Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 70: Vâng, phu quân



Sau buổi yến tiệc trong cung dịp Tết Trung thu, liên tiếp mấy ngày, Tạ Nghiễn vẫn đi sớm về khuya, chỉ có điều nguyên nhân bận rộn lần này là vì vụ án của Tưởng Vịnh Chính sắp được định tội.
Chuyện của Cố Minh Chương ở phía sau đẩy sóng tạo gió, Hoàng hậu tự nhiên không cam tâm ngồi chờ chết, ngầm sai rất nhiều người dâng tấu sớ cầu tình cho Sở vương, để Hoàng đế giơ cao đánh khẽ, đừng vì thuộc hạ trong phủ hành xử thiếu đạo đức mà trừng phạt liên đới hắn ta.
Hoàng đế chỉ cầu mắt không thấy tim không phiền, trốn trong cung của Nghi quý phi đóng cửa cáo bệnh, ngay cả buổi chầu sớm cũng giao cho Lý Hoài thay mặt xử lý chính sự, ngụ ý trong đó đã sớm không cần nói cũng biết.
Các đại thần trong triều nghe ngóng thời thế liền hành động, môn khách trong nhà liên tiếp mấy ngày đạp nát ngưỡng cửa Yến vương phủ, Nhiếp Xu Nhi ra lệnh một tiếng, chau mày lạnh lùng, cho người loan tin ra ngoài nói tiểu hoàng tôn bị kinh sợ, ốm nặng một trận, bây giờ chán ăn chán uống, đêm không thể ngủ, thực sự không có sức lực tiếp đãi.
Lời đã nói đến mức này, ai còn dám đến cửa tìm sự không thoải mái, chẳng khác gì là gây khó dễ với Hoàng tự, nhờ vậy mà mọi chuyện trôi qua, thiên hạ thái bình.
Mà Tạ Nghiễn thì liệt kê rõ ràng từng việc làm mờ ám của Cố Minh Chương trong những năm này, bất kể là hắn ta mượn danh nghĩa của Sở vương phủ để lừa đảo bên ngoài, hay là cùng Sở vương cá mè một lứa la cà chốn lầu xanh, từng sự việc, từng món nợ, đều đã ghi chép chi tiết trong hồ sơ, chỉ chờ Lại bộ xử lý.
Cố Niệm yên tĩnh sống ở trạch tử, thỉnh thoảng cùng Nguyệt Mai lên xe ngựa của Yến vương phủ, đến Vương phủ nói chuyện giải khuây cùng Nhiếp Xu Nhi, tiện thể còn gặp cả tiểu hoàng tôn.
Tạ Nghiễn thỉnh thoảng có thể cùng nàng ăn một bữa sáng, như thường lệ là dặn dò nàng ăn nhiều một chút, ngủ đủ một chút, có yêu cầu gì cứ thoải mái đưa ra, nàng không có mong muốn gì, trong lòng ngược lại lo lắng cho hắn nhiều hơn.
Trong thời gian này Từ Ngôn Tân cũng phái người đến truyền lời, nói hắn ta bây giờ đã được bổ nhiệm làm quan dưới trướng Yến vương phủ, gần đây mọi thứ đều tốt, đợi đến khi đại án định đoạt xong, hắn ta sẽ tìm cơ hội khác để nói chuyện chi tiết với nàng, tiện thể cũng chúc mừng nàng và Tạ Nghiễn nối lại tình xưa, Cố Niệm đầu tiên là ngẩn người, sau đó cũng dần hiểu ra, Từ Ngôn Tân thông minh tuyệt đỉnh, chắc hẳn đã sớm đoán ra mối quan hệ của hai người.
Nửa tháng sau, vào một buổi chiều tối, Cố Niệm đang dọn lá rụng trong sân.
Đã sớm qua tiết Hàn Lộ, sắp đến tiết Sương Giáng, thời tiết đã trở lạnh hơn rất nhiều, Nguyệt Mai từ trong phòng ôm một chiếc áo choàng mỏng màu hồng cánh sen đi ra sân, định khoác lên cho Cố Niệm.
Nàng ta vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy Cố Niệm đã nhào vào lòng Tạ Nghiễn, tiểu nha đầu vội vàng lách mình quay về lại phòng phụ phía tây, dọc đường bất giác che miệng cười trộm.
Trong tiểu viện vốn dĩ không có người nào khác, nàng ta vừa trốn đi, liền chỉ còn lại hai người Cố Niệm và Tạ Nghiễn ở riêng với nhau.
Tạ Nghiễn đã cởi áo choàng trên vai xuống, quấn lấy Cố Niệm đang mặc y phục mỏng manh, cũng không trách nàng, chỉ dắt tay nàng đi vào trong phòng.
Cố Niệm trong lòng vô cùng vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, kéo tay Tạ Nghiễn không ngừng đánh giá, suốt bao ngày qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn trước khi mặt trời lặn.
Nàng vội vàng rót cho Tạ Nghiễn một tách trà, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu Hành hôm nay đã xong việc rồi sao?”
Tạ Nghiễn cười gật đầu, lại hỏi: “Đêm nay cùng nàng ăn cơm, đợi ăn cơm xong, chúng ta đến một nơi.”
Cố Niệm nghe vậy bật cười, đã theo thói quen không hỏi hắn định đưa nàng đi đâu nữa, dường như bất kể có phải là bất ngờ hay không, chỉ cần là chuyện Tạ Nghiễn cùng nàng làm, thì luôn có thể cảm nhận được niềm vui thú đặc biệt từ trong đó.
Nàng lại nhìn Tạ Nghiễn chằm chằm, chỉ cảm thấy hắn trông có vẻ gầy đi một chút, tuy vụ án này không phức tạp, nhưng nghĩ lại muốn Cố Minh Chương chịu mở miệng cũng không phải dễ dàng như vậy, đặc biệt là sau lưng hắn ta vẫn còn Sở vương, Cố Minh Chương tất nhiên cũng sẽ cân nhắc đến tương lai của Vương di nương và Cố Tuyết Ngưng.
