Thôi Vân Trì đêm nay mượn cớ say rượu mà về.
Bất ngờ thay, Cố Niệm đêm nay đã sớm tắt đèn đi ngủ, chỉ để lại một ngọn nến trong sảnh, chứ không đợi hắn trở về như thường lệ. Hắn ta tuy thấy kinh ngạc, nhưng lại nghĩ là do nàng hai ngày nay cùng thăng đường thẩm án mà lao tâm lao lực, nhất thời mệt mỏi quá sức.
Hắn không nghĩ nhiều, vì tình thú được thỏa mãn nên cảm thấy vô cùng khoan khoái, tự mình đến tịnh thất tắm rửa sạch sẽ, rồi ngả đầu liền ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn ta đúng giờ đến nha môn điểm danh.
Vụ án của Triệu Thái, cái gọi là chứng cứ đã không còn quan trọng, bổ khoái hôm qua đã lục soát được “hung khí” ở nhà Triệu Thái, mà trong tráp trang điểm của Ngô thị nhà họ Vương có cất giữ thư tay Triệu Thái viết, hứa hẹn sẽ nạp nàng ta làm thiếp.
Quan trọng nhất là, bên Tưởng Vịnh Chính đã quyết định bỏ xe giữ tướng, bây giờ chẳng qua là xem Tiểu hầu gia có chịu gật đầu bảo lãnh người hay không.
Xuất phát từ tư tâm, Thôi Vân Trì tất nhiên không muốn có người chia chác lợi ích với mình.
Hắn ta hôm qua dùng chút thủ đoạn đã thuận lợi lấy được sổ sách và mật hàm, vốn định giao thẳng cho Tạ Nghiễn. Nhưng nghĩ lại… bây giờ sự việc chưa định, trong lòng hắn ta vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn.
Hắn tat do dự mãi, lén lút giấu đi một phần mật hàm và một cuốn sổ ghi chép các khoản tiền qua lại với số lượng cực lớn, lúc này mới kiểm tra kỹ đồ vật rồi đưa đến phòng Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn vốn đang xem khẩu cung của Triệu Thái, thấy Thôi Vân Trì, lại thấy hắn ta mặt mày hớn hở, liền biết sự việc đã được thu xếp ổn thỏa.
Hắn lướt nhanh qua vật chứng Thôi Vân Trì dâng lên, khẽ gật đầu, khen một tiếng làm việc đắc lực, lập tức rũ mắt xuống tiếp tục lật xem lời khai.
Nào ngờ Thôi Vân Trì không có ý định rời đi, chỉ buông tay đứng chờ bên cạnh, năm ngón tay Tạ Nghiễn khựng lại, chuyển mắt liếc nhìn hắn ta.
“Thôi nha úy còn có việc gì?”
Thôi Vân Trì lập tức cười nói: “Đại nhân gần đây công vụ vất vả, lần trước còn mấy lần khen ngợi ti chức, ti chức vô cùng vui mừng. Bây giờ vụ án đã rõ ràng, ti chức đêm nay ở nhà chuẩn bị tiệc rượu sơ sài, cả gan mời đại nhân hạ cố ghé qua, nhân đây để bày tỏ chút lòng biết ơn.”
Tạ Nghiễn sắc mặt bình thản nhìn hắn, trên mặt Thôi Vân Trì luôn mang ý cười cung kính.
Cuối cùng, hắn mới gật đầu: “Thôi nha úy thật có lòng. Thời gian qua ngươi đã hết lòng chạy khắp nơi vì bổn phủ như vậy, ta tất nhiên sẽ nhận thịnh tình này của ngươi.”
Thôi Vân Trì lập tức mày mắt giãn ra, vội vàng cảm tạ, lúc này mới hài lòng mãn nguyện mà lui ra ngoài.
Tạ Nghiễn ngón tay gõ nhẹ lên thư án, thầm nghĩ ngợi giây lát.
Tần Trọng Văn liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Công tử, có cần báo trước cho Cố cô nương một tiếng không?”
Hắn cười lạnh: “Không vội, Thôi Vân Trì còn nôn nóng hơn ngươi.”
Tần Trọng Văn sững sờ, lập tức hiểu ra mà gật đầu.
Cố Niệm vốn định tối hôm qua nhanh chóng về Thôi gia thu dọn hành lý trốn đến bến đò, nhưng lại bị Tạ Nghiễn dùng lời lẽ tốt khuyên can.
Hắn phân tích một hồi, lại nói lúc này hành động khác thường khó tránh khỏi bứt dây động rừng, đến lúc đó Thôi Vân Trì sống chết không nhận, hoặc nhân cơ hội này làm ra chút hành động cực đoan, như vậy ngược lại sẽ bất lợi cho nàng.
Cố Niệm đang cơn tức giận tột độ thì bình tĩnh lại, cũng cảm thấy lời Tạ Nghiễn nói có lý, liền định hoãn thêm một ngày, đợi Thôi Vân Trì mất cảnh giác rồi mới toàn thân rút lui.
Còn về chuyện “trả thù” mà Tạ Nghiễn đề nghị… nàng nghĩ cũng không nghĩ đến, liền lắc đầu từ chối.
Một là nàng không rõ Tạ Nghiễn định trả thù thế nào, càng không hiểu loại chuyện này thì có gì hay mà trả thù? Chẳng qua đều là giết địch một trăm, tự tổn hại ba ngàn.
Hai là, nàng đã quyết tâm không muốn có thêm dính líu sâu đậm gì với Thôi Vân Trì nữa, hận không thể sớm phân rõ ranh giới, đâu còn tâm tình rảnh rỗi mà dây dưa với kẻ ác.
Đây lại không phải là bản tính của nàng.
