Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 59: Chắc là đau lắm nhỉ?



Lúc bấy gườ Lý Hoài và Nhiếp Xu Nhi đang dùng bữa, mặn nồng, quấn quýt, ân ái biết bao.
Tạ Nghiễn giữ vững sự bá đạo thà phá hỏng mười cặp hôn nhân chứ không để trễ nải một việc, cứ thế lôi tuột Lý Hoài lên ngựa, hai người một trước một sau phóng thẳng đến trại tuần phòng phía tây thành.
Đây là đại bản doanh bọn họ quen đến nghị sự, không sợ có tai mắt lai lịch không rõ ràng dòm ngó.
Lý Hoài xuống ngựa, lại theo Tạ Nghiễn đi thẳng vào trong, đi thẳng đến bãi tập võ.
Hắn ta mờ mịt không hiểu gì, bụng đói meo, vốn đã đói sắp chịu không nổi, lập tức mất kiên nhẫn nói: “Thiếu Hành, sao thế này? Đệ muội lại không cho ngươi sắc mặt tốt à?”
Hắn ta “chậc” một tiếng, không ngừng khuyên giải: “Chuyện này vốn là ngươi không đúng, vội cái gì? Nữ nhân phải dỗ dành cho tốt, từ từ vãn hồi, ta thấy đệ muội cũng không phải loại tính tình sắt đá, ngươi…”
Nửa câu lải nhải sau của hắn còn chưa nói xong, lại thấy sắc mặt Tạ Nghiễn đen như mực, oán giận trong mắt tựa như ngập trời ngập đất ập đến, không khỏi cũng kinh hãi sững sờ.
Hắn ta lập tức nghiêm mặt: “Xảy ra chuyện gì?” Người không biết, còn tưởng Tạ Nghiễn định khoác áo giáp ra trận, xông thẳng vào hang rồng.
Tạ Nghiễn không nói, giơ tay lấy hai thanh kiếm, ném về phía Lý Hoài một thanh, rồi lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén chĩa về phía trước.
Lý Hoài sững sờ, nếu không phải quá hiểu Tạ Nghiễn, hắn ta thậm chí sẽ nảy sinh ảo giác hoang đường rằng Thế tử Hầu phủ của triều ta định nhân đêm tối ám sát Hoàng tự.
Còn chưa đợi hắn ta hoàn toàn bày xong tư thế, Tạ Nghiễn đã di chuyển thân pháp.
Lý Hoài sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên có ảo giác tính mạng của mình không giữ nổi, mà tên đao phủ to gan vọng tưởng này, vậy mà lại là biểu huynh đệ lớn lên cùng hắn ta từ nhỏ.
Tạ Nghiễn chiêu nào chiêu nấy dùng hết sức, cũng không biết vì chuyện gì mà phát tiết bất mãn, Lý Hoài dần dần rơi xuống thế hạ phong, đón chiêu càng lúc càng gắng sức.
Hắn ta thầm oán trong lòng, nam nhân thất tình quả nhiên đáng sợ.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, kiếm phong dưới tay Tạ Nghiễn chấn động làm lỏng năm ngón tay của Lý Hoài, thanh kiếm vừa mới tuột khỏi tay, hắn ta cũng không khỏi dấy lên chút bực bội, vậy mà vung tay đứng thẳng tắp tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn.
“Tạ Thiếu Hành, ngươi điên rồi à?” Lý Hoài quát lạnh một tiếng, Tạ Nghiễn lập tức tỉnh ra, xoay cổ tay một cái, thanh trường kiếm kia bị c*m v** bãi cát, chỉ còn lại nửa lưỡi kiếm sắc bén ở bên ngoài.
Lý Hoài theo bản năng liếc nhìn một cái, không khỏi có chút sợ hãi sau đó.
Tạ Nghiễn vội ôm quyền thấp giọng nói: “Điện hạ đừng trách, là Thiếu Hành thất lễ.”
Lý Hoài dịu giọng xuống, kéo hắn lại gần, không chút ngăn cách vỗ vỗ vai hắn, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ: “Làm gì thế hả, đao kiếm không có mắt, đêm hôm không ăn cơm không ngủ, cứ nhất quyết lôi ta chạy đến cái nơi quỷ quái này luyện chiêu thức.”
Hai người lập tức dừng việc tỉ thí, kề vai đi thong thả trên bãi tập võ.
Tạ Nghiễn đem những manh mối điều tra được gần đây, cũng như chuyện cũ vừa được chứng thực từ miệng Thanh Tâm, lần lượt nói hết cho Lý Hoài, vô cớ dâng lên bao nỗi bất đắc dĩ và hối hận.
Trong lòng hắn có cơn giận, không phải là giận lây sang người khác, mà là cảm thấy hổ thẹn khôn nguôi vì sự tắc trách và lạnh lùng năm đó của mình. Đạo lý nông cạn như thế, ngay cả tiểu nha đầu như Thanh Tâm cũng nhìn thấu rõ ràng, vậy mà hắn lại phải mất nhiều năm muộn màng như vậy mới tỉnh ngộ.
Lý Hoài nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc vô cùng, hắn ta xác nhận lại mấy lần, cuối cùng cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng, hồi lâu không nói gì.
Hồi lâu sau, hắn ta nhận thấy Tạ Nghiễn tâm tình không tốt, vội cất giọng an ủi: “Thiếu Hành, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, dù sao bây giờ tỉnh ngộ cũng không tính là muộn. Chỉ có điều, đệ muội cũng thật thà quá… Đã là phu thê, lại còn thầm trao trái tim cho ngươi, đáng lẽ nên sớm nói thẳng với ngươi những chuyện cấu kết bẩn thỉu này, hai người các đệ cũng không đến nỗi hiểu lầm nhau nhiều năm như vậy.”