Cố Niệm trước đó đã biết được tung tích của Cố Tuyết Ngưng từ miệng Nhiếp Xu Nhi, trong lòng không khỏi cảm thá), kế hoạch của người muội muội trên danh nghĩa đó và Vương di nương rốt cuộc đã không thành công, dù thế nào đi nữa… nghĩ lại Cố Tuyết Ngưng vốn không phải nhắm đến vị trí thiếp thất Vương phủ mới lấy thân hầu hạ Sở vương.
Nàng chủ động nắm lấy tay Tạ Nghiễn, nhỏ giọng: “Chàng đã mệt mỏi một thời gian dài rồi, tiếp theo có cần phải bận rộn như vậy nữa không?”
Tạ Nghiễn nắm ngược lại bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay nàng, cười khẽ: “Chuyện này đã đến hồi kết thúc, ta hôm nay trở về, chính là muốn báo cho nàng vài tin tốt.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Tuy ta biết nàng chưa chắc đã thấy hả hê, nhưng đây thực sự là chuyện tốt đối với nàng.”
Cố Niệm khó hiểu nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu, không hề biểu lộ sự mong đợi quá rõ ràng.
Đối với nàng mà nói, giống như lúc ban đầu nàng thẳng thắn với Tạ Nghiễn, Cố Minh Chương làm nhiều chuyện bất nghĩa tất sẽ tự rước lấy diệt vong, nàng tin rằng trời cao có mắt, hắn ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Điều nàng quan tâm hơn ngược lại là sự an nguy của Tạ Nghiễn, là hắn có gặp phải chuyện khó khăn hay không, và có cần phải tốn công sức giải quyết hay không.
Tạ Nghiễn đắn đo một lúc, lúc này mới nói: “Cố Minh Chương tuy tội không đáng chết, nhưng nha môn đã định án phạt nặng, sau tiết Lập đông sẽ bị lưu đày đến Bình Châu, nơi đó vị trí xa xôi hẻo lánh, lại đúng vào mùa đông giá rét, ta sẽ dặn dò đám quan sai áp giải ‘chiêu đãi’ Cố Minh Chương tử tế, nhất định sẽ không để hắn ta sống sót đến được nơi lưu đày.”
Cố Niệm chăm chú lắng nghe, không ngừng rót trà cho hắn, trên mặt không có biểu cảm gì khác.
“Vương thị có ý đồ hối lộ nha môn Lại bộ, lại bị tra ra nguồn gốc số bạc không rõ ràng, Triệu thượng thư phái người tra xét sổ sách trước đây thuộc sở hữu của Vương thị, từ trong đó đã tìm ra vụ án tham ô bạc cứu trợ thiên tai ở Tầm Khê——”
Cố Niệm lúc này mới mở to mắt, quay sang nhìn Tạ Nghiễn, không thể không thầm cảm thán mưu kế của hắn thật chu toàn, từng bước nối tiếp ăn khớp với nhau, ở thời khắc cuối cùng lại một lần nữa ra đòn quyết định khiến đối phương không kịp trở tay.
“Hiện nay Vương thị đã bị bắt giam, hẳn cũng sẽ nhận một tội danh không hề nhỏ. Còn về Cố Tuyết Ngưng, sau khi xảy ra chuyện ở yến tiệc Trung thu không lâu, nghe nói nàng ta không màng khuyên can, chọc giận Lý Trạm ở trong Vương phủ, mấy ngày trước đã bị bán đi Phồn Châu làm nô tỳ.”
Tạ Nghiễn chỉ vài câu ngắn gọn, nhẹ nhàng nói rõ kết cục của ba người nhà Nhị phòng, háo sắc, tham tiền, cầu vinh… Phàm là con người gieo nhân nào gặt quả nấy, trong lòng Cố Niệm vô cùng thổn thức.
Cố Niệm không thể không thừa nhận, Tạ Nghiễn quả nhiên vô cùng hiểu nàng, nàng quả thực không hề có niềm vui sướng rõ ràng nào, càng không có sự hả hê khi đại thù được báo. Đối với Vương di nương, Cố Minh Chương, hay là Cố Tuyết Ngưng, trong lòng nàng tuy không tiếc nuối, nhưng cũng không phải là hận họ đến thấu xương.
Nàng mơ hồ nhớ lại, vốn định từ trong những năm tháng chung sống không hề vui vẻ đó, cố gắng tìm kiếm một chút khoảnh khắc nào đó có thể khiến nàng mềm lòng.
Thế nhưng Cố Niệm cố gắng hồi tưởng, cuối cùng chỉ có bộ mặt đáng ghét của Vương di nương, vẻ mặt phù phiếm của Cố Minh Chương, tư thái hống hách ra oai của Cố Tuyết Ngưng…
Vì vậy, nàng có thể hơi yên lòng mà chấp nhận sự thờ ơ của mình lúc này.
Nàng quả thực chưa bao giờ nợ bọn họ.
Tạ Nghiễn nhận ra vẻ cô đơn của Cố Niệm, không trực tiếp nói thẳng ra, đột nhiên chuyển chủ đề, nói đến việc trong thành dường như mới mở mấy quán ăn mang hương vị phương nam, nếu nàng có hứng thú, mấy ngày này vừa hay rảnh rỗi, hắn dự định đưa nàng đi nếm thử hết từng quán một.
Nhắc đến ăn uống, Cố Niệm lập tức có tinh thần, vội vàng hỏi dồn theo lời hắn để biết sơ qua một chút.
Nguyệt Mai đúng lúc mang bữa tối lên, Cố Niệm đã sớm bị Tạ Nghiễn khơi dậy cơn thèm ăn, nỗi u ám lúc này lập tức bị quét sạch, cầm đũa lên ăn uống thoả thích.
