Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 48: Ngài và ta chỉ là không hợp nhau mà thôi



Tạ Nghiễn một mặt muốn chiếu cố đến sự đau lòng khổ sở của nàng, mặt khác chính sự trong tay lại không thể chậm trễ.
Tần Trọng Văn đã chờ sẵn ở thư phòng, đợi hắn ngồi xuống, liền cất giọng chậm rãi trình bày rõ ràng từng việc một.
Tạ Nghiễn biết được thủ đoạn tàn độc của Thôi Vân Trì, cũng hiểu rõ cái chết của Triệu Thái tám chín phần mười là do hắn ta ra tay.
Thôi Vân Trì giở trò sau lưng Tưởng Vịnh Chính, đối mặt với hắn lại hết sức lấy lòng, Tạ Nghiễn thầm suy đoán, sổ sách và thư từ kia e là cũng đã bị động tay động chân.
Bây giờ Triệu Thái vừa chết, không còn ai có thể vạch trần uy h**p hắn ta nữa, há chẳng phải chính là hắn ta muốn giấu tới khi nào thì giấu tới khi đó sao, tất cả chỉ xem Tạ Nghiễn có thể đáp ứng hứa hẹn cho hắn ta một tương lai hay không.
Thôi Vân Trì đúng là không chịu thiệt thòi chút nào.
Tạ Nghiễn đoán rõ ý đồ của hắn ta, trong lòng đã có đối sách.
Hắn gọi Tần Trọng Văn tiến lên: “Phái người báo cho Từ Ngôn Tân, bên đó của hắn ta có thể bắt đầu hành động. Có việc gì cần hỗ trợ, cứ bảo Triệu gia tìm một tiểu tư lạ mặt đến hành phủ gặp ngươi. Cố gắng hết sức không trực tiếp lộ diện, để tránh đánh rắn động cỏ.”
Tần Trọng Văn vâng dạ.
Tạ Nghiễn lại nói: “Bên Thôi Vân Trì cũng có thể sắp xếp rồi, không cần trì hoãn nữa.”
Tần Trọng Văn ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, không dám nói nhiều thêm.
Một ngày sau, Cố Niệm đưa Vương Thạch Đầu đến nha môn nghe tuyên án.
Triệu Thái và Ngô thị thông dâm hại mạng, chứng cứ xác thực, hơn nữa Triệu Thái mấy hôm trước đã đền tội tự vẫn trong ngục, trước khi chết có viết huyết thư nhận tội, còn Ngô thị cấu kết với Triệu Thái sát hại trượng phu của mình, đánh ba mươi trượng, chọn ngày lưu đày đến Điền Nam.
Vương Thạch Đầu đứng trước công đường lặng lẽ rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng không đến nhà lao gặp lại Ngô thị một lần, tâm trạng uể oải theo Cố Niệm trở về trấn Nam Thủy.
Nghĩa thục vẫn còn vài ngày nữa là kết thúc, nhà Vương Thạch Đầu gặp biến cố lớn, nhất thời cậu cũng không còn tâm tư cầu học, cả ngày trốn trong sương phòng ở Đông viện, hễ nằm là nằm cả ngày.
Cố Niệm biết cậu vẫn chưa nguôi ngoai, tự nhiên cần thời gian, chỉ hằng ngày lo lắng chuyện ăn uống của cậu, những việc vặt vãnh khác cũng mặc cho đứa trẻ đáng thương này tự thu xếp.
Từ Ngôn Tân dạo này lại thường xuyên đến Đông viện quan tâm tình hình của Thạch Đầu, lâu dần, bọn họ qua lại tự nhiên cũng nhiều hơn bình thường.
Hôm nay Vương Thạch Đầu vừa uống thuốc xong nghỉ ngơi, Cố Niệm rón rén đóng cửa lại, quay người liền thấy Từ Ngôn Tân vừa khéo tiến vào sân.
Nàng vội mỉm cười gật đầu: “Tiên sinh đến không đúng lúc lắm, Thạch Đầu vừa ngủ rồi ạ.”
Nàng thuận thế mời Từ Ngôn Tân ngồi xuống bên bàn đá.
Từ Ngôn Tân cười nhạt nói: “Không sao, vốn dĩ cũng là tiện đường đến thăm nó một lát, thực ra là có vài lời muốn nói với Cố nương tử.”
Cố Niệm ngạc nhiên, chậm rãi rót cho hắn ta một tách trà nóng, nhất thời không hiểu liền nhìn sang.
Từ Ngôn Tân nói: “Gần đây ta cần ra ngoài một chuyến, cho nên đặc biệt đến để từ biệt Cố nương tử.”
Cố Niệm sững sờ: “Từ tiên sinh định rời khỏi Tầm Khê sao?”
Y nói: “Chỉ là tạm thời rời đi một thời gian, chuyện này rất quan trọng, phải đích thân đi một chuyến. Đến lúc đó Triệu viên ngoại sẽ cử hai người hầu khỏe mạnh đi cùng ta, đợi mọi chuyện xong xuôi sẽ trở về.”
Cố Niệm lúc này mới yên tâm, lập tức thả lỏng cười nói: “Ta còn tưởng tiên sinh không định ở lại nữa.”
Từ Ngôn Tân hơi cụp mắt, khẽ nói: “Không ngờ Cố nương tử lại lo lắng cho tại hạ như vậy…”
Cố Niệm cười nhẹ, có chút ngượng ngùng nói: “Thực ra là ta có ý riêng, còn muốn sau này có thể mời tiên sinh cùng mở nghĩa thục… Không giấu gì ngài, mấy ngày nay ta thấy tiên sinh rất vui vẻ giảng dạy ở học đường, cũng thích tiếp xúc với học trò, thực sự là một vị phu tử rất tốt.”
