Tạ Nghiễn vẫn đứng yên tại chỗ, cứ thế nhìn nàng.
Cố Niệm giật mình, vội lách mình trốn vào trong phòng, lại khẽ khàng đóng cửa lại, mang theo sự chột dạ tựa như bịt tai trộm chuông.
Nàng ngã mình lên giường, đầu óc nặng trĩu như mớ hồ đặc quánh, mờ mịt, đau khổ, hoang mang quấn chặt lấy nhau thành một khối, tựa như thủy triều dâng ngập tim nàng.
Cứ như vậy mơ mơ màng màng, trang tử yên tĩnh không rõ giờ giấc, lại không có người báo canh, cũng chỉ mơ màng ngủ được chừng một canh giờ, đầu bếp đã khàn giọng gọi khẽ bên ngoài.
Cố Niệm đột nhiên tỉnh táo, chỉ thấy vòm trời xa màn sao vẫn chưa tan, nhưng chắc hẳn đã qua canh tư, lúc này đúng là phải lên đường leo núi, nếu không trễ nải sẽ không thấy được mặt trời mọc.
Nàng vội đáp một tiếng, đầu bếp liền đẩy cửa, bưng vào một chậu nước ấm giao cho Cố Niệm rửa mặt.
Bà ấy tuy đã có chút tuổi, nhưng thân thể rất khỏe mạnh, cũng vô cùng hiền hòa hay cười.
Bà ấy đặt chậu đồng xuống, lại nói đã chuẩn bị xong cháo loãng và món ăn kèm, bảo nàng mau chóng sửa soạn tươm tất rồi nhân lúc còn nóng ăn chút lót dạ.
Cố Niệm khẽ nói cảm ơn, trở mình đứng dậy thay xong y phục.
Sáng sớm còn lạnh hơn ban đêm một chút, nhưng sau khi mặt trời mọc sẽ dần nóng lên, hôm nay nàng vẫn mặc áo lót mỏng nhẹ bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng rộng, tóc dài búi lệch, không cài trâm thoa trang sức, thay giày xong liền một mình đi đến sương phòng ở phía đông.
Tạ Nghiễn đã ngồi bên bàn tròn, hôm nay hắn dùng trâm ngọc búi tóc, mặc một bộ y phục gọn gàng màu đen huyền thuận tiện cho việc hoạt động, chợt nhìn qua còn tưởng hắn sắp đi săn bắn.
Cố Niệm khẽ chào hỏi hắn, vội vàng ngồi xuống chờ hắn động đũa.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng, vì phải leo núi nên cũng không dám ăn quá no, trên đường còn có lương khô doo đầu bếp chuẩn bị trước, thế là ăn vừa đủ thì dừng.
Họ vẫn đi theo đường cũ đến chân núi đã leo hôm qua, lần này trên đường ít nói, tốc độ hai người đi lên nhanh hơn không ít.
Màn đêm vẫn chưa rút đi, trăng sáng sao thưa, cổ tay Tạ Nghiễn lại treo một viên Nam Châu cực lớn, soi sáng con đường dưới chân, tầm mắt nhìn thấy cũng rõ ràng.
Leo được một nửa, Cố Niệm khẽ th* d*c, không hề cố sức: “Tiểu hầu gia, chúng ta nghỉ một lát được không?”
Nàng vịn vào một tảng đá lồi ra, khẽ đè lên ngực thở hổn hển.
Tạ Nghiễn dừng bước, nghiêng tai lắng nghe một lát, trầm giọng nói: “Ta đi lấy chút nước, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi ta ngay.”
Nói xong, lại tháo viên Nam Châu trên cổ tay nhét vào tay nàng, cầm túi nước rồi quay người rời đi.
Cố Niệm nắm viên trân châu lành lạnh kia, không khỏi lại nhớ đến đêm ở hồ Việt Thanh. Lời của Nhan Tùng chợt lướt qua tai, hắn ta nói, Tạ Nghiễn chỉ là không giỏi biểu đạt, hắn ta nói, Tạ Nghiễn khi đó hẳn là đã động lòng với nàng…
Thực ra, đêm đó hắn rõ ràng cũng đã để lộ ra một tia cảm xúc, hắn hiếm khi lại dịu dàng chăm sóc nàng, còn nói sau này vào cung sẽ đưa nàng đi dạo hồ Việt Thanh lần nữa.
Nàng tự nhiên biết Tạ Nghiễn nói lời giữ lời, làm không được sẽ không mở miệng. Chỉ là nàng cũng rõ, bọn họ không có cơ hội để thực hiện lời hứa.
Nàng đêm qua biết được chuyện cũ, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thầm nghĩ Tạ Nghiễn hẳn là vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Hắn ngày đó thực ra cũng chịu uất ức, kết quả khi trở về Sơ Vũ Hiên, vốn là muốn quan tâm, lại chẳng hiểu sao lại nhận lấy kết quả hòa ly. Hơn nữa, ngày đó nàng còn cố chấp đòi rời đi ngay lập tức, càng khiến cho sự níu kéo của Tạ Nghiễn trở nên nực cười.
