Ngôi nhà ở hẻm Ngân Nhi vẫn đang được quét dọn, bóng dáng Cố Niệm thỉnh thoảng lại lướt qua bên khung cửa.
Tạ Nghiễn đứng ngoài cửa canh chừng một lát, chốc chốc lại có người đi đường ghé qua, ánh mắt tò mò rơi trên người hắn, hình như còn có người nhận ra dáng vẻ của hắn, khẽ thì thầm không dám chắc.
Hắn nhận ra ý đồ hóng chuyện của những người này, vốn dĩ nhà trống có người mới dọn vào đã thu hút không ít sự chú ý, nay lại thêm hắn đứng sừng sững ở đây, e rằng Cố Niệm sẽ phải đau đầu không ngớt.
Hắn liếc nhìn Cố Niệm đang bận rộn trong sảnh lần cuối, rồi xoay người trở về Hành phủ.
Tạ Nghiễn đương nhiên biết rõ lúc này đang là thời khắc mấu chốt, thành bại là ở đây, để tránh Tưởng Vịnh Chính phát giác mà ngấm ngầm gọi cứu viện, hắn phải hành động nhanh gọn, dứt khoát.
Hắn vừa vào biệt viện của Hành phủ liền gọi Tần Trọng Văn đến, hai người lại đối chiếu danh mục từng mục một, đã có thể khẳng định Thôi Vân Trì chắc chắn có cất giấu riêng một phần chứng vật, nhưng bây giờ muốn hắn ta dễ dàng giao nộp ra cũng không dễ dàng.
Tạ Nghiễn đã có suy tính, đến lúc đó nhân chứng theo đoàn về kinh, cộng thêm chứng cứ trong tay bọn họ và thư tay của Từ Ngôn Tân, cũng đã đủ để định tội Tưởng Vịnh Chính.
Hắn không còn bận tâm đến phần cất giấu riêng trong tay Thôi Vân Trì nữa, nhưng mấy ngày nay vẫn giả vờ tỏ ra khó xử, lừa cho Thôi Vân Trì tự tin rằng hành động nhỏ của mình là kín kẽ không một khe hở, chỉ mong có ngày Tạ Nghiễn sẽ phải cầu đến cửa, hai tay dâng lên món lợi mà hắn ta muốn.
Hai người đang bàn chính sự, không ngờ có một thị vệ vội vã chạy tới.
Tần Trọng Văn nhìn ra ngoài, người nọ là thân tín lén lút nghe ngóng trong viện của Thôi Vân Trì, vội truyền người vào trong bẩm báo các sự việc hôm nay.
Thị vệ kia được truyền vào cửa, lập tức đem cuộc đối thoại giữa Thôi Vân Trì và Diêu nương thuật lại không sót một chữ cho hai người biết.
Tạ Nghiễn thầm kinh hãi, vội ngẩng mắt liếc nhìn Tần Trọng Văn.
Chỉ nghe Tần Trọng Văn hỏi: “Thôi Vân Trì hiện đang ở đâu?”
Thị vệ đáp: “Thôi Vân Trì đã rời Hành phủ vào lúc chạng vạng, không tiết lộ đi đâu. Thuộc hạ lập tức truyền tin cho huynh đệ bên hẻm Thanh Hà và phố Nghênh Xuân đi hỏi thăm.”
Tạ Nghiễn nói: “Không cần, ngươi lui xuống trước đi.”
Hắn đã đứng dậy từ sau thư án, nói nhỏ với Tần Trọng Văn: “Đến lúc động thủ rồi, không cần đợi thêm nữa, hắn ta hẳn là đã về hẻm Thanh Hà để chặn người rồi.”
Tần Trọng Văn khẽ nheo mắt, vội lên tiếng vâng dạ.
Tạ Nghiễn hỏi thị vệ biết được quán ăn mà Cố Niệm và Từ Ngôn Tân hẹn gặp tối nay, nhưng khi hắn đến nơi, lại chỉ thấy một mình Từ Ngôn Tân.
Từ Ngôn Tân cũng hơi ngỡ ngàng, vốn tưởng rằng Tạ Nghiễn không đến nỗi l* m*ng như vậy, mà xem ra bây giờ…
Hắn ta tò mò đánh giá Tạ Nghiễn với sắc mặt âm trầm, cười nói: “Tiểu hầu gia đây là làm gì vậy? Lẽ nào bằng hữu mời nhau ăn bữa cơm bình thường cũng khiến ngài không vui đến thế sao?”
Tạ Nghiễn không có tâm trạng nói đùa với hắn ta, chỉ hỏi: “Nàng ấy đi đâu rồi? Có ai đến tìm nàng ấy nói gì không?”
