tư tiêu sái như trong tưởng tượng của nàng phải không?
Nàng đứng trên đài cao nhìn xuống bóng lưng Tạ Nghiễn, hắn đi đến trước mặt Thi Diệu Nhân liền dừng bước.
Hai người nói chuyện một lúc, chỉ thấy Thi Diệu Nhân che miệng cười duyên, mà Tạ Nghiễn dường như cũng nhếch mép, dáng vẻ phấn chấn.
Xa quá, nàng không nghe thấy gì cả.
Cố Niệm ngẩn ngơ thất thần ngồi trên đài cao.
Nơi này là bãi săn của Hoàng gia, non xanh nước biếc đẹp không sao tả xiết, nhưng nàng nào còn tâm trạng nhàn rỗi ngắm cảnh.
Nguyệt Mai yên lặng đứng bên cạnh, Thanh Tâm thì đến chỗ Thái y, chỉ chờ thuốc uống sắc xong mang đến cho Cố Niệm dùng.
Đầu bên kia đài cao có không ít nữ quyến nán lại, Cố Niệm thấy một hai người quen mắt, đều là các tiểu thư thế gia hôm qua cùng chơi mã cầu.
Cố Niệm biết những người này không thân thiện với nàng, bọn họ không đến chào hỏi, Cố Niệm cũng không tiện tiến lên bắt chuyện, đôi bên chỉ coi như không biết nhau.
Giờ đã là giữa trưa, ánh nắng chiếu lên ngọn cây trong rừng rậm, xuyên qua từng mảng lốm đốm.
Cố Niệm buồn chán ngồi trên đệm mềm, tư thế nàng gượng gạo, toàn thân không thoải mái, nghĩ đến lời dặn của Tạ Nghiễn, nàng đã không muốn ở lại trên đài nữa.
Nàng gọi Nguyệt Mai, đứng dậy định đi, ai ngờ một cung nữ mặt lạ hoảng hốt chạy tới, không nói một lời mà phúc thân vội nói: “Tham kiến Thế tử phu nhân, huynh trưởng của người gặp nguy hiểm trong rừng sâu, tỳ nữ nhất thời không tìm thấy Tuyết cô nương để báo, đành phải đến bẩm báo với người.”
Cố Niệm nghe vậy sững sờ, vội hỏi dồn: “Đại ca ca sao rồi?”
Nàng nhất thời nóng vội, lập tức chạy tới.
Cung nữ chỉ nói: “Cố công tử ngã ngựa đúng lúc đập vào thân cây, trông có vẻ không ổn lắm.”
Cố Niệm sợ hãi trong lòng, đã luống cuống tay chân, trong lúc không còn minh mẫn chỉ đành cuống quýt phân phó: “Nguyệt Mai, ngươi mau về biệt viện lấy hộp thuốc mỡ giảm đau kia tới đây, ta đi theo nàng ấy xem Đại ca ca thế nào.”
Nguyệt Mai không biết chuyện Cố gia, tự cho rằng huynh muội bọn họ tình cảm sâu sắc, lại nghe cung nữ kia nói có vẻ rất nghiêm trọng, lập tức không dám chậm trễ, vội thấp giọng vâng dạ rồi vội vã rời đi.
Cố Niệm vẻ mặt lo lắng, “Xin nữ sử dẫn đường.”
Cung nữ cúi đầu vâng dạ.
Cố Niệm lòng dạ không yên đi theo nàng ta về phía trước, bất tri bất giác đã vào sâu trong rừng rậm.
Nàng chỉ nghĩ ngã ngựa có thể nặng có thể nhẹ, hôm qua nàng chơi mã cầu không cẩn thận ngã xuống đã rất đau đớn, huống hồ là lúc hiểm yếu như khi đi săn phi nước đại.
Nàng vốn lòng dạ thiện lương, trước nay chưa từng nghĩ người khác theo hướng xấu, đến nỗi nàng căn bản không nhận ra, nếu Cố Minh Chương gặp nguy hiểm, tự nhiên sẽ có tôi tớ dưới trướng Sở vương lo liệu, thế nào cũng không đến lượt một người ngoài cuộc trói gà không chặt như nàng xen vào.