Hai người ăn cơm xong, Cố Niệm đi dạo trong sân để tiêu thực, Tạ Nghiễn ở trong phòng nói thêm vài chuyện công vụ với Tần Trọng Văn, đợi đến khi trăng sáng treo cao, Tần Trọng Văn mới vội vã rời đi.
Tạ Nghiễn gọi Nguyệt Mai mang chiếc áo choàng kia đến, tự tay buộc lại cho Cố Niệm, lúc này mới cùng nàng tay trong tay rời khỏi trạch tử.
Cố Niệm ban đầu còn không tò mò, cũng không cố ý để tâm xem Tạ Nghiễn muốn đưa nàng đến nơi nào.
Mãi cho đến khi bọn họ đi vào phố Tân Môn, từ xa, nàng nhìn thấy tiệm chè ở đầu phố Du Lâm, mơ hồ đoán ra được ý định của Tạ Nghiễn.
Nàng vô thức dừng bước, Tạ Nghiễn đang nắm tay nàng, bị kéo nhẹ một cái, hắn quay người lại nhìn Cố Niệm đang có vẻ hơi thấp thỏm.
Cố Niệm rụt rè nhìn hắn “Như vậy có… có dọa người ta không?”
Nàng rõ ràng là sợ Thanh Tâm nhất thời không chấp nhận được chuyện này, mà còn là do ảnh hưởng của Vương thị năm đó đối với nàng —— Chuyện này quả nhiên đã lắng xuống rồi sao? Bọn họ sẽ không quay lại gây rối, lại ngấm ngầm giở thủ đoạn đê hèn với nàng nữa, đúng không?
Tạ Nghiễn an ủi nàng: “E là chỉ dọa nàng thôi —— nàng ta thấy nàng, lẽ nào lại không vui mừng?”
Cố Niệm sững sờ, lập tức hiểu ra ý của hắn, bèn thầm nghĩ ngợi một lát, cuối cùng lại bước tiếp.
Lại nghe Tạ Nghiễn nói: “Thanh Tâm là một nha đầu tốt, đợi thời cơ gần chín muồi, chúng ta tìm cho nàng ta một gia đình tốt để hứa gả, cũng xem như có nơi có chốn.”
Hắn dừng một chút, lại sợ Cố Niệm hiểu lầm, vội nói: “Cứ tìm một người quen biết, đợi nàng ta thành gia rồi, cũng có thể thường xuyên đến Hầu phủ qua lại với nàng.”
Cố Niệm ngước mắt liếc hắn một cái, cắn môi không nói gì, vào khoảnh khắc Tạ Nghiễn quay lại nhìn thẳng, nàng thầm mím môi cười khẽ.
Lúc bọn họ bước vào phố Du Lâm, chợ đêm phía sau lưng đang náo nhiệt hẳn lên, sự tương phản đối lập như vậy càng khiến tình cảnh bên trong con phố thêm vắng vẻ.
Cố Niệm từ xa nhìn thấy tấm biển hiệu của dược đường Đổng Ký, mái hiên che mưa đã được tiểu nhị thu lại, bên ngoài cửa bày ngay ngắn mấy chiếc ghế đẩu đã gấp lại, cửa lớn mở hờ, rèm cửa rủ xuống chắn gió, bên trong thấp thoáng có bóng người lướt qua.
Cố Niệm đứng bên ngoài hồi lâu không động đậy, nàng hít một hơi thật sâu, vừa định cất bước, trong cửa lại truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó rèm cửa bị người ta vén mạnh lên, Thanh Tâm đứng ngay cửa, kinh ngạc đến thất sắc nhìn đôi nam nữ đang đứng bên ngoài.
Nhất thời chấn động, ngỡ ngàng, vui mừng, nghi ngờ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hết đợt này đến đợt khác, vô số cảm xúc dâng trào trên khuôn mặt thiếu nữ, đến cuối cùng hóa thành hai hàng lệ nóng, và một tiếng gọi run rẩy: “Cô nương…”
Nàng ta chạy vọt ra ngoài phố, ôm chặt lấy cánh tay Cố Niệm, sau khi đến gần lại càng không dám tin mà đánh giá dáng vẻ của nàng hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng xác định được quả nhiên là nàng.
Thanh Tâm không còn bận tâm đến bất cứ điều gì nữa, vội vàng ôm chầm lấy Cố Niệm, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài, làm ướt vạt áo của cả hai người.
Nàng ta khóc một lúc, lại quay đầu nhìn thấy Tạ Nghiễn với vẻ mặt thản nhiên, sững sờ, vội đứng thẳng người lau khô nước mắt, không quên cúi người hành lễ với hắn.
Nhất thời nàng ta không đoán ra được mối quan hệ của hai người, càng không biết tại sao bọn họ lại cùng lúc xuất hiện ở dược đường, bao nhiêu năm bối rối, mờ mịt, quan tâm, tự trách, vào giây phút này chỉ biến thành may mắn, vui mừng.
Chỉ cần Cố Niệm còn sống trên cõi đời này, tất cả những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
Nàng ta vội vàng chỉnh lại dung nhan, nắm chặt tay Cố Niệm, mời hai người vào nhà ngồi.
Tạ Nghiễn hơi ra hiệu bằng mắt với Cố Niệm, nàng ngầm hiểu, cong môi cười với hắn, lập tức dẫn Thanh Tâm đi về phòng bên ở hậu viện theo lối cũ quen thuộc.
Cửa vừa đóng lại, Thanh Tâm không nhịn được nữa: “Cô nương, người vẫn ổn chứ? Bao nhiêu năm nay… người rốt cuộc đã ở đâu, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên trở về, lại còn ở cùng Tiểu hầu gia —— hai người, hai người?”
Nàng ta có quá nhiều thắc mắc, nói năng không hề có trật tự đầu cuối, chỉ lo dồn dập tuôn hết lời trong lòng ra, chỉ sợ nói chậm một chút liền phát hiện đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.
