Nàng lập tức nhận ra điều không ổn, cảnh giác nhìn Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn nhếch mép, nhìn Cố Niệm không nói gì, nhưng vẻ mặt lại khá đắc ý.
Cố Niệm suy nghĩ giây lát, đột nhiên nói: “Tạ đại nhân, thứ cho ta mạo muội, nhưng ta có vài lời muốn nói với ngài.”
Vẻ mặt Tạ Nghiễn thoáng qua chút kinh ngạc, hắn khá bất ngờ trước sự dửng dưng và bình tĩnh của Cố Niệm lúc này…
Rõ ràng hôm đó vẫn còn khí thế không hề sợ hãi, sao mới qua mấy ngày mà dường như đã đột nhiên nhìn thấu rồi vậy, lẽ nào, nàng và Thôi Vân Trì cãi nhau rồi?
Trong lòng hắn có chút nghi ngờ, nhưng đè nén không thể hiện ra, chỉ khẽ gật đầu, đi theo Cố Niệm đến một góc học đường, tránh xa đám học trò và Từ Ngôn Tân.
Cố Niệm hít sâu một hơi, lập tức cúi người hành lễ, vô cùng trịnh trọng: “Tạ đại nhân, mong ngài tha thứ, hôm đó quả thực ta đã ăn nói hành xử không đúng mực, sai đến mức ngớ ngẩn. Ta không nên cậy vào việc chúng ta là chỗ quen biết cũ mà mạo muội đến trước mặt ngài cầu xin. Hôm đó thực sự là tình thế cấp bách, ta cũng ăn nói bừa bãi, lúc nào cũng dễ bị cảm xúc chi phối, đây là ta sai.
“Ta biết luật pháp không dung tình người, nhưng ngài cũng… ngài cũng sẽ không vu oan cho người vô tội.”
Tạ Nghiễn kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng lại đột nhiên nhận lỗi thành khẩn đến vậy.
Hắn nhướng mày “Biết sai ở đâu thì vẫn chưa muộn.”
Cố Niệm mặc kệ giọng điệu kỳ quái của hắn, nói tiếp: “Hôm nay ta nói với ngài những lời này, không sợ ngài chê cười, là bởi vì ta chột dạ. Đúng là ta đã làm sai, may mà không gây ra đại họa không thể cứu vãn, ta đã nhận được bài học rồi. Nhưng ta không muốn cứ hễ nhìn thấy ngài, hoặc nhìn thấy Tần thị vệ, thậm chí đợi đến khi các ngài rời khỏi Tầm Khê, mỗi lần ta đi ngang qua Hành phủ, lại vô thức nhớ đến sự khó xử hôm đó, như vậy ta cũng không thể sống yên ổn được nữa.”
Tạ Nghiễn khẽ nhếch mép cười, yên lặng lắng nghe, muốn biết nàng còn có cảm khái gì nữa.
“Chuyện này nói cho cùng cũng là do trong lòng ta có quỷ, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện sai lầm, nếu ngài và ta thật sự là người xa lạ không quen biết nhau, chắc hẳn ngày đó ta đã không phạm phải… điều kiêng kỵ như vậy.” Nàng chợt nhớ tới sự hoang đường cởi áo giải dây sau khi uống rượu hôm đó, gương mặt xinh đẹp lập tức ửng hồng, khẽ cúi đầu.
“Mong đại nhân rộng lượng, có thể tạm gác ân oán đừng tính toán nữa, thực ra trong lòng ta không có ý đó.”
Nàng cuối cùng cũng thở phào một hơi nặng nề “Ngài đến Tầm Khê là khách, bất kể có còn lưu luyến tình xưa hay không, ta đều nên lấy lễ nghĩa àm đối đãi. Đại nhân có nhu cầu gì, nếu ta có thể giúp được thì nhất định sẽ không từ chối.”
Cố Niệm dừng một chút, ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, ánh mắt kiên định, “Cho nên, mong đại nhân đừng nói những lời mập mờ nước đôi đó nữa… Nếu ngài bằng lòng, chúng ta có thể qua lại bình thường, có lẽ còn có thể làm bằng hữu.”
Tạ Nghiễn đột nhiên cao giọng: “Bằng hữu?”
Hắn nhìn Cố Niệm đầy ẩn ý, nàng sững sờ, do dự gật đầu.
Tạ Nghiễn nhếch môi cười khẩy: “Loại bằng hữu gọi là đến ngay lập tức đó sao?”
Cố Niệm ngỡ ngàng nhìn hắn, nhưng thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, giọng điệu khá đứng đắn, nhưng lời nói ra lại… Bằng hữu không vấn đề gì, gọi là đến ngay lập tức thoạt nghe cũng không có vấn đề gì, nhưng khi hai cụm từ này đặt cạnh nhau, lại khiến nàng nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Tạ Nghiễn chỉ nói đến đó, đột nhiên chuyển chủ đề: “Ngươi đã biết có những hậu quả không gánh nổi, thì đừng làm ra chuyện đó. Chuyện này ta không muốn truy cứu nữa, Thôi Vân Trì cũng đã vô tội ra tù. Chỉ là, sau này đầu óc nàng cũng lanh lợi một chút, tóm lại là phải biết nhìn người.”
