Đêm đó, Triệu Dụ đặc biệt bày tiệc rượu khoản đãi mọi người.
Tạ Nghiễn không muốn ra mặt quá nhiều, nhưng thấy Trình phu tử, Từ Ngôn Tân cũng đều có mặt, bèn cho rằng Triệu Dụ không phải hạng người nịnh cao đạp thấp, hẳn là chỉ muốn làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà.
Bữa tiệc rượu này cũng không giống như Tưởng Vịnh Chính sắp đặt, trong bữa tiệc hoàn toàn không có tiếng đàn ca sáo nhị, ca múa ồn ào hay những sự bát nháo, không đứng đắn tương tự.
Triệu Dụ cả nhà đều có mặt, ông ta có một thê một thiếp, nhưng nhìn tướng mạo đều là người tính tình thật thà, đôi bên xưng hô với nhau như tỷ muội, con cái dưới gối của hai phòng cũng thân thiết không khoảng cách, xem ra hậu trạch chung sống hòa thuận.
Vì có cả già trẻ, tự nhiên sẽ không mời đào kép, kỹ nữ đến góp vui, gần giống như tiệc gia đình bình thường, chỉ là quy cách cao hơn một chút, không để quý nhân cảm thấy qua loa sơ sài.
Triệu Dụ vốn muốn theo quy củ mời Tạ Nghiễn ngồi ghế trên, nhưng bị hắn lạnh lùng từ chối, không tiện khuyên nữa.
Ông ta và chính thê ngồi ghế chủ tọa, bên phải là Trình phu tử, bên trái là Tạ Nghiễn, cũng coi như thỏa đáng.
Sau đó là Cố Niệm và Từ Ngôn Tân một bàn, thiếp thất một bàn, trẻ con theo vú nuôi ngồi riêng.
Tạ Nghiễn đưa mắt nhìn lướt qua Cố Niệm, thấy nàng không kìm được tò mò, chớp mắt liếc nhìn những món ăn kỳ lạ trên bàn, thức ăn chồng chất như núi, nhất thời thèm thuồng vô cùng, cầm đũa mà không biết nên gắp món nào trước.
Nàng mỗi khi gắp một món, đưa vào miệng nhai nuốt kỹ càng, nếu thấy thích liền gật đầu không ngớt, tựa như đang thưởng thức món ngon tuyệt đỉnh, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra những thói quen nhỏ này.
Tạ Nghiễn lặng lẽ nhìn trộm, nàng lúc trước ở Hầu phủ dùng bữa rất quy củ, không nhìn ra lại là người ham ăn thích của lạ, bây giờ “hiện nguyên hình” lại không hề tỏ ra mất nhã nhặn, trái lại còn có vẻ đáng yêu ngây ngô và tinh nghịch.
Từ Ngôn Tân ở bên chậm rãi uống rượu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, khóe môi mang ý cười. Cảnh tượng này tương xứng hài hòa, khiến Tạ Nghiễn nhìn mà sắc mặt u ám, tâm trạng không vui, dứt khoát quay đầu uống cạn với Triệu Dụ, thật đúng là rượu không làm người say mà người tự say.
Triệu Dụ hoàn toàn không giống hạng người bợ đỡ nịnh hót như Tưởng Vịnh Chính, lúc nói chuyện phóng khoáng không gò bó, nhưng lại không mất đi lễ nghi thể thống, ngược lại giống như thật lòng muốn kết giao với Tạ Nghiễn, khá có mấy phần ý tứ giống như khi hắn ở ngoài cầm quân, cùng mọi người trong doanh trại nâng ly cạn chén.
Tạ Nghiễn từ nhỏ đã ra vào sa trường, trong xương tủy vốn dĩ mang mấy phần phóng khoáng, rượu qua mấy tuần, càng lúc càng nói chuyện hợp ý với Triệu Dụ, hai người thậm chí còn hẹn ước sau này ở Kinh đô gặp lại, Tạ Nghiễn còn hứa sẽ tự mình khoản đãi tiếp đón, nào còn nửa điểm dáng vẻ của Khâm sai tuần thần.
Tiệc tan, khách khứa đều vui vẻ, Tạ Nghiễn đi theo quản gia Đại An trở về biệt viện Triệu gia.
Triệu Dụ cũng coi như có lòng, chỉ cử tiểu tư đến biệt viện hầu hạ, chứ không có tâm tư xấu xa gì. Tiểu tư kia nhanh nhẹn thắp đèn chuẩn bị nước, sau đó lui về phòng bên chờ phân phó.
Tạ Nghiễn đêm nay chỉ uống vài chén, nhưng hơi rượu vẫn còn, hắn tắm rửa xong, khoác thâm y rộng rãi bước về phòng trong, dựa vào nhuyễn tháp, ngước mắt lướt qua mấy trang giấy trên bàn nhỏ.
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng cầm lên, giơ một trang giấy xem xét tỉ mỉ, nhất thời cảm khái bâng khuâng.
Đó là bản viết tay mà Tần Trọng Văn tìm được, toàn bộ đều do Cố Niệm tự tay viết. Nét chữ trên giấy hiện lên trong mắt, khiến hắn chìm vào im lặng thật lâu.
Nàng trước kia ở Hầu phủ thường xuyên mô phỏng nét chữ của hắn sao? Nếu muốn học được giống đến thế, nàng hẳn đã tốn rất nhiều tâm sức.
Vào những ngày hắn lạnh nhạt với nàng, không hề đến Sơ Vũ Hiên, nàng rốt cuộc đã làm gì?
Tạ Nghiễn đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt: “Nàng lúc trước ngoài việc đến dược đường, còn có sở thích gì khác không?”
