Hàn Tử Dương xuất thân từ một cuộc thi tuyển chọn tài năng, khi đó lọt vào chung kết toàn quốc và giành vị trí thứ ba. Sau khi ra mắt, anh phát hành album với thành tích rất đáng nể, lại tham gia đóng cả phim truyền hình và điện ảnh, trở thành thần tượng toàn năng hát hay diễn giỏi, sở hữu lượng fan hùng hậu.
Còn lý do tại sao Lâm Nhã Đồng lại gọi fan của Hàn Tử Dương là “chó điên” bắt nguồn từ việc một số fan cuồng loạn, thích tấn công bất kỳ sao nữ nào thân thiết với Hàn Tử Dương.
Ngay cả Anne khi đó cũng từng bị chửi bới.
Huống chi là Tả Vi.
Cô đăng nhập vào Weibo, quả nhiên náo nhiệt vô cùng. Tấm ảnh đăng mấy ngày trước giờ đã có hơn một ngàn bình luận, trong khi bình thường nhiều nhất cũng chỉ được vài trăm.
Một phút sau.
Cô tắt Weibo.
Thật sự không dám nhìn nữa.
Bên ngoài, Hàn Tử Dương gõ cửa: “Tả Vi, em có trong đó không?”
Tả Vi mở cửa.
Vừa nhìn sắc mặt cô, Hàn Tử Dương đã biết chuyện gì xảy ra, vội vàng nói: “Em đợi một chút, anh sẽ đi giải thích ngay, cũng chẳng biết ai chụp trộm nữa.”
“Giải thích thế nào?” Tả Vi bực bội nói, “Bọn họ bảo em là hồ ly tinh đầy tâm cơ, cố tình ngã vào người anh.”
Từ này khiến cô bực mình nhất.
Hàn Tử Dương đẹp trai thật đấy, nhưng cô đâu đến mức phải dùng thủ đoạn đó để quyến rũ anh ta chứ? Mấy fan đó tự mình ái mộ anh ta rồi tưởng ai cũng thèm muốn anh ta giống mình.
Tả Vi vừa rồi tức đến mức muốn bốc khói, trong lòng rất muốn lên mạng tự biện minh cho mình, nhưng thực tế, nếu cô thực sự đôi co với họ thì chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Hàn Tử Dương thở dài.
Nhìn ra sự bất lực và áy náy của anh, Tả Vi nói: “Thực ra cũng không liên quan đến anh.”
“Cũng không phải lần một lần hai, anh nói chuyện với họ rồi nhưng họ không nghe.” Hàn Tử Dương bực bội vò đầu, “Nói thật nhé Tả Vi, giờ anh cũng hơi sợ bọn họ.”
Đúng là bạo lực mạng.
Tả Vi đồng cảm: “Nếu ngày nào đó anh có bạn gái thật thì biết làm sao?”
Hàn Tử Dương như sắp khóc.
Được người ta thích thì tốt thật, nhưng thích quá đà thì lại có cảm giác ngột ngạt.
“Thôi, họ xả xong tự khắc sẽ thôi.” Tả Vi cầm lấy lược chải đầu, “Lát nữa còn phải quay phim, chúng ta đừng để chuyện này ảnh hưởng.”
Nhưng trong lòng cô vẫn thấy khó chịu. Bị người lạ nhục mạ, châm chọc như vậy, không thể nào coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Hàn Tử Dương cầm điện thoại, thành thạo gõ một dòng trạng thái: “Dù sao cũng là anh làm liên lụy đến em, vẫn phải đính chính một chút, nếu không Weibo của em coi như hỏng rồi.”
Tả Vi ghé sát lại xem.
“Cầu xin các bạn, đừng gây rắc rối cho tôi nữa được không? Cô Tả chỉ đang quay phim cùng tôi thôi.”
Tả Vi phì cười.
Cậu nhóc này sao mà đáng thương thế nhỉ?
“Cảm ơn anh.” Cô nói.
Hàn Tử Dương nhét điện thoại vào túi, cau mày: “Cũng chẳng biết có phải phóng viên nào trà trộn vào đoàn phim không, thế mà lại chụp được kiểu ảnh này.”
