Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 51: Ngày hòa ly



Hai người xuống núi, dọc đường đều im lặng.
Cố Niệm vốn dĩ muốn tìm vài chủ đề để xoa dịu bầu không khí, nhưng Tạ Nghiễn không mấy hứng thú bắt chuyện, nàng bèn không tự mình chuốc lấy mất hứng nữa.
Nàng tự thấy đã nói rõ ràng mọi chuyện, hai người không cần phải nảy sinh hiểu lầm nữa, vì vậy tâm trạng ngược lại tốt lên rất nhiều.
Khi quay về trang tử, thị vệ trẻ tuổi canh giữ bên ngoài cửa cất tiếng chào Cố Niệm, nàng còn mỉm cười đáp lại.
Đợi đến khi thị vệ chuyển mắt nhìn sang Tạ Nghiễn, nụ cười bên môi lập tức cứng đờ, sắc mặt chủ tử âm trầm đến mức như muốn lột da hắn.
Hắn ta vội thu lại nụ cười, cúi đầu, thấp giọng gọi một tiếng: “Công tử.”
Tạ Nghiễn không đáp, lạnh lùng đi thẳng về phòng chính.
Không lâu sau, đầu bếp làm xong bữa tối, lại là thị vệ kia đến gọi Cố Niệm ăn cơm.
Chuyến đi này tuy không thể xem là hành trang gọn nhẹ, nhưng thuộc hạ Tạ Nghiễn mang theo quả thực không nhiều, những tùy tùng khác có lẽ đều đã ẩn nấp trong rừng để canh gác, chỉ riêng thị vệ trẻ tuổi này là quen mặt trước Cố Niệm.
Cố Niệm nghe khẩu âm của hắn ta, đoán chắc hắn ta cũng là thân vệ dưới trướng Tạ Nghiễn, chỉ là trước đây nàng chưa từng gặp ở Kinh thành.
Nàng buông công việc trong tay, đi theo thị vệ ra ngoài, không nhịn được hỏi: “Tiểu ca, xin hỏi xưng hô thế nào?”
Thị vệ sảng khoái cười cười: “Cố nương tử gọi ta Nhan Tùng là được rồi —— Nhan trong nhan sắc, Tùng trong tùng bách.”
Cố Niệm cũng cười, chỉ cảm thấy tính tình hắn ta vui vẻ, lễ phép gọi một tiếng: “Nhan thị vệ.”
Tạ Nghiễn đã đợi sẵn ở gian bên cạnh, nàng theo Nhan Tùng vào cửa, nụ cười này chưa kịp thu lại, vừa hay bị Tạ Nghiễn nhìn thấy.
Sắc mặt hắn lại trầm thêm vài phần, liếc Nhan Tùng một cái, lạnh giọng nói: “Ra ngoài.”
Nhan Tùng vội vàng gật đầu “Vâng, công tử.” Vừa nói còn thuận tay thả rèm cửa xuống.
Cố Niệm nhận ra tâm trạng Tạ Nghiễn không tốt, rõ ràng lúc ở trên núi vẫn ổn mà, cũng chỉ là nàng nói thẳng thắn hơn một chút, bầu không khí xa cách hơn đôi chút, cũng không đến mức tức giận như vậy chứ.
Nàng không nghĩ nhiều, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Đầu bếp trông giống người bản địa, nhưng bàn thức ăn này lại rất có hương vị Kinh thành, Cố Niệm nhất thời không khỏi có ảo giác, dường như nàng lại quay về Sơ Vũ Hiên ở Hầu phủ, quay về những ngày tháng nàng và Tạ Nghiễn nhìn nhau không nói nên lời.
Nàng khẽ lắc lắc đầu, không muốn nhớ lại những hồi ức không tốt đẹp này nữa.
Tạ Nghiễn nhìn hành động nhỏ của nàng, nàng rõ ràng là đã nhớ ra chuyện gì đó… Hắn muốn hỏi, lại không dám hỏi, thế là càng thêm buồn bực không vui.
Một bữa cơm ăn trong sự im lặng lạ thường, Cố Niệm biết điểm dừng, sẽ không ăn quá nhiều đến mất mặt như trước kia nữa.
Nàng bưng nước trà lên súc miệng, lấy khăn tay thấm khô giọt nước trên môi, quyết định chuồn là thượng sách.
“Đại nhân, ta ăn xong rồi.” Nàng cũng không mở miệng là nói muốn đi ngay, mà lén lút liếc nhìn phản ứng của Tạ Nghiễn, đợi hắn đặt chén trà xuống mới lên tiếng.
