Cố Niệm ngày đó sau khi về nhà liền hối hận.
Nàng khó khăn lắm mới bình tâm lại được, mà thứ rượu kỳ quái kia cũng nhanh chóng tan đi, ngoài hơi choáng đầu một chút thì không còn gì khác thường.
Nàng vốn có nghi ngờ, nhưng lại tự cho rằng Tạ Nghiễn sẽ không rảnh rỗi đến mức đó, chỉ đành coi như mình chưa uống quá nhiều, nên mới không… mất kiểm soát như đêm viên phòng.
Nàng không hiểu, tư thái của hắn mập mờ không rõ, lời lẽ toàn là ám chỉ, từng bước từng bước dẫn dụ nàng vào bẫy, cho nên, nàng mới đoán già đoán non ý đồ của hắn, cuối cùng mới thành ra cục diện ngày hôm đó.
Thế mà khi nàng thật sự thỏa hiệp theo ý hắn, hắn lại nổi giận.
Rõ ràng là hắn nói muốn “gọi là đến ngay”… lẽ nào còn có ý khác ư?
Cố Niệm đoán không thấu tâm tư của hắn, càng thêm hối hận vì sao mình lại thật sự dao động tâm ý, dám bất chấp điều tiếng mà đi cầu xin.
Nàng ở nhà một mình thấp thỏm bất an mấy ngày trời, ngóng trông mãi, cuối cùng cũng đón được Thôi Vân Trì trở về.
Tạ Nghiễn quả thật nói lời giữ lời, nhận được sự quy thuận của hắn ta, ngày hôm sau liền thả hắn ta ra khỏi đại lao Hành phủ.
Tuyên bố chứng cứ không đủ, tố giác không thỏa đáng, qua điều tra Thôi Vân Trì là người trong sạch, vẫn giữ chức Nha úy Tầm Khê.
Tảng đá lớn trong lòng Cố Niệm rơi xuống, cuối cùng cũng có thể yên tâm cùng Trình phu tử đến nghĩa thục.
Nào ngờ Thôi Vân Trì về đến nhà lại cứ luôn u uất không vui, lẳng lặng một mình.
Cố Niệm không nghĩ ngợi gì mà thu dọn hành lý, vốn còn đang dặn dò hắn ta ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, trải qua chuyện ngoài ý muốn này không được lơ là nữa, phải dốc lòng làm việc…
Ai ngờ việc này lại nói trúng vảy ngược của hắn ta.
Những lời Tạ Nghiễn nói trong ngục, hắn ta đã nghiền ngẫm rất lâu, có lẽ cũng đoán được kết quả sau này.
Chẳng lẽ chỉ cần khua môi múa mép mà Tạ Nghiễn liền có thể đại phát từ bi giơ cao đánh khẽ, cho phép hắn ta trung thành dưới trướng ư?
Hắn ta tuyệt đối không có suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Cố Niệm thấy hắn ta vẻ mặt hoảng hốt thất thần, không khỏi hỏi: “Vân Trì, huynh sao vậy? Từ hành phủ trở về cứ như người mất hồn, có phải không khỏe ở đâu không?”
Thôi Vân Trì giật mình hoàn hồn, khẽ nói: “Không sao, ta chỉ đang nghĩ, Tạ đại nhân liệu có vì chuyện này mà hiểu lầm ta không, nếu vậy, sau này e rằng khó được ngài ấy tin tưởng.”
Cố Niệm nghe vậy sững người, cau mày nhìn Thôi Vân Trì.
Hắn ta mày chau mặt ủ, sắc mặt u ám, trong lòng như đè nặng ngàn cân, không còn vẻ hăng hái phấn chấn như ngày thường.
Còn nàng… đáy lòng từng mong đợi hắn ta trở về sẽ quan tâm đến những gì nàng gặp phải ngày hôm đó như mọi khi, không nói đâu xa, hắn ta có nên hỏi một tiếng xem nàng có bị Tạ Nghiễn làm khó không?
Đó dù sao cũng không phải chuyện chỉ cần khua môi múa mép là xong, còn mạo hiểm nguy cơ bị truy cứu liên lụy. Nhưng nàng trong lòng nghĩ đến báo ơn, nhất thời hồ đồ, lại… ỷ vào có mấy phần giao tình xưa cũ với Tạ Nghiễn, thật sự đã hồ đồ mở lời với Tạ Nghiễn.
Kết quả, đổi lại là sự chế nhạo của hắn.
Đương nhiên, nàng sẽ không nhận công về mình, dù sao nàng và Tạ Nghiễn cũng không xảy ra chuyện gì xấu xa không thể để người khác biết.
Thế nhưng, Thôi Vân Trì dường như không hề nhận ra điều này.
Cho đến bây giờ, điều hắn ta không yên tâm nhất vẫn là tiền đồ sự nghiệp, vẫn là hắn ta có thể thuận lợi mượn ngọn gió đông Tạ Nghiễn này để sau này một bước lên mây hay không.
Cố Niệm bỗng nhiên cảm thấy hắn ta vô cùng xa lạ.
Cứ thế này, những lời gọi là biện bạch và hứa hẹn của hắn ta trong lúc nguy cấp ở ngục giam cũng trở nên vô cùng hư vô mờ mịt.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng ngẫm ra câu nói kia của Tạ Nghiễn.
Nếu Thôi Vân Trì thật sự trong sạch…
Lòng nàng thấp thỏm, không dám cứ thế mà vội vàng kết luận.
