Năm ngón tay Cố Niệm run rẩy, nhưng lại không hề giãy ra khỏi lòng bàn tay Tạ Nghiễn.
Nàng chần chờ nhìn hắn, cánh môi khẽ mở. Ánh mắt hắn kiên nghị quả quyết, lời hứa hẹn hắn nói ra tuyệt không phải lời nói suông, trong lòng Cố Niệm hiểu rất rõ.
Tạ Nghiễn không phải người có tính cách hay nói lời dễ nghe, hắn đã có thể mở lời với nàng, thì có nghĩa là hắn nhất định sẽ làm được.
Nàng giãy giụa, thật ra trong lòng biết rõ thứ nàng buông bỏ chỉ là chấp niệm không muốn dây dưa, còn nỗi uất ức và sợ hãi kia chưa bao giờ rời đi như hình với bóng, mỗi khi nàng yếu đuối hoang mang lại ùa về bủa vây cõi lòng.
Nàng khẽ cắn môi, thấy ngọn lửa kia bùng lên một cơn gió cháy yếu ớt, hơi ấm truyền đến từ năm ngón tay, giây phút này nàng dường như đã có dũng khí.
Cố Niệm hạ quyết tâm, khẽ nói: “Hôm đó ta lên thuyền khách, ở trong khoang thuyền thì gặp phải Cố Minh Chương.”
Nàng cảm nhận rõ ràng năm ngón tay Tạ Nghiễn siết chặt, lực hơi mạnh hơn.
Hàng mi dài của nàng khẽ run, tiếp tục nói: “Đại nhân không phải vẫn luôn canh cánh trong lòng về sự cố ở Vạn Hoa yến sao? Thật ra đó cũng là thủ đoạn của Cố Minh Chương, chỉ là… đã liên lụy đại nhân bị ép phải trói buộc cùng ta.”
Tim Tạ Nghiễn chấn động, rõ ràng không ngờ tới hiểu lầm ban đầu giữa hắn và Cố Niệm, lại cũng là do một lần hãm hại bất thành với ý đồ khó lường của Cố Minh Chương.
Nhưng hắn chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường, nếu không phải Cố Minh Chương ngáng đường, hắn đã không gặp được Cố Niệm, càng không có cơ hội cưới nàng làm thê tử.
Tâm ý hắn rối bời, vừa định mở miệng, Cố Niệm lại khẽ lắc đầu: “Đại nhân nghe ta nói hết đã.”
Tạ Nghiễn nhất thời không nói nên lời, nắm lấy năm ngón tay nàng khẽ xoa nhẹ, trao cho nàng sự an ủi thầm lặng.
“Ta từng nói với ngài, ta không phải thân sinh của Cố gia, nhưng chuyện này không có nhiều người biết. Cho nên, trước đây ta chỉ cảm thấy vị ‘đại ca ca’ này có hơi ph*ng đ*ng, nhưng chưa từng nghĩ sang hướng khác. Mãi cho đến hôm đó Thường thị trong cung đến nhà tuyên chỉ ban hôn, ta… thật ra ban đầu ta cũng không muốn thành thân với ngài, chuyện này dù sao cũng quá đột ngột.”
“Lần trước ta có nói với đại nhân, lúc đó ta gặp phải một số chuyện, không tìm được người giúp đỡ, cho nên mới nghĩ ra cách mau chóng gả đi để rời khỏi Cố gia. Khi đó Cố Minh Chương muốn ta quan hệ bất chính với hắn ta, như vậy ta tự nhiên không thể gả cho ngài nữa…”
“Vì vậy, hôm đó ta mới tìm đến Hầu phủ cầu kiến ngài.”
Tạ Nghiễn nhân lúc im lặng chốc lát, vội nói: “Ta rất may mắn lúc đó đã đưa ngọc bội cho nàng, nếu không chỉ sợ nàng và ta đã bỏ lỡ nhau.”
Cố Niệm rụt rè ngước mắt liếc hắn một cái, vội quay mặt đi, không để suy nghĩ vẩn vơ bay xa.
“Lần săn bắn mùa thu đó, đại nhân cứ hỏi mãi, ta thật sự rất muốn thẳng thắn nói ra sự thật… Cố Minh Chương lừa ta vào bãi săn, muốn nhân cơ hội khinh bạc, chỉ là lúc đó có một mũi tên ngầm giúp ta may mắn trốn thoát. Hắn ta lấy thể diện của ngài và Hầu phủ ra uy h**p, ta không muốn cũng không dám vì chuyện của Cố gia mà làm liên lụy đến Điện hạ và Hầu gia… bọn họ đối với ta rất tốt, ta không thể có lỗi với Hầu phủ.”
