Tạ Nghiễn gần như quên mất mình đã quay về Hành phủ từ lúc nào.
Khi đó Tần Trọng Văn làm xong việc vội vã trở về, vừa hay ở ngoài cổng lớn nhìn thấy Tạ Nghiễn đang thất hồn lạc phách, lập tức thầm than không ổn.
Hắn ta đi theo Tạ Nghiễn bấy nhiêu năm, chưa bao giờ thấy hắn có bộ dạng này.
Tần Trọng Văn không khỏi hồ nghi, rõ ràng mấy ngày trước Tạ Nghiễn vẫn ung dung tự tại, tự cảm thấy đại cục đã nằm trong lòng bàn tay, chỉ đợi quét sạch mớ rắc rối của Tưởng Vịnh Chính và Thôi Vân Trì, là có thể một lòng một dạ tiếp tục “trêu ghẹo” thiếu phu nhân, thuận tiện tìm cách dụ nàng về Kinh thành.
Trong lòng hắn ta biết rõ, Tạ Nghiễn đối với Cố Niệm sớm đã động lòng nhưng vẫn giấu kín, chỉ là theo hắn ta quan sát Cố Niệm, e rằng cái bàn tính như ý của Tạ Nghiễn sắp vỡ nát rồi.
Đêm nay vừa gặp, hắn ta âm thầm khẳng định, cái bàn tính này đã sớm bị đánh bay rồi, không chỉ hạt bàn tính bay mất, lần này ngay cả ai là bàn tính, ai là người gảy bàn tính cũng khó mà nói được.
Hắn ta không thể bận tâm đến nỗi đau buồn của Tạ Nghiễn, chỉ đành dùng chính sự để hắn dời đi sự chú ý.
Hắn ta tiến lên đón, thấp giọng nói: “Công tử, mọi việc đã sắp xếp ổn thoả, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta nên mau chóng hành động thôi.”
Tạ Nghiễn lúc này mới lấy lại được chút tinh thần, lại căm hận bản thân nhất thời chìm đắm trong chuyện nhi nữ thường tình, thực sự quá không nên.
Hắn dẫn Tần Trọng Văn trở lại thư phòng, lại triệu Nhan Tùng đến, trước tiên cử mấy tên thị vệ đến hẻm Ngân Nhi để đảm bảo an toàn cho Cố Niệm, ba người bàn bạc sách lược trong thư phòng đến tận nửa đêm sau.
Khi gà gáy mặt trời lên, Tầm Khê nghênh đón một ngày đẹp trời, mây mù tan hết để lộ ánh dương.
Mười mấy nhân khẩu nhà họ Tưởng đang say ngủ bị tiếng ồn ào phá cửa đánh thức, Tưởng Vịnh Chính đêm nay ngủ lại trong phòng của tiểu thiếp thứ năm, còn chưa kịp mở mắt hoàn toàn, một lưỡi đao sáng loáng ánh thép lạnh lẽo đã kề lên cổ họng.
Ông ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, người đến lại chính là cánh tay tâm phúc Thôi Vân Trì tối hôm qua còn đang giúp ông ta chia sẻ lo âu, giải quyết khó khăn.
Thôi Vân Trì mặt mỉm cười: “Ty chức đặc biệt phụng mệnh Tuần phủ, mời Tưởng đại nhân đến Hành phủ để hỏi chuyện.”
Tưởng Vịnh Chính chưa kịp nói gì, đã bị hắn ta giơ chuôi đao gõ vào răng cửa, nhất thời máu chảy không ngừng, không thể nói được nữa.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, dinh thự của Tưởng Vịnh Chính bị thị vệ bao vây trong ngoài, không ngừng có những cái rương chứa đầy vàng bạc châu báu được khiêng ra ngoài, còn có thị vệ ôm một chồng văn thư lớn chạy gấp về Hành phủ.
Cố Niệm cũng trốn trong đám người xem náo nhiệt, hóa ra Tưởng Vịnh Chính đã tiếng xấu đồn xa, không ít bá tánh sớm đã oán hận ông ta, chỉ là vì e sợ sự áp bức tàn bạo một tay che trời của ông ta nên không dám lên tiếng.
Giờ đây một sớm ngã ngựa, bá tánh trong thành không ai không vỗ tay tán thưởng, đều vây kín hai bên đường lớn, trơ mắt nhìn Tưởng Vịnh Chính bị thị vệ áp giải đến nhà lao của Hành phủ, chờ ngày theo Khâm sai đại thần về kinh chung thẩm*.
Chung thâm*: xét xử lần cuối
Cố Niệm nghe Từ Ngôn Tân dò la tin tức trở về, nói rằng Thôi Vân Trì dạo này vẫn luôn âm thầm tra hỏi tung tích của nàng, chỉ không biết rốt cuộc có ý đồ gì.
Nàng thấy may mắn vì đêm đó đã thay đổi chủ ý không đến Nam Thủy, chỉ nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, ngay cả nàng còn theo phản xạ nghĩ đến việc trốn ở Triệu gia, Thôi Vân Trì sao có thể không đoán ra chứ?
Làm như vậy, hắn ta phái người đến Nam Thủy tìm kiếm không có kết quả, ngược lại sẽ không gây phiền phức cho Triệu Dụ, cảm giác áy náy trong lòng Cố Niệm cũng vơi đi một chút.
Nàng mấy ngày nay ở hẻm Ngân Nhi sống ẩn dật, ít ra ngoài, chớp mắt đã qua mấy ngày.
Trong hẻm Ngân Nhi vẫn là một bầu không khí yên bình, Cố Niệm đâu hề hay biết đây là Tạ Nghiễn đã ngầm thay nàng dẹp yên phiền phức.
Mà cái gốc rễ của phiền phức đó, cũng sắp bị hắn nhổ cỏ tận gốc.
