Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 6



Lên đến sườn núi, đoàn làm phim cũng đã chuẩn bị gần xong.

Tả Vi thấy Cố Đình đang nói chuyện với Cát Binh. Cát Binh vung tay vung chân, chỉ trỏ đông tây, như đang giới thiệu đoàn phim với đối phương. Cố Đình thì thỉnh thoảng gật đầu, môi nở nụ cười.

Trong ấn tượng của cô, anh lúc nào cũng nho nhã lịch thiệp như vậy, chỉ là ẩn sau lớp vỏ bọc ấy lại không có mấy phần ôn hòa. Có lẽ đó chỉ là để giữ gìn hình tượng tốt đẹp mà thôi. Vì thế, Tả Vi cũng không như một số người chủ động tiếp cận anh, để rồi sau đó vì cảnh hôn phải quay lại nhiều lần mà bị chê cười là cố tình lợi dụng. Cô càng tránh anh xa hơn.

Ngồi xuống chiếc ghế gấp, cô thở hắt ra một hơi.

Hàn Tử Dương thấy cô, hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Tuy anh chàng này có hơi lẳng lơ, nhưng so với Anne thì tốt hơn nhiều, lời hỏi thăm này cũng không phải giả tạo. Tả Vi gật đầu: “Đỡ rồi, chỉ là leo lên đây nóng quá, hơi mệt.”

“Em thiếu rèn luyện đấy.” Hàn Tử Dương liếc nhìn cô một lượt, “Hôm nào đi chạy bộ cùng anh không?”

Tả Vi lườm anh ta: “Dạo này anh cô đơn quá, không có tai tiếng gì hay sao?”

Hàn Tử Dương cười khẽ: “Bị em nhìn ra rồi. Thực ra hai ta dính tin đồn tình cảm cũng chẳng hại gì cho em đâu, đúng không?”

“Thôi đi, anh quay lại nhìn người quản lý của anh xem, mắt sắp lồi ra rồi kìa, làm ơn đi!” Tả Vi xua tay, “Anh với cô An cũng xứng đôi đấy, đóng tiếp phần sau đi.”

Trước khi hai người đóng phim chung đã từng có tin đồn rồi. Đây đều là “công lao” của cánh săn ảnh. Chỉ cần nam nữ minh tinh đi cùng nhau, bất kể là ăn cơm, đi dạo, mua sắm, hay thậm chí chỉ gặp nhau nói vài câu, cũng có thể bị thêu dệt thành những câu chuyện tình cảm lâm ly bi đát.

Kiếm miếng cơm thật chẳng dễ dàng gì!

Nhắc đến Anne, Hàn Tử Dương có vẻ hơi ngại, ngồi xuống cạnh Tả Vi nói: “Em thấy Cố Đình chưa? Nghe nhân viên trường quay bảo, anh ấy đến học tập quay phim đấy.”

Tả Vi nhướng mày: “Anh ấy định làm đạo diễn à? À đúng rồi, năm ngoái anh ấy cũng đã có phòng làm việc riêng rồi.”

Đây là xu hướng thịnh hành của các diễn viên những năm gần đây, cái gọi là “diễn xuất giỏi thì chuyển sang làm đạo diễn”. Sau khi tích lũy được khối tài sản lớn, mối quan hệ và kinh nghiệm, rất nhiều người đều muốn thử sức làm đạo diễn cho đã nghiện. Tuy nhiên, số người chuyển mình thành công làm đạo diễn chuyên nghiệp gần như bằng không, đa phần chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.

Nhưng Tả Vi vẫn rất ngưỡng mộ. Không biết bao giờ mình mới đi được đến bước này đây.

Đang nói chuyện thì nghe Cát Binh gọi họ chuẩn bị. Biết sắp quay đại cảnh ở núi Phượng Phi, Tả Vi và Hàn Tử Dương đồng loạt đứng dậy.

Cốt truyện của Sau Lưng đến đây mới chỉ được một phần mười. Bạn trai của Triệu Dĩnh nhận lời mời của bạn bè đến núi Phượng Phi chơi, Đổng Na cũng đi cùng.