Mà mạo hiểm đưa một người không mang vũ khí hay đồ bảo hộ vào bãi săn, lỡ như gặp phải rắn độc mãnh thú, hoặc bị tên lạc bắn trúng, như vậy càng thêm họa vô đơn chí.
Nàng khó nhọc đi theo người nọ về phía trước, nhưng cung nữ kia lại càng đi càng nhanh, nàng gọi không dừng được, đành phải thở hồng hộc cố gắng đuổi kịp, nào ngờ vừa lách qua một bụi cây thấp, Cố Niệm chen người về phía trước, lại phát hiện nàng ta đã biến mất không dấu vết.
Cố Niệm kinh hãi, lập tức cứng đờ tại chỗ không dám mạo hiểm tiến lên nữa, nhỏ giọng thăm dò gọi: “Nữ sử ở đâu? Vừa rồi người đi nhanh quá ta không theo kịp…”
Nàng căng thẳng vặn vẹo tay, nỗi sợ hãi trong tâm lý đã vượt qua cơn đau âm ỉ từ vết thương, nàng nghĩ dược hiệu chắc sắp tan hết, nhưng bây giờ tiến thoái lưỡng nan, nàng đành do dự mò mẫm về phía trước.
Khu rừng rậm yên tĩnh như không một vật sống, chỉ có gió thổi qua ngọn cây phát ra tiếng xào xạc trầm thấp, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng chim kêu, đôi lúc mơ hồ truyền đến tiếng thú rống từ xa.
Cố Niệm kinh hãi tột độ, suýt nữa bật khóc.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cành cây gãy giòn tan, thân thể nàng cứng đờ, run rẩy hỏi: “Ai…”
Chưa đợi nàng quay người, sống lưng đột nhiên áp vào lồng ngực xa lạ, cả người nàng bị kéo giật về phía sau, kẹt cứng trong lòng kẻ vừa đến.
Nàng kinh hãi thất sắc, vội giãy giụa, nhưng kẻ đó đã có chuẩn bị, sớm đã khống chế cánh tay nàng. Cổ tay nàng bị bẻ quặt ra sau, rất nhanh, kẻ đó phát ra một tiếng cười khẽ đắc ý.
“Không ngờ Nhị muội muội lại quan tâm an nguy của ta như vậy, ta làm ca ca đây thật là vừa mừng vừa vui.”
Cố Niệm kinh hãi sững sờ, lập tức biết nàng đã trúng bẫy.
Cố Minh Chương khống chế nàng, ép nàng ngẩng cằm lên, lúc này mới buông một tay ra, mập mờ v**t v* gò má nàng.
Cố Niệm gắng sức giãy giụa, tự nhiên không có kết quả, miệng không ngừng cầu xin: “Đại ca ca, đại ca ca… huynh tha cho ta, chuyện này ta không nói với người khác, chúng ta cùng nhau rời khỏi bãi săn, coi như là hiểu lầm.”
Cố Minh Chương khẽ cười khẩy “Người khác? Ở đây làm gì có người khác. Chẳng lẽ muội muội muốn làm ầm ĩ lên, để tất cả mọi người chạy tới xem à?”
Hắn ta nửa uy h**p nửa dỗ dành: “Muội muội vẫn nên nhỏ tiếng chút, như vậy cũng tiện cho ta và muội gần gũi một phen, hiện giờ ván đã đóng thuyền, muội nếu dụ người tới, chúng ta cô nam quả nữ lén lút gặp nhau trong rừng, không thể nói là trong sạch được đâu. Muội nói xem Tiểu hầu gia sẽ tin ai nhiều hơn? Hay là… muội cam tâm để Tiểu hầu gia biết chuyện này?”
Cố Niệm thân thể cứng đờ, Cố Minh Chương liền biết hắn ta đã nói trúng tâm sự của nàng, không khỏi càng thêm phóng túng, hơi thở ấm nóng của hắn ta dính vào vành tai nàng, khiến nàng dâng lên cảm giác buồn nôn.
“Đại ca ca, huynh hồ đồ rồi sao? Ta là Cố Niệm, ta là muội muội của huynh, ta và Tuyết Nhi đều là muội muội của huynh…” Nàng giãy giụa, muốn lôi Cố Tuyết Ngưng ra để cảnh tỉnh hành vi trái đạo loạn thường của Cố Minh Chương “Huynh bình tĩnh một chút có được không? Chúng ta, chúng ta nếu có hiểu lầm gì đều có thể nói rõ.”
