Từ Ngôn Tân nhận thấy sắc mặt Tạ Nghiễn đen như mực, lập tức dừng lại việc hàn huyên, mời Cố Niệm ngồi vào ghế trên.
Hai người tiếp tục bàn bạc chính sự, Cố Niệm chỉ lẳng lặng lắng nghe, đại khái đoán được mục đích chuyến đi này của Từ Ngôn Tân.
Chính sự bàn bạc xong, tư thái của cả ba người đều thả lỏng hơn một chút.
Cố Niệm ban nãy không tiện xen lời, bèn một mình suy tính sắp xếp sau này. Nàng đã từ núi Tiểu Tương trở về, ắt không thể tránh khỏi vấn đề chỗ ở.
Nói lời từ đáy lòng, nàng thật sự không muốn trở về Thôi gia nữa.
Nàng biết rất rõ, cho dù mấy hôm trước Thôi Vân Trì thường ở Hành phủ, nhưng khó đảm bảo hắn ta sẽ không đột nhiên quay về, dù sao đó cũng là nhà cửa thuộc quyền sở hữu chính đáng của hắn ta, bất luận vì lý do gì, Cố Niệm không có bất kỳ lý do nào để ngăn cản.
Thứ hai, nàng cũng không tiện mặt dày mày dạn ở lại Thôi gia nữa, nếu không một vài lời hùng hồn đã nói trước đó sẽ trở thành trò cười, tựa như nàng rời khỏi Thôi Vân Trì thì không thể sống nổi, mà sự thật tuyệt đối không phải như vậy.
Nàng vốn dự định đến thư viện hỏi Trình phu tử, lần trước ông ấy đã đồng ý sẽ bảo Phán Khang tìm một nơi thích hợp, cũng không biết đã tìm được hay chưa.
Ngay lúc Từ Ngôn Tân đã nói xong chính sự, vừa hay chuyển sang hỏi thăm, Cố Niệm trong lòng không giấu được chuyện, lập tức nói cho hắn ta biết dự định của mình.
Nào ngờ hắn ta thầm nghĩ ngợi giây lát, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Cố nương tử, ta lại nhớ ra một nơi thích hợp hơn. Người họ hàng của chưởng quầy quán ăn Lâm gia ở trấn Nam Thủy, hình như có một căn nhà trống gần thư viện, vốn dĩ định để lại cho huynh đệ của ông ấy sau khi thành thân thì ở, nhưng Lâm nhị gia quanh năm làm việc cho triều đình ở Kinh thành, hiếm khi trở về Tầm Khê, căn nhà đó bèn bỏ trống mãi.”
Cố Niệm suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Ta hình như trước đây có nghe tẩu tử nhà Trịnh bổ đầu nhắc đến người này, vị Lâm nhị gia đó với tẩu ấy cũng là họ hàng xa.”
Từ Ngôn Tân cười nói: “Đúng vậy, Nhị gia năm ngoái đêm giao thừa có về một chuyến, ta may mắn được uống trà với hắn một lần.”
Hắ ta dừng một chút, lại nói: “Lâm Triển Nguyên sớm đã nhờ Triệu viên ngoại hỏi thăm người môi giới thích hợp, định cho thuê căn nhà đó, để trống cũng lãng phí. Tính tình ông ấy sảng khoái, dù gì cũng là làm ăn, có thể cho Cố nương tử thuê, e rằng ông ấy ngược lại càng vui vẻ hơn.”
Cố Niệm vội nói: “Nói gì vậy chứ, đều như nhau cả mà.”
Nhưng trong lòng lại rất vui mừng, nàng biết Lâm Triển Nguyên là người thật thà, năm ngoái vừa có một nữ nhi, còn mời nàng đến uống rượu đầy tháng, trong bữa tiệc còn nói đợi nữ nhi lớn lên sẽ đưa đến thư viện nghe giảng dạy.
Nếu đã là người quen, vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức, càng không cần người môi giới truyền lời thu tiền hoa hồng ở giữa, nàng cũng có thể tiết kiệm được một khoản chi tiêu không nhỏ.
Nàng nhất thời tâm ý mãn nguyện, nụ cười đối với Từ Ngôn Tân lại càng tươi thêm vài phần.
Tạ Nghiễn im lặng đánh giá hai người, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Hắn vốn còn muốn nói với Cố Niệm, nếu nàng không có nơi nào để đi, cho dù không muốn ở lại Hành phủ, hắn cũng có thể tìm chỗ ở tốt cho nàng ngay trong hôm nay, nhưng nghĩ lại, lại biết rõ nàng tuyệt đối sẽ không nhận tấm lòng này của hắn.
Vậy mà chính trong khoảnh khắc do dự này, lại để Từ Ngôn Tân nhanh chân đến trước lấy được hảo ý, Tạ Nghiễn lại càng thêm không vui.
Cũng đúng lúc này, thị vệ vội vã đến báo: “Công tử, Thôi Vân Trì vừa về Hành phủ, đang đến biệt viện.”
Mọi người trong phòng khách lập tức ngầm hiểu ý nhìn nhau một cái.
Từ Ngôn Tân hơi gật đầu với Tạ Nghiễn, sau đó đứng dậy cùng Nhan Tùng lánh đi lối bên.
Cố Niệm vốn cũng muốn mau chóng rời đi, nhưng Tạ Nghiễn ngăn nàng lại: “Nàng đến gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi, ta gặp hắn ở thư phòng phía Đông.”
Nàng muốn nói lại thôi, sau đó lại cảm thấy không cần thiết phải tranh cãi với Tạ Nghiễn về chuyện này, bèn im lặng đứng dậy lui vào gian phòng bên cạnh.
