Sáng sớm hôm sau, Vương Thạch Đầu mắt nhắm mắt mở ngái ngủ bị Tạ Nghiễn gọi dậy.
Cậu bé ở trước mặt Tạ Nghiễn không dám làm càn, nhanh chóng rửa mặt chải đầu mặc hắn ta phục chỉnh tề, đón một tia nắng sớm cùng Từ Ngôn Tân lên xe ngựa đi xa.
Cố Niệm trong lòng trĩu nặng, thế sự khó lường, mà nàng cũng không cách nào lay chuyển, chỉ mong chuyến đi này có thể xua tan nỗi sầu muộn trong lòng Vương Thạch Đầu.
Nàng thu dọn hành lý, đi theo Trình phu tử ngồi lên kiệu nhỏ đến bến đò, thất hiếm thấy là Tạ Nghiễn lại không đi cùng nàng.
Sau bữa sáng, hắn vẫn ở lại Triệu gia, dường như còn có chút việc cần bàn bạc với Triệu Dụ.
Cố Niệm không quản được nhiều, đã hỏi thăm Trình phu tử về một căn nhà phù hợp gần thư viện, dự định mau chóng dọn ra khỏi Thôi gia để tự mình thuê nhà.
Con người Trình phu tử trông có vẻ không quan tâm sự đời nhưng thực ra rất thông thái, rõ ràng thông tỏ mọi việc, nhưng lại không nhiều lời hỏi đến, chỉ nói sẽ sắp xếp Phán Khang chạy vặt xem giúp nàng, cuối cùng đầy ẩn ý mà cảm thán một câu: “Đã đến lúc dứt khoát thì nên dứt khoát, là hành động sáng suốt.”
Cố Niệm cười gượng không đáp lời, chỉ thấy đây cũng không phải chuyện gì đáng để khoe khoang, dù sao cũng là nàng gặp phải người không tốt, lại cứ như thể người khác đều đã sớm nhìn thấu, chỉ riêng nàng bị che giấu không hay biết gì, nhầm lẫn dã tâm lang sói thành báu vật.
Nàng xuống thuyền khách, đi một mạch về hẻm Thanh Hà, vừa bước vào cửa, liền cảm thấy trong nhà dường như thiếu mất vài món đồ.
Đúng như lời Tạ Nghiễn nói, Thôi Vân Trì chắc hẳn đã thu dọn một ít đồ vật cá nhân mang cả đến Hành phủ, quả nhiên nóng lòng trèo cành cao như vậy.
Cố Niệm bất giác bật cười, không khỏi ngầm lắc đầu than thở, nhận thức về hắn ta lại sâu sắc thêm một chút.
Nàng ngày thường tuy dịu dàng dễ chịu, nhưng trong xương tủy vẫn có phần tính tình bướng bỉnh, trước kia khi nàng rời Hầu phủ cũng không lấy thêm một món nào, lần này ở Tầm Khê đồ đạc tuy nhiều hơn một chút, nhưng những thứ tư trang như trang sức cài tóc, y phục này, những thứ nàng nên mang đi đều đã được yên lặng gom lại một chỗ.
Còn về những thứ Thôi Vân Trì mua để lấy lòng nàng, trang sức thì dễ nói, còn y phục giày thêu liền quy ra giá trị ước tính, dùng bạc để bù vào, nàng không muốn nợ hắn ta dù chỉ một phân một hào.
Còn những vật dụng thường ngày khác trong nhà, bao năm nay hai người sống chung một nơi, cái nào của ngươi, cái nào của ta sớm đã khó phân biệt rõ, nàng nghĩ đi nghĩ lại thấy đôi bên đều có bỏ ra, thế là thôi.
Nàng bên này vừa thu dọn xong y phục, nào đâu hay biết then cài cửa sân đã bị người ta dùng lực khéo léo cạy mở.
Cố Niệm tự cho rằng trời quang mây tạnh, Thôi Vân Trì không ở Hành phủ thì cũng đang làm việc ở huyện nha, do đó trong lòng không đề phòng, nhất thời không hề phát hiện ra động tĩnh nhỏ bé này.
Mãi cho đến khi có người ở sau lưng nàng khẽ hắng giọng.
Nàng hoảng hốt, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Nghiễn khoanh tay dựa vào mép cửa, ung dung thong thả nhìn nàng.
Cố Niệm thở phào một hơi, “Đại nhân, sao ngài lại đến đây…”
Giờ phút này nàng vẫn chưa ý thức được, cho dù Thôi Vân Trì đột nhiên quay về cũng là chuyện thường, nhưng Tạ Nghiễn thực ra mới là người không nên tùy tiện xuất hiện ở Thôi gia.