Tần Trọng Văn thấp giọng đáp: “Công tử, chuyện này phải hỏi Nguyệt Mai và Thanh Tâm, thuộc hạ là thị vệ bên cạnh ngài, sao dám nghe ngóng hành tung của thiếu phu nhân.”
Hắn ta nhất thời chưa sửa lại cách xưng hô, lập tức ấp úng chốc lát, nhưng không thấy Tạ Nghiễn sửa lại chỗ sai sót của hắn ta.
Hắn ta ngước mắt nhìn trộm Tạ Nghiễn, lại nói: “Có điều thuộc hạ trước đây thỉnh thoảng nghe Nguyệt Mai nhắc tới, thiếu phu nhân hình như đã chép lại hết toàn bộ những lời chú thích khi ngài đọc sách, còn đóng thành một cuốn, chỉ không biết những thứ này cất ở đâu.”
Tạ Nghiễn vẫn luôn im lặng, Tần Trọng Văn mới yên lòng, “Thuộc hạ thấy Sơ Vũ Hiên đã lâu không quét dọn kỹ càng, hay là để Nguyệt Mai dọn dẹp sắp xếp lại một phen, đợi công tử tuần du phía Nam trở về, nơi đó sạch sẽ nhìn cũng thoải mái hơn.”
Hắn lúc này mới nói: “Cứ làm theo ý ngươi đi.”
Tần Trọng Văn mím môi cười, không để lộ cảm xúc: “Vâng, thuộc hạ lập tức truyền tin về kinh.”
Gần đến nửa đêm, Tạ Nghiễn vẫn đang cầm bút trước bàn.
Tần Trọng Văn chợt tiến vào, thấp giọng nói: “Công tử, Từ Ngôn Tân vẫn chưa về lại phòng.” Hắn ta ngừng một chút “Trong phòng Cố cô nương cũng chưa thắp đèn.”
Năm ngón tay Tạ Nghiễn khựng lại, ánh mắt dời đi, nhưng con ngươi lại tĩnh lặng như nước.
Tần Trọng Văn lại nói: “Sau khi tiệc tan, hai người họ cùng Trình phu tử trở về Đông viện, không lâu sau đó lại cùng nhau rời khỏi Triệu gia từ cửa hông, không rõ đã đi đâu.”
Mãi đến khi nghe câu này, Tạ Nghiễn mới cau mày ấn ngón tay.
Hắn đặt bút mực xuống, hàng mi dài hơi cụp xuống, “Cô nam quả nữ, nàng ta muốn đi làm gì?”
Tần Trọng Văn vội nói: “Thuộc hạ đi điều tra ngay.”
Tạ Nghiễn liếc hắn ta: “Ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, Thôi Vân Trì còn chưa sốt ruột, liên quan gì đến ta?”
Tần Trọng Văn: ……
Hắn ta lặng lẽ lui sang một bên, mà trong đêm này, đèn đuốc trong biệt viện chiếu sáng suốt đêm lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Dụ sai tiểu tư đến mời Tạ Nghiễn uống trà trò chuyện.
Tần Trọng Văn sáng sớm đã lên thuyền về thành truyền lời cho Tưởng Vịnh Chính, hắn một mình thay đồ rửa mặt, đi theo tiểu tư đến chính đường.
Quản gia Đại An đang cung kính chờ bên ngoài, Triệu Dụ nghe thấy động tĩnh, vội đứng dậy đón: “Tạ tuần phủ mau mau mời vào.”
Tạ Nghiễn bước vào cửa mới phát hiện trong chính đường đã bày một chiếc bàn tám người, bên trên đặt đầy đủ các loại điểm tâm sáng, phần lớn là hương vị Kinh thành, cũng kèm theo mấy món đặc sắc của Tầm Khê.
Hắn thầm khen Triệu Dụ có lòng, nhưng hành động này lại không tỏ ra nịnh nọt, mà càng giống như đối đãi thật lòng bằng thiện ý với bằng hữu.
Hai người ngồi xuống trước bàn, nha hoàn bước đến dâng trà.
Chỉ thấy Triệu Dụ hào sảng uống cạn hơn nửa, nói: “Phủ đài đại nhân nếm thử tay nghề của đầu bếp đi, nhà đơn sơ chỉ có trà nhạt cơm thô, có nhiều thiếu sót, mong ngài tuyệt đối đừng để ý.”
Tạ Nghiễn cười nhạt: “Triệu viên ngoại khách sáo rồi, hiếm khi ở Tầm Khê mà được ăn hương vị Kinh đô, ông thực sự có lòng rồi.”
Hắn lấy một phần mỳ trộn thịt băm, nếm thử một miếng, quả thực vô cùng đậm đà.
Triệu Dụ nói: “Phủ đài ăn thấy yên tâm là tốt rồi.”
Ông ta cũng không câu nệ, giữ đúng tư thế chủ nhà cùng Tạ Nghiễn dùng bữa sáng, vừa ăn vừa nói: “Phủ đài nếm thử món bánh sủi cảo nhân cá của Tầm Khê đi, hương vị không tệ đâu.”
Tạ Nghiễn nghe lời làm theo, quả nhiên hợp khẩu vị, không khỏi lại khen ngợi Triệu Dụ tuy thô kệch mà tinh tế, thực sự là một người bạn khó có được.
Trong bữa ăn, Triệu Dụ dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi Đại An: “Đồ ăn sáng cho Đông viện đã đưa đi hết chưa?”
Quản gia đáp: “Đã đưa cho Trình phu tử và thư đồng một phần, Cố nương tử và Từ tiên sinh một phần, lão gia cứ yên tâm.”
Triệu Dụ hiểu ra, cười than, ánh mắt khẽ đảo, không nhịn được cười khẽ hai tiếng.