Từ Ngôn Tân nghe vậy sững sờ, lập tức nghiêm mặt lại: “Chưa từng, xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn ta dừng lại một chút, hoặc là sớm đã liệu Tạ Nghiễn sẽ không nói nhiều với mình, liền lập tức đáp: “Cố nương tử về Thôi gia một chuyến trước, nói là kiểm kê lại chút hành lý, nhân tiện lấy ít ngân lượng. Ta thấy thời gian còn sớm, hẻm Ngân Nhi cũng đang cần người trông coi, nên không giữ nàng ấy lại.”
Hắn ta còn chưa kịp hỏi thêm, Tạ Nghiễn đã vụt người rời đi.
…
Trời dần tối, Cố Niệm không để ý thời gian, sau một hồi bận rộn thì đã là lúc đèn đuốc bắt đầu được thắp lên.
Nàng cầm lấy túi tiền, lại nhìn quanh những bọc hành lý đã được xếp đặt ngay ngắn trong phòng, thầm nghĩ sau đêm nay là có thể thảnh thơi hơn rồi.
Nàng không hề nhận ra cửa nhà đã bị người đẩy ra, càng không chú ý lắng nghe tiếng bước chân đang chậm rãi tiến lại gần mình.
Mãi đến khi nàng sắp xếp chăn đệm gọn gàng, vừa quay người lại, liền thấy Thôi Vân Trì đứng ngay sau lưng, sắc mặt không một gợn sóng, nhưng trong ánh mắt lại không có vẻ dịu dàng hòa nhã thường ngày.
Nàng sững sờ, chiếc chăn mỏng trong tay trượt xuống, có phần chột dạ ấp úng nói: “Vân, Vân Trì sao lại về rồi?”
Có lẽ là sự cảnh giác bẩm sinh của kẻ yếu đối với nguy hiểm, nàng nhận ra Thôi Vân Trì chắc chắn không phải là nhàn rỗi về nhà, ánh mắt hắn ta ẩn chứa chút cảm xúc mà nàng không tài nào đoán trúng.
Thôi Vân Trì liếc nhìn bộ chăn đệm mới tinh tươm sau lưng nàng, thản nhiên nói: “Niệm Nhi đây là chuẩn bị đi đâu vậy?”
Cố Niệm nặn ra một nụ cười gượng gạo, đem lý do thoái thác đã nghĩ sẵn từ trước ra: “Ta còn chưa kịp đến Hành phủ nói với huynh… Trình phu tử thấy nghĩa thục ở Nam Thủy vận hành rất thuận lợi, nên định đưa ta đến thôn trấn xa hơn chút nữa xem tình hình, biết đâu có thể mở thêm một nghĩa thục mới.”
Nàng dừng lại một chút “Lần này chắc là đi khá lâu, nên hành lý cần nhiều một chút. Mấy ngày nay còn phải cùng phu tử bàn bạc trước về lộ trình, việc vặt cũng nhiều, nên ta nghĩ, hay là… hay là tạm thời dọn đến thư viện ở vài ngày, như vậy cũng tiện hơn.”
Nàng thực sự không giỏi nói dối, một chuyện đơn giản mà nói năng lộn xộn, giọng điệu ngập ngừng, dễ dàng khiến người ta nhìn ra sự căng thẳng của nàng.
Nào ngờ Thôi Vân Trì không hỏi dồn, chỉ quét mắt qua những bọc hành lý đã thu xếp ổn thỏa của nàng, trong lòng lập tức hiểu rõ, nàng đây nào phải định tạm thời dọn đến thư viện, e là đã có hẹn bí mật với Tạ Nghiễn, muốn trốn đến một nơi không người để thoải mái hẹn hò.
Hắn ta sớm đã suy đoán Cố Niệm và Tạ Nghiễn có thể đã xảy ra chút chuyện gì khác.
Không ngoài việc Tạ Nghiễn muốn gian díu dưới mí mắt hắn ta để tìm kiếm k*ch th*ch, chơi chán rồi thì đá Cố Niệm sang một bên. Hoặc là do d*c v*ng chiếm hữu của nam nhân, vốn dĩ đã buông tay, nhưng một khi nhận ra nữ nhân đã từng ân ái dưới thân mình nay lại tái giá, cái tâm tranh cường háo thắng kia không đè xuống được, chứ thực ra chẳng phải tình sâu nghĩa nặng gì.
Hắn ta suy bụng ta ra bụng người, tự tin dù là lý do nào, Tạ Nghiễn cũng sẽ không thật lòng muốn nối lại tình xưa với Cố Niệm.
Đạo lý rành rành, xét cho cùng cũng là một món ăn đã ngấy, dẫu có xinh đẹp đến đâu cũng có ngày ăn không còn thấy ngon nữa.
Cho nên nam nhân tam thê tứ thiếp thực sự là chuyện thường tình, ngay cả hắn ta cũng không dám đảm bảo, nếu ban đầu thuận lợi thành thân với Cố Niệm, thì bây giờ liệu có nạp thiếp thu phòng hay không.