Ngay sau đó, nàng lập tức tỉnh táo lại, kinh hãi trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn, “Ngài, ngài! Sao ngài có thể tự tiện xông vào?”
Tạ Nghiễn nhếch mép: “Ta biết nàng ở nhà.” Hắn trực tiếp lờ đi lời chất vấn phía sau của nàng, nhẹ bẫng “giải đáp” thắc mắc của Cố Niệm.
Cố Niệm hơi chán ghét mà liếc hắn, rồi xoay người buộc tay nải “Trèo tường à?”
Tạ Nghiễn hừ một tiếng: “Chỉ với cái then gỗ ngoài sân đó, bất cứ ai có chút nội lực đều có thể cạy mở được.”
Ngụ ý chính là tự khoe khoang, mấy người kia còn được huống chi là hắn.
Cố Niệm hiểu rất rõ, nên mới không mắc bẫy, chỉ đổi chủ đề hỏi: “Vậy đại nhân đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là diễn trọn vẹn vở kịch.” Hắn cười khẽ.
Cố Niệm khó hiểu nhìn hắn, vừa hay đồ đạc trong phòng cũng sắp thu dọn xong.
Tạ Nghiễn kiên nhẫn phân tích với nàng: “Đêm đó Thôi Vân Trì dù sao cũng đã ngất đi, con người hắn ta tâm tư kín đáo, sẽ không chỉ dựa vào phỏng đoán nửa vời mà hoàn toàn yên tâm. Huống hồ, bất luận là ai, tốn công tốn sức có được một người nào đó, một món đồ nào đó, không thể nào vừa mới có được đã bỏ xó qua một bên, điều này không hợp lẽ thường.”
Cố Niệm nghe hắn nói có lý có lẽ, cũng muốn phản bác, nhưng lại không có chỗ nào để công kích, cuối cùng lại bị hắn thuyết phục.
Tạ Nghiễn thấy nàng không định hỏi dồn, bèn nhân cơ hội nói: “Trước đây ta đã lấy được một phần vật chứng, nhưng cứ cảm thấy có chút kỳ lạ, sau này đối chiếu qua, phỏng đoán trong tay hắn ta hẳn là vẫn còn một ít chứng cứ chưa chịu giao nộp thành thật.”
“Ta đoán, một là hắn ta muốn giữ lại đường lui để tự bảo vệ mình, hai là trong tay không nắm được cái gọi là điểm yếu, sợ không cách nào uy h**p được ta.”
Hắn ngừng một chút “Cho nên, ta muốn nàng theo ta về Hành phủ, diễn một chút kịch hay, cũng để Thôi Vân Trì hoàn toàn buông bỏ đề phòng.”
Cố Niệm ngẫm nghĩ trong lòng một lát, cuối cùng im lặng gật đầu.
Nàng đến phòng Thôi Vân Trì thu dọn vài bộ thường phục, gói ghém đơn giản, rồi theo Tạ Nghiễn ra cửa lên xe ngựa.
Hai người đến Hành phủ, Cố Niệm ngoan ngoãn đi bên cạnh Tạ Nghiễn, nhận ra sau đó, đây là hướng đi đến viện mà hắn ở.
Nàng không khỏi hồ nghi mà liếc Tạ Nghiễn một cái, lẩm bẩm: “Đây là đi đâu…”
Nàng đối với thư phòng kia vẫn còn canh cánh trong lòng, dù sao thì, ngày Thôi Vân Trì vào ngục, cử chỉ của nàng thực sự quá mất mặt.
Tạ Nghiễn nhếch môi cười khẽ, chỉ nói: “Cứ theo ta là được, ta sẽ nói cho nàng biết nên làm thế nào.”
Hắn dẫn nàng đi qua xuyên đường, qua hành lang có mái che, cuối cùng dừng lại bên ngoài cửa phòng.
Thị vệ đã đẩy cửa giúp hai người, Tạ Nghiễn dẫn nàng đến gian phòng phụ, Cố Niệm không suy nghĩ nhiều, ánh mắt rơi trên chiếc hộp gấm đặt trên bàn sách.
Chỉ thấy Tạ Nghiễn thong thả đi đến trước bàn, cầm lấy hộp gấm, sau đó lấy ra một cây trâm ngọc từ bên trong.