Như vậy, khi hắn biết tin nàng bất ngờ qua đời, có phải đã áy náy với nàng, rằng nếu ban đầu hắn bình tĩnh hơn một chút không đồng ý hòa ly, thì nàng đã không xảy ra chuyện chăng?
Hay là tò mò về nàng, hắn muốn biết những năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoặc có lẽ, là sự không cam tâm vì bị hòa ly vô cớ, cho nên mới cứ mãi dây dưa không buông với nàng.
Cho nên Cố Niệm hôm nay mới rủ hắn leo núi, muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng mọi chuyện, cũng là để tháo gỡ nút thắt trong lòng của hắn.
Nàng nghỉ ngơi gần xong, Tạ Nghiễn cũng lấy nước suối trở về, đưa cho nàng trước, rồi nói: “Túi nước này chưa có ai dùng qua, yên tâm uống đi.”
Cố Niệm vốn cũng không kiểu cách như vậy, liền gật đầu, giơ lên từ từ uống mấy ngụm.
Nàng thuận thế treo túi nước bên hông, khẽ nói: “Ta nghỉ xong rồi, Tiểu hầu gia, chúng ta đi thôi.”
Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Muốn xem mặt trời mọc phải đi về phía con đường núi bên kia, vòng qua một đỉnh núi hiểm trở, leo thêm một lúc là có thể thấy một cái bình đài*.
Bình đài*: khu vực bằng phẳng, rộng rãi ở trên núi, nó giống như một cái sân hiên (đài/thềm) tự nhiên hoặc do con người tạo thành
Theo ghi chép của “Tiểu Tương Sơn Ký”, bình đài này là do thiên lôi bổ núi mà thành, từ ấy lại dính líu đến một truyền thuyết thần thoại nào đó.
Cố Niệm lúc đọc sách đã từng chú ý đến chú thích của Tạ Nghiễn, chỉ có điều lúc đó không tìm thấy nguồn gốc của truyền thuyết kia, tự nhiên cũng không hiểu rõ lắm.
Hai người vòng qua một khúc cua dốc, tầm mắt cuối cùng cũng rộng mở, xa xa liền thấy có một tòa đình đá được xây ở một bên bình đài.
Chân trời lặng lẽ ửng trắng, thời gian vừa vặn.
Cố Niệm thở phào một hơi, cuối cùng cũng thả chậm bước chân. Nàng đi đến dưới đình, ngẩng đầu liền thấy hai chữ “Lãm Nguyệt” (Ôm trăng), không khỏi thấy làm lạ.
Núi Tiểu Tương không được coi là ngọn núi cao nhất Đại Thịnh, vậy mà lại có người xây một tòa đình “Lãm Nguyệt” giữa núi, cũng không biết vì cớ gì.
Nàng nhìn hai chữ lớn kia hơi do dự, sau đó mới nhấc bước đi vào đình đá ngồi xuống, Tạ Nghiễn tắt đèn lồng, ngồi xuống cùng chỗ với nàng.
Hắn lấy một chiếc khăn tay lau tay, thản nhiên nói: “Tương truyền ngọn núi này là do thời xưa thiên lôi bổ núi mà thành, nghe nói có một đôi sư đồ tiên gia phạm phải điều cấm kỵ mà tư tình yêu đương, nữ tiên thánh làm sư tôn bị Thiên Đế trừng phạt trấn áp trong núi, đệ tử vì thế mà đọa vào ma đạo, sau đó dẫn thiên lôi bổ núi cứu ái nhân.”
Cố Niệm sững sờ, vô thức nhận lấy khăn tay Tạ Nghiễn đưa tới để lau tay, vừa chăm chú lắng nghe.
“Nữ tiên thánh được cứu, nhưng vì thiên lôi khó khống chế mà vô ý liên lụy đến nhân gian, thiên tai không dứt, người đời liền nói là nàng ta làm thầy không nghiêm, mưu đồ bất chính dụ dỗ đệ tử, cứ thế gây nên đại họa.”
Cố Niệm im lặng: “Nếu đã là lưỡng tình tương duyệt, sao cuối cùng lại chỉ trách tội một mình người đó?”
Tạ Nghiễn nói: “Người khác luôn sẵn lòng tin vào những kết luận phù hợp với nhận thức thông thường, và coi đó là chân lý.”
Cố Niệm muốn nói lại thôi, chuyển sang hỏi: “Vậy cuối cùng kết cục của họ thế nào?”
Tạ Nghiễn khẽ đáp: “Nữ tiên thánh dùng tu vi vạn năm hóa thành thần thạch trấn áp sấm sét, dẹp yên thiên tai ngập trời. Đệ tử đọa ma bị bẻ gãy tiên cốt, giam cầm trong Vô Gian Pháp Tướng Trì, vĩnh viễn không được luân hồi.”
