Đúng lúc này, bầu trời vụt sáng.
Đây là lần đầu tiên Thanh Lan nhìn thấy lệnh tiễn từ xa, hóa ra ánh sáng đỏ tím rực rỡ nhưng trong gió tuyết vẫn khó nhìn thấy từ xa. Thôi Cảnh Dục đương nhiên đã phát hiện từ trước.
– Là Thẩm Bích Vi, – Thanh Lan hoảng loạn nói. – Muội ấy truyền tin cho chúng ta, hẳn có việc gấp rồi, mau xuống núi thôi.
Thật ra nàng cũng chẳng nghĩ kỹ, chẳng qua muốn tìm cớ thoát khỏi tình cảnh này mà thôi.
Nhưng Thôi Cảnh Dục nắm lấy cổ tay nàng.
– Nàng đã nói hết chuyện cần nói cho La Dũng, hắn nhất định đã truyền đạt đầy đủ. Thẩm Bích Vi dùng lệnh tiễn để truyền tin cho nàng biết, để nàng yên tâm. Có thể Thẩm phu nhân đã uống thuốc, chuyển nguy thành an rồi. Cho dù phương thuốc vô dụng, nàng cũng đã làm hết sức rồi.
– Phương thuốc đó chắc chắc hiệu quả. – Thanh Lan cố chấp nói.
Thôi Cảnh Dục mỉm cười.
– Được, phương thuốc chắc chắn hiệu quả.
Y nói, như thể đang dỗ một đứa trẻ. Y nắm tay Thanh Lan, tay còn lại mở bình mỡ chồn để trên lan can đá của Thanh Vân quan, nhẹ nhàng bôi lên mu bàn tay nàng.
Bây giờ Thanh Lan mới hiểu được ý Thôi Cảnh Dục, hai má không khỏi đỏ lên.
Thôi Cảnh Dục và nàng đã từng đính hôn, sao y lại không hiểu nàng nghĩ gì.
– Nàng yên tâm, ta không xấu tính đến vậy đâu.
Y cụp mắt nói, rõ ràng là một vị Hầu gia oai hùng tuấn lãng, vẻ mặt bây giờ lại khiến người ta thấy mềm lòng.
Thanh Lan hiểu ý y. Y thấy Thanh Lan cứ giật lùi lại, là sợ một chuyện khác, dù sao bây giờ họ cũng là cô nam quả nữ ở nơi vắng vẻ.
Y vẫn hiểu Thanh Lan trong mắt y vẫn chưa từng thay đổi.
Cổ họng Thanh Lan nghẹn lại, nàng cũng chỉ đáp:
– Xưa nay ta cũng không nghĩ huynh xấu như vậy.
Thôi Cảnh Dục của nàng là một tướng quân trẻ vừa kiệt ngoại vừa oai hùng, là người kiêu ngạo nhất, sao có thể lợi dụng tình hình mà bắt nạt phụ nữ cơ chứ. Y cũng giống như nàng, bị kẹt trong chính trách nhiệm và sự ngạo mạn của mình thôi.
– Nàng chỉ không muốn cho ta một đáp án.
Thôi Cảnh Dục bổ sung nốt câu còn lại.
Y vẫn rũ mắt, cùng là tướng quân, nhưng tướng mạo của y khác hẳn Bùi Chiếu. Thôi Cảnh Dục mới giống vị tướng quân đánh đâu thắng đó trong diễn nghĩa. Tóc như mực, lông mày như kiếm, mắt sắc như dao, khiến người ta kính sợ mà tránh xa. Nên không ai biết khi y cúi xuống thoa thuốc cho người khác, lại khiến người ta mềm lòng như vậy.
Da Thanh Lan rất trắng, lại mịn màng như lụa nên vết thương mới càng đáng sợ. Là những vết nứt cực nhỏ, thậm chí còn không đỏ rát đến thế, nhưng rất đau.
Vết thương như vậy, y ở Bắc Cương đã chịu qua bao nhiêu lần?
– Thật ra ta cũng không biết mình muốn gì. – Nàng ngơ ngác nói. – Rất buồn cười phải không? Ta cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, rõ ràng chẳng có ích gì.
Thật ra nàng biết.
Vào giờ khắc ấy, nàng chỉ muốn chia sẻ đau đớn cùng y. Dù biết chẳng có ích gì, nhưng vẫn không nhịn được mà vươn tay ra.