Từ Ngôn Tân cười nhạt không đáp, qua một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Mấy ngày nay Cố nương tử ở trong thành mọi việc vẫn tốt chứ?”
Cố Niệm chớp chớp mắt, nói tốt thì không hẳn, nhưng dường như cũng không tệ như trong tưởng tượng.
Chuyện khó khăn nhất, mệt mỏi nhất nàng đã sớm trải qua, hoang mang, mất mát, tự trách, biến cố lần này lại khó mà làm nàng tổn thương thêm được nữa, cũng chẳng qua chỉ là một thử thách khác, nói cho cùng, lần này còn có người thay nàng đòi lại công bằng, thực ra không khó khăn đến thế.
Đợi mọi chuyện được giải quyết, Thôi Vân Trì nhận được sự trừng phạt thích đáng, cuộc sống của nàng vẫn như cũ. Còn về Tạ Nghiễn, đợi hắn làm xong việc công khắc sẽ rời đi, nàng cũng không cần một mình vướng bận.
Cố Niệm thầm nghĩ ngợi một lát, lúc này mới cười gật đầu với Từ Ngôn Tân “Vẫn ổn cả ạ.”
Nàng dừng một chút, lại như nhớ tới điều gì, bèn hỏi: “Từ tiên sinh định đi bao lâu?”
Từ Ngôn Tân nói một con số ước chừng, quả thực cần chút thời gian. Cố Niệm hiểu rõ, thầm cân nhắc một lát, vội gọi hắn ta cùng nàng vào nhà.
Cửa khẽ đẩy ra, cách một tấm rèm, Vương Thạch Đầu vẫn đang ngủ say ở bên trong.
Cố Niệm cứ để cửa mở, cũng là để tránh hiềm nghi, lập tức dẫn Từ Ngôn Tân đến trước chiếc bàn nhỏ.
Nàng bảo hắn ta chờ một lát, rồi ngồi xổm xuống trước tủ thấp vùi đầu tìm kiếm.
Từ Ngôn Tân không dám nhìn lung tung, ánh mắt liền tự nhiên rơi xuống mặt bàn, chỉ thấy trang giấy trải ra vết mực còn hơi ươn ướt, mà bên cạnh những trang bút tích là một cuốn “Kim Thoa Ký” nửa mới nửa cũ.
Hắn ta sững sờ, có chút kinh ngạc, rất nhanh lại quay về tự hoài nghi bản thân… Ánh mắt của hắn ta chuyển hướng sang Cố Niệm đang nghiêng mặt tìm đồ.
Hắn ta bất giác tự giễu trong lòng, cho dù Cố Niệm và Thôi Vân Trì đã cắt đứt hoàn toàn, nhưng sao nàng lại có thể để mắt đến hắn ta cơ chứ? Thực sự là hắn ta đã tự không lượng sức mình…
Cũng chính lúc này, nàng rốt cuộc cũng tìm được một cái bọc vải nhỏ từ trong tủ thấp.
Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, vội bưng bọc vải đứng dậy, lại thấy Từ Ngôn Tân đang nhìn nàng, vẻ mặt có chút kỳ quái, bất giác chớp nhẹ hàng mi dài.
“Từ tiên sinh, có gì không ổn sao ạ?” Nàng vô thức cúi đầu, liền nhìn thấy những chú thích vừa mới viết được một nửa còn chưa cất đi.
Nàng vội cười nói: “Sách “Kim Thoa Ký” mà Từ tiên sinh giảng lần trước, ta nghe xong được lợi rất nhiều, lần này đọc kỹ lại càng thấy lĩnh hội được không ít. Đợi ta xem xét tỉ mỉ thêm một lần nữa, tìm thời gian lại đến thỉnh giáo tiên sinh một phen.”
Dáng vẻ của nàng vô cùng thản nhiên, càng không có thái độ tránh né hiềm nghi, trong lòng Từ Ngôn Tân thoáng chút hụt hẫng, liền biết nàng quả thực không có tâm tư nào khác.
Hắn ta chỉ cười nhạt gật đầu nói: “Được, ta luôn sẵn lòng chờ Cố nương tử.”
Cố Niệm mỉm cười, vội mở bọc vải ra, chỉ thấy bên trong là một đôi giày vải mới tinh.
Nàng giải thích: “Vốn là Trình phu tử nhờ ta mua giày mới để mang vào mùa thu, nhưng ta lại nhớ nhầm kiểu giày, kích cỡ không vừa, đôi giày này lớn hơn rất nhiều… không biết Từ tiên sinh mang có vừa không?”
Nàng chỉ liếc mắt, trong lòng ước lượng thấy cũng không chênh lệch nhiều lắm, liền rất nhiệt tình muốn tặng cho Từ Ngôn Tân.
Hắn ta lại nói: “Không dám vô cớ nhận ân tình, đa tạ ý tốt của Cố nương tử.”
Cố Niệm sốt ruột, nói thế nào hắn ta cũng không chịu, đến cuối cùng thậm chí còn sinh ra vài phần tủi thân, khiến Từ Ngôn Tân không biết phải ứng phó ra sao, lúc này mới cẩn thận gói lại nhận lấy.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài cánh cửa phòng mở toang bỗng có một tràng tiếng bước chân.
Tần Trọng Văn dừng lại bên ngoài cửa, trái lại Tạ Nghiễn đã bước qua ngưỡng cửa, hắn đứng bên cửa nhìn về phía Cố Niệm.
Từ Ngôn Tân cũng vô thức quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Cố Niệm vội cúi người hành lễ: “Tham kiến Phủ đài đại nhân.”
Tiếng xưng hô này của nàng khiến Tạ Nghiễn lập tức cau mày.