Tạ Nghiễn nói: “Là ta có lỗi với nàng ấy, nàng ấy vốn đã chịu nhiều khổ sở, tâm tư tự nhiên nhạy cảm hơn một chút, không tránh khỏi lo trước lo sau suy nghĩ quá nhiều.”
Lý Hoài gật đầu, bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Lần trước ngươi nhờ ta làm chuyện kia, sau đó ta cũng xem qua tờ khế đất đó rồi, viết rõ ràng rành mạch là tên của đệ muội. Cũng chính vì nàng ấy bất ngờ qua đời, mới để cho vị di nương kia của nàng ấy lách được kẽ hở.”
Tạ Nghiễn nhớ ra vài chuyện nhỏ, xác nhận với hắn ta: “Chuyện này không có người khác biết chứ?”
Lý Hoài tự tin nói: “Chuyện Bổn điện hạ tự mình giám sát tiến hành, ngươi còn có gì không yên tâm? Ta tìm là tâm phúc bên nương gia của Xu Nhi, hắn qua lại thân thiết với đám thương nhân đó, tìm một huynh đệ đáng tin cậy ra mặt mua bốn gian cửa hàng kia, Vương thị không hề nghi ngờ, tháng trước đã ký tên đóng dấu, đoán chừng nhận bạc rồi sau này ắt sẽ không gây chuyện nữa.”
Tạ Nghiễn nhíu mày: “Sao lại để Nhiếp gia xen một tay vào?”
Lý Hoài “ai” một tiếng: “Ngươi lại không phải không biết tính nết của Xu Nhi… Ta phải cản mấy lần, nàng ấy mới từ bỏ ý định đi gặp đệ muội đó.”
Hắn ta dừng một chút, lại lẩm bẩm: “Ta nói ngươi đó, giấu đệ muội làm bao nhiêu chuyện như vậy, ngươi lại cứ không cho nàng ấy biết, đây chẳng phải là vô ích để nàng ấy tiếp tục xa lánh ngươi sao?”
Tạ Nghiễn liếc hắn ta một cái “Nàng ấy vốn không muốn vô cớ nhận ân tình, nếu biết chuyện này, há chẳng phải chỉ khiến nàng ấy cảm thấy mắc nợ sao?”
Lý Hoài vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu: “Đó là mấy ngàn lượng bạc đấy, ngươi bị Vương thị chém cho một vố đau, lại không đổi lấy được nụ cười của mỹ nhân, rốt cuộc ngươi mưu tính cái gì?”
Tạ Nghiễn hừ lạnh một tiếng: “Bà ta không tham, ta làm sao động đến bà ta? Động không được bà ta, thì làm sao thay Niệm Niệm thoát khỏi đám người phiền phức nhà này?”
Lý Hoài nhướng mày, lập tức lĩnh ngộ được ý đồ của Tạ Nghiễn, không khỏi cười nói: “Lão hồ ly à… Không ngờ cô phụ* thật thà trung hậu, ngươi ngược lại rất gian xảo.”
Cô phụ*: dượng
Tạ Nghiễn không tranh cãi hơn thua với hắn ta.
Chuyện rắc rối của Vương di nương sắp xếp xong, vẫn còn một phiền phức khác chờ giải quyết.
Hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn vầng trăng sáng đang dần dần lên cao, sắc mặt không chút gợn sóng.
Gió đêm thổi lướt qua, Lý Hoài theo hắn nhìn ra xa phía chân trời, hai người tựa như trong khoảnh khắc này đã nghĩ đến cùng một chuyện.
Tạ Nghiễn thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Điện hạ, huynh đã nghĩ kỹ nên đối phó với Lý Trạm thế nào chưa?”
Lý Hoài nghe lời liền hiểu ý, cười nói: “Vừa hay có Tưởng Vịnh Chính mở đầu, tiếp theo chính là tiêu diệt từng tên một, Sở vương phủ có một tên thì tính một tên, tất cả đều không chạy thoát được.”
Tạ Nghiễn nhếch mép, “Lý Trạm lần này cũng không bảo vệ nổi Tưởng Vịnh Chính, cữu cữu lần này hẳn là cũng đã ra tay thật rồi.”
Lý Hoài gật gật đầu, không biết vì sao bỗng nhiên nổi lên một trận cảm khái, lại chậc chậc thở dài: “Nói đi cũng phải nói lại, ta năm đó đã cảm thấy Cố Minh Chương có vấn đề, đây không phải là nói sau khi chuyện đã xảy ra, mà là nhìn xa trông rộng. Còn ngươi ấy à, rốt cuộc vẫn là chậm tiêu, hèn gì đệ muội không muốn để ý đến ngươi…”
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Nghiễn đã nhấc chân đá về phía hắn ta.
Lý Hoài không ngờ Tạ Nghiễn thật sự dám ra tay, bắp chân sau bị đá một cái rõ đau, lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.
Hắn ta ôm cái chân phải đau âm ỉ, cà nhắc đuổi lên trước phân bua: “Tạ Thiếu Hành, ngươi có tin ta lập tức quay về viết tấu sớ vạch tội ngươi một phen không, ngươi, ngươi mưu hại Hoàng tự! Ngươi lòng dạ khó lường! Ngươi… Ai da…”
Cuối cùng vẫn là không chịu nổi cơn đau kia, hắn ta không mắng tiếp được nữa.

Cố Niệm ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, liền nghe thấy Nguyệt Mai ở bên ngoài đang nói chuyện với ai đó.
Nàng định thần nghe một lúc, nhất thời ngỡ ngàng, lập tức biết người đến vậy mà lại là Tạ Nghiễn.