Giây lát sau, liền nghe tỳ nữ bên ngoài nói: “Công tử, Thôi nha úy ở bên ngoài cầu kiến.”
Tiếp đó là một tràng tiếng bước chân, thư phòng phía Đông rất nhanh đã truyền đến tiếng cười nói hàn huyên mơ hồ, có lẽ trong mắt Thôi Vân Trì, hắn ta hôm nay đã được Tạ Nghiễn vô cùng tin tưởng, trọng dụng, đã đến mức có thể xưng huynh gọi đệ với hắn ta.
Tâm trạng Cố Niệm phức tạp, đành phải chán nản ngồi xuống sau thư án, ngước mắt nhìn lướt qua, lại thấy chiếc hộp gấm lần trước.
Tạ Nghiễn ngày đó từ trong hộp gấm lấy ra cây trâm ngọc kia, tự tay cài tóc cho nàng, sau đó nàng vô ý làm rơi mất cây trâm ở tiểu hoa viên, mà nguyên nhân làm mất…
Cố Niệm vừa thoáng nhớ lại mặt đã nóng bừng, vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man.
Nàng quay mặt đi, không hiểu sao lại nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, sao Tạ Nghiễn có vẻ không hề vội vã? Đó dù sao cũng là ngọc quý do Trưởng công chúa ban tặng, bất luận là xét trên thân phận mẫu thân hay hoàng tộc, cây trâm ngọc này đối với hắn đều có ý nghĩa quan trọng.
Cố Niệm ngập ngừng cầm hộp gấm lên, năm ngón tay nhẹ nhàng mở nắp, ngay sau đó thấy cây trâm ngọc kia vẫn đang nằm yên lành trong hộp.
Nàng vô cùng kinh ngạc, vừa mừng vừa giận, rất nhanh đã nghĩ đến đây tám phần lại là Tạ Nghiễn cố ý trêu chọc nàng.
Nàng nhất thời không để ý, như hờn dỗi mà đập hộp gấm xuống bàn, lực tay hơi mạnh một chút, tiếng động trầm đục truyền ra khỏi gian phòng bên cạnh, mơ hồ bay đến thư phòng phía Đông.
Tạ Nghiễn lúc này vừa hay dừng lời, im lặng trong giây lát, tiếng động này đã bị hai người nghe thấy.
Thôi Vân Trì theo bản năng nghiêng mắt nhìn ra ngoài, Tạ Nghiễn ngầm quan sát hành động của hắn ta, vậy mà chủ động nói: “Có con thỏ đang phá nhà, Thôi nha úy đừng trách.”
Thôi Vân Trì sững sờ, vội nói đỡ: “Đâu có đâu có, ti chức vậy mà không biết Tiểu hầu gia có nhã hứng này, sau này nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Nhưng sau lưng hắn ta lại thầm thấy kỳ quái, song cũng không tiện dò hỏi, đành phải cười gượng làm vui.
Tạ Nghiễn chậm rãi nói: “Mấy ngày nay vất vả cho Thôi nha úy rồi, chứng cứ đã thu thập đầy đủ, đợi bổn phủ tra xét kỹ lưỡng không sai sót, vụ án này xem như kết thúc một giai đoạn.”
Thôi Vân Trì nói kèm mấy câu xuôi tai, im lặng một lát, ánh mắt hơi đảo, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Tiểu hầu gia nếu đã cất nhắc ti chức chuyến này có công, ti chức tự khắc ghi lòng cảm kích. Nhưng… những năm nay ti chức dù sao cũng bị Tưởng Vịnh Chính che mắt ép buộc, trong lúc hồ đồ đã làm không ít chuyện sai trái trái với lương tâm…”
Hắn ta hơi ngước mắt, quan sát sắc mặt, liếc thấy vẻ mặt Tạ Nghiễn điềm tĩnh, bèn yên tâm nói tiếp: “Tiểu hầu gia ắt sẽ xét theo việc mà luận, công tội rõ ràng, sẽ không đối với ti chức đuổi cùng giết tận đấy chứ?”
Lời này của hắn ta hỏi quả là oái oăm, không vòng vo chơi trò chữ nghĩa với Tạ Nghiễn, thẳng thừng phủi sạch bản thân mình trước, sau đó đòi ngay tại chỗ một ân huệ được bảo toàn mạng sống.
Tạ Nghiễn thu ánh mắt lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn sách, chậm rãi nói: “Thôi nha úy kịp thời bỏ tối theo sáng, đã về dưới trướng ta mưu sự, bổn phủ đối với ngươi tự nhiên sẽ nhìn bằng con mắt khác.”
Thôi Vân Trì nghe vậy mừng rỡ, cuối cùng cũng an tâm, tự nhủ mấy ngày nay Cố Niệm hẳn đã hầu hạ Tạ Nghiễn vô cùng chu đáo, nhờ vậy mà hắn ta cũng được thơm lây chút ít.
Cuối cùng, không khỏi lại dấy lên chút ghen tuông, tự mình giận mà không dám nói.
Bên này xong việc, Thôi Vân Trì vội vã cáo lui, không còn lòng dạ nào hỏi đến tung tích của Cố Niệm nữa.
Tạ Nghiễn đuổi Thôi Vân Trì đi, lại giải quyết xong bao nhiêu chuyện phiền phức, lập tức tâm trạng thoải mái, đứng dậy cất bước đi về phía gian phòng bên cạnh.
Người vừa đẩy cửa vào phòng, liền thấy Cố Niệm sắc mặt hơi hờn dỗi ngồi trước bàn, mà trước mặt nàng là chiếc hộp gấm đang mở.
