Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 56: Về kinh



sau hòn non bộ. Cố Niệm rụt rè nhìn hắn, khóe môi nhoè ra một vệt son, hắn mới biết thế nào là d*c v*ng che mờ tâm trí.  

Cố Niệm từ biệt Tạ Nghiễn, nói không rõ nỗi cảm khái trong đáy lòng, bèn mặc cho suy nghĩ vẩn vơ phiêu dạt, như vậy cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Đêm đến, nàng thắp ngọn đèn bạc dưới sảnh đường, lẳng lặng ngồi ngẩn người trước bàn.
Kể từ khi Tạ Nghiễn đến Tầm Khê, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi đã xảy ra biến đổi long trời lở đất, nàng nhất thời vô cùng trống rỗng, càng không biết sau này phải đi đâu về đâu.
Mấy ngày nay nàng không có tâm trí lo đến chuyện lặt vặt ở thư viện, may mà Trình phu tử không hề so đo, còn bảo nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe một thời gian, không vội quay lại giúp đỡ.
Tin tức Thôi Vân Trì vào ngục hẳn là sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Tầm Khê, đến lúc đó, bọn họ sẽ lại bàn tán như thế nào đây? Cố Niệm tuy nói không mấy để tâm, nhưng nàng không phải thánh nhân, rốt cuộc… không có cách nào làm được hoàn toàn coi như không nghe không thấy.
Ngay lúc tâm trí nàng vừa quay về, chợt cảm giác có bóng người đi qua đi lại ngoài cửa.
Nàng sững sờ, thầm nghĩ thật kỳ lạ, bèn rón rén đi qua sân, bất thình lình kéo mở cửa chính.
Người ngoài cửa cũng bị dọa giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Cố Niệm đang đứng ngược sáng, rồi rụt rè sợ sệt mà gọi một câu: “Cố nương tử, là, là ta…”
Liên Nhi do dự vặn vẹo chiếc khăn tay, dường như sợ Cố Niệm lại muốn đuổi người đi.
Cố Niệm sững sờ rồi chuyển sang thở dài, thầm nghĩ Liên Nhi đối với Thôi Vân Trì quả thật là tình thâm, chỉ là yêu sai người cũng sẽ phải chịu đựng nỗi đau khổ vô cùng to lớn.
Nàng không nỡ đẩy nàng ta ra ngoài cửa nữa, bèn mời nàng ta vào nhà.
Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn, Liên Nhi cẩn thận từng li từng tí ngước mắt đánh giá gian sảnh, tất cả đều xa lạ mà mới mẻ, mà nơi đây là nhà của vị lang quân trong lòng nàng ta.
Bất luận thế nào, nàng ta nhìn khung cảnh xung quanh mà trong lòng vui vẻ, cũng cảm kích sự giữ lại của Cố Niệm.
Trong lúc mải suy nghĩ, ánh mắt nàng ta chạm phải Cố Niệm, vội vàng ngượng ngùng quay mặt đi.
Cố Niệm đưa cho nàng ta một ly nước, nhàn nhạt nói: “Đó là bài vị của Thôi bá và Thôi đại nương.”
Liên Nhi nhìn theo tiếng nói, thân mình chợt cứng đờ, nặng nề thở dài.
Cố Niệm cũng ngẩng đầu nhìn linh bài dưới ánh đèn “Ta không biết ngươi và Thôi Vân Trì đã giao ước những gì, có điều, ngươi đã đi theo hắn ta, lại si tâm với hắn ta như vậy, nếu đã đến nhà rồi, chi bằng cũng thắp cho hai vị trưởng bối một nén hương đi.”
Nàng đứng dậy, thắp một nén hương đưa vào tay Liên Nhi.
Liên Nhi hoảng sợ luống cuống, bất ngờ vì Cố Niệm không chỉ chấp nhận cho nàng ta vào nhà, mà thậm chí… còn dùng một thân phận kỳ diệu để cho nàng ta một chốn về không rõ tên.
Chiếc lá trôi nổi, cánh bèo lênh đênh dường như cuối cùng đã dừng lại ở một bến tàu nào đó, không còn là người không có gốc rễ.
Nàng ta vừa mừng vừa lo nhận lấy nén hương kia, thành kính mà nghiêm trang lạy ba lạy, lại cẩn thận từng li từng tí dâng hương lên, sau đó thì thầm với linh bài: “Cầu xin tiên linh phù hộ, gia lần này nhất định phải vượt qua được kiếp nạn.”
Đáy lòng Cố Niệm trĩu xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn Liên Nhi.
Nàng không nỡ hủy hoại tâm nguyện tốt đẹp của nàng ta, dẫu cho càng biết được những chuyện của Thôi Vân Trì từ miệng Tạ Nghiễn, nàng càng biết rõ hắn khó thoát khỏi kiếp nạn, nhưng nàng vẫn còn một tia trắc ẩn, chỉ sợ Liên Nhi nhất thời kích động.