Chỉ nghe Nguyệt Mai nói: “… Phu nhân còn chưa tỉnh đâu ạ, hay là nô tỳ đi xem thử?”
Tạ Nghiễn: “Không cần làm phiền nàng ấy, đoạn đường này hẳn là không được nghỉ ngơi tốt, cứ để nàng ấy ngủ thêm một lát.”
Nguyệt Mai vâng dạ một tiếng, lại nói đi phòng bếp truyền bữa sáng, bèn vội vã lui xuống.
Cố Niệm sững sờ, nếu Nguyệt Mai rời đi, trong sân chỉ còn lại nàng và Tạ Nghiễn, như vậy, nàng lại càng không muốn dậy.
Tạ Nghiễn dường như cũng không vội, nàng nghe thấy hắn đã đi vào trong nhà, vẫn luôn ở gian ngoài không có động tĩnh gì thêm.
Nhưng Cố Niệm thoáng chốc lại thầm nghĩ, nàng không thể cứ trốn mãi trong đó giả chết, bèn im lặng đứng dậy chải đầu rửa mặt, thay một bộ y phục tiện ra ngoài, lúc này mới từ trong phòng đi ra.
Tạ Nghiễn ngước mắt nhìn sang, gọi nàng qua ngồi xuống, lập tức nói: “Một lát nữa ăn sáng xong thì theo ta đến Hình bộ.”
Cố Niệm sững sờ, hiểu rằng đây là muốn truyền nàng đến hỏi chuyện, cho nên Tạ Nghiễn mới sáng sớm tinh mơ đã đến nhà. Nàng hơi yên tâm một chút, im lặng gật gật đầu.
Tạ Nghiễn lại nói: “Nàng không cần lo lắng quá nhiều, chỉ là hỏi chuyện theo lệ thường, biết gì thì cứ nói thật, không rõ thì cứ nói thẳng là không rõ là được.”
Cố Niệm: “Vâng, ta hiểu rồi.”
Hắn dừng lại một chút, vẫn bổ sung thêm một câu: “Hôm nay Lý Hoài sẽ chủ thẩm ở công đường, ta đã nói với huynh ấy cứ coi như không quen biết nàng, nàng gặp huynh ấy không cần phải hoảng sợ.”
Cố Niệm kinh ngạc ngước mắt, đáy lòng có chút cảm kích, vội cười nhạt với Tạ Nghiễn “Đa tạ đại nhân.”
Nguyệt Mai đúng lúc mang bữa sáng đến, Cố Niệm không lên tiếng, nhưng thấy Tạ Nghiễn tự nhiên cầm lấy đũa, bèn biết hắn hẳn là cố ý đến đây để cùng nàng ăn sáng.
Cố Niệm không tiện nhiều lời, hai người im lặng ăn xong một bữa cơm, Nguyệt Mai ở bên cạnh hầu hạ vô cùng hăng hái, đáy lòng vui sướng không nói nên lời.
Ăn xong bữa cơm, Tần Trọng Văn đánh một cỗ xe ngựa dừng ở ngoài cửa, vì để che mắt người khác, Cố Niệm còn đội nón có mạng che để che giấu dung mạo.
Suốt đoạn đường này Tạ Nghiễn chỉ dặn dò nàng vài câu, không nói nhiều, đợi đến bên ngoài nha môn, hắn cuối cùng cũng mở miệng: “Hẳn là sẽ không lâu đâu, đợi hỏi chuyện xong, ta sẽ cho người đưa nàng về. Có điều ta còn có công vụ trong người, không thể rời đi cùng nàng.”
Cố Niệm đáy lòng cảm thấy kỳ quái, hắn dường như đang báo cáo hành tung với mình, thế nhưng, quan hệ của bọn họ đâu đã đến mức này.
Nhưng nàng cũng không biết nên mở lời thế nào, dù sao Tạ Nghiễn cũng không nói lời nào quá đáng hơn, thậm chí sự phỏng đoán này biết đâu cũng chỉ là nàng tự mình đa tình. Vì vậy đành phải im lặng gật đầu, cùng hắn xuống xe ngựa.
Cố Niệm vốn tưởng rằng tam đường hội thẩm là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ và nghiêm trọng, nhưng đúng như lời Tạ Nghiễn nói, vụ án này không giống vậy, nhân chứng cũng không nhất thiết phải lộ diện trước công đường.
Nàng theo Tạ Nghiễn đi qua nghi môn, đi thẳng đến một sảnh đường rộng rãi ở gian sau.
Cố Niệm hơi ngước mắt, liền thấy Lý Hoài mặc một thân công phục của Vương gia ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, hai bên trái phải lần lượt ngồi ba vị nam tử trung niên, hẳn chính là quan chủ thẩm của vụ án này.
Tạ Nghiễn vào cửa hành lễ, Cố Niệm cũng cúi người chào Yến vương. Như lời Tạ Nghiễn đã nói, Lý Hoài chỉ coi như không nhận ra thân phận của nàng, giọng điệu không chút gợn sóng bảo Tạ Nghiễn ngồi xuống.
Cố Niệm một mình đứng dưới sảnh, ánh mắt điềm nhiên nhìn bậc thềm đá trước mặt.
Lý Hoài giao cho ba vị đại thần nắm quyền kiểm soát tình hình, lại hơi trao đổi ánh mắt với Tạ Nghiễn, hai người ngầm hiểu ý dời tầm mắt đi.
Mà ngoài dự đoán của Cố Niệm, ba vị triều thần này tuy nét mặt nghiêm nghị, nhưng thái độ đối với nàng lại không hề quá khích, giữ vững sự bình tĩnh, công sự công biện*.
