Ái mộ một người, sẽ luôn muốn để ý đến cảm xúc của người đó, sẽ lo lắng cho sự an nguy của người đó, lo người đó ăn có no mặc có ấm không, niềm vui nỗi buồn, sầu muộn hay mong đợi của người đó đều muốn tham gia vào.
Cố Niệm đã từng trải qua, về chuyện này nàng không hề chậm chạp hơn người khác, đặc biệt là đoạn tình cảm thầm kín kia của nàng lại càng khắc cốt ghi tâm, mà người nọ cao không thể với tới, nàng trước nay chỉ có thể ngước nhìn.
Mà lúc này, nàng nhìn bóng dáng cô đơn của Tạ Nghiễn, trong lòng dâng lên một tư vị không nói nên lời.
Hắn… đang lo lắng cho nàng ư?
Cố Niệm khẽ c*n m** d***, nhân ánh trăng khoác chiếc áo ngoài lên, chậm rãi bước xuống lầu.
Khoảnh khắc nàng đẩy cửa ra, Tạ Nghiễn bất ngờ quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng yếu ớt của nàng từ trong bóng tối đi về phía hắn, nhất thời không hiểu, nhất thời mừng thầm, cảm xúc lẫn lộn không thể nói rõ.
Hắn xoay người nhìn nàng, Cố Niệm ôm lấy y phục, mái tóc dài xõa trước ngực, cả người trông vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Một góc trong đáy lòng Tạ Nghiễn mềm nhũn đi.
Nàng chủ động mở lời: “Tiểu hầu gia, sao ngài lại ở đây?”
Tạ Nghiễn hơi rũ mắt, thản nhiên nói: “Sợ nàng ngủ không yên giấc, ta cũng không ngủ được, chi bằng ở đây canh chừng.”
Cố Niệm kinh ngạc ngẩng mắt nhìn hắn, chưa bao giờ thấy hắn thẳng thắn đến vậy.
Nàng ấp úng hồi lâu, vẻ mặt ngây ra vì bối rối, càng lộ vẻ xinh đẹp ngây thơ.
Tạ Nghiễn nhếch mép “Nàng quả nhiên ngủ không yên giấc.”
Cố Niệm chột dạ mím môi, nói nhỏ: “Chắc là vì quên đóng cửa sổ, bị gió thổi tỉnh thôi.” Nàng không kể chuyện mình nằm mơ cho Tạ Nghiễn biết, đương nhiên, cũng không cần thiết phải làm vậy.
Tạ Nghiễn không vạch trần nàng, quay đầu nhìn bờ sông yên ắng, “Bây giờ còn buồn ngủ không, có muốn đi dạo bên bờ sông không?”
Cố Niệm suy nghĩ một lát, nhìn theo tầm mắt hắn về phía xa, chậm rãi gật đầu.
Nàng đi về phía trước trước, Tạ Nghiễn xách đèn lồng mấy bước đi theo.
Ánh sáng vàng cam ấm áp chiếu lên phiến đá dưới chân, hai người dẫm lên ánh trăng, yên ổn tận hưởng giây phút yên tĩnh này.
Cố Niệm vừa đưa mắt nhìn, bỗng nhiên dừng bước, nhìn chăm chăm về phía đối diện bờ sông sáng rực ánh đèn.
Tạ Nghiễn dừng lại theo nàng, phố Nghênh Xuân tiếng oanh ca múa liệng vẫn chưa dừng lại.
Cố Niệm nhìn những khoảng sân sáng đèn kia, bỗng nhiên nghĩ đến Liên Nhi đang cô độc canh giữ ở Thôi gia.
Trong lòng nàng dấy lên một gợn sóng khó hiểu, thản nhiên nói: “Tiểu hầu gia, thực ra ngài rõ ràng bằng lòng thông cảm cho người ta, tại sao bề ngoài lại cứ phải nói lời khó nghe?”
Tạ Nghiễn sững sờ, biết trong lòng Liên Nhi hẳn là đã đi tìm nàng.
Hắn im lặng một lát, mới nói: “Nàng ta nên cảm ơn nàng, nếu không phải nể mặt nàng, ta sẽ không xen vào chuyện của người khác.”
Cố Niệm quay mắt lườm hắn, thầm nghĩ hắn lại bắt đầu không đứng đắn.
Nàng theo phản xạ vặn lại: “Vậy lần trước ta đi cầu xin đại nhân, là nhờ nể mặt ai?”
Tạ Nghiễn liếc nàng: “Người khác sao có thể so với nàng?”
Cố Niệm lập tức lùi lại nửa bước, trong lòng vô cùng sững sờ, thầm nghĩ Tạ Nghiễn tối nay có phải uống say hồ đồ rồi không, sao mỗi câu nói ra đều khiến nàng suy nghĩ vẩn vơ như vậy.
“Ta, ta là không so được với người khác.” Nàng chỉ có thể cố ý hiểu sai đi ý của Tạ Nghiễn.
Hắn lại tự mình nói tiếp: “Không cho nàng gặp Thôi Vân Trì, nàng làm sao nhận rõ bộ mặt thật của hắn ta? Ngày đó hắn ta ở nhà lao Hành phủ, trong ngoài đều xúi giục nàng, nàng thật sự không biết ý đồ của hắn ta sao?”