Sườn núi Phượng Phi có một tòa nhà cổ, cũng là nhà nghỉ, mang đậm nét đặc sắc, giữ nguyên phong cách thời Dân quốc. Tuy thường có lời đồn đại về ma quỷ nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì, ngược lại càng phủ lên nhà nghỉ một tấm màn bí ẩn. Hà Hạo Thành, bạn trai Triệu Dĩnh, lại thích thám hiểm, lần này cùng vài người bạn đến chơi, họ không chút do dự chọn ở lại đây.

Câu chuyện thực sự bắt đầu.

Dưới ánh lửa trại bập bùng trong đêm tối, những gương mặt trẻ trung vui vẻ rốt cuộc cũng không ngăn nổi sự xâm nhập của máu tanh. Sau cái chết kỳ lạ của một người bạn, Triệu Dĩnh lo lắng cho chị gái, giẫm lên cầu thang cũ nát chạy lên trên.

Tóc tai cô ta rối bời, miệng gọi “Na Na”, ánh mắt hoảng loạn như thể có người cầm dao đuổi theo phía sau. Mồ hôi làm ướt đẫm tóc cô ta. Cầu thang bỗng vang lên tiếng “rắc”, gãy một đoạn, cô ta suýt ngã nhào.

Triệu Dĩnh run rẩy toàn thân, lao như điên lên tầng hai, lớn tiếng gọi tên Hà Hạo Thành. Tuy nhiên, tối nay anh ta uống nhiều rượu nên vẫn đang hôn mê.

Ngọn đèn kiểu cũ ở hành lang chập chờn, phát ra ánh sáng leo lét.

Cô ta mơ hồ nghe thấy tiếng hát du dương, trầm ấm đầy từ tính, hát bài Dạ Lai Hương.

Triệu Dĩnh hai tay ôm ngực, đi về phía tầng ba, giọng run rẩy: “Na Na, Na Na, chị có nghe thấy không, mau xuống đây đi, chúng ta đợi trời sáng là về ngay.”

Người chị gái nhát gan không thấy đâu, bị bi kịch đột ngột ập đến dọa cho chạy trốn lên lầu.

Chị ấy rốt cuộc đi đâu rồi?

Triệu Dĩnh căng da đầu tìm kiếm.

Cầu thang phát ra tiếng “cót két” khe khẽ, như có người đang chậm rãi đi xuống, nhưng lại không giống tiếng bước chân. Triệu Dĩnh cảm thấy một nỗi sợ hãi to lớn, cảm giác này khiến cô ta không nhấc nổi chân.

Một người từ phía trên bò ngược xuống, mái tóc đen nhánh xõa hai bên, kéo dài xuống tận đất. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt chảy huyết lệ, miệng ngoác rộng, lộ ra hai hàm răng trắng ởn.

“Tiểu Dĩnh,” giọng nói khàn đặc như xác khô đã chết vài chục năm mới phát ra được tiếng, Đổng Na vươn một bàn tay ra, bàn tay kia vẫn chống trên cầu thang, “Tiểu Dĩnh…”

Trong mắt cô lóe lên ánh sáng quỷ dị, đồng tử đen như hồ nước trong đêm tối, được màu trắng và màu đỏ làm nền, cả người như ác quỷ bò ra từ địa ngục. Chỉ cần Triệu Dĩnh đáp một tiếng là có thể lao đến nuốt chửng cô ta sống sờ sờ.

Triệu Dĩnh vừa chạm mắt với cô, nỗi sợ hãi bùng lên dữ dội, không tự chủ được lùi lại phía sau, run giọng nói: “Cô…”

Hai chữ vừa thốt ra, mặt Anne đỏ bừng.

Thế mà lại đọc sai thoại!

Thực sự là Tả Vi diễn quá nhập tâm, khiến cô ta nhớ lại những hình ảnh kinh dị từng xem hồi nhỏ. Nếu không phải lý trí mách bảo đang quay phim thì cô ta đã bỏ chạy mất dép rồi.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, cô ta quay đầu lại, xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn.”

“Làm lại lần nữa.”