Hắn vốn còn muốn nhân cơ hội này nhắc đến chuyện săn bắn mùa thu năm đó, lần đó, giống lần này biết bao, nhưng vì sao phản ứng của Cố Niệm lại hoàn toàn khác? Lẽ nào lúc đó nàng gặp phải chuyện khó xử gì mà không thể nói thật với hắn?
Tạ Nghiễn ngẫm nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không đúng lúc, bèn thôi.
Cố Niệm chỉ cho rằng hắn nói có ẩn ý, nhưng vì mọi chuyện đã nói rõ, nàng cũng không cần thiết phải bám riết không buông, bây giờ mỗi người lùi một bước, cũng hiếm khi có được sự yên tĩnh.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Từ Ngôn Tân đã cất bước đi đến giữa học đường.
Cái chân bị thọt của hắn ta được đôi giày vải mềm nâng đỡ nên không còn rõ ràng như vậy nữa, nhưng Tạ Nghiễn vẫn nhận ra chút bất thường.
Hắn nhíu mày nhìn Từ Ngôn Tân, hàng mi dài khẽ cụp xuống, như đang suy tư điều gì mà thở dài một hơi.
Cố Niệm còn chưa kịp hỏi, đã nghe Tạ Nghiễn nói: “Ngươi có biết quyển “Kim Thoa Ký” mà hắn ta nói giảng về chuyện gì không?”
Cố Niệm quay đầu nhìn Từ Ngôn Tân, lại do dự nhìn Tạ Nghiễn, im lặng lắc đầu.
Tạ Nghiễn chậm rãi nói: “Quyển này kể về một thư sinh nghèo muốn chuộc thân cho hoa khôi, đã đem cầm cố di vật của sinh mẫu rồi vui mừng khôn xiết đến gặp giai nhân, kết quả lão tú bà lại tăng giá vô lý, ép hoa khôi phải bán thân tiếp khách. Thư sinh tức giận, kiện lão tú bà lên quan phủ, nhưng vì không có tiền đút lót, cuối cùng ngược lại bị vu khống làm nhục hoa khôi, bị oan bỏ tù rồi ôm hận mà chết. Còn hoa khôi thì bị lão tú bà dâng cho quan lại để bán thân cầu xin che chở, sau khi già nua phai sắc thì bị các bên ruồng bỏ, cuối cùng không nơi nương tựa mà hương tiêu ngọc vẫn.”
“Câu chuyện là như vậy, thứ mà tác giả muốn châm biếm ở đây chính là việc gian thần nắm quyền ở một triều đại nào đó của tiền triều, trên dưới lừa gạt, dân chúng lầm than, chính lệnh của Hoàng đế muốn ban hành, còn phải đợi Tướng gia gật đầu, nếu không sẽ không thể truyền ra khỏi Kinh thành. Vì vậy, hậu thế mới chế giễu vị Hoàng đế này là Tri phủ Kinh đô, làm một Thiên tử bất tài.”
“Ngay cả Thiên tử cũng như vậy, bá tánh lại càng không có công đạo để cầu, cho dù là nhà có thêm người mới đi tìm bảo giáp* đóng dấu, cũng phải hối lộ mới lấy được giấy tờ. Huống chi là báo quan xin lệnh, đòi một lẽ phải trái trắng đen?”
Bảo giáp*: cơ quan hành chính
Cố Niệm chăm chú lắng nghe, một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng.
Tạ Nghiễn trước đây lười nói với nàng những điều này, hắn biết nàng thích đọc sách, nhưng nàng chỉ có thể vất vả tự mình lĩnh hội, Tạ Nghiễn hiếm khi có tâm trạng rảnh rỗi để thảo luận và giải thích với nàng.
Mà kiến thức nền tảng của nàng không đủ, giống như vừa rồi Tạ Nghiễn mở rộng ra rằng cuốn sách này mượn xưa châm biếm nay, châm biếm triều đại nào, loại chuyện mờ ám gì, nàng phải tự mình lật xem rất nhiều văn thư đối chiếu mới có thể biết được.
Bây giờ sự tự tin của nàng đúng là ngày càng vững chắc, nhưng qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, nàng vẫn nhận ra sự thiếu sót của mình.
Nhưng Cố Niệm không hề tự ti, mà còn dâng lên một luồng khí thế, thầm nghĩ sau này phải nỗ lực học hỏi thêm nhiều nữa, cũng có thể giảng thêm nhiều đạo lý cho học trò.
Nàng im lặng một lát, thấp giọng nói: “Tin nhầm gian thần, đây cũng là Thiên tử thiếu đức hạnh. Nếu ngài ấy sáng suốt biết xét đoán, bổ nhiệm người hiền tài, lắng nghe ý kiến các bên mà sửa đổi, quốc gia cũng không đến nỗi đi đến chỗ diệt vong.”
Lúc này nàng không nhận ra lời này là đại bất kính, nếu đặt ở trên triều, lại có thể khiến quần thần tranh luận mấy vòng, nhưng đây chính là cảm ngộ sâu sắc của nàng, đối mặt với Tạ Nghiễn, nàng buột miệng nói ra mà không cần suy nghĩ.
Tạ Nghiễn nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Lời này nàng chỉ được nói với một mình ta thôi.”