Vì vậy, khi hắn ta vô tình biết được bí mật này từ miệng Diêu nương, nói ra cũng thật kỳ lạ, hắn ta ngược lại không còn thấp thỏm như ban đầu. Hắn càng thầm lấy làm lạ, kế sách đưa mỹ nhân tới cửa vốn là vô tình mà lại trúng đích kia, hóa ra lại là điều Tạ Nghiễn đã mưu tính từ lâu.
Mà vị mỹ nhân này, lại chính là bàn đạp để hắn ta thăng quan tiến chức, đảm bảo cho nửa đời sau giàu sang phú quý của hắn ta.
Cứ như vậy, chẳng qua đều là đồ chơi trong lòng bàn tay nam nhân, Tạ Nghiễn nếu đã sớm chiếm được rồi, vậy hắn cùng thượng cấp của mình cùng chia một chén canh thì có sao?
Hắn ta tin tưởng ngồi xuống bên bàn, nhìn Cố Niệm nói: “Đã nhiều ngày không gặp Niệm Nhi, lại đây ta xem có gầy đi chút nào không?”
Hắn ta vươn tay về phía nàng, như mọi khi muốn thân mật với nàng một phen.
Tim Cố Niệm chùng xuống, trăm ngàn lần không muốn, nhưng lại không dám để Thôi Vân Trì nhận ra sơ hở.
Nàng do dự hồi lâu, thái độ của Thôi Vân Trì rất kiên quyết, hắn ta cười như không cười nhìn nàng, không hề có ý định tra hỏi tới cùng chuyện nàng dọn đi.
Cố Niệm nhất thời không đoán ra, năm ngón tay giấu sau lưng siết chặt lại rồi thả lỏng, cuối cùng cũng bước đi, cứng nhắc tiến về phía hắn ta.
Nàng còn chưa đến trước mặt Thôi Vân Trì, cổ tay đã bị hắn ta tóm lấy.
Trong lòng Cố Niệm đột nhiên dâng lên một tia chán ghét, theo phản xạ kháng cự, nhưng Thôi Vân Trì lại bất ngờ nắm rất chặt.
Hắn ta chau mày cười kéo nàng đến trước mặt, nhưng ý cười kia lại không khiến người ta an tâm như thường lệ, ngược lại còn pha lẫn chút ý vị âm mưu.
Tim Cố Niệm đập thình thịch, năm ngón tay nàng lạnh toát, rõ ràng bị hắn ta nắm chặt, nhưng lại không cảm nhận được chút thiện ý nào, chỉ muốn cách xa hắn ta thêm một chút.
Nàng ngập ngừng nói: “Vân Trì sao vậy?”
Thôi Vân Trì ngưng mắt nhìn nàng, hắn ta có thể thấy rõ hàng mi dài khẽ run của nàng vì căng thẳng, còn có sự đề phòng trong ánh mắt, tư thái của nàng không còn là sự thuận theo tự nhiên nữa, mà mang theo sự kháng cự, chống đối rõ ràng.
Hắn ta từ từ dắt tay nàng lên, đôi môi mỏng phủ lên mu bàn tay mềm mại, Cố Niệm lập tức cứng đờ, vội nhân cơ hội rụt tay về.
Bầu không khí nhất thời như ngưng kết lại, Cố Niệm vội nói: “Ta vừa mới dọn dẹp phòng, còn chưa rửa tay, bẩn lắm…”
Lời giải thích này đặt vào lúc bình thường cũng không tính là gượng ép, nhưng nếu phối hợp với chi tiết của lúc này, thì không cần phải tự lừa dối mình nữa.
Thôi Vân Trì mím môi cười khẩy, rũ mắt nhìn ống tay áo bị Cố Niệm vì sợ hãi mà túm chặt, bất giác cảm thấy hứng thú dạt dào.
Hắn ta không miễn cưỡng nữa, nói nhỏ: “Niệm Nhi dạo này có vui không?”
Cố Niệm nghĩ ngợi, chỉ có thể nói: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt.”
Hắn ta lại nói: “Tiểu hầu gia đối xử với nàng không tốt sao?”
Cố Niệm sững sờ, căng thẳng nuốt nước bọt, đôi môi anh đào hơi hé mở, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Thôi Vân Trì ngước mắt nhìn nàng, lại nói: “Niệm Nhi, làm nàng chịu uất ức rồi.”
Cố Niệm không đoán được tâm tư của hắn ta, không khỏi càng thêm hồ đồ… Hắn ta đây là muốn ngả bài nói rõ với nàng, hay là, đột nhiên hối hận, muốn cố gắng níu kéo?
Nàng nói nhỏ: “Tiểu hầu gia ngài ấy…”
Thôi VânTrì không để nàng nói tiếp, bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi: “Niệm Nhi, còn nhớ nàng và ta ban đầu đã nói, nếu bây giờ cùng chịu khổ, thì sau này cũng nhất định sẽ cùng hưởng quả ngọt không?”
Cố Niệm ngây ra nhìn hắn ta, khẽ cắn môi.