“Trước đây ta quá nhu nhược, cũng rất ngu ngốc, lẽ ra ta nên nhận ra điều không ổn ngay từ đầu, nhưng lại vì cái gọi là tình huynh muội mà luống cuống tay chân. Ta cũng… quá thiếu cảm giác an toàn… Đại nhân, không sợ ngài chê cười, lúc đó ta đã hiểu lầm rằng ngài cũng có hảo cảm với ta, cho nên rất muốn cố gắng làm tốt hơn một chút, để ngài thay đổi cách nhìn về ta. Cũng có thể vì những suy nghĩ ích kỷ này, kết quả ngược lại thành ra biến khéo thành vụng.”
Tạ Nghiễn đột nhiên ngắt lời nàng: “Nàng không hiểu lầm, trách ta đã không nhận rõ tâm ý của mình, không để cho nàng biết.”
Cố Niệm sững sờ, lập tức quên mất mình định nói gì.
Hắn nghiêm túc nhìn nàng, “Bởi vì động lòng với nàng, nên mới đ*ng t*nh mà mất chừng mực.”
Gò má xinh đẹp của Cố Niệm ửng đỏ, biết hắn đang ngầm chỉ chuyện gì, vội vàng bối rối cúi gằm đầu, hoảng loạn nói: “Đại nhân, ta nói với ngài những điều này, cũng là bởi vì… ta thật sự không có ai khác để giãi bày. Ta ở Tầm Khê có những bằng hữu thân thiết, nhưng mà, bọn họ dù sao cũng không biết đầu đuôi ngọn ngành, e rằng nói ra cũng vô dụng.”
Tạ Nghiễn lại nắm tay nàng “Lẽ ra nàng vốn có thể nói với ta, ta cũng nên hỏi nàng sớm hơn.”
Cố Niệm lúc này lại từ từ rút tay ra, mỉm cười cảm kích với hắn, khẽ thở dài: “Đa tạ đại nhân đã nghe ta nói những tâm sự không dám dễ dàng nhắc lại này… Thật ra, ta cũng từng nghĩ có nên nói với ngài hay không, nhưng không hiểu sao, hôm nay lại muốn tùy hứng một lần.”
Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tạ Nghiễn, khóe miệng thậm chí còn mỉm cười nhàn nhạt, “Ta chỉ là cảm thấy trước kia thật uất ức, cũng rất bất lực. Ngài không hiểu ta, ta cũng không hiểu ngài… nhưng hôm nay nói ra rồi, ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngài có phải thấy ta rất hẹp hòi không?”
Tạ Nghiễn muốn nắm lấy tay nàng lần nữa, nhưng Cố Niệm đã né đi, đưa tay lật con cá kia.
Hắn lắc đầu phủ nhận, lại trầm giọng nói: “Giữa nàng và ta có quá nhiều hiểu lầm, lỗi đều do ta, nàng không cần tự trách dằn vặt. Sau này, có chuyện gì nàng đều nói với ta, được không?”
Cố Niệm cười khẽ: “Nhưng ta cũng không còn gì để nói nữa…”
Nàng dường như vào giây phút này đã trút được gánh nặng, tùy hứng đẩy tảng đá nặng trĩu đè nặng trong lòng xuống vách núi, nhất thời cuối cùng cũng không còn cảm giác khó chịu kỳ quặc kia nữa.
Tạ Nghiễn nhìn nàng, cuối cùng cũng đưa chủ đề quay lại câu hỏi ban đầu, “Cho nên, là Cố Minh Chương ép nàng nhảy xuống thuyền khách sao?”
Cố Niệm sững sờ, không ngờ vừa rồi mở lòng, nàng có chút nói năng lộn xộn, nói rồi lại nói, liền lan man đi rất xa, đến nỗi ném vấn đề của Tạ Nghiễn ra sau đầu.
Nàng khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hắn đuổi theo ta đến boong thuyền, có lẽ cho rằng ta chỉ đành ngoan ngoãn dâng hiến cho hắn, nên không ép quá gấp. Ta cảm thấy rất mệt mỏi, cũng… có chút đau lòng, nảy sinh ý nghĩ tự vẫn, liền nhân lúc hắn không để ý mà tự mình nhảy xuống thuyền.”