Cố Niệm sững sờ, nói nhỏ: “Ta nghe Trình phu tử nói, Thánh thượng hiện nay hiền minh nhân nghĩa, văn võ song toàn, tuyệt đối không phải bậc quân vương lòng dạ hẹp hòi.”
Ý tứ trong lời nói, chính là lại oán trách Tạ Nghiễn đang hù dọa nàng.
Tạ Nghiễn á khẩu, nhất thời không nói nên lời.
Hai người im lặng một lát, Tạ Nghiễn đột nhiên hỏi: “Học đường có nơi nào thích hợp để nói chuyện không?”
Cố Niệm nghi hoặc nhìn hắn, nghĩ ngợi, “Phu tử ngày thường sẽ tiếp khách ở nhà chính.” Bàng dừng một chút “Ngài muốn làm gì?”
Tạ Nghiễn gật đầu, cười nhìn nàng: “Làm phiền nàng báo với Trình tiên sinh một tiếng, có thể mượn chỗ dùng một lát không?”
Cố Niệm liếc nhìn Từ Ngôn Tân vẫn đang giảng bài trong phòng, lại thấy thái độ của Tạ Nghiễn cũng coi như thành khẩn, thầm nghĩ chẳng qua chỉ mất công đi vài bước, nàng giúp một tay cũng không sao.
Nàng lẳng lặng gật đầu, đẩy cửa hông thông với Đông viện từ một bên khác, chậm rãi bước vào trong.
Một chuyến đi đi về về không mất bao lâu, Trình phu tử đương nhiên sẽ không từ chối, đợi đến khi Cố Niệm quay lại học đường, lại phát hiện bóng dáng Tạ Nghiễn và Từ Ngôn Tân đã sớm biến mất, thay vào đó Tần Trọng Văn lại bị một đám trẻ con vây ở giữa, ồn ào đòi chơi thanh bội đao trong tay hắn ta.
Cố Niệm sững sờ, cảm thấy vừa buồn cười vừa kỳ quái.
Tần Trọng Văn thấy Cố Niệm trở về, vội vàng méo mặt cầu cứu: “Thiếu… Cố cô nương, đám trẻ này thật làm khó cô nương rồi.”
Cố Niệm không nhịn được cười, nhưng lại vội đưa tay che cằm, hắng giọng, ôn tồn nói: “Quy củ của học đường đều quên hết rồi sao?”
Đám học trò lập tức im bặt, lễ phép cúi chào hai người, giọng nói non nớt răm rắp: “Kính nghe Cố nương tử dạy bảo.”
Nàng lại hỏi: “Từ tiên sinh đâu?”
Vương Thạch Đầu nhanh nhảu đáp: “Từ tiên sinh cùng vị công tử kia vào trong phòng rồi, hình như có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Cố Niệm sững sờ, quay đầu nhìn Tần Trọng Văn đã sớm né sang một bên, thấy hắn ta khẽ gật đầu, không khỏi thầm thấy kỳ lạ.
Nàng vốn định tiến lên xem thực hư thế nào, không ngờ Tần Trọng Văn nhanh tay lẹ mắt, lập tức chặn trước mặt nàng.
“Cố cô nương, công tử tìm Từ tiên sinh quả thực có công vụ quan trọng, mong cô nương thông cảm.”
Cố Niệm thấy vẻ mặt hắn t a nghiêm nghị, tư thế quả quyết không thể thương lượng, cũng không miễn cưỡng nữa.
Nàng xoay người nhìn đám học trò, bảo bọn họ ngồi ngay ngắn lại, sau đó đem những gì Từ Ngôn Tân vừa giảng về “Kim Thoa Ký” lĩnh hội, viết một bài ghi chú, đây là một trong những bài tập cần hoàn thành ở nghĩa thục lần này.
Nói xong, nàng cầm lấy bài tập luyện chữ mà Vương Thạch Đầu đã thu lại, ngồi trong phòng chậm rãi chấm bài.
Tần Trọng Văn liếc trộm vài lần, chỉ cảm thấy khí chất của thiếu phu nhân bây giờ đã khác xưa rất nhiều, cũng không khỏi tò mò về những chuyện cũ năm xưa.
Ban đầu thiếu phu nhân một mực cố chấp đòi hòa ly, hắn ta là thuộc hạ không dám nhiều lời, nhưng lại trơ mắt nhìn Tạ Nghiễn mấy ngày đó tâm trạng u uất.
Mà Trưởng công chúa biết tin, không màng đến việc đang ở am núi trai giới, lập tức lên đường về kinh, kết quả vẫn muộn rất nhiều.
Chuyện này cứ thế cho qua, nhưng nghe nói dường như Trưởng công chúa cũng trách cứ Hầu gia l* m*ng ngu muội, cả nhà gà bay chó sủa…
Đến sau này, tin tức thiếu phu nhân qua đời truyền đến Hầu phủ, công tử bị Trưởng công chúa phạt nặng một trận, Lão hầu gia còn đánh gãy cả hai cây roi, cuối cùng phạt công tử ra từ đường quỳ, ba ngày ba đêm không một giọt nước vào bụng, vẫn là Yến vương điện hạ chạy đến cầu xin, cơn giận của hai vị trưởng bối mới nguôi.