Thôi Vân Trì dạo này xuân phong đắc ý, hôm đó hắn ta thay Tạ Nghiễn làm đao phủ, tự tay bắt giữ Tưởng huyện lệnh đã từng vô cùng tin tưởng hắn ta, sau đó lại lục soát ra không ít chứng cứ phạm tội quan trọng từ nhà họ Tưởng, Tạ Nghiễn đối với hắn ta cũng ngày càng xem trọng.
Hôm đó hắn ta nhất thời xúc động, lại để Cố Niệm chuồn mất ngay dưới mí mắt mình. Nhưng mấy ngày liền hắn ta quan sát lời nói sắc mặt, thấy Tạ Nghiễn dường như không có gì khác thường, liền biết Cố Niệm nhất định vẫn còn ở Tầm Khê, bằng không Tạ Nghiễn e là đã tìm hắn ta hỏi tội rồi.
Chỉ không biết Cố Niệm đang trốn trong Hành phủ đêm đêm h**n **, hay là bị Tạ Nghiễn giấu ở một viện nào đó? Hắn ta bí mật phái Thành Phàm tìm người điều tra, nhưng không có kết quả.
Hắn ta tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không tiện chủ động nhắc đến với Tạ Nghiễn, chỉ đợi vụ án của Tưởng Vịnh Chính kết thúc, đoàn người của Tạ Nghiễn rời đi, đến lúc đó hắn ta nắm trọn đại quyền, rồi lật tung cả Tầm Khê này lên, nhất định có thể lôi được mỹ nhân ra.
Vụ án này liên lụy đến rất nhiều người, trong thành nhất thời lòng người hoang mang, ngay cả Trịnh bổ đầu cũng không khỏi đến hỏi thêm vài câu.
Mấy lão bổ khoái lớn tuổi trong nha môn đầu óc chậm chạp, tính tình ngay thẳng, trước nay cũng không phải là đối tượng mà Tưởng Vịnh Chính cố ý lôi kéo, vì vậy không hề biết đến những hành vi dơ bẩn của Thôi Vân Trì.
Thôi Vân Trì dăm ba câu đã đuổi được người đi, cuối cùng cũng được rảnh rỗi một chút.
Hắn ta ngồi trong phòng chính vốn thuộc về Huyện lệnh, bốn phía rộng rãi sáng sủa, giống như tiền đồ của hắn ta vậy. Hắn ta cảm thấy vô cùng khoan khoái khi sắp nắm trọn quyền lực trong tay, cuối cùng cũng có thể thả lỏng thở một hơi.
Đêm đó tan làm, hắn ta theo lệ cũ đến phố Nghênh Xuân.
Lão tú bà biết hắn ta đang đắc thế, sớm đã ra tận cửa đón chào, vừa đưa khăn mềm lau tay, vừa thần bí ghé sát lại nói: “Gần đây phủ tỉnh có một đoàn thương nhân cưỡi lạc đà từ Tây Vực đến, ma ma ta đây có được một bảo bối mới lạ, quan gia hiện đang xuân phong đắc ý, hay là đêm nay thử nếm một chút mùi vị tươi mới xem sao?”
Thôi Vân Trì liếc mắt nhìn bà ta: “Có bảo bối gì mà thần bí đến vậy?”
Hắn ta sải bước nhanh như sao băng, thoáng chốc đã bước vào phòng của Liên Nhi, chỉ thấy mỹ nhân áo lụa nửa hở, mái tóc đen như mây xõa tung, giữa trán điểm xuyết một họa tiết nhỏ màu xanh biếc ánh vàng, thấy hắn ta đến thì mừng rỡ tươi cười, vội vàng nhào tới, sà vào lòng hắn ta.
“Gia sao lại đến đây?” Nàng đã nhiều ngày không gặp Thôi Vân Trì, không ngừng nhìn hắn ta, trong lòng dâng lên niềm vui sướng.
Hắn ta véo eo thon của nàng ta, sải bước đi vào trong, quay người ngồi xuống trước bàn, Liên Nhi thuận thế tựa vào lòng hắn ta, vội đưa một tách trà trà nhạt cho hắn ta thấm giọng.
Lão tú bà đã mang bảo bối đó đến, thấy trong hộp gỗ tinh xảo đựng mấy viên thuốc màu đỏ son, ngửi thấy mùi hương lạ xộc thẳng vào mũi, nhất thời không rõ công dụng.
Bà ta cười đầy mờ ám: “Chỉ là giúp quan gia trợ hứng thôi, nếm thử một viên là được rồi.”
Thôi Vân Trì xưa nay vốn tự tin, chỉ cho rằng đó là thuốc dùng trong chốn khuê phòng, vì vậy không hề để tâm. Hắn ta vốn định bảo lão tú bà lui ra, để hắn ta và Liên Nhi ân ái một phen, ai ngờ bà ta lại thần bí ghé sát vào tai, thì thầm với hắn ta mấy câu.
Hắn ta nghe xong có chút kinh ngạc, quay mắt liếc nhìn bà ta, sau đó vậy mà lại chủ động cầm lấy một viên, uống cùng với rượu trên bàn.
Liên Nhi không hiểu ý gì, chỉ biết chăm sóc chu đáo, không bao lâu, lại nhận thấy Thôi Vân Trì khí hơi thở nặng nề, thân thể khô nóng, thoáng chốc đã bị đè lên nhuyễn tháp, h**n ** một hồi.
Tiếng oanh hót (tiếng r*n r*) tạm dừng, mà Thôi Vân Trì lại dường như không biết thỏa mãn, lại gọi lão tú bà đến, mở miệng liền muốn Huệ Nương và Xảo Uyên cùng hầu hạ, nói là đã lâu không đến, chậm trễ các tỷ muội nàng ta vân vân.
Lão tú bà hiểu ý, lập tức gọi hai tỷ muội họ đến, nhưng Huệ Nương lại lộ vẻ khó xử, nói mình không tiện lắm.
Thôi Vân Trì đang lúc cao hứng, lại thêm dạo này thuận buồm xuôi gió, sao có thể chịu nổi sự chống đối của một kỹ nữ quèn, lập tức bắt lấy nàng ta tới trước mặt, không cho phản kháng.
