Cố Niệm vốn tưởng Từ Ngôn Tân không phải là người có tính chủ động mở miệng làm phiền người khác, vậy mà hôm qua lại bất ngờ tỏ ra khó xử, muốn nàng thay mặt chạy việc đưa thư.
Mãi đến khi nàng xem nội dung trong thư mới biết, thì ra chuyến gặp mặt tưởng chừng trùng hợp này, chẳng qua chỉ là một cuộc tác hợp do phu thê Lâm Triển Nguyên và Từ Ngôn Tân sắp đặt từ trước.
Thư nhà chỉ có vài câu hỏi thăm qua loa về việc quan của Lâm Việt, sau đó là một tràng dài toàn nói tốt cho Cố Niệm, cuối cùng lại trách Lâm Việt đã lớn ngần này tuổi mà chưa thành thân, đành phải dựa vào huynh tẩu dốc lòng se duyên.
Bọn họ chính là nắm chắc Cố Niệm mềm lòng dễ nói chuyện, lại không muốn mắc nợ ân tình, nhất định sẽ nói được làm được, tự mình đưa bọc đồ đến tận tay Lâm Việt, cho nên mới bày ra kế sách này.
Cố Niệm vội nhét thư lại vào tay Lâm Việt, ấp úng nói: “Lâm chưởng quầy quá khen rồi, Nhị gia đừng để trong lòng. Bọn họ có lẽ quá lo lắng cho đại sự của ngài, cho nên mớigán ghép lung tung.”
Hơi nóng trên mặt Lâm Việt cũng chưa hoàn toàn lui đi.
Hắn ta tuy đã cập quan nhiều năm, nhưng đường tình duyên vẫn lận đận, cũng từng phải lòng một vị đích nữ của nhà Hiệu thư lang, chẳng ngờ sau này, nhà cô nương đó chê hắn ta lúc bấy giờ chỉ là một Đô đầu quèn, lại là dân ngoại tỉnh không có chỗ dựa, sau này e cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền đồ, từ đó nhẫn tâm cắt đứt dây tơ hồng, cô nương đó cũng được hứa gả cho nhà khác, nghe nói đã sinh được một hai đứa con.
Huynh tẩu trong nhà vẫn luôn canh cánh chuyện này, kéo dài mãi rồi cũng đến cái tuổi này, bao năm nay thư nhà qua lại không lần nào không cằn nhằn, nhưng nương tử thê tử đâu phải là hoa lá cỏ cây ven đường tùy tiện kéo đến cho đủ số, đại sự nhân duyên sao có thể đùa cợt?
Hắn ta đúng là không ngờ, huynh tẩu lần này đã tính toán kỹ, lại còn liên thủ với Từ Ngôn Tân cùng nhau bày ra một ván cờ.
Lâm Việt nhất thời lúng túng, vội nói: “Cố nương tử chê cười rồi, đại ca ta tính tình thật thà, không có ác ý. Nương tử…” Hắn ta ngập ngừng, dường như không biết nên giải thích thế nào “Nương tử tốt như vậy, năm ngoái ta về Nam Thủy cũng từng nghe qua chuyện của nương tử, Cố nương tử đừng tự khiêm tốn nữa, là bọn họ tự chủ trương thôi, đừng để liên lụy đến nương tử.”
Hắn nhanh tay gấp thư nhà lại nhét vào vạt áo, vội đổi chủ đề: “Lần này còn đặc biệt làm phiền nương tử chạy một chuyến xa thế này, chỉ là gần đại doanh cũng chẳng có chỗ nào hay ho…”
Cố Niệm thấy hắn ta nói không đúng chủ đề, vội xua tay nói: “Nhị gia không cần khách sáo, đây chỉ là chuyện nhỏ. Huống hồ ta ở Tầm Khê còn mang ơn Lâm chưởng quầy, vẫn luôn ở trong căn nhà bên bờ sông, chẳng qua chỉ là ân tình có qua có lại mà thôi.”
Lâm Việt tính tình phóng khoáng, khăng khăng nói: “Thế không được, nương tử đã vất vả đến đây một chuyến, bây giờ cũng sắp đến giờ ngọ rồi, Cố nương tử nể mặt cùng ta dùng bữa cơm đạm bạc được không? Như vậy ta cũng dễ ăn nói với đại ca, nếu không, bọn họ nhất định sẽ trách ta không biết đối nhân xử thế.”
Cố Niệm từ chối mấy lần, nhưng Lâm Việt không chịu nhượng bộ, lại còn lôi trưởng bối ra để ép Cố Niệm khó lòng từ chối. Nàng nghĩ ngợi, cũng không muốn lằng nhằng nữa, nếu không vốn dĩ đang trong sạch cũng sẽ bị người ta nhìn ra tư vị gì đó kỳ lạ.