Tim Tạ Nghiễn nhói lên, vội cau mày nói: “Là lỗi của ta, cho dù nghĩ rằng nàng đang hờn dỗi, cũng không nên dễ dàng để nàng rời khỏi Hầu phủ.”
Cố Niệm bĩu môi, không đáp lời “Chuyện sau đó ta không hề giấu giếm đại nhân, cho nên trong lòng ta thật sự rất cảm kích Thôi bá và Thôi đại nương, không có bọn họ, ta không thể sống sót.”
Tạ Nghiễn nói: “Không cần nghĩ đến những chuyện này nữa, bọn họ hành thiện tích đức là trời sinh thích làm việc tốt. Nàng ở Tầm Khê ba năm, chắc hẳn cũng đã nỗ lực báo đáp phần ân tình này rồi.”
Cố Niệm im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở phào một hơi thật dài, ngước mắt cười nhìn Tạ Nghiễn, “Đại nhân, những gì nên nói ta đều đã thẳng thắn rồi, vậy ta có thể thương lượng với ngài một chuyện được không?”
Tạ Nghiễn tò mò nhìn nàng, liền thấy nàng có chút khó xử nói: “Sau này đại nhân có thể đừng trêu chọc ta nữa, cũng đừng truy hỏi những chuyện cũ kia nữa được không? Cố Minh Chương làm nhiều việc bất nghĩa ắt sẽ tự diệt vong, nhưng ta không muốn dính líu đến loại người này nữa, nghĩ đến là trong lòng đã không thoải mái.”
Tạ Nghiễn muốn nói lại thôi, nhưng thấy trong giọng điệu của Cố Niệm có sự chán ghét không thể che giấu, liền biết nàng hận Cố Minh Chương nhiều hơn Thôi Vân Trì, nhất thời không tiện nóng vội, bèn dự định thuận theo ý nàng.
Hắn hắng giọng nói: “Ta đâu có trêu chọc nàng.”
Đôi mắt đẹp của Cố Niệm hơi mở to, lẩm bẩm: “Rõ ràng là có…”
Tạ Nghiễn liếc nàng, lại bị con cá nướng nàng đưa tới chặn miệng.
Hai người ngồi cạnh nhau trên bãi sông im lặng ăn cá, Tạ Nghiễn có thể cảm nhận rõ ràng sau khi nói rõ mọi chuyện, thái độ của Cố Niệm đối với hắn đã hòa hoãn hơn nhiều, lời nói cũng nhiều hơn không ít.
“Đại nhân, lúc nhỏ ta đã cùng nương bắt cá ở chỗ này, không ngờ hôm nay ngài lại đưa ta đến sông Ngũ Lý… Thật lòng mà nói, ta vừa bất ngờ vừa vui vẻ.” Nàng trở nên rất thẳng thắn, không còn che giấu cảm xúc nội tâm.
Tạ Nghiễn nhất thời thầm vui, nhưng cũng nhất thời lại dâng lên cảm giác u ám… những khoảnh khắc tốt đẹp này của nàng, có phải cũng từng không hề e dè mà thể hiện trước mặt Thôi Vân Trì không?
Nàng rõ ràng hấp dẫn người ta như vậy, bất kể là dung mạo xinh đẹp này hay là tính tình dịu dàng vừa ý, cho dù là Thôi Vân Trì hay Từ Ngôn Tân, chắc hẳn đều đã từng qua lại với con người thật nhất của nàng, cho nên rất khó để không nảy sinh hảo cảm với nàng.
Hắn vậy mà lại mơ hồ có chút ghen tỵ, ghen tỵ với một người đã chết, ghen tỵ vì ba năm qua hắn ta có thể thân mật ở bên nàng.
Thậm chí còn ghen tỵ Từ Ngôn Tân có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nàng, dù hắn ta che giấu tâm tư, nhưng ít nhất Cố Niệm cũng không hề lúc nào cũng kiềm chế chừng mực qua lại giữa hai người.
Cố Niệm cắn một miếng thịt cá, rướn người nhìn về phía trước, lại nói: “Đại nhân có nhìn thấy mái hiên che màu xanh lam đằng xa kia không?”
Tạ Nghiễn thuận thế nhìn sang, lờ mờ trông thấy bên bờ sông có một tòa kiến trúc, hướng ra ven đường dựng một cái lều tạm bợ.