Liên Nhi tuy biết Thôi Vân Trì có vài phần ngang ngược trong chuyện này, nhưng cũng chưa bao giờ thấy hắn ta khó nói chuyện đến thế, lập tức run giọng khuyên can: “Gia kiềm chế chút… e là hại thân ngài đó.”
Thôi Vân Trì sao chịu để ý, đêm đó dâm lạc vô độ, không nhận ra trăng sáng đã lặn khỏi bầu trời, đến sáng sớm thuốc tan mới chịu dừng lại.
Cũng không biết có phải do thứ thuốc kỳ lạ kia hay không, Thôi Vân Trì chỉ cảm thấy đầu óc nặng trĩu, tứ chi rã rời, nằm ngửa trên giường càng cảm thấy tức ngực khó thở.
Liên Nhi gối lên một cánh tay của hắn ta, hai kỹ nữ kia sớm đã không biết đi đâu mất.
Ngay lúc hắn ta mệt mỏi mở mắt ra, trong sân đột nhiên xông vào một đám khách không mời mà đến, chưa vào cửa đã la lối om sòm đòi cái tên họ Thôi kia cút ra đây.
Thôi Vân Trì nghe mấy câu, biết đám người thô lỗ này đang dùng những lời lẽ dơ bẩn chửi rủa chính mình.
Hắn ta không khỏi tức giận bừng bừng, gắng gượng muốn ngồi dậy, nào ngờ tứ chi càng lúc càng mềm nhũn cứng đờ.
Đám người kia đã đạp cửa xông vào, Liên Nhi giật mình tỉnh giấc, vội rụt vào lòng Thôi Vân Trì, nhỏ giọng nói gấp: “Gia, mau tỉnh lại!”
Thôi Vân Trì đưa mắt nhìn sang, thấy đám người vừa tới đều là gương mặt xa lạ, chỉ là ai nấy đều mặt mày hung thần ác sát, lưng hùm vai gấu, vừa nhìn đã biết không dễ đối phó.
Nam nhân mặt mũi dữ tợn dẫn đầu quát lớn: “Hay cho một Thôi đại quan gia, ta khinh! Ngươi có biết Huệ Nương đã được Triển đại quan nhân nhà ta chuộc thân rồi không, ngươi ăn gan hùm mật gấu mà dám gian dâm với thê tử của người ta!”
Thôi Vân Trì chưa kịp mở miệng, vừa mới chống người ngồi dậy, lại nghe hắn ta chửi: “Đánh cho ta, đánh thật mạnh vào!”
Đám nam nhân cường tráng đó lập tức ùa lên, một phát lôi hắn ta xuống đất, tức thì quyền đấm cước đá không nể nang mà trút giận.
Liên Nhi từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi, vội khóc lóc ngăn cản, bị một người trong số đó lôi ra ngoài cửa, rồi lại đóng sầm cửa lại.
Cho dù Thôi Vân Trì võ công có giỏi đến đâu, rốt cuộc cũng hai quyền khó địch bốn tay, huống hồ hắn ta hiện giờ không hề có sức đánh trả, chỉ có phần cắn răng chịu đòn.
Không biết qua bao lâu, những người đó thấy hắn ta chỉ còn thở thoi thóp, lúc này mới tản ra bên cạnh, nam nhân dẫn đầu bước lên phía trước, căm hận chửi: “Phỉ! Đồ hạ tiện.”
Nói xong, nhấc chân đạp mạnh vào ngực hắn ta, rồi lập tức rời đi.
Thôi Vân Trì chịu một lực quá mạnh, hộc ra một ngụm máu, cuối cùng ngất lịm trên mặt đất, trong cơn mê man chỉ nghe thấy Liên Nhi nhào vào phòng không ngừng khóc nức nở.
…
Hôm đó Cố Niệm vừa mới thức dậy chải chuốt xong xuôi, thì thấy Từ Ngôn Tân vẻ mặt nặng nề từ bên ngoài trở về.
Nàng tò mò nhìn hắn ta, lật ly rót cho hắn ta một tách trà ấm, chậm rãi hỏi nguyên do.
Từ Ngôn Tân nhìn nàng đầy ẩn ý: “Thôi Vân Trì bị người ta kiện lên nha môn, hiện đang bị giam giữ trong đại lao của Hành phủ.”
Cố Niệm sững sờ “Hắn, hắn ta sao lại…”
Nàng nhất thời có chút không hiểu rõ, Tạ Nghiễn vậy mà lại ra tay “qua cầu rút ván” nhanh đến thế, vậy hắn không cần phần vật chứng mà Thôi Vân Trì đã giấu đi nữa sao?
Từ Ngôn Tân sao lại biết được chuyện này? Cho dù Hành phủ có bắt người, cũng không đến mức rêu rao ầm ĩ khiến ai ai cũng biết…
Từ Ngôn Tân cố ý nhìn đi chỗ khác, chỉ nói: “Hắn bị bắt đi ở từ viện của Hỗ ma ma.”
Cố Niệm kinh ngạc liếc nhìn hắn ta một cái, cũng quay mặt lại, tia nghi ngờ trong lòng dần dần tan đi.
Nàng trầm tư một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Từ Ngôn Tân kinh ngạc: “Cố nương tử, nương tử định đi đâu? Lẽ nào nương tửu…” Hắn ta không dám hỏi ra lời, chỉ sợ Cố Niệm nhất thời hồ đồ lại muốn đến Hành phủ cầu xin gặp Thôi Vân Trì.
Ai ngờ nàng ngược lại còn an ủi hắn ta: “Từ tiên sinh nghĩ đi đâu vậy? Giờ đây ta đã không còn gì phải sợ hãi, cũng có thể nhân cơ hội này về Thôi gia một chuyến.”
Nàng đi được vài bước, lại nói: “Tiên sinh cứ nghỉ ngơi ở hẻm Ngân Nhi là được, một mình ta có thể xoay xở ổn thỏa.”
