Trong phòng nghỉ, cô nghiêm túc hồi tưởng lại cảnh quay vừa rồi, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào từ ánh mắt đến cử chỉ của mình. Là diễn viên, ai cũng không thích bị NG (quay hỏng), nhất là khi đạo diễn lại chính là bạn trai mình.
Cô chợt nhận ra, sự thay đổi vai trò này, tuy trong tưởng tượng thì thấy thú vị, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không phải.
Bởi vì quan hệ hai người quá thân thiết, ngược lại… nói thế nào nhỉ, hoặc là nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, hoặc là dễ rơi vào trạng thái thiếu khách quan.
Phương Thảo đưa cho cô một cốc nước, an ủi: “Cô Tả, đạo diễn Cố không cố ý mắng cô đâu.”
Đến cô bé trợ lý còn nhìn ra được.
Bản thân cô có chút không vui, cũng có chút xấu hổ. Ban đầu vỗ ngực tự tin sẽ diễn tốt, kết quả vừa mới bắt đầu thực chiến, ngay cảnh đầu tiên đã làm không xong.
“Tôi biết.” Tả Vi cười cười, uống cạn cốc nước, “Tôi sẽ điều chỉnh lại.”
Phương Thảo đi ra ngoài, Tả Vi lại chìm vào suy tư.
Thực ra nhân vật Hà Mỹ này không dễ diễn chút nào. Nỗi đau mất con, cô có thể liên tưởng đến cảm giác mất bố năm xưa, nhưng đối với người chồng Ngô Trạch Lâm, rốt cuộc nên dùng cảm xúc gì đây?
Mất đi đứa con, không chỉ cô đau khổ, Ngô Trạch Lâm cũng đau khổ không kém.
Nhưng giai đoạn đau đớn nhất đã qua, họ chuẩn bị bắt đầu lại cuộc sống mới. Thế nhưng Hà Mỹ vẫn chưa buông bỏ được, so với chồng, cô càng luyến tiếc đứa con đã mất. Cảm giác của cô đối với Ngô Trạch Lâm…
Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng cuộc đời của Hà Mỹ năm 28 tuổi.
Cố Đình bước vào lúc nào cô cũng không hay.
Mãi đến khi một bàn tay đặt lên vai, cô mới giật mình tỉnh lại, trong lòng dâng lên niềm vui sướng. Anh vẫn sợ cô giận nên đích thân đến xem cô thế nào.
“Đại đạo diễn Cố sao lại rảnh rỗi thế? Không đi quay cảnh tiếp theo à?”
“Vừa quay xong rồi.” Cố Đình nhìn ra sau, thấy cửa đã đóng, anh cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, dịu dàng nói, “Thấy em mãi không ra, sao thế, không quen anh làm đạo diễn à? Vi Vi, không phải anh muốn mắng em, là anh yêu cầu cao. Chẳng phải em bảo anh phải quay cho tốt sao? Cho nên, dù em là bạn gái anh, anh cũng không thể lơi lỏng chút nào được.”
Anh giải thích cho cô nghe.
Tả Vi cười rộ lên, sờ sờ mặt anh: “Anh lúc nghiêm túc cũng ra dáng phết đấy, trấn áp được người khác.”
“Em không giận à?” Anh hỏi.
“Em là người thiếu chuyên nghiệp thế sao?” Tả Vi hừ một tiếng, “Anh giờ là đạo diễn, em đương nhiên hiểu chứ. Anh ra ngoài trước đi, lát nữa chúng ta quay lại lần nữa, lần này em nhất định sẽ diễn tốt!”
Cố Đình gật đầu, v**t v* má cô: “Anh biết em sẽ không làm anh thất vọng mà.”
Ngồi lại trong căn phòng cũ kỹ, Tả Vi trong vai Hà Mỹ nghe tiếng Ngô Trạch Lâm từ bên ngoài trở về. Gương mặt thất thần của cô thoáng biến đổi, thêm chút dịu dàng, lại như có chút thương xót. Cô lấy bát, xới cơm cho Ngô Trạch Lâm.
Ngô Trạch Lâm cởi áo khoác, ném lên đầu giường. Hà Mỹ liếc nhìn. Nếu là thói quen trước kia, cô chắc chắn sẽ sợ ga trải giường bị bẩn, sẽ treo áo lên ngay, nhưng giờ cô chỉ nhìn thoáng qua.
Bẩn thì bẩn, có sao đâu? Cuộc sống ngày xưa đã không còn nữa rồi!
Cho nên cô không đi treo áo.
Diễn xuất tinh tế này khiến Cố Đình thầm khen ngợi. Xem ra cô vừa suy ngẫm kỹ, đã nắm bắt được mấu chốt.
Mối quan hệ giữa Hà Mỹ và Ngô Trạch Lâm, Hà Mỹ đang ở trạng thái dần buông xuôi. Tuy vẫn còn yêu chồng, nhưng cô chìm đắm trong quá khứ không thể tự thoát ra, lại cũng bất lực trong việc cứu vãn hiện tại.
Cảnh quay nhanh chóng được thông qua thuận lợi.