Cố Niệm liếc mắt nhìn qua, ban đầu không hề để ý, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, trước mắt nàng bỗng hiện lên hình ảnh ngày tân hôn…
Nàng không thể kiềm chế mà quay đầu lại lần nữa, mắt hạnh hơi trừng lớn, nhìn chằm chằm cây trâm ngọc quen thuộc kia mà thầm ngẩn ngơ.
Đó là, tín vật thành hôn mà Lý Ngọc Chân ban tặng cho nàng và Tạ Nghiễn vào ngày đại hôn…
Nàng không dám phỏng đoán vì sao cây trâm ngọc này lại được Tạ Nghiễn mang theo bên mình, chỉ đành nhìn từ xa khối bạch ngọc trong suốt lấp lánh kia, ký ức xa xăm khẽ vỗ về trong tim nàng, trong lòng dần dần gợn lên từng đợt sóng lăn tăn…
Tạ Nghiễn thấy sắc mặt nàng hơi thay đổi, ngón tay thon dài cầm cây trâm kia chậm rãi bước về phía nàng.
Cố Niệm theo phản xạ cúi thấp đầu, vừa hay búi tóc trễ để lộ ra khoảng trống.
Tạ Nghiễn dừng lại trước mặt nàng, ngón tay dài đưa về phía trước, trầm giọng nói: “Trên người nàng dù sao cũng phải có tín vật do ta tự tay tặng, nếu không thì không thể xem là ‘đi theo ta’, Thôi Vân Trì tự nhiên cũng hiểu đạo lý này.”
Cố Niệm không nhận, chỉ nói: “Vật này quá quý giá, xin đại nhân đừng làm khó ta.”
Nàng cúi gằm đầu, dời tầm mắt đi, không muốn nhìn kỹ cây trâm ngọc kia.
Tạ Nghiễn đột nhiên đưa tay chạm vào gáy nàng, nàng hơi giật mình, vội quay đầu đi, lại cọ vào lòng bàn tay hắn.
Hắn chậm rãi nâng đầu nàng thẳng lên, khẽ nói: “Bên cạnh ta chỉ có cây trâm này, lát nữa nàng đi gặp Thôi Vân Trì, cứ nói đến Hành phủ đã đến bái kiến ta trước, hắn ta tự nhiên trong lòng sẽ hiểu.”
Ngay sau đó, khối bạch ngọc kia được từ từ cài vào búi tóc mây, Cố Niệm có thể cảm nhận được chuôi trâm lành lạnh kia dần dần đi vào, cọ xát với sợi tóc của nàng phát ra tiếng động nhỏ xíu.
Tựa như ngày tân hôn… nhưng động tác lúc này của Tạ Nghiễn lại dịu dàng chậm rãi, dường như vô cùng trân trọng, không nỡ để khoảnh khắc này trôi qua kẽ tay.
Cố Niệm mày liễu hơi nhíu lại, trong lòng càng thêm bất an…
Tạ Nghiễn rốt cuộc là có ý gì? Nàng không ngừng suy nghĩ miên man, nhưng lý trí mách bảo nàng, đây đều là mánh khóe để mê hoặc Thôi Vân Trì, không thể xem là thật.
Cho dù không phải là cây trâm này, đổi lại là món trang sức quý giá khác, lẽ nào nàng có thể yên lòng nhận lấy sao? Cố Niệm biết rõ nàng cũng sẽ từ chối như vậy, nhưng tại sao, lại cứ nhất định là cây trâm ngọc này…
Trong lúc Cố Niệm thất thần, Tạ Nghiễn đã cài trâm xong cho nàng, khẽ lùi lại nửa bước, quan sát bộ dạng của nàng từ trên xuống dưới, trong lòng dâng lên sự thỏa mãn không rõ tên.
Cây trâm ngọc trên tóc nàng thực ra là cây trâm thuộc về hắn, mà vào giây phút này, cây trâm dường như mới thật sự tìm được đúng người.
Một đôi người, một cặp trâm, đáng lẽ nên trao đổi cho nhau đeo, chứ không phải mỗi người tự giữ lấy, nếu không thì nói gì đến phu thê đồng lòng? Sau này hắn cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Lý Ngọc Chân, may mà vẫn còn chưa quá muộn.
Hắn cười khẽ: “Đi đi, đưa đồ xong ta sẽ sai người dẫn nàng đi.”
Cố Niệm ngạc nhiên nhìn hắn, lại nghe hắn nói: “Khó đảm bảo hắn ta ghen quá sinh hận, làm nàng bị thương.”
Nàng không dám nán lại thêm, cầm lấy tay nải bèn vội vàng cáo lui.