Cố Niệm kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, rõ ràng không ngờ kết cục của truyền thuyết lại không trọn vẹn đến vậy.
Nhưng nghĩ lại, ít nhất đệ tử của nữ tiên thánh đến cuối cùng vẫn yêu nàng ta sâu đậm, như vậy, cũng coi như là cầu được một sự trọn vẹn khác vậy.
Tạ Nghiễn dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, cười nhạt nói: “Còn có một truyền thuyết tốt đẹp hơn, nàng có muốn nghe không?”
Cố Niệm gật đầu, lấy bánh nướng từ trong túi ra, bẻ một nửa đưa cho Tạ Nghiễn.
Hắn đưa tay nhận lấy, nhìn nàng đầy ẩn ý, “Nghe nói, có một vị Tướng quân trẻ tuổi từng nghe danh mà đến núi Tiểu Tương, ở trong đình Lãm Nguyệt này gặp được một vị cô nương đang lên đây ngắm cảnh. Vị cô nương này ngưỡng mộ Tướng quân anh dũng, Tướng quân cũng động lòng yêu mến nàng, hai người ước định kết thành phu thê, Tướng quân để lại cây trâm ngọc gia truyền làm tín vật rồi lĩnh thánh chỉ đi dẹp loạn, cuối cùng lại bặt vô âm tín suốt ba năm.”
Cố Niệm ban đầu còn nghiêm túc lắng nghe, sau đó dần dần cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng do dự nhìn Tạ Nghiễn, hơi cau mày muốn nói lại thôi.
Tạ Nghiễn tiếp tục nói: “Vị cô nương này vốn ở nơi đây chờ đợi Tướng quân trở về, không ngờ một tên ác ôn thầm thèm muốn nhan sắc của nàng, liền lừa gạt nàng rằng Tướng quân đã sớm tử trận, trăm phương ngàn kế dụ dỗ nàng gả cho hắn ta. Đúng lúc nguy cấp, Tướng quân thắng lợi trở về, vạch trần gian kế của tên ác ôn, cuối cùng đoàn tụ với người trong lòng.”
Cố Niệm có cảm giác… kỳ quặc không nói nên lời.
Nàng chớp chớp mắt, khẽ nói: “Câu chuyện này… hình như không có gì đặc biệt, cũng không giống lắm một truyền thuyết đáng để lưu truyền.”
Tạ Nghiễn “ôi” một tiếng, vội nói câu chuyện vẫn chưa hết, Cố Niệm đành phải kiên nhẫn nghe tiếp.
“Sau đó bọn họ kết thành phu thê, sinh được một đôi nam nữ, cả nhà hạnh phúc vui vẻ, cặp trâm ngọc kia giao cho đối phương cất giữ, chính là tín vật định tình kết tóc se duyên của hai người…”
Cố Niệm tìm ra lỗ hổng, vội nói: “Đại nhân, không phải ban nãy ngài nói… là Tướng quân đưa trâm ngọc cho cô nương đó sao, sao giờ lại biến thành một cặp?”
Tạ Nghiễn nhịn cười: “Ta nói là trâm ngọc gia truyền, chứ có nói chỉ có một cây đâu.”
Cố Niệm lẩm bẩm: “Trâm ngọc gia truyền…”
Nàng vốn đang khẽ nhíu mày, đang nói thì chợt chớp mắt mấy cái, bừng tỉnh, rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn chằm chằm, đã hiểu ra hắn đây là đang xé lẻ những gì hai người đã trải qua, rồi thêm mắm dặm muối bịa ra một câu chuyện giả để lừa nàng.
Nàng lập tức cúi mặt xuống, khẽ nói: “Được rồi, là ta nghe nhầm.”
Tạ Nghiễn hỏi: “Nàng nói câu chuyện này có viên mãn không?”
Cố Niệm im lặng một lát, đột nhiên đứng dậy đi đến mép đình, nhìn về phía ánh bình minh vẫn chậm chạp chưa xuyên qua tầng mây.
Giọng điệu của nàng rất nhạt: “Có lẽ vậy, Tướng quân và phu nhân của ngài ấy vốn dĩ đã lưỡng tình tương duyệt, tuy có trắc trở, nhưng người có tình cuối cùng cũng về bên nhau cũng có thể nói là viên mãn.”
Tạ Nghiễn vội nói: “Vậy ta…”
Cố Niệm hiếm khi ngắt lời hắn: “Đại nhân có muốn nghe ta kể một câu chuyện không?”
Tạ Nghiễn hơi ngạc nhiên, một lát sau, gật đầu nói được.
Cố Niệm nghiêng người dựa vào cột đá, chậm rãi nói: “Trước đây ta có quen một tiểu cô nương, nàng ấy từ lúc biết chuyện đã chưa từng thấy sinh phụ sinh mẫu của mình, không biết mình bị bỏ rơi, hay là phụ mẫu gặp tai nạn bất ngờ qua đời?”