Từ Ngôn Tân không tiện lên tiếng giữ lại nữa, đành lẳng lặng gật đầu.
Cố Niệm trên đường đi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn có chút cảm khái mất mát.
Ba năm nay nàng và Thôi Vân Trì tuy không tính là nương tựa lẫn nhau, nhưng cũng là mối quan hệ thân thiết sớm tối gặp mặt.
Ngay cả khi không phải là người yêu, nhưng nếu xem nhau như một đôi huynh muội, hắn ta bây giờ rơi vào kết cục như vậy, nàng khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Phu thê Thôi bá có ơn với nàng, từ một góc độ nào đó mà nói, Thôi Vân Trì đối xử với nàng không tệ, nhưng hắn ta rốt cuộc đã lầm đường lạc lối, làm những chuyện không nên làm.
Cố Niệm không khỏi suy nghĩ, nếu như nàng có thể phát hiện ra sự không ổn của Thôi Vân Trì sớm hơn, kịp thời khuyên hắn ta quay đầu, thì sự việc có phải sẽ không đi đến kết cục như ngày hôm nay không?
Ngày đó nàng mới gặp Thôi Vân Trì ở bến đò, khi đó hắn ta vừa mới vào nha môn không lâu, vẫn chỉ là một bổ đầu bình thường, hàng xóm láng giềng đều từng nhận được sự nhiệt tình của hắn ta… Thực ra, hắn ta không phải ngay từ đầu đã đi vào con đường sai trái.
Cái vũng bùn này là hắn ta cam tâm tình nguyện bước vào, không thể oán trách ai được, hắn ta hoàn toàn có thể không cấu kết làm bậy với Tưởng Vịnh Chính, cho dù cả đời chỉ làm một bổ khoái không có ngày ngóc đầu lên được thì đã sao? Càng không cần phải nói tất cả là vì tốt cho nàng, nàng trước nay chưa từng có yêu cầu gì với hắn ta, càng không trông mong vinh hoa phú quý.
Cố Niệm thở dài một tiếng, đứng lại bên ngoài sân viện quen thuộc, đưa tay đẩy cánh cửa lớn ra.
Trong sân vẫn còn đang phơi quần áo của Thôi Vân Trì, bộ quần áo đó được phơi đến mức ấm lên, bên cạnh giếng nước đặt một cái chậu gỗ, mọi thứ vẫn ngăn nắp, chỉ là trong nhà đặc biệt vắng lặng.
Nàng nhấc bước đi vào trong, chỉ vài bước chân mà dường như đã bước qua ba năm tuế nguyệt…
Khi Thôi bá và Thôi bá mẫu còn tại thế, thường hay dựng sào phơi lưới cá trong sân, những ngày tháng bọn họ nghỉ đánh cá ở nhà, trong nhà mỗi ngày đều không ngớt tiếng cười.
Bọn họ đối xử với nàng vô cùng tốt, việc nặng nhọc không để nàng làm, càng thương yêu nàng như nữ nhi mình sinh ra.
Sau này nàng có công việc ổn định ở thư viện, Thôi Vân Trì không nỡ để nàng đi lại vất vả, thường xuyên mang cơm canh mà phụ mẫu làm xong đưa đến thư viện ăn cùng nàng. Bọn họ thỉnh thoảng cũng đi dạo chơi ở ngoại ô, cho dù khi đó chưa nói rõ mối quan hệ với nhau hay nhờ bà mối nói chuyện cưới xin, nàng sống ở Thôi gia, vẫn luôn xem bọn họ như phụ mẫu, huynh trưởng.
Sự việc rốt cuộc đã sai ở đâu từ lúc nào? Cố Niệm không nghĩ ra.
Đúng như Tạ Nghiễn đã nói, Thôi Vân Trì làm việc không để lại dấu vết gì, đừng nói là bá tánh trong thành, ngay cả nàng cũng không nhận ra nửa điểm sơ hở nào của Thôi Vân Trì.
Hắn ta mưu tính sâu xa, vậy mà lại giấu nàng lâu đến thế, cho đến khi… Tạ Nghiễn phá vỡ cái bề ngoài giả dối, lật đổ sự cân bằng giả tạo kia.
Cố Niệm đi thẳng vào nhà, đi vòng đến trước bài vị của hai vị lão nhân gia.
Tàn hương vừa mới được dọn đi không lâu, xem ra hẳn là Thôi Vân Trì đã dọn dẹp một lượt lúc rời nhà. Nàng khẽ nhíu mày, bất giác lại thở dài khe khẽ, sau đó lấy một nén hương, nghiêm trang bày tỏ sự tưởng nhớ với người đã khuất.
Cũng chính vào lúc nàng cắm nén hương vào lư đồng, trong sân đột nhiên có người rụt rè gọi một tiếng: “Cố nương tử.”
Cố Niệm sững sờ, chưa cần quay người lại đã đoán được thân phận của người đến.
Quả nhiên, nàng quay người lại, nhìn thấy Liên Nhi đã vội vã bỏ chạy ngày hôm đó.
Nàng đi ra ngoài vài bước, hai người cách cửa nhìn nhau, vẫn là Cố Niệm phá vỡ sự im lặng: “Ngươi đến tìm Vân Trì à? Hắn ta xảy ra chút chuyện rồi, ngươi… hôm khác hẵng đến, nếu như còn có cơ hội.”
Liên Nhi cúi mắt chực khóc, vội lau vành mắt, lắc đầu nói: “Cố nương tử, ta tên là Liên Nhi.”
Cố Niệm không đáp lời, lẳng lặng nhìn tiểu nương tử đáng thương như hoa như ngọc ngoài cửa, không mời nàng ta vào nhà, cũng không đuổi nàng ta đi.