Nhưng nếu việc này có ngàn vạn khả năng, mà một trong số đó là, Thôi Vân Trì không hề bị người khác hãm hại…
Tim nàng đập mạnh, không dám nghĩ sâu thêm.
Cố Niệm đặt bộ y phục trong tay xuống, sắc mặt lạnh nhạt nhìn hắn ta: “Vân Trì, huynh chỉ quan tâm những điều này thôi sao?”
Thôi Vân Trì tâm thần không yên mà lắc đầu, không hề để ý đến vẻ mặt của Cố Niệm.
“Chuyện này đối với ta…” hắn ta khựng lại, vội sửa lời “Đối với chúng ta rất quan trọng, Niệm Nhi, nàng không hiểu đâu.”
Cố Niệm run run khóe môi, hàng mi dài khẽ chớp, chỉ nói: “Ta lại thấy không quan trọng đến thế.”
Thôi Vân Trì lúc này mới ngước mắt nhìn nàng, lại thấy ánh mắt nàng xa cách lạnh lùng, gương mặt thường ngày luôn dịu dàng mang ý cười, giờ đây chỉ còn lại sự khó hiểu và nghi ngờ.
Hắn ta nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy: “Niệm Nhi sao vậy? Có phải… Tạ đại nhân làm khó nàng không? Nàng đừng sợ, đợi sau này ta… đợi sau này ta thăng quan tiến chức, nàng yên tâm, Tiểu hầu gia đã hiểu rõ tấm lòng quy thuận của ta, còn hứa hẹn với ta nữa. Đến lúc ta được thăng quan điều nhiệm, chúng ta sẽ cùng nhau về Kinh thành, ta sẽ mua cho nàng một căn nhà lớn, rồi sắp xếp thêm ít nha hoàn tôi tớ, sau này nàng sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Cố Niệm bỗng dưng cảm thấy ông trời đang đùa cợt nàng một vố thật lớn.
Thôi Vân Trì… sao lại là một người như vậy?
Nàng thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: “Ta không muốn trở về, đã rời khỏi Kinh thành từ năm đó, ta chưa từng có ý định quay lại đó sống.”
Thôi Vân Trì mấy lần muốn nói lại thôi, hắn ta chưa bao giờ thấy nàng tỏ thái độ như vậy.
Cố Niệm chỉ thấy lòng dạ rối bời, có lẽ, là hắn ta gặp phải biến cố lớn như vậy nên nhất thời hoảng loạn, mới ăn nói lung tung chăng? Nàng không muốn thừa nhận, nàng bắt đầu hoài nghi nhân phẩm của Thôi Vân Trì, nhưng nàng chỉ có thể tạm thời giả định như vậy.
Nàng dù sao cũng đã trải qua sóng gió, lời đe dọa nửa thật nửa giả của Tạ Nghiễn ngày hôm đó, sự ám chỉ không rõ ràng, và cả, sự xấu hổ vì bất lực yếu đuối của chính mình.
Tại sao hắn phải nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy? Sau đó lại khiến nàng xấu hổ không chịu nổi.
Mà tại sao nàng lại thật sự nghe lời Thôi Vân Trì xúi giục, mủi lòng hồ đồ chạy đi tìm Tạ Nghiễn cầu xin?
Nàng thật sự đã sai lầm một cách hoang đường.
Đây rõ ràng là chuyện không nên, là sai trái, nàng rõ ràng cũng không muốn… nhưng mỗi lần nàng nghe Thôi Vân Trì lấy song thân đã khuất ra nói, trong đầu lại không kìm được mà nảy sinh áy náy, đây dù sao cũng là ơn cứu mạng.
Vốn dĩ báo ơn là một chuyện tốt, giờ xem ra, thật sự là một món nợ nghiệt ngã…
Cố Niệm bây giờ mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng nguyên do cụ thể thì nàng lại không nói rõ được, nàng nghĩ, dường như chính vì sự xuất hiện đột ngột của Tạ Nghiễn mới phá vỡ sự cân bằng này.
Vẻ bình yên tốt đẹp trước mắt này, có thật sự chân thực và vững chắc đến vậy không? Nàng bỗng có một suy đoán hoang đường.
Cố Niệm không còn lòng dạ nào tranh luận với Thôi Vân Trì nữa, nàng chỉ muốn yên tĩnh một lát, bèn đóng cửa phòng lại.
Thôi Vân Trì ở ngoài cửa tỏ ra mềm mỏng, cầu xin một hồi lâu, Cố Niệm không muốn lúc sắp chia xa còn làm căng thẳng như vậy, đến trước bữa tối cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi mấy phần.
Hai người tạm thời không có chuyện gì, sáng sớm hôm sau, Thôi Vân Trì cố ý đưa nàng đến bến đò, sau đó mới đến nha môn điểm danh.
Cố Niệm nhìn theo bóng hắn ta rời đi, hắn ta lại như một đứa trẻ cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu lại một lần, dường như vô cùng không nỡ, lòng nàng rối bời, chỉ biết thở dài, mọi chuyện đành đợi từ nghĩa thục trở về rồi hẵng tính.
Nàng đứng đợi một mình ở bến đò hồi lâu, Trình phu tử mới dẫn theo Phán Khang thong thả đến muộn.
Ba người lên thuyền khách, thuận dòng đi xuống, đến trấn Nam Thủy ở bờ sông bên kia.
Nói ra thì nghĩa thục này đã mở được gần một năm, vì khả năng có hạn, ban đầu bọn họ chỉ làm sơ sài, dựng một cái lều, kê mấy bộ bàn ghế, chiêu mộ trẻ con nhà quanh bến đò đến nghe giảng.