Cố Niệm không nói nữa.
Nàng mãi sau này mới muộn màng nhận ra suy nghĩ bẩn thỉu của Thôi Vân Trì, uổng công nàng khi đó còn thật sự tưởng rằng, chỉ cần một bữa cơm tự tay nấu là có thể khiến Tạ Nghiễn vui vẻ hơn đôi chút.
Mãi đến khi nàng cắn răng đi đến thư phòng, bị Tạ Nghiễn dồn đến không còn đường lui, thậm chí uống cạn chén rượu kia… Nàng nhận ra chuyện có thể sẽ xảy ra, rõ ràng sợ hãi vô cùng, rõ ràng không muốn chấp nhận, nhưng khi nàng đã thỏa hiệp với số phận, Tạ Nghiễn lại bất ngờ buông tha cho nàng.
Hắn lúc đó thậm chí có chút tức giận, vặn hỏi nàng rốt cuộc có tỉnh táo không.
Muôn vàn mối tơ vương, chuyện trước chuyện sau xâu chuỗi lại với nhau, Cố Niệm bỗng nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nàng ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, mắt hạnh mở to, dường như có chút không dám tin… Lẽ nào tất cả những điều này, chỉ là trò đùa (bả hí) mà Tạ Nghiễn bày ra để nhắc nhở nàng?
Ngày đó hắn quả thực đã ám chỉ nàng, tư thái trước sau mâu thuẫn kia, còn có lời nói và hành động từ chối không nhất quán, cho nên, thực ra hắn chưa bao giờ có ý muốn nàng hiến thân, ngược lại còn vì nàng thật sự có ý định này mà tức giận.
Cũng không biết là giận Thôi Vân Trì mê hoặc nàng, hay là giận nàng tự sa ngã.
Lúc đó nàng lòng rối như tơ vò, lại vì có chút chống đối Tạ Nghiễn, nên chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ lại về hành động không hợp lẽ thường này.
Cố Niệm lúc này mới tỉnh ngộ ra, lập tức mặt nóng như lửa đốt, nàng rụt rè nhìn Tạ Nghiễn, chớp chớp mắt, “Cho nên, ngài… nhưng chén rượu lúc đó?”
Nàng lại dấy lên nghi ngờ, sau khi nàng uống chén rượu đó, phản ứng của cơ thể quả thực… rất giống ngày viên phòng.
Tạ Nghiễn không nhịn được nữa mà bật cười khe khẽ, lập tức vội hắng giọng: “Rượu nho do Tây Vực tiến cống, tính rượu rất mạnh, nhưng tan nhanh, trùng hợp là nếm vào có vị giống hệt rượu Hợp Hoan.”
Hắn dừng lại một chút, liếc nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta muốn tìm nữ nhân cũng không cần dùng đến thủ đoạn hạ lưu như vậy.”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi.
Tạ Nghiễn nhận ra mình lỡ lời, vội chữa lại: “…Ta vốn dĩ cũng không có sở thích chơi bời trăng hoa.”
Nói xong, vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng “Ta không phải nói nàng là…”
Lời của Tạ Nghiễn đứt quãng trong màn đêm, chỉ cảm thấy càng giải thích càng sai, dứt khoát ngậm miệng.
Cố Niệm ngượng ngùng liếc hắn, quay mắt nhìn mặt nước phản chiếu ánh đèn.
Bỗng lại cảm thấy kỳ quái, nàng lập tức hoàn hồn, giọng điệu có chút tức giận: “Tiểu hầu gia, tại sao ngài không nói thẳng với ta? Ngài còn, còn lừa ta uống chén rượu đó, lại nói với ta những lời kỳ quái kia… Ngài hết lần này đến lần khác trêu chọc người ta như vậy, thật sự rất quá đáng.”
Tạ Nghiễn quay mắt nhìn rõ sắc mặt của nàng, đáy lòng hoảng hốt, biết rằng nàng thật sự nổi giận rồi.
Quả nhiên, Cố Niệm hừ nhẹ một tiếng, lập tức phất tay áo xoay người bỏ đi.
Hắn nhất thời hoảng hốt, vội “Này” một tiếng, gọi không được, mấy bước đuổi theo kéo Cố Niệm lại.
“Lúc đó nàng không muốn qua lại với ta, lại bị Thôi Vân Trì lừa đến mê muội, ta làm sao nói thẳng với nàng được, nàng sẽ tin ta sao?”
Tạ Nghiễn không khỏi sốt ruột, luôn miệng giải thích: “Huống hồ, nàng đối với hắn ta có chút thật lòng, ta đường đột vạch trần mục đích của hắn ta, khó đảm bảo nàng không đau lòng buồn bã, ta…”
Lời hay đến bên miệng lại không nói ra được, Tạ Nghiễn đôi khi không nhận ra, hắn lại sĩ diện đến thế.
Cố Niệm tức giận bừng bừng, nào chịu nghe hắn nói nhiều, cắm đầu cắm cổ chỉ lo đi về. Không chỉ vì sự ngây thơ ban đầu của mình mà xấu hổ không chịu nổi, mà còn vì sự trêu chọc của Tạ Nghiễn mà cảm thấy bất lực.