Hắn chậm rãi bước đến bên bàn, liếc thấy bọc vải trong tay Từ Ngôn Tân, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Từ Ngôn Tân đã chủ động giải thích: “May nhờ Cố nương tử quan tâm, ta về cất đồ trước đây, xin thứ cho ta cáo từ trước.”
Tạ Nghiễn quả nhiên cảnh giác nhìn theo, rất nhanh liền hỏi: “Nàng đưa gì cho hắn ta vậy?”
Cố Niệm cúi đầu, tư thái vô cùng khách khí: “Bẩm đại nhân, là một đôi giày mềm. Từ tiên sinh sắp đi xa, ta cũng chỉ là thuận nước giong thuyền để tỏ chút lòng thành, không phải vật gì quý giá.”
Ngữ khí của nàng đã khiến hắn vô cùng không vui, lại nghe nói nàng vậy mà tặng giày cho Từ Ngôn Tân… Đôi giày này là nàng tự tay làm sao? Nàng sao lại biết được cỡ giày của Từ Ngôn Tân?
Đây là chuyện vô cùng riêng tư, nếu không phải hiểu rõ về nhau, với nhân phẩm của Từ Ngôn Tân không thể nào chủ động nhắc đến với Cố Niệm. Mà với tính cách của Cố Niệm, nàng cũng không thể nào chủ động may giày tặng cho người khác…
Tạ Nghiễn biết nàng biết chút việc may vá, trước đây cũng từng làm đai lưng và hộ oản cho hắn, nhưng khi đó, bọn họ là phu thê.
Hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì, quan hệ của hai người này sao lại dường như đột nhiên thân thiết hơn rất nhiều?
Hắn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, cuối cùng ánh mắt rơi trên bàn đọc sách, vừa hay mượn cớ kiếm chuyện: “Nàng vẫn chưa chép xong à?”
Cố Niệm vội cầm xấp giấy kia lên, lại khẽ nói: “Đại nhân đừng trách, mấy hôm trước có chuyện khác làm lỡ dở, ngài cũng biết mà. Nghĩa thục sắp kết thúc rồi, ta đang tranh thủ thời gian, mấy ngày nữa là có thể viết xong.”
Tạ Nghiễn cau mày nhìn nàng, không hiểu sao quan hệ của hai người lại quay về điểm xuất phát.
Đêm đó rõ ràng đã nói rõ ràng rồi, nàng cũng dần dần buông xuống phòng bị, thậm chí đến sau này còn có thể đấu võ mồm nói đùa với hắn, lúc ở chung thỉnh thoảng còn vô tình để lộ ra sự tin tưởng… Còn có sự ấm áp đã lâu không thấy vào đêm đó.
Hắn thừa nhận, đêm đó là hắn có chút nóng vội, nhưng hắn chỉ là tình cảm khó mà kiềm chế.
Hắn vốn muốn từ từ, đợi đến khi giải quyết xong phiền phức Thôi Vân Trì này, đợi đến khi sương mù trong lòng nàng tan đi, hắn sẽ xâm nhập từng chút một, chậm rãi hỏi ra những nghi hoặc quẩn quanh trong lòng, hắn muốn hiểu nàng nhiều hơn, sâu hơn.
Nhưng chính sự thăm dò không cẩn thận đêm đó, lại đẩy nàng ra rất xa.
Hắn im lặng một lúc lâu, trầm giọng nói: “Ta vừa mới gặp Trình phu tử, ông ấy nói chiều hôm nay sẽ kết thúc buổi học, nhưng nàng không định trở về Tầm Khê?”
Cố Niệm sững sờ, vội cảnh giác liếc nhìn Vương Thạch Đầu sau rèm, đè thấp giọng nói: “Đại nhân, chúng ta… chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Tạ Nghiễn cũng không ép buộc, cuối cùng cũng thấy nàng để lộ ra vài phần cảm xúc.
Hai người đứng bên bàn đá, Tạ Nghiễn nhìn thấy hoa quả và tách trà trên bàn còn chưa kịp dọn dẹp, đoán được vừa rồi Từ Ngôn Tân và nàng chắc là đã gặp mặt trò chuyện ở đây.
Cố Niệm nói: “Đại nhân, ta nói thẳng với ngài, ta thực sự không giỏi báo thù người khác, cũng không biết làm vậy có nên hay không… Nhưng trong lòng ta, ta thực sự không muốn dây dưa với Thôi Vân Trì nữa, cho nên muốn một mình ở lại Nam Thủy một thời gian. Bên Triệu viên ngoại ta cũng đã mặt dày hỏi qua, ông ấy rất tốt bụng, đồng ý cho ta ở lại đông viện, ta nghĩ Vương Thạch Đầu cũng đang là lúc cần người chăm sóc, cho nên cũng tiện đường ở bên cạnh nó.”
Tạ Nghiễn vừa rồi suy nghĩ có hơi lệch, lúc này nghiêm túc nhìn nàng nói: “Sẽ không còn quá lâu nữa, kịch hay sắp đến hồi gay cấn rồi, nàng lại muốn bỏ cuộc ư?”
Cố Niệm do dự: “…Ta chỉ là không muốn đối mặt với hắn ta nữa, cũng… không biết nên đối mặt thế nào.”
Nói là đã từng yêu thì không hẳn, nhưng cái kiểu thích thoáng qua như có như không thì vẫn có, nếu không ân tình lớn hơn nữa cũng không thể khiến nàng gật đầu đồng ý tái giá.
Nàng lúc đầu nhìn hắn ta, thấy hắn ta sáng sủa thẳng thắn, dáng vẻ cũng rất nổi bật, đúng là một người đại ca nhiệt tình ôn hòa.
Cố Niệm không thể không thừa nhận, lúc nàng mới đến Tầm Khê, Thôi Vân Trì quả thực đã giúp nàng rất nhiều.