Nàng định bụng lén lút thu dọn xong đồ đạc riêng tư, rồi tìm cơ hội dọn ra khỏi Thôi gia.
Cũng chính vào lúc nàng đang bận rộn trong phòng, Thôi Vân Trì bỗng nhiên từ huyện nha quay về.
Nàng giật nảy mình, không khỏi chột dạ, liền hành động khác thường mà khép hờ cửa lại, đi ra sảnh ngoài ngồi xuống. Mà Thôi Vân Trì vì nhất thời đắc ý quên mình, nên không hề để ý đến những thay đổi nhỏ nhặt này.
Cố Niệm vừa rót cho hắn ta chén trà, trong tay liền bị hắn ta nhét cho một nén bạc vụn.
Trong giọng nói của hắn ta mang theo ý cười không thể kìm nén: “Niệm Nhi, nàng buổi trưa nghỉ ngơi cho khỏe, rồi đến Doanh Phong Lâu gọi một bàn tiệc thịnh soạn một chút, tối đến lại thái thêm một phần thịt bò mà nàng hầm. Đêm nay ta muốn đãi Phủ đài đại nhân tại nhà, thành bại là ở lần này, chỉ cần có thể hoàn toàn chiếm được sự ưu ái của ngài ấy, ngày tháng sau này của chúng ta liền không cần phải lo sầu nữa.”
Lòng Cố Niệm chùng xuống, bây giờ nghe xong càng thêm chán ghét.
Lần trước hai người rõ ràng đã vì chuyện này mà gây gổ không vui, vậy mà hắn ta vẫn chứng nào tật nấy.
Cố Niệm không khỏi thầm may mắn, nếu không phải nàng vô tình đụng phải Liên Nhi, tối qua cuối cùng cũng nhìn thấu bộ mặt thật của hắn ta, đẩy nhanh quyết tâm cắt đứt hoàn toàn, chỉ e rằng sau này lỡ như thật sự thành thân với nhau, cuối cùng vẫn phải náo loạn đến mức đường ai nấy đi.
Thôi Vân Trì đã sớm ăn quả đắng một lần rồi, nhưng vẫn không biết thu liễm, chỉ giữ tâm tư bám víu quyền quý, người như vậy sao có thể lâu dài với nàng?
Có thể thấy sự thuận theo lấy lòng trước kia của hắn ta đối với nàng chẳng qua chỉ là một tràng lời nói dối, tất cả đều là kế hoãn binh.
Nàng thầm hận, vô cớ lại nhớ tới đề nghị mà Tạ Nghiễn nhắc đến tối qua… Ngay trong khoảnh khắc này, một luồng oán khí bốc lên ngùn ngụt.
Cố Niệm ngoài mặt không biểu lộ gì, ghi nhớ lời Tạ Nghiễn nói tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, nắm chặt bạc rồi gật đầu.
Thôi Vân Trì là tranh thủ lúc rảnh rỗi quay về, không ở lại được bao lâu, hắn lại nói với Cố Niệm mấy lời hay ho dỗ dành, nàng chỉ cảm thấy vô cùng giả dối, qua loa đáp lại mấy tiếng, Thôi Vân Trì không nhận ra điều không ổn, xoay người sải bước rời khỏi sân.
Đợi hắn ta rời đi, Cố Niệm nhìn bài trí đơn sơ trong nhà, không khỏi cảm thấy bi thương thay cho phu thê Thôi bá.
Bọn họ tuổi già mới có con, đặt kỳ vọng lớn lao vào Thôi Vân Trì nhưng chưa bao giờ đánh mắng ép buộc, một lòng một dạ siêng năng đánh cá, chỉ vì muốn kiếm thêm chút bạc để bồi dưỡng Thôi Vân Trì thành tài, sau này nhi tử mới có thể bớt khổ.
Có lẽ cũng chính vì vậy, Thôi Vân Trì lúc nhỏ thiếu sự dạy dỗ, không thể biết được hai vị trưởng bối chưa bao giờ mong hắn ta giàu sang phú quý, chỉ muốn hắn ta làm một nam nhi chính trực đầu đội trời chân đạp đất.
Hắn ta miệng lưỡi trơn tru, ngâm mình trong quan trường đã lâu nên làm việc gì cũng ung dung tự tại, càng vì qua lại quá thân mật với những quan lại có tác phong không đứng đắn, mà sớm đã nhiễm thói hư tật xấu trăng hoa ong bướm…
Cố Niệm thở dài, xoay người lại đến trước linh bài của hai vị trưởng bối thắp một nén hương, chỉ mong Thôi Vân Trì có lẽ vẫn còn một tia hy vọng tỉnh ngộ, biết đâu có thể quay lại con đường đúng đắn cũng không chừng.
Nàng đứng ngoài cửa nhìn trời xa xăm, lòng biết rõ bữa cơm tối nay, e rằng cũng ăn không yên ổn.
Vừa lúc nhá nhem tối, tiểu nhị của Doanh Phong Lâu cũng vừa hay mang bàn cơm nước đến.
Nàng lấy ra mấy đồng cho tiểu nhị vì vất vả chạy việc, cậu thanh niên nhỏ tuổi kia lập tức tươi cười hớn hở, vừa cảm ơn, vừa hứa ngày mai sẽ quay lại dọn dẹp.
Cố Niệm thái xong thịt bò hầm, bày biện bát đũa, liền nghe thấy một tiếng cười sảng khoái ngoài sân.
Thôi Vân Trì dẫn Tạ Nghiễn đẩy cửa bước vào, quý nhân đi trước, hắn ta đi sau đóng cửa sân lại.
Cố Niệm đứng bên cửa, liền thấy Tạ Nghiễn nhướng mày với nàng, bên môi ẩn đi một nét cười.