Nàng đưa cho Liên Nhi một chiếc khăn tay sạch sẽ để lau tay, sau đó mím mím môi, thấp giọng nói: “Hắn… ở trong ngục vẫn ổn, ngươi không cần phải lo lắng.”
Liên Nhi sững sờ, vội mừng rỡ khôn xiết mà nắm lấy tay Cố Niệm “Cố nương tử, gia bây giờ không sao rồi sao?”
Cố Niệm thực sự không quen lừa gạt người khác, cho dù lời nói dối này xuất phát từ ý tốt, nàng vẫn chột dạ cúi đầu, đi đến trước bàn rót ly nước, lúc này mới gật gật đầu.
Liên Nhi vui mừng, lại đuổi theo, với hy vọng có thể hỏi được nhiều chi tiết hơn “Cố nương tử đã đi tìm Phủ đài đại nhân rồi sao? Vậy… đại nhân đã nói gì? Chúng ta, chúng ta có thể giúp được gì không?”
Cố Niệm né tránh sự truy hỏi của nàng ta, chỉ nói: “Ta không có gặp đại nhân, chỉ nhờ vị bổ đầu quen biết đi dò la tin tức. Hỏi được cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, vừa hay tối nay ngươi đến nhà, nên thuận miệng nói cho ngươi nghe.”
Liên Nhi có chút thất vọng, nàng ta cúi đầu xuống, thầm nghĩ ngợi một lát, lại cẩn thận liếc trộm Cố Niệm, thấp giọng nói: “Cố nương tử đừng trách, ta chỉ là rất lo lắng cho sự an nguy của gia.”
Cố Niệm không nói thêm gì nữa, gật gật đầu, vừa định hỏi nàng ta có dự định gì.
Ai ngờ Liên Nhi đột nhiên khe khẽ nói: “Gia là nam nhân đầu tiên của ta, chàng… chàng đối với ta rất tốt. Phụ mẫu ta đã mất nhiều năm rồi, lần đó ta quyết tâm xuống phía nam tìm người thân, chẳng may trên đường gặp phải cướp trên sông, ta trốn trong kho hàng nhặt về được một mạng, nhưng vừa lên bờ đã bị bọn buôn người ở bến đò lừa bán vào trong hương viện.”
“Ta miệng lưỡi vụng về không biết ăn nói, cũng không biết tài nghệ gì để lấy lòng khách nhân, Hỗ ma ma tính tình không tốt, vốn dĩ định đem ta bán sang câu lan*, chính là ngày hôm đó, ta đã gặp được gia, cuối cùng chàng đã giữ ta lại.”
Câu lan*: Nơi vui chơi giải trí cấp thấp, thường chỉ kỹ viện hạng ba
Lồng ngực Cố Niệm như thể bị một tảng đá đè nặng.
Nàng mím mím môi, nhìn Liên Nhi nói: “Ngươi không cần phải nói với ta những điều này, nếu hắn đối tốt với ngươi, ngươi càng phải sống cho thật tốt. Chuyện của hắn… e là rất khó có đường xoay xở, ngươi cũng đừng nghĩ thêm cách thức oái oăm nào để thay hắn cầu xin tha thứ nữa, huống hồ, phép tắc không nể nang tình riêng, ngươi mà cứ dây dưa tiếp nữa có khi cũng sẽ bị hỏi tội.”
Liên Nhi mở to mắt nhìn nàng, kiên định lắc đầu: “Cái mạng hèn mọn này của ta, không dám mong cầu xa xỉ có thể lay động Khâm sai đại nhân rộng lượng từ bi. Cố nương tử, ta chỉ là muốn tìm cơ hội gặp gia, cho dù chỉ nói với chàng mấy câu cũng được.”
Cố Niệm đôi môi đỏ khẽ mở, rốt cuộc vẫn là không trả lời.
Nàng không muốn khuyên can tấm lòng tràn đầy nhiệt thành của Liên Nhi, càng có thể thấu hiểu được một người khi đã sa vào lưới tình sẽ trở nên mù quáng đến nhường nào. Không ngừng đả kích, khuyên giải, thực ra cũng là một loại tàn nhẫn.
Có lẽ, nàng ta bằng lòng thì sao? Có lẽ nàng ta cảm thấy mình đang làm một việc có ý nghĩa, ở lập trường của người ngoài cuộc, thì có tư cách gì mà hết lần này đến lần khác chỉ trích?
Liên Nhi cảm ơn thiện ý của Cố Niệm, lại nhìn thêm một cái bài vị của Thôi bá và Thôi đại nương, bèn nhấc bước ra khỏi sân.
Nàng ta dừng bước trước sào phơi đồ trơ trọi, do dự một lát, rồi quay người hỏi: “Cố nương tử, có thể cho ta mang quần áo của gia đi được không? Biết đâu, ta có cách có thể gửi cho chàng chút đồ.”
Cố Niệm im lặng gật đầu, cũng không muốn ngăn cản nàng ta.
Nàng tiễn Liên Nhi đi, tìm một chiếc xe lừa để chở một phần hành lý đến hẻm Ngân Nhi.