Tạ Nghiễn nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của nàng, khóe môi ẩn hiện ý cười, lập tức gọi thị vệ đến: “Để mắt đến Thôi Vân Trì, đừng để hắn ta làm bậy.”
Người nọ vâng lệnh lui ra.
Cố Niệm đi theo tỳ nữ của Hành phủ đến một tiểu viện ở đầu bên kia.
Lúc nàng vào cửa, Thôi Vân Trì đang ở gian phòng phụ sắp xếp thư từ cho Tạ Nghiễn.
Hắn ta nghe thấy tiếng động bèn đứng dậy bước ra ngoài, liền thấy Cố Niệm mặc một bộ váy trắng khoác áo ngắn màu hoa anh đào đứng bên cạnh bàn, trên mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo thanh lệ, mà thứ bắt mắt nhất chính là cây trâm ngọc có chất liệu tuyệt hảo cài trên mái tóc mai.
Ngọc báu hiếm có trên đời xứng với mỹ nhân tuyệt sắc, càng làm tôn lên vẻ đẹp của nhau, trong phút chốc, Cố Niệm lại được tôn lên thêm mấy phần khí chất cao quý.
Thôi Vân Trì hơi sững sờ, ngay sau đó liền đoán được lai lịch của cây trâm ngọc kia, không khỏi thấy lòng lại ảm đạm.
Hắn ngoài mặt không biểu lộ gì, mỉm cười kéo Cố Niệm ngồi xuống, lại rót trà cho nàng: “Niệm Nhi sao lại đến đây?”
Cố Niệm đặt tay nải lên bàn, nhận lấy tách trà chậm rãi uống một ngụm, từ tốn nói: “Ta nghe đại tẩu nhà bên cạnh nói huynh đã dọn đến Hành phủ, sợ huynh bận rộn làm việc không kịp về nhà, nên nghĩ thu dọn ít hắn ta phục mang đến cho huynh, cũng tránh cho huynh không đủ đồ để thay.”
Thôi Vân Trì thấy nàng vẫn dịu dàng vừa ý như xưa, vừa thấy an ủi lại vừa thấy buồn rầu, nữ tử tốt như Cố Niệm trước nay không thiếu người khác nhòm ngó, nếu như có thể, hắn ta cũng không muốn dâng mỹ nhân ra để lấy lòng kẻ quyền quý.
Nhưng tình thế không do người, hắn ta bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp này, sau này không biết còn có thể chờ được đến ngày nổi bật hơn người nữa hay không. Chức Nha úy quèn sớm đã không thể thỏa mãn h*m m**n của hắn ta, hắn ta biết rất rõ, ngay cả chức Huyện lệnh cũng chẳng qua chỉ là vua một cõi nơi xó núi, cách xa long đàm ở Kinh đô kia đến mười vạn tám ngàn dặm…
Hắn ta tự cho mình không phải là vật trong ao, có một ngày nhất định có thể leo lên đến đỉnh mây xanh. Đến lúc đó, không chỉ là Cố Niệm, mỹ nhân bậc nào mà hắn ta không có được chứ?
Nghĩ đến đây, Thôi Vân Trì cuối cùng cũng đè nén dòng suy nghĩ lan man, cười với Cố Niệm: “Vẫn là Niệm Nhi hiểu ý ta nhất.”
Nói xong, ánh mắt hắn ta lại vô tình lướt qua cây trâm ngọc kia.
Cố Niệm hàng mi dài khẽ động, chỉ nói: “Ta đến Hành phủ, cảm thấy nên đến bái kiến Tạ đại nhân trước, nếu không e là ngài ấy nghĩ chúng ta là thường dân bách tính không hiểu lễ nghĩa.”
Thôi Vân Trì nhất thời không nói nên lời, hồi lâu mới cất tiếng: “Như vậy cũng là lẽ đương nhiên.”
Hai người rơi vào sự im lặng khó hiểu, dường như không còn gì để nói.
Trong lòng mỗi người đều chôn giấu âm mưu toan tính, đoạn tình cảm này làm sao mà tiếp tục được nữa? Cố Niệm lòng dạ biết rõ, vô cùng dằn vặt, chỉ đành không ngừng im lặng uống trà.
Thôi Vân Trì luôn không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía cây trâm ngọc kia, chất liệu tốt biết bao, một Tầm Khê nhỏ bé làm gì có được món độc phẩm như thế này? Mà giờ đây, sự sủng ái này đang rơi trên người Cố Niệm… Nàng là người con gái hắn ta ngày đêm tơ tưởng, bây giờ hắn ta lại phải dựa vào việc ké chút hào quang của nàng để mưu cầu sự tin yêu sủng ái.