Cố Niệm nắm tay nàng ta, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi đừng vội, mau ngồi xuống đi.”
Nàng trìu mến đánh giá tiểu cô nương mặt đầy vẻ non nớt ngày xưa, bây giờ nàng ta đã trổ mã ngày càng xinh xắn, đúng là đã có dáng vẻ của một thiếu nữ đang tuổi cập kê.
Nàng chậm rãi nói: “Ta sẽ kể cho ngươi nghe từng chuyện một, ngươi đừng sợ, chúng ta bây giờ có rất nhiều thời gian, cũng không bao giờ phải sợ bị kẻ ác hãm hại nữa.”
Thanh Tâm ngờ vực nhìn Cố Niệm, vội vàng gật đầu lia lịa.
Cố Niệm bắt đầu kể từ vụ lùm xùm ở chuyến săn bắn mùa thu, kể đến việc nàng che giấu, kể đến việc nàng gặp phải Cố Minh Chương trên thuyền khách, rồi lại nói làm thế nào nàng được phu thê Thôi bá cứu giúp, cùng bọn họ trở về Tầm Khê.
Sắc mặt Thanh Tâm biến đổi không ngừng, lúc thì tức giận, lúc thì đau lòng, không nhịn được mà nắm chặt tay Cố Niệm, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cũng muốn tiếp tục nghe nữa.
Nàng ta nghe Cố Niệm nói đến ba năm ở Tầm Khê, vốn còn lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, ai ngờ tình thế thay đổi đột ngột, nàng kể lại làm thế nào nàng gặp lại Tạ Nghiễn, rồi làm thế nào lại có liên quan đến hắn một lần nữa, không thể tránh khỏi, những việc làm của Thôi Vân Trì đều được nói rõ, lại khiến Thanh Tâm một phen cảm thán vì sợ hãi.
Cuối cùng, nàng an ủi Thanh Tâm, nói chi tiết tại sao nàng và Tạ Nghiễn lại hòa thuận như lúc ban đầu, cũng nói rõ những hiểu lầm suốt nhiều năm, còn về kết cục của mấy người nhà Nhị phòng, nàng chỉ kể lướt qua, cũng không muốn để Thanh Tâm suy nghĩ nhiều thêm.
Tiểu cô nương nghe được những mẩu chuyện nhỏ khi Tạ Nghiễn ở bên nàng, cũng lập tức nở nụ cười.
Nàng ta cụp mắt, chớp chớp, đột nhiên cắn môi bật cười.
Cố Niệm tò mò nhìn nàng ta: “Sao vậy?”
Thanh Tâm che miệng, lắc đầu, đột nhiên rất cảm khái: “Cô nương không biết đâu. Thật ra, Tiểu hầu gia trước đây từng đến tìm ta —— ngay tại dược đường, lúc đó ngài ấy đến hỏi chuyện quá khứ của cô nương, ta, ta lúc đó cũng cảm thấy ấm ức thay cho cô nương, cho nên đã kể hết với ngài ấy.”
Cố Niệm hơi nhớ lại, liền nhớ đến câu nói dối không chớp mắt “tiện đường đi ngang qua” của Tạ Nghiễn, cũng không khỏi cong khóe môi theo.
Nàng dịu giọng an ủi Thanh Tâm: “Thiếu Hành sẽ không so đo với muội đâu, đừng lo lắng.”
Thanh Tâm chớp mắt, nhìn nàng cười như không cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô nương ngay cả cách xưng hô cũng đổi rồi… xem ra là không định rời đi nữa, muốn cùng Tiểu hầu gia sống một cuộc sống tốt đẹp.”
Cố Niệm trách nàng ta trêu chọc, nhưng cũng không phủ nhận, lại nắm lấy tay Thanh Tâm, nghiêm túc nhìn nàng ta: “Thanh Tâm, bao nhiêu năm nay… vất vả cho ngươi rồi, ta biết nếu không phải vì những lời ta nói với ngươi, ngươi và Cửu thúc cũng không cần phải cắn răng chịu đựng.”
Thanh Tâm cười lắc đầu “Cô nương, ta từ nhỏ đã bị người nhà bán đi, không biết đã qua tay bao nhiêu kẻ buôn người, là Đại nương tử tốt bụng mua ta về. Bao nhiêu năm nay, ta ở Cố gia tuy là thân phận nha hoàn, nhưng vẫn luôn không phải chịu khổ gì nhiều, ta luôn coi người như tỷ tỷ của mình, đây cũng là việc ta nên làm.”
Nàng ta dừng một chút, lại trịnh trọng nhìn Cố Niệm,“Cô nương có thể cùng Tiểu hầu gia có một kết thúc viên mãn, ta thật sự rất vui mừng, cũng thật sự ứng với câu nói đó, người tốt sẽ gặp được báo đáp tốt…”
Cố Niệm lúc này mới nói: “Thanh Tâm, bây giờ ngươi làm việc ở dược đường có vui không? Nếu ngươi bằng lòng, dược đường này sau này sẽ giao cho ngươi quản lý, thấy thế nào?”
Thanh Tâm sững sờ, tưởng như mình nghe nhầm, nàng ta ngạc nhiên nhìn Cố Niệm, hồi lâu không nói nên lời.
Cố Niệm đưa tay vuốt đuôi tóc của nàng ta, dịu dàng nói: “Ngươi đã quản lý dược đường rất tốt, cho nên đây vốn là điều ngươi đáng được nhận. Hơn nữa, vừa rồi không phải ngươi cũng nói sao? Ngươicoi ta như tỷ tỷ, vậy thì tỷ tỷ đem tâm huyết của nương giao phó cho muội muội, chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?”
Thanh Tâm trong lòng chấn động mạnh, lập tức hai mắt rưng rưng, đã quỳ sụp xuống đất, trịnh trọng dập đầu về phía trước: “Cô nương, như vậy sao được? Ta, ta…”
Cố Niệm vội vàng vòng ra khỏi bàn, cúi người đỡ nàng ta dậy, nhẹ giọng nói: “Ngươi xứng đáng mà, xin ngươi đừng từ chối, làm phụ tấm lòng tốt của ta.”