Tạ Nghiễn biết rõ nàng nóng lòng muốn rời đi, rõ ràng hắn không muốn, nhưng lại không thể miễn cưỡng.
Giữ nàng ở trong phòng thì có thể làm gì? Nàng đã nói quá rõ ràng, nàng và hắn không có gì để nói, Tạ Nghiễn cũng không biết câu nào của nàng là thật, câu nào là giả, càng không biết câu nói nào của nàng lại làm hắn khó chịu, khiến hắn rõ ràng tức giận khó kìm chế, nhưng lại không cách nào trút giận lên nàng.
Đến cuối cùng, hắn chỉ ngẩng mắt nhìn nàng, “Ngày mai còn muốn leo núi ngắm mặt trời mọc không?”
Lòng Cố Niệm khẽ động, vừa định gật đầu đồng ý, bỗng lại cảm thấy có phải hơi vất vả quá không, bèn nói: “Đại nhân cho phép ta về suy nghĩ một chút, có được không?”
Tạ Nghiễn khẽ gật đầu, Cố Niệm cuối cùng cũng mỉm cười, vội nói: “Vậy ta về trước đây.”
Tiếng nói vừa dứt, nàng gần như xoay người là đi ngay, cũng không có chút lưu luyến nào.
Tim Tạ Nghiễn lại bị nàng làm cho nghẹn một cái, không còn cách nào khác, đành phải thở dài một tiếng thật khẽ.

Không khí buổi đêm mát như nước, trong rừng tiếng côn trùng rả rích không ngừng, trang tử về đêm càng thêm yên tĩnh.
Cố Niệm tắm gội xong liền nằm lên giường.
Trong phòng không hề có cái oi bức của đầu hè, nàng nằm trên chiếu trúc chỉ cảm thấy mát mẻ vô cùng, nhưng nàng quấn chăn mỏng trằn trọc, không chút buồn ngủ.
Nàng tò mò nhìn qua song cửa sổ ra màn đêm xa xăm, chỉ thấy trăng sáng treo cao, sao trời lấp lánh, thầm nghĩ cảnh đêm gần núi Tiểu Tương chắc hẳn cũng rất đáng để thưởng thức.
Cố Niệm thầm cảm khái như vậy, chốc lát đã khoác áo ngồi dậy, nàng thắp ngọn đèn bạc trên bàn, đưa đến trước cửa sổ, cẩn thận liếc nhìn sân nhỏ, thấy mọi người đã về sương phòng nghỉ ngơi, tiểu viện yên lặng như tờ.
Nàng không nhìn thấy động tĩnh bên phía Tạ Nghiễn, nhưng nghĩ chỉ cần động tác nhẹ nhàng một chút, Tạ Nghiễn hẳn sẽ không phát hiện ra.
Huống hồ, nàng chỉ tò mò muốn ra ngoài dạo một chút, chứ đâu có định làm chuyện gì mờ ám, cần gì phải chột dạ như vậy?
Trong lòng nàng đã cân nhắc như vậy, bèn thay một bộ áo ngoài để ra ngoài, rón rén đẩy cửa bước ra.
Nàng đi xuyên qua tiểu viện, ngay cả Nhan Tùng cũng không thấy tăm hơi, có lẽ Tạ Nghiễn cho rằng nơi này an toàn, nên không sắp xếp người trực đêm?
Cố Niệm nghĩ đến đây, bất giác quay đầu nhìn về phía sương phòng phía Đông, chỉ thấy gian bên cạnh vẫn sáng đèn, nàng không thấy bóng dáng Tạ Nghiễn trước cửa sổ, đoán là hắn đang ngồi bên thư án.
Nàng không nghĩ nhiều được như vậy, xách một chiếc đèn lồng đẩy cổng sân ra, đi về phía dòng suối gần chân núi Tiểu Tương.
Trong sương phòng phía Đông, ngọn nến khẽ lay động, Tạ Nghiễn giơ tay ngắt lời thị vệ đến báo cáo công vụ.
Hắn chuyển mắt nhìn Nhan Tùng: “Đi theo nàng ấy, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Nhan Tùng vội nhận lệnh lui xuống.

Nhiệt độ trong rừng khá thấp, Cố Niệm thầm mừng vì nàng đã khoác chiếc áo ngoài dày dặn.
Men theo tiếng nước chảy đi về phía trước, cuối cùng nàng cũng ra khỏi chỗ tối, đập vào mắt là một dòng suối đang chảy xiết.