Ngược lại, Tạ Nghiễn nghe thấy lời này, mi tâm giật nảy, miếng bánh sủi cảo nhân cá vừa ăn vào miệng bỗng trở nên vừa đắng vừa chát, không nếm ra được mùi vị ngon lành gì nữa.
Cố Niệm và Từ Ngôn Tân nhân đêm tối cùng nhau đi, cho đến sáng nay vậy mà vẫn ở cùng nhau… Nàng bây giờ lại là loại nữ tử nông nổi như vậy sao? Lẽ nào nàng cậy mình đã là tức phụ, lại gánh vác việc dạy học ở thư viện, nên bắt đầu không còn kiêng dè gì nữa?
Hay nàng biết rõ mười mươi chuyện Thôi Vân Trì lưu luyến chốn hương phấn, chỉ là đôi bên không can thiệp lẫn nhau? Cho nên, nàng đang trả đũa sự không chung thủy của lang quân, vì vậy cũng tùy hứng làm bậy như thế sao?
Tạ Nghiễn nhất thời tâm ý rối bời, cũng không biết đã trở về biệt viện từ lúc nào, trong lòng càng nghĩ càng thấy uất ức tức giận.
Vừa thấy Tần Trọng Văn làm xong việc trở về, hắn lạnh giọng hỏi: “Cố Niệm đang ở đâu?”
Tần Trọng Văn chớp chớp mắt “Bẩm công tử, Cố cô nương hiện đang ở học đường.”
Tạ Nghiễn cau mày: “Buổi sáng không phải đều là Trình phu tử giảng bài sao?”
Tần Trọng Văn liếc trộm hắn, trong lòng lẩm bẩm: Đây không phải là ngài biết rõ ràng rồi sao, sao còn hỏi ta…
Ngoài mặt không biểu lộ, chỉ nói: “Cố nương tử chắc là chỉ ngồi cùng, nàng…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Nghiễn đã sải bước đi ra ngoài.
Tần Trọng Văn khẽ thở dài, vội vàng rảo bước đuổi theo.
Tạ Nghiễn thong thả đi đến học đường, khẽ đẩy cửa hông, vốn tưởng Từ Ngôn Tân cũng ở trong lớp, chẳng ngờ chỉ thấy Trình phu tử đang lắc lư đầu ngâm thơ văn.
Mà Cố Niệm thì trốn ở góc học đường, không biết từ lúc nào đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Hắn rón rén bước lại gần, lại thấy nàng nghiêng mặt, dung mạo như ngọc, môi son răng trắng, hàng mi dài khẽ run rẩy theo nhịp thở, tựa như cánh bướm bay lượn giữa muôn vàn đóa hoa giữa mùa hạ.
Cơn giận trong lòng Tạ Nghiễn không hiểu sao lại tan đi quá nửa.
Hắn hơi thu tầm mắt, chậm rãi rút quyển sách đang bị tay nàng đè bên dưới ra, khóe miệng khẽ nhếch, năm ngón tay chợt buông lỏng.
Một tiếng “bộp” trầm đục vang lên, Cố Niệm giật mình tỉnh giấc.
Nàng bị dọa giật nảy mình, ngẩng mắt nhìn quanh, may mà học trò không để ý đến động tĩnh ở góc lớp.
Nàng oán hận lườm Tạ Nghiễn, nụ cười nhạt bên môi hắn chưa kịp tắt, lộ rõ vẻ đắc ý.
Cố Niệm đè thấp giọng, vội đứng dậy: “Đại nhân, vì sao ngài cứ luôn thích trêu chọc người khác như vậy?”
Tạ Nghiễn nhướng mày: “Bởi vì nàng dễ bị trêu chọc?”
Cố Niệm: ……
Nàng lười dây dưa với hắn, lùi lại nửa bước, bực bội nói: “Tạ đại nhân, ngài lại đến học đường làm gì? Từ tiên sinh ngày thường ở hậu viện, không hay ra ngoài này.”
Tạ Nghiễn nói: “Ta tìm nàng.”
Cố Niệm hơi sững sờ, cau mày nhìn hắn.
Không đợi nàng mở miệng, Tạ Nghiễn nói: “Đừng quên nàng đã hứa hẹn điều gì.”
Hắn xoay người liền đi.
Cố Niệm một hơi nghẹn lại trong lòng, nhịn rồi lại nhịn, mới không công khai tranh cãi với hắn.
Nàng chậm chạp đi theo Tạ Nghiễn ra khỏi cửa hông, lại thấy hắn không dừng bước, đi thẳng về phía hậu viện.
“Tiểu hầu gia, ta hôm nay thực sự không rảnh, xin ngài đừng làm khó ta.” Nàng đuổi theo mấy bước, mặc cả với hắn.
Tạ Nghiễn lại nói: “Học trò thấy nàng ngủ gật trong lớp, chỉ e là học theo thói xấu.”
Cố Niệm môi son khẽ mở, nhưng lại không thể phản bác, đành phải ngầm cắn răng, lẩm bẩm mấy câu oán trách không dễ nghe.
Lúc này mới thấp giọng nói: “Đêm qua ta đến nhà học trò một chuyến, bận rộn cả đêm không ngủ, gần đến canh năm mới chợp mắt được một lát, ta cũng không muốn ngủ gật trong lớp…”
“Ta đúng là không bì được với học thức cao siêu của ngài, càng không thể so với các tiểu thư khuê các nhà danh giá từ nhỏ đã đọc nhiều sách thánh hiền, nhưng ta tự hỏi không thẹn với lòng, cũng đang nghiêm túc nỗ lực học hỏi, mong Tạ đại nhân sau này đừng dễ dàng xuyên tạc con người của ta nữa.”