Hắn khẽ gật đầu “Đó là nơi nào?”
Cố Niệm nói: “Là khách đ**m Lai Bảo.” Nàng cong cong đôi mắt, cười nói: “Thịt dê hầm của chưởng quầy làm rất ngon, ta và A nương nếu mùa đông ra khỏi thành mua dược liệu, nhất định sẽ đến đó ăn một nồi thịt dê rồi mới về nhà.”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Nàng và nương của nàng cũng khá là có sức ăn đấy nhỉ.”
Cố Niệm liếc hắn một cái.
Tạ Nghiễn vội nói: “Hôm nào nàng dẫn ta đến nếm thử món mới lạ xem nhé?”
Nàng nhất thời không phòng bị, buột miệng nói: “Hình như mùa này vẫn chưa có đâu, sớm nhất cũng phải sau tiết Sương Giáng.”
Nàng nói rồi lại nói, lại cảm thấy khá là kỳ quặc, vội sửa lời: “Ngài, ngài đến lúc đó cứ bảo Tần thị vệ đến hỏi thăm là được…”
Tạ Nghiễn cười ngầm không đáp lời, thuận tay xé một miếng thịt trên bụng cá đưa cho Cố Niệm, nàng do dự chốc lát, lại cảm thấy không cần phải làm vẻ khách sáo như vậy, liền vươn tay nhận lấy, khẽ nói một tiếng đa tạ.
Hai người ăn cá xong, thu dọn sạch sẽ, lại men theo bãi sông đi một lúc, Cố Niệm tò mò Tạ Nghiễn dường như đột nhiên rảnh rỗi, không hề vội vàng về thành chút nào.
Nàng không nhịn được hỏi: “Đại nhân, ta còn phải đến nha môn trả lời thẩm vấn nữa không?”
Tạ Nghiễn nói: “Phải xem ý của Điện hạ, sáng hôm nay bất quá chỉ là thẩm vấn sơ bộ, nếu sau này vẫn cần triệu nàng đến hỏi chuyện, nhân chứng bắt buộc phải gọi là đến ngay.”
Cố Niệm không khỏi chán nản, nàng vốn tưởng rằng khai báo rõ ràng đầu đuôi sự việc là có thể rời đi, nhưng nghe ý của Tạ Nghiễn, vụ án này rõ ràng không đơn giản như vậy.
Nàng không tiện biểu hiện quá rõ ràng, bèn yên lặng gật đầu, lại nghĩ đến tung tích của Từ Ngôn Tân.
“Đại nhân, hôm đó ta trông thấy Từ tiên sinh lên xe ngựa của Yến Vương điện hạ, ngài ấy bên đó… vẫn ổn chứ?”
Tạ Nghiễn nói: “Hắn được Điện hạ ưu ái, hiện đang hỗ trợ phá án ở Yến Vương phủ, nàng không cần lo lắng.”
Cố Niệm vội hỏi: “Vậy ta có thể đi tìm ngài ấy không?”
Tạ Nghiễn im lặng một lúc lâu, không nhịn được hỏi: “Nàng tìm hắn có chuyện gì?”
Cố Niệm chớp chớp đôi mắt đẹp, vẻ mặt mong chờ: “Có thể không nói không?”
Tạ Nghiễn hơi cụp mắt “E là không được.”
Cố Niệm gượng cười: “Thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt, ta chỉ muốn hỏi Từ tiên sinh khi nào có thể cùng nhau quay về Tầm Khê…”
Nàng chột dạ thú nhận, tuy cũng không hiểu đây rõ ràng là chuyện hai người đã hẹn trước, sao đối mặt với Tạ Nghiễn lại có chút miễn cưỡng khó nói nên lời.
Tạ Nghiễn hơi cau mày, ngoài mặt không biểu lộ: “Ồ, chỉ e là không nhanh như nàng tưởng đâu.”
Cố Niệm ngượng ngùng liếc trộm hắn, cắn cắn môi, rốt cuộc không nói gì.
Trong lúc nói chuyện, hai người chậm rãi đi về bên xe ngựa, Tạ Nghiễn vừa ngước mắt lên, đã thấy Tần Trọng Văn cưỡi ngựa tới, từ xa ra hiệu bằng mắt với hắn.
Trong lòng hắn đã hiểu rõ, xoay người nói với Cố Niệm: “Còn muốn đi đâu dạo nữa không? Nếu mệt rồi, ta đưa nàng về thành.”