Bắt đầu từ “Tam Tự Kinh”, “Thiên Tự Văn”, trước tiên học nói, sau đó dần dần tăng thêm việc dạy viết chữ, dạy nét bút, từ từ chuyển sang giao bài tập.
Sau này, một vị Triệu viên ngoại nhà giàu ở trấn Nam Thủy nghe được chuyện này, bèn ngầm đến xem xét, biết được bọn họ hoàn toàn dựa vào lòng tốt mà tự mình mở nghĩa thục, lập tức vung tay bao hết mọi chi phí, còn đặc biệt mua thêm một cơ ngơi bên cạnh đại trạch của mình, dùng làm phòng học tạm thời cho học trò che mưa che nắng.
Vị viên ngoại này tên là Triệu Dụ, thời trẻ nhờ mở một tiệm thuốc bắc rất lớn mà phất lên, nhưng biết đủ nên vui, không có dã tâm mở rộng sản nghiệp, nhờ quyên góp tiền bạc mà có được chức viên ngoại để cầu an ổn, cả nhà an cư tại trấn Nam Thủy, xem như là nhân vật có máu mặt hàng đầu trong trấn.
Cố Niệm và mọi người vừa xuống thuyền khách, liền thấy một chiếc xe ngựa mui xanh đậu ở bến đò, chính là người của Triệu gia đến.
Quản gia cười mỉm tiến lên đón, miệng nói: “Lại làm phiền tiên sinh và nương tử đi một chuyến, gia chủ đã bày tiệc mọn ở đại trạch, chỉ chờ hai vị ghé qua.”
Cố Niệm và Trình phu tử vội khiêm tốn nói không dám, nhanh nhẹn theo Triệu Đại An lên xe ngựa, đoàn người từ từ tiến về phía trấn.
Trong thời gian nghĩa thục hoạt động trước đây, Cố Niệm và Trình phu tử đều ở lại Triệu gia.
Triệu Dụ vô cùng có lòng, đã đặc biệt dành ra một tiểu viện ở hướng Đông Nam, phía sau viện có một cửa hông thông ra phố, để mọi người có thể tự do ra vào, đi lại không cần phải qua cổng chính Triệu gia, như vậy thuận tiện cho cả đôi bên.
Cố Niệm theo Trình phu tử xuống xe ngựa, chưa kịp về viện sắp xếp, đã đến chính đường gặp Triệu Dụ trước, sau đó cùng nhau đến phòng ăn phụ dùng bữa.
Triệu Dụ tính tình hào sảng nghĩa khí, ăn nói tuy hơi có phần thiếu sót, nhưng cũng vì vậy mà vô cùng kính trọng người đọc sách, trước nay đối xử với hai người hết sức nhiệt tình.
Ông ta nói vài câu với Trình phu tử, không tiện giữ người quá lâu, bèn gọi nha hoàn dẫn hai người đi nghỉ ngơi trước.
Thấy trong phòng khách đã yên tĩnh, bên ngoài có một thanh niên chân đi khập khiễng chậm rãi bước vào.
Triệu Dụ thấy vậy vội đứng dậy đón, miệng còn nói: “Từ tiên sinh đi lại không tiện, chậm một chút.”
Ông ta vừa đỡ thanh niên áo xám kia, vừa ra hiệu bằng mắt với Đại An, đối phương lập tức gật đầu, yên lặng đóng cửa lại canh gác bên ngoài.
Thanh niên kia đón nhận ý tốt của ông ta, vội xua tay nói không sao, hai người ngồi xuống trong phòng khách, có nha hoàn tiến lên dâng trà, sau đó cũng vội vàng lui về gian nhà phụ phía sau sương phòng phía đông.
Người đến tướng mạo thanh tú nho nhã, nhưng trông có vẻ sức khỏe không tốt lắm, vừa ngồi xuống đã ho mấy tiếng, nâng chén uống một ngụm trà mới đè cơn th* d*c xuống được.
Triệu Dụ lo lắng nói: “Từ tiên sinh nếu có việc gấp, cứ gọi tiểu tư chạy việc là được, hà cớ gì phải tự mình đi một chuyến.”
Thanh niên nói: “Việc này rất quan trọng, không dám làm phiền người khác.” Hắn ta ngừng một chút “Vị Khâm sai đại nhân từ Kinh thành đến kia, có phải là mấy ngày nay sẽ đến trấn không?”
Triệu Dụ nói: “Nghe ngóng tin tức về đúng là như vậy, Ngôn Tân, nếu ngươi không yên tâm, ta lập tức sai người đưa ngươi ra khỏi thành, hay là đến Tiểu Tương Sơn gần đó lánh tạm một thời gian.”
Ông ta ngừng một chút, lại nói giọng an ủi: “Ta có mua một trang viên ở đó từ sớm, có một bà vú già ngày thường trông coi chăm sóc, xung quanh không có người lạ, ngươi không cần lo lắng.”
Từ Ngôn Tân im lặng hồi lâu, lại không nén được ho mấy tiếng, mới nói: “Triệu huynh, huynh không thấy kỳ lạ sao? Những Tuần thần trước đây chưa từng để ý đến tung tích của ta, có người thậm chí còn không biết có người như ta. Tại sao hắn vừa đến Tầm Khê, lại tìm đến thư viện hỏi Trình phu tử chuyện cũ?”
Sắc mặt Triệu Dụ cứng lại: “Ngôn Tân, ý của ngươi là… vị Khâm sai kia vì muốn bảo vệ Tưởng Vịnh Chính, nên đã có ý định đuổi cùng giết tận?”