Đáy lòng Tạ Nghiễn dấy lên một trận sóng, nhưng trên mặt lại gió êm sóng lặng.
Hắn không đợi Cố Niệm hỏi tội, lập tức nói: “Hôm nay giữ nàng lại chính là vì muốn nói chuyện này.”
Cố Niệm nhất thời cứng đờ khoé miệng, lời trách cứ đến bên môi bị hắn chặn đứng lại.
“Sáng nay nha hoàn quét dọn nói tìm thấy một cây trâm ngọc trong đống lá rụng, đoán chừng là đồ vật của ta, cho nên đã đưa đến thư phòng.”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, dáng vẻ thản nhiên, Cố Niệm không tìm thấy chút sơ hở nào từ biểu cảm của hắn.
Tạ Nghiễn nghiêm túc nói: “Ta đang định nói cho nàng biết, cũng để tránh nàng cứ canh cánh trong lòng.”
Nàng hơi nhíu mày, thầm nghĩ lẽ nào nàng nhất thời thành kiến, trách lầm Tạ Nghiễn rồi?
Nghĩ vậy nàng không khỏi lại có chút áy náy, vội dịu nét mặt, nặn ra một nụ cười nhạt phức tạp, khẽ nói: “Tìm, tìm được về là tốt rồi…”
Nàng vội vàng cầm hộp gấm lên, chỉ sợ ban nãy mạnh tay không biết có làm va đập hỏng không, như vậy lại không nói rõ ràng vói Tạ Nghiễn được nữa.
Tạ Nghiễn thấy dáng vẻ vô tội đáng thương này của nàng, trong lòng thực sự không nỡ, thoáng chốc lại nảy sinh một tia yêu thương.
Hắn kìm nén sự thôi thúc muốn thú thật với nàng, biết rõ lúc này nếu không cẩn thận để Cố Niệm biết hắn trăm bề trêu chọc nàng, e rằng con thỏ không chỉ phá nhà, mà có thể sẽ phá luôn cả hắn.
Tạ Nghiễn đi về phía nàng, Cố Niệm biết phép tắc mà đứng dậy, cẩn thận đậy nắp hộp gấm lại đặt sang một bên, người cũng lui sang đầu bên kia.
Cố Niệm có chút không biết phải làm sao, càng không muốn ở riêng với hắn, bèn định cáo lui, cũng nhân lúc trời chưa tối đi một chuyến đến Nam Thủy, mau chóng tìm Lâm Triển Nguyên bàn chuyện thuê nhà.
Nào ngờ Tạ Nghiễn đột nhiên nói: “Từ Ngôn Tân trước đây là Chủ bộ của Tầm Khê, từng làm việc dưới trướng Tưởng Vịnh Chính. Hắn lúc trẻ theo học Trình phu tử, vốn dĩ tư chất cực tốt, được Trình phu tử giới thiệu đến nha môn làm việc, một mặt cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, vốn dĩ tiền đồ vô lượng, là nhân tài đỗ đạt.”
Cố Niệm bèn không lên tiếng, yên lặng rũ tay đứng bên cạnh, Tạ Nghiễn bảo nàng ngồi xuống lại, nàng im lặng giây lát, cuối cùng làm theo lời hắn.
Tạ Nghiễn lại rót cho nàng một tách trà, chậm rãi nói: “Nàng cũng nhìn ra được, Từ Ngôn Tân với Tưởng Vịnh Chính hay Thôi Vân Trì không phải cùng một loại người. Trong lòng hắn trong sạch, tự có hoài bão, không muốn hùa theo làm bậy với Tưởng Vịnh Chính, vì vậy mà bị chèn ép ở huyện nha.”
“Vốn dĩ hắn mắt nhắm mắt mở cho qua thì cũng thôi, năm đó kỳ thi mùa thu sắp đến, hắn hoàn toàn có thể từ bỏ công việc này để tĩnh tâm ôn thi, với tư chất của hắn, dễ dàng bay khỏi cái xứ Tầm Khê nhỏ bé này, hắn ắt sẽ làm nên chuyện lớn.”
“Cũng thật không may gặp phải một vụ án oan hoang đường, hắn trong lòng không nỡ, âm thầm thay gã tiểu tư bị oan kia kêu oan đòi lại công bằng, cuối cùng lại bị phú hộ và Tưởng Vịnh Chính liên kết gài bẫy rơi vào tròng.”
Cố Niệm sững sờ, cầm tách trà mà hồi lâu không cử động.
Tạ Nghiễn giọng điệu có chút chế giễu: “Đáng thương cho hắn kêu oan không có kết quả, gã tiểu tư kia bị kết án lưu đày, còn hắn thì bị vu cáo thông dâm với nương tử của gã tiểu tư, bị đánh gãy một chân. Hắn lỡ mất kỳ thi mùa thu, còn bị Tưởng Vịnh Chính ghi thêm một tội danh không đâu, từ đó không còn duyên với công danh.”
“Sau này, hắn được Trình phu tử cứu giúp, được Triệu Dụ thu nhận, trở thành môn khách trong nhà ông ta. Tưởng Vịnh Chính có chiếu thư của triều đình chống lưng nên vô cùng tự phụ, không hề để Từ Ngôn Tân vào mắt, những năm nay bèn mặc cho hắn tự sinh tự diệt.”
Cố Niệm lúc này mới hạ giọng nói: “Cho nên, lần này ngài tìm Từ tiên sinh làm nhân chứng, định lật lại vụ án cũ để hạ bệ Tưởng huyện lệnh hoàn toàn sao?”