Nàng vội cúi đầu, làm lễ phúc thân theo đúng quy củ: “Tham kiến Phủ đài đại nhân.” Nào còn chút dáng vẻ tùy ý phóng khoáng đấu võ mồm với hắn ở trấn Nam Thủy.
Thôi Vân Trì vào nhà liền xách vò rượu đi vào bếp, nói là hâm nóng lên một chút sẽ dễ uống hơn.
Tạ Nghiễn vén áo bào bước vào cửa, vừa hay lướt qua Thôi Vân Trì.
Hắn thản nhiên nói: “Cố nương tử không cần khách khí.”
Lúc đi ngang qua người nàng, bước chân hắn khựng lại, bỗng nhiên vươn tay véo má thơm của nàng một cái.
Cố Niệm hoảng hốt thấy rõ, ánh mắt nàng liếc qua vai Tạ Nghiễn, xác nhận Thôi Vân Trì đã vào bếp không nhìn thấy, liền quay lại trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng quở trách: “Đại nhân làm gì vậy!”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Trêu nàng thôi.”
Hắn áp sát người, ghé sát vành tai nàng thì thầm: “Nghĩ kỹ chưa? Có muốn trả thù tên ngụy quân tử này, tự mình trút giận không?”
Cố Niệm cảnh giác đẩy hắn ra, lẳng lặng lắc đầu.
Hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ nhắc nhở đầy ẩn ý: “Lát nữa nàng đừng uống nhiều quá.”
Cố Niệm còn chưa kịp hỏi nguyên do, đã thấy Thôi Vân Trì xách bình rượu đi về phía nhà chính.
Nàng vội lùi lại mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Tạ Nghiễn.
Thôi Vân Trì bước vào cửa, liếc nhìn hai người một cái, chỉ thấy Cố Niệm quay lưng pha trà, còn Tạ Nghiễn thì đang ngắm nghía thức ăn trên bàn, không nhận thấy không khí có gì kỳ quái.
Hắn ta vội vã nhiệt tình mời Tạ Nghiễn ngồi xuống. Quý nhân ngồi ghế chủ vị, Cố Niệm ở bên phải, còn hắn thì ngồi bên trái.
Thôi Vân Trì rót rượu cho Tạ Nghiễn trước, rồi rót đầy cho mình, cuối cùng lại rót đầy một ly cho Cố Niệm.
Nàng không lên tiếng, quay sang liếc Tạ Nghiễn, lại thấy hắn đã nâng ly chậm rãi uống, mắt nhìn thẳng, dường như không để tâm.
Cố Niệm bèn im lặng nhận lấy, nghĩ ngợi, rồi viện cớ nói có chút không khỏe, chỉ uống cùng một ly là được. Thôi Vân Trì nói hết lời, lại khuyên nàng mềm lòng nhận lời uống thêm hai ly, còn muốn được đằng chân lân đằng đầu, Tạ Nghiễn liền liếc nàng một cái vào lúc này.
Nàng hiểu ý, thái độ kiên quyết từ chối, cuối cùng Thôi Vân Trì đành phải thôi.
Trong bữa tiệc, Cố Niệm cầm đũa dài gắp thức ăn cho Tạ Nghiễn, đóng vai một vị Nha úy phu nhân hoàn mỹ trong lòng Thôi Vân Trì, nhưng ngấm ngầm lại mong mỏi bữa tiệc này mau chóng kết thúc.
Thôi Vân Trì trong bữa tiệc không ngừng cùng Tạ Nghiễn nâng ly cạn chén, lời lẽ toàn là lôi kéo kết thân.
Hắn ta tung ra thủ đoạn, lại lớn tiếng chê trách đám người Triệu Thái và Tưởng Vịnh Chính hành sự không đứng đắn, cấu kết với nhau làm việc xấu, Cố Niệm nghe mà suýt chút nữa lại tin tưởng hắn ta, nhưng bây giờ nàng đã quá rõ ràng, đây chỉ là mánh khóe để Thôi Vân Trì leo lên cao mà thôi.
Trái lại là Tạ Nghiễn, nghe thì có vẻ như cùng chung mối thù với Thôi Vân Trì, nhưng thực ra lại chẳng nói gì cả, khiến người ta không đoán ra được tâm tư.
Rượu qua mấy vòng, một bàn cơm nước cũng ăn uống thỏa thích, ánh mắt Tạ Nghiễn mơ màng, sắc mặt phảng phất mấy phần say.
Thôi Vân Trì ngầm quan sát thời cơ, vội vàng thêm dầu vào lửa: “Đêm nay thật sự rất vui, được Tiểu hầu gia hạ cố ghé qua, ngay cả nhà lá cũng rực rỡ hẳn lên. Đêm đã khuya sương xuống nặng, đại nhân chi bằng cứ ở lại đây, ti chức cũng tiện bề chăm sóc.”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Nếu Thôi nha úy đã thành tâm giữ người, ta đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hắn đặt ly rượu xuống, bữa cơm này cuối cùng cũng đến lúc tàn cuộc.
Thôi Vân Trì vội ra hiệu bằng mắt với Cố Niệm, lại nói: “Niệm Nhi, nàng theo ta cùng đỡ đại nhân vào phòng nghỉ ngơi.”
Cố Niệm sững sờ, Tạ Nghiễn ngủ trong phòng nàng, vậy chẳng phải nàng… sẽ ngủ chung với hắn ta sao?
Nàng theo phản xạ mà sinh lòng kháng cự, chỉ nghĩ lát nữa sẽ tìm cớ khuyên hắn ta đến huyện nha ngủ tạm một đêm mới phải.
Nàng vừa mới đứng dậy, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, bước chân lảo đảo, rõ ràng là nàng phải dìu Tạ Nghiễn cho vững, nhưng năm ngón tay chỉ hờ hững khoác lên cánh tay hắn, ngược lại là hắn dùng sức nắm lấy nàng trong âm thầm mà tiến về phía trước.