Từ Ngôn Tân không khẳng định cũng không phủ định, chỉ nói: “Chúng ta cẩn thận hành sự, im lặng quan sát diễn biến.”
Vẻ mặt Triệu Dụ ngưng trọng, cầm chén chậm rãi uống một ngụm, bỗng nhiên thả lỏng giọng điệu: “Vừa rồi Cố nương tử dùng bữa ở phòng ăn, còn hỏi thăm đơn thuốc ho lần trước đưa cho ngươi có công dụng không.”
Ông ta đầy ẩn ý mà liếc mắt nhìn Từ Ngôn Tân, lại thấy hắn sắc mặt bình thản, càng nổi hứng trêu chọc: “Ta không tiện trả lời thay ngươi, ngươi tự mình đi nói với Cố nương tử một tiếng, cũng để người ta khỏi bận tâm.”
Từ Ngôn Tân im lặng một lát, chậm rãi gật đầu: “Đa tạ Triệu huynh báo cho biết.”
Hắn ta chống tay đứng dậy, nghĩ ngợi một lát, rồi sửa lại: “Triệu huynh, Cố nương tử tấm lòng lương thiện, trước nay luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, không phải là nàng ấy có ý bận tâm đến ta. Nàng ấy và Thôi Vân Trì đã có hôn ước, sau này chúng ta nên bớt nhắc đến, không hay để nàng ấy vướng vào thị phi, cũng tránh cho huynh bị làm khó.”
Triệu Dụ lập tức nói: “Chúng ta đây là đóng cửa lại huynh đệ trong nhà nói chuyện phiếm, sẽ không để người khác biết. Vả lại, ta thấy Thôi Vân Trì cũng không đắc ý được bao lâu nữa, hắn ta và Tưởng Vịnh Chính thể nào cũng có một người xảy ra chuyện, đến lúc đó ngươi cũng…”
Từ Ngôn Tân cau mày nhìn Triệu Dụ, ông ta nuốt nửa câu còn lại vào trong cổ họng.
“Triệu huynh, thân tàn ma dại như ta đây, thực sự không xứng với Cố nương tử, sau này huynh cũng đừng nói nữa. Huống hồ, lời này của huynh và ta cứ như đang mong Thôi Vân Trì xảy ra chuyện vậy, nếu hắn ta có chuyện, Cố nương tử khó tránh khỏi đau lòng bị liên lụy, chúng ta làm vậy thật đúng là hành vi của tiểu nhân. Lỡ như Cố nương tử biết được chúng ta ở sau lưng bàn luận, nàng ấy sẽ phải xử sự thế nào?”
Triệu Dụ vội nói: “Là ta sơ ý, đáng mắng, đáng mắng!”
Từ Ngôn Tân muốn nói lại thôi, thấy ông ta cuống quýt chủ động nhận lỗi, lời lẽ nghiêm khắc hơn cũng không nói ra được, đành chỉ than thở một tiếng, chậm rãi bước ra ngoài cửa.
Triệu Dụ ở phía sau nhắc nhở: “Cố nương tử đã về Đông viện sắp xếp rồi, giờ này chắc là không có việc gì.”
Thân hình Từ Ngôn Tân khựng lại, khẽ nói lời cảm ơn, nhưng lại đi thẳng về phía hậu viện phía Tây của Triệu gia.
Triệu Dụ nhìn bóng lưng của hắn ta lắc đầu thở dài, không xía vào chuyện của người khác nữa.
Cũng thật đúng lúc nhà có chuyện, Đại phu nhân của Triệu Dụ sắp làm lễ mừng thọ làm lễ mừng thọ, đặc biệt gọi nha hoàn mời Cố Niệm đến viện xem giúp lời chúc thọ, chỉ mong dùng từ cho thỏa đáng.
Cũng lạ thật, hễ nàng rời khỏi Tầm Khê, đến nghĩa thục dốc lòng làm chuyện mình thật sự yêu thích, sự u ám mấy ngày trước đó liền tan biến sạch sành sanh, ngay cả tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, không còn nhớ đến những chuyện không vui kia nữa.
Trong lòng thậm chí còn mơ hồ mong đợi, thật ra cứ ở lại nghĩa thục Nam Thủy cũng không tệ.
Nàng xem xong giúp Triệu đại phu nhân, một mình men theo hành lang có mái che về Đông viện, vừa rẽ qua cửa xuyên đường thì thấy Từ Ngôn Tân đi khập khiễng tới.
Nàng cười nói: “Từ tiên sinh hôm nay có nhã hứng nhỉ, hiếm khi thấy ngài ra ngoài dạo vườn.”
Cố Niệm bước lên mấy bước, Từ Ngôn Tân lại lập tức dừng chân, thân người hơi thẳng lên, dường như rất không muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt Cố Niệm.
Hắn ta chắp tay vái: “Cố nương tử chê cười rồi, tại hạ vừa mới đi gặp Triệu huynh, nói chuyện một lát mới về hậu viện.”
Cố Niệm cong cong mắt mày, chủ động nói: “Ta vừa từ viện của Đại phu nhân ra, xem qua loa mấy lời chúc thọ. Theo ta thấy, Đại phu nhân nên mời Từ tiên sinh kiểm tra mới phải, nói thật ta thấy chột dạ lắm!”
Từ Ngôn Tân bị nàng chọc cười, bên môi thoáng hiện ý cười nhàn nhạt: “Cố nương tử khiêm tốn rồi, nương tử chuyên tâm hiếu học, sự lĩnh hội đã vượt qua rất nhiều người, đừng tự coi nhẹ mình nữa.”