Hai người chủ tớ lại một lần nữa cảm động ôm chầm lấy nhau.
Cố Niệm đem chuyện lớn trong lòng dặn dò rõ ràng, kéo Thanh Tâm nói một vài lời tâm sự, nghĩ ngợi, tạm thời chưa đem chuyện Tạ Nghiễn mưu tính làm mai mối cho nàng ta nói cho tiểu nha đầu biết, cũng để tránh nàng ta suy nghĩ lung tung.
Thấy trời đã tối, nàng không muốn làm phiền Thanh Tâm nghỉ ngơi nữa, bèn quay lại gian ngoài, kết quả lại không thấy bóng dáng Tạ Nghiễn đâu.
Hai người nhìn nhau ngờ vực thở dài, gác lửng tầng hai lại mơ hồ có tiếng động, Cố Niệm ngạc nhiên nhìn lên trên một cái.
Thanh Tâm vốn định gọi Tạ Nghiễn xuống, ai ngờ Cố Niệm đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho nàng ta đừng lên tiếng.
Nàng nhấc vạt váy, rón rén bước lên thang gỗ, vốn định nghịch ngợm dọa Tạ Nghiễn một chút, ai ngờ rèm cửa sổ trên gác lửng không mở, càng lên cao lại càng tối.
Nàng cẩn thận dè dặt đi về phía trước, bước đến hai bậc thang cuối cùng, hít nhẹ một hơi, chuẩn bị sẵn tinh thần.
Ai ngờ trong bóng tối một đôi bàn tay to lớn vươn ra, đột ngột kéo nàng lên gác lửng.
Cố Niệm không kịp kêu lên, miệng đã bị Tạ Nghiễn bịt lại, hắn áp sát nàng, lùi lại từng bước, cuối cùng hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, nàng không thể động đậy chút nào.
Nàng bị buộc phải ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, hắn nhếch khóe môi, bên mép là một nụ cười nhạt đầy tùy ý.
Tạ Nghiễn hơi cúi người, thấp giọng: “Lần trước nàng kéo ta đến đây, ta còn tưởng nàng muốn có ý đồ bất chính với ta.”
Cố Niệm làm vẻ mặt hờn dỗi, lườm hắn một cái, không khỏi nhớ lại lúc đó nàng sợ gây chú ý, trong lúc vội vàng đành phải nhét Tạ Nghiễn vào gác lửng, hoàn toàn không để ý đến thân hình cao lớn thẳng tắp của hắn đứng ở đây sẽ phải khó chịu đến nhường nào.
Nàng im lặng một lúc, nhỏ giọng: “Vậy lần này chàng lên đây làm gì?”
Tạ Nghiễn nghiêng đầu, nhìn về phía góc tường trống không kia, thấp giọng: “Lần đó ta thấy trong góc có một chiếc giường nhỏ, đoán được nàng hẳn là sống trên gác lửng. Ta lúc đó chỉ cảm thấy kỳ lạ, chứ không nghĩ sâu xa.”
“Cô nương này rõ ràng có thể chịu khổ, cũng chưa bao giờ oán thán hay ghét bỏ, sao lại có thể là hạng người tâm cơ sâu xa muốn trèo cao chứ? Lẽ ra lúc đó ta nên tìm hiểu về nàng nhiều hơn một chút, đúng không?”
Cố Niệm cười nói: “Chàng bây giờ tìm hiểu nhiều hơn cũng không muộn.”
Nàng cũng nhìn theo ánh mắt của Tạ Nghiễn về phía đó, trong lòng gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, nàng nhìn một lúc lâu, lúc này mới khẽ lẩm bẩm: “Tất cả đều qua rồi.”
Tạ Nghiễn nắm lấy tay nàng, vô cùng trịnh trọng v**t v* gò má nàng, giọng điệu chắc chắn: “Niệm Niệm, nàng có bằng lòng theo ta về Hầu phủ không? Nàng là người yêu mà ta đã đánh mất rồi tìm lại được, chúng ta vốn dĩ là phu thê danh chính ngôn thuận, ta muốn bầu bạn sớm tối cùng nàng, không bao giờ phải cân nhắc nhiều như vậy nữa.”
Cố Niệm nắm ngược lại tay hắn, hơi cụp mắt, mỉm cười gật đầu.

Mấy ngày sau, bên ngoài cổng lớn của Trấn Nam Hầu phủ, quản sự dẫn theo một đám tôi tớ đứng đợi sẵn dưới thềm đá.
Xe ngựa từ từ dừng hẳn, Nhan Tùng nhảy xuống đất trước, vén rèm xe mời Tạ Nghiễn xuống. Ngay sau đó, Cố Niệm hít một hơi thật sâu, nhấc vạt váy, vịn vào bàn tay to lớn của Tạ Nghiễn chậm rãi bước ra khỏi xe.
Nàng có chút hoảng sợ thấp thỏm, lại thấy những gương mặt quen thuộc ngoài cửa đều đồng loạt cúi người hành lễ với bọn họ.
Một câu “Thiếu phu nhân”, dường như kéo Cố Niệm trở về ngày đại hôn mấy năm trước.
Nàng cũng đi bên cạnh Tạ Nghiễn, bước vào cổng lớn của Trấn Nam Hầu phủ, băng qua tiền viện rộng rãi, đi qua từng nhóm người…
Chỉ là lần này, Tạ Nghiễn nắm chặt tay nàng, cùng nàng sóng vai bước đi.
Bên ngoài chính đường, Cố Niệm từ xa nhìn thấy Tiền ma ma đang chắp tay đứng đợi bên cạnh.
Nàng ngước mắt nhìn vị lão ma ma từng không thân thiện với mình ngày xưa, vô thức mím môi cười, lại thấy bà ta vô cùng nghiêm túc cúi người hành lễ với hai người.