Lúc ra ngoài nàng thuận tay mang theo một ít hoa quả trong túi, bây giờ không có ai, nàng bèn đặt đèn lồng sang một bên, lấy hoa quả ra, ngồi xổm bên mấy tảng đá rửa qua nước.
Nước suối mát rượi luồn qua lòng bàn tay mang theo chút hơi lạnh, nàng xoa xoa hoa quả vừa rửa, vừa đưa lên miệng cắn một miếng, bỗng thấy trên dòng suối đột nhiên nổi lên một xoáy nước.
Một chiếc đuôi cá lóe lên, rồi nhanh chóng lặn mất vào đáy nước sâu thẳm.
Cơn thèm ăn của Cố Niệm nhất thời trỗi dậy, hàm răng trắng ngần cắn chặt hoa quả vừa đưa vào miệng, lại nảy ra ý mới.
Nàng trước đây theo Đổng thị ra ngoài thu mua dược liệu, thường xuyên đi qua sông Ngũ Lý ở ngoại ô Kinh thành, hai mẹ con sẽ lội suối nghỉ chân ở gần đó, bản lĩnh bắt cá của nàng cũng là do Đổng thị chỉ dạy.
Nàng xoay người quay lại rừng, thuận tay nhặt mấy cành cây, cầm trên tay so đo độ cứng và độ dài, cuối cùng chọn một cành thô chắc vừa tay rồi quay lại bên suối.
Nàng lại chọn một phiến đá mỏng có cạnh sắc, nhanh chóng vót qua phần gốc cành cây, dễ dàng làm ra một cây xiên cá thô sơ có đầu nhọn.
Nàng hài lòng cắn một miếng quả nhỏ đặt trong lòng bàn tay, rồi bẻ vụn thịt quả rắc xuống nước, với hy vọng dụ được con cá béo cũng đang thèm ăn giống như nàng.
Cố Niệm đợi một lúc lâu, nhưng con cá kia vô cùng giảo hoạt, lại rất cảnh giác, thử mấy lần đều không được.
Nàng đâu biết rằng, thủy sinh ở sông Ngũ Lý chỉ vì quen tiếp xúc với người nên khó tránh khỏi mất cảnh giác. Còn con suối hoang này ở gần núi Tiểu Tương hiếm khi có người qua lại, cá ở đây tự nhiên rất tinh ranh.
Mắt thấy thịt quả đã bị cá lén lút đớp hết mấy lần, vạt váy của nàng sớm đã bị nước suối làm ướt, đôi chân nhỏ trắng ngần đứng trên phiến đá ướt trơn mà không thấy lạnh, chỉ hận mình không có tám cái tay để bắt cho được con cá này.
Canh khuya sương nặng, nhiệt độ lại giảm thêm một chút, Cố Niệm vẫn đang vật lộn với con cá.
Nhan Tùng nấp trong bóng tối ở rừng cây, đành bất lực thở dài ba tiếng.
Hắn ta cố ý giẫm gãy cành cây để tạo ra tiếng động, trong bóng tối, âm thanh này truyền đi đủ xa.
Cố Niệm quả nhiên cảnh giác nắm chặt cành cây, căng thẳng nhìn về phía bóng tối, cất giọng trong trẻo hỏi: “Ai đó?”
Nhan Tùng lúc này mới nghiêng đầu, xuất hiện một cách vô cùng không tự nhiên.
Cố Niệm nhíu mày nhìn rõ người tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Nhan thị vệ, sao ngươi lại ở đây?”
Nàng nói xong, lại cúi đầu tìm kiếm tung tích con cá kia.
Nhan Tùng hơi lúng túng hắng giọng: “Cố nương tử, hay là để ta giúp người nhé? Người cũng vật lộn một hồi lâu rồi, cẩn thận kẻo bị lạnh…”
Cố Niệm sững sờ, lập tức hiểu Nhan Tùng đang nói chuyện gì. Mặt nàng nóng lên, thầm thấy xấu hổ, bộ dạng vụng về bắt cá vừa rồi của mình chắc hẳn đã bị hắn nhìn thấy hết.
Nàng là cô nương tốt không thèm đấu với mấy con cá này, đành xách vạt váy đi vào bờ.
Nhan Tùng vẫn đứng yên không động, lại nói: “Cố nương tử, người… mang giày vớ vào trước đã.”
Mặt Cố Niệm càng lúc càng nóng, đành gật đầu đáp lí nhí: “Được, được…”
Nàng cũng nhận ra không ổn, vội lấy tay áo lau sạch nước trên chân, mang vớ rồi xỏ giày thêu vào một cách qua loa.
“Nhan thị vệ.” Nàng gọi hắn ta một tiếng, rồi nhất thời không biết nên nói gì.