Đặt mình vào vị trí của khác người khác mà xem xét, nàng không muốn mắc nợ ân tình, chắc hẳn Lâm Việt cũng như vậy, hà cớ gì cứ phải kéo qua đẩy lại gây chú ý?
Lâm Việt thấy nàng đã đồng ý, cười nói: “Phía sau trại tuần phòng có một ngọn đồi, quán ăn gần đó hương vị cũng không tệ.”
Cố Niệm hơi gật đầu: “Xin nghe theo sự sắp xếp của Nhị gia, thật sự áy náy quá.”
Lâm Việt cười càng thêm sảng khoái: “Cố nương tử mà còn áy náy nữa, thì ta đây phải xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên mất.”
Cố Niệm nghe vậy bật cười, hai người từ biệt tại đây, Lâm Việt về doanh trại cất bọc đồ và thay một bộ thường phục tươm tất, còn Cố Niệm nhân cơ hội này nói rõ nguyên do với lão Trịnh, còn bảo ông cùng đến quán ăn dùng bữa cơm đạm bạc.
Ai ngờ lão Trịnh chỉ cung kính từ chối, còn nói vẫn đợi ở ngoài doanh trại, đợi nàng và Lâm Việt dùng xong bữa trưa sẽ đưa nàng về kinh thành.
Cố Niệm vốn tưởng Lão Trịnh sẽ có chút e dè, không ngờ ông lại có thái độ thản nhiên, dường như không hề lo lắng Cố Niệm sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng không khỏi thầm lấy làm lạ.
Bên này nói chuyện xong, Cố Niệm đi ngược lại vài bước, liền thấy Lâm Việt mặc một bộ thường phục màu xanh da trời bước ra khỏi cổng lớn.
Hắn ta đã thay thường phục, nhưng trông vẫn cao lớn vạm vỡ, khí thế áp bức toát ra từ toàn thân vô cùng mạnh mẽ, Cố Niệm thầm nghĩ không hổ là xuất thân võ tướng.
Lâm Việt dẫn đường phía trước, Cố Niệm đi chậm lại nửa bước, theo hắn ta đi về phía ngọn đồi sau núi.
Dọc đường, Lâm Việt không ngừng giới thiệu cho nàng về phong cảnh và con người ở Kinh thành, làm tròn bổn phận chủ nhà, có phần cố tìm chuyện để nói, dường như sợ nàng cảm thấy gò bó.
Mà hắn ta nào đâu biết, Cố Niệm vốn là người Kinh thành, sự hiểu biết về nơi này không thua gì hắn ta.
Nhưng nàng không muốn làm mất mặt Lâm Việt, cũng không muốn vô cớ gây chuyện, bèn kiên nhẫn mỉm cười, nghe hắn ta kể từng chuyện một về những điều tai nghe mắt thấy vốn chẳng có gì mới mẻ hay thú vị.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước đến ngoài cửa quán ăn.
Đây là một sân nhà nông, bên ngoài có dựng một mái hiên, kê vài chiếc bàn nhỏ cho khách qua đường nghỉ chân uống trà, bên trong mới là nơi dùng bữa.
Tiểu nhị vừa thấy Lâm Việt, vội vã niềm nở chạy lên đón chào: “Lâm giáo úy, hôm nay định dùng gì ạ?”
Liếc mắt một cái, thấy Cố Niệm xinh đẹp như hoa như ngọc đi phía sau, hắn ta hơi sững người, rồi lại ngờ vực nháy mắt ra hiệu với Lâm Việt, rõ ràng cũng đã hiểu lầm mối quan hệ của hai người.
Lâm Việt không thèm để ý, cứ thế đường hoàng dẫn Cố Niệm đến ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, ung dung vung vạt áo, nhe răng cười với tiểu nhị: “Vẫn như cũ, món nào đặc sắc ngon miệng cứ mang lên mỗi thứ một phần. Vị này là đồng hương của ta từ Tầm Khê đến, không được chậm trễ!”
Tiểu nhị “Ồ” một tiếng, ý tứ xoay chuyển ngàn vòng, hiển nhiên đã gán ghép từ “đồng hương” vào một hoàn cảnh mập mờ nào đó.
Cố Niệm vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi yên, vì phép lịch sự nên gật đầu cười nhẹ với tiểu nhị, lại khiến cho gã tiểu nhị này ngẩn ngơ, vội vàng gật đầu bày biện bát đũa, nhận lời dặn dò rồi lui vào bếp.