Cố Niệm cười tinh nghịch: “Cũng nhờ có ngài và Trình phu tử dẫn đường phía trước, ta mới học được chút ít.”
Nàng cười xong, bỗng “a” một tiếng, vội hỏi: “Ta thấy sắc mặt tiên sinh tốt hẳn lên, không biết ban đêm còn ho nhiều không?”
Từ Ngôn Tân đáp: “Đa tạ Cố nương tử tặng đơn thuốc hay, ban đêm ngủ ngon hơn nhiều rồi.”
Cố Niệm vui mừng thở phào, nói nhỏ: “Đây là một đơn thuốc ta biết được ở quê nhà, vị lang trung đó nổi tiếng trên phố lắm, ngày trước nương ta có đau ốm gì cũng tìm ông ấy, đảm bảo ba ngày là thuốc vào bệnh hết!”
Từ Ngôn Tân mỉm cười lặng lẽ nhìn nàng, Cố Niệm vui ra mặt, để lộ vẻ đắc ý hiếm thấy, trông khá lanh lợi.
Hai người nói vài câu, đến lúc sắp tạm biệt, Cố Niệm bỗng hỏi: “Từ tiên sinh nếu tinh thần tạm ổn, lần này đến nghĩa thục giúp giảng bài được không?”
Từ Ngôn Tân sững sờ, thấy ánh mắt Cố Niệm thành khẩn, ẩn chứa vẻ mong đợi.
Hắn ta nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng gật đầu, Cố Niệm vui vẻ hớn hở, lập tức cúi người cảm tạ, xoay người rời khỏi hành lang.
Nàng về đến Đông viện, thấy Phán Khang và Trình phu tử đang sắp xếp đồ dùng cho buổi giảng ngày mai, cũng vội vàng tiến lên giúp một tay.
Trình phu tử hỏi thăm tình hình bên viện của Triệu đại phu nhân, Cố Niệm mới nói: “Vừa rồi ta gặp Từ tiên sinh, hiếm khi thấy ngài ấy ra ngoài đi lại, nên đã dừng lại nói thêm mấy câu.”
Trình phu tử nhìn nàng một cái: “Học trò này của ta trước nay vốn thích yên tĩnh, năm đó bái nhập môn hạ của ta, ngày đêm khổ học không màng đến chuyện bên ngoài. Đúng là một hạt giống tốt, chỉ tiếc là…”
Cố Niệm nghi hoặc: “Tiếc cái gì ạ?”
Trình phu tử vuốt râu cười: “Chuyện cũ năm xưa, không nhắc thì thôi. Sao nào, ngươi nói chuyện gì với nó vậy?”
Cố Niệm bèn cười: “Ta hỏi ý của Từ tiên sinh, ngài ấy đồng ý ngày mai cũng sẽ đến giảng bài!”
Trình phu tử nhìn nàng đầy ẩn ý, không nói toạc ra, chỉ gật đầu khen tốt, không nói thêm gì khác.
Cách một con sông Nam Thủy, bến đò Tầm Khê đông đúc ồn ã.
Ráng mây bay lượn nơi trời xa, mặt trời sắp lặn về tây, ánh chiều tà kia chiếu xuống nhân gian, có một vệt nắng leo lên vạt áo của Tạ Nghiễn.
Tần Trọng Văn xách đao vội vàng tiến lên, hạ giọng nói: “Công tử, đã tra rõ ràng, vị Chủ bộ tiền nhiệm của huyện nha Tầm Khê là Từ Thanh, hiện đang ẩn náu trong nhà Triệu Dụ ở Trấn Nam Thủy, lấy tên giả là Từ Ngôn Tân làm môn khách của Triệu gia.”
Tạ Nghiễn không nói gì, lặng lẽ nhìn dòng sông cuồn cuộn, đục ngầu không thấy đáy.
Sấm chớp ở thượng nguồn sắp tạnh, nhìn sắc trời, mây đen sắp bay đến Tầm Khê, mà trước cơn mưa lớn luôn có một sự yên tĩnh không đúng lúc.
Tạ Nghiễn bỗng hỏi: “Trọng Văn, trận mưa giông này khi nào sẽ đến?”
Tần Trọng Văn sững người, vội nói: “Xem ra cũng là chuyện lúc nửa đêm, muộn nhất không quá trời sáng, khí hậu phương Nam trước nay vẫn vậy.”
Tạ Nghiễn gật đầu: “Đợi mưa qua đi mọi thứ sẽ trong sạch.”
Tần Trọng Văn không dám tiếp lời.
Hắn ta thầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Công tử, nghĩa thục của Cố cô nương mở ngay tại Triệu gia.”
…
Dân số Trấn Nam Thủy không nhiều, nghĩa thục đến nay cũng chỉ có hơn mười học trò đúng tuổi, nghĩa thục mở đến nay cũng không có yêu cầu gì nghiêm ngặt.
Rất nhiều học trò đều bị phụ mẫu lôi đến góp vui nghe giảng ké, kết quả là ở lại luôn.
Học trò không phân biệt nam hay nữ, nhưng giới hạn tuổi tác có thu hẹp một chút, chủ yếu là sợ bọn trẻ không tự nhiên, cho nên học trò lớn tuổi nhất cũng không quá mười tuổi.
Cố Niệm và Trình phu tử hai người thay phiên nhau giảng dạy cũng không thấy vất vả.