Cố Niệm cũng đã sớm thấy bóng dáng Tần Trọng Văn, ngầm hiểu ý lắc đầu “Đại nhân, chúng ta về thôi.”
Tạ Nghiễn khẽ gật đầu, đỡ nàng lên xe, lại nói với phu xe: “Đến biệt viện bên ngoài của Yến Vương điện hạ.”
Cố Niệm sững sờ, biết Tạ Nghiễn đây là định để nàng đi gặp Từ Ngôn Tân, trong lòng khẽ động, sau khi lên xe ngồi yên vị liền khẽ nói một câu: “Đa tạ đại nhân.”
Tạ Nghiễn khẽ nhếch mép, một tay vén rèm xe, trầm giọng dặn dò: “Nàng gặp Từ Ngôn Tân xong đừng chạy lung tung, lão Trịnh sẽ đợi ở ngoài cửa biệt viện, đến lúc đó ông ấy sẽ đưa nàng về nhà.”
Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn hắn, buột miệng: “Đại nhân… không về cùng ta sao?”
Tạ Nghiễn: “Không nỡ à?”
Cố Niệm: …
Nàng vừa định phản bác, lại nghe Tạ Nghiễn nói: “Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, cưỡi ngựa nhanh hơn. Nàng yên tâm, lão Trịnh là tâm phúc của Hầu phủ, rất kín miệng.”
Cố Niệm chửi thầm mấy lời này của hắn không đáng tin, nhưng vẫn yên lặng gật đầu.
Tạ Nghiễn cười khẽ thả lỏng năm ngón tay, rèm xe buông xuống, ánh mắt hai người giao nhau, không ai dời đi trước.
…
Sau khi vào thành, Cố Niệm được phu xe đưa đến một trạch tử kín đáo ở phía đông thành.
Nơi này rộng rãi hơn nhiều so với nơi nàng đang ở tạm, bên ngoài canh gác nghiêm ngặt, thị vệ và chấp sự nghiêm túc chờ lệnh, dân thường khó mà đến gần.
Lão Trịnh cầm lệnh bài của Tạ Nghiễn lên trước đưa lời, thị vệ vào cửa bẩm báo, một lát sau, ông ta đích thân đến bên xe ngựa đón Cố Niệm vào cửa.
Ông ta dừng bước trước cửa, ra hiệu Cố Niệm đi theo lão quản gia tiếp tục vào trong.
Cố Niệm đội mũ mũ có mạng che, không nghi ngờ gì, thong thả bước vào sân trước, sau khi vào nhà, liền thấy Từ Ngôn Tân đang ngồi rót trà trước một chiếc bàn bát tiên.
Hắn ta trông thấy có người đến, vội đứng dậy đón chào, Cố Niệm lúc này mới vén tấm lụa mỏng lên, thấy Từ Ngôn Tân bình an vô sự, nỗi lo trong lòng mới được đặt xuống.
Nàng theo hắn ta ngồi xuống trước bàn, hai người nói chuyện một lúc.
Cố Niệm biết được Lý Hoài đã đích thân mời hắn ta ở lại Vương phủ làm môn khách, trong lòng vô cùng cảm khái, càng hiểu rõ hắn ta có hoài bão của riêng mình, nam nhi chí ở bốn phương, bây giờ cuối cùng cũng có thể tỏ rõ tâm chí.
Từ Ngôn Tân cũng hỏi Cố Niệm đủ mọi chuyện, biết được Tạ Nghiễn sắp xếp ổn thỏa, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra, chỉ bảo nàng yên tâm chờ đợi diễn biến tiếp theo. Nàng không phải là nhân vật quan trọng liên quan đến vụ án, chỉ cần xác thực lời khai không sai là có thể tự do rời đi, chắc hẳn cũng sẽ không trì hoãn quá lâu.
Chỉ có điều… Từ Ngôn Tân len lén liếc nhìn Cố Niệm, trong lòng thầm nghĩ, e rằng Tạ Nghiễn không dễ dàng chịu để nàng rời đi như vậy.
Bọn họ nói chuyện trong sảnh một lúc, Từ Ngôn Tân dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên gọi tiểu tư của Triệu gia đi cùng đến, thì thầm với hắn ta vài câu.
Tên tiểu tư đó gật đầu lia lịa, thoắt cái đã chạy về hậu viện.
