Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 51



Tháng Tư, ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh ngắt.

Tả Vi và Cố Đình đã ở Venice được bảy ngày. Ở đây, chẳng cần phải kiêng dè gì cả, hai người giống hệt những cặp tình nhân bình thường khác, tay trong tay, đeo máy ảnh, hòa vào dòng người đi tham quan các địa điểm nổi tiếng. Cung điện Vàng, Quảng trường San Marco, viện bảo tàng, Cung điện Doge, nơi đâu cũng in dấu chân của họ.

Mấy ngày nay, Tả Vi thậm chí vứt bỏ cả thói quen ăn uống điều độ thường ngày.

Cố Đình thấy hôm nay cô lại ăn một bát mì mực to đùng, thở dài nói: “Anh thực sự nghi ngờ có phải mình nhìn lầm em rồi không.”

“Cái gì? Nghị lực ấy ạ?” Tả Vi lau miệng, nghiêm túc nói, “Đạo diễn Cố thân mến, anh quên em sắp diễn vai gì à? Một bà mẹ hai mươi tám tuổi, tuy từng mất con nhưng hai năm đã trôi qua, ăn uống bình thường, dáng người cô ấy chắc chắn không thể gọi là mảnh mai được.”

“Ồ, hóa ra em đang cố sức tăng cân?” Cố Đình véo má cô, “Anh thấy em đang lấy việc công làm việc tư thì có.”

Tả Vi cười ha ha.

Cả hai đều đúng.

Cô phải cảm ơn nhân vật này đã cho cô cơ hội hưởng thụ mỹ thực thỏa thích.

Đứng dậy kéo tay Cố Đình, cô cười nói: “Hôm nay mình lại đi thuyền Gondola nhé?”

“Xem ra em rất thích cảm giác lênh đênh trên mặt nước.”

“Đúng vậy, cực kỳ thích!”

Gondola là loại thuyền nhỏ hai đầu nhọn, gần giống thuyền gỗ nhỏ vùng sông nước Giang Nam Trung Quốc, nhưng tạo hình độc đáo hơn. Tả Vi ngồi một lần thấy rất thú vị, ngắm người chèo thuyền, len lỏi qua từng tòa kiến trúc cổ kính, thực sự có cảm giác như quay ngược về thời trung cổ.

Cố Đình lại đi cùng cô một lần nữa. Ngắm nhìn bầu trời xanh, đón gió tháng Tư se lạnh, Tả Vi tựa đầu vào vai anh nói: “Tuy cuộc sống ở đây khiến người ta mê mẩn, nhưng mai mình về đi anh.”

Cố Đình ngạc nhiên: “Nhanh thế? Vốn anh còn định đưa em đi nước khác nữa.”

“Thôi, đừng tưởng em không nhìn ra. Tuy anh đưa em đi giải sầu, nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện phim ảnh, rốt cuộc cũng chuẩn bị lâu thế rồi. Hơn nữa tháng Tư còn có lễ trao giải Kim Tượng, tuy em đoán khả năng đoạt giải không cao, nhưng đây là lần đầu tiên mà, em không muốn vắng mặt.”

Lý do của cô đầy đủ như vậy, Cố Đình nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy đợi quay xong phim, chúng ta lại đi chơi tiếp.”

“Được, lần sau em muốn đi Kenya.”

“Hóa ra tính trước cả rồi!” Cố Đình cười nói, “Được, đến lúc đó nói với chị Chu một tiếng, chừa lịch trình ra…” Anh ngập ngừng một chút, “Nhắc đến chuyện này, hợp đồng của anh với Thiên Kỷ đã hết hạn, anh không định gia hạn nữa.”

Anh có nhân khí, cũng có thực lực, hoàn toàn không cần dựa vào công ty giải trí nữa.

“Anh đang nghĩ, đợi em hết hạn hợp đồng, có muốn ký với anh không?” Anh vuốt tóc cô, “Làm nghệ sĩ ký hợp đồng đầu tiên của công ty anh.”

Tả Vi: “… Anh nói thật à?”

“Thật.” Cố Đình cúi đầu, thì thầm vào tai cô, “Lúc nào rảnh rỗi anh có thể dùng quy tắc ngầm với em.”