Hôm nay còn có thêm Từ Ngôn Tân giúp đỡ, buổi chiều Trình phu tử liền bị Triệu Dụ mời đi dạy riêng cho tiểu thiếu gia.
Buổi chiều Cố Niệm lấy giấy bút ra, định cho học trò tập viết chữ theo mẫu. Từ Ngôn Tân đi đứng không tiện, nhưng vẫn rất kiên trì muốn đến giúp Cố Niệm.
Hôm nay hắn ta đặc biệt thay một bộ y phục lụa là tươm tất, Cố Niệm vô tình ngước mắt lên, thoáng chốc còn tưởng lầm Từ Ngôn Tân là vị công tử thế gia nào đó ở Kinh đô.
Hắn ta vốn dĩ đã có tướng mạo thanh tú đoan chính, trong cốt cách có một nét cao ngạo của người đọc sách, nhưng thần thái lại vô cùng ôn hòa nhã nhặn, ngoại trừ… cái chân phải hơi khập khiễng kia.
Cố Niệm nhất thời xuất thần, thật ra nàng không hiểu rõ về Từ Ngôn Tân, lần đầu nàng gặp hắn ta là ở phòng khách Triệu gia.
Ngày đó Đông viện thu dọn xong xuôi, phòng học tạm thời sát vách cũng đã sửa sang hoàn tất, Triệu Dụ mời Trình phu tử đến nhà ăn mừng, trong bữa tiệc Từ Ngôn Tân mỉm cười nhàn nhạt, cũng khách sáo nói với nàng vài câu.
Nàng chỉ biết hắn ta là học trò cưng của Trình phu tử, tuy xuất thân bần hàn nhưng tư chất cực tốt, dường như cũng từng chuẩn bị lên kinh dự thi giành công danh? Chỉ là việc này bị ngăn trở ngoài ý muốn, cuối cùng không có kết quả gì.
Về phần nguyên nhân, Trình phu tử không nói, nàng cũng không tiện chủ động hỏi chuyện đau lòng của người ta.
Cố Niệm hoàn hồn trở lại, thì thấy Từ Ngôn Tân đang cười nhạt nhìn nàng: “Cố nương tử, sao vậy?”
Nàng chột dạ cong mắt cười cười: “Đây là lần đầu tiên ta thấy Từ tiên sinh ăn mặc thế này, xem ra tiên sinh rất xem trọng chuyện này, lẽ ra ta nên mở lời mời từ sớm, bây giờ ngược lại làm ta có vẻ chậm chạp không hiểu ý ngài.”
Từ Ngôn Tân vội nói: “Là ta phải đa tạ thịnh tình của Cố nương tử mới đúng, bộ y phục này… là lúc trước ta đi làm nhận bổng lộc tháng may, vốn định” Lời của hắn ta khựng lại, bên môi nở nụ cười khổ, lắc đầu, “Đều là chuyện cũ năm xưa, không nhắc thì thôi. Hôm nay nghĩ nên ăn mặc tươm tất một chút, cũng không làm hổ thẹn ân sư, làm mất mặt ngài ấy.”
Cố Niệm nói: “Sao lại thế! Y phục là để mặc mà, bộ dạng này của Từ tiên sinh rất phù hợp, sau này cũng nên thử ăn mặc sửa soạn hơn một chút.”
Từ Ngôn Tân chỉ nhìn nàng cười.
Hai người nói mấy câu, học trò cũng đã chuẩn bị xong, Từ Ngôn Tân lùi sang một bên, Cố Niệm thì bắt đầu lấy bút viết.
Bọn trẻ thấy sao làm vậy, tuy viết chậm, nét bút cũng xiêu vẹo không theo quy củ, nhưng nàng vô cùng kiên nhẫn, sửa lỗi và hướng dẫn từng li từng tí.
Từ Ngôn Tân rướn người nhìn mấy lần, chỉ cảm thấy nét chữ này của Cố Niệm tuy viết không tệ, nhưng đường đi của bút sắc bén, từng nét từng nét không giống kiểu dịu dàng mảnh mai của nữ tử bình thường, ngược lại có mấy phần cốt cách phóng khoáng.
Hắn ta không khỏi tò mò, càng không biết nàng học theo trường phái thư pháp nào, mà lại khác biệt với dung mạo của nàng đến thế.
Cố Niệm đi sang một bên, hơi cúi người sửa lại tư thế cho đứa trẻ, mái tóc đen của nàng búi lệch, hôm nay chỉ cài một cây trâm gỗ không mấy bắt mắt trên tóc, ngược lại làm khí chất có vẻ thanh lãnh hơn một chút.
Từ Ngôn Tân nhìn một lát, bỗng hỏi: “Chữ của Cố nương tử rất đẹp, không biết là học theo trường phái nào?”
Cố Niệm lúc này vừa hay buông tay ra, chậm rãi đứng thẳng người dậy, bên môi nở nụ cười nhạt: “Ta chẳng qua chỉ tùy ý tập viết theo mẫu một chút, không có gì cầu kỳ, nét chữ này chỉ có thể gọi là tứ bất tượng*.”
Tứ bất tượng*: không đâu vào đâu, không giống thứ gì cả
Vừa hay được Từ Ngôn Tân nhắc tới, bây giờ nàng vừa nhìn kỹ lại, trong lòng dấy lên gợn sóng nhàn nhạt.
Chẳng hay chẳng biết từ bao giờ nàng đã bắt chước nét chữ của Tạ Nghiễn giống đến vài phần, mà vì bao năm nay không cố ý sửa lại, nên dần dần trở thành thói quen viết của mình… hèn gì hắn ta lại nói như vậy.