Cố Niệm tò mò liếc nhìn mấy cái, khi quay lại tầm mắt, liền nghe Từ Ngôn Tân khẽ nói: “Trước khi chúng ta rời Tầm Khê, Lâm chưởng quầy đã đặc biệt tìm đến Triệu gia, nhờ ta mang cho huynh đệ của ông ấy một ít tiền tiết kiệm, còn có một phong thư nhà.”
Cố Niệm hiểu rõ gật đầu, lại nghe hắn ta tiếp tục nói: “Chỉ là Điện hạ lệnh cho ta toàn tâm theo sát vụ án này, chính sự đặt lên hàng đầu, ta không tiện tùy ý rời khỏi biệt viện, cũng để tránh sinh thêm rắc rối.”
Cố Niệm lúc này mới biết, vì sao nơi này lại có thị vệ canh gác trùng trùng, hẳn là người đứng sau Tưởng Vịnh Chính không muốn Từ Ngôn Tân mở miệng, càng sợ rút dây động rừng, nên ngấm ngầm chờ thời cơ ám sát.
Đang nói chuyện, tên tiểu tư kia đã đi mà trở lại, trong tay đã bưng một cái bọc vải gấm.
Cố Niệm chủ động nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, hay là giao đồ cho ta, chẳng qua chỉ là chuyện chạy vặt thôi mà.”
Từ Ngôn Tân cười khẽ: “Không dám làm phiền Cố nương tử, chỉ là muốn ủy thác nương tử tìm một người thích hợp, chuyển đồ đến tận tay Nhị gia.”
Cố Niệm xua tay nói: “Ta ở Tầm Khê từng chịu ân huệ của Lâm chưởng quầy, hiện giờ còn đang ở nhờ trong nhà mới của Nhị gia, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ đưa một cái bọc đồ thôi mà, ta vô cùng vui lòng.”
Từ Ngôn Tân không tiện miễn cưỡng nữa, nhận lấy bọc đồ từ tay tiểu tư, trịnh trọng đưa cho Cố Niệm.
“Nhị gia tôn danh Lâm Việt, hiện đang làm việc ở trại tuần phòng ngoài thành, có điều hôm nay trời đã tối, Cố nương tử không cần vội vàng mang đi.”
Cố Niệm gật đầu đáp lời, nâng bọc đồ trong tay, vì biết Từ Ngôn Tân hiện giờ rất được Lý Hoài coi trọng, đoán rằng hắn ta nhất thời khó mà dứt ra để quay về Tầm Khê, liền không tiện hỏi thêm về chuyện trở về nữa.
Hai người lại uống thêm mấy chén trà, Cố Niệm thấy mặt trời trong sân đã ngả về phía tây, bèn đứng dậy cáo từ.
Đêm đó Cố Niệm buồn ngủ sớm, mà Tạ Nghiễn cũng không đến phía nam thành dùng bữa tối với nàng.
Nguyệt Mai vốn còn muốn hàn huyên tâm sự kỹ càng với nàng, nhưng Cố Niệm ăn cơm xong là mắt đã díp lại, tắm rửa sớm rồi leo lên giường, trở mình một cái liền ngủ say như chết.
Nàng đã bôn ba liên tục mấy ngày, sáng sớm hôm qua lại vì nha môn triệu tập mà vội vàng ra cửa, xong chính sự lại cùng Tạ Nghiễn ra ngoài thành một chuyến, không khỏi mệt mỏi rã rời.
Hôm sau Cố Niệm ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại, trong lúc này không ai quấy rầy giấc mộng của nàng, Tạ Nghiễn cũng không biết đã đi đâu.
Ngược lại, Nguyệt Mai đã sớm chỉ huy quét dọn trong sân, lại dặn dò nhà bếp không cần vội chuẩn bị bữa sáng, phải để Cố Niệm được nếm thức ăn tươi mới nóng hổi nhất.
Nàng nằm trên giường, ngây người nhìn màn che trên đỉnh giường, thoáng chốc có cảm giác vô cùng không chân thật.
Chuyến này quay về Kinh thành một cách khó hiểu, người và cảnh vật ở quê hương đều khiến nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nhất là, hôm qua nàng còn được Tạ Nghiễn đưa đến sông Ngũ Lý, trong lòng càng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang…
Nếu nói cuộc sống của nàng trong thành không hoàn toàn mỹ mãn, thì sông Ngũ Lý ở ngoài thành lại là chốn bình yên dịu dàng trong lòng nàng, càng là khoảnh khắc tốt đẹp hiếm có trong cuộc đời này của nàng.