Cố Minh Chương đột nhiên bóp cằm nàng, ép nàng quay người lại.
Đợi đến khi hai người đối mặt nhau, Cố Niệm thấy rõ ràng trong mắt hắn ta d*c v*ng đậm đặc, thân thể càng không tự chủ mà run rẩy.
Thì ra mọi sợ hãi đều có căn nguyên, mọi khó chịu đều không phải tự dưng mà có, Cố Minh Chương từ rất lâu trước đây đã có lòng dạ bất chính, không phải chỉ là nhất thời nảy ý lúc được ban hôn lần trước…
Hắn ta nâng cằm Cố Niệm, ph*ng đ*ng x** n*n làn da trơn mượt của nàng, lòng háo sắc càng trỗi dậy “Niệm Nhi gả cho người ta rồi, sao trí nhớ lại kém đi nhiều vậy? Muội giấu được Tạ Nghiễn, giấu được Hầu phủ, nhưng muội không giấu được chính mình. Muội rõ ràng là một đứa trẻ bị bỏ rơi không gốc gác, không phụ mẫu, sao lại là muội muội của ta được?”
Hắn ta kéo nàng đi vài bước, ép nàng vào thân cây đến mức đau điếng, ngón tay đã trượt đến cổ áo nàng “Muội đó, đứa trẻ lai lịch bất minh này… sinh ra đã xinh đẹp phong lưu, quen thói quyến rũ nam nhân, vắt óc tìm kế gả cho người khác. Nhưng cũng không sao, nay muội đã là vợ người ta, đừng giả vờ e lệ nữa, chi bằng để đại ca ca sảng khoái một phen, muội cũng học thêm chút bản lĩnh hầu hạ nam nhân về mà lấy lòng Tiểu hầu gia.”
Cố Minh Chương quen thói trăng hoa, phong lưu thành tính, ở bên ngoài không biết đã bao dưỡng bao nhiêu kỹ nữ để tìm vui, dục niệm nổi lên tự nhiên miệng lưỡi không kiêng dè, chẳng còn phép tắc quy củ gì nữa.
Cố Niệm nghe lời lẽ của hắn thô bỉ không chịu nổi, càng thầm hận mình ngây thơ ngu muội, không ngừng đá đạp nam nhân đang ép sát lại, thấy hắn không chút lòng tự trọng, càng không kiêng dè gì mà ngăn cản sự phản kháng của nàng.
Nàng không khỏi tức giận nói: “Cố Minh Chương, huynh… huynh không sợ ta kiện lên quan nha sao?”
Hắn ta cười lạnh: “Muội muội ngoan, muội thật sự ngây thơ quá rồi… muội không phát hiện ra sao? Dường như muội còn sợ chuyện này bị phanh phui ra hơn cả ta. Sự tình đã đến mức này, muội vậy mà chỉ nghĩ đến quan phủ cáo trạng, lại không dám nhắc đến tên Tạ Nghiễn nửa lời. Muội sợ hãi, muội lo lắng hắn biết được muội cùng ta mây mưa một phen sẽ bị ghét bỏ… Niệm Nhi của ta ơi, thì ra muội đã sớm thật sự động lòng với hắn rồi.”
Cố Niệm lập tức sững sờ, bị Cố Minh Chương dễ dàng nói toạc tâm tư.
Nàng đúng là sợ hãi, càng lo lắng vụ bê bối này bị Tạ Nghiễn biết, sự chán ghét và ghê tởm của hắn đối với nàng sẽ càng thêm sâu sắc, quan hệ của bọn họ rõ ràng đã dịu đi một chút, nàng không muốn có bất kỳ sự cố nào ảnh hưởng đến thiện ý mà Tạ Nghiễn đã trao cho nàng.