Cố Niệm nhìn bóng lưng gã vội vã rời đi, tò mò hỏi: “Nhị gia rất thân quen với tiểu nhị ở đây sao?”
Lâm Việt ân cần rót trà cho nàng, vội giải thích: “Ta làm việc ở trại tuần phòng đã mấy năm, dăm ba hôm lại cùng huynh đệ đến đây uống rượu cải thiện bữa ăn, nên cũng coi như biết nhau đôi chút.”
Cố Niệm cảm ơn trà của hắn ta, thầm nghĩ, Lâm Việt tính tình phóng khoáng, đúng là có vẻ thẳng thắn dễ làm quen.
Hai người đang ngồi đối diện nhau cười nói vui vẻ, không ai để ý bên ngoài mái hiên, Tạ Nghiễn bị Lý Hoài kéo tay áo.
Tạ Nghiễn cau mày, giơ tay hất năm ngón tay của hắn ta ra “Ta đã nói hôm nay không mang bạc, huynh đừng có bám lấy ta.”
Lý Hoài trợn mắt nhìn vào trong, như thể sợ mình nhìn nhầm, một lúc lâu sau mới ghé sát lại, đè thấp giọng: “Thiếu Hành, đó… đó có phải là đệ muội không?”
Tạ Nghiễn quay đầu lại theo ánh mắt của hắn ta, lại giống như lần tình cờ gặp ở Thanh Phong Lâu nhiều năm trước, hắn nhìn thấy gò má nghiêng của Cố Niệm.
Và hôm nay, nàng đang ngồi đối diện với một nam nhân, trên mặt còn nở một nụ cười nhẹ đầy thiện ý.
Tạ Nghiễn chau chặt mày, vừa định cất bước đi vào, lại bị Lý Hoài cản lại.
“Thiếu Hành, ngươi bình tĩnh chút!” Hắn ta đè vai Tạ Nghiễn “Xem xét tình hình trước đã, ta thấy thần thái của đệ muội không giống như có… cái đó…”
Hắn ta còn chưa nói xong, Tạ Nghiễn đã liếc một cái lạnh lùng, Lý Hoài lập tức đổi giọng: “Đi, chúng ta vòng ra phía sau xem trước đã.”
Tạ Nghiễn rút cánh tay về: “Ta không đi.”
Lý Hoài “Chậc” một tiếng: “Ngươi thích đi thì đi, không đi thì thôi, lát nữa đừng hỏi ta bọn họ nói chuyện gì là được.”
Nói xong, hắn ta đã chắp tay sau lưng, từ từ mò mẫm đến dưới cửa sổ.
Tạ Nghiễn sa sầm mặt, dường như tự mình giằng xé một lúc, đành phải miễn cưỡng đi theo, Lý Hoài còn muốn trêu chọc vài câu đầy ẩn ý, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua, bèn làm một bộ mặt quỷ rồi không nói nữa.
Bên ngoài cửa sổ chỉ trong nháy mắt có biến động, hai người ngồi đối diện trong phòng không hề hay biết.
Lâm Việt nói một lúc chuyện phiếm, thấy Cố Niệm rất hưởng ứng, hắn ta không khỏi nói càng lúc càng nhiều.
Lúc này, vừa kể xong một giai thoại ở Kinh thành, hắn ta đột nhiên lại hỏi: “Cố nương tử ở căn nhà bên bờ sông đó có quen không?”
Cố Niệm bất ngờ bị hắn ta hỏi, hơi sững người, rồi lập tức cười nhẹ: “Nơi đó rất tốt, mở cửa là thấy bờ sông, sớm mai hay chiều tối đều không ồn ào, là một nơi ở rất tốt.”
Lâm Việt liền cười: “Lúc đó ta chính vì thích điểm này, nên mới bảo đại ca mua căn nhà đó. Ta là người không thích yên tĩnh, nhưng lại nghĩ sau này cưới tức phụ, các cô nương bình thường đa phần đều thích thanh tĩnh, vẫn nên chiều theo ý nàng ấy. Chỗ đó cách chợ không xa, nếu ta muốn náo nhiệt cũng có thể tự mình ra ngoài dạo phố, cả hai đều không ảnh hưởng!”
Cố Niệm ngưỡng mộ sự cởi mở của Lâm Việt từ tận đáy lòng, hắn ta thẳng thắn thành thật, lòng dạ phòng khoáng không giấu diếm chuyện gì, hoàn toàn trái ngược với nàng.
Hắn ta rõ ràng không nhận ra, không nên nói những chủ đề này với một nữ tử mới gặp lần đầu.