Vì tối nay trời đã quá muộn, tuy Thôi Vân Trì đã không còn là mối uy h**p, Cố Niệm vẫn giữ Từ Ngôn Tân ở lại tạm trong sảnh.
Từ Ngôn Tân vốn dĩ là người có tính tình ít nói, thấy Cố Niệm ủ rũ không vui, thầm nghĩ nàng dù sao cũng có duyên nợ quá sâu với Thôi gia, khó tránh khỏi đau buồn, bèn biết ý mà không gặng hỏi.
Hắn ta an phận ngủ lại, không muốn gây thêm phiền phức cho Cố Niệm, sáng sớm hôm sau, chưa đợi nàng tỉnh giấc đã một mình đáp thuyền trở về Nam Thủy.
Lại qua mấy ngày, tin tức Thôi Vân Trì xảy ra chuyện không cánh mà bay, Cố Niệm lại không cảm thấy trong thành có ác ý gì rõ rệt.
Hàng xóm láng giềng vốn ở hẻm Ngân Nhi dần dần phát giác ra Cố nương tử của thư viện Liễu Trương mới dọn đến ở, bọn họ lén lút bàn tán, đại khái cũng biết được hai người đã đường ai nấy đi.
Tuy không tiện phỏng đoán là đại nạn đến nơi thì mỗi người tự bay đi, hay là… nhưng nói chung hàng xóm láng giềng cũng còn khách sáo, lúc chạm mặt vẫn tươi cười chào đón, còn ở sau lưng, Cố Niệm không quản được nhiều đến thế.
Trái lại Quách Tú Hoàn sau khi biết được chỗ ở mới của nàng, đã vội vàng hấp tấp chạy đến thăm hỏi, cứ như sợ nàng nghĩ quẩn, nắm lấy tay nàng không ngừng mắng nhiếc Thôi Vân Trì không phải thứ tốt lành gì, chẳng hề đổ chút tai vạ nào lên người nàng, vô cùng tin tưởng Cố Niệm.
Trong lòng nàng thấy được an ủi, chỉ nói mọi chuyện đều đã qua rồi, mọi người mọi việc rồi sẽ có một sự công bằng.
Quách Tú Hoàn hỏi nàng dự định, Cố Niệm thành thật trả lời: “Nơi này gần thư viện, cũng tiện cho muội đi đi về về, tạm thời cứ ở đây đã. Nếu huynh đệ của Lâm chưởng quầy vinh quang trở về, đến lúc đó muội lại gom tiền mua một căn nhà nhỏ hơn là được.”
Đối phương thở dài một hơi: “Ai da! Ai hỏi muội mấy cái này——” Quách Tú Hoàn hạ thấp giọng “Lần này không nơi nương tựa, khổ cho muội rồi. Sau này e là không dễ nói chuyện mối mai, chậc…”
Cố Niệm sững sờ, vội cười nói: “Tú tỷ tỷ nói đi đâu vậy, muội đâu có nghĩ đến chuyện tái giá.” Nàng dừng lại một chút “Vốn dĩ ban đầu cũng là do duyên phận run rủi mà có một đoạn nghiệt duyên với hắn, trong lòng muội cảm kích Thôi bá, nếu mọi chuyện đã an bài rồi, vậy thì cứ nghe theo ông trời sắp đặt thôi.”
Quách Tú Hoàn “ai ui” một tiếng, vô cùng khó hiểu: “Muội cứ lủi thủi một mình thế này, lẽ nào nửa đời sau định sống cô đơn vậy sao?”
Cố Niệm nghiêm túc gật gật đầu, lập tức bị Quách Tú Hoàn cưng chiều mà chọc chọc vào trán “Muội đọc sách đến ngốc luôn rồi!”
Cố Niệm biết Quách Tú Hoàn không có bụng dạ xấu, cũng một lòng muốn nàng sống thoải mái hơn một chút, do đó không hề tức giận.
Ngược lại còn cười nói: “A tỷ, ta đây không phải là trước đó đã gả đi một lần, sống mệt mỏi lắm rồi sao. Bây giờ gặp phải người không tốt, đương nhiên không muốn nhảy vào hố lửa nữa. Nhân duyên của tỷ tốt gặp được Trịnh bổ đầu, ta không có phúc khí như tỷ, tỷ còn nói ta!”
Âm lượng nàng nói chuyện không lớn không nhỏ, hai người trò chuyện chuyện nhà cũng không tránh né ai, cửa chính vẫn luôn mở toang.
Quách Tú Hoàn cười giận dỗi đưa tay muốn đánh nàng, Cố Niệm cười né đi, vừa mới quay mắt, lại thấy Tạ Nghiễn không biết đã đứng bên ngoài nhà từ lúc nào, những lời nàng vừa nói ban nãy không sót một chữ đều bị hắn nghe thấy hết.
Hai người lập tức sững sờ, đều đứng bật dậy.
Quách Tú Hoàn mở miệng trước: “Phủ đài đại nhân? Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy! Mau mau mời vào.”