Từ trước hắn đã biết nàng dễ lừa, nhưng lại cứ thích lấy nàng ra làm trò tiêu khiển, nàng còn dễ dàng mắc lừa hắn như vậy, thật đáng ghét!
Tạ Nghiễn vẫn luôn ở bên cạnh gọi khẽ tên nàng, nhưng Cố Niệm giả câm giả điếc.
Ai ngờ sau đó hắn lại bắt đầu trêu đùa bỡn cợt, học thói xấu nói năng linh tinh, giống như đám công tử phong lưu ở Kinh thành mà gọi nào là cô nãi nãi, tổ tông, nghe mà khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, bịt tai lại càng không muốn để ý đến hắn.
Tạ Nghiễn dùng chút thủ đoạn mạnh bạo, chặn Cố Niệm lại bên bờ sông, nàng bị hắn đè lại, lưng dán vào gốc cây hạnh bên bờ sông.
Cố Niệm cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, vậy mà lại nói: “Ngài dám! Ta, ta sẽ hét lên đó, canh phu* sắp qua đây rồi.”
Canh phu*: người cầm canh gõ mõ
Tạ Nghiễn: …
Hắn không lay chuyển được nàng, hơi nới lỏng lực tay, chưa đợi hắn nói ra nửa chữ, Cố Niệm cũng nhân cơ hội đẩy hắn một cái, lách qua khe hở mà hắn nhường ra chạy đi mấy bước, nhấc váy co chân chạy thẳng về nhà.
Tạ Nghiễn lười đuổi theo, cũng sợ trời tối đèn tắt nàng bất cẩn bị ngã, đứng tại chỗ nhìn Cố Niệm như trốn quỷ lách mình vào cửa, đóng chặt then gỗ.
Hắn thở dài, không khỏi thầm oán thán, bây giờ thì chạy, qua hai ngày nữa chẳng phải vẫn phải theo hắn về Kinh thành sao? Cố Niệm thật đúng là lúc thì ngây thơ, lúc thì lanh lợi.
Hắn thấy tầng hai không có động tĩnh gì, biết trong đó Cố Niệm đang lén lút nhìn hành tung của hắn qua khe cửa, bèn chậm rãi bước lại gần.
Quả nhiên, sau cánh cửa truyền đến tiếng động nhỏ.
Tạ Nghiễn cũng không vạch trần, chỉ nói nhỏ: “Cố Niệm, ta nói với nàng mấy câu rồi sẽ rời đi. Chuyện của Thôi Vân Trì, nàng không cần quá để tâm, đó là hắn ta tự chuốc lấy hậu quả. Hơn nữa, hắn ta ngay từ đầu đã định dùng mỹ nhân để lôi kéo ta, chỉ là mưu kế không thành, nên mới thuận nước đẩy thuyền mà đưa nàng ra.”
Cố Niệm dựa lưng vào cánh cửa, yên lặng th* d*c lắng nghe hắn nói xong.
“Nàng không phát hiện kỹ nữ kia có vài phần giống nàng sao? Thôi Vân Trì và Tưởng Vịnh Chính vốn định đưa nàng ta đến trước mặt ta, chỉ là hắn ta nhất thời bị sắc dục làm mờ mắt, ở hương viện đã thu dụng nàng ta trước, cho nên ta mới tương kế tựu kế, lúc này mới lấy tội danh tắc trách mà đưa hắn ta về Hành phủ.”
Cố Niệm sững sờ, hóa ra từng việc từng việc này, vòng vòng đan xen, đều đã sớm nằm trong lòng bàn tay của Tạ Nghiễn.
Những kế hoạch này quá mức nghiêm ngặt, lại liên quan đến vụ án lớn, Tạ Nghiễn cẩn thận kín đáo, quyết định không nói rõ với nàng quá sớm cũng thực sự là bình thường.
Nàng không khỏi thầm nghĩ, đúng như Tạ Nghiễn đã nói, nếu nàng sớm biết những điều này, nàng sẽ tin ai nhiều hơn đây?
Mà khi đáp án gần như buột miệng thốt ra kia mơ hồ hiện lên trong đầu, nàng không khỏi thầm kinh hãi, càng không dám nghĩ sâu thêm.
Tạ Nghiễn lại nói: “Nàng không cần tự trách, cho dù không phải vì chuyện của ta và nàng, Thôi Vân Trì cũng sẽ không trở thành một vị quan tốt chính trực trong sạch như nàng tưởng tượng. Nàng nghĩ đến cảnh ngộ của Từ Ngôn Tân, là biết tâm tư của Thôi Vân Trì vốn dĩ đã không trong sạch. Hắn ta cấu kết làm bậy với Tưởng Vịnh Chính, chỉ vì đạo xử thế mà hắn ta hiểu khác hoàn toàn với nàng.”
Trái tim treo lơ lửng của Cố Niệm chậm rãi hạ xuống.
Nàng không dám phủ nhận, hôm nay nàng nghe Liên Nhi thuật lại đủ mọi chuyện trước khi Thôi Vân Trì chết, quả thực đã nảy sinh một chút tiếc nuối không đáng có. Nàng nghe thấy hắn ta trước khi chết đã nhận sai hối cải, nhưng… những người vô tội bị hắn ta mưu hại kia, bao giờ mới đổi lại được sự hối cải của kẻ đao phủ?