“Ta biết gia xảy ra chuyện rồi, chàng ấy bị người ta đánh rất dã man, còn chưa kịp hồi sức, lại bị một đám thị vệ bắt đi rồi.” Liên Nhi cuối cùng cũng không cầm được nước mắt “Ta đã tận mắt nhìn thấy… gia nôn ra rất nhiều máu, ta sợ chàng, sợ chàng…”
Nàng ta không nói tiếp được nữa, đột nhiên quỳ xuống.
Cố Niệm kinh hãi, vội chạy ra cửa kéo nàng ta dậy, nhưng Liên Nhi sống chết không chịu.
“Cố nương tử, ta nghe người ta nói, nương tử quen biết với vị Phủ đài đại nhân đi tuần tra phía nam lần này. Ta nghĩ… nương tử có thể cầu xin đại nhân giúp, cho phép chúng ta vào ngục thăm gia được không?”
Cố Niệm sững sờ, nàng không thể tin nổi mà nhìn Liên Nhi, nghe nàng ta trong nháy mắt đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa như vậy, thậm chí còn tự nhiên xếp các nàng vào chung một nhà.
Liên Nhi khóc nói: “Gia thật sự bị thương rất nặng, không thể chậm trễ được… cho dù không cầu xin, chúng ta chỉ mang chút đồ ăn, hoặc mang chút thuốc bôi ngoài da đưa cho chàng cũng được.”
Cố Niệm nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Ngươi đứng lên trước nghe ta nói đã.”
Liên Nhi khóc như hoa lê đẫm mưa, ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng không nhúc nhích.
Cố Niệm không thể miễn cưỡng thêm nữa, đành thở dài: “Ta quen biết Phủ đài đại nhân là thật, nhưng ta và ngài ấy không có giao tình riêng tư, càng không thể đến trước mặt ngài ấy để nói giúp cho ai được.”
Nàng nghĩ đến sự nhục nhã mà mình phải chịu lần trước, trong lòng nhất thời phiền muộn không yên.
Nàng dừng một chút, ổn định lại tâm thần, thấy Liên Nhi lại sắp khóc, vội đỡ lấy cánh tay nàng ta, cứng rắn kéo nàng ta đứng dậy.
“Nếu hắn ta thật sự bị thương nặng, trong đại lao tự có lang trung xem xét, vì tội danh của huynh ấy chưa được định, lại là nhân chứng quan trọng của vụ án trước, Phủ đài đại nhân sẽ không bỏ mặc hắn ta đâu.”
Nàng nhìn Liên Nhi, đôi môi đỏ khẽ mở, một lúc lâu sau mới nói: “Còn về việc muốn gặp hắn ta, e là không thể được rồi. Cho nên, ngươi cũng không cần cầu xin ai nữa, yên tâm ở…”
Nàng dừng lại, nhất thời không biết nên gọi viện của Hỗ ma ma là gì, “Ngươi yên tâm ở nhà chờ tin tức.”
Nàng nói xong, gật đầu với nàng ta một cách chừng mực, xoay người định vào nhà.
Nào ngờ Liên Nhi đột nhiên níu lấy tay áo nàng, không ngừng cầu xin: “Cố nương tử, có phải nương tử vì chuyện gia muốn chuộc thân cho ta mà tức giận, cho nên không chịu giúp chàng không?”
Cố Niệm lại sững sờ, vội vàng muốn giải thích, Liên Nhi lại kéo nàng quỳ xuống đất, nắm lấy tay nàng không ngừng van xin: “Cố nương tử, đây đều là gia nói để dỗ ta thôi, ta nghe thì vui thật, nhưng cũng biết gia sẽ không làm vậy, trước nay chưa từng xem là thật, nương tử cũng đừng trách chàng… Mọi người đều nói nương tử là người lương thiện nhất, lại có tình nghĩa bao nhiêu năm với gia, nương tử có thể cứu chàng được không?”
Cố Niệm trong khoảnh khắc này có chút thất thần, và cũng có vài phần kinh ngạc.
Nàng không biết Thôi Vân Trì bình thường qua lại với Liên Nhi nhiều thế nào, càng không biết bọn họ lúc riêng tư ở chung ra sao, chỉ là bất ngờ vì tiểu nương tử này lại si tình với hắn ta đến vậy, lại không tiếc quỳ xuống để cầu xin thay hắn ta.
Cố Niệm nhất thời không nỡ, không phải là nảy sinh ý định cầu xin tha thứ cho Thôi Vân Trì, nàng chỉ là cảm thương cho tấm chân tình đặt nhầm chỗ của Liên Nhi, vừa định đỡ nàng ta dậy, cất giọng dịu dàng an ủi vài câu.
Không ngờ ngoài cửa lại đột ngột xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Tạ Nghiễn sải bước lớn tiến vào cửa, lạnh lùng nói: “Thôi Vân Trì phạm phải trọng tội bất nghĩa, ngươi quấn lấy nàng ấy cũng vô ích.”
Liên Nhi bị hắn dọa cho giật nảy mình, thân thể run rẩy, theo phản xạ nắm chặt cổ tay Cố Niệm.
Hắn đi đến trước mặt Liên Nhi, giơ tay định kéo nàng ra, không ngờ Cố Niệm lại chắn một bước, trừng mắt nhìn hắn nói: “Nàng ấy không hề phạm tội, đừng làm khó nàng ấy.”
Nói xong, lại nhìn Liên Nhi một cái, ra hiệu bảo nàng ta mau đứng lên.
Cố Niệm lo lắng Tạ Nghiễn nói thêm vài câu sẽ làm lộ thân phận, lại khiến Liên Nhi nảy sinh ý nghĩ cầu xin cho Thôi Vân Trì, chỉ tổ rước lấy sự kiêng kỵ của Tạ Nghiễn.
Nàng bèn kéo Liên Nhi qua một bên, thấp giọng nói: “Ngươi nghe ta nói, ngươi về chờ tin tức trước đi, đừng làm chuyện dại dột. Nếu hắn ta bị oan, sớm muộn gì cũng sẽ được rửa oan rời khỏi nhà lao, còn về vết thương trên người hắn ta… trước đây ta từng nghe hắn ta nói qua, trong đại lao có y quan thường trực, sẽ kịp thời xem xét vết thương, chẩn trị cho nghi phạm, ngươi không cần lo lắng.”