Bà ấy trước nay nhiệt tình hiếu khách, lại không coi mình là người ngoài, đã thay Cố Niệm làm chủ mà mở lời mời.
Tạ Nghiễn thuận theo tự nhiên, bước vào sảnh trước sáng sủa.
Hắn lần đầu tiên đánh giá chỗ ở mới của Cố Niệm, đây là một căn lầu nhỏ hai tầng, tầng một ngăn ra một gian nhà phụ để làm bếp nhỏ, tầng hai để ở, so với căn nhà có một lớp sân trong của Thôi gia thì dĩ nhiên không thể bì được, nhưng bố cục lấy ánh sáng cũng không tệ, lại xây gần sông, ở cũng không hề tù túng.
Cố Niệm cũng không cố tình né tránh, vội mời Tạ Nghiễn ngồi xuống, lại lật ly lên rót trà cho hắn.
Quách Tú Hoàn thầm nghĩ Tạ Nghiễn có lẽ là vì vụ án của Thôi Vân Trì mà đến, dù sao thì với bên ngoài, Cố Niệm đúng là người thân cuối cùng của hắn ta.
Bà ấy không tiện ở lại hiện trường khiến người ta khó xử, bèn tìm một cái cớ rời đi trước, lúc cuối còn nháy mắt ra hiệu với Cố Niệm, ám chỉ nàng đừng quá lo lắng.
Quách Tú Hoàn vừa đi, trong phòng nhất thời trở nên vắng lặng.
Cố Niệm đại khái đoán được mục đích Tạ Nghiễn đến đây, im lặng uống nước chờ hắn mở miệng.
Tạ Nghiễn nhìn nàng mấy cái, thấp giọng nói: “Ta thấy sắc mặt nàng không có gì đáng ngại, mấy ngày nay nghỉ ngơi vẫn tốt chứ?”
Cố Niệm gật đầu, “Có lúc ban đêm sẽ tỉnh giấc, không tính là tốt nhưng cũng không quá tệ.”
Tạ Nghiễn an ủi nàng: “Từ từ rồi sẽ ổn thôi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều.”
Hắn đặt ly xuống, đột nhiên nói: “Thôi Vân Trì chết rồi.”
Cố Niệm sững sờ, khó mà tin nổi mà hít sâu một hơi, hàng mi dài luống cuống run rẩy, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Nàng từng nghĩ hắn ta có lẽ sẽ bị lưu đày, bị áp giải vào thiên lao, nhưng chưa từng ngờ tới hắn ta lại có thể chết ở trong lao ngục, thậm chí còn chưa nhận phán quyết cuối cùng.
Nàng ổn định lại tâm trí, do dự nhìn về phía Tạ Nghiễn: “Đại nhân, ta có thể hỏi nguyên nhân không?”
Tạ Nghiễn hơi cụp mắt: “Hắn bị nội thương quá nặng, cộng thêm một lòng cầu chết, pháp y cuối cùng phán là do tim suy sức kiệt mà đột tử.”
Cố Niệm nặng nề thở dài một hơi, lập tức khẽ hỏi: “Vậy đại nhân có cần ta đi nhận thi thể không?”
Tạ Nghiễn quay mắt nhìn nàng, trong ánh mắt xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp “Không cần phiền đến nàng đâu.”
Cố Niệm không hiểu ý hắn, thầm nghĩ lẽ nào trọng phạm thì không cần người thân nhận thi thể, toàn quyền giao cho nha môn xử lý sao?
Vậy Tạ Nghiễn đến hẻm Ngân Nhi, chỉ đơn thuần là để báo cho nàng tin tức Thôi Vân Trì đã chết thôi sao?
Nàng nghĩ mãi không ra, lại theo phản xạ rót trà cho Tạ Nghiễn, ai ngờ hắn đột nhiên lại nói: “Ta chuẩn bị phải về Kinh thành rồi.”
Năm ngón tay Cố Niệm khựng lại, nước trà suýt chút nữa thì đổ ra một ít.
Nàng chớp chớp mắt, ngước mắt lên nở nụ cười khách sáo với hắn: “Vậy ta chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió.”
Mãi cho đến lúc này, Cố Niệm mới phát giác ra phong thái của hắn hôm nay sáng sủa phóng khoáng, không còn vẻ thất vọng vì liên tục gặp trắc trở ở chỗ nàng trong thời gian gần đây nữa.
Tạ Nghiễn vậy mà lại nhếch mép, cười nhạt với nàng: “Không vội, nàng cũng phải chúc chính mình thuận buồm xuôi gió đi.”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn hắn, lập tức nghĩ lệch đi mấy phần, vội nói: “Đại nhân đây là có ý gì? Ta, ta sẽ không đi cùng ngài đâu, ngài ép ta cũng vô dụng.”
Ý cười bên môi Tạ Nghiễn không giảm: “Ta ép nàng làm gì? Đây là ý của triều đình.”
Hắn thong thả ung dung mà từ trong vạt áo bên hông lấy ra một phong thư được niêm phong mạ vàng, nhẹ nhàng đặt lên bàn đẩy cho Cố Niệm.