“Nàng ấy mới chừng hai, ba tuổi, ngày thường ở trong núi nhặt quả dại, thỉnh thoảng đến chùa trên núi xin cơm chay, bữa đói bữa no, cũng nhờ cửa Phật che chở, nàng ấy vậy mà cứ sống lay lắt qua ngày…
“Sau này, có lần nàng ấy thấy một đoàn thương nhân buôn ngựa đốt lửa trại nướng cá dưới chân núi, liền cũng nổi cơn thèm chạy ra bờ sông bắt cá, suýt nữa thì ngã xuống sông. Vừa hay có một vị nương tử trẻ tuổi đến đây mua dược liệu, thấy nàng ấy đáng thương, tốt bụng chỉ cho nàng ấy cách bắt cá, rồi bắt chuyện vài câu, biết được thân thế của nàng ấy, nhất thời không nỡ lòng, liền đưa nàng ấy về nhà, cho một bữa cơm no.”
“Vị nương tử này lương thiện dịu dàng, tân hôn mấy năm lại không có con, liền bàn với lang quân của mình, muốn nhận tiểu cô nương làm nữ nhi mà nuôi dưỡng. Sau này, phụ mẫu của nương tử qua đời, gia sản trong nhà giao cho bà ấy kế thừa, tiểu cô nương liền theo dưỡng phụ mẫu dọn về sống trong thành. Gia đình này vì không muốn tiểu cô nương nhớ lại chuyện đau lòng, cho nên chưa bao giờ nói với người ngoài về thân thế của nàng ấy.”
“Cuộc sống của gia đình này vốn rất mỹ mãn, tiểu cô nương cuối cùng cũng tìm được hơi ấm gia đình. Dưỡng mẫu vô cùng tài giỏi, thu xếp việc nhà và chuyện làm ăn ở tiệm đâu ra đó. Tiểu cô nương vốn tưởng rằng đời này đã khổ tận cam lai, đã hạ quyết tâm phải báo đáp ân tình này thật tốt, cho đến sau này, dưỡng phụ đưa ngoại thất mà ông ta vẫn luôn nuôi ở ngoại thành về nhà.”
“Vị di nương này sinh được một nam một nữ, ban đầu cũng còn yên ổn, cả nhà càng thêm náo nhiệt. Chuyện làm ăn ở tiệm cũng ngày càng thuận lợi, dưỡng phụ ra tay ngày càng hào phóng, từ đó kết giao với một đám bạn rượu không đứng đắn, suốt ngày ăn chơi trác táng, sau này không may qua đời. Dưỡng mẫu đau lòng tổn hao tinh thần, gắng gượng không được bao lâu cũng bệnh mất, tiểu cô nương lại biến thành đứa trẻ mồ côi không nhà.”
Tạ Nghiễn ngây ngẩn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Cố Niệm, nhất thời thất thần không nói nên lời.
Hắn không hề biết về đoạn quá khứ bí mật này, đương nhiên, nếu ban đầu hắn chịu để tâm đến nàng vài phần, ắt cũng có thể tra ra được chút manh mối, nhưng hắn…
Cố Niệm thở dài một hơi, nói tiếp: “Sau này, di nương moi được lời thật từ dưỡng mẫu, biết được thân thế của tiểu cô nương. Nàng ấy ở trong nhà tình cảnh khó xử, vì để sống sót, cũng vì lời dặn dò trước lúc lâm chung của dưỡng mẫu, nàng ấy không có cách nào phản kháng, cũng không dám phản kháng.”
“Lúc đó di nương cũng hay nói, nàng ấy chính là nợ cả nhà bọn họ, nếu không có đôi phu thê kia cưu mang, nàng ấy làm gì có ngày hôm nay? Tiểu cô nương cũng cảm thấy là như vậy. Mãi đến sau này, di nương ngày càng quá đáng, lúc đó nàng ấy còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, vì thế đã làm sai rất nhiều chuyện, còn giấu giếm không dám nói cho người khác biết. Nhưng mà…”
Nàng không nói tiếp nữa, lại ngẩng đầu nhìn vạch sáng ửng trắng nơi chân trời, cũng không biết vì sao ánh bình minh hôm nay lại đến muộn màng như vậy.
Hai người im lặng một lát, Cố Niệm chợt quay đầu lại, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn Tạ Nghiễn “Tính cách của nàng ấy trời sinh đã vậy, có lẽ rất nhiều người đều nói nàng ấy yếu đuối vô dụng, nói nàng ấy ngu ngốc chậm chạp, nhưng nàng ấy, thực ra không có lỗi với ai cả… Nàng ấy cũng đã, rất nỗ lực học cách cứng rắn và từ chối.”
Tạ Nghiễn xúc động nhìn Cố Niệm, cũng đứng dậy, mấy bước đi về phía nàng, “Nàng không có lỗi với ai cả, là bọn họ có lỗi với nàng.” Hắn dừng một chút “Là ta có lỗi với nàng.”