Công sự công biên*: việc công thì cứ theo phép công mà làm
Nàng dần dần yên tâm, tuân theo sự hỏi han của bọn họ mà trả lời từng câu một, cũng như Tạ Nghiễn đã dặn dò, biết gì nói nấy không giấu giếm, mà những chỗ không rõ ràng cũng thẳng thắn phủ nhận.
Lần hỏi chuyện theo thông lệ này thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, ba vị triều thần chỉ bảo nàng khai báo những chuyện lặt vặt trong quá trình chung sống với Thôi Vân Trì những năm qua, lại hỏi về việc mưu sinh của nàng ở Tầm Khê, khi biết được nàng là giảng giáo của thư viện, có một vị đại thần thậm chí còn theo bản năng khen một câu…
Cố Niệm không khỏi hồ nghi, những chuyện này quả thật quan trọng đến mức nhất định phải để nàng tự mình đến Kinh thành một chuyến sao?
Nhưng liếc trộm thấy vẻ mặt Lý Hoài nghiêm trang, cũng không dám nghi ngờ nữa, chỉ cho rằng đây là quy củ.
Cố Niệm bị hỏi chuyện xong, được người dẫn ra khỏi sảnh đường, nàng còn chưa đi qua cổng nghi môn bên ngoài, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Nàng theo bản năng quay đầu lại, lại thấy Tạ Nghiễn vậy mà lại đuổi theo ra.
Hắn hất cằm về phía nàng, ra hiệu nàng cứ đi tiếp về phía trước, ngay sau đó dùng một ánh mắt cho nha lại dẫn đường ở bên cạnh lui xuống.
Cố Niệm hồ nghi nói: “Đại nhân không cần đích thân tiễn ta ra cửa, ngài có công vụ trong người, vẫn nên quay về trước đi.”
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Chuyện đã xử lý xong rồi, ta đưa nàng đến một nơi.”
Cố Niệm sững sờ: “Xử lý xong rồi?”
Tạ Nghiễn đã nhanh hơn nàng một bước đi ra khỏi nha môn, nàng vội đuổi theo, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ: “Sao lại xử lý xong rồi? Đại nhân ngày đêm lo nghĩ công vụ xưa nay đều rất bận rộn mà…”
Hắn ta bỗng nhiên dừng bước, Cố Niệm lời còn chưa nói xong, không đề phòng đụng phải cánh tay hắn ta, lập tức lùi lại nửa bước, giơ tay sờ trán, lúng túng nhìn Tạ Nghiễn, nửa câu sau nuốt ngược vào trong bụng.
Tạ Nghiễn chỉ nói: “Chuyện ở nha môn ta không cần phải theo dõi nữa, ta phụng mệnh Yến vương điện hạ, chăm sóc thật tốt cho nhân chứng quan trọng,” Hắn nhìn nàng đầy ẩn ý “cũng chính là Cố cô nương.”
Cố Niệm cảnh giác nói: “Ta, ta không cần ngài chăm sóc.”
Tạ Nghiễn giơ tay gọi xe ngựa tới, một tay kéo nàng đến gần bậc lên xuống bằng gỗ, không cho nàng nói lời nào bắt nàng lên xe.
“Đây là mệnh lệnh của Điện hạ, nàng đâu muốn thấy ta vì tắc trách mà bị phạt chứ? Làm trái ý Hoàng tử thì chuyện có thể lớn có thể nhỏ, Thánh thượng mà trách tội xuống nói không chừng còn bị tịch biên gia sản đấy.”
Cố Niệm mắt hạnh trợn tròn, biết rõ hắn chỉ là nói bừa nói bãi, nhưng người đã bị hắn nửa đẩy nửa thúc đưa lên xe ngựa.
Nàng vừa ngồi yên, Tạ Nghiễn đã theo lên, xe ngựa đúng lúc lăn bánh tiến về phía trước.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng giây lát, Cố Niệm đảo mắt, tò mò liếc hắn mấy cái.
Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra nghi hoặc trong lòng: “Đại nhân, ban nãy ở sảnh đường hỏi chuyện, ta không cảm thấy chuyện này nhất thiết phải để ta về Kinh thành mới được.”
Tạ Nghiễn nói: “Chuyện này liên quan rất lớn, bọn họ không thể nào tự mình đến Tầm Khê một chuyến, cho nên chỉ đành uỷ khuất nàng đi cùng về kinh, chỉ có nàng cảm thấy không cần thiết mà thôi.”
Cố Niệm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nàng yên tĩnh tựa ngồi ở một bên, quay mắt liếc thấy rèm xe khẽ bay, cảnh người cảnh vật trên phố vô tình lộ ra một góc. Một vài ký ức đã phủ bụi từ lâu nhẹ nhàng ùa về trong tâm trí, dần dần khơi lên từng gợn sóng lăn tăn.
Lần trước, nàng cùng Tạ Nghiễn đi chung xe ngựa là đến núi Tiểu Tương.
Lần trước nữa, chính là bọn họ đến Thẩm gia dự tiệc.
Nàng nói không rõ bây giờ mình có cảm giác gì với Tạ Nghiễn, nhất là, trong những ngày này có rất nhiều người đều nhắc đến chuyện ngày xưa trước mặt nàng.
Ngày xưa…
Trong ký ức ngày xưa của nàng, Tạ Nghiễn tuy không mấy khi để ý đến nàng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỏ ra tốt bụng. Giống như lời nàng thú thật với Tạ Nghiễn hôm đó, hắn không phải cố ý đối xử tệ với nàng, hắn chỉ là quá bận rộn, đến mức cơ hội bọn họ có thể chung đụng khi đó, còn không nhiều bằng sau khi hai người trùng phùng ở Tầm Khê.