Liên Nhi còn muốn tranh thủ một chút, nhưng Cố Niệm không cho nói thêm, xoay vai nàng ta, nửa đẩy nửa kéo đưa nàng ta ra khỏi cổng lớn, lại khuyên: “Về đi, bây giờ không ai có thể giúp hắn ta được đâu.”
Nàng không dây dưa với Liên Nhi nữa, xoay người vào nhà cài then cửa.
Tạ Nghiễn vẫn đứng trong sân, khó hiểu nhìn nàng: “Nàng khách sáo với nàng ta làm gì? Nàng có biết nàng ta…”
Cố Niệm cất giọng nhàn nhạt ngắt lời: “Đại nhân, nàng ấy một là không làm ta bị thương, hai là không phạm tội, cớ sao ta phải làm khó nàng ấy?”
Nàng dừng lại một chút, “Ta biết nàng ấy là ai, cũng biết thân phận của nàng ấy. Nàng ấy tuổi còn nhỏ như vậy, bị bán vào lầu xanh chỉ vì không nơi nương tựa, thân thế đáng thương, là Thôi Vân Trì tìm đến nàng ấy, muốn trách muốn hận thì cũng là hận cái thói trăng hoa sa đọa này, chuyện chơi bời ở lầu xanh lại càng là cái sai do thói phong lưu của đám nam nhân, nàng ấy thì có tội tình gì?”
Nói xong, Cố Niệm liếc nhìn hắn một cái, nhấc bước đi vào trong nhà.
Tạ Nghiễn trong lòng chấn động, bất giác dâng lên từng tia hổ thẹn, vì cái gọi là sự thanh cao đạo mạo của mình mà cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Mấy ngày trước còn hùng hồn nói với Cố Niệm những lời hay ý đẹp đường hoàng, nào là bậc quân vương phải nhân đức, hiền minh, những điều đó đều quá xa rời cuộc sống của bá tánh, chỉ là lời nói suông trên giấy, là những lời nói to tát dùng để lập thân, duy trì kỷ cương triều đình.
Hiện thực của mỗi con chữ, rơi xuống đầu những người đang sống thực sự, điều họ quan tâm chỉ là ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp, có thể đường đường chính chính dựa vào đôi tay để mưu sinh, không cần bán rẻ tôn nghiêm, không cần vắt óc nịnh bợ mới có thể sống sót.
Hắn tưởng rằng đưa Tưởng Vịnh Chính, Thôi Vân Trì ra trước công lý là đã xong việc, lại không nghĩ đến một Tưởng Vịnh Chính bị hạ bệ, liệu vị quan phụ mẫu kế tiếp có đi vào vết xe đổ hay không? Những nữ tử như Liên Nhi có tiếp tục trở thành món đồ chơi trên giường của kẻ quyền quý hay không?
Mà sự kiêu ngạo từ trong xương tủy đã khiến Tạ Nghiễn lơ là một chuyện rất quan trọng, bản thân Liên Nhi cũng là bá tánh bình thường, thậm chí thân thế còn vô cùng cơ cực, sau đó mới trở thành kỹ nữ bán thân trong lầu xanh.
Trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi… nếu như ban đầu Cố Niệm không gặp được dưỡng phụ mẫu cứu giúp, đợi nàng lớn thêm một chút, trổ mã xinh đẹp thêm một chút, liệu có bị bọn buôn người bán vào lầu xanh làm nha hoàn không? Rồi qua thêm mấy năm nữa, đợi đến tuổi thiếu nữ, nàng cũng sẽ bị ép phải dựa vào ca hát bán nụ cười để cầu xin quý nhân bỏ tiền ra chuộc thân hay sao?
Tạ Nghiễn trong lòng run lên, lập tức biết mình đã sai hoàn toàn, vội vàng đuổi theo vào trong nhà, lại thấy Cố Niệm đang dọn tàn hương trước linh vị, nhất thời trong lòng cay đắng khôn xiết.
Nếu không phải nhờ đôi phu thê tốt bụng này, kiếp này hắn làm sao còn có cơ hội vãn hồi?
Nghĩ đến đây, hắn vậy mà cũng bước lên cầm lấy một nén hương, định vái lạy.
Cố Niệm cản không kịp, đợi hắn làm xong, lúc này mới thấp giọng nói: “Đại nhân làm vậy là có ý gì? Thôi Vân Trì tội đáng phải chịu, trong lòng ngài không cần phải áy náy.”
Tạ Nghiễn trầm giọng nói: “Ta đang cảm tạ ân cứu mạng của hai vị lão nhân gia.”
Cố Niệm nhíu mày nhìn hắn, khóe môi khẽ run, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Nàng dẫn hắn ngồi xuống bên bàn, chậm rãi rót một tách trà đẩy đến trước mặt hắn “Đại nhân tìm ta có việc sao?”
Tạ Nghiễn nói: “Ta vốn định đến báo cho nàng một tiếng, Thôi Vân Trì đã nhận tội rồi, bây giờ nàng có thể yên tâm.”
Hắn dừng một chút, lại đảo mắt nhìn một lượt phòng khách có vẻ trống trải, đè thấp giọng: “Nhưng mà, xem ra nàng đã biết từ sớm.”
Cố Niệm gật đầu: “Đa tạ đại nhân.”
Tạ Nghiễn im lặng một lúc lâu, lại giải thích thêm: “Vừa rồi là ta lỡ lời, sợ nữ tử kia quấn lấy nàng không tha, cho nên mới…”
Hắn không nói hết lời, nhưng đôi bên đều ngầm hiểu trong lòng.
Cố Niệm chỉ nói: “Nàng ấy không quấn lấy ta, đại nhân lo xa rồi.”
Hai người nhất thời không còn gì để nói.