Tạ Nghiễn lắc đầu “Chỉ dựa vào một mình hắn không đủ, lần này ra ngoài, chính là muốn hắn âm thầm đưa gã tiểu tư kia bí mật trở về, như vậy mới có khả năng lật lại vụ án.”
“Trong tay hắn có danh mục Tưởng Vịnh Chính tham ô bạc cứu trợ thiên tai năm đó, còn có một phần bằng chứng giao dịch của các phú hộ mua chuộc Tưởng Vịnh Chính, nhân chứng vật chứng xác thực, mới có thể khiến kẻ chống lưng cho Tưởng Vịnh Chính không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Cố Niệm hiểu rõ gật đầu, không biết có nên hỏi không, nhưng không tránh khỏi tò mò, vẫn thăm dò nhìn Tạ Nghiễn: “Vậy Thôi Vân Trì… vì sao ngài lại lôi kéo hắn làm việc cho mình?”
Tạ Nghiễn nhếch môi cười nói: “Trải qua chuyện lần trước, nàng hẳn đã biết, Triệu Thái đối với Tưởng Vịnh Chính cũng rất quan trọng. Những năm nay, sổ sách ghi chép các nhà giàu có, địa chủ ở Tầm Khê hối lộ Tưởng Vịnh Chính đều nằm trong tay Triệu Thái. Mà Thôi Vân Trì thì ngấm ngầm làm tay sai cho ông ta, quét sạch chướng ngại trên con đường làm quan… Ngoại trừ xử lý những kẻ ngày thường đắc tội với Tưởng Vịnh Chính, những bá tánh vô tội muốn lên kinh thành cáo trạng kia, cũng đa phần giao cho Thôi Vân Trì ra tay diệt khẩu, mạng người dính trên tay hắn nàng đếm không xuể đâu.”
Cố Niệm kinh hãi nhìn Tạ Nghiễn, rõ ràng không ngờ tới Thôi Vân Trì lại có thể độc ác đến nhường này.
Tạ Nghiễn: “Hắn làm việc kín kẽ không một chút sơ hở, không giống Triệu Thái công khai kết bè kết đảng mưu lợi riêng với Tưởng Vịnh Chính. Nếu không, nàng và bà con láng giềng xung quanh cũng không đến nỗi bị hắn lừa gạt. Liên minh lợi ích của bọn chúng cần phải phá vỡ từ bên trong, như vậy mới có thể đánh cho Tưởng Vịnh Chính một đòn trở tay không kịp. Mà cùng lúc đó, Thôi Vân Trì vì để tự bảo vệ mình, cũng sẽ lộ ra sơ hở, tự nhiên sẽ không thể trốn thoát được nữa.”
Cố Niệm đột nhiên có chút khâm phục Tạ Nghiễn.
Những người đó từng nói Tạ Tiểu hầu gia đứng đầu Kinh đô, là một nhân vật phong lưu. Nàng biết hắn chiến công lẫy lừng sa trường, nhưng đến bây giờ nàng thấy, thật ra trí mưu của hắn cũng không thua kém bất kỳ bậc hiền tài nào.
Nàng khiêm tốn gật đầu, vậy mà không còn so đo những lần tiếp xúc không thỏa đáng giữa nàng và Tạ Nghiễn vì để diễn kịch lừa gạt Thôi Vân Trì trước đây nữa.
Nàng nghĩ, nếu thật sự là vì để dụ Thôi Vân Trì lộ ra sơ hở, những hy sinh này có lẽ cũng không quá đáng đến thế. Hơn nữa, Tạ Nghiễn thật ra cũng không hề ép buộc nàng làm bất cứ điều gì…
Nàng im lặng, vành tai bất giác ửng lên một vệt đỏ nhạt.
Hai người bên này vừa dứt lời, Nhan Tùng bỗng nhiên ở bên ngoài truyền báo: “Công tử, Từ tiên sinh đến.”
Tạ Nghiễn hơi nhíu mày, trước mặt Cố Niệm lại không tiện nổi giận, chỉ cho gọi người vào.
Từ Ngôn Tân chắp tay hành lễ, vậy mà lại cười nói với Cố Niệm: “Cố nương tử, ta ban nãy đưa Vương Thạch Đầu về Nam Thủy, vừa hay gặp Lâm chưởng quầy ở bến đò, đã nói chuyện này với ông ấy rồi.”
Cố Niệm nghe vậy mừng rỡ khôn xiết, vội nở nụ cười: “Từ tiên sinh đã hỏi giúp ta rồi sao? Vậy, vậy Lâm chưởng quầy trả lời thế nào?”
Từ Ngôn Tân cười nhạt nói: “Lâm chưởng quầy biết là Cố nương tử muốn thuê nhà, nói lát nữa sẽ dẫn người đến quét dọn sạch sẽ, nếu Cố nương tử vội dọn vào, hôm nay ông ấy sẽ ký khế ước với nương tử.”
Cố Niệm vội vàng gật đầu lia lịa, lại nói: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!”
Tạ Nghiễn ở bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn Từ Ngôn Tân, trong lòng giận dỗi nhưng lại không thể phát tác.
Hắn chỉ cảm thấy Từ Ngôn Tân quá ân cần với chuyện riêng của Cố Niệm, ban đầu nếu hắn không nói thẳng Cố Niệm từng có một đoạn nhân duyên với hắn, vậy Từ Ngôn Tân há chẳng phải sẽ làm càng quá đáng hơn sao?