Hắn ta đương nhiên không biết cây trâm ngọc này là do Trưởng công chúa ban tặng, càng không biết thật ra Cố Niệm đã từng là chủ nhân của cây trâm ngọc còn lại. Nếu không, e rằng trong lòng càng bùng lên ngọn lửa ghen tuông.
Hai người đang im lặng ngồi đối diện nhau, ngoài cửa bỗng có một tỳ nữ đến: “Cố nương tử, công tử nhà ta trước đó đến nghĩa thục tuần tra, biết được phòng học thiếu một ít sách vở cần thiết, lần trước ngài ấy đã sai người đến phủ tỉnh mua một ít để thay thế. Công tử đặc biệt bảo tỳ nữ đến mời, làm phiền người đi một chuyến, để xem thử có phù hợp không.”
Cố Niệm sững sờ, hiểu rằng đây chính là điều Tạ Nghiễn vừa nói, hắn sẽ tìm người kiếm cớ dẫn nàng rời đi.
Sắc mặt Thôi Vân Trì hơi trầm xuống, vờ như uống trà, ánh mắt liếc trộm không ngừng xem Cố Niệm phản ứng thế nào.
Cố Niệm lập tức đứng dậy: “Làm phiền cô nương dẫn đường.”
Sau đó, nàng hơi cúi đầu với Thôi Vân Trì, cụp mắt đi theo tỳ nữ rời khỏi tiểu viện.
Chuyến đi này tuy là đi về hướng biệt viện Tạ Nghiễn ở, nhưng lại vòng qua một dãy hành lang, tỳ nữ lại dẫn nàng đến tiểu hoa viên của hành phủ.
Cố Niệm không hiểu tại sao, hơi ngước mắt lên, liền thấy Tạ Nghiễn đứng bên bờ hồ sen cách đó không xa, trong tay nâng một hũ thức ăn cho cá, đang ung dung thảnh thơi trốn việc nhàn rỗi.
Tỳ nữ dừng bước tại đây, chỉ hơi cúi người vái chào nàng, rồi lập tức quay đầu vội vã rời đi.
Cố Niệm do dự bước lên phía trước, đứng cách vài bước chân liền không động đậy nữa.
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái, chỉ nói: “Tưởng Vịnh Chính làm quan không đứng đắn, nhưng bày biện mấy trò phong hoa tuyết nguyệt lại rất có phong cách. Hoa viên này tuy nhỏ hẹp, nhưng cảnh sắc lại rất đẹp, ngay cả cá cũng nuôi béo tốt thế này.”
Hồ sen được rào bằng hàng rào thưa, dọc bờ trồng đầy cây hạnh, mùa hoa sắp tàn, đã có không ít lá tàn rụng xuống, trôi lềnh bềnh trong hồ, nhẹ nhàng quấn quýt đuổi theo dòng nước.
Một con đường nhỏ thông đến hòn non bộ, hoa rơi đầy đất, dẫm lên sắc hồng mà đi, lại càng có cây cối xanh um rậm rạp che khuất, quả thật vô cùng tao nhã.
Tạ Nghiễn ra hiệu bằng mắt với nàng, “Ta cũng đâu không ăn thịt người.”
Ngụ ý, đương nhiên là muốn Cố Niệm cũng cùng hắn cho cá ăn, giết thời gian.
Nàng mím môi, cất bước đến gần, cánh tay Tạ Nghiễn lập tức hạ xuống, đưa đến trước mặt nàng.
Cố Niệm đưa tay vốc một nắm nhỏ trong lòng bàn tay hắn, vươn cẳng tay ra phía hồ, thức ăn cho cá trượt qua kẽ tay, tí tách rơi dần xuống mặt nước, dụ dỗ đàn cá gấm tranh nhau vẫy vùng làm bắn lên bọt nước.
Nàng khẽ hỏi: “Không phải đại nhân muốn ta xem sách sao?”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Bao nhiêu năm qua đi, nàng vẫn dễ bị lừa như vậy.”
Cố Niệm không nói nữa, cũng không biết Tạ Nghiễn có phải đang ám chỉ điều gì không, nhưng nàng lại vô cớ nhớ đến buổi săn bắn mùa thu năm đó, ngày ấy nàng bị Cố Minh Chương lừa đến quay mòng mòng, hồ đồ xông vào bãi săn, suýt chút nữa đánh mất sự trong sạch, càng rước lấy lời châm chọc mỉa mai của Tạ Nghiễn.
Đây… thật sự là ký ức không vui vẻ gì.