Tiền ma ma cúi đầu nói: “Thiếu phu nhân an hảo, điện hạ và Hầu gia đã đợi trong sảnh đường từ lâu.”
Dáng vẻ của bà ta không hề nịnh nọt, cũng không nhiệt tình hơn trước đây, nhưng Cố Niệm có thể nghe ra sự cung kính vượt trội hơn hẳn so với trước kia từ trong giọng điệu của bà ta.
Cố Niệm khẽ gật đầu, theo Tạ Nghiễn bước vào trong cửa.
Nàng cúi mắt nhìn về phía trước, nhưng có thể nhận ra Lý Ngọc Chân đã ngẩng đầu nhìn về phía nàng, còn chưa kịp đứng vững, đã nghe vị Trưởng công chúa tôn quý này nói: “Cô nương đáng thương của ta, mau lên đây cho ta nhìn kỹ một chút.”
Cố Niệm sững sờ, cũng không dám tùy tiện ngẩng đầu, đã bị Tạ Nghiễn véo nhẹ vào eo.
Mặt nàng đỏ bừng, như không thể tin nổi mà mở to mắt quay đầu nhìn Tạ Nghiễn, hắn lại nhìn thẳng về phía song thân, làm ra vẻ dường như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Lý Ngọc Chân lại nói: “Niệm Nhi không cần lo lắng, ta chỉ là muốn nói chuyện với con một lát thôi.”
Bà lại vẫy tay với Cố Niệm.
Cố Niệm lúc này mới từ từ ngẩng mặt lên, bước chân ngập ngừng tiến về phía trước, nhìn rõ hai gương mặt quen thuộc, Lý Ngọc Chân vừa thương xót vừa vui mừng, Tạ Chấn vừa áy náy vừa mừng rỡ… Tóm lại, không có ai mang dáng vẻ muốn tính toán gì với nàng.
Nàng lại yên tâm thêm vài phần, cuối cùng cũng đi đến gần hơn.
Lý Ngọc Chân nắm chặt lấy tay nàng, đánh giá hết lần này đến lần khác, lúc thì gật đầu lúc thì thở dài, cuối cùng chỉ cảm khái một câu: “Trở về là tốt rồi, con có thể trở về là tốt rồi!”
Cố Niệm mím môi, e thẹn cười khẽ. Nói cho cùng, nàng và vị bà mẫu này tổng cộng cũng mới chỉ gặp qua mấy lần, nếu nói tình cảm sâu đậm thì chính là lời nói dối sáo rỗng.
Có lẽ là do bản tính Lý Ngọc Chân nhân từ, lại luôn mang thiện ý với nàng, vì vậy, hai người gặp lại nhau không hề lúng túng và lạnh nhạt như trong tưởng tượng.
Lý Ngọc Chân kéo nàng nói chuyện một lúc, Tạ Chấn vậy mà đột nhiên nói: “Nha đầu, Sơ Vũ Hiên ta đã cho người sửa sang lại một lần rồi, con cứ ở tạm, nếu có chỗ nào không thích cứ thoải mái nói, ta sẽ cho người thu xếp lại lần nữa.”
Ông không hề nói những lời xin lỗi mềm mỏng nào, nhưng mỗi một chữ đều đang thể hiện sự áy náy của ông.
Cố Niệm được yêu thương mà lo lắng, vội xua tay: “Hầu gia không cần như vậy… Sơ Vũ Hiên đã rất tốt rồi, không cần vì con mà tốn công sức như vậy.”
Giọng nàng vừa dứt, Lý Ngọc Chân đã nói: “Niệm Nhi đừng từ chối, đây là điều ông ấy nên làm!”
Bà lườm Tạ Chấn một cái, lại lẩm bẩm: “Nếu không phải con trở về, ta còn không biết Tạ đại tướng quân của chúng ta trong tay rủng rỉnh đến vậy đấy!”
Tạ Chấn râu dựng lên: “Đây, đây đều là ân huệ ban thưởng ta tích cóp được nhờ công lao sau nhiều năm chinh chiến, bà cũng biết rất rõ mà.”
Lý Ngọc Chân “chậc” một tiếng: “Số lượng rõ ràng không khớp, ông nói xem, năm trăm lượng bạc dư ra kia, ông đã từng nói với ta chưa?”
Tạ Chấn á khẩu không trả lời được, đành phải giả vờ uống trà, lảng tránh chủ đề này.
Cố Niệm ở bên cạnh cười nhẹ, lại có chút căng thẳng liếc nhìn Tạ Nghiễn, chỉ thấy hắn khẽ nhướng mày với nàng, hơi gật đầu, ý bảo nàng cứ giả vờ như không nghe thấy là được.
Bên này chuyện tốt vừa nói xong, Lý Ngọc Chân lại nắm lấy chuyện tiền riêng nói không ngừng, Tạ Chấn không dám lên tiếng, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu phản bác, lại bị phu nhân nói liền năm sáu câu hỏi vặn lại chặn họng.
Hai người bọn họ càng nói càng xa, vậy mà ngay lập tức muốn cùng nhau về hậu viện đối chiếu sổ sách, Tạ Nghiễn nhân cơ hội vớt Cố Niệm ra khỏi cửa.
Cố Niệm vốn tưởng rằng rốt cuộc nàng cũng phải cùng Tạ Nghiễn về Sơ Vũ Hiên một chuyến, ai ngờ hắn lại dẫn nàng đi xuyên qua tiền viện, rồi nghênh ngang rời khỏi Hầu phủ, lên chiếc xe ngựa lúc đến, có vẻ như việc về nhà ra mắt song thân chỉ là một thủ tục để hai người từ nay về sau được danh chính ngôn thuận.
Cố Niệm khó hiểu nhìn hắn, còn chưa kịp hỏi một câu là đi đâu, Nhan Tùng và Tần Trọng Văn đã ở bên ngoài thúc ngựa mở đường.