Nàng từ rất sớm đã có thể nhận ra hắn ta có cảm tình với nàng, loại tình cảm chỉ tồn tại giữa nam nữ đó không thể che giấu được, nhưng nàng cố ý né tránh, nhẹ nhàng gạt đi, trước giờ luôn kiềm chế đối đãi như huynh muội.
Đến sau này, nàng cởi bỏ sự phòng bị trong lòng, dự định tạm biệt quá khứ một cách trọn vẹn. Nàng tưởng rằng thứ mình nhìn thấy là thật, thực ra chẳng qua lại là một trò lừa dối giả tạo.
Thứ nàng không thể đối mặt có lẽ không chỉ là Thôi Vân Trì, mà nhiều hơn là sự ngu muội của chính mình.
Rõ ràng đã từng bị lừa vì suy nghĩ quá đơn giản, rõ ràng trước đây đã bị Cố Minh Chương năm lần bảy lượt trêu đùa tàn nhẫn, trò đùa ác ý lần cuối cùng đó, thậm chí đã trở thành ngòi nổ khiến nàng phải rời xa quê hương… nhưng nàng vẫn không nhớ lâu được.
Cho nên, nàng lại muốn trốn đi, giống như trước đây.
Tạ Nghiễn trầm giọng nói: “Có lẽ nàng không cần phải tự mình đối mặt.”
Cố Niệm ngạc nhiên ngẩng đầu, Tạ Nghiễn nhìn nàng đầy chắc chắn, ánh mắt nóng rực rơi trên mặt nàng, lại là… ảo giác khiến hơi thở của nàng đột ngột ngưng trệ trong giây lát.
Hắn nói: “Ta tìm một lý do để hắn ta đi theo bên cạnh ta, hắn ta đã vô cùng vui vẻ chuyển vào Hành phủ rồi, sau khi nàng về Tầm Khê, không cần ở chung với hắn ta.”
Cố Niệm sững sờ, nghĩ một lúc lâu lại định mở miệng.
Tạ Nghiễn đã nói tiếp: “Lần trước ta đã nói với nàng, trước đây ta luôn cho rằng bản thân có thể nắm bắt toàn cục, giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì không cần thiết phải nhắc lại nữa. Sau này ta cũng đã nghĩ, thực ra, ta không nói với nàng, nàng không rõ nội tình, giữa hai bên tự nhiên sẽ nảy sinh hiểu lầm.”
Cố Niệm chớp chớp mắt, không dám tùy tiện mở miệng hỏi dồn.
Tạ Nghiễn: “Nếu đã không muốn hiểu lầm, rất nhiều chuyện ta nên thẳng thắn với nàng.”
Hơi thở của Cố Niệm trở nên kéo dài, nàng vô thức cắn c*n m** d***, vẫn không biết Tạ Nghiễn rốt cuộc muốn nói cho nàng biết chuyện gì.
Ánh mắt của hắn hướng về cánh cửa phòng khép hờ, im lặng một lát, lúc này mới chậm rãi nói: “Chuyến đi này của Từ Ngôn Tân là quyết định mà ta và hắn ta đã bàn bạc trước, chỉ là chuyện này rất quan trọng, nội tình tạm thời không thể để người thứ ba biết được, nàng hiểu lý lẽ, tự nhiên có thể hiểu ý của ta.”
Đôi mắt Cố Niệm hơi mở to, trong lòng bất ngờ, nghi hoặc, tò mò… trăm mối suy nghĩ nảy sinh, không thể nắm bắt được.
Tạ Nghiễn cẩn thận nắm bắt sự thay đổi trong vẻ mặt của nàng, lập tức đoán được Cố Niệm có lẽ không biết thân phận của Từ Ngôn Tân.
Cứ như vậy có thể suy đoán, thực ra… bọn họ cũng không thân thiết đến thế, đây là một tin tốt đối với hắn. Nhất thời tâm tình hắn thả lỏng, có một tia vui sướng dâng lên trong lòng.
Hắn dịu giọng xuống: “Hắn ta trước đây cũng từng làm việc dưới trướng Tưởng Vịnh Chính, nàng không biết, đúng không?”
Cố Niệm quả nhiên ngây người nhìn hắn, há miệng, ý thức được thực ra mình không nên hỏi quá nhiều, liền chỉ im lặng lắc đầu.
Tạ Nghiễn nhếch mép, “Không sao, đợi hắn ta xong việc trở về, ta sẽ từ từ giải thích cho nàng.”
Cố Niệm muốn nói lại thôi, vốn định nói thực ra tuy nàng tò mò, nhưng không cần Tạ Nghiễn phải kiêng dè như vậy, thực ra, nàng biết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần mọi người đều đang làm chuyện nên làm, mọi kết quả đều tốt đẹp, vậy là đủ rồi.
“Vương Thạch Đầu hiện giờ tinh thần sa sút, cứ ở lại Nam Thủy mãi không phải là chuyện tốt, cho nên, lần này Từ Ngôn Tân ra ngoài sẽ mang nó theo bên cạnh.” Hắn lại nói.
Cố Niệm khẽ mở đôi môi đỏ, rõ ràng không ngờ bọn họ đã ngấm ngầm sắp đặt mọi chuyện xong xuôi, nàng không nhịn được nữa: “Nhưng nó bây giờ… ta có chút không yên tâm, hơn nữa không phải Từ tiên sinh đi làm chính sự sao?”
Tạ Nghiễn nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, “Cố Niệm, nàng không thể chăm sóc nó cả đời được. Nam nhi cuối cùng rồi cũng phải trưởng thành, phải một mình đối mặt với rất nhiều khó khăn, lúc ta bằng tuổi nó đã theo phụ thân ra chiến trường… người đối diện sẽ không vì ngươi là nhi tử của ai, tuổi tác bao nhiêu mà nương tay đâu.”