Hắn ta cười khẽ, đưa tay vuốt tóc nàng, “Cho nên, Niệm Nhi sau này có cuộc sống tốt rồi, cũng đừng bao giờ quên ta nhé.”
Cố Niệm lần này không kịp né tránh, nàng nhất thời thất thần, tuy biết trong lời Thôi Vân Trì có ẩn ý, nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
“Phụ mẫu ta đối với nàng có ân cứu mạng, đôi khi ta cũng nghĩ, bọn họ cứu nàng, thực ra nàng cũng coi như là quý nhân của Thôi gia ta.” Tay Thôi Vân Trì từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng ấn lên vai Cố Niệm, nàng không dám động đậy chút nào.
Hàng mi dài chớp động, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề, nàng khẽ cắn môi, ngây ngốc nhìn Thôi Vân Trì, nửa chữ cũng không nói nên lời.
Nàng không đoán ra được ý trong lời nói của Thôi Vân Trì, nhưng lại rất sợ hãi khi ở một mình với hắn ta lúc này. Nàng không đến mức cho rằng Thôi Vân Trì sẽ làm hại tính mạng mình, nhưng… lỡ như hắn ta có mưu đồ khác thì sao?
Bàn tay to lớn của hắn ta không còn mang vẻ dịu dàng thường ngày, dần dần di chuyển về phía chiếc cổ trắng nõn của nàng, trong nháy mắt đã bóp trúng chỗ hiểm yếu.
Cố Niệm nghẹt thở, theo phản xạ nắm lấy cổ tay hắn ta: “Vân Trì, huynh sao vậy?”
Đôi mắt phượng của Thôi Vân Trì khẽ híp lại, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng v**t v* làn da mềm mại của nàng, xúc cảm đó khiến hắn ta mê mẩn, trong lòng lại dâng lên từng đợt không cam tâm.
Rõ ràng mỹ nhân gần ngay trước mắt, rõ ràng là với ưu thế được gần gũi nàng nhiều hơn như hắn ta phải được hưởng dụng thân thể mềm mại thơm tho này trước, nhưng chính cái mặt nạ quân tử không tháo xuống được, đã khiến hắn ta chậm mất một bước.
Càng không có được, thì lại càng như có trăm móng vuốt cào xé tim gan, giày vò không yên.
Cố Niệm căng thẳng ấn vào ống tay áo hắn ta, nói nhỏ: “Có phải huynh dạo này mệt mỏi quá không? Ta, ta đi rót cho huynh chén trà.”
Nàng lùi lại nửa bước, nhưng lực trên tay Thôi Vân Trì không giảm, thuận thế cũng đứng dậy từ bên bàn.
Cố Niệm chưa bao giờ nhận ra Thôi Vân Trì cũng có cảm giác áp bức đến vậy.
Nàng không ngừng lùi về phía sau, Thôi Vân Trì ấn vai nàng không cho nàng trốn tránh.
Và chính ngay lúc bắp chân nàng đụng phải mép giường, Thành Phàm bỗng nhiên hấp tấp chạy vào trong nhà.
Hắn ta thấy trong sảnh không có ai, bèn đứng bên cửa ngó vào gọi: “Đại ca, Tưởng huyện lệnh triệu tập gấp!”
Thôi Vân Trì lạnh lùng liếc sang, lực trên tay cũng thả lỏng vài phần.
Thành Phàm cũng coi như lanh lợi, không đi vào bên trong, hắn ta ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ, không hó hé thêm tiếng nào.
Thôi Vân Trì quay đầu nhìn Cố Niệm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ý vị sâu xa đánh giá một lượt, cuối cùng vẫn không cam lòng buông tay.
Cũng may mà có Thành Phàm ngắt ngang, Thôi Vân Trì dường như lập tức tỉnh táo lại, nữ nhân và tiền đồ, hắn ta vẫn cần kiên định không dao động mà chọn vế sau.
Còn về nữ nhân… hắn ta dù sao cũng có một kẻ thế thân để tạm thời coi như làm vơi nỗi lòng.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, sửa lại cổ áo, xoay người bước ra khỏi phòng.
Cố Niệm loáng thoáng nghe thấy Thôi Vân Trì nhỏ giọng quát mắng: “Hoảng cái gì? Trời còn chưa sập xuống.”
Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã rời đi của hai người.
Nàng bỗng chốc hoàn hồn, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên, gắng sức th* d*c, kiệt sức trượt dọc theo mép giường ngồi phịch xuống đống chăn đệm.
Vừa rồi nàng đã nhìn thấy rõ ràng d*c v*ng nặng nề trong mắt Thôi Vân Trì. Loại cảm xúc tham lam và tr*n tr** đó nàng vĩnh viễn không thể quên, nàng đã từng thoáng thấy nó trên mặt Cố Minh Chương, vẫn luôn khắc cốt ghi tâm.
Cố Niệm nhất thời hoảng hốt, mất phương hướng, nàng siết chặt ngón tay, không biết phải làm sao. Nàng sợ Thôi Vân Trì đi rồi lại quay lại, càng biết rõ hiện tại mình không có khả năng chống lại hắn ta.