Nhan Tùng lúc này mới thở phào, chậm rãi xoay người đi đến trước mặt nàng.
Hắn ta cũng coi như thông minh, vội nói: “Ta phụng mệnh công tử, tuần tra trong rừng, không ngờ gặp Cố nương tử ở đây hóng mát ngắm cảnh đêm.”
Đôi ba câu đã giải tỏa thắc mắc của Cố Niệm, lại còn khiến Tạ Nghiễn và hắn ta thoát khỏi liên can sạch sẽ.
Cố Niệm quả nhiên không chút nghi ngờ, chỉ giãn mày mỉm cười.
Ánh mắt Nhan Tùng dời xuống, thấy nàng đang cầm cành cây ướt sũng trong tay, lại nói: “Cố nương tử vừa rồi là đang bắt cá sao?”
Cố Niệm lập tức xấu hổ gật đầu, chỉ nói kỹ nghệ không tinh, thôi bỏ đi.
Nhan Tùng liền rút bội kiếm bên hông ra, hất cằm về phía Cố Niệm “Để ta!”
Hắn ta gài một góc vạt áo bào vào đai da, xắn tay áo lên, cứ đứng bên bờ suối mà không cởi giày vớ, lại bảo Cố Niệm cầm đèn lồng ra xa một chút, để tránh làm kinh động bầy cá béo này.
Hắn ta tĩnh tâm nín thở, cũng chỉ trong nháy mắt, bội kiếm đâm xuyên qua bọt nước, bỗng có từng đợt xoáy nước nổi lên, Nhan Tùng nhấc cánh tay lên lần nữa, trên mũi kiếm vậy mà đã xiên trúng hai con cá.
Cố Niệm trợn mắt há mồm, bất giác vỗ tay tán thưởng, thầm nghĩ đây mới là bản lĩnh thật sự.
Nhan Tùng vô cùng đắc ý nhe răng cười với Cố Niệm, hắn ta vội gọi Cố Niệm mang cành cây kia tới, trong nháy mắt đã xiên cá xong, lại vội vàng đi nhặt củi khô, dùng đá cuội xếp thành một cái bếp lò đơn giản, nhóm mồi lửa trong nháy mắt, hai con cá được gác lên đống lửa, chốc chốc lại phát ra tiếng xèo xèo.
Hai người vì tuổi tác tương đương, lại cùng nhau làm “chuyện xấu” ở đây, quan hệ thoáng chốc đã thân thiết hơn không ít.
Cố Niệm biết được Nhan Tùng nhỏ hơn nàng một tuổi, vào năm nàng gả vào Hầu phủ, hắn ta vừa hay bị Tạ Nghiễn điều đi tuần phòng ở ngoại ô Kinh thành, mà đợi đến khi hắn ta hết nhiệm kỳ trở về Hầu phủ, nàng lại vừa lúc hòa ly với Tạ Nghiễn, vì vậy hai người mới chưa từng gặp mặt.
Nỗi lo lắng trong lòng Cố Niệm vơi đi một chút, xem thái độ của Nhan Tùng đối với nàng, hắn ta hẳn là không biết nàng chính là vị thiếu phu nhân chưa từng gặp mặt kia.
Như vậy, nàng ở chung với hắn t a cũng có thể ung dung hơn một chút.
Cá nướng không thể vội vàng, còn phải thường xuyên lật trở, Nhan Tùng chắc cũng thường làm chuyện này, nên Cố Niệm không cần xen vào.
Nhất thời không có việc gì, Nhan Tùng có ý tốt hỏi: “Cố nương tử sao lại nghĩ đến chuyện nửa đêm chạy tới đây bắt cá?”
Cố Niệm hơi xấu hổ, nhỏ giọng thú nhận: “Bỗng dưng thấy hơi đói…”
Nàng sao dám nói, vì sợ ăn quá nhiều lại thất thố trước mặt Tạ Nghiễn, nên cứ luôn nhịn đũa, bữa tối ăn không hề no.
Nhan Tùng ngạc nhiên: “Ta thấy tối nay món ăn không ít, sao lại không hợp khẩu vị của người sao?”
Cố Niệm khẽ than: “Không sợ ngươi chê cười… Ta ăn nhiều quá dễ bị nấc, nếu làm mất thể diện trước mặt Tiểu hầu gia thì thật không hay.”
Hắn ta không khỏi bật cười: “Cái này thì có gì, Tiểu hầu gia ra vào quân doanh, loại nam nhân thô lỗ nào mà chưa từng thấy, ăn cơm bị nấc cũng là chuyện thường tình, ngài ấy không có nhiều quy tắc như vậy đâu.”