“Bên cạnh Từ Ngôn Tân có người hầu của Triệu gia đi theo, ta cũng sẽ sắp xếp thị vệ thân tín ngầm đi cùng. Chi bằng nhân cơ hội này để Vương Thạch Đầu ra ngoài mở mang tầm mắt, xem xem những người khác sống ra sao, nghĩ thông suốt xem bản thân muốn làm chuyện gì, trở thành người như thế nào.”
Lòng Cố Niệm chấn động, hắn nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lời lẽ lại có sức mạnh vô cùng, trong khoảnh khắc này dường như nàng lại hiểu hắn thêm một chút, giống như những chú thích đã nghiêm túc đọc qua mấy năm trước… những năm tháng xa cách này, Tạ Nghiễn đã ngày càng tiến gần hơn đến chí hướng của mình.
Nàng có chút xấu hổ, sau đó lại dấy lên một tia dũng khí khó hiểu.
Tất cả đều là tự mình làm khó mình, có lẽ Tạ Nghiễn thích trêu chọc người khác cũng có chút không đứng đắn, nhưng những việc hắn đang làm lại không thể nào bác bỏ.
Mà nói đến báo thù, sáng sớm hôm đó lúc nàng nhìn thấy vẻ mặt tức giận mà không dám nói của Thôi Vân Trì, thực ra trong lòng đã thoáng qua một tia sung sướng thỏa mãn, rất nhạt, nhưng cũng đủ khiến nàng có một thoáng nhẹ nhõm.
Nàng gật đầu, hơi do dự một lát, lại nhỏ giọng hỏi hắn: “Vậy đại nhân… nếu muốn nhanh chóng đưa bọn họ ra trước công lý, ta nên làm thế nào?”
Tạ Nghiễn nhếch mép “Đợi đến khi Thôi Vân Trì hoàn toàn tin tưởng mỹ nhân kế đã thành công, hắn ta tự nhiên sẽ thả lỏng cảnh giác, tinh thần con người nếu căng thẳng quá lâu, một khi lơi lỏng, sẽ rất dễ để lộ ra sơ hở chết người.”
Cố Niệm mơ hồ gật đầu, thầm nghĩ nói đi nói lại, thực ra vẫn là phải tiếp tục diễn kịch với hắn.
Giả vờ một chút cũng không sao, nhưng… nàng không muốn lại giống như lần trước, cùng Tạ Nghiễn giẫm qua ranh giới của nhau, cảm giác đó thực sự quá kỳ quặc.
Nàng ngẩng đầu thầm đánh giá Tạ Nghiễn, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, không khỏi lại thấy suy nghĩ của mình thật bẩn thỉu.
Có lẽ đêm đó Tạ Nghiễn chỉ là vì hành động thất thố của nàng mà nảy sinh hiểu lầm, hắn vốn cũng không định làm gì nàng, chỉ là quen thói thích trêu chọc nàng mà thôi…
Nàng nhất thời bối rối, không nói gì nữa, may mà Tạ Nghiễn không định làm khó thêm, lại nói với nàng vài câu nhàn rỗi không quan trọng, liền đi vào trong nhà chính tìm Từ Ngôn Tân bàn bạc chuyện quan trọng.

Vương Thạch Đầu sau khi ngủ dậy thấy mấy vị trưởng bối đều đang ngồi trong sân nhỏ.
Cậu biết được sự sắp xếp của các trưởng bối, cũng không có vẻ lưu luyến rõ rệt, Từ Ngôn Tân kéo cậu vào phòng nói chuyện một lát, lúc quay lại, cả người cậu dường như đã phấn chấn lên không ít.
Cố Niệm tò mò, gặng hỏi mấy câu, nhưng Từ Ngôn Tân chỉ nói đợi đến khi bọn họ trở về từ chuyến đi này sẽ kể cho nàng nghe.
Hai người nói nói cười cười, trông thật hòa thuận.
Tạ Nghiễn ở bên cạnh xem mà thấy không thoải mái, hắng giọng một cái, mượn cớ gọi Cố Niệm đi.
Người thì trói bên cạnh rồi, nhưng rốt cuộc cũng không có chuyện gì quan trọng.
Tạ Nghiễn liền đưa nàng về phòng, ngồi bên bàn giả vờ xem xét những chú thích Kim Thoa Ký mà nàng sao chép, xem vô cùng chậm, Cố Niệm kiên nhẫn chờ ở một bên.
Hắn không có chuyện gì để nói liền cố tìm chuyện: “Mấy ngày nàng trở về Nam Thủy, Thôi Vân Trì ngày nào cũng ngủ lại ở phố Nghênh Xuân.”
Cố Niệm giật giật chân mày, kỳ quái nhìn Tạ Nghiễn, thầm nghĩ hắn đúng là không biết lựa chuyện mà nói.
Nàng mím mím môi, nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”
Hắn lại nói: “Xem ra, hắn ta rất để tâm đến người kỹ nữ đó.”
Cố Niệm: …
Nàng vừa định nói cho hắn biết, thực ra nàng đã qua cơn tức giận rồi, bây giờ nghe chuyện lăng nhăng của Thôi Vân Trì chỉ thấy chán ghét, càng không thể hồ đồ mà còn lưu luyến Thôi Vân Trì nữa.
Ai ngờ Tạ Nghiễn đột nhiên hỏi: “Những năm nay… hắn ta không đối với nàng…” Lời đến cuối cùng vẫn không nói hết.
Cố Niệm sững sờ, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu không nói gì.