Tả Vi phì cười, cười đến run cả người.

“Anh có biết anh bây giờ càng ngày càng không đứng đắn không hả?” Cô liếc nhìn người chèo thuyền, phát hiện họ cũng đang không nhịn được mà nhìn trộm hai người, thực sự là biểu cảm của Cố Đình quá gợi tình.

“Thế em có đồng ý không?” Anh thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc hỏi.

Tả Vi trầm ngâm một lát: “Để em xem xét đã, em sợ anh nhận phim rác cho em lắm. Với lại hợp đồng của em còn hai năm nữa mới hết hạn. Nếu anh Cố không ngại thì xin chờ thêm hai năm nữa nhé, cho em thấy thành ý của anh đi.”

Cố Đình: “…”

Tả Vi trêu chọc được anh, vui vẻ cười rộ lên.

Trong tiết trời nắng đẹp rực rỡ này, khóe miệng anh khẽ cong lên, xoay người chắn tầm mắt người chèo thuyền, che đi khuôn mặt cô rồi cúi xuống hôn lên môi cô.

Ba ngày sau, họ trở về Bắc Kinh, kịp tham dự lễ trao giải Kim Tượng Hồng Kông.

Minh tinh như mây, tinh quang rực rỡ.

Tả Vi mặc bộ lễ phục đặt may màu xanh nhạt đính hoa văn chạm rỗng, toát lên vẻ điềm đạm tươi mát. Tóc búi cao để lộ vầng trán thanh tú, ngũ quan tinh xảo mê người. Vừa xuất hiện, cô đã khiến bao người trầm trồ, đèn flash nháy liên hồi. Cố Đình mặc vest đen, anh tuấn nho nhã. Hai người khoác tay nhau bước đi, nghiễm nhiên là một đôi trai tài gái sắc trời sinh.

Lâm Nhã Đồng đã đến từ sớm, cười nói với cô: “Còn tưởng em không đến cơ, chị xem ảnh trên Weibo của em mà ghen tị chết đi được, hai người đúng là thần tiên quyến lữ!”

“Nếu ghen tị thì mau kiếm bạn trai đi, chị đừng bảo chị không rảnh đi chơi nhé.” Tả Vi thì thầm vào tai cô bạn, “Còn định chơi trò tình một đêm đến bao giờ?”

“Chuyện này em biết chị biết thôi.” Lâm Nhã Đồng liếc xéo một cái, định nói tiếp thì thấy MC bước lên sân khấu nên im bặt.

Nghe tin “Tiên Quốc” được đề cử giải Kim Tượng, dù đã biết từ trước nhưng Tả Vi vẫn không kìm được chút kích động. Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Nhã Đồng, thấy cô bạn cũng vậy, khóe miệng khẽ cong lên. Quả nhiên tâm trạng ai cũng giống nhau cả thôi.

Cảm thấy không có khả năng đoạt giải, nhưng trong lòng vẫn âm thầm mong đợi.

Hy vọng có kỳ tích xuất hiện.

Nhưng cuối cùng, điều mong muốn vẫn không thành hiện thực. Đúng như dự đoán, giải Nữ chính, Nam chính và Đạo diễn xuất sắc nhất đều thuộc về hai bộ phim nghệ thuật khác.

Nhìn những chiếc cúp vàng chói lọi khiến người ta thèm thuồng, nhìn mọi người tấp nập lên chúc mừng, Tả Vi nắm chặt tay nói: “Lần sau em nhất định không thể bỏ lỡ!” Cô nhìn sang Cố Đình, mắt sáng long lanh, “Anh phải quay cho tốt vào đấy, biết chưa?”

Cố Đình: “… Áp lực lớn quá.”

Tuy không giành được giải thưởng lớn, nhưng “Tiên Quốc” và “Sau Lưng” vẫn mang về cho Tả Vi một số giải thưởng nhỏ, như giải Nữ chính xuất sắc nhất của giải thưởng điện ảnh Xuân Yến Bắc Kinh, hay giải Nữ diễn viên được yêu thích nhất của Liên hoan phim sinh viên Quảng Châu. Ít nhiều cũng an ủi được trái tim cô.