Tạ Nghiễn chỉ nói: “Nếu không phải vội vàng muốn nàng mau chóng gật đầu, ta cũng không muốn làm lớn chuyện thế này đâu. Chúng ta ở bên ngoài tiêu dao tự tại, làm một cặp uyên ương nơi đồng nội có phải tốt hơn không?”
Cố Niệm lườm hắn, miệng lẩm bẩm một câu không đứng đắn, trong lòng lại nghĩ quả nhiên nàng đoán không sai, Tạ Nghiễn tốn nhiều công sức đưa nàng về Hầu phủ một chuyến, chẳng qua là muốn chốt hạ, để nàng không còn cơ hội đổi ý nữa.
Bây giờ cả thành đều đang đồn đại, hóa ra “ngoại thất” mà Tiểu hầu gia nuôi trong nhà chính là vị phu nhân chính thất năm đó bị mất tích một cách bất ngờ.
Hai người vòng vèo một phen lại tái kết duyên lành, lời ong tiếng ve không dứt bên tai, câu chuyện có đủ mọi phiên bản khác nhau, phiên bản ly kỳ nhất là có một vị đạo sĩ chân thọt nói, nhân lúc Tạ Nghiễn đi tuần phía nam đã cầu được một loại vu thuật mượn xác hoàn hồn, phu nhân hiện tại của hắn không phải là nữ tử dương gian, mà là nữ quỷ.
Cố Niệm lúc đó nghe được chuyện này từ miệng Nhan Tùng, lập tức dở khóc dở cười, một ngụm trà sặc đến mức không thở nổi, ho không ngừng.
Sau này mới biết, lão đạo sĩ đó chỉ vì muốn khoe khoang linh đan diệu dược do lão tự bào chế, cho nên mới đem chuyện này nói đến mức thần bí khó lường, vậy mà lại thật sự có không ít người mắc lừa, để lão kiếm được một món hời, rồi thần không biết quỷ không hay mà cao chạy xa bay.
Cố Niệm thầm nghĩ về những lời đồn đại ly kỳ và hoang đường này, nhưng trong lòng lại không quá để tâm đến việc người khác nhìn nhận bọn họ như thế nào.
Chỉ cần hai người sống tốt, những người khác nói thế nào, nhìn thế nào cũng không quan trọng.
Nàng lặng lẽ vén rèm xe lên, liền thấy xe ngựa đã từ từ ra khỏi cổng thành, dường như đang đi về hướng thôn Tam Hợp.
Nàng hơi sững sờ, quay sang tò mò nhìn Tạ Nghiễn, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đây là quay về nghĩa thục sao?”
Tạ Nghiễn chỉ cười: “Đêm đó không phải nàng hỏi ta, có muốn đi leo núi không sao?”
Cố Niệm ngạc nhiên đến không nói nên lời, chỉ là một câu nói lơ đãng của nàng ngày đó, Tạ Nghiễn lại vô cùng coi trọng, hứa hẹn chắc nịch.
Nàng nhìn ra ngoài trời, không khỏi lẩm bẩm: “Bây giờ đi qua đó, đến núi Bất Lưu cũng vừa đúng lúc mặt trời lặn.”
Cố Niệm không khỏi nhớ đến ngày hai người cùng nhau đến núi Tiểu Tương.
Lần đó, Tạ Nghiễn lần đầu tiên bày tỏ tình cảm với nàng, mà nàng cũng là lần đầu tiên từ chối sự thể hiện tình cảm của hắn.
Lúc đó, nàng không nhìn rõ được tâm tư của Tạ Nghiễn, cũng không nhìn rõ được tình cảm của chính mình.
Nàng đã từng cho rằng tình yêu trước đây là không xứng đáng, là không ngang hàng, là không hợp nhau. Mà thật ra, yêu một người không hề có nhiều điều kiện đến vậy, tình cảm giữa nam nữ, chỉ có cam tâm tình nguyện hay không, chứ không có xứng đáng hay không.
Nàng và Tạ Nghiễn sau này đều có chung nhận thức này, cho nên, nàng không oán trách vì những chuyện đã gặp phải trước đây, cũng không vì việc yêu lại một người mình đã từng thầm thương trộm nhớ mà cảm thấy xấu hổ.
Bởi vì nàng cam tâm tình nguyện, mà người trong lòng nàng xứng đáng với tình cảm này.
Cố Niệm đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man, Tạ Nghiễn hiếm khi không quấy rầy sự yên tĩnh của nàng.
Đợi đến khi xe ngựa từ từ dừng lại dưới chân núi, Cố Niệm mới hoàn hồn, nàng chậm rãi quay đầu lại, lại thấy Tạ Nghiễn đang dựa vào một bên nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đôi mắt trong như sao của nàng đảo quanh, đột nhiên nổi hứng trêu đùa, lén lén lại gần, cẩn thận vươn tay ra, muốn véo mũi Tạ Nghiễn.
Không ngờ tay nàng vừa mới đưa lại gần, ngay cả chóp mũi còn chưa chạm tới, bàn tay to lớn của Tạ Nghiễn đã tóm lấy cổ tay không yên phận của nàng, đột ngột dùng sức, thân hình Cố Niệm không vững, ngã nhào thẳng vào lòng hắn.
Cố Niệm vô thức nhắm mắt lại, lại nghe bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Hắn ôm lấy nàng, trầm giọng: “Xem ra cả đời này cũng chỉ có ta được phép trêu chọc nàng thôi.”
Cố Niệm hờn dỗi hừ nhẹ, giơ tay đánh hắn một cái, ngẩng đầu lên, “Chàng chỉ biết bắt nạt người ta.”
Tạ Nghiễn véo má nàng, cúi đầu xuống, ghé sát vào bên má nàng thấp giọng: “Ta vẫn còn vài thủ đoạn bắt nạt nàng chưa dùng đến, có muốn thử không?”