Nàng hiểu rõ ý tốt của Tạ Nghiễn, cũng có thể cảm nhận được từng chút thay đổi, sự lấy lòng của hắn… nhưng, trong lòng nàng bất an, cái ảo giác lo được lo mất đã lâu không xuất hiện kia lại một lần nữa ùa về trong tim.
Bọn họ không hợp nhau, nàng vẫn luôn cho là như vậy.
Cố Niệm khẽ thở dài, chống tay ngồi dậy, quay mắt liếc một cái, trông thấy bọc đồ hôm qua mang về, thầm nghĩ lát nữa còn phải phiền lão Trịnh đưa nàng đến trại tuần phòng ngoài thành một chuyến.
Nàng một mình ngồi chải tóc trước gương, Nguyệt Mai đẩy cửa bước vào, “A” lên một tiếng, vội tiến lên nhận lấy cây lược.
“Thiếu phu nhân sao cũng không rung chuông gọi nô tỳ một tiếng?” Nàng ta ân cần búi tóc cho nàng, còn không biết lấy từ đâu ra một khay đồ trang sức cài đầu, muốn trang điểm cho Cố Niệm.
Cố Niệm thầm hoảng hốt, vạn lần không ngờ Tạ Nghiễn lại chuẩn bị đầy đủ đến thế, vội vàng từ chối: “Không cần phô trương như vậy đâu… Nguyệt Mai, ngươi cứ để ta tự làm là được.”
Nàng không giật lại đồ vật trong tay tiểu nha đầu, nói hết lời, cuối cùng phải lấy cớ muốn ra ngoài làm việc, lúc này mới thuyết phục được Nguyệt Mai chải cho nàng một kiểu tóc đơn giản, chỉ cài nghiêng một cây trâm ngọc bích.
Chỉ là trang điểm sơ qua một chút, nàng lập tức trở nên khí sắc tuyệt vời, dung mạo càng thêm dịu dàng xinh đẹp.
Nguyệt Mai nghe lời dặn của Tạ Nghiễn, hiểu rõ chuyện Cố Niệm về kinh không được rêu rao, nàng ta không có gan truy hỏi, nhưng cũng đoán được hẳn là liên quan đến chuyện trọng đại, Cố Niệm hành sự cũng vô cùng cẩn trọng.
Nàng ta vội cho mang bữa sáng lên, biết Cố Niệm lát nữa phải ra ngoài, cẩn thận hỏi nguyên do, Cố Niệm lại nói cũng không phải chuyện quan trọng, chẳng qua là tiện đường đưa đồ cho một người bạn.
Nguyệt Mai bất giác liếc nhìn bọc đồ đặt trên tủ.
Nàng ta đã để ý, không tiện hỏi thẳng đến cùng, dự định lát nữa sẽ nhờ người đi báo cho Tạ Nghiễn một tiếng.
Cố Niệm khéo léo từ chối ý tốt muốn đi cùng của Nguyệt Mai, nói với phu xe lão Trịnh về điểm đến, lại cười đảm bảo làm xong việc sẽ lập tức trở về.
Trong lòng nàng cũng thật sự định như vậy, cho nên không hề cảm thấy có gì không ổn.
Thứ nhất, nhà Vương thị trước nay không đi lại ở ngoài thành. Thứ hai, cho dù bọn họ ra khỏi thành, cũng không thể đến gần nơi trọng yếu như trại tuần phòng. Hơn nữa, nàng suốt quãng đường đều đội mũ có mạng che mặt ngồi trong xe ngựa, sao có thể có nguy cơ bị người khác trông thấy được chứ.
Nàng đã suy nghĩ cẩn thận về các khả năng mới nhận lời, cũng là muốn có thể giúp thì giúp, báo đáp ý tốt của Lâm gia từ những điều nhỏ nhặt.
Cố Niệm suy nghĩ vẩn vơ trong xe ngựa, đến khi xe dừng hẳn, Lão Trịnh ở bên ngoài lên tiếng: “Thiếu phu nhân, đến nơi rồi.”
Nàng chau mày, rất muốn sửa lại cách xưng hô của bọn họ, bất kể là Nguyệt Mai hay lão Trịnh, những người cũ này của Hầu phủ vẫn giữ thái độ của ba năm trước, xem nàng như chính thê của Tạ Nghiễn.
…Nàng nghe mà tim đập thình thịch.