Nàng đầu tiên là cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Nghiễn một lúc, lúc này mới miễn cưỡng lật mở trang giấy vô cùng quý giá kia, từ từ mở ra, đập vào mắt chính là ấn triện con dấu vàng, bên trên khắc rõ ràng một chữ “Yến”.
Cố Niệm giật mình, đây vậy mà lại là thư viết tay của Lý Hoài.
Nàng đọc lướt qua loa một chút, đại khái hiểu được nội dung thư viết, chỉ vì Thôi Vân Trì đã bí mật cất giấu một phần vật chứng, mà nàng lại là người thân cận nhất bên cạnh hắn ta, bất luận là vì việc công hay việc tư, nàng đều hợp lý nên cùng đến Kinh thành để hỗ trợ điều tra, cũng để sớm ngày định tội kết án.
Nhưng nàng rất khó mà không phỏng đoán đây là Tạ Nghiễn đang giở trò.
Nhất là, hắn hôm nay mặt mày hớn hở như gió xuân, tự mình mang thư đến, chỉ e là muốn tận mắt chứng kiến bộ dạng hoảng hốt luống cuống, nhưng lại không thể không đồng ý của nàng.
Cố Niệm nhất thời tức giận, trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn, lại mất đi vẻ bình tĩnh mà nói: “Tiểu hầu gia, có phải là ngài bảo Yến vương điện hạ viết thư tay không?”
Nàng biết rõ quan hệ hai người thân thiết, càng từng chứng kiến Tạ Nghiễn không hề khách khí mà đấu võ mồm qua lại với Lý Hoài, bọn họ cùng chung một giuộc, chẳng khác nào huynh đệ ruột thịt, nếu Tạ Nghiễn chủ động mở miệng tìm đến Lý Hoài, hắn ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ.
Huống hồ chỉ là chuyện nhỏ như viết một phong thư, đóng một cái ấn triện của thân vương?
Tạ Nghiễn xòe bàn tay lớn, tỏ vẻ vô cùng vô tội mà nhún vai, nhếch miệng cười nói: “Niệm Niệm, sao trước đây ta không phát hiện ra nàng lại nghĩ nhiều như vậy nhỉ?”
Cố Niệm bị hắn làm cho nghẹn họng một cái, vừa giận vừa vội nói: “Xin Tiểu hầu gia đừng xưng hô với ta như vậy——”
Nàng dừng lại một chút, lại không tiện truy vấn hắn quá nhiều, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vậy, vậy tại sao lại là Yến vương điện hạ triệu ta về kinh?”
Tạ Nghiễn biết rõ Cố Niệm đôi lúc vô cùng lanh lợi, đã sớm nghĩ ra lời giải thích vẹn toàn.
Huống hồ, việc này của hắn cũng không phải là hành vi ép buộc, vụ án này liên lụy rất rộng, không phải một sớm một chiều là có thể xử lý xong, Hoàng đế đã sớm hạ chỉ điều tra triệt để, và ra lệnh cho những người có liên quan đến vụ án này cùng nhau đi theo về kinh.
Sự thật là như vậy, hắn chẳng qua chỉ là viết tên Cố Niệm vào trong danh sách nhân chứng trình lên, mà người ở Kinh thành hỗ trợ xử lý vụ án này vừa hay chính là vị biểu huynh Vương gia kia của hắn mà thôi.
Tạ Nghiễn giải thích ngọn ngành cho nàng, vẻ nghi ngờ trên mặt Cố Niệm phai đi mấy phần, nhưng vẫn không yên tâm.
Nàng do dự một lát, cuối cùng cũng nói: “Tiểu hầu gia, ta vốn dĩ là người đã chết, nay đột ngột về kinh, e là sẽ gặp phải một vài gương mặt quen thuộc, đến lúc đó thì phải giải thích thế nào?”
Tạ Nghiễn đã sớm liệu được vô số điều lo lắng của nàng, nhưng chỉ cười khẽ nói: “Không cần lo lắng, chuyến về kinh này chỉ vì việc công. Vụ án này khác với những vụ gây rối tranh chấp mà nàng thường thấy, đại án đều do Tam Ty cùng nhau hiệp đồng thẩm tra xử lý, cũng không thể nào giống như ở huyện nha mà công khai xử án, vả lại nhân chứng nếu không cần thiết thì không cần phải ra trước công đường để đối chất.”
Cố Niệm yên tâm hơn một chút, không biết tại sao vẫn có chút kháng cự.
Nếu để Cố Minh Chương biết được nàng còn sống trên đời… cho dù hắn ta đối với nàng đã không còn tâm tư khinh bạc, nhưng âm mưu trong buổi săn bắn mùa thu, âm mưu trên thuyền khách, bao gồm cả tai nạn ở Vạn Hoa yến kia, nàng đã biết rõ ràng từng sự từng việc một, Cố Minh Chương sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Cho dù là để giữ lấy vinh hoa phú quý có được nhờ bám víu vào Sở vương, hắn ta cũng sẽ không từ mọi thủ đoạn mà khiến Cố Niệm phải câm miệng.