Tả Vi nói giọng nhàn nhạt: “Dù sao sau này em cũng sẽ tránh xa anh một chút.”
“Đừng mà Vi Vi, thế thì anh cô đơn lắm.” Hàn Tử Dương làm mặt quỷ.
Tính cách anh chàng này vẫn như trẻ con chưa lớn, Tả Vi mặc kệ anh ta, đi ra ngoài lấy nước rửa mặt.
Trời vừa mới sáng, cây cối trên núi Phượng Phi dần được nhuộm một lớp màu vàng kim nhàn nhạt. Cô đứng trên ban công nhà nghỉ, nhìn xuống cảnh đẹp bên dưới.
“Tả Vi.” Giọng Cố Đình bất chợt vang lên.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy anh đang ở ban công phòng bên cạnh, mặc bộ đồ ngủ màu đen, rõ ràng là vừa mới dậy, cả người toát lên vẻ lười biếng.
Tả Vi chào: “Thầy Cố.”
Cố Đình nhìn cô một lượt: “Ngủ ngon không?”
“Cũng tạm ạ, chỉ là sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức.” Tả Vi cười một cái, “Em xuống ăn sáng đây, thầy Cố cứ từ từ nhé.”
Trông tinh thần cô có vẻ khá tốt.
Cố Đình nhớ lại lời Khổng Kỳ Lực vừa nói, cô bị mắng trên Weibo, tò mò vào xem thử, quả nhiên là…
Thê thảm không nỡ nhìn.
Lướt xem mấy trang trước, cũng có người mắng cô vì đóng vai nữ phụ độc ác. Cố Đình thầm nghĩ, cô gái này vận may không tốt lắm, nếu không với nhan sắc, diễn xuất và bằng cấp của cô, xuất phát điểm đáng lẽ phải cao hơn một chút.
Nhưng quay xong bộ phim điện ảnh này, chắc con đường của cô sẽ thuận lợi hơn.
Tả Vi đi xuống, nhà nghỉ đã chuẩn bị xong bữa sáng. Anne đang ăn, thấy cô liền mỉm cười nhẹ. Tả Vi gật đầu đáp lại nhưng không nói gì.
Về sự việc bức ảnh lần này, trong lòng cô có chút nghi ngờ. Khả năng phóng viên trà trộn vào là rất thấp. Hơn nữa, nếu muốn chụp thì nên chụp Cố Đình chứ, anh ấy mới là ngôi sao hàng đầu ở đây. Thêm vào đó, bức ảnh rõ ràng là chụp cảnh Hàn Tử Dương đỡ cô, hai người trước đó không có giao tình gì, cô cũng chẳng có giá trị để lăng xê.
Cô cảm giác có người cố tình mượn tay fan của Hàn Tử Dương để tấn công mình.
Chẳng lẽ là người của Anne?
Muốn nói đến hiềm khích thì ngoài cô ta ra chẳng có ai khác, đương nhiên, cái này cũng chưa tính là hiềm khích lớn.
Cô dù sao cũng lăn lộn trong giới giải trí hai năm, những thủ đoạn đó không gặp cũng đã từng nghe qua. Chỉ là, nếu thực sự vì chuyện hôm qua thì cũng quá đáng thật.
Cô cau mày, cúi đầu ăn cơm.
Điện thoại reo, là Lâm Nhã Đồng gọi. Cô đi ra ngoài nghe máy.
Đầu dây bên kia, giọng Lâm Nhã Đồng nổ như pháo rang: “Có phải do Anne làm không? Vi Vi, chị nghĩ đi nghĩ lại rồi, người khác chẳng có lý do gì nhắm vào em cả, cô ta là nữ chính mà, chắc chắn là cô ta! Chị bảo này, em cũng chụp cho cô ta một tấm rồi đăng lên đi, biết chưa? Cô ta với Hàn Tử Dương thực sự từng có gian tình, lén lút chắc chắn sẽ có hành động gì đó.”
Tả Vi: “… Em không biết chụp lén đâu. Thôi, mặc kệ là ai, giờ em chỉ muốn diễn cho tốt thôi.”
“Em diễn kẻ ngốc thì đúng là ngốc thật rồi, không muốn trả thù à?” Lâm Nhã Đồng hận không thể bay ngay tới đó bày mưu tính kế cho cô.