Vẻ mặt Tạ Nghiễn hơi trầm xuống, ngước mắt liếc nàng “Ta thấy hắn ta quen thói trăng hoa, hôm đó ở nha môn cũng khá là to gan.”
Cố Niệm đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, chỉ cảm thấy khó xử, vội nói: “Đại nhân đừng hỏi nữa, ta đã nói là không có.”
Tạ Nghiễn lẳng lặng nhếch môi, lại cúi đầu nhìn bản chép tay của nàng.
Lại qua một lúc, Triệu Dụ phái tiểu tư mời hai người đến sảnh đường dùng bữa tối, cũng coi như tiệc tiễn đưa Từ Ngôn Tân.
Đêm nay không khí hòa thuận vui vẻ, nhưng dường như vì biết chuyện này quan trọng, mọi người đều có chút ít lời, nữ quyến hai phòng cuqar Triệu gia cũng không có mặt trong bữa tiệc, mấy người ăn cơm xong liền trở về viện của mình.
Bởi vì mấy ngày nay Vương Thạch Đầu ngủ ở Triệu gia, Triệu Dụ vì muốn mọi người đều ngủ ngon giấc, liền sắp xếp Trình phu tử đến ngủ ở biệt viện mà Tạ Nghiễn vốn đang ở tạm, còn Vương Thạch Đầu thì ngủ trong phòng của Trình phu tử ở Đông viện.
Đêm nay Tạ Nghiễn có lẽ không kịp trở về trong thành, nhưng cũng chỉ là một đêm tạm bợ để tránh phải đi lại, Tạ Nghiễn liền mời Trình phu tử đến biệt viện nghỉ ngơi sớm, hắn định ngủ tạm với Vương Thạch Đầu một đêm.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu có lẽ là sợ hãi uy nghiêm của hắn, sớm đã rửa mặt thay đồ nằm thẳng trên giường, nhưng tư thế cứng đờ, sắc mặt căng thẳng, rõ ràng toàn thân căng cứng đến hơi run rẩy, lại cứ cắn chặt răng giả vờ ngủ không dám mở mắt.
Tạ Nghiễn nhìn thấu sự gượng gạo của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, cố ý tạo ra chút tiếng động mở cửa để Vương Thạch Đầu biết hắn đã ra ngoài, cũng là để cậu nhân cơ hội này ngủ sớm một chút.
Lúc này đã vào hạ từ lâu, đêm khuya ngược lại cũng bớt đi chút nóng bức, nhưng không có gió nên vẫn có luồng hơi nóng lan tỏa.
Trăng sáng treo cao, trong sân có tiếng ve kêu côn trùng rít, dưới một vầng sáng mờ ảo, Tạ Nghiễn nhìn thấy Cố Niệm xách một chiếc ghế đẩu thấp đứng lên cao, muốn với lấy cái mẹt tre đặt trên mái hiên thấp.
Nàng nghe thấy tiếng đẩy cửa, thuận thế quay đầu lại nhìn, liền thấy Tạ Nghiễn khoác bộ thường phục rộng rãi đứng trước thềm.
Cùng một vầng trăng chiếu rọi lên người nhau, dường như trong khoảnh khắc này, khoảng cách giữa hai người không còn xa như vậy nữa.
Cố Niệm ôm cái mẹt đứng vững, tò mò nói: “Là Tiểu Thạch Đầu ngủ không ngoan làm ồn đại nhân nghỉ ngơi sao? Hay là đại nhân qua phòng bên này ngủ đi, chăn đệm của ta để ở học đường vẫn chưa dọn, đêm nay ngủ thêm một đêm nữa cũng tiện.”
Nàng vừa nói, vừa cúi đầu nhặt mấy thứ tạp chất trong mẹt, thuận thế ngồi xuống ghế đẩu, chẳng hề câu nệ.
Tạ Nghiễn không nói gì, chỉ im lặng nhấc bước đi về phía nàng.
Hắn đến gần mới nhìn rõ, trong mẹt đựng một ít khối hương, xem ra là nàng tự làm hương xông, nhân đêm tối mát mẻ để chuẩn bị dùng.
Cố Niệm đặt cái mẹt lên đầu gối, mượn ánh trăng chậm rãi nhặt mấy thứ linh tinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn một cái, cười giải thích: “Đây là hương xông an thần, Tiểu Thạch Đầu gần đây ngủ không ngon lắm, ta liền làm một ít để đốt cho nó trước khi ngủ. Cũng vừa đúng lúc, nó đi ra ngoài cùng Từ tiên sinh e là càng lạ giường hơn, mang theo chút hương an thần trên đường cũng có thể nghỉ ngơi tốt.”
Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ khàng nhặt lấy, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cánh tay dưới lớp áo lụa mỏng như ẩn như hiện, càng làm nổi bật lên làn da như ngọc, xương cốt như băng.
Hắn cứ thế tùy tiện ngồi bệt xuống đất đối diện nàng, chẳng hề câu nệ chút nào.
Cố Niệm hơi sững sờ, vội nói: “Đại nhân, dưới đất bẩn…”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Hành quân đánh giặc còn bẩn hơn thế này nhiều, đâu ra mà lắm kiểu cách thế?”
Cổ áo hắn hơi nới lỏng, tháo đai lưng ra, chỉ dùng một chiếc khăn thấm mồ hôi màu đen buộc chặt áo bào, trông vô cùng phóng khoáng tiêu sái.
Cố Niệm đành phải im lặng gật đầu, lấy đầu ngón tay gạt qua khe hở của nụ hương, lại lấy một đoạn bóp thử độ cứng mềm.
Tạ Nghiễn hỏi: “Đây là hương an thần nàng quen dùng trước đây sao?”