Nàng không biết phải làm thế nào, báo quan chính là một trò cười, không khác gì tự chui đầu vào lưới. Mà cầu cứu người khác… nàng không muốn làm phiền người vô tội, nhưng tình thế trước mắt nàng không thể tự mình kiểm soát.
Cố Niệm nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu không ngừng hiện lên những khả năng đó.
Trình phu tử tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, nàng không thể làm phiền bậc tiền bối. Quách Tú Hoàn tuy là bằng hữu tốt của nàng, nhưng… khó đảm bảo Trịnh bổ đầu không có dính líu với Thôi Vân Trì. Hàng xóm láng giềng qua lại đều không rõ bộ mặt thật của Thôi Vân Trì, nàng đường đột cầu xin ắt sẽ gây ra hàng loạt vấn đề.
Nghĩ đến cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại một mình Từ Ngôn Tân.
Hắn ta trước nay luôn vững vàng nhiều mưu kế, ngày thường đối xử với nàng cũng coi như hòa nhã nhiệt tình. Nếu nàng cầu cứu hắn ta, chắc cũng sẽ không quá đường đột, hơn nữa tốt xấu gì có thêm một người nghĩ cách, vẫn hơn là nàng một mình hoảng hốt bất an.
Nàng hạ quyết tâm, không màng thu dọn hành lý nữa, cầm lấy túi tiền xách theo bọc nhỏ đựng quần áo liền vội vã rời khỏi Thôi gia.
Hai người vốn dĩ hẹn ở quán ăn, Cố Niệm bước nhanh ra đường, dưới bóng đèn lại thấy Từ Ngôn Tân bước chân không vững đang đi về phía hẻm Thanh Hà.
Nàng sững sờ, vội chạy lên trước: “Từ tiên sinh, có phải ta bắt ngài đợi lâu quá rồi không?”
Từ Ngôn Tân thấy nàng vẻ mặt vội vàng, nhưng lại không giống như gặp nguy hiểm, nhất thời thần trí hơi thả lỏng, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Cố nương tử… vừa rồi có thuận lợi không? Ta thấy nương tử mãi chưa đến, sợ có gì bất trắc, nên mới đến xem một chút, không phải là đợi đến mất kiên nhẫn.”
Cố Niệm mím môi, vội mời Từ Ngôn Tân tìm một quán mì gần đó ngồi xuống.
Sau khi nói vài câu khách sáo về việc chậm trễ mong hắn ta đừng trách, nàng mới hạ giọng kể lại sự bất thường của Thôi Vân Trì cho Từ Ngôn Tân biết.
Hắn ta nghe xong sắc mặt liền thay đổi, cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Cố nương tử, tối nay nương tử đừng về Thôi gia nữa. Bên hẻm Ngân Nhi đã thu dọn xong xuôi, nếu thiếu chăn đệm, lát nữa ăn mì xong, ta đi cùng nương tử xem có chỗ nào bán sẵn thì mua về dùng tạm mấy ngày.”
Hắn ta dừng lại một chút, lại nói: “Nếu chuyện này không thành, nương tử vẫn nên theo ta về Nam Thủy, tạm thời ở lại nhà Triệu viên ngoại. Cách thì lúc nào cũng sẽ có, nương tử không cần lo lắng.”
Cố Niệm vừa mới từ trong cảm xúc căng thẳng bình ổn lại, giờ phút này bình tĩnh hơn một chút, cũng cảm thấy cách của Từ Ngôn Tân là khả thi, hơn nữa, dù có bắt nàng nghĩ thế nào đi nữa, dường như cũng không có cách nào khác thỏa đáng hơn.
Nàng ký khế ước với Lâm Triển Nguyên không qua tay người môi giới, nên tin tức còn chưa truyền ra ngoài, Thôi Vân Trì dù có thần thông quảng đại đến đâu, cũng sẽ không thể trong thời gian ngắn mà tra ra nàng đã thuê căn nhà ở hẻm Ngân Nhi, ít nhất thì nơi đó tạm thời an toàn.
Nếu thực sự không được, nàng mặt dày đến làm phiền Triệu Dụ một lần nữa, nghĩ chắc ông ta cũng không phải người không thông tình đạt lý.
Cố Niệm ổn định lại tâm thần, mì ăn vào miệng cuối cùng cũng nếm ra được vài phần hương vị.
Hai người vội vàng lót dạ, rồi lại tất tả đi đến tiệm vải.
Tầm Khê dù sao cũng không phải đô thành lớn, ở đây không thịnh hành việc mua sắm đồ dùng gia đình, đa phần đều là tự trong nhà tự cung tự cấp, Cố Niệm vốn không ôm hy vọng.
Chưởng quầy tiệm vải có quen biết với nàng, nàng không tiện vào cửa sợ bị nghi ngờ, Từ Ngôn Tân bèn thay nàng vào tiệm lo liệu.