Bàn tay to lớn của hắn đã lặng lẽ di chuyển xuống dưới, lại véo một cái vào vòng eo thon thả của nàng, Cố Niệm lập tức má đào ửng hồng, đẩy mạnh hắn ra, vừa giận vừa xấu hổ, cuối cùng chỉ đành “Ai da” một tiếng, hoảng hốt vội vàng chạy xuống xe.
Giây lát sau, Tạ Nghiễn ung dung không vội vã theo nàng xuống đất, liền thấy mặt Cố Niệm vẫn còn vương lại vệt hồng nhạt, đứng ở rất xa.
Tạ Nghiễn khẽ nhếch môi, xoay người dặn dò Nhan Tùng vài câu, sau đó nhấc vạt áo bào lên, thong thả ung dung đi theo.
Hai người từ từ bước vào đường mòn lên núi.
Núi Bất Lưu tiếp giáp với Kinh đô, người đi đường qua lại không ngớt, vì vậy đông đúc hơn núi Tiểu Tương, mấy con đường lên xuống núi đều có điểm dừng chân, rất nhiều thôn dân gần đó sẽ bày biện vài gánh hàng ăn vặt ven đường, cũng là để kiếm chút tiền của du khách và hương khách.
Tạ Nghiễn không muốn chen chúc cùng dòng người, Cố Niệm hiểu rõ ý hắn, bèn dẫn hắn vòng ra con đường dốc ít người qua lại phía sau để leo lên núi.
Con đường này không có nhiều người đi qua, vì vậy không dễ đi, ven đường còn có những dòng nước ngầm nhỏ chảy qua, mặt đường hơi ẩm ướt trơn trượt.
Cố Niệm đi được một lúc, có vẻ hơi đuối sức, vịn vào một tảng đá trên núi th* d*c.
Nàng nghỉ ngơi một lát, bèn ngồi thẳng lên tảng đá, đờ đẫn nhìn Tạ Nghiễn tinh thần đang phơi phới.
Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng, còn chưa kịp nói vài câu trêu chọc, Cố Niệm đã nắm vạt váy, mắt đẹp khẽ chớp, nhỏ giọng: “Tạ Thiếu Hành, ta đi không nổi nữa, chàng cõng ta nhé.”
Tạ Nghiễn sững sờ, lời nói đùa cợt bên miệng nuốt ngược vào trong họng, hắn kinh ngạc đánh giá Cố Niệm, đi đến trước mặt nàng.
“Trước đây sao ta không phát hiện nàng lại bá đạo như vậy nhỉ?” Hắn tuy giả vờ oán thán, nhưng lại rất ân cần quay lưng lại, hơi cúi thấp người xuống, để Cố Niệm có thể trèo lên vai hắn.
Cố Niệm chợt nảy ra ý hay, tuyệt đối không tự ép mình cố chấp nữa, ngoan ngoãn nằm rạp lên tấm lưng rộng lớn của hắn.
Cánh tay thon thả của nàng ôm lấy vai hắn, mặt áp vào y phục mềm mại mà ấm áp của hắn, một bàn tay nhỏ lại nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn.
Tạ Nghiễn cười khẽ, còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, thoáng chốc, d** tai lại truyền đến một cơn đau âm ỉ.
Cố Niệm khẽ véo tai hắn một cái, mang theo chút hờn dỗi nói: “Trước đây, trước đây, chàng thích nhắc đến trước đây như vậy, chàng đi mà sống với trước đây đi…”
Tạ Nghiễn cười trầm thấp, âm thanh vang vọng đó truyền ra từ lồng ngực vạm vỡ, vọng vào tai Cố Niệm, khiến nàng có một thoáng mê ly.
“Đừng làm ta ngã đấy, phu quân.” Nàng dịu dàng ra lệnh, gò má nghiêng áp sát vào lưng hắn.
Tạ Nghiễn siết chặt năm ngón tay, ngước mắt nhìn về phía ánh hoàng hôn lúc ẩn lúc hiện bên ngoài rừng rậm xa xa, thấp giọng: “Núi Tiểu Tương có một tòa Lãm Nguyệt đình, sau này ta cũng sẽ xây một tòa đình ở đây, để cho người kể chuyện đem câu chuyện của chúng ta truyền ra ngoài, có được không?”
Cố Niệm vốn dĩ nên từ chối, còn vô thức muốn mắng hắn một câu không biết xấu hổ.
Thế nhưng không hiểu sao, tâm tư nàng khẽ động, chậm rãi xoay ngươi sang một bên khác, hơi thở ấm nóng xuyên qua lớp y phục, mơ hồ phả lên vai Tạ Nghiễn.
Cố Niệm khẽ nhắm mắt, nói giọng thỏ thẻ: “Vậy thì trong câu chuyện đó, chàng phải giữ ta lại sớm hơn nhé.”
Tạ Nghiễn khẽ nhếch môi, đột nhiên giơ tay vỗ vỗ vào chân Cố Niệm.
Nàng hơi nhướng mi mắt, nhìn thấy vệt ráng chiều tuyệt đẹp của hoàng hôn vừa hay chiếu lên người bọn họ, một màu hồng sẫm kỳ ảo, cảnh tượng hệt như ở núi Tiểu Tương lúc đó. Hóa ra điều tốt đẹp không hề xa xôi, cái gọi là kinh tâm động phách chẳng qua là vì người bên cạnh mà nảy sinh cảm xúc.
Lòng Cố Niệm bay bổng, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Tạ Nghiễn: “Niệm Niệm, ta muốn nàng làm nhiều điều hơn nữa cho ta.”
Nàng khẽ cong khóe môi, hơi chống hai lòng bàn tay, mượn sức rướn người về phía trước.
Đôi môi mềm mại đặt lên bên má Tạ Nghiễn, nàng khẽ hôn hắn, cười rạng rỡ nói: “Vâng, phu quân.”

—–Hoàn chính văn—-

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...