Cảnh tiếp theo, Hà Mỹ và Ngô Trạch Lâm bàn tán về đứa bé nhà đối diện và mẹ nó.
“Thật không hiểu nổi, tại sao Trương Thiến cứ đánh Tiểu Bác suốt thế!” Hà Mỹ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình. Nếu đó là con cô, dù có nghịch ngợm đến mấy cô cũng không nỡ đánh, huống chi Tiểu Bác còn rất ngoan.
Ngô Trạch Lâm nhíu mày nói: “Anh nghe người ta bảo bố thằng bé đi tù, Trương Thiến một mình nuôi con vất vả quá, có khi nuôi không nổi nên sinh ra cáu gắt.”
“Nuôi không nổi cũng phải nuôi chứ. Thế ông bà nội ngoại đâu?”
“Không biết, hình như ở xa lắm. Vợ chồng họ là dân ngoại tỉnh đến đây làm thuê mà.”
“Nghe giọng thì hơi giống người Giang Tây…”
Bầu không khí vốn nặng nề bỗng chốc trở nên sinh động hơn nhờ câu chuyện về đứa trẻ. Hai vợ chồng đều nhìn ra ngoài, họ phỏng đoán, quan tâm, tám chuyện như một cặp vợ chồng bình thường.
Tiếng khóc của đứa trẻ ngừng bặt, hai người nhìn nhau, rồi đồng thời im lặng.
Sắc mặt Hà Mỹ lại ảm đạm xuống, cô xoay người đi dọn bát đũa.
Nhìn bóng lưng cô, từ thiếu nữ đã biến thành thiếu phụ, không còn mảnh mai như xưa mà có chút mập mạp, động tác cũng chậm chạp hơn. Mắt Ngô Trạch Lâm hơi đỏ lên. Anh đột ngột lao tới, ôm chặt lấy eo Hà Mỹ: “Mỹ Mỹ, hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi? Tiểu Dương mất rồi không phải lỗi của em, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ mà!”
Hà Mỹ toàn thân run lên.
Trong đầu cô hiện lên vụ tai nạn xe hơi năm đó, cô dùng sức gỡ tay anh ra: “Không, em không muốn… Con của chúng ta chỉ có mỗi Tiểu Dương thôi, anh…”
Không đợi cô nói hết, Ngô Trạch Lâm bế bổng cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
“Cắt!” Cố Đình hô lớn.
Lúc này trời đã tối.
Nam diễn viên đóng vai Ngô Trạch Lâm tên là Từ Thân Kiều, năm nay 29 tuổi. Anh ta tham gia bộ phim này tất nhiên là vì quan hệ tốt với Cố Đình. Ngũ quan anh ta đoan chính nhưng không thuộc kiểu đẹp trai mỹ nam, có lẽ Cố Đình sợ tạo cảm giác quá thần tượng nên mới mời anh ta.
Đương nhiên, thực lực của anh ta là điều không cần bàn cãi. Phim điện ảnh năm ngoái anh ta đóng đã được đề cử giải Kim Mã năm nay, chỉ tiếc là lỡ hẹn với giải Nam chính xuất sắc nhất.
Tả Vi hiện tại vẫn đang nằm trong lòng anh ta, hai tay ôm cổ.
Từ Thân Kiều nói đùa: “Nhẹ hơn tôi tưởng nhiều. Cuối cùng cũng được gặp người thật, làm tôi giật mình đấy, hình như béo lên không ít nhỉ.”
Dù là tăng cân vì vai diễn, nhưng bản thân cô cũng không thích bị người ta chê béo. Tả Vi giật giật khóe miệng: “Tôi là vì chuyên nghiệp thôi, quay xong đương nhiên sẽ giảm. Hơn nữa giờ tôi cũng mới có 55 cân thôi.”
Cao 1m67, nặng 55kg thực sự không tính là béo.
Cố Đình đi tới, nhìn Từ Thân Kiều, giọng điệu khá lạnh lùng: “Cậu định ôm đến bao giờ?”
Từ lúc bắt đầu quay phim, anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thái độ công bằng, dường như đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Từ Thân Kiều cười rộ lên, thả Tả Vi xuống.
“Chỉ là muốn làm quen chút thôi mà.” Anh ta nghiêm mặt nói, “Dù sao ngày mai còn phải quay cảnh giường chiếu.”
Nghe câu này, mặt Cố Đình đen sì.
“Mọi người về nghỉ ngơi đi.” Anh quay sang chào hỏi mọi người rồi đưa Tả Vi về nhà.
Trên xe, Tả Vi cuối cùng cũng không nhịn được, cười một hồi rồi nói với Cố Đình: “Anh biết không, vừa nãy nghe thấy hai chữ ‘giường chiếu’, mặt anh khó coi lắm luôn, em thấy mọi người đều cười trộm đấy.”
“Làm đạo diễn thì không nên thế.” Cô giáo huấn anh, “Anh phải giữ lý trí chứ.”
Bị cô trêu chọc, Cố Đình gần như nghiến răng nói: “Anh đột nhiên thấy hối hận vì mời em đóng nữ chính rồi!”