Nàng do dự rất lâu, vẫn là muốn tranh thủ một phen: “Tiểu hầu gia, ta có thể… không đi được không? Ngài có thể nào ngay tại Tầm Khê hỏi hết những gì cần hỏi…”
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái, ngắt lời: “Ta nào dám làm trái mệnh lệnh của Yến vương điện hạ.”
Nửa câu sau của Cố Niệm bị hắn chặn đứng, không thể nào nói ra được nữa.
Nàng thầm oán trong lòng: Nhìn cái bộ dạng hai người các người ở chung với nhau trước đó, phải là hắn ta không dám làm trái ý ngài mới đúng… Nhưng rốt cuộc không dám nói ra một cách trắng trợn.
Nàng thở dài một hơi, mày nhíu chặt.
Tạ Nghiễn lại khẽ nói: “Nàng yên tâm, chỉ có Lý Hoài biết rõ thân phận của nàng, hắn ta kín miệng lắm, sẽ không tùy tiện truyền bá chuyện này ra ngoài đâu.”
Cố Niệm trong lòng vô cùng hoài nghi, theo phản xạ lẩm bẩm: “Yến vương điện hạ kín miệng… lắm sao?”
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái, không đáp.
Chuyển sang giọng điệu hơi lạnh lùng: “Với lại, không phải còn có vị Từ tiên sinh kia cùng nàng trở về Kinh thành sao? Hắn ta có thể bảo vệ nàng chu toàn, nàng còn sợ cái gì?”
Cố Niệm quay mắt lại trừng hắn, lại thấy hắn đang nhìn sang với vẻ cười như không cười, liền biết Tạ Nghiễn lại đang mỉa mai.
Hắn dĩ nhiên không nhịn được, trong lòng trước sau vẫn rất để ý mấy ngày nay Từ Ngôn Tân ở Tầm Khê chăm sóc Cố Niệm, rõ ràng thân thể có tật, vai không thể gánh tay không thể xách, vậy mà còn ôm đồm mọi việc ra mặt vì Cố Niệm.
Nàng đã đứng dậy: “Tiểu hầu gia, đa tạ ngài đã đặc biệt mang thư đến, xin thứ lỗi không thể tiễn xa.”
Tạ Nghiễn hừ khẽ, cũng không dây dưa nhiều.
Cố Niệm đối với hắn càng không có quy củ, hắn ngược lại trong lòng còn vui hơn một chút. Ít nhất nàng không còn bày ra bộ dạng khách sáo giả tạo, dường như chỉ có mong muốn duy nhất là muốn đẩy hắn ra xa nghìn dặm, không còn vương vấn chút tình cảm nào.
Sự khác biệt rõ ràng như vậy khiến hắn không biết phải ứng phó ra sao, càng uất ức đến hoảng hốt từ tận đáy lòng.
Hắn thà nghe nàng bực bội đấu võ mồm với hắn, cũng không muốn làm cái gọi là bằng hữu bình thường trong miệng nàng.
Tạ Nghiễn nói cho nàng biết ngày xuất phát, lại dặn dò vài câu, bèn khoan khoái tinh thần mà bước ra khỏi cửa.
Cố Niệm nhìn bóng lưng hắn đi xa, chân mày dần dần giãn ra, cuối cùng ánh mắt rơi trên phong thư, ngay lập tức lại nghĩ đến tin tức không mấy đáng để chúc mừng kia.
Nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi, cầm lấy túi tiền xoay người ra khỏi cửa.
Gần tối, Cố Niệm một lần nữa quay trở lại tiểu viện Thôi gia lạnh lẽo.
Đã nhiều ngày liên tiếp không có ai bước vào nơi này, trong sân trở nên càng thêm tiêu điều xơ xác, lá rụng đầy đất, bụi bặm giăng đầy, Cố Niệm lẳng lặng cầm chổi lên quét dọn.
Buổi chiều nàng đã đi đặt linh bài cho Thôi Vân Trì, vị chưởng quầy kia vốn cũng là người quen, vừa thấy Cố Niệm liền biết nàng đến vì chuyện gì, không dám hỏi nhiều, khách sáo nói vài câu nén bi thương, rồi lại cảm thấy kỳ quặc, do đó hai người im lặng đến lạ thường.
Mọi việc đã lo liệu xong xuôi, nàng muốn thắp cho phu thê Thôi bá một nén hương nữa, bèn quay về Thôi gia.
Nàng vừa mới quét dọn xong xuôi, nghe thấy động tĩnh vừa mới quay người lại, lại thấy Liên Nhi đang cúi gằm đầu đứng bên mép cửa, khẽ gõ lên vòng cửa.
Cố Niệm sững sờ, bất ngờ vì nàng ta lại nghĩ đến việc tới Thôi gia tìm người, thoáng chốc lại có chút giằng xé, không biết có nên nói cho nàng ta biết chuyện của Thôi Vân Trì hay không.