Nàng theo bản năng tự bào chữa cho mình, không phải vì muốn tranh hơn thua, mà là chuyện đúng sai trắng đen thì phải rạch ròi, hành xử ngay thẳng, chỉ có vậy mà thôi. Nàng và Tạ Nghiễn đã nói rõ ràng, nàng và hắn cũng không còn mối quan hệ dây dưa không rõ nữa, không cần phải bận tâm điều gì, nàng chỉ muốn đòi lại sự trong sạch cho mình.
Nào ngờ Tạ Nghiễn dừng bước, nghiêng mắt nhìn nàng, trong mắt ngầm lóe lên một tia vui mừng.
“Nàng tối qua đến nhà học trò… làm gì?” Hắn vậy mà lại hứng thú với chuyện này.
Cố Niệm kỳ quái liếc hắn, lại thở dài: “Trước đây ta và đại nhân từng cùng đi thuyền đánh cá, không biết đại nhân còn nhớ vị thuyền phu đó không?”
Tạ Nghiễn hỏi: “Họ Vương?” Hắn rất nhanh phản ứng lại “Nhi tử hắn ta chính là Vương Thạch Đầu à?”
Cố Niệm hơi sững sờ, lập tức gật đầu “Vương đại ca hôm qua không may rơi xuống nước qua đời, trong nhà không có người lo liệu, thê tử của huynh ấy bèn bảo Tiểu Thạch Đầu không cần đến nghĩa thục nữa, nhưng Thạch Đầu không muốn, chạy khỏi nhà, kết quả bị tìm thấy rồi ăn một trận đòn. Vẫn là Trương thẩm hàng xóm nhìn không nổi, vội vã chạy đến học đường báo tin.”
“Ta vốn định tự mình đi một chuyến hỏi cho rõ, nhưng Từ tiên sinh thấy trời đã khuya, sợ ta một mình gặp chuyện, nên đã tốt bụng đi cùng ta một chuyến.”
Tạ Nghiễn khinh thường hừ nhẹ: “Chỉ là một thư sinh, thì bảo vệ được ai? Nàng nên tìm…”
Lời nói đột nhiên dừng lại, Cố Niệm nghi hoặc nhìn hắn.
Tạ Nghiễn vội chuyển chủ đề: “Nhà họ Vương xảy ra chuyện gì?”
“Vì Vương đại ca qua đời, gia cảnh vốn đã không giàu có, Ngô nương tử hình như muốn đưa Thạch Đầu về nhà mẹ đẻ, thực ra cũng không xa, ở ngay một thôn làng thượng nguồn trấn Nam Thủy, đi lại tới nghĩa thục cũng tiện. Nhưng Ngô nương tử cứ nhất quyết không chịu, bắt nó không được đi học nữa…”
Cố Niệm ngừng một chút, ngước mắt liếc Tạ Nghiễn, thấy hắn đang nghiêm túc lắng nghe, bèn nói: “Tối qua Trương thẩm tìm đến, còn nói một số chuyện không chắc chắn lắm. Hình như Ngô nương tử đã tìm được lang quân định tái giá, vì cảm thấy Thạch Đầu là gánh nặng, nên muốn đưa nó về nương gia trước, giao cho lão mãu thân nuôi tạm.”
“Tiểu Thạch Đầu khóc một trận, không chịu về nhà, sau đó ta liền đưa nó về Đông viện. Đứa bé này dường như bị dọa sợ, trời gần sáng mới ngủ.” Cố Niệm nói xong, lại không nhịn được ngáp một cái, vội đưa tay che miệng.
Khóe miệng Tạ Nghiễn khẽ nhếch, không hỏi thêm nữa. Đã có học trò ở cùng, nàng và Từ Ngôn Tân đêm khuya ra ngoài cũng không phải vì chuyện tư tình… Cơn phiền muộn trong lòng hắn lập tức tan thành mây khói.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến biệt viện.
Cố Niệm dừng lại ngoài cửa, “Đại nhân, ngài rốt cuộc có chuyện gì?” Nàng rõ ràng là không có ý định vào trong nữa.
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái, tự mình đi vào trong nhà, giọng nói vọng ra: “Làm phiền Cố cô nương giúp một việc.”
Cố Niệm cau mày thở dài, chóp mũi nhăn lại, lời oán giận bay theo gió tan đi.
Nàng bước vào cửa, Tạ Nghiễn đã thong thả đi vào gian ngoài, nàng đi theo, chỉ thấy hắn di chuyển đến thư án, tay đang cầm một quyển sách.
Cố Niệm liếc nhìn, lại là cuốn “Kim Thoa Ký” mà hôm qua Từ Ngôn Tân giảng, không khỏi hơi sững sờ.
Tạ Nghiễn nói: “Hôm qua nghe Từ tiên sinh nói một hồi, ngược lại nhớ ra chuyến này tuần du phía Nam cũng mang theo sách này bên mình. Chỉ có điều đã xem qua nhiều năm, rất nhiều cảm ngộ đã không còn nhớ rõ. Làm phiền Cố cô nương thay ta chép lại một lượt, ta cũng tiện đọc hằng ngày, ghi nhớ lời dạy của tiền nhân.”
Cố Niệm sững sờ, nhìn hắn đưa quyển sách kia qua, nhưng không đưa tay ra nhận.
Tạ Nghiễn nhìn nàng, thản nhiên nói: “Trong sách có những lời chú thích ta viết kèm theo, những điển cố kinh văn được trích dẫn đều có thể tra cứu.”
Tần Trọng Văn nghe vậy lập tức ngước mắt liếc Tạ Nghiễn một cái, rồi cụp mắt xuống, lặng lẽ bĩu môi lắc đầu.
Trong lòng Cố Niệm dấy lên nghi ngờ, hắn đây là… đang cố ý làm khó nàng à? Nhưng nàng lại vô cùng hoài nghi, nhất thời không hiểu, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy quyển sách, lại hỏi: “Tiểu hầu gia khi nào cần?”