Cố Niệm ngẩng đầu liếc thấy bộ quần áo chưa kịp thu trong sân, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc như mưa của Liên Nhi vừa rồi, rốt cuộc vẫn không nỡ.
Nàng khẽ cắn môi, đột nhiên thấp giọng nói: “Đại nhân, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
Tạ Nghiễn quay mắt nhìn sang nàng.
Cố Niệm hỏi: “Thôi Vân Trì bị thương có nặng không?”
Ánh mắt Tạ Nghiễn hơi thu lại, khó hiểu nhìn nàng, rõ ràng đã hiểu lầm ý của nàng.
“Cố Niệm, hôm đó nàng ở Nam Thủy đến trước mặt ta nhận sai tự kiểm điểm, lẽ nào chỉ là lời nói suông thôi sao?”
Hắn vì tức giận mà lỡ lời, chỉ sợ Cố Niệm lại hồ đồ, vẫn còn lòng dạ từ bi với Thôi Vân Trì, cuối cùng lại làm hỏng việc, tự làm hại mình.
Hắn không thể tin nổi nói: “Lần này nàng còn muốn cầu xin cho hắn ta sao?”
Cố Niệm khẽ thở dài: “Đại nhân có thể nghe ta nói hết được không?”
Tạ Nghiễn nghẹn lời, lẳng lặng nhìn nàng không rời mắt.
Cố Niệm: “Đại nhân, ngài từ nhỏ sống ở Kinh đô, có lẽ chưa từng trải qua ngày tháng cơ cực nào. Ta không nói việc cầm quân đánh trận không vất vả, không nguy hiểm, ngài tự nhiên cũng có những lúc khó khăn. Chỉ là so với bá tánh bình thường, bọn họ có lẽ không nhìn được xa đến vậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mảnh đất nhỏ của mình mà lo chuyện no ấm.”
“Hai loại khổ này không giống nhau, có lẽ đôi bên không thể thấu hiểu hoàn toàn. Thực ra vào một khoảnh khắc nào đó, ta chợt có thể hiểu được cách làm của Thôi Vân Trì, mặc dù ta không tán đồng, cũng không thể chấp nhận.”
Nàng thản nhiên nhìn Tạ Nghiễn, không hề sợ hãi mà bày tỏ rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình với hắn.
“Hắn ta làm sai thì phải nhận, mà ta cũng sẽ không giống như lần trước, vì tình riêng mà mất bình tĩnh, làm việc không có nguyên tắc, lúc đó ta nhận sai với ngài, chính là đại diện cho việc ta đã thực sự ý thức được mình sai ở đâu, chắc chắn sẽ không tái phạm nữa.”
Tạ Nghiễn nhíu mày nói: “Ta không có trách nàng, vừa rồi chỉ là nhất thời nóng vội, sợ nàng thấy vật nhớ người, lại nhớ đến mấy chuyện cũ như báo ân hay không báo ân gì đó.”
Cố Niệm bình tĩnh nhìn hắn “Ta muốn biết hắn ta bị thương có nặng không, không liên quan gì đến việc rốt cuộc hắn ta có đáng bị nhận tội đền tội hay không. Dù sao hắn ta cũng đã bị thương, cho dù là xuất phát từ tình nghĩa nhiều năm sống nương tựa và được Thôi gia chiếu cố, lẽ nào ta cũng không nên hỏi thăm một tiếng sao?”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Huống hồ, ta cũng không hề đưa ra yêu cầu nào khác với ngài, không phải sao?”
Tạ Nghiễn im lặng nhìn nàng, tự biết là hắn quá quan tâm nên mới bị loạn. Hắn hiểu rõ hơn ai hết, Cố Niệm quá lương thiện, lại cực kỳ dễ mềm lòng, vì vậy càng không muốn nàng bị kéo vào vũng nước bẩn thỉu này, không muốn nàng bị Thôi Vân Trì liên lụy thêm chút nào nữa.
Hắn thấp giọng nói: “Ta là sợ nàng bị nữ tử kia mê hoặc, lại trở thành quân cờ của người khác.”
Cố Niệm lắc đầu “Đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, những đệ tử xuất thân từ thế gia như các ngài, đa phần đều mang theo vài phần kiêu ngạo. Ta không có ý phê phán bất kỳ ai, chỉ là đang nói khách quan một sự thật, cũng giống như xuất thân của ta, trong bản tính trời sinh đã có chút nhút nhát, hễ gặp chuyện là luôn muốn trốn đi.”
Khóe môi Tạ Nghiễn khẽ run, vừa định mở miệng giải thích, nhưng Cố Niệm không cho hắn cơ hội.
“Liên Nhi là kỹ nữ trong lầu xanh không sai, nhưng nàng ấy không mưu tài hại mạng, càng không đến trước mặt ta khoe khoang khiêu khích, nàng ấy tìm đến Thôi gia chỉ là muốn hỏi thăm tình hình của người trong lòng. Lẽ nào một người xuất thân thấp hèn, thì đáng bị người khác mang thành kiến mà soi mói hay sao?”
Tạ Nghiễn bị nàng nói cho đến mức có chút không còn mặt mũi nào.
Nàng lúc này bảo vệ Liên Nhi, có phải cũng là đang cảm thương cho chính mình của những năm tháng đó không? Chỉ vì xuất thân của nàng không bằng những vị thế gia quý nữ kia, lại dường như đã “trèo cao” vị Tiểu hầu gia nổi danh khắp Kinh thành này, cho nên luôn phải chịu đựng sự nghi kỵ vô căn cứ.
Nhưng đây là những điều nàng đáng phải chịu đựng sao? Người ta không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng có thể lựa chọn trở thành một người như thế nào.