Hắn ta trời sinh vui vẻ phóng khoáng, trong lòng không giấu được chuyện, tuy cũng tò mò riêng về quan hệ của Cố Niệm và Tạ Nghiễn, lén hỏi Tần Trọng Văn, nhưng nghe hắn ta nhẹ nhàng dùng một câu “tuần sát dân tình, liên quan đến công vụ” để thoái thác, bèn không nghĩ nhiều nữa.
Hắn ta dù chỉ cần suy xét sâu hơn một chút cũng có thể nhận ra điều không ổn, tuần sát dân tình mà còn phải trói người bên cạnh đi đâu mang theo đó, đây là loại công vụ gì chứ? Cũng chỉ có Tạ Nghiễn dùng để lừa gạt người thật thà.
Cố Niệm nhất thời không nói gì, Nhan Tùng tưởng nàng không tin, vội giải thích thêm: “Có phải người thấy công tử chúng ta ngày thường trầm mặc ít lời, nên nghĩ ngài ấy không dễ gần phải không?”
Cố Niệm sững sờ, môi son khẽ mở, vội muốn phủ nhận.
Nhan Tùng tự mình nói tiếp: “Thật ra công tử chính là ngoài lạnh trong nóng, ở quân doanh rất thoải mái, xưng huynh gọi đệ với chúng ta, chưa bao giờ phân biệt trên dưới. Thật ra ngài ấy cũng là thân bất do kỷ, bên trên có Hoàng thượng, có Lão tướng quân, ở bên ngoài hành quân đánh giặc còn thoải mái chút, về Kinh thành tự nhiên phải ra vẻ một chút, cũng để người khác kiêng dè vài phần, tránh những màn lôi kéo vòng vo đó…”
Cố Niệm thấy hắn ta đang cao hứng, cũng không nói gì nữa, dù sao, nàng cũng không cần thiết phải tranh cãi với Nhan Tùng.
Hắn ta cười cười: “Người hẳn là biết Tần thị vệ nhỉ?”
Cố Niệm gật đầu.
“Thật ra công tử và Trọng ca ——” Hắn ta dừng lại, rồi giải thích, “Chính là Tần thị vệ, quan hệ giữa công tử và huynh ấy là thân thiết nhất, hai người họ là huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên trong quân doanh, phụ thân của Trọng ca từng làm đầu bếp trong quân doanh, nồi thịt kho tàu kia phải gọi là thơm nức…”
Ai ngờ chủ đề đột ngột thay đổi, Nhan Tùng nhất thời kéo đi xa tít, Cố Niệm không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhan Tùng ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn nàng, phía sau ánh lửa, đôi mắt Cố Niệm cong cong như sao sáng, lúm đồng tiền thật sâu, mái tóc dài xõa trên vai, dịu dàng động lòng người, nhất thời nhìn đến ngây dại.
Hắn ta gãi gãi đầu, vậy mà có chút e thẹn: “Tóm lại, công tử thật ra không khó gần như vẻ bề ngoài đâu. Ngài ấy có lẽ là gia huấn nghiêm, lại lớn lên trong quân doanh từ nhỏ nên không giỏi biểu đạt cho lắm.”
Lời hắn ta dừng lại, rồi thở dài một tiếng: “Haizz, chúng ta còn không bằng công tử! Công tử dù gì cũng văn võ song toàn, đọc sách nhiều, kiến thức rộng. Nhưng nói đến chuyện qua lại với nữ nhân, thì mấy người chúng ta thật ra đều như nhau cả…”
Cố Niệm cười: “Ta thấy ngươi ăn nói lanh lợi, không phải là vì giữ thể diện cho Tiểu hầu gia nên cố ý dọa ta đấy chứ?”
Nhan Tùng sốt ruột: “Ta lừa người làm gì? Cố nương tử, người đừng thấy ta nói nhiều trước mặt người, nói chuyện cũng không lắp bắp. Hôm nào người mà tìm Vương muội muội nhà hàng xóm của ta tới đây, nửa câu cũng có thể làm ta nghẹn chết.”
Cố Niệm thản nhiên nói: “Ta lại thấy Tiểu hầu gia không phải là không biết biểu đạt, chỉ xem ngài ấy có đủ kiên nhẫn hay không. Ngài ấy yêu ghét rõ ràng… không giống kiểu người hay giữ mọi chuyện trong lòng.”
Nhan Tùng trợn to mắt, vội lắc đầu, bĩu môi nói: “Người quả thật không hiểu ngài ấy.”