Sau đó chưởng quầy mới ôm ra một chiếc chăn mỏng, nói là trước đây nhà có cắt dư một chiếc chuẩn bị thay đổi dịp lễ tết, nếu khách đã cần gấp, thì thì coi như làm phước nhượng lại cứu nguy.
Việc này cuối cùng cũng coi như ổn thỏa, chưởng quầy tìm tiểu nhị đánh xe lừa chở hàng đến hẻm Ngân Nhi.
Từ Ngôn Tân ra cửa tìm Cố Niệm, hai người cùng nhau đi về.
Qua khỏi đường lớn, hai người rẽ sang bờ đê dài, một bên là nhà dân yên tĩnh, bên kia sông cách đó không xa lại là khu kỹ viện, thực sự hoang đường đến kỳ lạ.
Cố Niệm quay mặt lại, không để suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nàng nhất thời không có chuyện gì để nói, bèn hỏi: “Ta về rồi chỉ lo chuyện của mình, quên cả hỏi thăm, chuyến đi này của Từ tiên sinh có thuận lợi không?”
Từ Ngôn Tân cười khẽ: “Thạch Đầu vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, dọc đường đã giúp ta không ít. Chỉ là cái bệnh chân này thỉnh thoảng lại tái phát, ngược lại là ta làm chậm trễ người khác.”
Cố Niệm vội nói: “Sao lại nói thể được, Từ tiên sinh tâm chí cao khiết*, quang minh lỗi lạc, bao nhiêu năm nay theo sát vụ án cũ không buông, chỉ vì đòi lại công bằng cho bách tính, sao có thể nói là làm chậm trễ được.”
Tâm chí cao khiết*: Ý nói có chí hướng cao thượng và tấm lòng trong sạch
Nàng lỡ lời, buột miệng đem chuyện cũ Tạ Nghiễn kể cho nàng ra nói, lập tức có chút hối hận.
Ai ngờ Từ Ngôn Tân chỉ ngạc nhiên nhìn nàng một cái “Cố nương tử coi trọng Từ mỗ như vậy, ngược lại khiến ta thấy hổ thẹn.”
Hắn ta im lặng một lát, bỗng hỏi: “Vậy… Cố nương tử sau này có dự định gì không?”
Hắn ta sớm đã biết quá khứ của Tạ Nghiễn và nàng, lại thấy Cố Niệm dường như không bài xích qua lại với tiền phu, lúc này Thôi Vân Trì đang ngàn cân treo sợi tóc, e là chẳng bao lâu nữa sẽ bị tống vào ngục.
Đến lúc đó Cố Niệm lại được tự do, sẽ đi đâu về đâu?
Trong lòng hắn ta lại nảy sinh một tia tò mò… nàng có đi cùng hắn ta không?
Cố Niệm khẽ thở dài: “Câu hỏi này của tiên sinh thật làm khó ta rồi… Ta dự định sẽ làm việc ở thư viện mãi, nhưng chỉ sợ,” nàng dừng lại một chút, “chỉ sợ chuyện này ảnh hưởng quá rộng, nếu Trình phu tử khó xử, ta cũng không tiện gây thêm phiền phức cho ngài ấy.”
Từ Ngôn Tân vội an ủi: “Phu tử trước nay tâm trí sáng suốt, nghiêm nghị chính trực, sẽ không vì những lời đồn đại này mà hiểu lầm nương tử. Huống hồ nương tử là nương tử, bao năm nay ở Tầm Khê tự có danh tiếng của mình, tội ác Thôi Vân Trì làm không liên quan đến nương tử.”
Cố Niệm cười nói: “Mong là như vậy, tuy nói ta có thể cứ thế bỏ đi, nhưng nói thật, ta cũng khá thích Tầm Khê, cũng muốn cả đời này cứ ở lại đây sống cho tốt.”
Từ Ngôn Tân nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, nhỏ giọng hỏi: “Cố nương tử nếu muốn rời Tầm Khê, có dự định gì mới không? Có khi nào… cân nhắc về quê hương không?”
Cố Niệm vội lắc đầu: “Ta không về đâu.” Nàng thở dài, “Không ngại nói thật với ngài, ta cũng chưa nghĩ sẽ đi đâu, hay là đên phía Bắc xem thử? Ta trước đây từng đọc trong sách về phong cảnh thảo nguyên, cũng có vài phần tò mò.”
Từ Ngôn Tân muốn nói lại thôi, suy nghĩ kỹ, cuối cùng chỉ nói: “Có cơ hội thì nên đi du ngoạn các nơi một phen, dù sao thì đi vạn dặm đường mới biết sách vở nông cạn.”
Cố Niệm vội vàng gật đầu “Tiên sinh với ta lại nghĩ trùng nhau rồi, thật tốt quá.”
Nàng chỉ nghĩ Từ Ngôn Tân kiến thức rộng rãi, tài văn chương xuất chúng, nàng có thể cùng bậc tài tử như vậy có suy nghĩ tương đồng, sao không thể gọi là một chuyện tốt?