Ở Kinh thành, nàng đã từng cho rằng mình ngày càng hiểu Tạ Nghiễn, sau này trong những ngày tháng ở Tầm Khê, những ấn tượng tự cho là đúng này đã liên tục bị lật đổ rồi lại lật đổ.
Thật ra hắn nói nhiều hơn nàng tưởng tượng, không phải là vị Thế tử gia cứng nhắc nghiêm túc, ngược lại… rất thích trêu chọc người khác. Thành thật giống như lời Nhan Tùng nói, sự lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn đối với người ngoài, hẳn chỉ là chiếc mặt nạ ngụy trang, không muốn để lộ tính tình thật sự cho người khác nắm thóp.
Nàng còn phát hiện, Tạ Nghiễn thật ra tâm tư tinh tế như kim, trong những chuyện rất nhỏ, hắn sẽ để ý đến những chi tiết mà nàng bỏ qua. Ví dụ như, cả giá sách đầy ắp trong nhà.
Hắn đang dùng cách thức của riêng mình để im lặng quan tâm nàng.
Trái tim Cố Niệm chậm rãi hạ xuống một cách bình ổn, nàng đang nghĩ, thật ra Tạ Nghiễn cũng không đáng ghét đến thế. Mà nàng… dường như cũng không có lý do gì nhất định phải mặt nặng mày nhẹ với hắn, nhất là, nàng đã năm lần bảy lượt nói với hắn, bọn họ có thể làm một cặp bằng hữu bình thường.
Trước kia có lẽ là ứng phó cho qua chuyện, là không muốn nói lời quá tuyệt tình, mà bây giờ, Cố Niệm đang nghĩ, cho dù đã từng là một đôi oán lữ có đoạn tình cũ không mấy tốt đẹp, thì vẫn còn có khả năng quen biết lại từ đầu để làm bằng hữu.
Lần này, nàng vẫn định buông tha cho chính mình, cũng buông tha cho người khác.
Xe ngựa từ từ chạy ra khỏi thành, Cố Niệm dấy lên một trận tò mò.
Nàng nghe tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ tạm dừng, không khỏi quay mắt nhìn về phía Tạ Nghiễn: “Đại nhân, ngài muốn đưa ta đi đâu?”
Nàng bất thình lình quay đầu lại, lại đâm thẳng vào trong ánh mắt của Tạ Nghiễn, lúc nàng đang thầm suy tư, hắn vẫn luôn nhìn nàng không chớp mắt.
Cho dù lúc này bị nàng vô tình phát hiện, cũng không hề chột dạ né tránh.
Vì vậy, lại biến thành Cố Niệm có chút chột dạ.
Nàng sững sờ, đôi mắt đẹp khẽ chớp, nặn ra một nụ cười.
Tạ Nghiễn nhìn thẳng nàng nói: “Nơi đó cũng không xa, đến nơi nàng sẽ biết.”
Cố Niệm nhẹ nhàng gật đầu, nhất thời không có gì để nói.
Cũng chỉ khoảng một canh giờ, thoáng cái đã sắp đến giữa trưa, xe ngựa từ từ dừng lại.
Cố Niệm tò mò vén rèm cửa sổ lên, đợi nàng nhìn rõ phong cảnh bên ngoài, không khỏi một trận ngạc nhiên.
Tạ Nghiễn theo nàng xuống đất, đứng ở một bên phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ nói: “Ta còn chưa từng biết ngoại ô Kinh thành cũng có nơi tốt đẹp như vậy.”
Cố Niệm nhất thời xúc động, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không khỏi lại nghĩ đến sự tự kiểm điểm trên xe ngựa ban nãy, những việc Tạ Nghiễn im lặng làm quả thật nhiều hơn những gì hắn nói ra bằng lời.
Nàng không hề biết, vì sao Tạ Nghiễn lại đột nhiên đưa nàng đến sông Ngũ Lý.
Nơi đây có một bãi cỏ trống trải rộng lớn, cảnh trí ven sông thanh vắng, bất kể bốn mùa đều có không ít bá tánh đến đây dã ngoại thưởng ngoạn.
Có không ít tiểu thương buôn bán nhỏ ở thôn trấn gần đó bày hàng bán dạo ở đây, hàng ăn vặt, quán chè, hay là những sạp hàng bán diều giấy và đồ trang sức, đồ trang trí bày dọc theo ven đường.
Xa hơn một chút, đi về phía thượng nguồn con sông có một khách đ**m tên Lai Bảo, chưởng quầy là một nữ tử quan ngoại gả đến nơi này, có thể làm món bánh hấp và thịt dê hầm rất ngon. Cố Niệm và Đổng thị trước đây thường nghỉ chân ở đó ăn quà vặt, Đổng thị còn thường xuyên mua diều giấy cho nàng, hai người ở bờ sông lội ngược dòng suối bắt cá, đợi chơi cho thật thỏa thích mới về nhà.
Lúc này đang là giữa trưa, người đi đường qua lại không nhiều, trên bãi cỏ có mấy nhà bá tánh trải chiếu vải gai ngồi bệt xuống đất, xem ra là nhân lúc thời tiết đẹp lại rảnh rỗi, bèn mang theo cả nhà già trẻ đến đây vui chơi.
Cố Niệm quay mắt nhìn hắn, khẽ nói: “Thật ra ta vẫn luôn cảm thấy trong thành không tốt bằng ngoại ô, lúc ta còn nhỏ rất thích lội suối ở đây.”
Hai người ngầm hiểu ý bước vào bãi cỏ, men theo sông Ngũ Lý đi thẳng về phía thượng nguồn.
Vốn dĩ cũng không có mục đích rõ ràng, Cố Niệm dọc đường vừa đi vừa dừng, Tạ Nghiễn ung dung đi cùng nàng về phía trước.