Cố Niệm nhẹ giọng nói ra lời từ đáy lòng: “Ta chỉ cảm thấy, bất luận một người có xuất thân thế nào, nàng ấy đều có quyền dùng tấm chân tình để yêu một người, hơn nữa tấm chân tình này cũng không hề rẻ mạt. Nếu chỉ vì nàng ấy là kỹ nữ xuất thân từ vũng bùn, liền nói nàng ấy không xứng bàn luận về chân tình, đây há chẳng phải là một sự kiêu ngạo đáng sợ hay sao?”
Hàng mi dài của Tạ Nghiễn khẽ rũ xuống, trong căn nhà nhỏ vô cùng yên tĩnh này, hắn lại một lần nữa có ảo giác như đang bị lăng trì.
Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến, rốt cuộc mình muốn tìm một người bạn đời như thế nào để trải qua cuộc đời này?
Hắn thấy phu mẫu ân ái hòa thuận, cầm sắt hòa minh, phụ thân thậm chí có chút sợ thê tử, không tránh khỏi bị đồng liêu trêu chọc, nhưng ông vẫn cam tâm tình nguyện.
Hắn thấy Yến vương, một đôi oan gia vui vẻ, thanh mai trúc mã, thấu hiểu nhau sâu sắc, càng có sự ăn ý không cần nói thành lời qua bao nhiêu năm tháng.
Sau khi thành hôn, ban đầu hắn cảm thấy Cố Niệm chỉ là có một dung mạo xinh đẹp, sau này lại không ngừng tò mò vì đủ mọi chuyện nhỏ nhặt của nàng, hắn cứng miệng không chịu thừa nhận mình sớm đã động lòng, mãi cho đến sau này biết tin nàng qua đời thì cảm thấy mất mát vô cùng.
Ở Tầm Khê, hắn gặp lại nàng, ý nghĩ lóe lên trong khoảnh khắc đầu tiên không phải là sự ngạc nhiên khi nàng đã gả cho người khác, mà ngược lại chính là niềm vui sướng vì tìm lại được thứ đã mất.
Giống như khi hắn đang chiến đấu ác liệt ở Mạc Bắc, bị cát vàng vùi lấp, trời đất đều biến thành một màu xám xịt, tựa như cái xác không hồn. Mà rất lâu rất lâu sau đó, hắn đột nhiên bước đến một ốc đảo, thế là màu xanh lục này lại một lần nữa thắp sáng lên khao khát mà hắn đã khổ sở kiếm tìm trong lòng.
Hắn cuối cùng cũng biết, hắn muốn cầu xin tấm chân tình của nàng trở về, bằng cách thức mà nàng vui vẻ chấp nhận nhất.
Cố Niệm thấy hắn cứ im lặng mãi, cũng không biết có phải câu nói nào đó lại khiến hắn suy nghĩ nhiều không, bèn nhỏ giọng gọi hắn: “Tiểu hầu gia?”
Tạ Nghiễn sững sờ hoàn hồn, nhìn sâu vào mắt nàng nói: “Thôi Vân Trì bị thương rất nặng, sau khi hắn ta nhận tội có nói muốn gặp nàng, chỉ là, ta cảm thấy nàng vẫn không nên gặp hắn ta thì tốt hơn.”
Cố Niệm sững sờ, ngơ ngác nhìn Tạ Nghiễn.
Hắn hỏi ngược lại: “Hay là, nàng muốn gặp hắn ta?”
Nàng theo phản xạ lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Không cần thiết nữa. Không biết nên nói gì, cũng không biết phải đối mặt thế nào.”
Nàng không khỏi nhớ lại sự ngu xuẩn của mình lần trước, nàng mang tấm chân tình đến nhà lao thăm hắn ta, sợ hắn ta có mệnh hệ gì, càng vì nhất thời hồ đồ mà phạm phải sai lầm lớn, nhưng lần đó… hẳn chính là khởi đầu cho việc hắn ta quyết định quy thuận Tạ Nghiễn.
Mà sự quy thuận của hắn ta, cũng đồng nghĩa với việc trong kế hoạch của hắn ta, nàng bắt buộc phải hy sinh vì cái ân cứu mạng này.
Cố Niệm không muốn ôn lại đoạn hồi ức tồi tệ này nữa.
Tạ Nghiễn vậy mà lại khẽ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu đi không ít, lại thấp giọng hỏi: “Nàng định hôm nay dọn đến hẻm Ngân Nhi à?”
Cố Niệm suy nghĩ một lát, vẫn gật gật đầu.
Tạ Nghiễn vừa định chung tay giúp đỡ, nhưng Cố Niệm lại hạ lệnh đuổi khách: “Đại nhân, chúng ta cô nam quả nữ cũng nên tránh hiềm nghi, nếu ngài không còn chuyện gì khác, vậy xin thứ cho ta thất lễ, không tiếp đãi ngài nữa.”
Nàng đã đứng dậy, ngay cả chén trà trước mặt Tạ Nghiễn cũng thuận tay dọn đi luôn.
Lời đã nói đến mức này, Tạ Nghiễn không có lý do gì để ở lại.
Hắn biết Cố Niệm để tâm đến sự l* m*ng lần trước của hắn ở núi Tiểu Tương, e là bây giờ miệng thì nói vẫn là bằng hữu, thực chất là hận không thể vạch rõ ranh giới sớm hơn.
Tạ Nghiễn thậm chí còn vô cùng tò mò, rốt cuộc nàng không muốn ở chung với hắn đến mức nào? Hay là, nàng có phải không bao giờ muốn cho một kẻ phụ bạc có cơ hội sửa đổi nữa hay không?
Hiện giờ hắn đã xong đại sự, sắp phải về triều, lần ly biệt này e là sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Ít nhất thì, nàng phải biết được những chuyện hắn đã làm vì nàng, bất kể nàng cho rằng hắn đang lấy lòng hay là bù đắp, bất kể nàng có chấp nhận hay không, nhưng hắn thật lòng thật dạ muốn hàn gắn lại với nàng.
Trời đất bao la, mất đi mà tìm lại được có thể nói là một niềm hạnh phúc lớn lao trong đời, hắn không muốn bỏ lỡ nàng thêm một lần nào nữa.