Nhưng lời lẽ của hắn ta rất đứng đắn, không hề che giấu chút ám chỉ phong lưu nào, chỉ là đang nói với Cố Niệm về lựa chọn mà hắn ta khá hài lòng.
Cố Niệm bèn cười: “Nhị gia nghĩ thật chu đáo, nơi đó quả thực tiện lợi, hơn nữa cũng không xa thư viện.”
Lâm Việt nhớ ra công việc của nàng, liền thuận thế hỏi thăm tình hình của thư viện Liễu Trương, Cố Niệm trả lời từng câu một, bất tri bất giác, hai người đã nói chuyện rất lâu mà không ai cảm thấy tẻ nhạt.
Lúc này tiểu nhị mang thức ăn lên bàn, Cố Niệm không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy trên chiếc bàn vuông nhỏ bày đầy bát đĩa lớn nhỏ, liếc mắt nhìn qua gần như toàn là món thịt mỡ, đủ để đãi tám chín mươi thực khách.
Nàng hoảng hốt: “Nhị gia, có phải mang nhầm món rồi không?”
Lâm Việt cười cười: “Cố nương tử nói đùa rồi, đây chính là món ta gọi, toàn là đặc sản của nơi này, nương tử mau nếm thử đi!”
Hắn ta đặc biệt gắp cá thịt thịnh soạn đặt trước mặt nàng, nàng từ chối cũng không được, đành than: “Thật phí quá, chúng ta không ăn hết nhiều thế này đâu…”
“Không sao! Cố nương tử từ xa đến là khách, khẩu vị của Kinh thành khác với Tầm Khê, nương tử khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, chẳng phải nên ăn ngon một chút sao?” Lâm Việt “này” một tiếng, không cho Cố Niệm từ chối nữa.
Lúc này hắn ta không để ý, một đĩa thịt kho hơi nghiêng, nước sốt đột nhiên văng lên tay áo hắn ta, bộ y phục mới may lập tức nhuốm một vệt dầu mỡ.
Cố Niệm sững sờ, vô thức rút khăn tay ra lau sạch cho hắn ta, rồi thuận tay nhận lấy đĩa thịt đó: “Nhị gia đừng vội, ngài cũng động đũa đi. Y phục này vậy mà bị bẩn rồi… Ngài lau sạch trước đi, lát nữa phải mau thay ra giặt giũ mới được.”
Nàng nhét khăn tay vào lòng bàn tay Lâm Việt, lo lắng nhìn vết nước sốt loang ra. Lâm Việt hào phóng xua tay, nhưng trong lòng bàn tay lại đang nắm một vật mềm mại, không khỏi nảy sinh hảo cảm với Cố Niệm.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi.” Hắn ta thuận tay vo tròn chiếc khăn, cười nói: “Chỉ là đáng tiếc cho khăn tay của Cố nương tử, đợi ta được nghỉ, về thành mua một chiếc mới trả lại cho nương tử.”
Cố Niệm vội nói không dám, lại nói đây cũng không phải vật tùy thân của nàng, vốn là lúc ở Tầm Khê cùng Quách Tú Hoàn dạo chợ thuận tay mua về để lót tay luyện chữ, không quý giá, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì khác.
Lâm Việt ngạc nhiên: “Cố nương tử cũng quen Quách thẩm tử à?”
Cố Niệm gật đầu, kể lại toàn bộ chuyện qua lại giữa hai người, Lâm Việt lại cười: “Xem ra là thật sự có duyên phận, Quách thẩm tử cũng là họ hàng xa với Lâm gia chúng ta, không ngờ Cố nương tử lại có quan hệ tốt với thẩm tử như vậy.”
Hắn ta dừng lại, vội nâng chén kính về phía trước “Ta lấy trà thay rượu, uống với Cố nương tử một ly, cũng coi như nhận lấy mối giao tình này.”
Cố Niệm không tiện từ chối, cũng vội nâng ly cùng uống.
Bên này một ngụm trà còn chưa nuốt xuống, Lâm Việt lại nói: “Cũng thật là trùng hợp, hôm nay thấy thư nhà của đại ca nói muốn làm mai mối cho ta và Cố nương tử, ta còn nghĩ Cố nương tử hẳn sẽ giận Lâm gia chúng ta tự chủ trương, lại không ngờ nương tử thực ra lại rất có duyên phận với cả nhà chúng ta, như vậy cũng tốt, nương tử chắc chắn sẽ không hiểu lầm ta!”
Cố Niệm nghe vậy, đột nhiên sặc một cái, vội vàng vỗ ngực không ngừng, thầm nghĩ vị Lâm nhị gia này thật đúng là cứ mãi nhắc đến chuyện không nên nhắc, thực sự quá thẳng tính rồi.