Nàng vội mời Liên Nhi vào nhà, hai người lại im lặng ngồi trước bàn, Cố Niệm hơi đánh giá mấy cái, chỉ cảm thấy mấy ngày nay nàng ta tiều tụy đi rất nhiều.
Nhìn kỹ lại, lại càng kinh ngạc hơn, hôm nay nàng ta không hề tô son điểm phấn, mặc một bộ xiêm y bằng lụa màu trắng vô cùng giản dị, khắp người không đeo trang sức.
Cố Niệm ngẩn người, ngay lập tức ý thức được điều gì đó.
Ngón tay Liên Nhi khẽ cào lên mặt bàn, cuối cùng cũng mở miệng: “Cố nương tử, gia… đi rồi…”
Cố Niệm cúi gằm cằm, khẽ ừ một tiếng, cũng không hỏi nàng ta biết được từ đâu.
Liên Nhi sụt sịt mũi, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta đều đợi ở bên ngoài Hành phủ, đã bán hết trang sức mà gia tặng cho ta, muốn xem xem có ai có thể châm chước một lần cho ta vào gặp chnagf hay không.”
“Ngày hôm đó, ta đã gặp được Phủ đài đại nhân.” Nàng ta dừng lại một chút, quay mắt nhìn Cố Niệm “Hóa ra vị công tử gia đến nhà hôm đó chính là Tạ đại nhân, là ta có mắt không tròng không nhận ra.”
Cố Niệm mím mím môi, chỉ nói: “Tạ đại nhân không muốn thấy những chuyện này, ta sợ ngài ấy làm khó ngươi, cho nên mới không nói rõ với ngươi.”
Liên Nhi lắc đầu, “Cố nương tử hiểu lầm rồi, ta không phải đang trách ngươi. Hơn nữa, Cố nương tử hình như cũng có chút hiểu lầm với Phủ đài đại nhân thì phải?”
Nàng ta dừng lại một chút, thấy Cố Niệm không hề đáp lời, bèn tiếp tục nói: “Thực ra, ta cảm thấy ngài ấy chỉ là ngoài lạnh trong nóng… Ta gặp được ngài ấy ở bên ngoài Hành phủ, lúc này mới biết được thân phận của ngài ấy, vốn còn định cầu xin ngài ấy giơ cao đánh khẽ. Nhưng ngài ấy không bắt ta quỳ xuống cầu xin, cũng không cần bạc của ta, chỉ nói có thể đưa ta đi gặp gia một lần, nhưng đừng nghĩ thêm cách thức nào khác để giúp gia thoát tội… Ngài ấy nói, gia phạm chính là trọng tội, phải về Kinh thành nghe phán quyết, ở nơi này không có ai có thể giúp được chàng.”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn nàng ta, rõ ràng không ngờ tới cuối cùng vậy mà lại là Tạ Nghiễn đã nhượng bộ.
Liên Nhi khẽ thở dài: “Thực ra Phủ đài đại nhân không có lòng dạ xấu, ngài ấy nói gia bây giờ tinh thần không ổn định, sợ làm ta bị thương, bảo ta ở bên cạnh nhìn từ xa mấy cái là được rồi, ngài ấy còn gọi thị vệ canh giữ ở một bên. Có điều… lúc ta gặp được gia, chàng đã không còn chút sức lực nào rồi, chỉ là…”
Lời nói của nàng ta ngưng lại, đau lòng nhìn về phía Cố Niệm, do dự hồi lâu mới run giọng nói: “Gia ban đầu nhận nhầm ta thành nương tử, cứ luôn dập đầu nhận sai, lại gọi ta đi đến gần hơn, chàng muốn nhìn kỹ lại một chút… kết quả có thể là đã tỉnh táo lại, lại nổi cơn điên lên kêu ta cút, sau đó, sau đó…”
Nàng ta đã không nhịn được mà bật khóc nức nở: “Sau đó lại cầu ta đưa nương tử đến gặp chàng một lần, cứ luôn níu chặt lấy tay ta không buông, cầu xin một lúc, hình như lại coi ta là nương tử. Thị vệ sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện, bèn dẫn ta ra khỏi Hành phủ.”
Giọng nàng ta càng lúc càng nhỏ: “Cố nương tử, thực ra gia vẫn luôn đặt nương tử ở trong lòng, chàng…”
Cố Niệm cắn răng nói: “Đừng nói nữa!” Giọng nàng chợt yếu đi “Đừng nói nữa…”
Liên Nhi giơ tay lau nước mắt “Ta từ trong ngục đi ra, vốn dĩ đến tiệm thuốc Hồi Xuân Đường mua ít thuốc, muốn cầu xin Phủ đài đại nhân thay ta gửi vào trong. Kết quả, ta vừa quay trở lại Hành phủ, bọn họ liền nói cho ta biết gia đã đi rồi.”
“Ta đã đến nha môn nhận thi thể, giúp gia rửa mặt, lau sạch tay chân. Thực ra chàng… trông rất ưa nhìn, trước đây ta xem trong thoại bản, trên đó nói nam tử trông ưa nhìn gọi là ‘kiếm mi anh mục’ (mày kiếm mắt sáng), ngày đó ta gặp được gia liền biết được ý nghĩa của từ này. Cho nên, chàng cho dù có chết, cũng nên ra đi một cách tươm tất.”