Chỉ là ván đã đóng thuyền, dù sao cũng là một mạng người, từ đó, người bên Hoàng hậu phái tới nói chuyện cưới xin cũng không tiện đến cửa nữa, mà trải qua chuyện này, duyên phận của Thi Diệu Nhân và công tử cũng xem như đoạn tuyệt hoàn toàn.
Nhưng mà… hắn ta lại không cảm thấy công tử có bao nhiêu tiếc hận, ngược lại càng quan tâm dò la tung tích của thiếu phu nhân, thực sự vô cùng kỳ quặc. Chỉ tiếc là chuyện này cuối cùng không có kết quả, mọi người đều chấp nhận hiện thực, công tử cũng dần dần đặt tâm tư về lại chuyện triều chính.
Hắn ta trơ mắt nhìn công tử tuổi tác ngày một lớn mà vẫn cô đơn lẻ bóng, trong khi Yến vương điện hạ đã vui mừng có được quý tử, mà trong Kinh thành lại không còn ai dám đến cửa làm mai.
Cho đến chuyến tuần du phía Nam lần này, thiếu phu nhân lại xuất hiện khỏe mạnh trước mặt bọn họ.
Hơn nữa, thiếu phu nhân đã tái giá làm vợ người khác…
Tần Trọng Văn tự hỏi lòng mình, đừng nói là công tử, ngay cả hắn ta cũng không nhịn được muốn dò la nội tình trong đó.
Nhưng hắn cũng nhìn ra rồi, thiếu phu nhân vốn dĩ không muốn qua lại gì nhiều với công tử, nàng có thể hơi hòa nhã một chút, đều phải xem tâm trạng hôm đó thế nào.
Tần Trọng Văn âm thầm thở dài, ánh mắt bất giác rơi vào căn nhà chính đang đóng chặt cửa sổ.
Trong phòng, Tạ Nghiễn và Từ Ngôn Tân ngồi đối diện nhau trước bàn.
Người đến là khách, tuy là Tạ Nghiễn chủ động mời, nhưng Từ Ngôn Tân vẫn làm tròn bổn phận chủ nhà, ngồi xuống đốt hương pha trà, trong phòng tĩnh lặng mà thư thái.
Hai người lấy trà thay rượu, cùng uống một chén, Tạ Nghiễn đảo mắt nhìn hắn ta vài cái, cười nói: “Từ tiên sinh thông thạo lục nghệ, xem ra trước đây cũng có chí hướng công danh?”
Từ Ngôn Tân cũng cười: “Đại nhân quá khen, tại hạ chỉ là một kẻ áo vải biết chút văn vẻ tầm thường.”
Tạ Nghiễn: “Từ Thanh, ta xuất thân từ gia đình võ tướng, nói chuyện làm việc không thích vòng vo,” Hắn dừng một chút “Ngươi chọn cuốn “Kim Thoa Ký” này, chẳng qua cũng là muốn thăm dò ta, nếu đã vậy, ngươi và ta không ngại thẳng thắn với nhau một chút.”
Năm ngón tay của Từ Ngôn Tân khựng lại, lạnh lùng nhìn Tạ Nghiễn, hắn ta đã sớm chuẩn bị tâm lý không thể toàn thây rút lui, cũng không bất ngờ khi Tạ Nghiễn biết tên thật của mình.
Tạ Nghiễn lại nói: “Ngươi từng giữ chức Chủ bộ ở huyện nha Tầm Khê, lúc tại nhiệm đã đi theo Tưởng Vịnh Chính ra vào làm việc, hẳn là biết rất nhiều nội tình. Nhưng bao nhiêu năm nay, nha môn người ra kẻ vào, có người thăng quan, có người không làm nên gì, nhưng chỉ riêng ngươi lại rơi vào kết cục thế này, cho nên, ngươi chắc chắn không phải loại người mà Tưởng Vịnh Chính sẽ dễ dàng tin tưởng và trọng dụng.”
Từ Ngôn Tân im lặng pha trà, khói trắng lượn lờ, y lại không nói một lời.
Tạ Nghiễn nhìn y chằm chằm “Ngươi vốn là người trung lương, lại bị kẻ gian hãm hại cách chức, nếu không có người trả lại công bằng cho ngươi, giang sơn Đại Thịnh sau này chi bằng chắp tay nhường cho đám gian thần tiểu nhân là xong.”
Từ Ngôn Tân lại chỉ cười lạnh: “Tưởng Vịnh Chính gốc rễ đã sâu, ngang dọc thông suốt từ tri phủ lên đến quan Kinh thành, lên nữa… ngài cũng chưa chắc động được. Ta vì sao phải liều cái mạng này mà dễ dàng tin ngài? Dù sao cũng chỉ mấy mươi năm, làm một kẻ nhàn rỗi tiêu dao, chẳng phải thoải mái hơn sao?”
Tạ Nghiễn nghiêm mặt: “Dám hỏi tiên sinh, thiên hạ là thiên hạ của ai? Hoàng tử chỉ là Trữ quân, mà Trữ quân cũng không phải đã định sẵn là một người.”
Từ Ngôn Tân nhíu mày ngẩng đầu, ánh mắt dò xét Tạ Nghiễn, lập tức biết chuyện này không chỉ liên quan đến Tầm Khê, mà còn là cuộc chiến đoạt ngôi vị.