Từ Ngôn Tân nhìn nàng một cái, không hỏi thêm nữa.
Cố Niệm lại cầm tay hai đứa trẻ nữa viết mấy chữ, cửa hông phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra, một tên tiểu tư vội vã đi vào, để tránh làm phiền học trò, hắn ta cẩn thận vái chào Từ Ngôn Tân.
Từ Ngôn Tân im lặng gật đầu, đi theo tiểu tư ra sau cửa hông.
Hắn ta vừa mở miệng liền nói: “Từ tiên sinh, sự việc xảy ra đột ngột, lão gia bảo ta mau đến báo cho ngài biết. Khâm sai đại nhân bỗng nhiên đến trấn tuần tra, sắp đến phòng học rồi, ngài mau về hậu viện lánh mặt đi, ngài ấy không kịp tự mình sắp xếp, bây giờ vẫn đang tiếp đón đại nhân!”
Sắc mặt Từ Ngôn Tân trầm xuống, hắn ta theo phản xạ muốn làm theo lời của tiểu tư, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn ta bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo và mạo hiểm.
Nếu như, vị Khâm sai đại thần được cho là có lai lịch lớn này, không phải là hạng người lén lút bẩn thỉu như Tưởng Vịnh Chính thì sao?
Trước đó hắn ta cũng nghe được vài lời đồn, biết vị Tuần phủ này bất ngờ vào thành, khiến Tưởng Vịnh Chính trở tay không kịp, vị Tưởng huyện lệnh này rõ ràng tối hôm trước còn qua đêm ở kỹ viện chưa tỉnh táo, lại bị một tiếng triệu tập dọa cho sợ vỡ mật chạy đến Hành phủ chịu huấn thị.
Nếu chỉ là vì cái mạng hèn này của hắn ta mà đến, bọn họ thực sự không cần phô trương lớn như vậy, thị vệ có thể trực tiếp đến bắt người, tùy tiện gán cho một tội danh, mặc cho hắn ta có biện bạch thế nào cũng không sống nổi.
Huống hồ hắn ta đã chịu đựng đủ sự cẩn thận đề phòng bao năm nay, lâu như vậy hai bên vẫn bình an vô sự, nếu bây giờ bọn họ muốn tính sổ, chi bằng tính cho rõ ràng một thể.
Tiểu tư thấy hắn ta không nhúc nhích, sốt ruột vội vàng thúc giục.
Từ Ngôn Tân lại xua xua tay “Làm phiền tiểu ca đi một chuyến, ta tự có chừng mực.”
Hắn ta vái chào, rồi đẩy cửa trở vào trong phòng.
Cố Niệm ngước mắt lên, đưa ánh mắt dò hỏi, Từ Ngôn Tân chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Nàng bèn lại cúi đầu xuống, dịu dàng sửa lại tư thế cầm bút cho học trò.
Nơi đây yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút lướt nhẹ trên trang giấy, rất nhanh sau đó, bên ngoài lối đi nhỏ truyền đến một trận xôn xao không lớn không nhỏ, loáng thoáng nghe được tiếng của Triệu Dụ, dường như đang khách sáo hàn huyên với ai đó.
Tiếp theo đó, có tiếng bước chân thong thả đi tới, giọng của Triệu Dụ vang lên ở lối đi: “Đại nhân, phía trước chính là phòng học, học trò hiện đang trong giờ học, hay là ngài theo kẻ hèn này vào nhà riêng ngồi một lát, nể mặt uống chén trà nghỉ ngơi.”
Cố Niệm tò mò quay người nhìn sang, không biết Triệu Dụ đang tiếp đón người nào.
Người ngoài cửa nói: “Không cần, ta ở bên cạnh xem là được.”
Cố Niệm sững người, là giọng của Tạ Nghiễn.
Nàng ngây ngẩn nhìn về phía cửa hông, vừa đúng lúc hắn cất bước đi vào, hai ánh mắt giao nhau, nàng vội quay mặt đi, hơi cau mày, nhưng rất nhanh đã ổn định tâm thần tiếp tục giảng bài.
Nàng biết Tạ Nghiễn không rảnh rỗi như vậy, hắn đến nơi này hẳn là sắp xếp tuần tra đã định sẵn.
Hai người mấy ngày trước mới gặp mặt, cũng… không được vui vẻ cho lắm. Nàng nhớ lại sự xấu hổ ngày hôm đó, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ mong đừng để người khác nhìn ra manh mối.
Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ thông suốt rõ ràng, càng có một sự thôi thúc không thể che giấu, nàng muốn nói rõ ràng với Tạ Nghiễn.
Tần Trọng Văn canh gác bên ngoài, Triệu Dụ mấy lần mời cũng không được, đành phải khó xử theo Trình phu tử về nhà chờ đợi.
Chỉ riêng Từ Ngôn Tân đứng một bên vững như núi.
Hắn ta như thể không nhìn thấy Tạ Nghiễn, tầm mắt di chuyển theo Cố Niệm, thân người thẳng tắp, vạt áo gấm che đi đôi chân, chỉ đứng như vậy, không ai phát hiện ra sự khiếm khuyết của hắn ta.
Tạ Nghiễn ung dung thong thả đánh giá hắn ta mấy lần, sau đó ánh mắt rơi trên người Cố Niệm, im lặng hồi lâu, trong lòng bỗng nhiên thông suốt, không khỏi lại khẽ nhíu mày.