Cố Niệm sững sờ vì câu nói này, nàng biết Nhan Tùng chỉ là là vô tình, không phải cố ý thăm dò, chỉ là… câu nói này của hắn ta lại nói trúng sự thật, nàng và Tạ Nghiễn vốn dĩ không hiểu nhau, ấn tượng về đối phương phần lớn đều đến từ những suy đoán chưa được kiểm chứng, tưởng đúng mà lại là sai.
Nàng cười nhạt: “Ta không cần hiểu ngài ấy.”
Nhan Tùng bỗng nhiên nổi hứng, dường như cuối cùng cũng tìm được một đối tượng có thể tán gẫu chuyện phiếm, mà lại không cần lo lắng nàng nhòm ngó điều gì.
Hắn ta thần bí hạ thấp giọng: “Cố nương tử, người có biết công tử nhà ta từng có một đoạn nhân duyên không?”
Cố Niệm ngơ ngác nhìn hắn ta, mà biểu cảm này trong mắt hắn ta, lại có nghĩa là phủ nhận.
Nhan Tùng: “Ta nói riêng với người nhé, công tử từng có một vị nương tử ở Kinh thành, đáng tiếc đã qua đời vì tai nạn nhiều năm rồi. Ban đầu ngài ấy đột nhiên nói muốn thành thân, đám huynh đệ chúng ta đều cảm thấy không thể tin nổi.”
Cố Niệm muốn ngăn cản đã không kịp, Nhan Tùng đang nói đến đoạn cao hứng, nàng không biết nên làm thế nào để chuyển chủ đề một cách tự nhiên.
Đột nhiên nghe lại đoạn hôn sự miễn cưỡng này từ miệng người khác, trong lòng Cố Niệm dấy lên một cảm xúc kỳ quái.
Có một chút tò mò, nhưng cũng chỉ là một phần rất nhỏ —— người khác sẽ nhìn nhận họ như thế nào? Có phải như nàng từng nghĩ, là ngạc nhiên, là tiếc nuối, hay là lén lút hóng kịch hay?
Nhan Tùng bỗng lại hạ giọng thấp hơn: “Ta vẫn luôn cho rằng công tử không có tình cảm gì với vị cô nương đó, kết quả công tử vậy mà lại vì nàng ấy mà cãi lời Lão tướng quân, thật sự dọa ta sợ chết khiếp.” Hắn ta dừng lại một chút, vội bổ sung “Cố nương tử, những chuyện này ta chỉ nói với người, người tuyệt đối chỉ nghe vậy biết vậy thôi đấy, đừng kể với ai.”
Cố Niệm vốn nên ngăn hắn lại, đây là một cơ hội tốt, nhưng không hiểu sao, nàng cứ đờ đẫn nhìn Nhan Tùng, ma xui quỷ khiến lại gật đầu.
Sắc mặt Nhan Tùng dịu đi một chút, lại nói: “Lúc đó ta hết nhiệm kỳ trở về, vừa khéo cùng công tử vào cung báo cáo công vụ rồi cùng về Hầu phủ. Cụ thể ta cũng không rõ lắm, tóm lại là, Lão tướng quân muốn công tử cưới khuê nữ của một thuộc hạ cũ, thân thế của cô nương đó cũng rất đáng thương, haizz… nhưng công tử không đồng ý, nói qua nói lại rồi cãi nhau to với Lão tướng quân.”
“Ta chưa bao giờ thấy hai phụ tử họ cãi nhau dữ dội như vậy, Lão tướng quân dù sao cũng xuất thân là võ phu, lập tức giật lấy roi ngựa quất tới tấp lên người công tử, cuối cùng roi cũng bị đánh gãy, quần áo của công tử cũng rách thành từng mảnh vải, trên vai, trên lưng… chậc chậc, quả thực không còn mảnh da nào lành lặn. Nhưng ngài ấy vẫn không nhượng bộ, cứ khăng khăng nói làm vậy là không công bằng với thiếu phu nhân, cái tính bướng bỉnh này cũng không biết giống ai nữa.”