Ba người chậm rãi đi vào phòng, Thôi Vân Trì đặt Tạ Nghiễn nằm xuống giường, rồi nhanh nhẹn bưng đến một chậu nước ấm, nói với Cố Niệm: “Niệm Nhi vất vả rồi, nàng ở đây lau tay cho Phủ đài đại nhân, ta ra ngoài dọn dẹp rượu và thức ăn trước.”
Không đợi Cố Niệm từ chối, hắn ta đã nhanh chân ra khỏi cửa, lúc đi, thậm chí còn tiện tay khép cửa phòng lại.
Nàng nhất thời trời đất quay cuồng, trực giác mách bảo đêm nay tửu lượng rất kém, chỉ ba ly cỏn con mà đã say thành thế này.
Nàng cố vịn vào thành giường, th* d*c một tiếng, vừa định ra ngoài rót chén trà, lại thấy cửa phòng đã bị Thôi Vân Trì đóng lại.
Nàng ngẩn ra, lập tức sững sờ bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Thôi Vân Trì… Rượu kia chắc chắn có vấn đề!
Cho nên, hôm đó ở nhà lao hành phủ, nàng không hề hiểu lầm ám chỉ của Thôi Vân Trì, nếu người nàng gặp không phải là Tạ Nghiễn, hoặc nếu nàng không suy nghĩ sâu xa, sớm muộn gì nàng cũng bị ép phải bán rẻ thân mình để đổi lấy tiền đồ cho hắn ta.
“Khốn nạn!” Nàng thầm mắng, đầu ong lên một lúc, vội ổn định tâm thần định ra ngoài nói lý lẽ với hắn ta.
Ai ngờ Tạ Nghiễn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay nàng, bước chân nàng khựng lại, kinh ngạc quay đầu, lại thấy thần sắc hắn vẫn như thường, đâu còn chút men say nào.
“Ngài… ngài không say?” Nàng kinh ngạc nói.
Tạ Nghiễn “suỵt” một tiếng, nhẹ nhàng trở mình ngồi dậy, ánh mắt hướng ra ngoài cửa, ra hiệu cho Cố Niệm lại gần một chút.
Tinh thần nàng lúc này mệt mỏi rã rời, vô thức nghe lời đi lại gần mấy bước, vạt váy dán sát mép giường, ánh mắt mơ màng đánh giá hắn. Trừ việc trên người có chút mùi rượu nhàn nhạt, Tạ Nghiễn trông quả thực rất tỉnh táo.
Không đợi nàng mở miệng hỏi dồn, Tạ Nghiễn đã nhanh chóng nhét một viên thuốc nhỏ vào miệng nàng, rồi lại dùng ngón tay ấn một cái vào sau gáy nàng, lúc này sắc mặt mới hơi giãn ra, thuận tay cầm lấy cốc nước nguội bên bàn, ra hiệu nàng uống một hớp.
Cố Niệm nghe lời làm theo, chẳng mấy chốc, ngoài phòng bỗng truyền đến một trận ồn ào, rồi lại truyền đến một tiếng động trầm đục, dường như có người ngã xuống đất.
Cũng chính lúc này, Cố Niệm dần tỉnh táo lại một chút. Nàng giơ tay vỗ vỗ má, cơn nóng ran không rõ nguyên nhân kia đã lui đi không ít, tay chân cũng dần dần có sức lực trở lại.
Nàng nhíu mày nhìn ra ngoài cửa, lại nghe Tạ Nghiễn nói: “Ta bỏ vào ly rượu của hắn ta một chút thuốc an thần, không sao, không chết được đâu.”
Cố Niệm mắt hạnh trợn tròn, không thể tin được mà đánh giá Tạ Nghiễn.
Hắn liếc nàng “Ánh mắt gì vậy? Hắn ta không ngủ say như chết, đêm nay nàng sẽ phải cùng ta làm chút chuyện đấy, rượu kia đã bị hắn ta động tay động chân, đúng là thủ đoạn hạ cấp.”
Hắn hết sức ghét bỏ, lại nói: “Nói đi cũng phải nói lại, nàng còn phải cảm ơn ta đấy.”
Cố Niệm ghét bỏ nhăn mũi “Có gì mà làm chứ…”
Tạ Nghiễn nhếch mép, thu mắt lại lướt nhìn nàng “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nàng nói xem phải làm chuyện gì?”
Cố Niệm nghẹn lời, vội nói: “…Ta không có thật sự hỏi ngài!”
Tạ Nghiễn không đấu võ mồm với nàng, chỉ nói: “Vị lang quân như ý này của nàng…”
Hắn ngừng một chút “Thôi Vân Trì và Tưởng Vịnh Chính rõ ràng là cùng một giuộc, bao nhiêu năm nay, nàng có biết hắn ta đã dàn xếp bao nhiêu chuyện xấu xa cho Tưởng Vịnh Chính, sau lưng lại cùng Tưởng Vịnh Chính tiêu dao ở chốn trăng hoa bao nhiêu lần không? Nếu không, nàng nghĩ hắn ta dựa vào cái gì mà tuổi còn trẻ đã làm được Nha úy Tầm Khê?”
Hắn khinh thường cười lạnh: “Ban đầu là ai thề thốt son sắt trước mặt ta, chính trực, trượng nghĩa… Đây là Thôi Vân Trì ư?”
Cố Niệm xấu hổ không chịu nổi, vội bịt miệng hắn lại “Đại nhân, quân tử không bao giờ vạch trần chuyện xấu của người khác.”