Bao nhiêu năm nay hắn ta che giấu tài năng, nhưng gió tanh mưa máu trên triều đường hắn ta cũng có nghe ngóng. Hắn ta biết lai lịch của Tạ Nghiễn, càng biết người đứng sau hắn là Yến vương đương triều. Bây giờ Trữ quân chưa định, nếu Hoàng tử tranh đấu, theo những gì hắn ta nghe được, Sở vương quả thực chưa chắc là đối thủ của Yến vương.
Từ Ngôn Tân im lặng hồi lâu, cười khẩy: “Tiểu hầu gia, Tưởng đại nhân là quan phụ mẫu của Tầm Khê, các người đi rồi, bọn ta vẫn phải tiếp tục sống ở nơi này. Việc tranh đoạt phe phái tuy cám dỗ rất lớn, nhưng rủi ro lại càng nhiều, Tiểu hầu gia và Điện hạ lẽ nào định nói suông, để ta làm tốt thí mạng?”
Tạ Nghiễn nhếch môi cười: “Từ tiên sinh quả thực tinh ranh hơn người.”
Sắc mặt Từ Ngôn Tân hơi thay đổi “Tiểu hầu gia quá khen, chẳng qua chỉ là con kiến hôi ở tầng lớp dưới cùng đang cố gắng hết sức để tự bảo vệ mình. Ta làm sao biết được ngàivà Tưởng đại nhân không phải cùng một giuộc? Không thể không đề phòng… Tầm Khê đã ở trong tình cảnh này, Từ mỗ thân phận thấp cổ bé họng, an phận cũng có thể sống tạm bợ, lúc này vô cớ tự cuốn mình vào cuộc tranh đấu, khổ vậy để làm gì?”
Tạ Nghiễn nói: “Từ tiên sinh không cần vội vàng chọn phe, cứ việc chống mắt lên mà xem.”
Hắn nhặt chén ngọc kia lên đặt trước mắt, khẽ thở dài: “Đúng là hàng tốt, Triệu viên ngoại rất hào phóng.”
Từ Ngôn Tân nhíu mày nhìn hắn.
Tạ Nghiễn: “Còn một chuyện nữa, ta nghĩ ngươi hẳn là có thể nghĩ thông suốt. Từ Thanh, từ lúc ta đến Tầm Khê bắt đầu dò la chuyện cũ, thông qua thư viện Liễu Trương tìm được ngươi, ngươi đã không còn cách nào để không ngoan giữ mình nữa rồi.”
Giọng hắn hơi trầm xuống, ngữ khí xa cách, “Nếu ngươi không giúp ta trừng trị kẻ gian, Tưởng Vịnh Chính nhất định sẽ không dung túng để ngươi trốn ở Triệu gia nữa, đến lúc đó chuyện này lại liên lụy đến ai? Hắn vì muốn rửa sạch hiềm nghi, tất nhiên sẽ ra tay tàn nhẫn, đến lúc đó ngoài ta ra, ai còn có thể giữ được tính mạng của các ngươi?”
Từ Ngôn Tân tức giận đứng bật dậy, chỉ vào Tạ Nghiễn nói: “Đây chính là thành ý của ngài soa?”
Tạ Nghiễn chậm rãi uống cạn chén trà kia, thản nhiên nói: “Chỉ là nhắc nhở thiện ý. Nếu Từ tiên sinh có lòng lật đổ tên giặc họ Tưởng, sao không giúp ta một tay?”
Vẻ mặt Từ Ngôn Tân vẫn còn tức giận, hắn ta trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn, không đưa ra câu trả lời.
Tạ Nghiễn nhân lúc còn nóng mà rèn sắt: “Ngươi tự xưng là kẻ nhàn rỗi tiêu dao, lại nói khổ vậy để làm gì, thực ra trong lòng ngươi bất bình, càng mong chờ ta chính là người có thể xoay chuyển cục diện. Từ Thanh, ngươi biết rõ hơn ai hết, ngươi không ưa thủ đoạn bẩn thỉu của bọn chúng, bao nhiêu năm Tuần thần qua lại, lại không có một ai tìm đến trước mặt ngươi. Nếu ngươi sợ chết, sao còn đến gặp ta?”
Từ Ngôn Tân không còn lời nào để nói, hắn ta cau chặt mày, hít thở nặng nề, đột nhiên lại có một luồng khí loạn xộc lên, kích động khiến hắn ta ho liên tục.
Tạ Nghiễn nhíu mày: “Đây là bệnh cũ của ngươi à?” Hắn đã đứng dậy, vừa định tiến lên đỡ hắn ta ngồi xuống.
Nào ngờ Cố Niệm đã nghe thấy tiếng động đi đến ngoài cửa: “Từ tiên sinh, ngài không sao chứ? Sao tự dưng lại ho dữ dội như vậy?”
Tạ Nghiễn lập tức dừng bước, cụp mắt nhìn hắn ta, Từ Ngôn Tân sắc mặt lạnh nhạt nhìn lại một cái, đè nén cơn hen suyễn, trầm giọng nói: “Làm Cố nương tử lo lắng rồi, vừa rồi nói hơi nhanh một chút, không sao.”