Hắn thầm nghĩ, còn chưa kịp ngăn cản nhiều, Cố Niệm đã phấn khởi cáo từ hắn, hẳn là vội vã về Thôi gia thu dọn đồ đạc tư trang, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Từ Ngôn Tân còn nói rõ, lát nữa sẽ cùng nàng đến căn nhà trống gặp Lâm Triển Nguyên, bên này đã dặn dò Tạ Nghiễn xong mọi việc, cũng định rời đi.
Tạ Nghiễn bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Từ tiên sinh, ta trước đây từng nhắc với ngươi về quá khứ của nàng ấy, ngươi hẳn là hiểu ý của ta.”
Từ Ngôn Tân giả vờ kinh ngạc nhìn Tạ Nghiễn, một lúc lâu sau mới nói: “Xin thứ cho Từ mỗ ngu dốt, thật sự không hiểu được dụng ý của Tiểu hầu gia.”
Tạ Nghiễn hơi nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng.
Nào ngờ Từ Ngôn Tân dừng một chút, lại như bừng tỉnh ngộ mà hạ giọng nói: “Cố nương tử trước đây đúng là thiếu phu nhân Hầu phủ, nhưng nàng bây giờ đã không còn danh phận đó nữa. Từ mỗ nghĩ, nàng bây giờ có quyền tự do lựa chọn, bất kể là Thôi Vân Trì, hay là người khác. Tiểu hầu gia thấy sao?”
Nói xong, hắn ta hơi gật đầu, xoay người rời khỏi thư phòng.
Tạ Nghiễn suýt chút nữa là bóp nát tách trà trong lòng bàn tay.
Hắn đã bao giờ có cảm giác thất bại rớt xuống thế hạ phong mà lại không thể làm gì được như thế này đâu?
Chỉ vì người khác đều có thể nhìn ra rõ ràng, Cố Niệm vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách với hắn, cho nên Từ Ngôn Tân mới có thể không kiêng dè gì như vậy.
Hắn bây giờ ngay cả tư cách quan tâm chăm sóc nàng dường như cũng không có, chỉ cần là người qua lại nhiều với nàng đều có thể chặn trước mặt hắn, danh chính ngôn thuận sắm vai người bạn đồng hành trung thành bên cạnh nàng.
Cố Niệm nhẹ nhàng chào tạm biệt rời đi, hắn lại không tìm được lý do thích hợp để đi theo, chỉ có thể ở trong thư phòng hờn dỗi.
Cũng đúng lúc này, Tần Trọng Văn vội vã bước vào cửa.
Hắn ta ngước mắt liếc thấy sắc mặt của Tạ Nghiễn, lập tức nảy sinh chút hối hận, hắn ta tám phần là đến không đúng lúc.
Tạ Nghiễn đã nhận ra người đến, hắn thả lỏng tư thế, nhìn Tần Trọng Văn yên lặng nghe bẩm báo.
Tần Trọng Văn đành phải bước lên trước, hạ giọng nói: “Công tử, đây là thư hồi đáp vừa nhận được từ Kinh thành.”
Tạ Nghiễn vốn tưởng là Lý Hoài hoặc Tạ Chấn truyền thư đến hỏi thăm tiến triển, nhất thời uể oải, nhận lấy rồi thuận tay đặt lên bàn không động đến.
Tần Trọng Văn im lặng một lát, mới nhắc nhở: “Công tử, là thư hồi đáp của Nguyệt Mai.”
Tạ Nghiễn chau mày, liếc nhìn Tần Trọng Văn, liền nghe hắn ta nói tiếp: “Nguyệt Mai nói, Cố cô nương trước khi rời Hầu phủ, từng giao một cái rương gỗ nhờ Nguyệt Mai bảo quản thay. Lần trước Nguyệt Mai nhận được thư của công tư dặn dò, mở rương ra kiểm kê đồ vật bên trong, bất ngờ phát hiện khế đất mà Cố cô nương giấu ở trong đó.”
Tạ Nghiễn kinh ngạc nhìn hắn ta: “Khế đất của dược đường phố Du Lâm sao?”
Tần Trọng Văn đáp: “Chính là nó.”
Hắn trầm giọng suy đoán: “Để khế đất ở Hầu phủ, đây là đang tìm chỗ giấu đồ… Lẽ nào người nàng ấy muốn đề phòng là Nhị phòng?”
Tần Trọng Văn nói: “Thuộc hạ cũng suy đoán như vậy. Đồ vật quan trọng như khế đất tất nhiên không tiện mang theo bên người, nhưng Cố cô nương không để ở nhà, cũng không để lại dược đường, xem ra là đang đề phòng người bên cạnh, cho nên, Hầu phủ đối với Cố cô nương ngược lại càng an toàn hơn.”
Tạ Nghiễn lại nhớ đến ngày đó Cố Niệm thú thật chuyện cũ với hắn, mối quan hệ giữa nàng và Nhị phòng tệ hơn hắn tưởng tượng, nhưng lòng dạ nàng quá thật thà, lại luôn ghi nhớ ơn nuôi dưỡng của dưỡng mẫu, xem ra âm thầm chịu khổ cũng chỉ vì bảo toàn gia nghiệp của dưỡng mẫu không rơi vào tay Nhị phòng.
Hắn lại nghĩ đến những nghi ngờ trong chuyến đi săn mùa thu, nếu đã như vậy, hắn đã có thể khẳng định quan hệ giữa nàng và Cố Minh Chương tuyệt đối không thân thiết như thế… Vậy lúc đó vì sao nàng lại cử xử bất thường, sau đó còn phải nói những lý do hoa mỹ đường hoàng để che đậy cho huynh muội nhà họ Cố?
Trong nháy mắt, bao nhiêu nghi vấn ùa lên trong lòng, Tạ Nghiễn trực giác Cố Niệm vẫn còn che giấu rất nhiều chuyện.