Anne thì không sao, Tả Vi mới thảm, phải bò ngược từ trên cầu thang xuống lần nữa. Đừng nói chứ, cái cầu thang này cũ nát thật, cô còn lo mình bị ngã.

Kết quả lần này Anne lại không qua.

Hai lần NG (quay lại) thực ra rất bình thường, chỉ là Anne trước nay luôn tự phụ. Cô ta diễn chung với Tả Vi từ đầu đến giờ chưa NG mấy, nhưng giờ lại phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy: đọc sai thoại!

Bị áp lực tâm lý, nhiều lần cô ta diễn không được tự nhiên, sợ hãi quá lố, phải quay đến lần thứ 7 mới thành công.

Cát Binh hô “cắt”.

Tả Vi chóng hết cả mặt, cô bám vào tay vịn cầu thang, từ từ đi xuống.

Cát Binh hiếm khi cười với cô: “Vất vả rồi.”

Sắc mặt Anne lập tức rất khó coi. Trợ lý Giang Tiểu Viện xót xa cho cô ta, lấy nước cho uống, lại lườm Tả Vi một cái, ghét bỏ cô cướp mất hào quang của ngôi sao nhà mình.

Tả Vi vờ như không thấy, hơi nheo mắt, dựa lưng vào ghế xoa thái dương.

Bên tai bỗng nghe thấy giọng Cố Đình: “Có cần dầu cù là nữa không?”

Cô giật mình: “Thầy… thầy Cố.”

Đôi mắt mở to, long lanh như hồ nước mùa thu, động lòng người.

Cố Đình nói: “Tôi thấy em có vẻ lại không khỏe.”

“Xung huyết não…” Tả Vi vừa nói một câu, theo bản năng nhận ra người khác có thể hiểu lầm là cô bất mãn với Anne, bèn sửa lời, “Không có gì ạ, em nghỉ một lát là khỏe.”

“Tôi nhìn qua màn hình, ngũ quan của em rất hợp đóng điện ảnh.”

Gương mặt Tả Vi rất có chiều sâu, nét đẹp này thừa hưởng từ bố, lại kết hợp với sự dịu dàng của người mẹ vùng Giang Nam, tổng thể cô rất thu hút.

Đối với lời khen đột ngột này, Tả Vi có chút lúng túng. Cô cúi đầu ho nhẹ một tiếng.

Khóe miệng Cố Đình cong lên. Sự ngượng ngùng này của Tả Vi trong mắt anh thật thú vị: “Làm diễn viên vẫn cần chuyên nghiệp một chút, chuyện đã qua đừng để trong lòng.”

Tả Vi đỏ mặt, khẽ nói: “Cũng không phải thế đâu ạ, thầy Cố, em chỉ là không biết nói gì thôi.”

Đúng là không biết nói gì thật. Cô cũng chẳng hiểu sao Cố Đình lại chủ động bắt chuyện. Chẳng lẽ xuất phát từ tình hữu nghị của tiền bối dành cho hậu bối? Dù sao họ cũng cùng công ty, tuy địa vị một người trên trời, một người dưới đất.

Cô đang suy tư thì Cố Đình nói: “Vừa rồi em diễn tốt lắm.”

Từ góc độ của anh, cảnh đó vô cùng kinh dị. Bất kể là tứ chi, ngũ quan hay lời thoại, cô đều nắm bắt rất tốt. Cát Binh cũng rất hài lòng.

Tả Vi khiêm tốn: “Công lao của chuyên gia trang điểm thôi ạ, em chỉ cần trợn mắt là được.”

Cố Đình cười khẽ: “Vậy em thấy chỗ nào thử thách diễn xuất nhất?”

“Phần sau kịch bản ạ, đoạn gần kết thúc ấy.” Nhắc đến chuyên môn, cô không tự chủ được thao thao bất tuyệt, “Không giống như lúc mặt bôi đầy màu, đến lúc đó, mặt sạch sẽ, một chút biểu cảm nhỏ cũng phải thật chuẩn xác.”

Cố Đình biết cô đang nói đến đoạn nào, gật đầu.