Cố Niệm hiểu ý “à” một tiếng, “Vậy ta bảo Tiểu Lục Tử đi sắc cho ngài thang thuốc mang đến, vẫn là do ta không tốt, nhất thời nhanh miệng mời ngài đến nghĩa thục giảng bài… Lần sau nếu ngài thấy trong người không khỏe, có thể từ chối ta thẳng thắn.”
Từ Ngôn Tân cười khẽ qua cánh cửa, không muốn tiếp tục lạnh nhạt với Cố Niệm, chỉ im lặng cúi đầu chào tạm biệt Tạ Nghiễn, rồi đẩy cửa bước ra.
Hắn ta chậm rãi nói: “Không liên quan đến nương tử, ngày thường ta vốn cũng thỉnh thoảng bị ho, được nương tử thịnh tình mời, hôm nay ta lại tìm về được một chút cảm giác thoải mái của ngày xưa.”
Cố Niệm cười: “Vậy Từ tiên sinh qua một bên nghỉ ngơi trước đi, bài học hôm nay đã kết thúc, không còn việc gì khác.”
Từ Ngôn Tân gật đầu đồng ý.
Thấy hai người sắp sửa cùng nhau rời đi, Tạ Nghiễn ở bên trong gọi nàng lại: “Cố Niệm.”
Nàng vừa quay đầu lại, sắc mặt Tạ Nghiễn đã đen như cơn mưa giông sấm sét đêm qua.
Vài câu vừa rồi của nàng, thật đúng là ân cần chu đáo, quan tâm tỉ mỉ.
Bọn họ có quan hệ gì? Mà khiến nàng phải để tâm lo lắng đến vậy, xem ra chuyện Từ Ngôn Tân bị ho như vậy, nàng cũng đã sớm biết, thậm chí còn để tâm đến mức nhớ cả việc hắn ta uống thuốc lúc nào.
Tạ Nghiễn hít sâu, chậm rãi bước ra khỏi cửa, lại thấy Cố Niệm mặt đầy khó hiểu nhìn hắn.
Hắn hỏi: “Hắn ta lúc nào cũng vậy sao?”
Cố Niệm sững sờ, gật đầu: “Hình như là trước kia bị nhiễm phong hàn không chữa dứt điểm, ta cũng không rõ lắm.”
Nàng dùng từ “hình như”, lại nói mình không rõ lắm, hóa ra nàng cũng không hiểu rõ Từ Ngôn Tân cho lắm, Tạ Nghiễn đột nhiên cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Cố Niệm thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, càng cảm thấy kỳ quái, không khỏi hỏi: “Đại nhân tìm Từ tiên sinh nói chuyện gì vậy?”
Tạ Nghiễn nói năng nghiêm chỉnh: “Ta có ý tốt nhắc nhở hắn ta phải giữ khoảng cách với nàng, hắn ta là người đọc sách, nên tuân thủ quy củ, còn nàng, dù sao cũng là người đã có phu quân bên cạnh.”
Cố Niệm kinh hãi: “Đại nhân vì sao lại nói những lời này!”
Nàng vừa dứt lời, lại thấy Tạ Nghiễn khẽ nhếch mép cười, biết rõ mình đã trúng kế của hắn, cây bút trong tay bị nàng nắm chặt đến mức bàn tay trắng nõn nổi lên cả vệt đỏ nhỏ.
Vương Thạch Đầu ở xa nhìn thấy, lòng còn sợ hãi, vội nói với đứa trẻ bên cạnh: “Cố nương tử quý trọng bút mực nhất, nếu người không muốn món đồ cũ đó nữa, thì có thể cho ta, hà tất phải bẻ gãy nó đi?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn lọt vào tai Cố Niệm.
Nàng chợt hoàn hồn, vội nới lỏng tay, xoay người muốn giải thích với học trò, ai ngờ Tạ Nghiễn lại nói: “Đợi đã.”
“Tạ đại nhân có việc gì sao?” Nàng thở dài, giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Tạ Nghiễn nhíu mày, cố gắng kiềm chế sự không vui trong lời nói: “Qua đây mài mực cho ta.”
Cố Niệm theo phản xạ từ chối: “Yêu cầu của đại nhân thật vô lý.”
Tạ Nghiễn nhướng mày: “Vừa rồi còn luôn miệng nói đối xử với ta như bằng hữu, bây giờ phản bác lại nhanh thật đấy.”
Cố Niệm ngẩn ra, ngước mắt liếc hắn: “Đại nhân, bằng hữu nên đối xử bình đẳng với nhau mới phải.”
Tạ Nghiễn giả nhân giả nghĩa “Ồ” một tiếng, chuyển lời: “Cho dù không phải bằng hữu, vậy hôm đó ở thư phòng Hành phủ, nàng đã hứa điều gì quên hết rồi sao?”
Cố Niệm sững sờ, kinh hãi nhìn Tạ Nghiễn, trong lòng trống ngực đập thình thịch.
Nàng không khỏi lẩm bẩm: Lẽ nào cái câu “gọi là đến ngay lập tức” mà hắn nói hôm đó, quả thực không phải là những chuyện dơ bẩn mà nàng đã nghĩ…
“Nàng nhận sai thì nhận sai, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, món nợ này ta còn nhớ rất rõ. Lẽ nào nàng muốn nuốt lời?”
Cố Niệm nhất thời cứng họng, vốn định nói, nếu chỉ là chạy làm mấy việc lặt vặt, nợ ân tình thì tất nhiên phải trả.