Mà những chuyện này, mới là căn nguyên khiến hắn ban đầu vô cớ đố kỵ, hiểu lầm nàng, cũng chính là khúc mắc trong lòng Cố Niệm.
Tạ Nghiễn một mình thầm nghĩ, Tần Trọng Văn quan sát sắc mặt, lại hạ giọng nói: “Trong rương ngoài khế đất ra, còn lại đều là bút ký mà Cố cô nương sao chép lại theo nét chữ của công tử. Thuộc hạ nghĩ, Cố cô nương lúc ở Hầu phủ không phải là không học hành, mà vẫn luôn chuyên tâm đọc sách.”
Tạ Nghiễn sững sờ, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác vừa đắng vừa chát.
Mỗi một khoảnh khắc sau khi đến Tầm Khê, dường như đều có vô số người ùa đến trước mặt hắn, từng câu từng chữ tố cáo những sai lầm mà hắn đã từng phạm phải.
Hắn im lặng rất lâu, khẽ thở dài, lập tức gọi Tần Trọng Văn lên trước dặn dò cẩn thận.
Tần Trọng Văn nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng gật đầu nhận lệnh, vội vã lui ra.
Tạ Nghiễn nhìn thư hồi đáp trên bàn làm việc đến xuất thần, vừa quay mắt đi, lại liếc thấy chiếc hộp gấm đã được Cố Niệm đặt ngay ngắn.
Hắn vươn tay cầm lấy, từ từ mở hộp gấm ra, ngón tay thon dài cầm cây trâm ngọc lên khẽ v**t v*, tựa như đang lướt qua mái tóc đen như mây của Cố Niệm.
Tạ Nghiễn hoàn hồn lại, bất giác đã rời khỏi Hành phủ đi về phía thư viện Liễu Trương.
Hắn không biết căn nhà trống mà Từ Ngôn Tân nói ở nơi nào, nhưng ban nãy nghe hai người nói chuyện, hắn có thể đoán được nơi đó cách thư viện không xa.
Nhà dân có người ở gần thư viện Liễu Trương tổng cộng chỉ có hai con hẻm, hắn không cần tốn công đi tìm, men theo bờ sông đi thẳng về phía trước là được.
Hắn đi qua hẻm Ngân Nhi, cuối cùng dừng lại ở căn nhà dân hai tầng cuối hẻm gần bến đò.
Cửa lớn đang mở, có một bà lãomặc áo vải thô bưng chậu nước hắt ra ngoài, Từ Ngôn Tân đang ở bên cửa giám sát, bên trong có mấy người đang cầm chổi quét dọn dưới sảnh.
Mà cưới mái hiên che nắng ngoài cửa, Cố Niệm đang ngồi đối diện nói chuyện với một nam nhân trung niên.
Trước mặt hai người đều đặt một tờ giấy, Cố Niệm lộ vẻ khó xử, không ngừng lắc đầu.
Tạ Nghiễn mơ hồ nghe nàng nói: “Như vậy sao được? Lâm chưởng quầy cứ tính theo giá thị trường là được rồi, nếu không ta cũng không dám thuê nhà của ngài nữa.”
Xem ra là Lâm Triển Nguyên không muốn thu nhiều tiền thuê của nàng.
Lâm Triển Nguyên nói: “Vậy thì miễn tiền cọc, thế này được rồi chứ? Ta biết Cố nương tử cũng đang gặp lúc khó khăn, nương tử quá lương thiện, chúng ta đều thấy rõ, hàng xóm láng giềng chẳng qua là giúp đỡ lẫn nhau, nương tử tuyệt đối đừng từ chối nữa.”
Cố Niệm muốn nói lại thôi, chỉ sợ lôi thôi dây dưa với nam nhân ngoài đường không hay, bèn cẩn thận gật đầu, rõ ràng là lại cảm thấy mắc nợ ân tình.
Hai người nhanh gọn ký xong khế ước, Lâm Triển Nguyên lại hỏi nàng có yêu cầu gì khác không, Cố Niệm từ chối mấy lần, ông ấy cũng không tiện ép buộc nữa, cũng sợ bị người ta nhìn thấy rồi nói ra nói vào gây ra phiền phức.
Ông ấy giao chìa khóa ổ khóa mới cho Cố Niệm, bèn lấy cớ sắp đến giờ cơm, ông ấy cần mau chóng về quán ăn, bèn xoay người đi về phía bến đò lên thuyền trở về.
Trong lòng Cố Niệm chuyện lớn đã định, cũng nghĩ xong cớ để đối phó với Thôi Vân Trì, dự định tối nay vẫn ở tạm Thôi gia một đêm, ngày mai lại dọn đồ đạc đến hẻm Ngân Nhi, cũng không đến mức đi quá vội vàng khiến người ta nghi ngờ.
Nàng cất kỹ khế ước, quay mắt vô tình liếc một cái, lại sững sờ dừng bước.
Tạ Nghiễn đang đứng ở đầu đường nhìn nàng, hai người nhìn nhau một lúc lâu, hắn đã cất bước đi về phía nàng.
Cố Niệm hơi gật đầu: “Đại nhân sao lại đến đây?”
Nàng không định vòng vo với hắn, rõ ràng biết hắn tất nhiên không phải tình cờ đi ngang qua, cho nên, nàng cũng không cần giả vờ ngạc nhiên.
Tạ Nghiễn chậm rãi nói: “Ta đến xem có gì có thể giúp được nàng không.”