Huống hồ, chuyện huynh muội loạn luân lan truyền ra ngoài, cho dù Tạ Nghiễn bằng lòng nghe nàng giải thích mà không nghĩ nhiều, nhưng người ngoài thì sao? Bọn họ sẽ không biết chân tướng, sẽ chỉ coi vụ bê bối này là chuyện phiếm, đem huynh muội Cố gia và cả Hầu phủ ra làm trò tiêu khiển sau bữa trà…
Nàng nhớ lại lời răn dạy kia của Tạ Nghiễn, đã ra khỏi cửa nhà, chính là đại diện cho thể diện của Hầu phủ.
Trưởng công chúa đối với nàng dịu dàng quan tâm, Tạ hầu gia đối với nàng hiền lành khoan dung, nàng không muốn vì kẻ ác nhân hèn hạ này mà làm vấy bẩn thanh danh Hầu phủ.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Cố Minh Chương đã không thể chờ đợi mà muốn cởi bỏ chiếc váy xếp ly của nàng.
Cố Niệm dựa vào bản năng đột ngột nhấc chân, dùng hết sức đá vào Cố Minh Chương đang cúi người, lòng háo sắc nổi lên, nhất thời không phòng bị mà bị đá văng ra mấy bước.
Cố Niệm có được cơ hội th* d*c, vội lách người chạy sang một bên.
Cố Minh Chương thầm chửi một tiếng, nhanh chân đuổi theo về phía trước, thì bên tai chợt bay qua một tiếng rít khẽ, một mũi tên lông vũ bắn gấp tới, suýt nữa đâm thủng áo giáp mềm trên vai hắn ta.
Hắn ta thầm sợ hãi, vội quay đầu nhìn quanh, không biết mũi tên này từ đâu tới, càng không biết thân phận kẻ bắn tên, cũng chính trong khoảnh khắc phân tâm này, Cố Niệm đã trốn vào rừng sâu chạy mất tăm.
Cố Minh Chương thầm kinh hãi, biết người tới tất nhiên không phải thị tòng của Sở vương. Mà người đó không hiện thân ngăn cản, một là có thể là triều thần đi săn vô tình bắn tên lạc, hai là có lẽ đối phương không tiện hiện thân bắt gặp chuyện xấu hổ… Bất kể là trường hợp nào, tình thế đều có lợi cho hắn.
Bây giờ Cố Niệm đã chạy mất tăm, hắn ta nếu lại mạo hiểm tìm kiếm tất sẽ gây sóng gió, đành phải thầm chửi mấy câu khinh bạc, phất tay áo lén lút rời đi.
Lúc này, Lý Hoài nấp trong bóng tối thu cung kéo dây cương, không khỏi nhíu chặt mày.
Vừa rồi hắn ta chỉ thấy một nữ tử hoảng hốt chạy về phía trước, mà Cố Minh Chương đuổi theo phía sau, theo phản xạ liền giương cung bắn một mũi tên để giải nguy.
Ai ngờ sau mũi tên đó sóng gió liền dừng lại, hai người cứ thế đường ai nấy đi, sự nghi ngờ trong lòng hắn ta dâng lên, không khỏi thầm nghĩ: Lẽ nào vừa rồi là hắn ta hiểu lầm? Hắn ta đứng quá xa, không rõ dung mạo nữ tử kia, có lẽ là nữ thị nào đó dưới trướng Sở vương cũng không chừng.
Hắn ta lặng lẽ quay đầu ngựa, liền thấy Nhiếp Xu Nhi cưỡi ngựa đến gần từ cách đó không xa.
Hắn ta không khỏi sững sờ, lập tức hiểu ra cười nói: “Sao thế, lại bị Thiếu Hành bỏ lại một đoạn xa à?”
Lý Hoài liếc nhìn mấy con thỏ rừng đáng thương sau yên ngựa của ái thê, không khỏi tặc lưỡi cảm thán.
Lần này hắn ta sống chết ép bốn người đổi quy tắc, hoặc là tự mình chiến đấu, hoặc là đổi đồng đội mới, cuối cùng biến thành Thi Diệu Nhân cùng đội với hắn ta, Nhiếp Xu Nhi thì đi cùng Tạ Nghiễn.
Tuy là cạnh tranh, nhưng bốn người cũng đi cùng nhau, chẳng qua Tạ Nghiễn hứng thú đi săn nổi lên thường xuyên thúc ngựa đi một mình, bỏ mặc mọi người ở phía sau.