Mà bên ngoài cửa sổ, sắc mặt Tạ Nghiễn đen như mực, ánh mắt âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Lý Hoài ngờ vực quay đầu lại nhìn hắn một cái, ngạc nhiên hạ giọng: “Thiếu Hành, sao lại không giống như ngươi nói?”
Hắn ta lẳng lặng kéo Tạ Nghiễn đi, sợ nghe tiếp nữa thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không phải ngươi nói thái độ của đệ muội đối với ngươi đã dịu đi, việc nối lại tình xưa chỉ trong nay mai sao?” Hắn ta dừng một chút, lại quay đầu nhìn bóng dáng hai người họ, chậc chậc than thở “Ta thấy đệ muội không giống như có ý định đó… Sao còn gặp gỡ người làm mai mối thế này?”
Tạ Nghiễn lạnh lùng liếc hắn ta, trầm giọng: “Câm miệng.”
…
Cố Niệm dùng bữa xong cùng Lâm Việt, đến cuối cùng thực sự không nuốt nổi một miếng nào nữa, lúc này mới đặt đũa xuống, ái ngại nói với Lâm Việt.
Ai ngờ Lâm Việt lại nhìn nàng vài cái đầy kỳ lạ, cảm thán: “Sức ăn của Cố nương tử không tệ, cùng nương tử ăn cơm thật là sảng khoái.”
Cố Niệm cười gượng, đột nhiên bất ngờ ợ một cái.
Nàng lập tức xấu hổ đỏ mặt cúi gằm mặt xuống, bên tai truyền đến tiếng cười sảng khoái của Lâm Việt. Nàng nhìn chằm chằm mặt bàn, Lâm Việt thuận tay đưa cho nàng một ly trà, rồi lập tức gọi tiểu nhị đến tính tiền, không để nàng khó xử thêm.
Cố Niệm vội đè nén cơn ợ, sau đó cùng Lâm Việt đi về đại doanh.
Nàng thấy trời đã không còn sớm, cũng không muốn làm phiền Lâm Việt thêm nữa.
“Nhị gia, qua mấy hôm nữa ta sẽ về Tầm Khê, nếu ngài có thứ gì cần gửi cho Lâm chưởng quầy, cứ nói với ta. Trước khi xuất phát ta sẽ đến trại tuần phòng tìm ngài một chuyến, ngài tuyệt đối đừng khách sáo với ta.”
Lâm Việt cúi người bái tạ, Cố Niệm từ biệt hắn ta, thấy hắn ta xoay người sải bước vào cổng lớn, lúc này mới vội vàng lên xe ngựa trở về.
Trên xe ngựa nàng uống rất nhiều trà, cơn nấc cụt vẫn không đè xuống được, may mà đoạn đường không quá xa, chẳng bao lâu sau, hai người trở về tiểu viện ở phía nam thành, lão Trịnh đánh ngựa sang một bên.
Cố Niệm vừa xuống đất, đột nhiên một cảm giác căng tức trào lên mãnh liệt.
Nàng khẽ ấn vào bên hông, mày liễu nhíu lại, có chút bối rối đi nhanh vào trong.
Người còn chưa bước vào sân, Tạ Nghiễn không biết từ đâu xuất hiện, lại làm nàng giật nảy mình.
“Tiểu, Tiểu hầu gia, sao ngài lại xuất quỷ nhập thần thế…” Nàng khẽ than một tiếng, vì động tác hơi mạnh, cảm giác đè nén dưới bụng dưới càng thêm mãnh liệt.
Nàng ấn ngực vỗ nhẹ, không kịp hỏi lại và tò mò tại sao Tạ Nghiễn lại xuất hiện ở đây, một lòng chỉ muốn mau chóng vào trong thay y phục.
Cố Niệm đi vội vàng, trong lòng Tạ Nghiễn càng thêm không vui, hắn đi theo vài bước, giơ tay cản trước mặt nàng: “Đi đâu về?”
Cố Niệm đột ngột dừng bước, cơn nấc cụt trào lên, lại không cẩn thận phát ra tiếng, lúc này toàn thân trên dưới chỗ nào cũng không thoải mái, nàng nhăn nhó, muốn đẩy tay Tạ Nghiễn ra, đương nhiên là không được.
Tạ Nghiễn thấy nàng lại bắt đầu ợ, liền biết nàng vừa rồi nhất định đã ăn rất no, tự nhiên bực bội không thôi, sao có thể dễ dàng để nàng trốn thoát.
Cố Niệm không lay chuyển được hắn, đành nhích từng bước về phía trước, nói giọng mềm mỏng: “Không đi đâu cả… chỉ là đến trại tuần phòng ngoài thành, đưa đồ cho huynh đệ của Lâm chưởng quầy.”