Cố Niệm nhún vai cười cười “Có thể là thiếu mất mấy vị hương liệu lưu lại mùi hương cuối, cho nên ngửi toàn thấy mùi thuốc. Tầm Khê là nơi nhỏ bé, không quá chú trọng những thứ này, cho nên không mua được những thứ cầu kỳ hoa mỹ đó. Nhưng không sao, dù sao cũng chỉ dùng để an thần giúp ngủ, công hiệu như nhau là được rồi.”
Tạ Nghiễn: “Mùi thuốc không tốt sao? Ta ngửi thấy liền rất an tâm.”
Cố Niệm không nghĩ nhiều “Vậy sau khi ta làm xong sẽ chia cho đại nhân một ít.”
Dáng vẻ của nàng lại vô cùng hào phóng, ngược lại khiến Tạ Nghiễn có chút không vui.
Hắn chẳng qua chỉ là vớt vát được chút lợi từ người khác, nếu không phải Từ Ngôn Tân muốn ra ngoài làm việc, nàng cũng sẽ không nghĩ đến việc làm hương tặng người, lại càng không thể nào đặc biệt vì hắn mà tốn tâm tư này.
Nhưng nếu bảo hắn từ chối không nhận, vậy lại càng không nói ra lời.
Hắn rõ ràng rất muốn, thậm chí còn mưu đồ bưng cả cái mẹt này đi, một chút cũng không chừa lại cho người khác… nhưng với lập trường hiện tại của hắn, làm gì có tư cách đưa ra yêu cầu với Cố Niệm?
Đành phải thu lại vẻ mặt, nhàn nhạt nói một tiếng được.
Cố Niệm vùi đầu lật tìm nụ hương, Tạ Nghiễn yên lặng ngẩng mắt nhìn nàng.
Lúc nàng không cười, khuôn mặt rất dịu dàng, mày mắt vô cùng hiền thục, đôi môi anh đào tròn trịa sẽ hơi phồng lên, hẳn là thói quen từ nhỏ.
Hắn nhìn mãi không đủ, lại qua một lúc lâu, lúc này mới khẽ hỏi: “Lúc đó vì sao lại đồng ý với loại người như Thôi Vân Trì?”
Cố Niệm liếc hắn một cái, rồi lại cúi đầu “Thực ra ban đầu hắn ta rất tốt… hay là ta ngay từ đầu đã không nhìn rõ con người của hắn ta? Ai mà biết được…”
Tạ Nghiễn nghiêm túc nhìn nàng: “Lúc mới đến Tầm Khê đã chịu rất nhiều khổ sở sao?”
Cố Niệm im lặng gật đầu, nhưng lại nói: “Đều qua cả rồi. Có lẽ ta thật sự hơi ngốc, vĩnh viễn không nhớ rõ lắm những khổ sở đã trải qua, chỉ nhớ đến… sự tốt đẹp của người khác đối với ta.”
Tạ Nghiễn im lặng một lát, trầm giọng nói: “Trước đây ta đối xử với nàng rất tệ phải không.”
Hắn dùng giọng điệu trần thuật, chứ không phải là đang hỏi.
Mà vế sau chưa nói ra chính là, cho nên Cố Niệm mới không muốn có bất kỳ dính líu nào với hắn… Tạ Nghiễn vào giờ khắc này thậm chí còn đang nghĩ, nếu như ban đầu hắn đối xử với nàng tốt hơn một chút, có phải bây giờ hai người ở chung đã không cần phải kiềm chế và cẩn thận như vậy không?
Nàng sẽ nhớ tình xưa, thỉnh thoảng nhớ lại sự tốt đẹp của hắn đối với nàng, như vậy thái độ đối với hắn cũng sẽ thân mật hơn một chút… giống như, cách nàng đối xử với Từ Ngôn Tân hay là Thôi Vân Trì vậy.
Cố Niệm chỉ sững sờ giây lát, ngẩng đầu nhìn hắn cười nhạt: “Sao lại thế được? Đại nhân chỉ là quá bận rộn, lúc đó chúng ta cũng không có nhiều thời gian ở chung, sao có thể nói là đối xử tệ với ta được?”
Tạ Nghiễn trong lòng ảm đạm, vì lại bị nàng nói trúng sự thật phũ phàng…
Cơ hội để bọn họ có thể nói là nghiêm túc ở chung, tìm hiểu lẫn nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên nàng thậm chí còn không oán hận hắn, bởi vì đối với nàng mà nói, hắn gần như có thể được xem là người xa lạ.
Cho nên, từ một góc độ nào đó mà nói, đối với Cố Niệm, hắn thậm chí còn không bằng Thôi Vân Trì.
Tạ Nghiễn trong lòng hơi nhói lên, vô cùng cô đơn mà thở dài một tiếng.
Cố Niệm thản nhiên nói: “Thực ra, đại nhân có lúc đối với ta cũng rất tốt.”
Tạ Nghiễn ngẩn người ngẩng đầu, có chút bất ngờ nhìn Cố Niệm.
“Còn nhớ ngày đó ngài và ta vào cung ra mắt Thái hậu nương nương, trước khi rời cung chúng ta đi qua hồ Việt Thanh, đại nhân đã chủ động kể cho ta nghe về nguồn gốc của Nam Châu, còn hứa sau này có cơ hội sẽ đưa ta đi dạo trong cung.” Nơi khóe miệng nàng có một nụ cười rất nhạt.
“Sau này lúc đi săn mùa thu, đại nhân cũng có dạy ta chơi mã cầu, chứ không hề xem thường ta không biết gì cả.”
Cố Niệm dừng một chút, cảm thấy nói tiếp nữa có hơi không ổn, bèn lái câu chuyện sang hướng khác.
