Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 40: Cung tiễn



Thôi Cảnh Dục cũng không nói thêm lời nào, chỉ khoát tay ra hiệu cho người hầu đưa ống tên lên. rút mũi tên ra, tiện tay đặt lên cung, thậm chí không cần ngắm bắn, ba mũi tên đã rời cung như sao xẹt. rong khoảng cách một trăm năm mươi bước, ba mũi tên ghim thẳng vào hồng tâm, nhẹ nhàng như không.

Những người xung quanh im lặng, sau đó đột nhiên reo hò vang vọng. Các tướng lĩnh đều xông tới khen ngợi Thôi tướng quân tài ba, các nữ quyến tuy không hiểu nhiều nhưng cũng hùa theo tán thưởng.

Các tiểu thư trẻ tuổi, lần đầu gặp được phong thái của vị tướng quân, ai nấy đều thấy xao xuyến trong lòng. Đặc biệt là khi Thôi Cảnh Dục, được mọi người vây quanh, lại nhìn lướt qua vọng lâu như đang tìm kiếm ai đó. Một thanh niên gương mặt anh tuấn, khí chất lạnh lùng, lại có thân phận tôn quý, được mọi người vây quanh. Các tiểu thư đều mới mười bảy, mười tám tuổi, thử hỏi ai mà không rung động trước cảnh tượng này?

Lăng Ba đứng trong góc lan can, nghiến răng nghiến lợi vì giận.

– Cái tên Thôi Cảnh Dục chết tiệt này, khoe mẽ cứ như con công đang xòe đuôi vậy…

Trên vọng lâu, rèm che rủ xuống, Lăng Ba vò đuôi rèm, trong lòng bốc hỏa, lại gắt lên đầy tức giận:

– Cả cái tên Bùi Chiếu kia nữa, đã bảo đến dự tiệc rồi lại trốn đi đâu mất? Nếu hắn ở đây, ít ra cũng vớt vát được chút thể diện!

Ấy thế mà thật tình cờ, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã có mặt.

Các tướng lĩnh bên dưới bắt đầu reo hò, lớn tiếng nói:

– Đây chính là bản lĩnh của Sơn tự doanh chúng ta!

– Còn ai dám nói Hầu tước của Sơn tự doanh là may mắn mà có nữa không?

Hiển nhiên, đa số họ đều là tướng lĩnh của Sơn Tự Doanh. Giữa lúc náo nhiệt vui vẻ ấy, bỗng có người cười khẩy:

– Sơn Tự Doanh tài giỏi đến vậy sao? Sao ta lại không hề hay biết?

Trời đổ tuyết, chàng cưỡi ngựa, khoác trên mình chiếc áo choàng hồ cừu màu xanh biếc. Các phu nhân đều biết áo lông xanh và áo lông đen không phải cùng một loại, nhưng nhìn bề ngoài chúng đều có màu tối nên dễ đánh đồng.

Lông cáo xanh, dưới ánh nắng và ánh tuyết, lộ ra sắc xanh đậm, ôm lấy gương mặt chàng. Nét đẹp ấy khiến người khác không chú ý đến trang sức trên người chàng mà chỉ tập trung vào gương mặt. Trong Thế thuyết tân ngữ có nói về mỹ nam, rằng đó là phong thái như thần, dung mạo kiều diễm, hóa ra không phải nói đùa.

Chẳng trách đàn ông trên đời đều si mê sắc đẹp, hóa ra lòng người vốn là như vậy. Từ xa trông thấy, chỉ lướt qua trong chớp mắt đã khiến người ta quên cả thở, huống hồ khi chàng ngưng thần chú mục nhìn mình cười.

Các tiểu thư trong Hoa Tín Yến bỗng sinh lòng kính nể với A Thố. Là nữ cô nhi không nơi nương tựa thì đã sao? Chỉ cần gặp được một vương tôn, ắt sẽ có một chuyện tình thiếu niên cuồng si giai nhân.

Tiểu thư thế gia đương nhiên không được tự do tự tại như các vương tôn. Hôn sự của họ thường được chọn trong số các vương tôn ở Hoa Tín Yến, đòi hỏi gia thế phải tốt, phải biết giữ gìn khuôn phép, tốt nhất là có thể chuyên tâm đèn sách hoặc có tiền đồ thế tập. Hơn nữa, phải được cha mẹ cho phép, và đối phương cũng phải có ý. Sau đó mới được trải qua tam môi lục sính, một cách quy củ để trở thành vợ người ta.