Sắc mặt nàng gượng gạo, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại, di di mũi chân muốn đi nhanh hơn một chút.
Tạ Nghiễn lạnh giọng: “Nàng tự ý ra khỏi thành, sao không nói với ta một tiếng?”
Cố Niệm dở khóc dở cười trừng mắt nhìn hắn, lại ợ một cái: “Ngài cũng có ở đây đâu…”
Tạ Nghiễn sững sờ, lập tức cứng họng, cũng chính vào khoảnh khắc phân tâm này, Cố Niệm không nhịn được nữa, cuối cùng cũng gạt tay hắn ra, chạy vài bước băng qua sân, đi thẳng vào trong phòng.
Tạ Nghiễn “Ai” một tiếng, không cản kịp, đành phải bực bội đi theo nàng vào cửa.
Một lúc lâu sau, Cố Niệm mới từ phòng trong đi ra, nàng rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, còn đặt tay hờ lên bụng để giảm bớt sự khó chịu do cơn nấc cụt gây ra.
Nàng vừa ngẩng mắt lên, bước chân hơi khựng lại, chỉ thấy Tạ Nghiễn đang ngồi trước bàn nhìn nàng với vẻ mặt đầy bất mãn.
Hàng mi dài của Cố Niệm khẽ chớp, cuối cùng cũng có kiên nhẫn để nói chuyện tử tế với hắn.
“Tiểu hầu gia, sao ngài lại đến đây?”
Nàng thấy Tạ Nghiễn cũng không giống như có chuyện quan trọng, bèn tự nhiên ngồi xuống bàn đối diện hắn, lại lật hai chiếc chén ra từ từ rót trà.
Trong lòng Tạ Nghiễn nghẹn một cục tức, suýt chút nữa bị câu nói này của Cố Niệm làm cho nghẹn chết.
Hắn hỏi vặn lại: “Tại sao ta không thể đến?”
Từ lúc vừa vào cửa, liên tiếp mấy câu, Tạ Nghiễn đều như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Cố Niệm lập tức thấy rờn rợn trong lòng, cũng dấy lên một cảm xúc kỳ quái.
Nàng đẩy chén trà đến trước mặt Tạ Nghiễn, nhíu mày: “Ngài ăn phải thuốc súng à?”
Tạ Nghiễn bị nàng nói lại một câu, nhất thời có chút luống cuống. Hắn ngạc nhiên nhìn Cố Niệm, chỉ thấy nàng má phấn hây hây, mày liễu chau lại, thỉnh thoảng giơ tay che miệng để che đi tiếng nấc cụt.
Cơn tức giận trong lòng lập tức tiêu tan quá nửa.
Tạ Nghiễn hắng giọng, dời tầm mắt đi, vô tình liếc thấy cuốn sách nàng để bên cạnh, lúc này mới nhớ ra mục đích ban đầu của mình khi đang lật tung cả biển giấm mà vội vàng chạy về đây.
Hắn định thần, rồi lại quay đầu nhìn nàng: “Nàng… thích làm ăn buôn bán, hay là thích ở thư viện hơn?”
Cố Niệm nghe vậy sững sờ, nàng nhìn Tạ Nghiễn, chỉ cảm thấy vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, không giống như buột miệng tìm chuyện phiếm với nàng.
Nàng im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Vẫn là thích tiếp xúc với bọn trẻ, thoải mái hơn một chút, cũng vui vẻ hơn một chút.”
Tạ Nghiễn lập tức giãn mày giãn mặt, bên môi còn ẩn hiện ý cười, càng khiến Cố Niệm không hiểu.
Nàng tò mò nhìn Tạ Nghiễn, lại nghe hắn nói: “Tốt, đợi ta làm xong chính sự trong tay, sẽ đưa nàng đến một nơi.”
Cố Niệm ngạc nhiên, cuối cùng cũng hỏi: “Tiểu hầu gia, hôm nay ngài không cần đến nha môn sao?”
Tạ Nghiễn liếc nàng, sao có thể thú nhận rằng hắn từ sáng sớm đã cùng Lý Hoài đến trại tuần phòng giao phó công việc, bận rộn cả buổi sáng lại bị Lý Hoài lôi ra sau núi ăn quán, kết quả là “bắt quả tang” được nàng.
Hắn nhận ra Lâm Việt là giáo úy trong doanh trại, lại lôi danh sách ra tra xét kỹ lưỡng, biết được hắn ta đến từ trấn Nam Thủy ở Tầm Khê, trong nháy mắt liền biết mối quan hệ giữa hắn ta và Lâm Triển Nguyên.