Nàng bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhất thời cúi đầu không dám đáp lời.
Tạ Nghiễn nhận ra điều đó, chỉ hỏi: “Nàng đỏ mặt cái gì?”
Cố Niệm nắm chặt cán bút, nói nhỏ: “Thời tiết nóng.”
Nàng xoay người đi, hoảng hốt muốn đi vào trong phòng.
Tạ Nghiễn chặn lại: “Làm gì đó?”
Cố Niệm nhìn hắn khó hiểu “Không phải là muốn giúp đại nhân mài mực sao?”
Giờ phút này, gò má ngọc của nàng vẫn còn vương nét hồng, sắc đỏ như son, vừa xinh đẹp vừa động lòng người, ánh mắt lộ ra vẻ ngơ ngác khó hiểu, một đôi mắt đẹp ngấn nước long lanh, khiến người ta thương tiếc.
Tạ Nghiễn bất giác nghẹn họng, vội hắng giọng: “Viết thêm cho ta một bức thư nhà.”
Cố Niệm không hỏi thêm, vô tình bĩu môi, lẩm bẩm vài câu không thành tiếng, bị Tạ Nghiễn nhìn thấy rõ ràng.
Hắn nhếch môi cười, quả nhiên… bản tính của nàng thực ra ẩn giấu chút tinh nghịch sinh động, không phải là con rối gỗ gọi thì đến đuổi thì đi, chắc hẳn trước đây nàng bị Nhị phòng hành hạ quá dã man, đè nén quá lâu, nên lúc nào cũng cẩn thận dè dặt che giấu bản tính thật của mình, không dễ gì biểu lộ trước mặt người ngoài.
Hai người đi đến trước bàn, Cố Niệm đặt bút xuống mài mực, Tạ Nghiễn thuận tay cầm cuốn sách trên bàn lên chậm rãi lật xem.
Giữa không gian yên tĩnh, Tạ Nghiễn đột nhiên nghiêng đầu nhìn Cố Niệm, thấy nàng vén nhẹ tay áo lụa, tỉ mỉ mài mực, đầu hơi cúi, một lọn tóc mai vương trên má, trong cơn hoảng hốt, hắn có một thoáng ảo giác… dường như hai người vẫn là phu thê, bọn họ cùng ở trong Thư các của Sơ Vũ Hiên chung sống hòa thuận, một người mài mực, một người cầm bút, năm tháng tĩnh lặng bình yên.
Thực ra, hắn vốn dĩ có thể cùng nàng sống những ngày tháng như vậy, nhưng…
Tạ Nghiễn mơ hồ nhận ra trước đây mình đã sai ở đâu, sự kiêu ngạo và lạnh lùng của hắn đã làm tổn thương nàng sâu sắc, nếu hắn đã xác định nàng lòng dạ độc ác, quyết không chịu cưới, thì đáng lẽ nên dâng sớ lên Hoàng đế để bày tỏ quyết tâm, chứ không phải lấy lý do đường đường chính chính, cưới nàng vào cửa, rồi lại trăm bề lạnh nhạt, tự cho rằng nàng sẽ lộ đuôi cáo, nhân đó danh chính ngôn thuận xé nát chiếc mặt nạ của nàng, để chứng minh phán đoán của hắn không sai.
Thế nhưng, nửa năm đó nàng chưa từng có bất kỳ ý đồ xấu nào, ngoại trừ lần đi săn mùa thu đó… sự thật quả đúng là như vậy sao? Sau này Tạ Nghiễn bình tĩnh lại, cũng có suy đoán và nghi ngờ.
Đáng lẽ nàng đã muốn giải thích, nhưng hắn không nghe, thậm chí không cho nàng cơ hội, cứ thế mặc cho những phỏng đoán lan rộng, đóng đinh tội danh cho nàng.
Lúc đó hắn quá kiêu ngạo, dùng tư thế bề trên để săm soi nàng, mà nàng, có lẽ thật sự là người vô tội?
Cho nên Cố Niệm mới khăng khăng muốn hòa ly với hắn sao? Nàng thất vọng tột cùng về hắn, những lời nói ngày đó đều là lời nói trái lòng, chỉ vì hắn cũng đang nổi nóng, nàng căn bản không biết hắn đã trải qua chuyện gì, ngược lại còn bày ra bộ dạng không ai nợ ai, thế là lại bị nàng chọc tức, giận dỗi nhận lấy thư phóng thê, cuối cùng lại thành phu thê chia ly, nhân duyên tan biến.
Thực ra, Cố Niệm không phải là người như vậy, hắn tự ngẫm lại, người ta có thể giả tạo nhất thời, nhưng những chi tiết nhỏ nhặt thì không thể lúc nào cũng cảnh giác được.
Rõ ràng hắn cũng đã quan sát, vốn dĩ đã quyết định sẽ sống thật tốt với nàng, đáng lẽ phải tin tưởng nàng nhiều hơn mới phải… Có phải là vì thời gian bọn họ quen biết và chung sống quá ngắn ngủi không?
Hắn thực sự đã không cho nàng đủ sự tin tưởng.
Suy nghĩ của Tạ Nghiễn miên man, cuốn sách trong tay không lật thêm trang nào nữa.