“Sự trả thù tốt nhất là diễn xuất giỏi hơn cô ta, chị Nhã Đồng ạ.” Cô rất bình tĩnh, “Vừa rồi em lên Weibo xem, fan của em thảm lắm, chửi không lại người ta. Em chỉ có cách diễn cho hay thì bản thân mới tự tin, fan cũng mới có mặt mũi. Chuyện khác tạm thời em không muốn quan tâm.”
Lâm Nhã Đồng im lặng một lát: “Thôi được rồi, coi như chị chưa nói gì, chị cũng không nên trút ân oán cá nhân lên người em. Em cứ tập trung diễn cho tốt.”
Tả Vi cười nói: “Bên chị quay có thuận lợi không?”
“Cũng tàm tạm, mấy bữa nữa Anne chắc sẽ bay qua đây quay phần của cô ta, chỉ một chút là xong. Em cứ đợi đấy, chị sẽ xả giận giúp em!”
Không biết chị ấy định làm gì, Tả Vi vừa định hỏi thì Lâm Nhã Đồng đã cúp máy.
Tả Vi đi vào, liếc nhìn Anne một cái. Vừa rồi Lâm Nhã Đồng bảo hai người họ từng yêu nhau, vậy là chia tay rồi sao? Đúng là nhìn không ra thật.
Ăn xong, cô đi dạo trong rừng bên ngoài vì buổi sáng không có cảnh quay của cô.
Buổi chiều có một cảnh.
Triệu Dĩnh tưởng Đổng Na bị ma nhập nên sợ quá ngất đi. Nhưng khi tỉnh lại, chị gái vẫn bình thường, chỉ là bị hoảng sợ nên ngã cầu thang bị thương ở chân.
Hàn Tử Dương đóng vai vị hôn phu Hà Hạo Thành, cuối cùng cũng tỉnh rượu, muốn bế Đổng Na xuống lầu, chuẩn bị lát nữa lái xe về.
Nhưng lúc này, anh nhìn cô, mặt hơi ửng đỏ.
Đổng Na tuy là cô gái thiểu năng trí tuệ nhưng lại sinh ra vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn nổi bật hơn cả Triệu Dĩnh. Anh vẫn luôn coi cô như em gái, nhưng giờ nhìn thấy Đổng Na mặc chiếc váy liền bó sát màu trắng, dáng người lả lướt quyến rũ, anh chợt nhận ra, hóa ra Đổng Na cũng là một người phụ nữ.
Triệu Dĩnh giục: “Nhanh lên đi Hạo Thành, em không dám ở trên lầu nữa đâu!”
Hà Hạo Thành vội vàng cúi xuống, một tay đỡ chân, một tay đỡ lưng Đổng Na, bế thốc cô lên.
Đổng Na như bị hoảng sợ, khẽ kêu lên.
“Đừng sợ, không ngã đâu.” Giọng Hà Hạo Thành dịu dàng.
Đổng Na cười ngọt ngào, vòng tay ôm cổ anh: “Có anh Hạo Thành ở đây, em không sợ.”
Trong ống kính, ngũ quan cô giãn ra, không chút tâm cơ. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ nhỏ, rơi trên mặt, trên người cô, tỏa ra vầng sáng nhè nhẹ.
Hà Hạo Thành dường như lập tức chìm đắm vào đó.
Trong lòng Triệu Dĩnh bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, cô ta liếc nhìn Đổng Na.
Đổng Na cũng đang nhìn cô ta, đôi mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ, nhưng sâu trong ánh sáng đó lại khiến người ta không nhìn rõ rốt cuộc đang che giấu điều gì.
Cái liếc mắt đó thật khó diễn tả, khiến cô ta lạnh toát cả người.
Cát Binh hô “cắt”.
Khổng Kỳ Lực nhìn chằm chằm Tả Vi hồi lâu rồi thì thầm với Cố Đình: “Vừa rồi cô Tả diễn tốt thật, đôi mắt rất có thần. Diễn viên giỏi phải có một đôi mắt như vậy.”
Nó có thể biểu đạt rõ ràng yêu hận tình thù hay những cảm xúc phức tạp hơn, dù chỉ là rất nhỏ.