Từ Ngôn Tân hơi sững sờ: “Tốt… thật tốt.”
Hắn ta cuối cùng cũng không nhịn được, chậm rãi nói: “Nếu Cố nương tử không chê tại h* th*n có tàn tật, tối nay để ta giúp nương tử canh đêm được không?”
Cố Niệm ngước mắt nhìn hắn ta “Như vậy sao được? Bên hẻm Ngân Nhi chỉ đủ cho ta ở tạm, không thể làm phiền tiên sinh.”
Từ Ngôn Tân hiếm khi kiên trì như vậy: “Ta có chút không yên tâm.” Hắn ta dừng lại, tiếp tục giải thích “Cố nương tử có thể yên tâm, ta tự mình ở dưới sảnh lầu dưới đọc sách một lát, nương tử ở trên lầu khóa cửa kỹ là được. Ta trước đây ở thư viện cũng thường xuyên thức đêm xem bài vở, quen không ngủ rồi, không thấy mệt mỏi.”
Cố Niệm thấy hắn ta đã nói đến mức này, nghĩ ngợi, đành phải nói: “Vậy thì làm phiền tiên sinh. Ta tối nay e là cũng ngủ không yên, hay là chúng ta cùng nhau xem sách, nói vài chuyện phiếm, như vậy cũng có thể bớt đi chút lo lắng.”
Từ Ngôn Tân đương nhiên vui vẻ.
Hai người sóng bước đi, vừa đi vừa nói cười vui vẻ dọc theo bờ sông về hẻm Ngân Nhi.
Bến đò phía trước có thuyền nhỏ cập bờ, bóng đèn chập chờn, gió đêm hiu hắt, ở đầu con hẻm tối tăm, có người cầm một chiếc đèn lồng đứng bên cạnh.
Cố Niệm ban đầu không để ý, vẫn đang cùng Từ Ngôn Tân bàn bạc tối nay tìm cuốn sách nào để cùng đọc, vừa quay mắt nhìn sang, lập tức dừng bước sững sờ.
Tạ Nghiễn cô đơn đứng dưới gốc cây hạnh kia, cái bóng của đèn lồng kéo rất dài, ánh sáng yếu ớt dần lan vào trong hẻm.
Từ Ngôn Tân sắc mặt bình thản liếc nhìn hắn, quay sang nói với Cố Niệm: “Cố nương tử, ta vào nhà thắp đèn trước.”
Cố Niệm không đáp, chỉ khẽ gật đầu, một mình đi về phía Tạ Nghiễn. Lại gần rồi, nàng liền thấy trong sắc mặt hắn có sự không hiểu và tò mò, còn mang theo chút tức giận kìm nén.
Tạ Nghiễn khẽ cau mày kiếm, mở miệng lại hỏi: “Không sao chứ?”
Cố Niệm sững sờ, nhỏ giọng: “Đại nhân đang nói chuyện gì?”
Tạ Nghiễn trầm giọng: “Thôi Vân Trì hẳn là đã biết quan hệ của chúng ta, ta sợ hắn ta làm chuyện bất lợi cho nàng.”
Cố Niệm kinh hãi nhìn hắn, lập tức hiểu ra hành vi quái đản của Thôi Vân Trì là vì nguyên do gì, chắc hẳn hắn ta tự cho rằng đã nắm được bí mật của nàng, nên càng thêm không kiêng dè.
Nàng không kịp truy hỏi Thôi Vân Trì từ đâu mà biết chuyện cũ, đương nhiên, nàng tin chắc bí mật này tuyệt đối không phải do Tạ Nghiễn cố ý tiết lộ. Chẳng qua, chuyện một khi đã xảy ra, thì nhất định sẽ có ngày bị lộ ra, cho nên nàng trước nay chưa từng định giấu giếm sự thật mình từng có hôn phối, chỉ là… không nói cho Thôi Vân Trì biết thân phận vị phu quân trong quá khứ của mình.
Nhưng trời xui đất khiến, có một số chuyện không thể nào thực sự trở thành bí mật không ai biết.
Nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Hắn ta không làm gì cả, đa tạ đại nhân quan tâm.”
Tạ Nghiễn năm ngón tay khẽ siết lại, thực sự không muốn nàng khách khí như vậy “Nàng yên tâm, ta sẽ cho thêm người tuần tra ở hẻm Ngân Nhi, nàng cứ yên tâm ở lại đây.”
Cố Niệm lại nói: “Đại nhân, không cần phiền ngài như vậy. Ta và Từ tiên sinh đã bàn bạc xong rồi, sáng mai liền theo ngài ấy đến trấn Nam Thủy, ta sẽ xin Triệu viên ngoại cho ta ở tạm một thời gian, để ta tạm thời ở lại Đông vieenj, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc sẽ quay về.”
“Ta nghĩ, Thôi Vân Trì dù có to gan đến mấy, cũng không dám đường đột đến Triệu gia làm gì ta.”