Mà những gia nhân làm việc vặt khác trong nhà, bọn họ chưa từng lộ mặt trước Cố Niệm, nếu những người này thật sự không biết thân phận của nàng, e rằng vì vậy sẽ hiểu lầm Cố Niệm là ngoại thất mà Tạ Nghiễn nuôi bên ngoài…
Như vậy nàng càng không thể chấp nhận!
Cố Niệm vén váy bước xuống đất, vừa định nói rõ với lão Trịnh, lại nghe ông ta nói: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, lão nô vừa rồi đã nhờ thị vệ vào trong trại truyền lời, trại tuần phòng là địa bàn do công tử quản hạt, người cứ yên tâm làm việc, lão nô sẽ ở ngay đây chờ.”
Cố Niệm sững sờ, không ngờ loanh quanh một hồi, nàng có thể dễ dàng khiến lão Trịnh đưa mình ra khỏi thành, hoàn toàn là vì nơi nàng đến là doanh trại dưới trướng Tạ Nghiễn, cho nên bọn họ không cần lo lắng.
Vậy thì… vị Lâm nhị gia kia liệu có phải qua lại rất thân thiết với Tạ Nghiễn không?
Trong lòng nàng thấp thỏm, cầm bọc đồ đi đến bên ngoài doanh trại, không bao lâu, liền thấy một lang quân trẻ tuổi thân hình cao lớn bước ra từ cổng lớn.
Hắn ta nhìn quanh một lát, chuyển mắt trông thấy Cố Niệm vận áo lụa trắng và váy màu anh đào, không khỏi sững sờ.
Nàng đứng e lệ sau hàng rào lớn, ánh mắt do dự nhìn hắn ta, không chắc chắn lắm về thân phận của người vừa đến.
Nàng thấy hắn ta tiến về phía trước vài bước, bèn thăm dò hỏi: “Lâm nhị gia?”
Người nọ lập tức bật cười: “Chính là tại hạ.”
Hắn ta sải bước tiến lên, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Cố Niệm.
Nàng lúc này mới nhận ra người luyện võ dường như đều rất cao lớn vạm vỡ, mà vị Lâm nhị gia này lại có chút khác biệt, so với Tạ Nghiễn, hắn ta nhiều hơn một phần oai mãnh, ít đi một phần phong nhã. So với Thôi Vân Trì, thì nhiều hơn một phần chính khí, ít đi vài phần ph*ng đ*ng.
Dáng vẻ hắn ta oai phong lẫm liệt, mắt như sao điểm, vì quanh năm luyện tập bên ngoài, da bị phơi nắng có hơi đen, nhưng càng làm nổi bật dung mạo anh võ tuấn tú.
Cố Niệm ngẩng đầu nhìn Lâm Việt đầy áp bức, nhất thời có chút ngây ngẩn, qua một lúc lâu mới nói: “Nhị gia, đây là đồ Lâm chưởng quầy nhờ chúng ta chuyển giao cho ngài.”
Lâm Việt cười sảng khoái, giọng nói đó đặc biệt giống như chuông lớn vang rền: “Đa tạ nương tử, dám hỏi phương danh của nương tử?”
Cố Niệm cười đáp lại, trả lời đúng sự thật.
Ngay sau đó lại lấy ra phong thư nhà kia, đưa cho Lâm Việt: “Ở đây còn có một phong thư nhà, mời Nhị gia tự tay mở ra.”
Lâm Việt cười nhận lấy, liền mở ra đọc lướt qua một lượt ngay trước mặt Cố Niệm, đang xem, khuôn mặt đen sạm kia lại như bốc cháy, ửng lên một vệt sáng đỏ.
Cố Niệm tò mò đánh giá vài lần, buột miệng hỏi: “Nhị gia, sao vậy?”
Lâm Việt không tự nhiên hắng giọng, rồi lại cười: “Nương tử xem là biết ngay.”
Cố Niệm sững sờ, vội lắc đầu nói không được.
Lâm Việt khăng khăng đưa cho nàng, chỉ nói: “Nương tử xem một chút cũng không sao, dù gì, đại ca và đại tẩu của ta cũng có nhắc đến nương tử.”
Hàng mi dài của Cố Niệm khẽ run, cau mày chần chừ nhận lấy phong thư, nửa tin nửa ngờ cúi mắt lướt qua, lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 60: Hắn vậy mà lại mơ hồ có chút ghen tỵ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