Chỉ là, hắn không hiểu, Cố Niệm làm thế nào mà tìm được Lâm Việt? Nàng tại sao lại đột nhiên phải tự mình chạy một chuyến đưa đồ cho hắn ta… Hắn thầm nghĩ một lúc, chỉ có thể nghĩ đến việc lại là Từ Ngôn Tân giở trò quỷ.
Hắn nâng chén uống trà, trả lời qua loa một câu: “Hôm nay xong việc rồi, nàng đi đưa cái gì cho hắn ta?”
Hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chủ đề này.
Cố Niệm ngược lại dường như không để tâm lắm, mỉm cười kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho Tạ Nghiễn, đương nhiên là giấu đi những hiểu lầm không nên nhắc tới, chỉ nói Lâm Việt tính tình thẳng thắn, đúng là một huynh đệ với Lâm Triển Nguyên.
Tạ Nghiễn: “Sau này nàng muốn đi đâu… cho người nói với ta một tiếng, cũng đừng để ta lo lắng.” Hắn dừng một chút, tìm một lý do hợp lý chính đáng “Nàng dù sao cũng là nhân chứng của vụ án này, nếu có bất cứ sơ suất gì, Điện hạ khó tránh khỏi sẽ trách ta làm việc không tốt.”
Đôi mắt trong như sao của Cố Niệm khẽ đảo, nghĩ một lúc lâu, mới khẽ đáp: “Ừm, biết rồi.”
Tạ Nghiễn dịu giọng xuống: “Sau khi đưa đồ xong, hắn ta… không nói gì à?”
Cố Niệm kỳ quái liếc hắn một cái, vẫn nói thật: “Lâm nhị gia vì muốn làm tròn bổn phận chủ nhà, khăng khăng đòi mời ta dùng bữa cơm đạm bạc. Ta không muốn lằng nhằng với Lâm nhị gia ở bên ngoài quân doanh, vốn cũng không có gì to tát, nên đã đi cùng ngài ấy.”
Tạ Nghiễn hỏi đến đây, chủ đề coi như đi vào ngõ cụt, hắn nhất thời không tiện tiến thêm, nếu không khó tránh khỏi sẽ bị Cố Niệm phát hiện có điều không ổn. Nàng bây giờ không còn dễ lừa như vậy nữa, đầu óc rất lanh lợi, hơi bất cẩn một chút e là lại chọc giận nàng.
Ai ngờ Cố Niệm có lẽ tâm trạng tốt, đã tự mình nói tiếp: “Ngài ấy không biết quá khứ của ta, còn tưởng ta là lần đầu tiên đến Kinh thành, cho nên mới nhiệt tình khoản đãi. Ta không tiện từ chối lòng tốt của ngài ấy, nên vừa ăn vừa nói chuyện một lúc, nhất thời ăn hơi nhiều, lại bắt đầu…”
Nàng lại ngượng ngùng mím môi, làm một biểu cảm hơi kỳ quái, nhưng tư thế rất thoải mái.
Tạ Nghiễn nhân cơ hội nói: “Đã nói những gì mà khiến nàng vui vẻ như vậy.”
Cố Niệm không nghĩ ngợi gì khác, chỉ nói: “Nói một chút chuyện về con người và sự việc ở Tầm Khê, Tiểu hầu gia cũng biết đó, nơi đó không lớn, loanh quanh một hồi dễ có dính dáng họ hàng, cho nên chúng ta đã nói chuyện nhiều hơn một chút.”
Tạ Nghiễn thấy nàng mãi không nhắc đến chuyện mai mối, không khỏi càng thêm tò mò, rốt cuộc là Cố Niệm trong lòng không có ý đó, nên lười nhắc với hắn, hay là, nàng có ý với Lâm Việt, nên ngại ngùng không muốn nói với người ngoài?
Hắn không muốn suy đoán khả năng thứ hai thật giả bao nhiêu, chỉ muốn mau chóng b*p ch*t mối đe dọa mơ hồ này từ trong trứng nước.
Cố Niệm tò mò quan sát hắn, thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, tưởng là có chuyện gì bất thường, không khỏi hỏi: “Tiểu hầu gia, có gì… không ổn sao?”
Tạ Nghiễn hoàn hồn, vội quay mặt đi: “Không có, tiện miệng hỏi vậy thôi.”
Hắn đứng dậy, phủi phủi vạt áo, lại nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, đợi ta bận rộn xong một thời gian sẽ nói với nàng một chuyện.”
Đôi môi hồng của Cố Niệm khẽ mở, còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng, Tạ Nghiễn đã sải bước rời khỏi phòng.