Mãi đến khi Tạ Nghiễn thẳng thắn với nàng những nội tình bí mật này, nàng mới dần dần có thể buông tha cho chính mình.
Tạ Nghiễn nói không sai, sự thay đổi của Thôi Vân Trì, không phải bắt nguồn từ việc nàng có được phu thê Thôi bá cứu hay không. Dù cho nàng đã chết trong tai nạn đuối nước lần đó, cũng tuyệt đối không thay đổi được kết cục sớm muộn gì Thôi Vân Trì cũng bước lên con đường sai trái.
Trong cái môi trường phức tạp, dễ tha hóa như vậy, luôn có người thân ngay tâm vững, cũng luôn có người bị d*c v*ng làm mờ mắt.
Giống như Tạ Nghiễn và Lý Hoài, cũng như Cố Minh Chương và Sở vương… Thực ra Tạ Nghiễn đã sớm đặt đáp án ngay trước mặt nàng.
Hắn từng là phu quân của nàng, nàng cũng từng hiểu hắn đôi chút.
Hắn xuất thân cao môn, có địa vị ưu việt bẩm sinh, rõ ràng có thể yên ổn thừa kế tước vị, cả đời vinh hoa phú quý, chỉ cần động ngón tay là có vô số người nối gót nhau dâng lên châu báu mỹ nhân. Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện khoác giáp ra trận, cất kiếm vào triều, tâm ý hắn trong sáng, có hoài bão cao xa như vậy, không hề cùng một giuộc với hạng người như Sở vương.
Cho nên, hạng người như Thôi Vân Trì và Tưởng Vịnh Chính, có mặt mũi nào mà nói đến chuyện thân bất do kỷ hay mệnh bất do ngã (số mệnh không do mình)?
Chẳng qua chỉ là tấm vải che xấu hổ cho d*c v*ng trong tròng, sớm muộn gì cũng có ngày sự thật được phơi bày.
Giọng điệu Cố Niệm mềm xuống, nói nhỏ: “Tiểu hầu gia, đa tạ ngài.” Nàng dừng lại “Cũng… đa tạ ngài tối nay ở ngoài cửa…”
Nên nói thế nào mới thỏa đáng đây? Cố Niệm nhất thời không tìm được lời nào thích hợp.
Đợi nàng? Khó tránh khỏi tự mình đa tình. Ở cùng nàng ư? E là quá mập mờ.
Một lúc lâu sau, Cố Niệm chỉ nói: “Tóm lại đa tạ sự quan tâm của ngài, đêm đã khuya, ngài cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Nàng nghe thấy tiếng Tạ Nghiễn cười khẽ ở bên ngoài, cách một cánh cửa.
Bóng đèn lồng lướt qua khe cửa, trong hẻm nhỏ lại trở về yên tĩnh.
Cố Niệm thở phào một hơi thật dài, nửa đêm sau ngủ đặc biệt ngon giấc.
Hai ngày rảnh rỗi, Cố Niệm đến thư viện nói rõ lý do rời đi với Trình phu tử, còn nói mọi chuyện xong xuôi sẽ mau chóng quay về.
Trình phu tử không nói nhiều, nhìn nàng vài cái đầy thâm ý, người khôn ngoan ít lời, nhưng trong lòng sáng như gương.
Từ Ngôn Tân cũng nhờ tiểu tư Triệu gia gửi lời nhắn đến, nói là bảo Cố Niệm yên tâm, đoạn đường này có hắn ta đồng hành, hai bên có thể chăm sóc lẫn nhau.
Đoàn người rầm rộ xuất phát từ Tầm Khê, ngựa không dừng vó tiến về kinh sư.
Dù cho mọi chuyện đã định, trên đoạn đường này Tạ Nghiễn vẫn bận tối mày tối mặt, mỗi khi đến một dịch trạm, Cố Niệm hiếm khi được gặp hắn một lần.
Ngược lại, sương phòng nơi hắn ở lại liên tục có thị vệ ra vào, tay cầm thư tín, văn thư, nghĩ chắc có rất nhiều chuyện cần hắn tự mình quyết định.
Thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua, đoàn người cuối cùng cũng đến được ngoại ô kKinh thành, thêm nửa ngày nữa là có thể thuận lợi vào thành.
Tần Trọng Văn dẫn thị vệ tiên phong thúc ngựa về kinh để trình công văn vào thành, những người còn lại thì nghỉ ngơi chỉnh đốn ở dịch quán.
Cố Niệm ăn cơm trưa xong, ra tiểu viện phía sau dịch quán đi dạo cho tiêu cơm, ngước mắt lên liền thấy Tạ Nghiễn vừa hay từ trong phòng đi ra, xem ra hôm nay hắn cuối cùng cũng rảnh rỗi.
Hai người cách nhau một khoảng hành lang dài, Cố Niệm lặng lẽ phúc thân hành lễ với hắn, không hề cố ý né tránh.
Tạ Nghiễn chậm rãi tiến lên, dừng bước bên cạnh Cố Niệm.
Đã qua giữa hè, thời tiết vẫn nóng nực khó chịu.