Ánh mắt của hắn lướt qua Cố Niệm, thấy trong sảnh đường có bóng người đi lại, xem ra là ma ma quét dọn mà Lâm Triển Nguyên tìm tới, mà Từ Ngôn Tân ở bên trong kiểm soát tình hình, cho nên, hắn hỏi rất thừa thãi, đến cũng rất thừa thãi.
Cố Niệm cong cong khóe môi: “Đại nhân khách khí rồi, Từ tiên sinh và Lâm chưởng quầy đã sắp xếp xong mọi việc, thật sự có chút áy náy, ta xem như đã được hời rồi, ngược lại còn phải để họ ra sức thu xếp.”
Lời này người nói không có ý gì, nhưng Tạ Nghiễn nghe lại thấy vô cùng cô đơn.
Từ Ngôn Tân có quan hệ gì với nàng? Một nam nhân cam tâm tình nguyện bôn ba vì nàng, nếu nói hắn ta không có bất kỳ suy nghĩ gì với nàng, không có bất kỳ ý đồ gì, kẻ ngốc cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Trong lòng y để ý Cố Niệm đã lâu, cùng là nam nhân lại càng hiểu rõ hơn, Từ Ngôn Tân chính là đang từ từ mưu tính, muốn nhân lúc Cố Niệm và Thôi Vân Trì cắt đứt hoàn toàn, tinh thần yếu đuối mà thừa cơ xen vào…
Hắn hạ giọng nói: “Ta cũng có thể giúp nàng.”
Cố Niệm hơi sững sờ, lập tức cười nhạt: “Đại nhân, ta không có chỗ nào cần ngài giúp đỡ. Ngài công vụ bận rộn, lúc này lại là thời điểm quan trọng để kết án, đừng vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này của ta mà phân tâm.”
Nàng nói xong cúi người chào hắn, không chút lưu luyến xoay người đi vào nhà, thậm chí không định khách sáo một câu mời hắn ngồi xuống nghỉ chân.
Tạ Nghiễn từ xa nghe thấy Từ Ngôn Tân nói: “Phòng ốc trên lầu đã dọn dẹp xong xuôi, tối nay nếu Cố nương tử muốn ngủ ở đây cũng không sao.”
Cố Niệm bèn cười: “Cũng không vội, lát nữa ta về thu dọn ít hành lý, ngày mai lại mang đến.”
Nàng dừng một chút, lại có ý tốt mời: “Từ tiên sinh vì chuyện của ta mà bận rộn cả nửa ngày, thật sự vất vả rồi, hay là tối nay ta làm chủ, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đạm bạc, tiên sinh tuyệt đối đừng từ chối.”
Từ Ngôn Tân trong giọng nói mang ý cười: “Nếu Cố nương tử đã thịnh tình mời, Từ mỗ tự nhiên sẽ không khách sáo giả tạo với nương tử.”
Hai người đều bật cười.
Tạ Nghiễn ở bên ngoài nhíu mày, không tiện mạo muội vào nhà, nhưng lại không nỡ rời đi, nghe thấy Cố Niệm mời Từ Ngôn Tân cùng ăn tối, càng dấy lên một tia ghen tị khác thường.
…
Hành phủ phía Đông thành, Thôi Vân Trì vẫn đang ở gian phòng bên cạnh sắp xếp thư từ.
Hôm nay hắn ta ra ngoài từ sớm, qua giữa trưa mới về sân, trên đường đi không gặp bao nhiêu người, nha hoàn ngày thường làm việc quét dọn trong sân cũng không biết hành tung của hắn ta.
Chứng cứ trong tay đã sắp xếp ổn thỏa, hắn ta đoán Tạ Nghiễn hẳn là sắp ra tay, trong lòng không khỏi vô cùng phấn khích, nhưng theo đó vẫn có chút lo lắng.
Mọi chuyện tiến triển quá thuận lợi, mà Cố Niệm về chuyện này lại luôn giữ mồm giữ miệng… Điều này thật sự không giống tính tình của nàng.
Hắn ta biết sự bướng bỉnh trong xương tủy của Cố Niệm, nàng tự có sự cố chấp với giới hạn đạo đức của mình, nhưng lần này sao lại giống như thản nhiên chấp nhận sắp xếp đến lạ, tựa như cam tâm tình nguyện đi theo Tạ Nghiễn?
Nàng cho dù bằng lòng xả thân vì hắn ta, nhưng đây dù sao cũng là chuyện xấu xa bán đứng thân thể để cầu vinh quang, nàng… không nghĩ tới sau này phải đối mặt với hôn sự của hai người như thế nào sao?
Hay là nói, Tạ Nghiễn đã hứa hẹn với nàng chuyện gì khác, hai người đã nảy sinh tình cảm sâu đậm hơn ngay dưới mí mắt hắn ta!
Hắn ta tự cho rằng Cố Niệm tình sâu nghĩa nặng với hắn ta sẽ không thay lòng, mà Tạ Nghiễn thì chỉ là h*m m**n nhan sắc xinh đẹp của nàng, ở Tầm Khê nhất thời hứng lên muốn tìm mỹ nhân bầu bạn.
Thôi Vân Trì đột nhiên toát một thân mồ hôi lạnh, lần này vậy mà có chút sơ suất…
Đang thầm nghĩ ngợi, có một tỳ nữ đẩy cửa vào phòng.
Nàng ta tên là Diêu Nương, trước đây sống ở một thôn làng hẻo lánh nào đó ở Tầm Khê, sau vì có vài phần tư sắc, bèn đến trong thành làm nha hoàn cho người ta. Nàng ta ngày thường chỉ làm việc quét dọn ở tiểu viện, không mấy khi đến biệt viện của Tạ Nghiễn, càng không quen biết nhiều người ở Hành phủ này, ngược lại dần dần quen mặt với Thôi Vân Trì.