Nói riêng tư thì cô cũng được coi là người có giải thưởng rồi.

Cô đặt hai chiếc cúp ở vị trí dễ thấy nhất, rảnh rỗi lại ngắm nghía, hy vọng tương lai có thể xếp thành một hàng dài trên kệ, đó sẽ là vinh quang rất lớn.

Thấm thoắt đã đến tháng Sáu.

“Mẹ Hàng Xóm” lấy bối cảnh tại một khu nhà tập thể cũ kỹ trong ngõ nhỏ ở Bắc Kinh. Nữ chính Hà Mỹ mất con hai năm trước, cùng chồng là Ngô Trạch Lâm chuyển đến đây để trốn tránh quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.

Ngô Trạch Lâm là tài xế xe tải, thường xuyên chạy đường dài chở hàng, ít khi ở nhà. Hà Mỹ là công nhân xưởng dệt. Vợ chồng họ vốn được bố mẹ hai bên giúp đỡ, kinh tế cũng khá giả, nhưng vì chạy chữa cho con nên tiền bạc đội nón ra đi sạch, cuộc sống rất khó khăn, lại thêm nỗi đau mất con khiến không khí gia đình vô cùng ngột ngạt.

Cảnh đầu tiên của phim, Ngô Trạch Lâm người đầy mùi mồ hôi từ bên ngoài trở về. Hà Mỹ vừa nấu xong hai món ăn, bày lên bàn, là cơm thừa cô để phần cho anh. Hai người nói chuyện câu được câu chăng.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi lên gương mặt Hà Mỹ. Cô vẫn thanh tú như thời con gái, mặc chiếc áo len mỏng cũ kỹ, chỉ là ánh mắt có phần dại ra. Ngô Trạch Lâm hỏi ba bốn câu, cô cơ bản chỉ trả lời một câu.

“Hay là mình ly hôn đi.” Ngô Trạch Lâm đột nhiên bùng nổ, ném mạnh bát đũa xuống đất. Anh đã không thể chịu đựng cuộc sống thế này thêm nữa.

Con trai đã chết, vợ thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đây không bao giờ là cuộc sống anh từng mong ước.

Hà Mỹ không nói gì, cúi đầu nhìn mặt bàn. Đột nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống, rồi ngày càng nhiều, đọng thành vũng nước nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng động nào phát ra.

Cả hai đều im lặng, hình ảnh như ngưng đọng lại.

Đúng lúc này, tiếng khóc thét bên ngoài phá vỡ bầu không khí. Bé trai tám tuổi nhà hàng xóm lại bị đánh. Hà Mỹ đột ngột ngẩng đầu lên, cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trong mắt cô vẫn còn đọng nước mắt, nhưng lúc này lại b*n r* tia sáng kỳ lạ.

“Cắt!” Cố Đình hô lớn. Anh bước lên hai bước, tay đút túi quần: “Tả Vi, Ngô Trạch Lâm là chồng em, không phải người lạ. Trong mắt em không có tình cảm với anh ta. Tuy đứa trẻ là trọng tâm, nhưng trong bộ phim này, tình cảm vợ chồng cũng rất tinh tế.”

Tả Vi bị anh phê bình, mặt hơi đỏ lên.

Phải biết rằng cô và Cố Đình bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị anh nói như thế. Không giống tiền bối với hậu bối, mà là cấp trên với cấp dưới.

“Em nghỉ ngơi một lát đi, dù sao cũng quay nhiều lần rồi, suy ngẫm cho kỹ vào.” Trong mắt Cố Đình hoàn toàn không có chút tình cảm riêng tư nào, anh quay sang chỉ đạo những người khác, “Quay cảnh đứa trẻ trước.”

Tả Vi nhìn theo bóng lưng anh, cắn môi, lặng lẽ ngồi xổm sang một bên suy ngẫm.

Nhưng trong lòng cô lại không ngừng oán thầm: Không ngờ Cố Đình làm đạo diễn lại khắc nghiệt như vậy, quả thực còn phiền phức hơn cả mấy ông đạo diễn khó tính khác!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...