Nhiếp Xu Nhi cười lạnh: “Chán thật, Thi đại tiểu thư nói nhìn thấy một con hổ trán trắng mắt xếch, lừa tên ngốc họ Tạ kia vội vàng đi theo nàng ta… còn chia cái gì mà chia chứ, lần sau ta không thèm chơi chung với các người nữa.”
Lý Hoài từ kinh ngạc chuyển sang cười, an ủi: “Nàng giận dỗi với bọn họ làm gì? Bao nhiêu năm nay chẳng phải đều như vậy sao. Lại đây, từ chỗ ta chọn mấy con vừa ý, cứ việc lấy đi.”
Nhiếp Xu Nhi lườm hắn ta một cái “Không cần của chàng, ta về tìm Niệm Nhi uống trà ăn hoa quả.”
Lý Hoài nhân lúc nàng ta quay ngựa, vội xách một con cáo, hai con chim ưng, ném thẳng vào túi treo của Nhiếp Xu Nhi, không đợi nàng ta từ chối, đã thúc ngựa chạy mất hút.
Hai người tự nhiên không biết, Cố Niệm hoảng hốt không chọn đường mà chạy trong rừng rậm, lại vô tình vòng ra khỏi bãi săn.
Nàng thấy phía trước đột nhiên thoáng đãng, ánh sáng chan hòa, như thể được chạy thoát thân mà nhanh chân xông ra khỏi rừng.
Nàng trông vô cùng chật vật, một mình xông ra khỏi bãi săn, đám cấm quân canh gác thấy vậy đều kinh ngạc, lại vì không nhận ra được dáng vẻ của nàng, khó tránh khỏi nghi ngờ, lập tức chặn nàng lại.
Cố Niệm yếu ớt giải thích: “Ta vừa rồi bị một cung nữ dẫn vào bãi săn…”
Đám cấm quân kia càng không tin, vừa định áp giải nàng đi thẩm vấn, ai ngờ Nhiếp Xu Nhi quát lớn từ phía sau: “Lui ra! Làm gì đó?”
Nàng ta vội vàng thúc ngựa chạy tới, không đợi ngựa dừng hẳn đã bay người xuống, đẩy đám cấm quân hai bên ra, đau lòng đánh giá Cố Niệm quần áo xộc xệch, trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Tổ tông của ta ơi, muội làm sao thế này? Không phải đang ngồi yên lành trên đài cao sao? Sao lại hấp tấp xông vào bãi săn —— muội ngay cả đồ bảo hộ cũng không mặc, xảy ra chuyện thì phải làm sao!”
Nàng ta vội trừng mắt nhìn đám cấm quân mặt đầy kinh ngạc, ném dây cương cho một người trong số họ, ra lệnh hắn ta dắt ngựa về lều của Yến vương, rồi vội vàng kéo Cố Niệm rời khỏi bãi săn.
Cố Niệm vô cùng chột dạ, chỉ lắc đầu, còn chưa nghĩ ra lời giải thích, lại thấy trong rừng rậm có một toán người vội vã đi ra.
Nàng đưa mắt nhìn, càng sững sờ.
Toán người kia khiêng Cố Minh Chương, miệng còn lẩm bẩm: “Cố gia lang quân không cẩn thận ngã ngựa bị thương, nhường đường chút, Sở vương điện hạ đã gấp rút cử người đi mời Thái y rồi!”
Cố Niệm lập tức kinh hãi thất sắc, không ngờ Cố Minh Chương lại còn giữ lại hậu chiêu, hắn ta quả nhiên đã lên kế hoạch chu toàn… Bất kể việc thành hay bại, hắn ta đã tính toán được nếu hành tung của Cố Niệm bị người khác phát hiện, tất sẽ gây ra tò mò.
Nếu nàng cố chấp mạo hiểm vạch trần, sự tình nhất định sẽ ầm ĩ, bất kể Tạ Nghiễn có tin nàng hay không, vì thể diện Hầu phủ cũng sẽ điều tra kỹ lưỡng.
Đến lúc đó bất luận chân tướng ra sao, đều ứng với lời hắn ta nói khi định giở trò bất chính trong rừng, nàng và Tạ Nghiễn đều sẽ bị đặt lên bàn cân chịu đựng bao lời đàm tiếu.