Nàng ta quen đường quen lối cầm khăn lau đi vào gian phòng bên cạnh, ngước mắt lên lại sững sờ, lập tức cười nói: “Không biết gia hôm nay ở trong sân, là ta mạo phạm.”
Nói rồi lại muốn lui ra ngoài.
Thôi Vân Trì sớm đã để ý thấy nàng ta có vài phần nhan sắc, lần này vừa chạm mặt, vội dịu nét mặt, phóng khoáng nói: “Không sao, chính sự của ta đã sắp xếp xong, chỉ ngồi đây một lát, ngươi cứ làm việc của ngươi đi.”
Diêu Nương che miệng cười khẽ, một đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ.
Nàng ta không ngừng liếc trộm Thôi Vân Trì, thấy hắn ta cụp mắt trầm tư, bèn uốn éo thắt lưng lả lướt đi tới, ống tay áo thơm tho kia bay qua lượn lại trước mặt hắn ta, khiến Thôi Vân Trì nhất thời hoàn hồn, trong lòng thầm gợn sóng.
Hóa ra Diêu Nương chưa từng chạm mặt Cố Niệm, cho nên không biết mối quan hệ giữa Thôi Vân Trì và nàng, tự nhiên càng không rõ tính nết của hắn ta.
Nàng ta chỉ biết Thôi Vân Trì tướng mạo phong lưu, trông lại có vẻ rất được Tạ Nghiễn tin tưởng, trọng dụng, âm thầm không khỏi nảy sinh ý đồ xấu.
Nàng ta đứng trước bàn lau chùi, thuận tay sắp xếp lại bút mực cho hắn ta, quay sang thỏ thẻ nói: “Ngài xem xem, trong nhà suy cho cùng vẫn phải có một thư nhi* lo liệu, nếu không bừa bộn không ra làm sao cả.”
Thư nhi*: một cách gọi trong văn nói hoặc văn cổ đại, thường dùng để chỉ nữ giới trẻ tuổi, mang sắc thái khá th* t*c, thô lỗ, hoặc ít nhất là không lịch sự trong hầu hết các bối cảnh, kể cả cổ đại, vì 雌” (Thư) vốn dĩ có nghĩa gốc là “giống cái”, “con mái”, dùng để phân biệt với “雄” (Hùng – giống đực) trong giới động vật.
Nhà Diêu Nương thanh bần không được học hành, trên dưới lại có mấy cặp huynh đệ tỷ muội tranh giành sự sủng ái, phụ mẫu không có thời gian để tâm dạy dỗ, lời lẽ tự nhiên thô lỗ hơn bình thường.
Thôi Vân Trì nhướng mày liếc nàng ta, thuận miệng nói: “Đúng thế, có nương tử hiền huệ như ngươi mới là chuyện may mắn.”
Diêu Nương bị trêu chọc, lập tức hờn dỗi mắng “phì”, nói lời kỳ quặc.
Nàng ta đỏ mặt, lại cảm thán: “Nam nhi đến tuổi vẫn nên sớm an định, nếu không sẽ giống như công tử cô đơn lẻ bóng, ngay cả một người thương để bận lòng cũng không có.”
Thôi Vân Trì kỳ quái hỏi: “Tiểu hầu gia vậy mà chưa thành thân sao?”
Diêu Nương vốn không hiểu nội tình, chỉ là lúc nghỉ ngơi ban đêm, nhặt nhạnh được mấy câu lúc các nha hoàn khác nói chuyện phiếm, vội vàng muốn nói ra để lấy lòng Thôi Vân Trì.
“Nghe nói trước đây từng có một vị nương tử, sau không biết sao gặp tai nạn qua đời rồi, nghe nói còn là chết đuối, thi thể cũng không tìm về được… Chậc chậc!”
Thôi Vân Trì vốn không để tâm, im lặng gật đầu dời tầm mắt đi, ngay sau đó trong đầu lại vụt qua một ý nghĩ kỳ quái.
Hắn ta hơi nheo mắt, nhíu mày nhìn Diêu Nương, đè nén sự phập phồng trong giọng điệu: “Không ngờ lại đáng thương như thế. Nỗi đau mất thê tử dù sao cũng khắc cốt ghi tâm, không biết Tiểu hầu gia đã buông bỏ được chuyện này chưa.”
Nàng ta nhún vai “Nghe nói chết đã hơn ba năm rồi, chậc chậc, mỹ nhân tuyệt sắc đến đâu cũng sớm đã bị ngâm nát cho cá ăn rồi, làm gì còn thi thể nào nữa, buông hay không buông cũng chỉ đến thế mà thôi. Nam nhân mà, đều là thấy một yêu một, làm gì có ai chung tình!”
Nàng ta đang nói chợt dừng lại, nhận ra không ổn, vội cười nịnh nọt: “Chỉ là, Thôi nha úy đương nhiên không giống vậy.”
Thôi Vân Trì đâu còn tâm tư đâu mà liếc mắt đưa tình với nàng ta.
Sắc mặt hắn ta âm trầm tự mình tính toán một hồi, bao nhiêu nghi ngờ ngày xưa lan tràn ra, tựa như vô tình gõ nhẹ vào cửa lòng hắn ta.
Hắn ta dường như đã biết được một bí mật động trời.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 53: Nương tử của ngài ấy chết hơn ba năm rồi
sau hòn non bộ. Cố Niệm rụt rè nhìn hắn, khóe môi nhoè ra một vệt son, hắn mới biết thế nào là d*c v*ng che mờ tâm trí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