Nhất thời tiếng nước chảy róc rách, mùa hè oi ả sắp qua, lòng sông dâng lên thêm chút nước, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, mặt nước gợn sóng lấp lánh, ánh sáng khúc xạ, dưới làn nước biếc kia còn có đuôi cá lóe lên rồi biến mất.
Tạ Nghiễn đi cùng nàng một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Nương của nàng đối với nàng rất tốt nhỉ?”
Cố Niệm gật gật đầu, cười nói: “Bà ấy dịu dàng lắm, cũng chưa bao giờ yêu cầu ta bắt buộc phải làm chuyện gì. Như học ở trường tư thục, học nữ công, những thứ này đều là phụ thân ta sắp xếp. Nương của ta lại nói, chỉ cần ta vui vẻ là được.”
Tạ Nghiễn hiếm khi thấy được nụ cười thoải mái như vậy của nàng, nhất thời cũng quên cả bản thân mà cười theo.
Hắn nói: “Nương của ta đối với ta cũng rất tốt, phụ thân ta thì nghiêm khắc hơn một chút, nhưng ta cũng có thể hiểu được ông ấy. Ông ấy muốn ta kế thừa sự nghiệp của ông ấy, sau này cũng có thể cầm quân dẹp giặc ngoại xâm ổn định nội bộ, loại bỏ nỗi lo về sau cho Đại Thịnh.”
“Lão hầu gia trung quân ái quốc, là một vị đại anh hùng, ông ấy đối với ngài kỳ vọng cao là tự nhiên.” Cố Niệm nghĩ đến hắn từng nhắc, lúc hắn lớn bằng Vương Thạch Đầu đã theo quân đội ra chiến trường, không khỏi lại dâng lên một tia khâm phục.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến một bãi sông, ven bờ nước có mấy tảng đá lớn nhẵn nhụi xếp chồng lên nhau, Cố Niệm dừng bước, đột nhiên dựa vào tảng đá ngồi xuống “Đại nhân, chúng ta nghỉ ngơi một lát ở đây nhé?”
Nàng chủ động mời, Tạ Nghiễn hơi ngạc nhiên, lập tức gật gật đầu, vừa định cùng nàng ngồi xuống tảng đá, lại bị nàng khẽ ngăn lại một chút.
“Đợi đã!” Nàng túm lấy tay áo, tự nhiên phủi phủi lên tảng đá, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn cười “Bộ y phục này của ngài dễ dính bụi, vẫn nên chú ý một chút.”
Tạ Nghiễn nhìn nụ cười cong cong mày mắt của nàng, không khỏi tâm thần chấn động, khóe môi hắn khẽ run, cuối cùng vẫn im lặng ngồi xuống sát bên cạnh nàng.
Hai người hướng mặt về phía dòng nước chảy róc rách, Tạ Nghiễn bỗng nổi hứng chơi đùa, vươn tay vớt mấy hòn đá cuội nhỏ nắm trong lòng bàn tay, hai ngón tay thon dài nhón lấy một viên, vậy mà lại ném trên mặt nước.
Cố Niệm kinh ngạc nhìn hắn, thầm nghĩ hôm nay lại phát hiện ra một mặt khác của hắn so với trước đây.
Nàng không khỏi nghĩ đi nghĩ lại lời buôn chuyện vô tình đêm đó của Nhan Tùng.
Đá cuội trong tay Tạ Nghiễn sắp hết, dưới vòng xoáy nước trên mặt sông, bỗng có một con cá trồi đầu lên, lặn mạnh một cái lại chui tọt vào đáy nước, làm bắn lên chút bọt nước nho nhỏ.
Hắn ghé sát lại gần Cố Niệm, khẽ nói: “Nàng muốn ăn cá nướng không?”
Cố Niệm vốn còn đang xuất thần nghĩ ngợi, nghe được lời này, bỗng nhiên suy nghĩ quay về, ngơ ngác nhìn Tạ Nghiễn, lại theo bản năng liếc nhìn đám cá lúc ẩn lúc hiện dưới đáy nước.
Hắn lúc này đang cúi thấp người, ở rất gần nàng, nàng ngửi thấy mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người hắn, nhất thời gò má xinh đẹp ửng hồng, hơi quay mặt đi, quỷ thần xui khiến thế nào lại gật gật đầu: “Hơi muốn một chút.”
Tạ Nghiễn hiểu ý, vậy mà lại rút một con dao găm nạm vàng từ trong ủng mềm ra, trong nháy mắt cởi giày vớ, xắn trường bào lên rồi dẫm một chân vào trong nước, cúi người tìm kiếm mục tiêu.
Cố Niệm thấy cảnh này, không khỏi mắt trợn tròn miệng há hốc, càng thêm thấm thía lời Nhan Tùng nói không phải là nói dối.
Nàng vội đứng dậy, cũng đi lại gần mấy bước, sóng nước kia dập dờn ập tới, suýt chút nữa làm ướt giày thêu của nàng.
Cố Niệm hơi do dự một chút, cuối cùng cũng không yểu điệu làm bộ làm tịch, nàng cúi eo xuống, nhẹ nhàng cởi giày vớ đặt sang một bên, chân trần dẫm lên bãi sông nói với Tạ Nghiễn: “Đại nhân, ngài trước đây từng bắt cá bao giờ chưa?”
Nàng đối với hắn rõ ràng vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Tạ Nghiễn khinh thường cười khẩy: “Trận đòn đầu tiên trong đời của ta và Lý Hoài, chính là vì ở hồ Việt Thanh bắt mười con cá chép vằn rồng do chính tay Thánh thượng nuôi. Con cá đó nhìn thì béo mập, nhưng thực ra không được bao nhiêu thịt, nhét kẽ răng còn không đủ.”