Nàng nhắm mắt lại, rất nhanh đã gạt quá khứ sang một bên.
Sau đó lại cảm thấy ấm ức, đã biết nàng dễ bị lừa, tại sao mỗi người lại cứ nhất định phải trêu chọc nàng? Cố Niệm bỗng thấy bất bình, hừ khẽ một tiếng, ném hết thức ăn cho cá trong tay xuống nước, xoay người định bỏ đi.
Tạ Nghiễn một tay giữ chặt cổ tay nàng, kéo nàng về phía trước người mình, Cố Niệm muốn giãy giụa, hắn đương nhiên không cho phép. Bèn quay sang nói nhỏ: “Nàng đoán xem vừa rồi Thôi Vân Trì có ngấm ngầm đi theo nàng đến đây không?”
Cố Niệm sững sờ, không dám gây ra động tĩnh lớn hơn nữa.
Nàng suýt chút nữa ngã vào lòng Tạ Nghiễn, bây giờ chỉ đành giơ cánh tay lên chặn giữa hai người, thoáng nghĩ lại lời Tạ Nghiễn nói là phải phối hợp với nhau diễn một vở kịch, nhất thời vô cùng mâu thuẫn.
Hắn hơi xoay người nàng sang một hướng khác, hai người đối mặt với hòn non bộ phía sau lùm cây xanh. Xa xa, ở dãy hành lang bên kia hồ sen, có mấy nha hoàn quét dọn đang bước vào góc hoa viên cúi đầu làm việc.
Cố Niệm không hề phát hiện ra động tĩnh nhỏ bé này.
Ngược lại, Tạ Nghiễn bỗng hỏi một câu không hợp lúc: “Lúc đó nàng ở sau hòn non bộ, rốt cuộc là làm sao mà nhìn thấy ta?”
Cố Niệm không hiểu tại sao, ngẩn ra hồi lâu, mới nói bằng giọng điệu cứng nhắc: “Chính là… quay đầu liền nhìn thấy.”
Bây giờ hắn lại lôi chuyện này ra nói cho rõ làm gì? Chẳng lẽ hắn đã ngấm ngầm suy nghĩ rất lâu, hiểu lầm rằng nàng thực ra là kẻ tiểu nhân cố ý nghe lén nhìn trộm sao?
Tạ Nghiễn nói: “Từ góc độ này nhìn sang, cái gì cũng không nhìn rõ.”
Cố Niệm bị hắn gài bẫy, theo phản xạ cau mày nói: “Không phải mà, ở bên hòn non bộ nhìn sang bên này không có gì che chắn cả.”
Tạ Nghiễn vẫn giữ thái độ hoài nghi, hơi cúi người, ghé sát mặt nàng, khẽ nói: “Ta không thấy vậy.”
Hai người áp sát vào nhau một cách khó hiểu, thân hình cao lớn của Tạ Nghiễn gần như ôm trọn lấy nàng, lồng ngực hắn dán vào tấm lưng mỏng manh của nàng, Tạ Nghiễn phát hiện hắn rất thích tư thế này, phảng phất như có thể hoàn toàn chiếm hữu Cố Niệm vậy, hắn chỉ cần hơi nhấc một cánh tay lên là có thể giam cầm nàng thật chặt.
Nàng rõ ràng có eo thon lưng ngọc, vóc người càng có thể nói là thướt tha duyên dáng, mấy đêm hắn từng có được nàng, tình tứ đê mê, hắn không chút kiêng dè mà ôm ghì lấy nàng, khi đó, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện đón nhận, rõ ràng miệng thì r*n r* khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể lại là tiếp nhận.
Dòng suy nghĩ của hắn bay xa, khoang mũi ngập tràn hương thơm thoang thoảng toát ra từ người Cố Niệm, bất giác càng ôm nàng chặt hơn.
Cố Niệm nhận ra có điều không ổn, vội đè lên cánh tay hắn “Đại nhân đừng như vậy!”
Năm ngón tay nàng siết chặt lấy ống tay áo hắn, ngẩng đầu lên cầu cứu hắn.
Vẻ mặt nàng hơi tủi thân, ánh mắt long lanh ngấn nước, mày liễu khẽ nhíu lại, đôi môi anh đào hơi hé mở, có thể lờ mờ thấy được hai chiếc răng nhỏ xinh như hạt ngọc trai.
Tạ Nghiễn chỉ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, nâng lấy mái tóc mây của nàng, buộc nàng phải ngẩng cằm lên, ngay sau đó cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Hắn khẽ cắn môi nàng, xông vào hàng răng ngọc đang hé mở, không ngừng đòi hỏi chiếc lưỡi nhỏ đang lẩn tránh, tóm gọn thật chặt, kéo về lãnh địa của mình mà mặc sức quấn quýt.