Hắn đã nói thẳng ra, cũng không cần mượn câu chuyện để che đậy vết sẹo không ngừng đóng vảy, chảy máu, rồi lại lành lặn này nữa.
Hắn chưa bao giờ biết dưới sự dịu dàng và ngoan ngoãn của nàng lại ẩn giấu sự thật tàn nhẫn như vậy, nàng dè dặt cẩn thận lấy lòng, thăm dò, muốn gìn giữ mỗi một đoạn tình cảm, chỉ vì nàng… trước giờ chưa từng nhận được bao nhiêu thiện ý từ vận mệnh.
Cho nên, chỉ cần có một chút hy vọng, một chút khả năng, nàng liền rất muốn nỗ lực báo đáp sự tốt đẹp nhỏ bé ấy.
Cho nên nàng mới hết lần này đến lần khác tự kéo mình vào vũng bùn, cuối cùng lại tự khuyên nhủ mình, thôi bỏ đi, là do nàng vốn dĩ không xứng đáng có được những điều tốt đẹp đó.
Cố Niệm lắc đầu, chợt mím môi cười nhạt: “Đại nhân hiểu lầm ý của ta rồi, ta kể cho ngài nghe câu chuyện này, không phải muốn lấy được sự đồng cảm của ngài. Thật ra, tiểu cô nương đó đã trưởng thành rồi, có thể tự mình mưu sinh, nàng ấy đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, bây giờ cũng đã tìm được cách sống tự tại.”
“Ta chỉ muốn nói, những chuyện này đều đã qua rồi. Quá khứ của một người đã tạo nên cuộc đời hoàn chỉnh của nàng ấy, nếu đã không thể xóa đi, vậy chi bằng thản nhiên chấp nhận.”
Nụ cười trên mặt nàng rất nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng chắc chắn, “Ta có lẽ thật sự không phải là kiểu người sẽ mãi ghi nhớ những chuyện tồi tệ, có lúc nghĩ lại, ta thậm chí còn cảm thấy trước đây cũng không tệ đến thế… Có lẽ người khác lại sẽ cho rằng ta rất ngu ngốc, nhưng có gì quan trọng đâu? Ta có thể buông tha cho chính mình là được rồi.”
Nàng nhún vai, dáng vẻ quả thực đã thả lỏng.
Nàng quay đầu nhìn Tạ Nghiễn, khẽ nói: “Đại nhân, ta biết gần đây ngài rất quan tâm ta, ta cũng vô cùng cảm kích. Chỉ là, nếu ngài vì chuyện quá khứ mà thấy áy náy, thực sự không cần thiết đâu. Ta vốn dĩ cũng chỉ là một thân một mình sống lay lắt trên đời này, dưỡng phụ mẫu đối với ta ân nặng như núi, nhưng bọn họ đã sớm qua đời, cho nên bên cạnh ta không còn gì vướng bận.”
“Ta nói với ngài những điều này, là muốn ngài cũng buông tha cho chính mình, ban đầu chúng ta đều còn quá trẻ, đôi bên đều có chỗ không đúng. Lần trước ngài nói, ngài không thành thật với ta… Thực ra, ta cũng đâu có hoàn toàn thẳng thắn với ngài, đúng không?”
Nàng mỉm cười, mày mắt cong cong, lần này không hề qua quýt “Giữa ngài và ta không hề có ai nợ ai, chúng ta cứ duy trì quan hệ hiện tại không phải rất tốt sao?”
Tạ Nghiễn lúc đó cứng đờ tại chỗ.
Hắn vốn còn muốn nắm lấy tay Cố Niệm, muốn ôm nàng vào lòng, muốn ôm nàng thật chặt, nói cho nàng biết sau này không cần phải lo lắng nữa, hắn chính là người nhà của nàng, hắn có thể bảo vệ nàng, đáng lẽ từ ba năm trước đã nên che chở nàng, trân trọng nàng, coi trọng nàng.
Hắn muốn nói cho nàng biết, nàng không hề ngốc nghếch chút nào, rõ ràng đáng yêu vừa ý, thỉnh thoảng lại để lộ ra dáng vẻ cử chỉ tinh nghịch, sống động mà linh hoạt, như tiên nữ trong mộng, đã sớm làm rung động tâm tư của hắn.
Hắn vốn tưởng rằng Cố Niệm thẳng thắn với hắn về quá khứ, là muốn nói cho hắn biết những uất ức mà nàng đã phải chịu trong những năm đó, muốn giải thích rõ ràng những hiểu lầm trong quá khứ.
Tạ Nghiễn thậm chí đã nghĩ xong nên an ủi, hứa hẹn thế nào, vậy mà nàng lại chỉ nói, bọn họ cứ duy trì quan hệ hiện tại là tốt rồi.