Tim Cố Niệm chùng xuống, không thể tin nổi mà nhìn Nhan Tùng, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Nhan Tùng không nhận ra, còn tưởng Cố Niệm nghe thấy cảnh tượng đó nên hơi sợ hãi, vội vàng giải thích: “Đừng vội, đừng vội, công tử nhà ta chịu đòn giỏi lắm, không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
“Dù sao thì hai phụ tử cũng không vui mà tan, sau đó công tử về thư phòng thay quần áo, vội vội vàng vàng đi gặp thiếu phu nhân, chắc là sợ Lão tướng quân nói với nàng ấy điều gì đó không nên nói, lo nàng ấy suy nghĩ nhiều. Lúc đó ta vừa về phủ còn chưa cởi giáp, không tiện mạo muội theo ngài ấy đến hậu trạch, cũng không biết thiếu phu nhân có nhìn ra hay không…”
Hắn ta thở dài một hơi, cuối cùng cũng tổng kết: “Đương nhiên, chuyện này không quan trọng. Ta nói với Cố nương tử chuyện này, thật ra là muốn nói cho người biết, công tử chính là kiểu người giữ mọi chuyện trong lòng không chịu mở miệng, chịu một trận đòn đau, thà bị đánh chết cũng không chịu mất thể diện.”
Cành cây trong tay Cố Niệm nhất thời tuột ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Dòng suy nghĩ của nàng bay về phía đầu kia của năm tháng, xa xăm dừng lại một lát, rồi dần dần quay về hiện tại.
Ngày đó nàng đề nghị hòa ly với Tạ Nghiễn, cũng từng nhận ra một tia không bình thường, nhưng lúc đó nàng không nghĩ nhiều, lòng chỉ mong mau chóng rời đi…
Thật ra, rõ ràng mọi thứ đều có dấu vết để lại, hắn cố ý thay một bộ quần áo khác đến gặp nàng, còn có vết đỏ kỳ lạ sau gáy hắn mà nàng thoáng thấy, vậy ra, đó là vết tích hắn bị roi đánh để lại.
Ngày đó hắn… có đau không? Tại sao không nói với nàng?
Lúc đó hắn dường như cũng hỏi nàng dạo này có khỏe không, khi ấy nàng không nghe ra ý tứ gì khác, tưởng rằng hắn chỉ hỏi thăm theo thông lệ mà thôi.
Cho nên đêm đó trên chiếc thuyền nhỏ, cái ngập ngừng với giọng điệu kỳ lạ của hắn, thật ra là cố ý giấu giếm chuyện này… Vậy ra lại là câu Tạ Nghiễn tự kiểm điểm, hắn cảm thấy mình đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, nên không cần phải làm thêm hành động thừa thãi là nói rõ ràng với nàng nữa.
Hắn… cũng sợ nàng cảm thấy áy náy sao?
Mà ngày hôm đó nàng lại vừa hay đề nghị hòa ly với hắn, hắn đã hỏi lý do, nàng còn cố tình nói dối, nói rằng chính là như hắn nghĩ ban đầu, thà rằng mình mang tiếng không trong sạch, cũng quyết tâm không muốn dính líu đến hắn nữa.
Cho nên ngày đó hắn cũng giận nàng rồi, phải không? Nếu đúng như Nhan Tùng nói, Tạ Nghiễn vì không muốn cưới bình thê mà tranh cãi với Lão hầu gia, còn bị phụ thân đánh cho một trận tàn nhẫn, nhưng hắn không muốn làm lớn chuyện, nên lại chọn cách im lặng, dùng cách thức mà hắn tự cho là đúng để duy trì mối quan hệ này… Nếu cả hai người đều tự cho mình là đúng, thì có thể nói ai sai nhiều hơn ai đây?
Nhan Tùng cuối cùng cũng nhận ra nàng có chút mất bình tĩnh không khỏi nghi hoặc nói: “Cố nương tử, người sao vậy?”
Hắn ta còn tưởng mình nói sai điều gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn chẳng qua chỉ vạch trần điểm yếu của công tử, thì có gì sai chứ? Đổi lại là người khác nghe xong cũng chỉ cười ha ha cho qua, sao Cố Niệm lại trở nên tinh thần hoảng hốt như vậy…
Cố Niệm vội quay mặt đi, thấp giọng nói: “Không sao, ta chỉ hơi bất ngờ, không ngờ Tiểu hầu gia lại giấu tâm tư sâu như vậy.”
Nhan Tùng vẫn kỳ quái đánh giá nàng, im lặng một lúc lâu mới nói: “Ta đoán lúc đó ngài ấy hẳn là đã thật sự động lòng với thiếu phu nhân… Haizz, đáng tiếc người đã mất, hối hận cũng vô dụng.”
Hắn ta than thở, lại nghĩ đến chuyện của bản thân, không khỏi lẩm bẩm: “Nếu nói như vậy, ta cũng phải tìm thời cơ tốt nói rõ ràng với Vương muội muội nhà họ Vương mới được… cũng để tránh sau này hối hận, dù có khóc đến đứt ruột thì cũng bát nước đổ đi khó mà hốt lại.”