“Còn có lần ở lễ nạp thân của Thẩm công tử, ta vốn dĩ cảm thấy tủi thân, nhưng đại nhân vậy mà lại tìm ta, còn nói với ta, chỉ cần ngài tin ta là đủ rồi. Thực ra, lúc đó ta cũng nghĩ như vậy, ta không để tâm người khác nhìn ta thế nào, chỉ cần ngài đừng hiểu lầm con người của ta, ta liền không để tâm nữa.”
“Chỉ là sau đó nghĩ lại, thực ra Giả cô nương cũng không nói sai… ta vốn dĩ không giống như các người, cũng quả thực hiểu biết quá ít. Không thể nào chỉ vì người khác nói lời thật lòng, ta liền thẹn quá hóa giận, vậy thì cũng quá nhỏ mọn rồi.”
Đây đều là những chi tiết không đáng kể, Tạ Nghiễn trước đây chưa từng để tâm chú ý nhiều, nhưng chính những chuyện nhỏ nhặt bị hắn xem nhẹ vứt ra sau đầu này, lại trở thành sự tốt đẹp của hắn đối với nàng trong lời nói của Cố Niệm.
Tạ Nghiễn trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ mãnh liệt.
Hóa ra, trước đây hắn lại làm phu quân của nàng như vậy… thực sự là hoang đường và kiêu ngạo, hắn rõ ràng có thể làm được nhiều hơn, hắn vốn dĩ có thể che chở nàng thật tốt, không để nàng phải chịu nhiều uất ức khó hiểu như vậy.
Nhưng lúc đó hắn lại ấu trĩ nực cười, vì một hiểu lầm tưởng như đúng mà lại là sai mà lạnh nhạt với nàng, thờ ơ với nàng, bây giờ, cầu gì được nấy, đổi lại được một câu không để tâm của nàng.
Hắn rất muốn nói cho Cố Niệm biết, thực ra ngày đó hắn đã đi tìm Giả Huệ Vân, như vậy liền có thể vãn hồi được chút thiện cảm… nhưng mà, hắn phát hiện ra chuyện này đối với Cố Niệm của hiện tại dường như không có ý nghĩa gì cả.
Hắn bây giờ đối mặt với nàng chỉ còn lại thế yếu là sự cẩn thận dè dặt.
Tạ Nghiễn khẽ nói: “Ta nghe xong chỉ cảm thấy hổ thẹn với nàng.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nghiêm túc nhìn Cố Niệm “Ta biết, phu quân mà nàng muốn chắc chắn không phải như thế này, nàng…”
“Đại nhân,” Nàng lần đầu tiên thẳng thừng ngắt lời hắn “Ngài không cần nghĩ quá nhiều, ngài và ta chỉ là không hợp nhau mà thôi, không có gì phải hổ thẹn hay không, ngài chỉ là chưa tìm được cô nương xứng đôi với ngài, thực ra ngài rất tốt.”
Nàng dừng một chút, đôi môi đỏ khẽ mở, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, “Ta bây giờ cũng không tệ, nhưng mà, hai người đều không tệ chưa chắc đã hợp nhau, đã có thể ở bên nhau.”
“Đại nhân đừng hiểu lầm, chỉ vì bây giờ chúng ta là quan hệ bằng hữu bình đẳng, cho nên ta mới có thể thẳng thắn nói với ngài những điều này. Ta không phải muốn… lật lại chuyện cũ để hỏi tội ngài, dù sao ngài và ta cũng đã hòa ly rất lâu rồi, những chuyện này cũng đã qua rất lâu rồi, ta sớm đã không còn để tâm nữa.”
Nàng cuối cùng cũng đặt cái mẹt xuống, cười một cách nhẹ nhõm: “Thực ra rất nhiều lúc ta đều không nhớ rõ chuyện ở Kinh thành nữa, mặc dù ta lớn lên ở đó, nhưng thực sự cũng không thể nói là vui vẻ gì lắm. Đêm nay ta bỗng dưng nói hơi nhiều, đại nhân đừng trách ta mới phải.”
Tạ Nghiễn thà rằng nàng không cần thẳng thắn.
Nàng nói ra những lời này, hắn có thể thấy rõ ràng từ vẻ mặt của nàng, rằng nàng thật sự đã buông bỏ rồi.
Nàng nói bọn họ không hợp nhau, chỉ là bằng hữu bình đẳng, bởi vì không để tâm, cho nên có thể không chút dè dặt mà mổ xẻ vết sẹo trong quá khứ cho đối phương xem, giống như đang khoe khoang tấm huân chương mà nàng giành được sau khi vượt qua khó khăn.
Những vết sẹo đó không còn là nỗi đau của nàng nữa, mà là một chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới trên con đường trưởng thành của nàng.
Cố Niệm đứng dậy, lại đặt cái mẹt lên mái hiên thấp, dường như nhớ ra điều gì, lại cười cười với Tạ Nghiễn: “Đêm đó là ta mạo phạm đại nhân, lại khiến ngài nảy sinh hiểu lầm, cho nên mới…”
Nàng rốt cuộc vẫn không nói ra được, nhưng cả hai người đều hiểu rõ trong lòng.
“Sau này nếu còn cần diễn kịch, đại nhân có thể nói thẳng cho ta biết được không? Như vậy ta cũng dễ nắm bắt chừng mực, không để đôi bên nảy sinh hiểu lầm nữa.” Nàng chớp mắt với hắn, dường như đã lấy hết dũng khí.
Nhất thời tình thế xoay chuyển, Tạ Nghiễn hơi cụp mắt, vẻ u ám vừa rồi giống như đã bị gió đêm thổi tan.
Cố Niệm luôn có cả vạn cách khiến trái tim hắn đập lên đập xuống không yên, mà rất nhiều lúc, nàng luôn vô tình tự đưa mình vào bẫy, mà lại không hề hay biết.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...