Tay nàng thon nhỏ trắng nõn mềm mại, lúc vung tới mang theo một mùi hương thoang thoảng phả vào người, Tạ Nghiễn rũ mắt nhìn, nghĩ đến năm nào tháng nào đó, hắn đã từng dùng sức nắm chặt mười ngón tay nàng, siết làn da nàng hằn lên một vệt đỏ nhàn nhạt.
Hắn nắm lấy tay nàng dễ như trở bàn tay, nàng muốn giãy ra, đương nhiên không có kết quả.
Tạ Nghiễn chậm rãi nói: “Hỏi nàng lần nữa, nàng có muốn thay bách tính Tầm Khê làm một chuyện tốt, nhân tiện trả thù kẻ đã phụ bạc nàng không?”
Cố Niệm nhất thời quên cả giãy giụa, nàng nhíu mày suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Việc nào ra việc đó, có thể đòi lại công lý cho bách tính, ta tất nhiên bằng lòng, nhưng… tại sao phải dính líu đến chuyện riêng của ta?”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Nàng cũng là một trong những bách tính Tầm Khê, có gì mà không được?”
Cố Niệm nhất thời không thể phản bác, vì đêm nay lại một lần nữa nhìn rõ bộ mặt xấu xa của Thôi Vân Trì, đã hận hắn ta đến tận xương tủy, liền im lặng gật đầu.
Tạ Nghiễn vẫn lẳng lặng nắm tay nàng, mềm mại, hơi lành lạnh, hắn yêu thích không muốn buông tay, càng muốn nâng niu trong lòng mà cẩn thận che chở.
Cố Niệm trầm ngâm giây lát, vì dược hiệu vẫn chưa tan hết, nên vẫn chưa nhận ra nàng và Tạ Nghiễn đang dựa rất gần nhau. Chỉ nhỏ giọng hỏi: “Vậy ta phải làm thế nào?”
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Cũng không khó, nàng chỉ cần phối hợp với ta là được.”
Cố Niệm khó hiểu nhìn hắn.
“Nàng và ta tương kế tựu kế, để Thôi Vân Trì tin chắc chuyện này đã thành công, hoàn toàn yên tâm. Như vậy, hắn ta và Tưởng Vịnh Chính sẽ hoàn toàn chia rẽ.”
Cố Niệm gật đầu, nhận ra Tạ Nghiễn vẫn đang dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.
Nàng sững sờ, lời nói ngập ngừng: “Đại nhân… sao lại nhìn ta như vậy?”
Giọng Tạ Nghiễn trầm thấp: “Chuyện đã xảy ra, thì luôn sẽ để lại chút dấu vết.”
Cố Niệm hỏi: “Dấu vết gì?”
Hàng mi dài của nàng khẽ run, thấy Tạ Nghiễn ghé sát lại gần, một mùi rượu nhàn nhạt hòa cùng mùi hương xông thanh mát trên người hắn, thoáng chốc xộc vào khoang mũi.
Tinh thần nàng hơi ngưng trệ, liền nghe hắn thì thầm bên tai, nàng lập tức mắt sao trợn nhẹ, mặt nhuốm ráng hồng, vội vàng đẩy hắn ra.
Nàng chỉ vào Tạ Nghiễn, ấp a ấp úng: “Đại nhân nghĩ nhiều rồi… Bây giờ đã là tình thế này, ngày mai đợi hắn ta tỉnh lại, cho dù chúng ta trong sạch, hắn ta cũng nhất định sẽ cho rằng ta và ngài đã xảy ra… xảy ra chuyện gì đó…”
Cố Niệm đỏ bừng cả mặt, ánh mắt dao động bất an, dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm yêu kiều.
Tạ Nghiễn cười như không cười liếc nàng, thản nhiên nói: “Thôi Vân Trì tinh ranh cỡ nào? Hắn ta lại quen thói trăng hoa đã lâu, tất nhiên sẽ nhìn kỹ càng hơn một chút.”
Cố Niệm phồng má thơm, khó hiểu nhìn Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn chỉ cảm thấy trêu chọc Cố Niệm vô cùng thú vị, thấy nàng hoảng hốt, bất an, trăm bề rối rắm, lại bộc lộ ra cảm xúc nhỏ bé tủi thân khó chịu một cách không tự nhiên, thực sự rất đáng yêu.
Hắn vốn cũng chỉ trêu nàng, vừa định thả chân xuống đứng dậy, ai ngờ Cố Niệm dường như đã lấy hết dũng khí, rụt rè tiến lại gần hắn.
Tạ Nghiễn sững sờ, thấy hai hàng mi dài như lông quạ của Cố Niệm chớp chớp liên hồi, ngay sau đó, một cảm giác mềm mại đàn hồi lan ra từ yết hầu, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, cào một vệt nhàn nhạt trong lòng bàn tay.
Mùi hương thanh khiết từ tóc nàng phả vào người, năm ngón tay mềm mại thon trắng run rẩy đặt lên cổ áo hắn.
Nàng bất ngờ hôn lên xương quai xanh của hắn, để lại một dấu son nhàn nhạt trên viền cổ áo màu ánh trăng.
Cố Niệm vùi chặt cằm, giọng nói như muỗi kêu: “Đây chính là chứng cứ…”
Nói rồi rụt đầu về sau, mặt như mây hồng.
Yết hầu Tạ Nghiễn khẽ trượt, giọng nói khàn khàn: “Vẫn chưa đủ.”
Cố Niệm sững sờ.
Còn chưa kịp hỏi tiếp, Tạ Nghiễn đã nắm chặt cánh tay nàng kéo về phía trước.
Nàng sơ ý ngã ngồi vào lòng hắn, ngay sau đó, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống. Hắn đè nén d*c v*ng thầm kín tận đáy lòng, vốn định chỉ lướt qua rồi thôi.