Cố Niệm không nhịn được phì cười một tiếng, không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ Tạ Nghiễn lúc nhỏ quậy phá trong Hoàng cung, dường như rất khó để trùng khớp với vị tướng quân trẻ tuổi chững chạc phóng khoáng trước mắt.
“Nàng đừng cười, mấy con cá đó nhìn là biết ăn được, hơn nữa, trông còn rất ngon nữa.”
Cũng chính là khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Tạ Nghiễn thu mắt ngưng thần, dao găm nhanh chóng vung lên trong nước, lần nữa hất ra ngoài, trong đám sóng nước đã có một con cá sông béo mập bị hất lên bờ, nặng nề đập trên bãi sông giãy giụa yếu ớt.
Cố Niệm còn chưa kịp kinh ngạc, chỉ thấy trong sông lại văng ra hai con cá đuôi đen lớn nhỏ bằng nhau, bên phía Tạ Nghiễn đã dừng tay nghỉ chiến, lưỡi dao sắc bén tra vào vỏ, thong thả bước trở về trên bờ.
Hắn đi ngang qua bên cạnh nàng, liếc nhìn bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, chỉ nói: “Nghịch nước vui không?”
Cố Niệm thấy hắn nhìn ra tâm tư nhỏ của mình, không khỏi mím môi cụp mắt, vẫn thành thật gật gật đầu.
Hắn bèn cười: “Ta đi nhặt ít củi khô, nàng ở đây lấy đá xếp một cái bếp nhé.”
Cố Niệm quay sang cười gật đầu.
Đợi Tạ Nghiễn thong thả quay về, liền thấy Cố Niệm đã dựng xong bệ đá, đang ngồi xổm bên bãi sông, lấy ngón tay khẽ chọc chọc mấy con cá sông bị mất nước đến hôn mê kia.
Hắn thường xuyên bắt gặp được những hành động nhỏ vô tình của nàng, không khỏi cảm thấy càng lúc càng thú vị.
Hơn nữa, hắn có lẽ đã ý thức được, khi hắn vứt bỏ mục đích gọi là núi kéo nàng, vứt bỏ chấp niệm mọi thứ đều là vì muốn “bắt đầu lại từ đầu” với nàng, mà thật sự chung sống với nàng một cách bình thường như mọi ngày, Cố Niệm liền có thể buông xuống phòng bị, thẳng thắn và thân thiện với hắn.
Tạ Nghiễn không khỏi tự kiểm điểm, điều hắn muốn chẳng qua cũng chỉ là khoảnh khắc như thế này, hắn và Cố Niệm, không vì thân phận, chuyện cũ trong quá khứ, cũng không vì kết quả, biến cố trong tương lai, chỉ trong một sớm một chiều này, hắn có thể có được sự tốt đẹp của nàng.
Hắn thong thả bước lại gần, đặt củi xuống.
Hai người lại ngầm hiểu ý hợp tác phân công công việc, Cố Niệm thấy hắn lấy dao găm ra mổ bụng cá, nàng thầm “hít” một tiếng, vội nhận lấy mồi lửa nhóm lên đống lửa.
Mấy con cá được làm sạch sẽ rồi đặt lên bệ đá, Cố Niệm liếc mắt nhìn Tạ Nghiễn, thấy tay áo hắn xắn lên cao, để lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, dưới lớp da gân xanh ẩn hiện, nàng nhất thời lòng dạ rối bời, vội dời tầm mắt đi.
Tim lửa bập bùng, Cố Niệm nhớ lại bí mật vô tình biết được vào đêm đó.
Hắn… chắc là vẫn chưa biết Nhan Tùng đã nói chuyện này cho nàng rồi nhỉ? Nhưng nàng dù sao cũng đã biết chuyện cũ, tình cảnh này, khiến nàng không khỏi suy nghĩ nhiều.
Ngay lúc hương cá lan tỏa bốn phía, hai người cùng lúc mở miệng.
“Đại nhân…”
“Niệm Niệm.”
Bốn mắt nhìn nhau, đều sững sờ.
Cố Niệm thậm chí quên cả ngăn cản cách xưng hô không thích hợp này của hắn, chỉ thuận theo lời nói tiếp: “Đại nhân có lời gì muốn nói sao?”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Nàng nói trước đi.”
Cố Niệm nhất thời thất thần, mở miệng liền hỏi: “Lúc đó ngài bị Lão hầu gia dùng roi ngựa đánh một trận, chắc là đau lắm nhỉ?”
Tạ Nghiễn hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Cố Niệm, trong nháy mắt đã nghĩ qua rất nhiều, cuối cùng mơ mơ hồ hồ có một suy đoán đại khái, hẳn là Nhan Tùng…
Hắn không có ý định để nàng biết những chuyện cũ này, huống hồ, chuyện này đối với nàng mà nói không có ý nghĩa gì, cũng không thay đổi được chuyện xảy ra sau đó.
Tạ Nghiễn theo bản năng đưa ra phán đoán này, vốn còn muốn nói qua loa cho xong chuyện, nhưng ngay sau đó, hắn lại đột nhiên như được đả thông tư tưởng.
Tình cảnh này, chẳng phải giống hệt như lúc hắn ép hỏi Cố Niệm muốn một câu trả lời sao? Nàng không chịu nói thật, có phải cũng cho rằng cho dù hắn biết được những chuyện cũ đó, thật ra cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì đã xảy ra không.
Nhưng hắn muốn nói cho Cố Niệm biết, hắn có thể bù đắp, thậm chí có thể cứu vãn rất nhiều chuyện còn chưa ngã ngũ.