Tạ Nghiễn sững sờ, nàng và Từ Ngôn Tân đã bàn bạc xong rồi?
Chuyện này rõ ràng là hắn biết trước tiên, do hắn sắp xếp bố trí, ngay cả kế hoạch bên phía Thôi Vân Trì cũng vì thế mà đẩy lên sớm hơn, Từ Ngôn Tân chẳng qua là chen vào đúng lúc, đi trước một bước tìm đến Cố Niệm, nhặt được món hời từ trong đó.
Nàng vậy mà thà tin tưởng nghe theo sự sắp đặt của Từ Ngôn Tân, chứ nửa điểm cũng không muốn chịu ân tình của hắn.
Cố Niệm lại nói: “Ngược lại là đại nhân… ngài có muốn nghĩ trước xem làm sao giải quyết phiền phức sau này không? Ta chỉ là một người bình thường, vốn dĩ danh tiếng e là cũng không tốt đẹp gì rồi, sau này cũng không định tái giá, cho nên, những tin tức này bị phanh phui ra cũng không sao, nếu thực sự không được nữa thì ta rời Tầm Khê là xong.”
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tạ Nghiễn “Chỉ là đại nhân thân phận cao quý, ta sợ Thôi Vân Trì dùng chuyện này để gây khó dễ, hoặc giả người khác biết chuyện này rồi đoán già đoán non, như vậy không tốt cho ngài.”
Lòng Tạ Nghiễn như bị một tảng đá nặng trĩu đập mạnh xuống, thái độ của nàng đối với hắn rõ rành rành, không muốn dính líu đến hắn, nhưng cũng chẳng hề quan tâm.
“Ta có gì mà phải quan tâm chứ?” Hắn sững sờ lẩm bẩm “Hắn ta cũng không có cơ hội để uy h**p ta.”
Cố Niệm nghe ra trong lời hắn có ẩn ý, nhưng cũng không tò mò. Nàng không muốn nói nhiều với Tạ Nghiễn, cũng để tránh nhiều người nhòm ngó lại sinh ra chuyện ngoài ý muốn, bèn khẽ phúc thân từ biệt hắn.
Tạ Nghiễn gọi nàng lại: “Cố Niệm.”
Nàng quay đầu, sắc mặt bình thản nhìn qua.
“Ta… nàng tối nay hay là ở lại Hành phủ thì an toàn hơn.” Trong giọng nói của hắn thậm chí còn mang theo chút ý vị thỉnh cầu.
Cố Niệm chậm rãi chớp mắt, nở một nụ cười nhạt không chút tình cảm: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, tối nay có Từ tiên sinh ở đây, chúng ta trông chừng lẫn nhau, cùng cảnh giác một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nàng khẽ gật đầu với hắn, xoay người đi vào con hẻm nhỏ.
Tim Tạ Nghiễn lại một lần nữa bị đâm một nhát thật đau.
Cho nên trong mắt Cố Niệm, thà là Từ Ngôn Tân thân mang tật ở chân, nàng cũng không thể nhận ân tình của hắn nữa.
Vào lúc gặp phải sự làm khó của Thôi Vân Trì, nàng hẳn là đã nghĩ đến việc tìm người khác giúp đỡ rồi đúng không? Bằng không nàng sẽ không cùng Từ Ngôn Tân trở về hẻm Ngân Nhi, càng không thể nói câu “bọn họ đã bàn bạc xong”.
Nàng hẳn là đã đem nỗi khó xử nói hết cho Từ Ngôn Tân, và cũng đã nhận được sự trợ giúp của hắn ta, nàng cũng vô cùng tin tưởng hắn ta.
Cho nên trong mắt nàng, người có thể giúp nàng, dù là phu tử của thư viện, hay là đại thẩm nhà bên, thậm chí là tiểu tử Vương Thạch Đầu… những người này có lẽ đều không thích hợp, mà cuối cùng nàng nghĩ đến, hóa ra Từ Ngôn Tân có thể thay nàng chống lưng, có thể trở thành chỗ dựa cho nàng lúc mờ mịt không biết phải làm sao.
Nàng thậm chí chưa từng nghĩ qua, rằng thực ra nàng vốn có thể, và cũng nên tìm hắn giúp đỡ nhất.
Phần “vốn có thể” này lại chính là mối liên hệ do hắn tự tay cắt đứt ba năm trước, hiện giờ, ngay cả việc hắn ra tay giúp nàng cũng biến thành một sự phiền phức và không nên có.
Hắn cô độc đứng trong đêm tối, mắt thấy cửa phòng đóng chặt, mấy tia sáng yếu ớt từ khe cửa lọt ra.
Hắn không dám nghĩ thêm về tình hình trong cánh cửa đó nữa, bước chân rời đi nặng trĩu ngàn cân, thậm chí có thể coi là hiu quạnh, cô đơn.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 54: Hắn cô độc đứng trong đêm tối
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