Bàn tay to lớn của hắn nâng mặt nàng lên, gò má trắng trẻo xinh xắn bị môi răng quấn lấy, nhuốm đầy son phấn nhàn nhạt, đến cuối cùng, Cố Niệm đã không phân biệt được rốt cuộc là nàng không kìm được nỗi e thẹn lan tràn, hay chỉ vì son phấn làm đỏ mặt.
Nàng quá rõ ràng, trước kia khi hắn làm chuyện này với nàng, đã có mấy phần bá đạo nói một là một, hai là hai, mang theo chút đau âm ỉ đến cho nàng, nhưng sau đó thực ra là niềm vui sướng và k*ch th*ch đan xen. Giống như lúc này, Tạ Nghiễn nhẹ nhàng cắn mở môi nàng, dễ dàng tiến vào miệng thơm, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ ướt át mềm mại quấn quýt không buông.
Như một con thú nhỏ rình mồi, săn mồi thành công, không hề lơi lỏng.
Một bên màn giường không biết đã rũ xuống từ lúc nào, che đi tiếng hôn thầm kín ướt át này, mãi cho đến khi Cố Niệm dường như sắp nghẹt thở, hắn mới chịu buông nàng ra để th* d*c.
Nàng vô lực trượt xuống, đành phải dựa vào lòng hắn, ý thức mơ màng hoảng loạn, hoàn toàn không biết rằng thực ra hành động của hai người có mang theo chút ý vị cấm kỵ.
Nụ hôn của Tạ Nghiễn chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên bờ vai mỏng manh của nàng, nàng hơi nhói đau, mày liễu nhíu lại rồi giãn ra, nàng bị buộc phải ngẩng cằm, cổ họng bật ra tiếng r*n r* khe khẽ, giây tiếp theo lại xấu hổ cắn chặt môi.
Áo ngoài nửa cởi nửa không, nhưng b** ng*c đầy đặn kia lại đè ép khiến Tạ Nghiễn lòng dạ xao động không yên.
Hắn cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi nặng nề, ôm lấy lưng nàng, cằm gác lên vai nàng, trong lòng rõ ràng biết bây giờ không thích hợp.
Hắn rũ mắt lướt nhẹ qua bờ vai thơm trắng ngần của nàng, dấu vết hắn vừa để lại vô cùng bắt mắt, từng chút một lan đến tận xương quai xanh, vừa hay lại như “ôm tỳ bà che nửa mặt*”, nửa lộ nửa không, không cách nào che đậy được.
Ôm tỳ bà che nửa mặt*: ý nói nửa kín nửa hở
Toàn thân Cố Niệm run rẩy, năm ngón tay nắm chặt vạt áo hắn, hắn chậm rãi kéo lại y phục ngay ngắn cho nàng, yêu thương sờ sờ má nàng, thấp giọng nói: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”
Nàng rụt rè lắc đầu từ chối, dường như đã hiểu lầm ý hắn.
Tạ Nghiễn đành phải nói: “Ta gác ở bên cửa, nàng không cần sợ hãi.”
Cố Niệm nhìn hắn một lúc lâu, lúc này mới co chân lại, từng chút một nhích vào góc giường, Tạ Nghiễn đã khiêng một cái ghế dựa vào cửa ngồi xuống, lại liếc nàng “Yên tâm ngủ đi.”
Cố Niệm lúc này mới nằm xuống, quay mặt vào trong, nghĩ ngợi, lại sờ lấy góc chăn lén lút đắp kỹ, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, đúng là phòng bị rất chặt chẽ.
Tạ Nghiễn trong lòng chỉ thấy buồn cười, cố nén không biểu lộ ra mặt, trong bóng tối khẽ lắc đầu thở dài, cũng nhắm mắt lại điều hòa hơi thở, tự mình điều tức tĩnh tâm.
Ngày hôm sau, vừa nghe thấy mấy tiếng gà gáy, Cố Niệm đã mở mắt trở mình ngồi dậy.
Vừa quay người lại, thấy Tạ Nghiễn vẫn ngồi bên cửa, lúc này ngẩng mắt nhìn sang, hơi thở nàng ngưng lại, vội vàng xuống giường xỏ giày.
Mới đi được mấy bước, chợt thấy Tạ Nghiễn bỗng nhíu mày ngưng thần, lập tức ra dấu im lặng, đồng thời đã đứng dậy đi về phía nàng.
Cố Niệm mở to mắt, tay vừa cầm cái chậu đồng định ra ngoài lấy nước rửa mặt.
Tạ Nghiễn cúi người thì thầm: “Hắn tỉnh rồi, cẩn thận đừng để lộ.”
Cố Niệm sững sờ hoàn hồn, lập tức cẩn thận gật đầu, nhất thời không để ý áo ngoài của nàng hơi hở, những dấu vết mập mờ không rõ kia tuy đã nhạt đi một chút, nhưng từ đỏ chuyển sang thâm, dưới lớp áo lụa mỏng càng lộ vẻ phong lưu.
Ánh mắt Tạ Nghiễn hơi nheo lại, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc đen của nàng, nghiêng người ngồi xuống mép giường.
Cố Niệm đi mấy bước tới mở cửa, vừa bước ra được mấy bước, liền thấy Thôi Vân Trì cũng vừa hay từ trong phòng bước ra.
Hai người nhìn nhau sửng sốt, vẫn là Cố Niệm gượng nở một nụ cười, cúi đầu vội vã ra khỏi sân. Thôi Vân Trì sắc mặt nặng nề, do dự một lát cũng đuổi theo, hai người không nói gì mà múc nước bên giếng.
Cố Niệm hơi cúi người, cẩn thận đổ nước vào chậu, Thôi Vân Trì lơ đãng lướt mắt qua, lập tức máu nóng xông l*n đ*nh đầu, thở hắt ra một hơi nặng nề.