Tạ Nghiễn ngồi xuống sau thư án, ngước mắt lướt qua mặt nàng “Đọc sách không phải thi thố, nàng cứ xem kỹ rồi chép, xong rồi hẵng giao cho ta.”
Cố Niệm cảm thấy kỳ quái, sao lại cảm thấy hắn cũng chẳng có vẻ gì là vội vã… vậy mà ban nãy lại nói ra vẻ nghiêm túc như thế. Từ đó thầm khẳng định, Tạ Nghiễn chính là rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên cố ý trêu chọc nàng để mua vui.
Nàng cầm cuốn sách, phúc thân qua loa: “Tiểu hầu gia nếu không có chuyện gì khác, ta xin cáo lui trước.”
Tạ Nghiễn liếc liếc nàng: “Cái bộ dạng kỳ quái.”
Cố Niệm lườm hắn một cái, hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Từ sau khi trút bỏ gánh nặng trong lòng, nàng luôn bất giác bộc lộ mấy phần bản tính, bây giờ đối với hắn càng lúc càng không có quy củ.
Giờ nghỉ trưa, Tạ Nghiễn đi tuần tra bên ngoài trở về, bất giác dừng bước, trong lúc trầm tư đã rẽ hướng về phía học đường.
Hắn đẩy cửa hông ra, thấy Cố Niệm đang bưng một cái khay gỗ từ Đông viện đi vào, trên khay đựng mấy đĩa thức ăn mặn và một bát cháo gạo.
Hắn ngạc nhiên nói: “Nàng vẫn chưa ăn cơm à?”
Cố Niệm nghe tiếng quay đầu lại, lắc đầu: “Tiểu Thạch Đầu chưa ăn, ta để dành cơm nước cho nó.”
Tạ Nghiễn bước lên, cùng nàng dừng lại trước bàn học của Vương Thạch Đầu.
Cậu bé mắt thâm quầng, sắc mặt tiều tụy, xem ra đêm qua ngủ không yên giấc. Cậu ngoan ngoãn nhận lấy khay gỗ, luôn miệng nói cảm ơn, nửa cánh tay lộ ra ngoài ống tay áo rõ ràng không vừa vặn còn ẩn hiện vết bầm tím. hẳn là đã bị người ta đánh cho một trận tàn nhẫn.
Tạ Nghiễn hơi cụp mắt, không ngờ lại có người mẫu thân nhẫn tâm như vậy.
Cố Niệm dặn dò nó mấy câu, sau đó kiểm lại số bạc vụn trong túi tiền, dường như định ra ngoài.
Tạ Nghiễn hỏi: “Sao vậy?”
Cố Niệm vừa đi vừa nói: “Tối qua nó đi vội, túi sách và quần áo đều để ở nhà chưa lấy. Ta nghĩ mấy ngày nay không yên ổn, hay là cứ để nó ở tạm chỗ ta, ta đi lấy ít quần áo cho nó, nhân tiện gửi chút lễ phúng điếu cho Vương đại ca, cũng thuận tiện bàn bạc lại với Ngô nương tử chuyện học hành của Tiểu Thạch Đầu.”
Tạ Nghiễn lập tức hỏi: “Vậy nàng ở đâu?”
Cố Niệm thản nhiên nói: “Căn phòng dùng để tiếp khách ở học đường dọn dẹp một chút, cũng đủ chỗ cho một bộ chăn nệm, ban ngày thu dọn chăn đệm lại là được.”
Tạ Nghiễn: “Không an toàn.”
Cố Niệm liếc hắn một cái “Trong nhà Triệu viên ngoại có không ít gia đinh tôi tớ, sao lại không an toàn? Huống hồ bách tính trong trấn đều biết rõ gốc gác của nhau, không có hạng người làm chuyện xấu xa phạm pháp, đại nhân nghĩ nhiều rồi.”
Nàng nói xong, đã đẩy cửa hông bước ra đường lớn.
Tạ Nghiễn lập tức đi theo, lại nói: “Phía sau căn phòng đó không có gì che chắn, bên ngoài chính là học đường lộ thiên, có người xông cửa vào nàng cũng không làm gì được.”
Cố Niệm dừng bước: “Không phiền đại nhân lo lắng.”
Nàng giơ tay ngăn cản “Xin đại nhân dừng bước, ta có chính sự cần làm, lát nữa còn phải quay về học đường dạy học, chúng ta chia tay ở đây.”
Tạ Nghiễn gạt bàn tay trắng nõn của nàng ra, chỉ nói: “Dù sao cũng đã liên quan đến mạng người, lại tình cờ bị ta gặp phải, không thể vờ như không biết mà mặc kệ. Đến lúc đó nếu bị người có lòng dâng tấu, bổn phủ biết ăn nói ra sao?”
Hắn cụp mắt nhìn Cố Niệm “Cố cô nương, làm phiền dẫn đường.”
Cố Niệm muốn nói lại thôi, không tranh cãi với hắn nữa, càng biết rõ chống đối đến cùng cũng vô ích, bèn xoay người đi về phía đường phố.
Hai người cùng nhau đi vòng qua con đường chính, trên đường có không ít người nhận ra Cố Niệm, đều cười kính cẩn gọi một tiếng “Cố nương tử”, thỉnh thoảng hàn huyên vài câu, không gì không phải là lời khen ngợi, thậm chí có một đại nương nhiệt tình năm lần bảy lượt muốn mời nàng đến nhà uống rượu, đều bị Cố Niệm lịch sự từ chối.