May mà hôm nay nổi gió, luồng khí oi bức thổi xuyên qua sảnh, khẽ làm bay vạt áo của hai người.
Bọn họ tựa vào lan can đứng đó, yên lặng nhìn hồ nước trong veo trong tiểu viện.
Hồi lâu sau, Tạ Nghiễn nói nhỏ: “Nữ tử kia tự vẫn rồi.”
Cố Niệm sững sờ giây lát, lập tức hiểu ra người mà Tạ Nghiễn đang nhắc tới, bỗng nhiên đôi mắt đẹp hơi mở to, không dám tin mà quay đầu nhìn Tạ Nghiễn, chần chừ nói: “Đại nhân đang nói… Liên Nhi?”
Tạ Nghiễn khẽ gật đầu “Nàng ta lo liệu hậu sự cho Thôi Vân Trì xong, mấy ngày trước đã nhảy sông tuẫn tình. Chuyện xảy ra vào canh ba nên không ai phát hiện, đợi đến khi thuyền phu phát hiện ra nàng ta thì đã không thể cứu vãn được nữa.”
Cố Niệm nhất thời không nói nên lời, càng không ngờ Liên Nhi lại nặng tình đến vậy.
Nàng lặng lẽ thở dài, đôi môi đỏ hơi hé mở, rồi lại mím chặt, tóm lại là muốn nói lại thôi.
Tạ Nghiễn rũ mắt nhìn nàng, chỉ nói: “May mà nàng không ngốc như vậy.”
Cố Niệm im lặng hồi lâu, lúc này mới nói nhỏ: “Đại nhân, ta ngược lại thấy nàng ấy không ngốc. Nàng ấy chỉ cảm thấy sống tiếp không còn gì để trông mong, cũng không muốn quay về hương viện hầu hạ những vị khách khác, chi bằng đi theo người trong lòng mà thôi.”
Tạ Nghiễn hít sâu một hơi thật lâu, chậm rãi nói: “Lúc đó ta tưởng nàng không chấp nhận được chuyện hòa ly, nên mới nhảy sông…”
Hắn dừng lại, ngay khoảnh khắc Cố Niệm ngỡ ngàng ngước mắt lên, đã dễ dàng bắt trọn sự hoảng loạn trong ánh mắt nàng.
“Cho nên ta mới nói nàng ta ngốc.”
Cố Niệm vội quay mặt đi, lẩm bẩm: “Rõ ràng là ta muốn hòa ly, sao có thể là ta không chấp nhận được chứ…”
Sắc mắt Tạ Nghiễn trầm xuống, chuyển sang chuyện khác: “Nàng là nhân chứng quan trọng của vụ án này, Yến vương điện hạ đã đặc biệt sắp xếp một trạch tử kín đáo, để nàng tạm trú ở kinh thành.”
Cố Niệm ngạc nhiên nói: “Vậy Từ tiên sinh thì sao?”
Tạ Nghiễn nói: “Nam nữ hữu biệt, hắn ta tự có nơi để đi. Nàng vào kinh rồi cứ đi theo ta là được, chuyện khác thì đừng bận tâm.”
Cố Niệm lúc này mới hiểu ra, ý của Tạ Nghiễn là không cho bọn họ gặp mặt, mà nàng một khi đã vào Kinh thành thì chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hắn.
Nàng lập tức có chút không vui: “Đại nhân, sao lại không giống như đã nói trước đây?”
Tạ Nghiễn nói: “Ta trước đây cũng đâu có nói hai người sẽ ở cùng nhau. Huống hồ, nàng với hắn ta ở chung một chỗ danh không chính ngôn không thuận, không sợ sau này về Tầm Khê bị người ta dị nghị sao?”
Cố Niệm muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp, đành phải nói: “Ta và Từ tiên sinh trong sạch đàng hoàng, có gì đáng để dị nghị chứ?”
Cuối cùng cũng biết là có chỗ không ổn, nàng trước đây đã từng chịu thiệt thòi ở chỗ Thôi Vân Trì, lúc này tự nhiên càng phải cẩn thận hơn, chỉ là giọng điệu của Tạ Nghiễn quá kỳ quặc, nên nàng không tránh khỏi muốn phản bác vài câu, như vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái, lại nói: “Theo ta được biết, nhà ba người của Vương thị vẫn đang sống ở Kinh thành, hay là nàng muốn đoàn tụ với gia đình?”
Hắn biết rõ Cố Niệm rất kiêng kỵ, nhưng vẫn lôi người này ra để dọa nàng. Quả nhiên, sắc mặt Cố Niệm lập tức thay đổi, thoáng qua một tia hoảng loạn có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Nàng cảnh giác nhìn Tạ Nghiễn, kiên định nói: “Không cần đâu! Ta đã không định về Kinh thành sống, thì chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận lại bọn họ. Mong đại nhân đừng tự ý làm chủ…”
Tạ Nghiễn nén cười: “Ai dám ép buộc nàng, nàng bây giờ thân phận quý trọng, là nhân chứng do Yến vương điện hạ đích thân khâm điểm.”
Cố Niệm lườm hắn, lại để tránh tranh cãi, đành hừ nhẹ một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
…
Đoàn người thuận lợi vào thành, Tạ Nghiễn đã sớm sắp xếp ổn thỏa, các bên người ngựa đều có nơi đi chốn về.