Cố Niệm bị hắn hôn đến toàn thân mềm nhũn, hơi thở rối loạn, nhưng lại không thể không nhón chân hùa theo, để tránh ngã vào lòng hắn khiến tình thế càng thêm không thể vãn hồi.
Hai người quấn quýt một lúc lâu, búi tóc mây của Cố Niệm đã hơi buông lơi, nàng th* d*c hổn hển, mái tóc đen tuột ra xõa xuống, cây trâm ngọc cũng vô tình rơi xuống bên cạnh, cách đó không xa truyền đến tiếng nói cười của nha hoàn.
Cố Niệm khẽ rên, muốn giãy ra, Tạ Nghiễn ôm chặt nàng, lách mình ép vào hòn non bộ bên cạnh.
Lưng nàng khẽ va vào vách đá, vốn tưởng sẽ phải chịu một cơn đau âm ỉ, ai ngờ lớp áo lụa cọ phải một vòng ấm áp mềm mại, Tạ Nghiễn đã sớm ôm lấy lưng nàng, thay nàng đỡ lấy cú va chạm.
Hắn áp sát người, nụ hôn lại rơi xuống, từng chút từng chút men theo chiếc cổ thon trắng nõn xuống dưới, khẽ hôn lên xương quai xanh thanh tú, những dấu vết hắn từng để lại đã sớm phai đi.
Vừa rồi làm bậy một hồi, vạt áo ngắn của Cố Niệm đã bị kéo tuột quá nửa, làn da trắng như tuyết bên dưới yếm lót hé lộ, hắn hơi do dự một chút, năm ngón tay nhẹ nhàng phủ lên, dè dặt nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo khao khát và thăm dò.
Cố Niệm toàn thân xao động, sau một cơn run rẩy đột ngột liền lập tức bừng tỉnh, vội nhân cơ hội giơ tay đẩy hắn ra, hai tay khoanh trước ngực, căng thẳng nhìn Tạ Nghiễn.
Cũng chính lúc này, sau hòn non bộ có nha hoàn “Ủa” lên một tiếng, “Đây là… cây trâm cài tóc của ai đánh rơi vậy?”
Người khác nói: “Không muốn sống nữa à! Nước ngọc này tốt như vậy, trông giống như đồ vật của Phủ đài đại nhân, ngươi mau nhặt cất đi, sớm ngày trả lại, tránh để đến lúc bị nói là tay chân không sạch sẽ!”
Nha hoàn nhặt được trâm ngọc vội run rẩy “A” lên một tiếng, ném cái vợt lưới bên cạnh, hấp tấp chạy đi mất.
Nha hoàn lanh lợi hơn kia khẽ thở dài một tiếng, đi thêm hai bước, lại kinh hãi cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích nửa phân. Nàng ta nín thở một lát, lúc này mới đờ đẫn lẳng lặng xoay người, xách váy lẳng lặng chạy trốn khỏi nơi thị phi này.
Vừa rồi, nàng ta nhìn thấy đúng là Tạ Tiểu hầu gia. Nhưng nữ tử bị hắn ép sát vào người kia, trông lại dường như… Nàng ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Bên cạnh hòn non bộ, Cố Niệm ôm lấy vạt áo im lặng hồi lâu, lúc này mới khẽ nói: “Không, không cần tiếp tục diễn kịch nữa… cho dù vừa rồi Thôi Vân Trì có đi theo đến đây, bây giờ hắn ta cũng không nhìn thấy.”
Nàng ngừng một chút “Đã đến nước này rồi, hắn ta thế nào cũng sẽ tin.”
Tạ Nghiễn muốn nói lại thôi, bỗng nhiên hít sâu một hơi nói: “Nàng có từng nghĩ…”
Hắn suýt chút nữa buột miệng thốt ra, hắn muốn hỏi Cố Niệm, nếu hắn không phải đang diễn kịch, mà là muốn bắt đầu lại từ đầu với nàng, nàng có đồng ý không?
Nhưng hiện giờ Tưởng Vịnh Chính chưa bị trừ khử, Thôi Vân Trì như hổ rình mồi vẫn còn giữ lại lá bài, Cố Niệm lại càng chưa hoàn toàn thoát khỏi những chuyện phiền phức này, hắn sợ dọa nàng sợ, càng sợ thời cơ không đúng, từ đó không thể thân thiết với nàng thêm chút nào, nàng cũng không muốn tìm hiểu thêm về hắn nữa.