Tuy anh đã nhắm Tả Vi cho vai này từ sớm, cảm thấy cô phù hợp, nhưng giờ cô là bạn gái anh, lại phải quay cảnh giường chiếu với người đàn ông khác… Đương nhiên trước đó anh cũng đã cân nhắc và cảm thấy có thể chấp nhận được. Nhưng khi anh trực tiếp làm đạo diễn, quay cảnh cô và người khác trên giường, chuyện này có chút… rất khó giải thích cảm giác đó thế nào.
Tóm lại là, không tốt chút nào.
Hơn nữa tên Từ Thân Kiều này diễn xuất rất nhập tâm, không biết diễn cảnh giường chiếu có làm Tả Vi bị thương không? Anh lắc đầu, nghĩ đi đâu thế này, đây đâu phải phim cấp ba, không thể lộ liễu thế được.
Chỉ cần để khán giả biết họ đang làm gì là được rồi.
Tả Vi thấy sắc mặt anh thay đổi liên tục, lại không nhịn được cười. Nhưng cười xong cô cũng rất sầu não, ngày mai nên dùng cảm xúc gì để diễn cảnh này đây?
Ngô Trạch Lâm muốn sinh thêm con với Hà Mỹ, Hà Mỹ cự tuyệt vì cô vẫn nhớ thương Tiểu Dương, không thể toàn tâm toàn ý vào việc tạo ra một sinh linh mới. Nhưng Ngô Trạch Lâm thì khác, đàn ông luôn lý trí hơn phụ nữ, anh ta cảm thấy con đã mất rồi, chuyện không thể vãn hồi, vậy sao không để nó qua đi?
Họ hoàn toàn có thể bắt đầu lại.
Nhưng sự bất hợp tác của Hà Mỹ khiến anh ta phẫn nộ. Anh ta không hiểu tại sao Hà Mỹ lại muốn biến cuộc sống thành địa ngục thế này? Còn Hà Mỹ thì sao? Đối diện với sự cưỡng ép h**n ** của Ngô Trạch Lâm…
Tả Vi nghĩ đến đây, khóe miệng giật giật. Cư nhiên lại phải diễn một cảnh như thế!
Trên giường, hai người sẽ có rất nhiều va chạm cơ thể, lại còn phải biểu đạt cảm xúc tinh tế, thực sự là có chút khó khăn.
Không biết phải quay lại bao nhiêu lần đây?
Đầu cô càng thêm đau.
Về đến nhà, Tả Vi uống một cốc sữa, tắm rửa xong, đang định nằm lên giường nghiền ngẫm kịch bản thì Cố Đình đột nhiên đi vào, đóng sầm cửa lại.
Có chìa khóa của nhau, đôi khi sẽ có những “ngạc nhiên” thế này đây!
“Sao anh còn chưa ngủ sớm đi?” Tả Vi liếc nhìn anh. Anh mặc đồ ngủ, tóc vừa gội xong chưa tạo kiểu gì, trông có vài phần lười biếng.
Cố Đình ngồi xuống cạnh cô: “Không muốn ngủ.”
Vừa nghe câu này, Tả Vi biết ngay anh định làm chuyện xấu, vội vàng nói: “Em không muốn mệt quá đâu, mai còn phải quay phim đấy!”
“Sao em biết sẽ mệt?” Cố Đình đè lên người cô, hai cánh tay chống nhẹ để không làm cô bị thương, trêu chọc, “Lại đang nghĩ gì thế? Anh đã nói muốn làm gì đâu.”
Tả Vi cạn lời, cái này còn phải đoán sao, bình thường anh đều thế cả mà.
“Thực ra anh đến để tập diễn với em.” Cố Đình bốn mắt nhìn nhau với cô, “Cảnh ngày mai rất khó, cảm xúc của cả hai người đều sẽ bùng phát trong đó, nhưng phải có chừng mực, quá không tốt mà chưa tới cũng không được.”
Tả Vi thực sự không ngờ anh lại dùng chiêu này, ngạc nhiên nói: “Anh nghĩ chu đáo thật đấy.”
Chủ yếu là để một lần quay là qua luôn!
Ánh mắt Cố Đình càng thêm u tối, kéo mạnh cô dậy, đưa tay c** đ* ngủ của cô. Động tác cuồng dã, vừa kéo vừa giật, hận không thể l*t s*ch cô trong nháy mắt.
Tả Vi hoảng sợ, hai tay ôm ngực: “Ngô Trạch Lâm chắc sẽ không thế này đâu nhỉ?”
“Kiểu nào cũng phải diễn thử một chút, anh xem kiểu nào thì hợp.”
“…”
Hai người lăn lộn hai tiếng đồng hồ mới ngủ. Đương nhiên, kết quả cuối cùng cô vẫn không thoát được việc bị anh “làm thịt”. Tả Vi mơ màng nói: “Mai mà diễn không tốt thì tại anh tất đấy.”
“Cảnh của em xếp vào buổi chiều, cứ ngủ ngon một giấc đi.”
Ký ức cuối cùng của Tả Vi là nụ hôn anh để lại trên môi cô trước khi rời đi.