Mà chỉ có đem lời nói dối làm đến mức tận cùng, ép Cố Niệm tiếp tay cho giặc, hai người cùng giấu nhẹm vụ bê bối này đi, diễn một màn huynh muội tình thâm, như vậy cũng trở thành điểm yếu để hắn ta uy h**p nàng…
Cố Minh Chương chính là đã đoán chuẩn tâm tư của nàng, cho nên mới không kiêng dè gì như vậy.
Nàng bị nhìn thấu hoàn toàn, nàng chính là đã động lòng, tham luyến Tạ tiểu hầu gia cao cao tại thượng kia, lo được lo mất, như vậy mới cam tâm chịu đựng nỗi oan ức vô cớ này.
Nhiếp Xu Nhi bị động tĩnh bên kia thu hút, không khỏi kinh ngạc, dường như đoán ra được vài phần, quay đầu lại đánh giá nàng.
Cố Niệm cúi đầu, thấp giọng nói: “Vừa rồi huynh trưởng gặp nguy hiểm, ta nhất thời nóng vội liền đi theo xem thử, đợi đến khi huynh trưởng có người ứng cứu, ta liền tự ý đi về, có hơi lạc đường.”
Nhiếp Xu Nhi không nhận ra cái cớ này có gì không ổn, nhưng nghe cứ thấy kỳ quặc, gọi nàng đi… thì có thể làm gì chứ?
Hiện giờ chỉ có thể cho rằng huynh muội hai người tình cảm sâu sắc, Cố Niệm nghe tin huynh trưởng gặp sự cố, không kìm được lòng hoảng sợ mà phải tự mình xác nhận an nguy của hắn ta.
Nhiếp Xu Nhi không tiếp tục truy hỏi đến cùng, vội gọi cung nữ tiến lên, đưa Cố Niệm về biệt viện trước.
Tạ Nghiễn hôm nay có thể nói là tận hứng thống khoái, tuy không gặp được con mãnh hổ mà Thi Diệu Nhân nhìn thấy, nhưng cũng thu hoạch không ít. Lúc mặt trời lặn, hắn còn cùng Lý Hoài chia làm hai ngả, chặn được một con báo rừng toàn thân vằn vện, vô cùng uy mãnh.
Tần Trọng Văn gọi thị vệ kéo chiến lợi phẩm về lều lớn của bãi săn để kiểm đếm, Tạ Nghiễn và Lý Hoài thúc ngựa rời đi trước.
Đợi đến khi hai người xông ra khỏi rừng rậm, liền thấy Nhiếp Xu Nhi đang vắt chân cắn hạt dưa.
Nàng ta thấy Tạ Nghiễn cuối cùng cũng xuất hiện, vội phủi vụn đồ ăn vặt trong tay, đứng dậy nói: “Tạ Thiếu Hành, ngươi đúng là chơi đến quên trời đất!”
Tạ Nghiễn xoay người xuống ngựa, tiêu sái ném roi ngựa đi.
Hắn hiểu lầm ý trong lời nàng ta, nhếch môi cười: “Tẩu và ta là đồng minh, ta săn được nhiều, tẩu cũng cùng thắng mà.”
Nhiếp Xu Nhi “xí” một tiếng: “Đại cữu ca vô dụng kia của ngươi ngã ngựa, còn bắt Niệm Nhi nhà chúng ta phải đích thân đi xem một cái, đây gọi là cái chuyện quái quỷ gì vậy?”
Đại cữu ca*: anh vợ
Nàng ta đảo mắt, lửa giận lan sang Lý Hoài “Còn chàng nữa! Chàng nói xem Lý Trạm nuôi toàn thứ phế vật gì vậy, nam tử hán đại trượng phu ngã một cái thì chết được à?”
Lý Hoài vô duyên vô cớ bị mắng một trận, trợn mắt há mồm chỉ vào mình, mặt đầy vô tội, Nhiếp Xu Nhi coi như không thấy.
Không ai nhận ra, Tạ Nghiễn nghe vậy mặt đã sa sầm, phất tay áo bỏ đi.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 28: Muội nói xem Tiểu hầu gia sẽ tin ai nhiều hơn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