Trên chiếc cổ thon trắng mềm mại của nàng rải rác những dấu vết lấm tấm, lan dài đến tận sau lớp áo không nhìn thấy được.
Hắn ta nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.
Lúc này càng đột nhiên nảy sinh chút hối hận, sớm biết vậy nên tìm cơ hội chiếm đoạt thân thể Cố Niệm trước, đến nỗi bây giờ chỉ có thể nhìn mà không ăn được, còn phải luôn luôn nhắc nhở bản thân về sự thèm muốn của Tạ Nghiễn đối với nàng.
Cố Niệm bị hắn ta nhìn đến không tự nhiên, rụt vai lại, thấp giọng nói: “Ta bưng vào cho Phủ đài đại nhân trước, ngài ấy ở đây tạm bợ qua đêm, e là bây giờ không được thoải mái cho lắm.”
Thôi Vân Trì biết rõ trong lời nói của Cố Niệm không có ý gì khác, nhưng lọt vào tai hắn ta, lại dường như phảng phất chút mập mờ vô cớ, tựa như tối qua hắn ta đã đứng chờ bên cạnh mà tận mắt chứng kiến vậy.
Nhưng nói cũng lạ, tối qua hắn ta vốn chỉ hơi say, tiễn hai người vào phòng, một mình ngồi bên bàn vừa uống một ngụm trà nóng, lại bỗng nhiên tối sầm mắt, như thể kiệt sức mà ngất đi.
Mở mắt ra lần nữa đã là trời sáng.
Hắn ta chỉ cho là rượu của Doanh Phong Lâu bình thường hắn ta ít uống nên không quen, nhất thời không chịu nổi tửu lượng nên không nghĩ dì nhiều.
Mà Cố Niệm trước mắt lại ấp úng ngượng ngùng, hắn ta đoán tối qua bọn họ chắc hẳn đã thành sự. Tuy đây là sự thỏa hiệp mà hắn ta cam tâm tình nguyện thúc đẩy, nhưng dù sao cũng có tình cảm thật với Cố Niệm, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn ta im lặng một lúc lâu, mới nói: “Đi đi, đừng để đại nhân chờ lâu.”
Một người không nói, một người không hỏi, dường như lại cố tình sinh ra một giao ước ngầm, đôi bên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thật sự hoang đường.
Cố Niệm bưng nước về phòng, Tạ Nghiễn vẫy nàng lại gần, hai người chụm vào nhau rửa mặt lau tay, có một sự ăn ý không nói nên lời.
Cố Niệm đưa bột đánh răng cho hắn, sau đó ngậm một ngụm trà sạch trong miệng, hai má phồng lên.
Tạ Nghiễn đoán trước được hành động của nàng, lấy chiếc khăn tay bên cạnh nàng ấn lên miệng, thấp giọng hỏi: “Hắn nhìn thấy rồi à?”
Cố Niệm sặc dữ dội, vội nhổ ngụm trà trong miệng ra, ho liên tục, lại khiến Tạ Nghiễn phải giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng cho nàng.
“Nàng chột dạ cái gì?” Hắn hỏi.
Cố Niệm không đáp được, trong lòng luôn cảm thấy kỳ quái. Dù cho nàng và Thôi Vân Trì không phải phu thê thật sự, dù cho nàng và Tạ Nghiễn… thực ra không hề xảy ra chuyện mập mờ như người khác tưởng, nhưng nàng lại nảy sinh một sự cắn rứt đạo đức kỳ lạ.
Nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ cảm thấy trả thù người khác dường như cũng chẳng có ý nghĩa gì, bản thân mình còn… còn nơm nớp lo sợ.”
Nàng chột dạ liếc nhìn ra ngoài cửa, Thôi Vân Trì dường như đã rửa mặt bên ngoài xong rồi liền đi vào bếp, không vào phòng nữa.
Nhưng nàng vẫn sợ hãi, vô cớ sinh ra mấy phần căng thẳng.
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Còn chưa bắt đầu trả thù mà nàng đã tự hoài nghi mình, vậy thì còn gì thú vị nữa?”
Hắn lau sạch tay, vừa định vén áo bào đi ra ngoài.
Ai ngờ cửa sân bỗng nhiên bị đẩy ra, Thành Phàm vội vã chạy vào, vừa khéo nhìn thấy Thôi Vân Trì đang bận rộn trong bếp.
“Đại ca, Triệu Thái đã sợ tội tự sát trong ngục rồi!”
Thôi Vân Trì vô thức nhìn vào trong phòng một cái, lập tức kéo Thành Phàm lại nói: “Lát nữa ta sẽ đến, ngươi về trước đi.”
Thành Phàm do dự gật đầu, vốn còn muốn nói mấy câu, nhưng thấy sắc mặt Thôi Vân Trì lộ vẻ khẳng định không cho phép chen vào, đành phải thở dài một tiếng, vội vàng rời đi.
Tạ Nghiễn dừng bước sau cửa sổ, tự biết Thành Phàm không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Mà Thôi Vân Trì không cho Thành Phàm ở lâu, cũng là sợ hành vi ngấm ngầm thay chủ đầu hàng của hắn ta bị bại lộ, tiểu hậu sinh sẽ làm lộ tin tức để Tưởng Vịnh Chính chuẩn bị trước.
Hắn không khỏi cười lạnh, lại than thở Thôi Vân Trì quả nhiên tâm tư tỉ mỉ như kim.
Tạ Nghiễn ra hiệu bằng mắt với Cố Niệm, nàng hiểu ý hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn khẽ mỉm cười với nàng, lập tức đi ra cửa.
Thôi Vân Trì vừa thấy Tạ Nghiễn tinh thần sảng khoái bước ra khỏi tiểu viện, lập tức tươi cười đón chào.