Quan hệ hiện tại… Bọn họ hiện tại, còn có quan hệ gì?
Không được xem là bằng hữu, chẳng qua chỉ là cố nhân quen mặt, nàng sở dĩ hào phóng nói làm bằng hữu với hắn, chẳng qua là vì biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Tầm Khê, cho nên không muốn nói quá phũ phàng, để tránh cả hai khó xử.
Nàng trước giờ luôn suy nghĩ cho người khác như vậy, nhưng tâm ý thực ra lại vô cùng kiên định.
Sắc mặt Tạ Nghiễn nặng nề, nhìn nàng chăm chú “Niệm Niệm, ta rõ ràng đã nợ nàng rất nhiều, chúng ta…”
Cố Niệm kiên quyết nói: “Không có chuyện đó. Đại nhân đừng nói như vậy nữa, cũng đừng… gọi ta như vậy nữa, như thế rất không thỏa đáng.”
Tạ Nghiễn hỏi: “Nếu ta muốn bắt đầu lại
với nàng, nàng có bằng lòng không?”
Cố Niệm khẽ mở to đôi mắt hạnh, kinh ngạc nhìn Tạ Nghiễn, sắc mặt có chút bối rối, nhiều hơn là bất ngờ.
Nàng khẽ mở đôi môi đỏ, một lát sau mới nói: “Đại nhân hồ đồ rồi, ngài chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông suốt. Không có gì là bằng lòng hay không bằng lòng, chúng ta vốn dĩ không hợp nhau, bây giờ chỉ là quay về vị trí vốn có. Bây giờ như vậy… không phải rất tốt sao? Chúng ta cứ làm bằng hữu bèo nước gặp nhau, đôi bên đều thoải mái.”
Trong cốt cách của Tạ Nghiễn trời sinh đã có phần hiếu thắng, hắn tự nhiên không muốn, vội nói: “Trước đây ta đã sai quá nhiều, cũng ít khi quan tâm nàng. Bây giờ ta đã biết thân thế của nàng, sao có thể mặc kệ không quan tâm? Những uất ức nàng đã chịu, ta sẽ đòi lại giúp nàng từng chút một, những chỗ trước đây ta đối xử không tốt với nàng…”
Hắn dừng một chút, nghiêm túc nhìn Cố Niệm, giọng điệu chắc chắn: “Ta nhất định sẽ bù đắp từng chút một.”
Cố Niệm nhìn lại hắn, trong ánh mắt lại không hề có sự xúc động, e thẹn, hay là cảm kích, vui sướng mà Tạ Nghiễn tưởng rằng sẽ có.
Nàng chỉ bình thản nhìn hắn, không hề bị bất cứ lời nói nào làm cho lay động.
Hai người lại im lặng một lúc lâu, cho đến khi gió núi khẽ thổi, ngọn cây va vào nhau phát ra tiếng xào xạc trầm thấp.
Cố Niệm chợt quay đầu nhìn ra bầu trời xa, nàng có thể cảm nhận rõ ràng mặt trời đã sớm mọc, nhưng tầng tầng lớp lớp mây dày đã che khuất ánh nắng chiếu rọi, những cụm mây trắng xóa đè nặng nơi chân trời.
Bọn họ cuối cùng vẫn không được thấy cảnh tượng kỳ vĩ của mặt trời mọc.
Cố Niệm lại cong khóe môi, cười nhạt: “Đại nhân ngài xem, trời sáng rồi. Chúng ta đã bỏ lỡ mặt trời mọc.”
Lòng Tạ Nghiễn chấn động, vô thức nhìn theo nàng, hôm nay lại là một ngày râm mát…
Ý cười của Cố Niệm không dứt “Ngài thấy đó, có một số chuyện không thể cưỡng cầu, chúng ta không xem được mặt trời mọc rồi.”
“Nhưng có mây cũng tốt, ít nhất ban ngày không nóng như vậy.”
Nàng thu hồi tầm mắt, lại nhìn hai chữ “Lãm Nguyệt” trên đình đá.
Mặt trăng cao như vậy không thể với tới, phàm nhân sao có thể ôm vào lòng?
Đôi si nam oán nữ trong thần thoại, dù sao cũng là những người đồng điệu cùng có thần thái tiên cốt, bất kể cuối cùng họ ly hợp vui buồn ra sao thì cũng xem như là viên mãn, thậm chí còn được truyền tụng thành một giai thoại.
Ái nhân rơi vào vòng lao lý, người còn lại cam nguyện đọa ma để cứu nàng tự do, bọn họ là cùng một loại người, trước giờ luôn đồng cảm tương ái, còn nàng và Tạ Nghiễn, vốn dĩ là người dưng.
Nàng đã từng bỏ lỡ, đã từng tự cho là đúng, cho nên hiểu ra rất nhiều chuyện không cần phải miễn cưỡng.
Nụ cười của nàng nhạt dần, im lặng nói: “Đại nhân, chúng ta xuống núi thôi.”