Cố Niệm từ xa trông thấy Từ Ngôn Tân bước lên xe ngựa của phủ Yến vương, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng lại không cách nào bắt chuyện được với hắn ta, đành phải ngóng nhìn vài cái, lặng lẽ đi theo bên cạnh Tạ Nghiễn nhìn hắn ta rời đi.
Tưởng Vịnh Chính và một loạt phạm nhân trong vụ án bị người của Hình bộ áp giải đến thiên lao chờ xét xử, cuối cùng, Cố Niệm không mấy tình nguyện đi theo Tạ Nghiễn lên xe ngựa, hai người từ từ đi về một phường dân cư yên tĩnh ở phía nam thành.
Ngôi nhà hai lớp này được xây ở cuối con phố dài, tình cờ thế nào trước cửa lại trồng một hàng cây hoa quế, vừa hay che khuất lối vào, như vậy sẽ không bị người khác dễ dàng nhòm ngó.
Cố Niệm theo Tạ Nghiễn vào cửa, chỉ cảm thấy bố cục ở đây khá giống Sơ Vũ Hiên nhưng gọn gàng hơn, chỉ ở một mình thì hơi cô quạnh, cũng không biết Yến vương sắp xếp cái sân này để làm gì?
Nhưng nàng dù sao cũng chỉ tạm trú ở đây, bèn đè nén suy nghĩ vẩn vơ, yên lặng ngồi ở sảnh trước, ánh mắt lướt qua trong phòng, cũng không tỏ ra quá tò mò.
Tạ Nghiễn ở bên ngoài sắp xếp phu xe sắp đặt hành lý, sau đó đi xuyên qua sảnh qua sân, ngước mắt lên liền thấy Cố Niệm ngồi đó ngoan ngoãn lạ thường, đáy lòng lại dâng lên một trận vui thầm.
Hắn nén lại ý nghĩ trêu chọc nàng, hắng giọng: “Ta còn phải vào cung bẩm báo công việc, mấy ngày nay chắc cũng sẽ rất bận. Lát nữa ta sẽ đưa mấy người đến lo liệu, nàng có nhu cầu gì cứ nói với bọn họ là được. Nếu thực sự khó xử không quyết định được, bọn họ tự khắc sẽ đến thỉnh thị ta.”
Cố Niệm vốn đã cảm thấy qua lại quá thân mật với hắn có chút không ổn, nghe vậy vội vàng gật đầu lia lịa, ngây thơ tưởng rằng Tạ Nghiễn sẽ nói được làm được, trong vẻ mặt lại thấp thoáng có tia vội vàng muốn giục hắn đi nhanh lên.
Tạ Nghiễn nhướng mày, lười biếng không vạch trần ngay, chỉ nói đầy thâm ý: “Điện hạ giao phó trọng trách cho ta, thực sự không thể từ chối.”
Cố Niệm khách sáo cười nói: “Đại nhân tài giỏi nên được giao làm nhiều việc, đây cũng là chuyện nên làm.”
“Nàng cảm thấy nên làm là tốt rồi.” Tạ Nghiễn cười còn vui vẻ hơn cả nàng, ngược lại khiến Cố Niệm sững sờ, vô cùng khó hiểu.
Hắn không nói nhiều nữa, ra khỏi cửa lớn, tháo ngựa, lật mình lên người cầm cương phóng đi.
Chuyến đi này không hề đi xa, cũng không phải là cái gọi là đến Hoàng cung bẩm báo công việc, hắn ghìm ngựa dừng lại, chính là đã về Trấn Nam Hầu phủ.
Tạ Nghiễn ngay cả y phục cũng không thay, đi thẳng qua hành lang có mái che, vội vã đi về phía Hạnh Viên.
Lý Ngọc Chân và Tạ Chấn sớm đã biết tin Cố Niệm chưa chết qua thư nhà, lúc này lòng nóng như lửa đốt mong Tạ Nghiễn về phủ, chỉ muốn hỏi cho rõ ngọn ngành.
Hai người thấy nhi tử, vội bảo hắn ngồi xuống uống trà, lại hỏi han ân cần vài câu, không màng đến việc ôn tồn thêm chút nào nữa, ngược lại vội vàng muốn hắn mau chóng kể rõ ràng các sự việc liên quan đến Cố Niệm.
Tạ Nghiễn nhất thời thấy buồn cười, người không biết còn tưởng hắn là kiểu thượng môn nữ tế* rẻ mạt kia, chỉ đáng làm một hạ nhân để sai bảo.
Thượng môn nữ tế*:đàn ông ở rể
Hắn uống trà, chậm rãi kể lại tất cả các chi tiết từ sau khi hắn đi tuần xuống phía nam đến Tầm Khê, đợi đến khi kể đến thủ đoạn bẩn thỉu của Thôi Vân Trì, Tạ Chấn không khỏi căm hận mắng chửi, lại không tránh khỏi nảy sinh lòng áy náy sâu sắc.