Miệng không ngừng quan tâm tối qua Tạ Nghiễn có ngủ ngon không, lại nói mình tửu lượng kém nên đã ngã gục trước, như vậy là vô cùng không chu đáo.
Hai người giả dối khách sáo một hồi, Thôi Vân Trì mới lặp lại một lần bẩm báo của Thành Phàm.
Tạ Nghiễn lại vô cùng tin tưởng nói: “Thôi nha úy, ta tin ngươi có thể xử lý ổn thỏa, đợi ngươi lo liệu xong chuyện này, hãy đến Hành phủ gặp ta.”
Thôi Vân Trì như nhận được khuôn vàng thước ngọc, lập tức thay một bộ công phục, lại dặn dò Cố Niệm chăm sóc bữa sáng cho Tạ Nghiễn thật tốt, lúc này liền xách đao vội vàng rời đi, đối với đủ mọi chuyện tối qua như thể không hề hay biết.
Cố Niệm thấy hắn ta đến đi vội vội vàng vàng, càng cảm thấy hoang đường, cảm giác áy náy bất an trong lòng lại phai nhạt đi một chút.
Vừa rồi nàng ở trong phòng thay một bộ y phục sạch sẽ, thời tiết dần nóng lên, áo ngoài càng thêm mỏng nhẹ thoáng mát, chiếc áo lụa mỏng màu xanh biếc bao bọc lấy chiếc yếm màu xanh lục đậm, dưới ánh nắng, làn da ngọc càng lộ vẻ lả lướt trong suốt.
Nàng đứng bên giếng múc nước, chuẩn bị vào bếp nấu chút mỳ sợi.
Tạ Nghiễn nhìn nàng, tâm thần hơi xao động, thấp giọng nói: “Đừng bận rộn nữa, ta đưa nàng đến quán ăn.”
Cố Niệm không kịp từ chối, đã bị hắn kéo ra khỏi cửa trong vài bước.
Hai người đi vào con hẻm nhỏ, Tạ Nghiễn tự giác buông tay, đi trước nàng nửa bước.
Cố Niệm có chút do dự: “Đại nhân, chúng ta… đừng quá phô trương, ta cảm thấy không hay lắm.”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Ăn cơm thôi mà cũng có thể khiến nàng cẩn thận như vậy rồi. Sau này nếu thật sự xảy ra chút…”
“Tạ Thiếu Hành!” Nàng buột miệng thốt ra, ngăn hắn nói những lời vớ vẩn.
Tiếng nói vừa dứt, cả hai đều sững sờ, Tạ Nghiễn cười như không cười nhìn nàng, Cố Niệm mặt đã đỏ bừng như thoa son.
“Nàng gọi ta là gì?” Hắn nói đầy ẩn ý.
Cố Niệm vội giải thích: “Đại nhân, là ta nhất thời lỡ lời, mong ngài đừng so đo với ta…”
Tạ Nghiễn nói: “Trước kia không phải cũng gọi rồi sao? Ta thấy nàng lúc đó cũng đâu cho là mình lỡ lời.”
Cố Niệm thấp giọng phản bác: “Trước kia sao mà giống được…”
Khi đó nàng tự cho rằng tình cảm hai người dần nồng đậm, cho nên mới tìm mọi cách muốn thân thiết với hắn hơn một chút.
Nhưng bây giờ, hai người nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, tuy nói là đối đãi với nhau như bằng hữu, nhưng Cố Niệm nhớ lại sự vượt quá giới hạn đêm qua, hai người sao có thể xem là bằng hữu trong sạch được?
Nàng chỉ cảm thấy hai người ngày càng xa rời cái danh xưng này, dường như sắp mất kiểm soát…
Nàng muốn kịp thời ghìm lại cỗ xe ngựa sắp lao xuống vực thẳm này.
Tạ Nghiễn đã rẽ vào con đường lớn sáng sủa, vừa nghiêng mắt, lại phát hiện Cố Niệm không đi theo.
Hắn không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn nàng.
Sắc mặt Cố Niệm trầm tĩnh, mang theo vẻ khách khí câu nệ khác thường.
“Tạ đại nhân, ta rất cảm kích ngài bằng lòng bỏ qua hiềm khích trước đây mà ra tay tương trợ, đương nhiên, bất kể là thay ta hay thay bách tính Tầm Khê đòi lại một công đạo, ta biết đây đều là chuyện trong bổn phận của ngài.”
“Ta ở Tầm Khê sống quá lâu, quen thói không có quy củ, cho nên mấy ngày nay đối với ngài… có lẽ có đôi lúc cử chỉ thất lễ, hoặc là không có ranh giới, thực sự là ta xử sự không đúng mực.”
Nàng cúi đầu, hai tay đan vào nhau trước người, trong giọng nói có rất nhiều giãy dụa: “Tối qua ta đã hiểu lầm ý của đại nhân, cũng khiến ngài, khiến ngài…”
Cố Niệm ngừng một chút, rốt cuộc cũng không giải thích rõ được, đành phải nói: “Ta có nhiều chỗ mạo phạm, mong đại nhân đừng để trong lòng, sau này ta nhất định sẽ cẩn trọng lời nói hành vi, không thất lễ trước mặt đại nhân nữa.”
Nói xong, nàng vội vàng làm lễ phúc thân, quay đầu liền đi về con hẻm.
“Cố Niệm!”
Nàng như thể không nghe thấy, càng bước nhanh hơn mấy bước.
Tạ Nghiễn ở đằng sau gọi nàng không đáp, liền biết là tối qua nhất thời tình cảm mê muội mà quá nóng vội, khó tránh khỏi đã dọa nàng sợ.
Hắn một mình đứng sững giây lát, lòng biết rõ còn lâu mới đến thời cơ thích hợp, hắn không muốn ép nàng quá đáng.