Ngày đó, nàng biện giải vì nữ quyến thành Dương Lâm. Nói rằng họ ngàn dặm theo chồng ra Bắc Cương, không màng sinh tử, không màng phú quý, cam tâm chịu khổ. Nhưng Trưởng công chúa lại không hỏi, nếu không cầu phú quý, họ cầu điều gì? Nếu ngày đó Trưởng công chúa hỏi thật, nàng hẳn không đáp lại được.
Nhưng hôm nay nàng đã biết.
Nàng chỉ mong được chia sẻ hiểm nguy lẫn đau khổ của y, dù chỉ một chút cũng được, dù chẳng thể làm được gì nhiều hơn nữa. Dù phải theo y qua thiên sơn vạn thủy, dù y chết trên chiến trường, nàng cũng có thể ở nơi gần nhất để nhặt xác cho y.
Mà Thôi Cảnh Dục hiểu được.
Y cũng mỉm cười.
– Thanh Lan đã nói như vậy, việc ta làm cũng không quá đáng.
– Quá đáng gì cơ?
Thanh Lan còn chưa hiểu, mà một khắc sau, giọng nàng đã im bặt.
Vì Thôi Cảnh Dục đã rút lá thư đó ra. Lá thư dùng giấy của Thanh Vân quan, đã gấp lại bỏ vào bao, dùng sáp niêm phong. Là lá thư nàng viết cho Đới Ngọc Quyền.
Mặt Thanh Lan đỏ bừng, lập tức nhào tới cướp lại, hóa ra dù là cao môn quý nữ như nàng cũng có lúc thất lễ.
Thôi Cảnh Dục chỉ giữ thẳng tay, để Thanh Lan nhào vào lòng hắn. Thanh Lan nhận ra ngay, không thèm cướp thư lại nữa, chỉ sầm mặt nói:
– Trộm thư của người khác không phải việc một công tử thế gia nên làm đâu.
Nàng vẫn dịu dàng, không cần nhìn trộm, cũng không cần nhìn lén cũng biết y hiểu.
Thôi Cảnh Dục cũng không vì vậy mà tức giận.
Đêm nay là một đêm tốt. Từ lúc về kinh đến nay đã mấy tháng trời, thật ra họ vẫn chưa từng có thời gian ở riêng với nhau. Bên cạnh luôn luôn có nha hoàn bà vú theo hầu, có Diệp Lăng Ba và Hàn Nguyệt Khởi cố gắng tác thành, trích dẫn điển cố. Có Ngụy Vũ Sơn và đám quân Trấn Bắc bất bình giùm y, mọi người đều đang xoay quanh câu chuyện của họ.
Chỉ có hai người bọn họ, hai kẻ đứng trong mắt bão, đứng hai bên bờ nhìn nhau, như muốn giằng co cả đời.
Cũng may, cuối cùng họ đã có ngày hôm nay.
Gió Thanh Vân quan như tiếng rít, tuyết rơi như bông, các đạo nhân trông coi đã lui về thiên điện sưởi ấm. Tuyết phủ trên cổ thụ, tượng thần trong điện chứng kiến lần đầu hai người bên nhau.
Mà lúc này, Thôi Hầu gia mặt lạnh như sắt, cuối cùng đã có thể nói được câu thật lòng.
– Ta nghĩ ta chỉ giống Thanh Lan, không kìm lòng được nên thân bất do kỷ.
Một tiếng nổ vang bên tai Thanh Lan, mặt nàng đỏ bừng như bị thả vào đống lửa. Giống như lửa bừng lên từ sâu trong nội tâm, đốt cháy cả làn da mà đâm xuyên ra ngoài.
Y biết, hắn biết hết.
Tại sao nàng lại muốn dùng tay mình che tay cho y, tại sao gặp hắn trong điện dù không nguy hiểm nhưng cứ cố tình né tránh. Y đều biết, bởi vì chính Thôi Cảnh Dục cũng như thế.
Nên Thôi Cảnh Dục mới muốn giấu thư nàng gửi cho Đới Ngọc Quyền, cho dù y biết nội dung thư chắc chắn không liên quan đến chuyện hứa hôn. Theo tính cách chu đáo của Thanh Lan, quá nửa nàng chỉ nói cảm ơn, tuyệt đối không nhắc chuyện khiến người ta lúng túng kia.
Nhưng y không nhịn được, bởi vì y đã nghe thấy lời cầu hôn trong xe của Đới Ngọc Quyền. Giống như lúc ở Hải Đường yến, y cố tình khiêu khích Đới Ngọc Quyền. Lại như càng sớm hơn trước, khi Thanh Lan nhờ y dẫn Đới Ngọc Quyền cùng đi săn, y cũng giận như vậy.