Nhan Tùng âm thầm hạ quyết tâm, lại lật mặt hai con cá, thấy mùi vị dân dã cháy xém thơm lừng, lập tức toe toét cười nói: “Cố nương tử, cá chín rồi! Chúng ta mau ăn thôi, ăn xong thì về sớm một chút, cũng để công tử đỡ lo.”
Hắn ta nhất thời đắc ý quên mình, không khỏi để lộ mấy phần lời thật, vậy mà không nhận ra, đã cầm lấy một con cá cắn một miếng lớn.
Cố Niệm ngước mắt liếc hắn ta một cái, nghe ra được ngụ ý trong lời nói, trong lòng càng thêm hoang mang lo sợ.
Cho nên… những hành động kỳ quái của Tạ Nghiễn trong suốt thời gian qua, còn có những lời ám chỉ, trêu chọc tưởng đúng mà sai kia, thật ra là vì sau khi hòa ly, nàng đột nhiên qua đời vì tai nạn, Tạ Nghiễn vì vậy mà tự trách, cảm thấy áy náy với nàng? Hay là…
Cố Niệm không dám nghĩ tiếp nữa, thịt cá cắn trong miệng cũng không còn mùi vị.
Lần này, nàng ngược lại cảm thấy ông trời lại đang trêu đùa nàng, đối với nàng mà nói, tấm lòng tốt đến muộn màng này thì có ích lợi gì?
Nàng chỉ có im lặng, rồi lại im lặng.
Nhan Tùng tay chân lanh lẹ dập tắt đống lửa, lại chủ động xách đèn lồng, yên lặng đi theo sau Cố Niệm hộ tống nàng về trang tử.
Hắn ta dường như nhận ra Cố Niệm không có hứng thú, vì vậy cũng nói ít đi rất nhiều, không khỏi thầm nghĩ có phải đã nói với nàng quá nhiều rồi không? Cố Niệm trông hiền lành dịu dàng, có lẽ không thích kiểu tính cách ồn ào của hắn ta, đáng tiếc, đáng tiếc.
Bỗng nhiên trong lòng hắn ta lại nảy sinh tâm tư muốn bắc cầu Ô Thước kỳ lạ, hắn lén liếc Cố Niệm một cái, trong lòng thầm nghĩ, nếu Cố Niệm chưa kết hôn, nàng và công tử cũng thật xứng đôi, có điều công tử sớm muộn gì cũng phải về Kinh thành, còn nàng… Thôi bỏ đi, mắt thấy còn một đống chuyện rối rắm, sao hắn ta bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện trăng hoa tuyết nguyệt? Vội vàng dẹp bỏ suy nghĩ viển vông.
Lúc quay về không khí vô cùng im lặng, dọc đường cũng không dừng lại, hai người một trước một sau tiến vào cổng sân.
Cố Niệm ngẩng đầu, lại thấy Tạ Nghiễn đang ở ngoài phòng tiễn một thị vệ áo đen.
Người nọ yên lặng hành lễ cáo biệt Tạ Nghiễn, lập tức vội vã rời khỏi trang tử. Khi đi ngang qua hai người, bước chân hơi chậm lại, cúi đầu chào tạm biệt Nhan Tùng, rồi nhanh chóng phi thân lên ngựa, nhân đêm tối phi nước đại rời đi.
Tạ Nghiễn quét mắt nhìn Cố Niệm một cái, ánh mắt hướng về phía Nhan Tùng, hắn ta lập tức hiểu ý, vội chắp tay lui xuống.
Cố Niệm bình an vô sự quay về, Tạ Nghiễn cũng yên lòng, hắn không nói gì, yên lặng xoay người bước vào nhà.
Cố Niệm hít sâu một hơi, vội bước nhanh theo sau, gọi hắn lại khi Tạ Nghiễn vừa rẽ vào sương phòng phía Đông.
“Tiểu hầu gia…” Giọng nàng rất nhỏ “Ngài có muốn cùng đi ngắm mặt trời mọc không?”
Tạ Nghiễn dừng bước, quay đầu nhìn nàng, “Nàng dậy nổi không?”
Cố Niệm cười nhẹ nhàng, gật đầu: “Sẽ dậy được ạ.”
Khóe môi Tạ Nghiễn ẩn hiện ý cười, chỉ nói: “Được, đi nghỉ ngơi đi, vẫn còn ngủ được một lát nữa.”
Cố Niệm khẽ gật đầu, xoay người đi về sương phòng phía Tây.
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, năm ngón tay nàng khựng lại, rồi bất giác quay đầu nhìn lại.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...