Cố Đình không nói gì, ánh mắt chuyển từ màn hình sang người Tả Vi.
Hàn Tử Dương vừa đặt cô xuống, mặt đỏ bừng nói: “Vi Vi, em phóng điện cũng ghê gớm thật đấy!”
Lúc cô vòng tay ôm cổ anh, có trời mới biết tim anh đập nhanh thế nào.
Vừa rồi với tạo hình đó của cô, đúng là dáng người ma quỷ, gương mặt thiên thần, bao nhiêu người đàn ông mơ ước! Anh dám khẳng định, thấy cảnh này, rất nhiều khán giả nam sẽ động lòng!
Tả Vi hơi ngượng, cười trừ cho qua chuyện.
Thấy Hàn Tử Dương nói cười vui vẻ với cô, sắc mặt Anne trầm xuống, quay người đi xuống cầu thang.
Hàn Tử Dương nhìn theo bóng lưng cô ta, cố tình nói to hơn: “Vi Vi, mai chúng ta không có cảnh quay, anh mời em xuống núi ăn lẩu nhé? Nghe nói có nhà hàng làm lẩu bò ngon lắm.”
Tả Vi đời nào đồng ý. Giờ biết hai người họ từng yêu nhau, cô càng phải tránh xa: “Mai em muốn nghỉ ngơi, nghiên cứu kỹ kịch bản, anh tự đi ăn đi.”
Cát Binh nghe thấy cười hiểu ý. Cô gái này thật chăm chỉ, quả nhiên có công mài sắt có ngày nên kim, nhập vai tốt, ít bị NG.
Ông giờ chẳng hối hận chút nào khi mời Tả Vi diễn vai nữ thứ.
Hàn Tử Dương có chút thất vọng.
Quay xong, Tả Vi về chỗ ở tắm rửa. Vừa ra khỏi phòng tắm đã nghe điện thoại reo, cô quấn khăn tắm nghe máy. Đầu dây bên kia, giọng Trình Lạc u ám: “Anh tưởng ít nhất em cũng sẽ gọi cho anh một cuộc chứ.”
Tả Vi một tay lau tóc, nói: “Em mới đến đây chưa được một tuần mà.”
Giọng điệu mới nhẹ nhàng làm sao, Trình Lạc hận đến nghiến răng: “Không rảnh gọi điện thoại nhưng lại rảnh ôm ấp người khác à? Tả Vi, anh thấy Weibo của em rồi.”
Tả Vi cứng đờ người, đổi điện thoại sang tai bên kia: “Anh cũng biết dùng Weibo cơ à?”
“Biết chứ, chỉ theo dõi mỗi mình em thôi!” Trình Lạc nói, “Em đợi đấy, mai anh đến núi Phượng Phi.”
Tả Vi muốn điên mất: “Anh đến làm gì, anh đến thì em quay phim kiểu gì? Hàn Tử Dương là nam chính, chỉ đỡ em một cái thôi. Anh biết không, nhà nghỉ ở đây cũ lắm, cầu thang lại hẹp, dọa chết người ta, em suýt nữa thì ngã đấy.”
“Đáng đời em!” Nghe cô giải thích một hồi, trong lòng Trình Lạc dễ chịu hơn chút, “Là tự em muốn đi đóng phim mà.”
“Vâng.” Tả Vi thừa nhận, “Mấy hôm nữa em về rồi, cảnh quay ở đây sắp xong rồi ạ.”
“Mấy hôm nữa là hôm nào?” Anh hỏi.
“Khoảng ngày 16 ạ, đến lúc đó em gọi cho anh.” Tả Vi thực sự hơi sợ anh, nên khai báo lịch trình rất thành thật, sợ anh đến thật.
Trình Lạc cười khẽ: “Thế em có nhớ anh không?”
Tả Vi ho khan một tiếng.
“Muốn anh đến núi Phượng Phi không?” Anh nhướng mày.
“Nhớ.” Tả Vi vội vàng nói, “Chỉ là bận quá thôi. Trình Lạc, em nhớ anh.”
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào truyền vào tai anh. Anh tựa người vào tường: “Vi Vi, anh cũng nhớ em, em mau về đi.”