Tạ Nghiễn thấy dáng vẻ nàng thản nhiên, trên mặt vương chút ý cười, nói chuyện với người khác không kiêu ngạo cũng không tự ti, ung dung ứng đối, so với dáng vẻ cẩn thận dè dặt năm đó hoàn toàn như hai người khác nhau.
Những người đó cũng không tò mò vì sao bên cạnh nàng lại có một nam tử xa lạ, dường như rất tin tưởng vào nhân phẩm của nàng, biết rõ nàng không phải loại người lẳng lơ lăng nhăng.
Tạ Nghiễn càng lúc càng tò mò… Nếu ví người như hoa, Cố Niệm bây giờ giống như đóa hải đường đón gió, dung mạo yêu kiều, phẩm hạnh thanh nhã, so với trước đây càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Trong lúc suy nghĩ, hai người đã đi qua con đường chính, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Từ xa đã nhìn thấy một nhà dân có mái hiên che rủ một nửa ở giữa hẻm, dưới mái hiên có một đôi nam một nữ đang quấn lấy nhau.
Cố Niệm hơi dừng bước, bất giác nghiêng người nép sang một bên.
Tạ Nghiễn hồ nghi nhìn nàng một cái, lại bị nàng nhỏ giọng “Ai da” oán thán, vội vàng kéo cánh tay hắn sang bên cạnh mình.
Hắn sững sờ, chưa kịp hỏi, đã thấy nàng cau mày giơ ngón trỏ lên, đặt giữa môi làm động tác “suỵt”.
Hắn bị Cố Niệm chọc cười, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn nàng từ trên xuống dưới không hiểu ý gì.
“Sao lại là hắn…” Nàng tự mình lẩm bẩm.
Tạ Nghiễn tò mò hỏi: “Ai?”
Cố Niệm hất tay, có chút bồn chồn “Ngài không biết đâu.”
Tạ Nghiễn nhướng mày, lại nghiêng mắt liếc về phía bên đó, nín thở một chút, nghe được tiếng nam nữ nói chuyện ở không xa.
Đại khái là nói mấy lời ong bướm vớ vẩn, nào là có nhớ nhung không, có để tâm không, rồi lại hẹn khi nào gặp mặt vân vân, Tạ Nghiễn không có hứng thú.
Nhưng thấy Cố Niệm căng thẳng như vậy, nhất thời đoán không ra quan hệ của nàng và đối phương.
Tạ Nghiễn thấp giọng: “Họ là phu thê à?” Hắn chỉ có thể đoán như vậy.
Cố Niệm lườm hắn: “Đừng nói bậy! Vị kia chính là mẫu thân của Tiểu Thạch Đầu.” Nàng dừng một chút, lại bĩu môi “Vị lang quân kia là… là Triệu thư lại ở huyện nha.”
Tạ Nghiễn kinh ngạc, lập tức biết vì sao Cố Niệm lại có vẻ mặt khó xử như vậy.
Một người là góa phụ mà phu quân chỉ mới qua đời hôm qua, một người là người quen cũ ở nha môn, hai người này giữa ban ngày ban mặt mờ ám dây dưa với nhau, chẳng phải đúng với lời Trương thẩm đã nói, ‘kiều phụ đã chọn tân tế*, tái giá không do mệnh trời’ hay sao.
Kiều phụ đã chọn tân tế*: người vợ đẹp đã chọn được chồng mới
Cố Niệm nhất thời bối rối, vô tình bắt gặp bí mật của người khác, luôn cảm thấy thất lễ. Nàng đang do có nên tránh đi hay không, ai ngờ Tạ Nghiễn đột nhiên nói: “Người ta đi về phía này rồi.”
Cố Niệm hơi sững sờ, vội theo bản năng quay lưng lại, dường như làm vậy thì sẽ không bị nhìn thấy.
Tạ Nghiễn thấp giọng cười hừ, đột nhiên bẻ vai nàng lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Niệm mà áp sát về phía trước, thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn che khuất bóng dáng của nàng, chỉ để lại một vạt váy lụa khiến người ta suy nghĩ mông lung.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Cố Niệm gấp đến độ giơ tay đẩy hắn, mắt hạnh mở to không ngừng ra hiệu với hắn.
Tạ Nghiễn ghé sát lại thấp giọng nói: “Đừng động. Hắn vốn dĩ chột dạ, thấy người khác đang quấn quýt hẹn hò tự nhiên sẽ liên tưởng, như vậy càng không dám nhìn nhiều.”
Không đợi nàng phản đối nữa, hắn hơi áp sát, ép nàng vào vách hẻm, khẽ cúi đầu, khuôn mặt của cả hai đều giấu vào trong bóng tối.
Cố Niệm cụp mắt, lờ mờ nhìn thấy hoa văn thêu chìm trên vạt áo Tạ Nghiễn, giữa nhịp thở chậm rãi, mùi hương mát lạnh đã lâu không ngửi thấy kia xộc vào khoang mũi…
Triệu thư lại đi ngang qua hai người, quả nhiên tăng nhanh bước chân, có lẽ là không dám nhìn nhiều.
Người đi xa, Cố Niệm vội vàng đẩy nhẹ vai Tạ Nghiễn ra, tò mò nhìn về phía đầu hẻm mấy lần, đã không còn thấy bóng dáng của Triệu thư lại.
Nàng thở phào một hơi, không kịp nổi giận với Tạ Nghiễn, trong lòng sớm đã suy nghĩ miên man.
Phu quân của Ngô nương tử mới mấy, nhưng sao nàng ta dường như không hề đau buồn? Tối qua Cố Niệm đến nhà họ Vương, chỉ lo bảo vệ Vương Thạch Đầu, không để ý đến dáng vẻ của nàng ta, mà hôm nay vừa gặp, lại thấy giống như người không có chuyện gì.