Tạ Nghiễn ở sau lưng nàng khẽ gọi: “Niệm Niệm——”
Nàng quay đầu lại, hơi cau mày, dường như có chút oán trách.
Tạ Nghiễn vội đổi giọng: “Cố Niệm, đợi chuyện của Tưởng Vịnh Chính và Thôi Vân Trì kết thúc, ta sẽ phải về kinh phục mệnh, còn nàng thì sao? Nàng… vẫn định ở lại Tầm Khê à?”
Nàng bình thản nhìn hắn: “Phải.”
Nói xong, nàng không thèm để ý xem Tạ Nghiễn rốt cuộc có đi theo hay không, tự mình bước theo con đường núi lúc đến, chậm rãi vòng qua khúc cua kia, bóng hình xinh đẹp khuất vào trong rừng, Tạ Nghiễn đã không nhìn thấy nữa.
Hai người trở về trang tử vừa gần đến giờ cơm trưa, đầu bếp không nhận ra điều gì khác lạ, vẫn như thường lệ bưng cơm nước lên.
Nhan Tùng lại phát hiện không chỉ Tạ Nghiễn, mà ngay cả sắc mặt của Cố Niệm cũng không tốt lắm.
Hắn ta không dám nhiều lời, yên lặng chờ bên ngoài cửa.
Ăn xong bữa cơm vội vàng, Cố Niệm một mình trở về sương phòng phía tây. Nàng vốn đang dựa vào mép giường nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, lại thấy ngoài cửa sổ lọt vào một vệt nắng, thời tiết đã từ râm mát chuyển sang nắng.
Buổi chiều tiếng chim hót không ngớt, nhưng trong trang tử lại vô cùng yên tĩnh, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, nhận ra dường như đã bớt đi vài gương mặt lạ, không khỏi tò mò mở cửa đi đến sảnh chính.
Nhan Tùng ôm kiếm đứng ngoài cửa, nhận ra động tĩnh trong phòng, vội nhấc bước đi vào, cười nói: “Cố nương tử tỉnh rồi, mau ngồi xuống uống chút trà nước.”
Hắn ta ân cần rót cho nàng một tách trà đầy, lại nói: “Công tử có việc quan trọng, buổi chiều đã về Tầm Khê trước rồi. Ngài ấy nói người là khách quý, lại có công với vụ án này, mấy hôm trước cũng vất vả rồi. Người cứ yên tâm nghỉ ngơi ở trang tử mấy ngày, đợi đến khi thời cơ chín muồi hãy quay về thành.”
Cố Niệm sững sờ, cầm tách trà dừng lại một chút, vô thức lẩm bẩm: “Hắn đi trước rồi sao…”
Nhan Tùng không biết nàng đang tự nói một mình, hay là chưa hiểu hết ý của hắn ta, lại khẳng định: “Vâng, Cố nương tử vừa về phòng nghỉ ngơi, công tử liền thúc ngựa một mình lên đường trở về rồi. Người không cần lo lắng, gần trang tử vẫn có tai mắt mà công tử sắp xếp, ta cũng sẽ luôn đảm bảo an toàn cho Cố nương tử, mấy ngày này người muốn leo núi hay đi ngược dòng suối, cứ việc nói với ta, ta tự sẽ thu xếp ổn thỏa cho người!”
Cố Niệm nhất thời ngẩn ngơ.
Hắn là vì… bị lời nói của nàng làm tổn thương lòng tự trọng rồi sao?
Dù sao, tính tình của hắn cũng hiếu thắng như vậy, lời đã nói thẳng thắn đến mức không thể thẳng thắn hơn, lại vô cớ bị nàng lạnh lùng từ chối, thể diện chắc là không giữ được. Hắn giờ phút này chắc không muốn đối mặt với nàng nữa, cho nên mới vội vàng rời đi?
Cố Niệm trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng đành chịu, thầm nghĩ Tạ Nghiễn rồi sẽ nghĩ thông suốt thôi, hắn chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, ở Tầm Khê gặp lại cố nhân, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ nên và không nên nhớ, khó tránh khỏi mụ mị, nhầm lẫn sự áy náy thành thứ… tấm lòng yêu mến không nên có đó.
Hắn sao có thể để mắt đến nàng chứ? Bọn họ trước giờ vốn không hợp nhau.
Cố Niệm yên tâm ở lại trang tử một thời gian, chuyến này Tạ Nghiễn có mang theo một ít sách, hắn một mình trở về Tầm Khê, tự nhiên không mang hành lý đi.
Cố Niệm hỏi qua ý kiến của Nhan Tùng, cũng không còn câu nệ nữa, lúc rảnh rỗi liền đến phòng phụ ở sương phòng phía đông tìm sách đọc.
Nàng thỉnh thoảng cũng vào rừng dạo chơi, đôi lúc tiến vào núi Tiểu Tương thám hiểm, lần theo dấu chân của vị tiền bối kia đi qua rất nhiều nơi kỳ lạ, trong lòng lại rất vui vẻ.