Cố Niệm chuyên tâm chỉ dạy từng đứa trẻ một, hai nam nhân bất kể là đứng hay ngồi, đều vô cùng kiên nhẫn.
Một tiết học viết chữ kết thúc, cậu nhóc ngồi phía trước Tạ Nghiễn vươn tay, duỗi duỗi cánh tay, cuối cùng thở phào một hơi.
Cậu bé mặc bộ y phục chắp vá, gương mặt non nớt, nhưng tư thế ngồi lại rất ngay ngắn. Trông có vẻ gia cảnh không thể vào thư viện chính quy, cũng thật làm khó Cố Niệm nghĩ ra cách mở nghĩa thục…
Nghĩ đến đây, Tạ Nghiễn lại ngước mắt nhìn Cố Niệm.
Hắn nhớ lại những ngày ở Kinh thành, ngày đó nàng được hắn cho phép đến Thư Các, nhất thời đã cười vui vẻ đến thế, thật ra lúc đó cũng không phải chỉ để lấy lòng hắn đâu… Nàng vốn dĩ đã thích đọc sách, đọc rất chăm chú, cũng cố gắng lĩnh hội chân lý trong đó.
Ví như cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” kia, nàng xác thực đã đọc kỹ từ đầu đến cuối, thậm chí còn sao chép lại chú thích của hắn, sau đó nói ra kiến giải tuy không thể coi là lĩnh hội sâu sắc, nhưng cũng có nội dung.
Ngày đó nàng hăng hái chia sẻ cảm nhận với hắn, thật ra hắn cũng nghiêm túc lắng nghe, dường như chính từ ngày hôm đó đã bắt đầu ngầm thay đổi cách nhìn về nàng…
Sau này tại sao lại không tìm hiểu thêm về nàng? Tạ Nghiễn nghĩ không ra. Chỉ là hiện giờ hắn vô cùng rõ ràng, thật ra, bọn họ cũng có thể bình tĩnh nói chuyện, mà chủ đề chung của hai người thật ra còn nhiều hơn trong tưởng tượng.
Hắn nhất thời thất thần, ánh mắt lại rơi trên trang giấy trước mặt cậu nhóc kia.
Cố Niệm viết hai câu thơ, để học trò tập viết theo mẫu.
“Trời sinh ta ắt có chỗ dùng, ngàn vàng tiêu hết rồi sẽ lại về” (Trích từ “Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch).
Quả là khí phách hào hùng, cũng không ngờ nàng lại dạy cho trẻ nhỏ bài thơ văn như vậy.
Tạ Nghiễn vừa nhìn qua, bỗng nhiên cau mày nheo mắt.
Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh đứa trẻ, cậu nhóc nghe tiếng ngẩng đầu lên, vì không hiểu chuyện, không biết rõ thân phận của hắn, còn tưởng hắn cũng là tiên sinh đến nghĩa thục phụ giúp dạy học, thế là toét miệng cười.
Miệng cung kính gọi: “Tiên sinh hữu lễ*.”
Tiên sinh hữu lễ*: là một cách nói trong bối cảnh cổ đại, dùng để chào hỏi một cách rất mực lễ phép và kính trọng.
Tạ Nghiễn gật đầu cười nhạt, không hề giải thích rõ. Hắn ngay sau đó đưa tay cầm lấy tờ giấy có câu thơ Cố Niệm viết, xem lướt qua một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt khẽ nheo lại.
Đây là nét chữ của hắn…
Hắn tâm thần chấn động, nhất thời sững sờ, kinh ngạc, khó mà tin nổi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang không sao kể xiết, lại quên mất Cố Niệm cũng đang ở trong phòng.
Cố Niệm thu bài tập của các học trò khác, thấy Tạ Nghiễn lại đường đột tiến lên, nàng bước nhanh mấy bước, vội lấy lại tờ giấy mẫu kia đưa trả cho học trò.
“Vương Thạch Đầu, con thu bài tập của mọi người lại, lát nữa mang đến bàn của Trình phu tử.”
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, nhanh chân chạy đi.
Cố Niệm nói: “Phủ đài đại nhân, vẫn chưa đến giờ tan lớp, xin đại nhân đừng làm phiền học trò của ta.”
Nàng đang ở phòng học, lại có thêm mấy phần tự tin khó hiểu, càng vì tự thấy đã thẳng thắng với Tạ Nghiễn, hai người không cần phải khách khách sáo sáo giả vờ như không có chuyện gì.
Nàng bây giờ là thân phận phu tử, thì nên gánh vác trách nhiệm, duy trì trật tự của phòng học, giữ gìn uy nghiêm và quy củ cần có trước mặt học trò.
Tạ Nghiễn: “Ta chỉ nhìn một cái thôi.”
Cố Niệm không còn lời nào để nói, liếc hắn một cái, vừa định rời đi.
Ai ngờ Tạ Nghiễn lại nói: “Người kia là đồng môn của nàng ở thư viện à?”
Cố Niệm nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Từ Ngôn Tân đang chống tay lên chiếc bàn gỗ cao, cúi đầu lật sách, dường như đã chuẩn bị xong xuôi để lên giảng bài.
Nàng lắc đầu “Từ tiên sinh là môn khách của Triệu viên ngoại, ta chỉ tạm thời mời ngài ấy giảng thay một buổi.”
Tạ Nghiễn đầy ẩn ý mà thở dài một tiếng “Từ Ngôn Tân.”
Cố Niệm sững người, buột miệng nói: “Ngài đã biết…” Nàng khựng lại, “Ngài lại muốn làm gì?”
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 39: Ngài lại muốn làm gì
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