Ban đầu nếu không phải ông đầu óc mê muội mà mềm lòng chấp nhận ý chỉ ban hôn, thì nhi tức có lẽ cũng sẽ không lòng nguội ý lạnh kiên quyết đòi hòa ly. Lỗi cũng là do ông thực sự l* m*ng, ngược lại nhi tử lại tâm ý kiên định, dứt khoát từ chối đề nghị hoang đường này.
Nghĩ đến đây, Tạ Chấn lại có chút chột dạ liếc Tạ Nghiễn một cái, nghĩ đến ngày đó ông quất roi không hề nương tay… cũng thực sự là nhi tử có khí phách, nếu không trận đòn đó mà có mệnh hệ gì, e là Lý Ngọc Chân sẽ không để yên cho ông.
Mà Lý Ngọc Chân nghe xong mọi chuyện, thở than không ngớt, lại vội hỏi: “Niệm Nhi bây giờ ở đâu? Sao con không đưa nó về thẳng Hầu phủ, ta cũng tiện cử người chăm sóc, thật đáng thương… chịu khổ bao nhiêu năm như vậy, đúng là ta, người làm bà mẫu này có mắt như mù, sao lúc đó không nhận ra, không quan tâm đến nó nhiều hơn một chút…”
Tạ Chấn cũng nói: “Thiếu Hành, nương con nói phải đó! Sao không đưa nó về nhà? Ta, ta cũng tiện nói với nó vài lời mềm mỏng, làm rõ chút hiểu lầm, tránh để nó cứ canh cánh trong lòng.”
Tạ Nghiễn liếc Tạ Chấn một cái, không thèm để ý, chỉ nói với Lý Ngọc Chân: “Phụ mẫu đừng lo lắng chuyện này nữa. Nàng ấy kiên cường lắm, không thể nào tùy tiện nhận ân tình, nàng ấy hiện đang ở tiểu viện phía nam thành, con mượn cớ đó là sự sắp xếp của Lý Hoài, nếu lúc này đường đột đưa nàng ấy về Hầu phủ, chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?”
Lý Ngọc Chân “Chậc” một tiếng: “Trạch viện đó không ai lo liệu, một mình nó ở đó thì ra thể thống gì?”
Tạ Nghiễn: “Con tự có dự tính, canh đúng giờ về nhà cũng là để phụ mẫu bớt lo lắng. Còn về chuyện khác, ai cũng không vội được, nàng ấy…”
Hắn dừng lại một chút, thực ra trong lòng cũng không hoàn toàn nắm chắc, đành phải nói: “Nàng ấy bây giờ vẫn chưa suy nghĩ thông suốt, lại vừa trải qua biến cố, cứ để nàng ấy từ từ đã.”
Lý Ngọc Chân không tiện ép người thêm nữa nữa, lén trao đổi ánh mắt với Tạ Chấn, biết rõ trong lòng chuyện này không nên nóng vội.
Xét cho cùng là do bậc trưởng bối như bọn họ sơ suất, không ngờ rằng hai đứa trẻ đều có tính tình là giữ mọi chuyện ở trong lòng, bậc trưởng bối không hỏi, bọn chúng tự nhiên cũng không chủ động nhắc tới, vì vậy mà lại không nhận ra vô số mâu thuẫn đằng sau đoạn nhân duyên này.
Cộng thêm mồi lửa do Tạ Chấn nhất thời hồ đồ gây nên, trong khoảnh khắc đã dập tắt mầm tình vốn đã nhen nhóm.
Lý Ngọc Chân cảm thấy áy náy với Cố Niệm, chỉ mong sau này mọi chuyện rõ ràng, bà có thể bù đắp thật tốt, bây giờ cũng đành nghe theo sự sắp xếp của Tạ Nghiễn, chỉ chờ mọi chuyện có kết luận.
…
Cố Niệm ở tiểu viện không có việc gì làm, những người hầu đi theo đều có việc bận rộn, nàng không tiện quấy rầy, cũng không muốn quá phô trương, vì vậy liền lấy một quyển sách từ trong bọc hành lý ra, ngồi ở chính đường yên lặng đọc.
Trong sân có tiếng bước chân truyền đến, nàng nghe thấy động tĩnh, vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bỗng nhiên hơi trợn tròn, không ngờ Tạ Nghiễn lại quay lại tiểu viện, mà tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh hắn lại chính là Nguyệt Mai!
Nàng ngỡ ngàng trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn, rõ ràng là tức giận vì hắn lật lọng. Nhưng khi thấy Nguyệt Mai, lại nhất thời cảm xúc lẫn lộn, lời tức giận đến bên miệng cũng không nói ra được.
Không đợi Cố Niệm chất vấn, Nguyệt Mai mấy bước xông lên trước, đã rưng rưng muốn khóc: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân… Đúng là người rồi!”
Nàng sững sờ, càng kinh ngạc hơn mà nhìn Tạ Nghiễn, câu hỏi nghi vấn đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong bụng.
Nàng không biết Tạ Nghiễn đã nói với người khác thế nào, càng không biết chuyện nàng còn sống trên đời rốt cuộc có bao nhiêu người biết? Cố Niệm sợ bị lộ tẩy, đôi môi đỏ khẽ mở, nhưng đối diện với Nguyệt Mai lại mấy lần muốn nói lại thôi, nhất thời không biết phải làm sao.