Hắn ngừng một chút, khẽ nói: “Vừa rồi là ta quá đáng, lần sau sẽ kìm chế hơn.”
Tạ Nghiễn nói rất đứng đắn, nhưng Cố Niệm nghe lại cứ thấy kỳ cục, song hắn đã hạ mình xuống nước, nàng liền có cảm giác bất lực như đấm vào bông, dường như không thể nói thêm gì nữa.
Nhưng… rõ ràng là lại vượt quá giới hạn rồi, thật hồ đồ.
Vừa nghĩ nàng lại sững sờ vì lời nói kia, sao lại còn có lần sau? Lẽ nào vở kịch diễn lần này còn chưa đủ sao!
Nàng vội trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn: “Đừng có lần sau nữa… nếu như sợ hắn ta nổi lòng nghi ngờ, ta tìm cớ lánh đi một thời gian là được chứ gì…”
Tạ Nghiễn bỗng nhiên cụp mắt, vì được lời này của nàng gợi ý, trong nháy mắt đã có một dự định mới.
Hắn nhất thời tinh thần phấn chấn, nhìn Cố Niệm cười nói: “Ý này không tồi.”
Cố Niệm không hiểu niềm vui của hắn từ đâu mà đến, nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn nhướng mày với nàng: “Ta tìm một cái cớ đưa nàng rời khỏi Tầm Khê mấy ngày, một là để Tưởng Vịnh Chính thả lỏng cảnh giác tự lộ đuôi cáo, hai là để Thôi Vân Trì không nắm rõ được hư thực, sẽ không nghi ngờ nữa.”
Tạ Nghiễn nhân lúc nàng không đề phòng, đưa tay véo má thơm của nàng một cái “Nàng cũng lanh lợi đấy.”
Cố Niệm cau mày, muốn gạt tay hắn ra, lại bị hắn dễ dàng né được.
“Tại sao… cứ phải là ngài đi cùng ta?” Nàng lẩm bẩm “Chúng ta mỗi người một ngả không được sao…”
Tạ Nghiễn ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, thầm nghĩ: Cố Niệm vẫn nên giữ chút thông minh vừa phải là đủ rồi, thỉnh thoảng thông minh quá cũng không dễ lừa.
Hắn hắng giọng: “Tầm Khê cách núi Tiểu Tương không xa, nhân cơ hội này đưa nàng đi xem thử, chúng ta kết bạn đồng hành là hợp lý chính đáng.”
Cố Niệm sững sờ, quay mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hai người vòng ra khỏi hòn non bộ, bên ngoài không một bóng người, phảng phất mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có lá tàn trong hồ sen và hoa rơi trên lối nhỏ đã được quét dọn một lượt.
Cố Niệm theo phản xạ vuốt lại mái tóc dài, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Cây trâm kia…”
Nàng thầm kêu không ổn, lần này gây họa lớn rồi, vội cúi người gục đầu đi tìm.
Tạ Nghiễn ngược lại không để tâm, bình thản giơ tay kéo nàng đứng vững “Hoảng cái gì, không rơi ở bên hòn non bộ thì cũng ở bên cạnh hồ sen, lát nữa cho người tìm kiếm kỹ một lượt là được, trong Hành phủ làm gì có ai dám lấy trâm ngọc giấu đi làm của riêng?”
Cố Niệm oán trách: “Đã nói là đừng đưa cho ta mà… Cây trâm ngọc đó quý giá như vậy, lỡ như tìm không thấy, ta biết làm sao bây giờ…”
Nói rồi nói rồi lại mang theo chút nức nở lo lắng “Ta ở thư viện kiếm được không nhiều, món nợ này phải trả đến năm nào tháng nào mới xong…”
Tạ Nghiễn nhếch môi cười khẽ, hàng mi dài hơi cụp xuống, vốn còn định trêu nàng một chút.
Nhưng lại sợ thỏ bị dồn vào đường cùng cũng cắn người, thế là nuốt câu “lấy thân báo đáp” kia vào lại trong bụng, vờ như cùng nàng tìm một vòng, lại khuyên nhủ vài câu để nàng yên tâm, lúc này mới kéo Cố Niệm về biệt viện.
Tiểu hoa viên trở lại yên tĩnh, gió thổi qua, lại có mấy đóa hoa hạnh rơi rụng.
Ở một góc hành lang cách đó không xa, vạt áo bào màu xanh của Thôi Vân Trì lướt qua hàng rào, chỉ để lại một bóng hình cô đơn.