Họ không biết rằng, trong khoảng thời gian này, ánh mắt của khá nhiều người đã liếc qua vài lần.

Giang Tiểu Viện cau mày nói với Anne: “Không ngờ Tả Vi này cũng thủ đoạn gớm, mới lại gần đã khiến Ảnh đế Cố bắt chuyện rồi. Chậc chậc, thảo nào đóng vai nữ phụ độc ác chẳng lạ lẫm chút nào.”

Anne hừ nhẹ. Cô ta vẫn đang ảo não vì chuyện lúc nãy. Nếu mình tập trung hơn chút nữa thì đã không NG rồi!

Cố Đình nói chuyện một lúc mới đứng dậy. Người quản lý Khổng Kỳ Lực kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, nói nhỏ: “Đừng bảo với tôi là cậu để ý cô Tả Vi đó nhé.”

Lúc nãy trên đường đến, anh ta đã thấy Cố Đình đưa dầu cù là cho người ta rồi!

Khổng Kỳ Lực là người quản lý nổi tiếng, cũng là bạn thân của Cố Đình. Hai người hợp tác khi Cố Đình mới có chút tiếng tăm, có thể nói là sự kết hợp hoàn hảo. Mấy năm nay anh ta đã đưa Cố Đình lên vị trí sao hạng A. Hai người không có gì giấu nhau.

Khổng Kỳ Lực cũng rất rõ gu của Cố Đình. Theo lý thuyết thì không nên có hứng thú với Tả Vi. Nhưng cũng khó nói, Cố Đình từ sau khi chia tay bạn gái trước đã ba năm không yêu đương, đàn ông mà, luôn có lúc có nhu cầu. Chưa chắc đã không để ý cô gái trẻ như vậy, thực ra cũng chỉ kém bảy tuổi thôi.

Cố Đình nhíu mày: “Cậu nghĩ tôi sẽ tán gái ở đây à?”

Khổng Kỳ Lực nói: “Chẳng lẽ không phải? Cho dù cùng công ty thì cậu cũng đâu cần chăm sóc kỹ thế?”

“Tôi đang quan sát cô ấy.” Cố Đình nhạt giọng, “Tôi thấy cô ấy rất hợp đóng nữ chính trong bộ phim đầu tay của tôi.”

Khổng Kỳ Lực trố mắt: “Sớm thế á!”

Lừa quỷ à?

Tuy Cố Đình định làm đạo diễn nhưng kịch bản ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được cái ưng ý, nếu muốn quay thật thì ít nhất cũng phải một hai năm nữa, có khi còn muộn hơn. Rốt cuộc là đang lừa ai đây!

Khổng Kỳ Lực nói: “Chuyện khác tôi không quản, ở đây tạm thời chưa có cánh săn ảnh. Về sau cậu chú ý chút, đừng để người ta đồn đại lung tung, ảnh hưởng thanh danh.”

Cố Đình nhướng mày: “Còn cần cậu phải nói à?”

Trên mặt anh đã lộ vẻ mất kiên nhẫn. Khổng Kỳ Lực thôi không nhắc nữa.

Người ngoài cứ tưởng Cố Đình dễ gần, thật là quá ngây thơ. Họ lớn lên cùng nhau nên anh hiểu tính nết Cố Đình, giờ chỉ là thu liễm bớt đi mà thôi.

Sáng hôm sau, Tả Vi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Ấn nghe máy, Lâm Nhã Đồng phủ đầu ngay: “Sao em lại để người ta chụp được tấm ảnh kiểu đó? Fan của Hàn Tử Dương đang chửi bới em kìa. Sao em lại dây vào Hàn Tử Dương chứ, fan của hắn toàn là chó điên đấy!”

Tả Vi vẫn còn mơ màng, láng máng nhớ lại tối qua khi kết thúc công việc, họ ở lại nhà nghỉ trên núi Phượng Phi. Lúc cô đi cầu thang bị loạng choạng, Hàn Tử Dương đi ngay bên cạnh nên đỡ cô một cái.

Lâm Nhã Đồng đang nói chuyện này sao?

Ai chụp vậy?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...