Hắn lập tức thay đổi ý định, thẳng thắn nói: “Đau hơn ta cũng từng trải qua rồi, dù sao cũng không chết được.” Hắn nói nghe rất thản nhiên, nhưng lại nhận ra rõ ràng sự kinh ngạc trong ánh mắt Cố Niệm.
Hắn nói: “Ta lúc đó không muốn nói cho nàng biết, là vì cho rằng loại chuyện này rất khó mở lời. Huống hồ, nàng biết hay không cũng không thay đổi được sự thật là ta bị đánh, ta dùng chút thuốc bôi ngoài da dưỡng thương mấy ngày là khỏe, cần gì phải để nàng lo lắng?”
Cố Niệm mượn lời của Nhan Tùng vạch trần hắn: “Thật ra đại nhân chính là quá sĩ diện…”
Giọng nàng rất nhỏ, cũng chỉ dám liếc trộm hắn, thấy hắn lộ rõ vẻ mặt không tự nhiên mà mắt thường cũng thấy được, trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Tạ Nghiễn cứng miệng nói: “Ta nếu nói thẳng với nàng, khó tránh khỏi bị nghi ngờ là cậy mình bị thương để tỏ ra yếu đuối.”
Bên môi nàng vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn nhân cơ hội nói: “Có điều, nếu lúc đó ta nói thẳng với nàng, có phải nàng sẽ từ bỏ ý định hòa ly, thậm chí bằng lòng nói cho ta biết những chuyện nàng đã gặp phải không?”
Cố Niệm sững sờ, ngây ngốc ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, vừa định biện giải, nhưng lời đến bên miệng lại đảo một vòng, cuối cùng lại nghẹn ở cổ họng.
Nàng… có còn kiên quyết muốn hòa ly với hắn không?
Trong tình cảnh đó, nàng sẽ quan tâm hắn bị thương có nặng không hơn nhỉ? Như vậy, nàng có thể sẽ hỏi rõ nguyên do hắn bị đánh, vậy thì suy ra tiếp, nếu Tạ Nghiễn lúc đó bèn nói thẳng với nàng, hắn vốn không định cưới bình thê, là vì làm trái ý Lão hầu gia nên mới bị đánh, vậy nàng có quyết định ở lại không, thậm chí tìm một cơ hội nói rõ ràng với Tạ Nghiễn về tai nạn trong chuyến đi săn mùa thu?
Nhưng tất cả những điều này đều là giả thuyết, bọn họ cũng không thể quay ngược thời gian làm lại từ đầu.
Bởi vì lúc đó bọn họ không đủ thấu hiểu đối phương, lại vì tính tình xui khiến, cả hai đều không đủ thẳng thắn. Nàng lo được lo mất, hắn không hề tin tưởng, cho nên, bọn họ đi đến bước hòa ly kia cũng là kết quả đã được định sẵn.
Vậy thì, Tạ Nghiễn ngay lúc này quyết định thẳng thắn nói với nàng về chuyện này, có phải ngụ ý rằng hắn muốn đổi một cách thức khác để chung sống với nàng chăng?
Cố Niệm nhất thời bối rối, nàng suy nghĩ một lúc, lúc này mới nói: “Có lẽ ta sẽ càng để tâm đến vết thương của đại nhân hơn, vì vậy mà ngại ngùng nhắc đến chuyện hòa ly với ngài. Hoặc có lẽ, ngày hôm đó ta cũng sẽ không bước lên chuyến thuyền đi về phía Nam…”
Giọng nàng xa cách, quá khứ trong nháy mắt ùa về trong lòng, cái lạnh buốt của khoảnh khắc rơi xuống sông, bóng tối nuốt chửng tầm mắt, còn có cơn đau rát khi sóng nước vỗ vào người, nàng nghĩ cả đời này nàng cũng rất khó để quên đi hoàn toàn.
Tạ Nghiễn nhìn vẻ mặt cô đơn của nàng, kìm nén sự thôi thúc muốn ôm nàng vào lòng, khẽ nói: “Lần trước ở núi Tiểu Tương, nàng bằng lòng nói với ta về quá khứ của tiểu cô nương kia, đáy lòng ta rất vui. Ta đã tưởng rằng cuối cùng chúng ta cũng có thể thẳng thắn với nhau hơn một chút, ta có thể hiểu rõ nàng hơn một chút, như vậy cũng có thể đến gần nàng hơn một chút.”
“Nhưng sau đó nàng lại đẩy ta ra xa, nói nàng không để tâm nữa, cũng bảo ta đừng truy cứu nữa. Nhưng ta biết, những tổn thương này không phải có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.”
Hắn dừng một chút “Ta biết quá khứ của nàng, nàng bị Vương thị ức h**p, nàng ở Hầu phủ cẩn thận lo trước lo sau, còn có lựa chọn hồ đồ nhất thời, đều là vì bị bà ta nắm được điểm yếu, tưởng rằng ta sẽ vì thế mà chán ghét nàng. Hôm nay ta muốn nói thẳng với nàng, nàng không cần phải sợ Vương thị nữa, càng không cần phải kiêng dè người gọi là ca ca, muội muội kia, bọn họ không thể làm tổn thương nàng dù chỉ một chút. Từ nay về sau có ta chống lưng cho nàng, không cần nhắc đến cái gọi là môn đệ, gia thế, chỉ một mình Tạ Nghiễn ta là đủ để bảo vệ nàng chu toàn.”
Hắn chăm chú nhìn Cố Niệm, đã lặng lẽ dịch đến bên cạnh nàng, từ từ nắm chặt tay nàng.
“Niệm Niệm, nàng có thể nói cho ta biết, ngày hôm đó trên thuyền rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...