Nàng trước đây cũng từng nghe lời ra tiếng vào, nói là Ngô nương tử trông xinh đẹp lẳng lơ, một đôi mắt phượng đầy quyến rũ, là mỹ nhân nổi danh ở trấn Nam Thủy, chỉ không biết vì sao lại gả cho Vương Nhị Thành, một người có tướng mạo và gia thế đều tầm thường, mấy năm nay tuy không có thị phi gì, nhưng luôn có tin đồn phu thê bất hòa. Nàng là người ngoài không muốn bàn tán chuyện nhà người khác, nên không hỏi thăm kỹ.
Nàng bối rối đi về phía nhà họ Vương, chỉ thấy bên ngoài cửa nhỏ bài trí tang lễ đơn giản, góc tường có giấy tiền vàng mã vừa mới đốt cúng, mấy cây nến lay lắt dưới chân gạch.
Cửa khép hờ, Cố Niệm nhỏ giọng hỏi: “Ngô nương tử có nhà không?”
Bên trong im lặng một lúc lâu mới có tiếng trả lời, liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đến gần, cửa vừa mở ra, Ngô nương tử mặc đồ, đầu cài trâm hoa trắng, tuy không tính là dung mạo hạng nhất, nhưng đôi mắt phong tình vạn chủng kia không cần làm dáng cũng tự toát lên vẻ yêu mị, khiến cả khuôn mặt tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Nàng ta thấy Cố Niệm, vốn chỉ lạnh nhạt gật đầu mời vào.
Kết quả vừa nhướng mắt, lại nhìn thấy vị công tử gia phong nhã tuấn tú phía sau, lập tức ánh mắt sáng lên, khóe môi nở nụ cười, õng ẹo cười mời: “Vị công tử này trông lạ mặt quá, không biết là gì của Cố nương tử vậy?”
Cố Niệm vội nói: “Ngô nương tử, vị này là Khâm sai Tuần phủ Tạ đại nhân, vì biết Vương đại ca không may qua đời, nên đặc biệt đến quan tâm một phen, cũng xem trong nhà có khó khăn gì không.”
Ngô thị nghe lời này, vội đưa tay che mặt giả vờ khóc, liên tục cúi người tạ ơn, rồi lại mời Tạ Nghiễn vào nhà. Một đôi mắt phượng liếc qua liếc lại, lén lút đưa tình với hắn.
Tạ Nghiễn chỉ nói: “Thân phận ta có điều trở ngại, lại nam nhân không tiện vào nhà, phu nhân có khó khăn gì cứ nói thẳng.”
Ngô thị thấy không mời được hắn, còn tưởng là vì ngại Cố Niệm ở bên cạnh, bèn lại liếc mắt đưa tình, nhẹ nhàng lách vào nhà trong.
Cửa phòng mở toang, nàng ta khiêng một cái ghế đẩu thấp ra ngồi cạnh cửa, vừa liếc trộm Tạ Nghiễn, vừa đối phó với Cố Niệm.
Chỉ nghe Cố Niệm trình bày lời thỉnh cầu, Ngô thị vẫn không nhượng bộ, chỉ nói mình chỉ còn lại Vương Thạch Đầu là chỗ dựa, nàng ta ở trên trấn không biết mưu sinh thế nào, về làng cũng chỉ miễn cưỡng đắp đổi qua ngày, chuyện học hành thi công danh đối với mẫu tử họ quá xa vời, chi bằng nắm bắt những thứ trước mắt, cũng là để tìm một con đường cho sau này.
Cố Niệm khuyên tiếp, thậm chí bằng lòng cho vay trước một khoản tiền để Vương Thạch Đầu học hành tử tế, đợi sau này cậu bé trưởng thành, nếu thực sự việc học không thành, tự nhiên có thể tìm một nghề mưu sinh ở trên trấn, như vậy cũng có thể nuôi sống mẫu tử họ.
Sắc mặt Ngô thị hơi trầm xuống, đã uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách, Cố Niệm không tiện nói thêm, lại nói định thu dọn túi sách và quần áo, và để Vương Thạch Đầu ở tạm học đường mấy ngày.
Nàng ta vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy Tạ Nghiễn ở bên cạnh nên không dám làm căng, chỉ bĩu môi, vắt chân lên mặc kệ nàng tự nhiên.
Cố Niệm trước khi đi đưa lễ phúng điếu cho Ngô thị, vốn còn thấy buồn thay cho Vương Nhị Thành, muốn hỏi thăm thêm vài câu, nhưng Ngô thị nhận lấy túi tiền liền tiễn nàng ra ngoài cửa, lập tức thả rèm cửa xuống, không muốn để ý tới nữa.
Nàng thở dài, chỉ đành xách túi sách của Vương Thạch Đầu lặng lẽ đi vào trong hẻm.
Tạ Nghiễn thấy nàng rầu rĩ không vui, bước lên chủ động nhận lấy túi vải trong tay nàng “Nàng không cảm thấy có vấn đề gì à?”
Cố Niệm không nghĩ nhiều, nhất thời buông tay ra, chỉ hỏi: “Vấn đề gì?”
Tạ Nghiễn hừ nhẹ: “Ngô thị trông có mấy phần diễm lệ, thứ cho ta nói thẳng, nhưng Vương Nhị Thành ngay cả tướng mạo bình thường cũng không tính là có.”
Cố Niệm môi son khẽ mở, Tạ Nghiễn lại nói: “Đừng vội phản bác, nếu tướng mạo tầm thường nhưng gia sản giàu có, hoặc là đối nhân xử thế giỏi giang, thì nữ vì sắc nam vì tài cũng coi như xứng đôi.”
Cố Niệm không nói gì nữa.