Bởi vì Thôi Cảnh Dục cũng yêu nàng không thể kiểm soát, cho nên mới ghen, cho nên mới giấu thư của Đới Ngọc Quyền, không cần biết trong thư viết gì.
Tiểu thư nề nếp quy củ nhất kinh thành cùng công tử thế gia có thành tựu lớn nhất trong cuộc tình này, đều biến thành hai đứa trẻ ngốc nghếch. Không để tâm hậu quả, không quan tâm ý nghĩa, không quan tâm có được gì không, chỉ không kìm lòng được nên mới thân bất do kỷ.
Thanh Lan ho sặc sụa.
Nàng né ánh mắt của Thôi Cảnh Dục, vòng qua hành lang đi thẳng vào trong đình, giả bộ nói:
– Ta không hiểu huynh đang nói gì.
Thôi Cảnh Dục không cho nàng cơ hội trốn thoát, vẫn cứ theo sát phía sau. Y cứ đi theo nàng như thợ săn giỏi nhất, y không bắt nàng vì nàng sẽ sợ nhưng lại không buông tha. Chỉ vài bước, y đã đuổi kịp nàng đến giữa sân, nắm lấy tay nàng, ép nàng vào gốc cây ngô đồng.
Cứ phải là cây ngô đồng cơ.
Nàng bối rối đi không chọn đường, lại trốn về đúng yến tiệc họ từng thề ước với nhau. Bây giờ ngô đồng đã ra lá non, chỉ là bị gió tuyết tháng ba vùi dập, chỉ sợ hoa ngô đồng sẽ nở muộn.
Hôn ước năm đó của họ, giống như một nụ hoa đã đang chờ đợi suốt một năm chờ ngày bung nở, lại bị tuyết lạnh vùi dập. Nàng từ đó giấu kín trong lòng không nói ra nữa. Còn y lặng lẽ thu thập lại chuyện cũ, tìm đến nàng để đòi lại.
– Ngày đó Lăng Ba thả mất con hổ của ta, thật ra ta cũng không giận. Nhưng ta thấy muội ấy và Bùi Chiếu được viên mãn, trong lòng không khỏi thấy bức bối. Ta hỏi muội ấy rằng, cô luôn nói Thanh Lan vì cô mà hi sinh, còn cô lại ở đây tình chàng ý thiếp với Bùi Chiếu là có ý gì?
Thôi Cảnh Dục luôn có cách khiến Thanh Lan phải mở miệng. Giống như bây giờ, Thanh Lan vừa nghe y nói như vậy đã lập tức nhíu mày, nhìn y với ý khiển trách.
– Sao huynh lại lại nói muội ấy như vậy! – Nàng lập tức nói. – Lựa chọn năm đó do ta tự nguyện, cuộc sống hiện tại của Lăng Ba là thứ ta hi vọng nhất. Muội ấy và Bùi Chiếu thế nào cũng không liên quan đến chúng ta.
Thôi Cảnh Dục kìm nén tiếng thở dài.
Nếu là trước đây, y ắt sẽ trầm mặt xuống, cảm thấy Thanh Lan vì bênh Diệp Lăng Ba mà hiểu lầm mình. Nhưng hôm nay, y chỉ nói:
– Nàng không muốn biết Lăng Ba đã trả lời thế nào à?
Giờ khắc này, Thanh Lan lại như con thỏ cảnh giác, ngập ngừng đi quanh cái bẫy. Mặc dù biết đâm đầu vào sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Thôi Cảnh Dục biết chắc nàng sẽ không nhịn được.
Bởi vì mồi trong cạm bẫy kia là muội muội bảo bối của nàng.
Quả nhiên nàng hỏi:
– Lăng Ba đã nói gì?
– Muội ấy nói, Thôi Cảnh Dục, bây giờ huynh ngứa mắt ta, không phải vì ta và Bùi Chiếu tình tứ, mà vì biết Thanh Lan vẫn kẹt lại trong chuyện bốn năm trước. Nhưng huynh có nghĩ đến không, tình cảnh của tỷ muội chúng ta giống nhau, chỉ khác ở chỗ ta có Bùi Chiếu. Cho nên bây giờ ta mới vui vẻ đến nỗi làm huynh khó chịu. Mà người bên cạnh Thanh Lan vốn nên là huynh, mà huynh lại không cho Thanh Lan sự viên mãn ấy, cho nên tỷ ấy mới kẹt lại ở nơi này.