Cố Niệm thở dài một hơi thật sâu.
Nàng im lặng quay mặt đi, nhìn vào bóng tối ở góc cửa.
“Ngươi… ngươi đi thắp cho Thôi bá và Thôi đại nương một nén hương đi.” Nàng nghiêng người, không để Liên Nhi nhìn rõ được vẻ mặt của nàng.
Liên Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là di chuyển bước chân đến trước linh bài.
Cố Niệm ngây người như mất hồn, trong lòng như thể có một cây gai nhọn đâm ngang.
Người yêu mà nàng muốn không phải là như thế này, tại sao hắn ta lại phải nhân danh “vì muốn tốt cho nàng” mà lén lút sau lưng nàng làm bao nhiêu chuyện, chưa bao giờ hỏi qua nàng có vui lòng hay không, có chấp nhận hay không?
Hay là, thực ra hắn ta vốn dĩ chính là mưu cầu lợi ích cho bản thân, lại muốn lấy nàng ra làm vỏ bọc, để cầu được sự yên ổn trong lương tâm?
Giây phút xúc động này là vì mối duyên phận hoang đường này, cũng là thở than cho phu thê Thôi bá.
Nàng ổn định lại tâm trí, quay đầu nhìn Liên Nhi vẫn luôn cúi đầu khóc nức nở, thấp giọng hỏi: “Sau này ngươi định làm thế nào?”
Liên Nhi khóc một hồi lâu, lúc này mới yếu ớt lắc đầu.
Cố Niệm lại nói: “Ta phải rời khỏi Tầm Khê một thời gian, có lẽ không có cách nào lo liệu hậu sự cho Vân Trì kịp thời.”
Liên Nhi vội lau khô nước mắt xoay người lại, vội vàng nói: “Cố nương tử, nếu ngươi không chê, hay là cứ giao cho ta sắp xếp?”
Cố Niệm cười nhạt với nàng ta, gật gật đầu.
Liên Nhi lại nói: “Cố nương tử, vậy ta, tối nay ta có thể ở lại Thôi gia không?”
Nàng sững sờ, yên lặng nhìn sang.
Liên Nhi rũ mắt, ngón tay mân mê chiếc ghế mà Thôi Vân Trì lúc sinh thời thường hay dựa ngồi, thấp giọng nói: “Ta không muốn quay về phố Nghênh Xuân nữa.”
Cố Niệm nói một tiếng được “Ta đã không còn ở đây nữa rồi, các ngươi tuy rằng chưa làm lễ, nhưng nếu đã có giao ước bằng miệng, vậy cũng xem như là người của hắn, ở lại Thôi gia cũng không sao.”
Liên Nhi cảm kích mà cúi rạp người xuống lạy, Cố Niệm vội vàng đỡ nàng ta dậy.
Hai người nhất thời không nói gì, Cố Niệm lại nói cho Liên Nhi biết những vật dụng thường dùng trong nhà đều được đặt ở đâu, lập tức lẳng lặng rời khỏi hẻm Thanh Hà.
Đêm đó nàng mơ một giấc mơ vừa dài vừa kỳ lạ, dường như mơ thấy Thôi bá và Thôi đại nương, cũng dường như thấy được Thôi Vân Trì, nhưng nàng không nhìn rõ được diện mạo của hắn ta.
Chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách, sương trắng mịt mù, hắn ta đứng ở đầu thuyền gọi nàng: “Cố cô nương, được cô nương gọi một tiếng đại ca, sau này ta tự khắc sẽ đối đãi với cô nương như người một nhà.”
Nàng đột ngột bừng tỉnh, nằm trên giường mới phát giác ra mình đã đổ một thân mồ hôi lạnh.
Cố Niệm sững sờ hồi lâu, lúc này mới khoác áo ngồi dậy, quay mắt liếc thấy cửa sổ nhỏ không đóng chặt, giờ phút này, ngoài cửa sổ lọt vào một vệt ánh trăng.
Nàng xỏ giày vào, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, vừa định kéo chặt cửa sổ, vô tình quay mắt nhìn một cái, lại thấy bên bờ đê con sông có một bóng dáng mơ hồ.
Bên chân người đó đặt một chiếc đèn lồng, đứng quay lưng về phía mặt sông, ánh trăng rơi trên vai hắn, càng tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, bộ y phục màu đen huyền vô cùng quen thuộc kia hòa vào màn đêm.
Đáy lòng Cố Niệm dâng lên một tia cảm xúc phức tạp.
Nàng lại không khỏi nhớ tới câu nói mà Nhan Tùng vô tình tiết lộ kia, càng nhớ tới ngày hôm đó ở đình Lãm Nguyệt trên núi Tiểu Tương, hắn đã hỏi nàng có bằng lòng cùng hắn bắt đầu lại hay không…

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...