Cố Niệm đã lặng lẽ chuẩn bị xong mực, khẽ hỏi: “Đại nhân muốn viết gì?”
Tâm trí hắn quay trở lại, trong cơn ngẩn ngơ, hắn bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Cố Niệm.
Tim hắn lỡ một nhịp, liếc thấy lọn tóc mai quyến rũ kia, giống như một chiếc móc câu… hắn không nhịn được đưa tay về phía trước, nào ngờ Cố Niệm vô cùng kinh ngạc, vội né đi, cảnh giác trừng mắt nhìn lại.
Tạ Nghiễn giật mình nhận ra mình thất thố, vội rụt cổ tay về, trầm giọng nói: “Viết cho mẫu thân của ta, cứ nói ta ở Tầm Khê mọi chuyện đều tốt, bảo bà đừng lo lắng.”
Ngón tay Cố Niệm khựng lại, hàng mi dài khẽ rung, cuối cùng im lặng cầm bút đặt giấy chậm rãi viết.
Tạ Nghiễn đứng bên cạnh im lặng quan sát, nàng đã dạy học ở thư viện mấy năm, bây giờ luyện được bản lĩnh hạ bút như bay, dùng từ đặt câu gần như không cần suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã hoàn thành một bức thư nhà.
Phần mở đầu và kết thúc đều rất chuẩn mực, hành văn ngắn gọn súc tích, nhưng cũng kể hết tình cảm, hiếm có hơn là nét chữ đó giống của hắn đến tám chín phần, đối phó với Lý Ngọc Chân chắc chắn không thành vấn đề.
Cố Niệm cuối cùng cũng đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghi ngờ: “Đại nhân, ngài gửi bức thư nhà mà ta viết thay này về Kinh thành, có phải là không ổn thỏa không?”
Tạ Nghiễn nhận lấy tờ giấy, hài lòng nói: “Nếu không đối chiếu từng nét chữ, ai biết được lá thư này không phải do ta viết?”
Cố Niệm sững sờ, rõ ràng biết mình lại bị Tạ Nghiễn lừa một vố.
Nàng tức đến mức không nhịn được ho khan, vừa đè ngực, vừa oán trách nhìn Tạ Nghiễn, bộ dạng lúc này vô cùng thảm hại.
Tạ Nghiễn gọi Tần Trọng Văn đến niêm phong thư và gửi đi, Cố Niệm vội quay lưng đi để nén cơn ho, bờ vai ngọc không ngừng run rẩy, Tần Trọng Văn thấy vậy, thầm nghĩ chắc hẳn công tử lại đang trêu chọc người ta, không khỏi thầm than trong lòng, Cố cô nương quả thực không phải là đối thủ của ngài ấy.
Cố Niệm mãi mới bình ổn lại được, nhìn hắn đầy bất mãn nói: “Đại nhân còn chuyện gì khác không? Bài tập của học trò vẫn chưa chấm xong, thời gian của ta không còn nhiều.”
Tạ Nghiễn vô cùng thỏa mãn: “Đi đi, làm phiền Cố cô nương rồi.”
Cố Niệm cười giả lả cúi người cáo lui, vừa xoay người, nụ cười trên má liền tắt ngấm, mũi hơi nhăn lại, không tiếng động oán thầm Tạ Nghiễn vài câu.
Nàng ngồi trong phòng chấm bài tập, học trò ở dưới ôn lại bài giảng hôm nay.
Tần Trọng Văn đi rồi quay lại, đưa mắt nhìn Cố Niệm gật đầu, rồi vội vàng đi vào trong phòng.
Cố Niệm đảo mắt, cũng không biết Tạ Nghiễn đang làm trò quỷ quái gì, nhưng chỉ cần hắn không đến làm phiền nàng, nàng liền có được mấy phần yên tĩnh, dứt khoát không thèm để ý.
Tạ Nghiễn ngồi sau thư án, lúc này tâm trạng lại rất tốt.
Tần Trọng Văn tiến lên nói: “Công tử, đồ ngài cần đã mua về rồi, mọi việc cũng đã lo liệu xong.”
Hắn đặt cuốn sách trong tay xuống, dừng một chút, lại nói: “Triệu Dụ nghe tin công tử tối nay ở lại trấn Nam Thủy, đã cho người dọn dẹp biệt viện, thuộc hạ vừa mới đến xem qua, cũng thanh tao lịch sự.”
Tạ Nghiễn nói: “Được, ngươi về Tầm Khê một chuyến báo cho Tưởng Vịnh Chính, cứ nói ta tuần tra ở nghĩa thục mấy ngày, không cần bận tâm, có việc tự khắc sẽ sai hắn đi làm.”
Tần Trọng Văn sững sờ, “Mấy ngày?”
Tạ Nghiễn ngước mắt liếc hắn ta: “Nghĩa thục ở trấn Nam Thủy là một việc thiện, lại dường như có ích lợi. Đợi ta xem xét kỹ lưỡng, nếu thực sự hiệu quả tất sẽ dâng sớ lên Thánh thượng để xúc tiến mở rộng, đã như vậy, đương nhiên phải xem xét kỹ càng một chút. Có vấn đề gì không?”
Tần Trọng Văn vội vàng lắc đầu nói không, nào dám vạch trần ngay tại chỗ, rõ ràng hắn là có mục đích khác…