Tạ Nghiễn kịp thời giữ vững tình hình, trầm giọng nói: “Ngươi đến hậu viện sắp xếp đồ đạc cho ổn thỏa đi, ngươi từng làm việc bên cạnh phu nhân, còn nhớ sở thích và thói quen của nàng ấy không?”
Nguyệt Mai thu lại xúc động, vội vàng cam đoan: “Công tử, nô tỳ không quên ạ.”
Tạ Nghiễn hài lòng gật đầu, Nguyệt Mai không vội ôn chuyện cũ, lại xúc động đánh giá Cố Niệm một lượt, ân cần phúc thân cáo lui, vội vã đi về phía hậu viện.
Đợi đến khi trong sảnh không còn ai, Cố Niệm mới tức giận cau mày trừng mắt nhìn hắn: “Tiểu hầu gia, tại sao ngài lúc nào cũng nói lời không giữ lời vậy?”
Tạ Nghiễn lại xòe tay ra, làm ra vẻ vô tội “Ngoài Lý Hoài, chỉ có Nguyệt Mai biết.”
Cố Niệm nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cố gắng hít sâu đè nén sự bất mãn trong giọng nói, nghiến răng nói: “Đây là vì sao? Thực ra không cần để Nguyệt Mai đến đây, một mình ta cũng có thể.”
“Nàng ở Kinh thành một mình, tốt xấu gì cũng phải có một nha hoàn đáng tin cậy chăm sóc sinh hoạt thường ngày. Huống hồ, lỡ như có chuyện gì gấp, nàng cũng có thể sai bảo Nguyệt Mai về Hầu phủ báo cho ta biết.”
Hắn tiếp tục ngụy biện: “Nàng chắc chắn không hy vọng bên cạnh có một người xa lạ, còn phải đề phòng nàng ta vô cớ đoán mò về quan hệ của ta và nàng chứ? Cho nên Nguyệt Mai là lựa chọn tốt nhất. Nàng ấy là nha hoàn của Hầu phủ, tự nhiên sẽ giữ mồm giữ miệng, cũng tuyệt đối không thể bán đứng nàng.”
Cố Niệm lại không thể phản bác, nàng nhất thời á khẩu không trả lời được, rõ ràng biết Tạ Nghiễn đang nói ngang nói ngược, nhưng lại không tìm ra cách nào thích hợp hơn để bắt hắn cúi đầu nhận sai, đành phải thở dài một tiếng nhỏ.
Nàng im lặng một lát, bỗng nhiên lại dấy lên một nỗi khó hiểu.
Tư thái vừa rồi của Nguyệt Mai rất thân mật, dường như vẫn coi nàng là nữ chủ nhân của Sơ Vũ Hiên…
Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ lại đêm đó ở núi Tiểu Tương, cách dùng từ của Nhan Tùng khi kể chuyện cũ với nàng.
Hắn ta nói là, Tạ Nghiễn từng có một vị nương tử đã qua đời, cho nên trong nhận thức của hắn ta, vị cô nương chưa từng gặp mặt kia thực ra vẫn luôn là phu nhân của Tạ Nghiễn, không hề thay đổi thân phận.
Lẽ nào Nhan Tùng không biết bọn họ đã viết thư hòa ly sao? Nếu không, sao hắn ta có thể dùng thân phận “nương tử” của Tạ Nghiễn để gọi vị thiếu phu nhân đã mất này, điều này không phù hợp với quy củ…
Trong giây lát, nàng dường như đã hiểu ra một bí mật kỳ quái.
Nàng bất an ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, giọng nói ngập ngừng: “Đại nhân, vừa rồi Nguyệt Mai… tại sao lại gọi ta như vậy?”
Đôi môi đỏ của nàng hơi run, nửa câu sau lập tức không hỏi ra lời.
Tạ Nghiễn vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại nàng, thản nhiên nói: “Giữa phu thê cãi vã ồn ào thực sự là chuyện bình thường, hễ không hợp ý là đòi hòa ly cũng không phải là hiếm thấy. Thư hòa ly vô hiệu trong tay Lý Hoài và Nhiếp Xu Nhi nói ít cũng phải có cả trăm bản, lý do thì muôn hình vạn trạng, nếu nàng có hứng thú, hôm khác ta đưa nàng đi mở mang tầm mắt.”
Cố Niệm kinh ngạc trợn to mắt, “Ngài, ngài có ý gì?”
Tạ Nghiễn nhướng mày: “Ta vốn tưởng đôi bên bình tĩnh vài ngày, có chuyện gì có thể nói chuyện rõ ràng lại lần nữa. Ai ngờ nàng đi vội vàng như vậy, còn đột nhiên xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.”
Hơi thở Cố Niệm ngưng lại, phảng phất như ngay cả nhịp tim cũng đột nhiên đập lỡ nhịp.
Nàng nhìn khuôn mặt Tạ Nghiễn mang theo ý cười nhàn nhạt, nghe hắn nói rất binfht hản: “Ta ở Tầm Khê có phải đã quên nói với nàng không? Bức thư phóng thê đó, ta một là chưa hạ bút, hai là chưa đóng dấu. Cho nên, trên danh nghĩa, nàng vẫn luôn là chính thê của ta.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 57: Chính thê
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