Tạ Nghiễn nói tiếp: “Ngô thị kia nhìn không có nửa điểm đau buồn, diễn kịch trước mặt nàng và ta cũng coi như qua loa. Huống hồ, vừa rồi nàng cũng thấy, bà ta và Triệu Thái không chỉ đưa mày liếc mắt, mà thấy ta lại càng không biết thu liễm.”
Cố Niệm nói nhỏ: “Đại nhân cũng quá tự cho mình là đúng rồi…”
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái, chuyển chủ đề hỏi: “Vương Thạch Đầu vì sao không muốn về nhà, nàng đã hỏi nguyên do chưa?”
Cố Niệm lắc đầu: “Tối qua hỗn loạn, chúng ta chỉ lo đưa nó về rồi vỗ về an ủi. Nó bị đánh, Ngô nương tử cũng thật nhẫn tâm… trên người nó không có mấy chỗ da lành lặn, vừa khóc vừa bôi thuốc, chưa có cơ hội hỏi rõ ngọn ngành.”
Tạ Nghiễn thầm nghĩ một lát, chỉ nói: “Trở về hỏi cho rõ, chuyện này e là không đơn giản như vậy.”
Cố Niệm sững sờ, vội hỏi: “Ý ngài là… cái chết của Vương đại ca có ẩn tình khác sao?”
Tạ Nghiễn không khẳng định cũng không phủ định, nhìn sâu vào mắt nàng một cái, rồi sải bước tiến ra đường chính.
Hai người trở lại Triệu gia, Cố Niệm nhìn Tạ Nghiễn, thấy hắn hơi cúi đầu, nàng hiểu ý, liền đẩy cửa bước vào học đường.
Tần Trọng Văn tiến lên đón, Tạ Nghiễn căn dặn: “Về thành điều tra rõ ràng, hôm qua có phải có một thuyền phu tên Vương Nhị Thành không may rơi xuống nước chết hay không. Hiện giờ thi thể đang ở đâu, nguyên nhân cái chết là gì, pháp y và nha dịch thụ lý gồm những ai, lập một danh sách.”
Đang nói chuyện, thì thấy Cố Niệm dắt Vương Thạch Đầu đi ra từ lối đi hẹp.
Sắc mặt cậu bé tiều tụy, xem ra vẫn chưa hồi phục, đi bên cạnh Cố Niệm vẻ mặt u sầu.
Tần Trọng Văn nhận lệnh lui xuống, Tạ Nghiễn ra hiệu với Cố Niệm, nàng chớp chớp mắt, ngạc nhiên là mình vậy mà có thể hiểu được ám thị của hắn.
Ba người lặng lẽ trở về biệt viện của Tạ Nghiễn, giống như có sự ăn ý không lời, ngay cả Vương Thạch Đầu cũng không hỏi nhiều.
Cố Niệm cũng không nói được vì sao, nhưng nàng có sự tin tưởng bẩm sinh đối với Tạ Nghiễn, có lẽ là vì xuất thân của hắn, gia phong Hầu phủ chính trực, Lão hầu gia là trung thần lương tướng, nàng trước đây xem qua những lời chú thích cảm ngộ của Tạ Nghiễn, cũng có thể nhận ra hoài bão của hắn.
Chỉ cần gạt bỏ tư tình giữa này và hắn trước đây, hắn thực ra là một vị quan thanh liêm nhận lệnh vua rất đáng tin cậy.
Vương Thạch Đầu theo Tạ Nghiễn vào nhà, hắn dùng giọng ôn hòa bảo cậu bé ngồi xuống. Cố Niệm ngồi bên cạnh, cũng để cho đứa trẻ không quá gò bó.
Tạ Nghiễn chậm rãi nói: “Ngươi có biết, nếu phụ mẫu đánh con cái quá tàn nhẫn, dám xuống tay đánh chết, quan phủ cũng có thể can thiệp và trừng trị họ không.”
Vương Thạch Đầu giật mình, ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, trong mắt như vừa bùng lên một tia hy vọng, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, cậu cúi đầu, khẽ lắc lắc.
Tạ Nghiễn và Cố Niệm cau mày nhìn nhau.
Cố Niệm ôn tồn nói: “Thạch Đầu, nương của con đánh người như vậy là không đúng. Chuyện gì cũng có thể từ từ nói, huống hồ con bây giờ đã biết đọc chữ, có thể hiểu được đạo lý, dựa vào đánh chửi không thể khiến người khác thuận phục.”
Vương Thạch Đầu im lặng hồi lâu, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Cố nương tử, con biết ạ. Con chỉ là…” Cậu bé do dự một lát, lại lén lút ngước mắt nhìn trộm Tạ Nghiễn.
Cố Niệm ngạc nhiên: “Vị này là Tuần phủ đại nhân từ kinh thành đến, con không cần phải sợ.”
Vương Thạch Đầu đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Nghiễn, cậu bé đánh giá vị quý nhân này, lại dường như nhen nhóm lại hy vọng, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Cố nương tử, vậy… là quan Tuần phủ lớn, hay là Tưởng huyện lệnh lớn hơn ạ?”
Hai người lại nhìn nhau sững sờ.
Tạ Nghiễn hắng giọng, Cố Niệm ấp úng một lát, nhỏ giọng nói: “Tuần thần nhận lệnh của Thiên tử, Tưởng huyện lệnh tự nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của Phủ đài đại nhân.”
Vương Thạch Đầu nghe vậy không kìm nén được nữa.
Cậu đột ngột đứng dậy, “phịch” một tiếng quỳ sấp xuống đất, hét lớn: “Cầu Tuần phủ đại nhân làm chủ cho con! Phụ thân con chết rất kỳ lạ, nương của con cũng không phải muốn đưa con về làng dựa dẫm tổ mẫu, bà ta muốn đưa con lên núi không có người để diệt khẩu!”