Nhan Tùng thường ngày cũng chỉ đi theo xa xa, chưa bao giờ làm phiền, Cố Niệm quả có chút vui đến quên đường về, cũng coi như đã trải qua một khoảng thời gian thư thái và thả lỏng.
Sau đó Hành phủ cuối cùng cũng có người tới, Nhan Tùng nhận được dặn dò, liền bàn bạc với Cố Niệm ngày về.
Cố Niệm trong lòng biết không thể quá phóng túng, lại nghe tin Từ Ngôn Tân đã đưa Vương Thạch Đầu xong việc trở về, nàng liền biết, chuyện của Tưởng Vịnh Chính hẳn là đã có tiến triển, mà Thôi Vân Trì đi đâu về đâu… chắc hẳn cũng sắp có kết luận.
Nàng không tiện hỏi Nhan Tùng chuyện công, chỉ nói nghe theo sắp xếp của hắn ta, lúc nào về cũng được.
Cứ thế quyết định, sáng sớm ngày hôm sau xuất phát, quá trưa là có thể vào thành.
Xe ngựa đi chầm chậm, trên đường không vội vã, cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại bên ngoài cửa Hành phủ.
Nhan Tùng nói vọng vào từ bên ngoài: “Cố nương tử, người theo ta đi gặp công tử.”
Cố Niệm muốn nói lại thôi, lại nghe hắn ta bổ sung: “Từ tiên sinh cũng có ở thư phòng.”
Nàng liền không nói thêm gì nữa.
Xa cách đã lâu, Cố Niệm lại bước vào hành phủ, ít nhiều có chút hoảng hốt.
Lần này nàng lại đi qua tiểu hoa viên, trong lúc mơ màng nhớ lại cây trâm ngọc bị nàng vô tình làm mất… cũng không biết Tạ Nghiễn đã tìm thấy hay chưa, nếu quả thực không rõ tung tích, vậy nàng thật không biết phải làm sao, chỉ đành tìm cách khác mau chóng sớm bồi thường.
Nàng mải mê suy nghĩ lung tung, Nhan Tùng đã dừng bước.
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy hai người đã đến bên ngoài thư phòng, Nhan Tùng hơi gật đầu với nàng, Cố Niệm đáp lễ, lập tức nhấc váy đi vào trong phòng.
Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn ở ghế trên cùng, Từ Ngôn Tân thì đang ở một bên uống trà, Vương Thạch Đầu ngoan ngoãn ngồi ở một bên, trong tay đang cầm nửa miếng bánh ngọt.
Cậu thấy Cố Niệm, vội tiến lên chắp tay hành lễ, mấy ngày không gặp, Cố Niệm chỉ cảm thấy cậu dường như đã lớn hơn một chút.
Hai người nói chuyện một lát, Từ Ngôn Tân bảo cậu ra ngoài sân chờ trước, chắc là có chính sự cần bàn bạc.
Cố Niệm đảo mắt nhìn qua, lại phát hiện dung mạo Từ Ngôn Tân có hơi gầy đi, hắn ta mặc một bộ cẩm bào dùng để tiếp khách, càng làm tôn lên vẻ mặt như quan ngọc, thần thái vẫn thanh thoát phong nhã như trước.
Cố Niệm nhất thời quên mất Tạ Nghiễn, bất giác mỉm cười với hắn ta trước: “Đã lâu không gặp Từ tiên sinh, hôm nay gặp lại chỉ cảm thấy khí độ lại càng phong nhã hơn nhiều!”
Ánh mắt của nàng cứ luôn dừng trên người Từ Ngôn Tân, mày mắt chứa ý cười, trông vui vẻ biết bao.
Tạ Nghiễn hơi cụp mắt xuống, không tự nhiên mà hắng giọng một cái.
Cố Niệm lúc này mới bừng tỉnh, vội cúi người hành lễ, khẽ nói: “Tham kiến Phủ đài đại nhân.”
Từ Ngôn Tân đánh giá Cố Niệm, lại lặng lẽ liếc Tạ Nghiễn một cái, thầm mỉm cười.
Hắn ta cất giọng chậm rãi đáp lời: “Những lời hay ý đẹp của Cố nương tử trước giờ nhiều không kể xiết, Ngôn Tân không dám nhận.”
Cố Niệm mỉm cười, lại liếc thấy hắn ta vẫn đang đi đôi giày mềm kia, bất ngờ nói: “Xem ra đôi giày mềm này quả nhiên vừa vặn, ta cũng coi như khéo làm người tốt, là một chuyện tốt.”
Từ Ngôn Tân cười nhẹ gật đầu, lại cảm ơn lần nữa.
Sắc mặt của Tạ Nghiễn đã hoàn toàn sa sầm xuống.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 52: Ta muốn bắt đầu lại với nàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