…
Mấy ngày sau, Tạ Nghiễn đưa Cố Niệm lên xe ngựa, lão Trịnh đánh xe chở hai người từ từ ra khỏi Kinh thành.
Mấy ngày nay Hình bộ không phái người đến triệu kiến Cố Niệm nữa, nàng cổng lớn không ra cổng sau không vào, yên tĩnh xem sách phơi nắng trong sân, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Nguyệt Mai về ngày xưa, thật sự rất vô vị.
Hôm nay đột nhiên có cơ hội ra ngoài hít thở không khí, tâm trạng nàng tốt lên rất nhiều, ngay cả nhìn Tạ Nghiễn cũng thấy vui vẻ hơn vài phần.
Nàng lén lén vén rèm xe nhìn ra ngoài, bọn họ đi thẳng ra khỏi cổng phía nam thành, từ đường lớn rẽ vào con đường nhỏ ở nông thôn, dường như đang đi về hướng núi Bất Lưu.
Cố Niệm thầm đoán trong lòng, nhưng lại không tiện đoán bừa, nàng nhớ lại Tạ Nghiễn đã dần mở lòng với nàng, nếu đã như vậy, liệu nàng có thể thẳng thắn nói chuyện với hắn không?
Trong lòng nàng tính toán như vậy, đã khẽ cất tiếng hỏi: “Tiểu hầu gia, hôm nay chúng ta lại đi đâu vậy?”
Nàng vốn tưởng Tạ Nghiễn lại muốn cùng nàng đi leo núi, chỉ là xuất phát vào lúc này, còn sớm mới đến lúc mặt trời lặn, mà ngắm mặt trời mọc thì đã không thể nào, vậy…
Cố Niệm nhất thời không đoán ra được ý đồ của hắn.
Tạ Nghiễn cười nói: “Một nơi mà nàng sẽ thích.”
Hắn lại úp mở, Cố Niệm biết rõ tính tình của hắn, nên cũng không miễn cưỡng. May mà quãng đường cũng không xa, mà nàng đoán không sai, xe ngựa quả thực dừng lại ở một thôn trang gần núi Bất Lưu.
Tạ Nghiễn đỡ nàng xuống xe, Cố Niệm thuận theo tự nhiên đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, lần này, hai người dường như không cần phải kiêng dè những quy củ lễ pháp đó nữa.
Nhan Tùng đi theo bên cạnh, nhìn thấy cảnh này mắt trợn tròn xoe, vội cúi đầu không dám nói gì.
Hai người dừng lại bên ngoài một viện tử lớn thông suốt từ trước ra sau, trước cửa có một lão nhân tóc bạc đang đứng, trông hiền từ hòa ái, ăn mặc giản dị mộc mạc.
Ông ấy vừa thấy Tạ Nghiễn, vội vui vẻ tươi cười đi lên đón, miệng không ngừng nói: “Tiểu…” Thấy ánh mắt của Tạ Nghiễn, lại vội đổi giọng “Công tử đường xa vất vả, mời vào trong, mời vào trong.”
Lời lẽ của ông ấy nhiệt tình, nhưng thái độ lại không hề nịnh nọt, ngược lại còn toát lên sự thân mật của bậc trưởng bối đối với vãn bối.
Tạ Nghiễn hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng giải thích với Cố Niệm: “Vị này là trưởng thôn của thôn Tam Hợp, Chu Nguyên Hưng.”
Cố Niệm vội cúi người làm lễ: “Kính chào Chu lão.”
Không đợi nàng mở miệng thêm, Chu Nguyên Hưng đã cười nói: “Đây chính là vị nữ phu tử mà công tử nói đến, Cố Niệm Cố cô nương phải không?”
Cố Niệm sững sờ, lập tức chắp tay đáp lại, hành một lễ của người đọc sách với ông ấy.
Nàng khó hiểu liếc Tạ Nghiễn một cái, lại thấy hắn nhướng mày, vẻ mặt kỳ lạ.
Chu Nguyên Hưng vội nói: “Hai vị mau mời vào trong, Phùng lão chân cẳng không tiện, đã sớm chờ đợi hai vị đại giá quang lâm, chúng ta cùng vào nhà nói chuyện.”
Ông ấy nói xong, xoay người dẫn đường phía trước, Nhan Tùng và Lão Trịnh đứng đợi ngoài cửa, Tạ Nghiễn đưa Cố Niệm đi theo sau.
Cố Niệm khẽ kéo tay áo Tạ Nghiễn, ghé sát lại hỏi nhỏ: “Tiểu hầu gia, chuyện này là thế nào?”