Gương mặt kiều diễm, lại có nét phong lưu, nhưng lại là một tướng lĩnh không có tước vị, tuyệt đối không phải một lương phối.

Dù vậy, các tiểu thư vẫn không khỏi chú ý đến chàng, rồi lại nghĩ đến hôn nhân của mình. Có người còn tự thuyết phục bản thân phải thu lại ánh mắt, nhưng đó đều là chuyện của sau này.

Đến cả Lư Uyển Dương cũng ngơ ngẩn trong chốc lát. Giai nhân như hoa, thời gian như nước, sánh duyên cùng thanh niên tài sắc, tình yêu lâu dài… Đây vốn là giấc mộng của mọi thiếu nữ.

Chàng sở hữu gương mặt tình lang trong mộng của thiếu nữ, cùng một thân hình vô cùng hoàn hảo. Dáng người dong dỏng cao, mang phong thái nhà binh; nếu Thôi Cảnh Dục tựa hổ báo, thì chàng lại như chim ưng, cao ráo, linh hoạt, nhanh như cắt, khiến những người xung quanh đều trở nên nặng nề và kém nổi bật.

Rất nhiều tướng lĩnh vây quanh chàng, khiến các tiểu thư không khỏi mơ mộng: Giá như chàng là một tướng lĩnh có quân công, hoặc là vương tôn thế tập của nhà ai đó, chỉ cần không phải người vô danh, thì họ đã có thể danh chính ngôn thuận tranh giành chàng.

Nhưng Thôi Cảnh Dục vẫn chưa gọi tên chàng, chỉ ôm tay thong dong hỏi:

– Cậu đến đánh lôi đài sao?

– Không dám. – Chàng vẫn cười nhàn nhã, thậm chí còn không xuống ngựa. – Ta nghe nói Sơn Tự Doanh tài giỏi, nên chỉ đến xem thử mà thôi.

– Sơn Tự Doanh đương nhiên là tài ba nhất!

– Hỏa Tự Doanh các ngươi chỉ biết dọn chiến trường thôi!

Các tướng lĩnh lại tiếp tục ồn ào. Bùi Chiếu không giận, chỉ nhíu mày nói với Thôi Cảnh Dục:

– Đứng bắn tên nhìn chán lắm, chi bằng chúng ta so tài cưỡi ngựa bắn cung đi.

Thôi Cảnh Dục cũng không dài dòng. Người hầu vừa dắt ngựa đến, y liền xoay người nhảy lên, nói:

– Cậu đặt luật đi.

– Từ chỗ này chạy đến, bắn vào ba bia ngắm kia. Ai bắn trượt trước thì mời uống rượu.

– Cậu nghèo như vậy mà còn muốn mời uống rượu sao? – Thôi Cảnh Dục trêu đùa.

Bùi Chiếu đang quay đầu ngựa lại, nghe y nói vậy liền đáp:

– Vậy Hầu gia mời nhé?

Mời uống rượu đồng nghĩa với chịu thua, Thôi Cảnh Dục đương nhiên không đời nào chịu làm vậy. Y nhận cung tên từ tay người hầu, thúc ngựa tiến lên, liên tiếp b*n r* ba mũi tên. Cưỡi ngựa bắn cung đương nhiên khó hơn đứng yên tại chỗ, nhưng Thôi Cảnh Dục vẫn bắn trúng cả ba hồng tâm. Đám người Sơn Tự Doanh lập tức reo hò vang dội.

Bùi Chiếu không mang cung theo, chỉ mỉm cười nhìn người khác đưa cung đến. Chàng làm gì cũng đẹp: ngồi trên ngựa, khom lưng hay cúi xuống đều đẹp như thể đang cố ý trêu đùa người khác.

– Đi so bắn cung mà đến cung cũng không mang theo ư? – Thôi Cảnh Dục lập tức mỉa mai.

– Cung tên của Hầu gia không bằng ta, ta nhường ngài một chút.

Chàng vẫn đang cười, đôi mắt hoa đào kia còn đẹp hơn cả kép hát. Vết hằn ở đuôi mắt kéo dài lên, như ý cười đang lan tỏa trong làn nước. Thôi Cảnh Dục ném cây cung trong tay cho chàng, chàng nhẹ nhàng đón lấy, thử dây cung rồi nhận lấy mũi tên.

Chàng thúc ngựa, chân kẹp chặt yên cương. Con ngựa già của chàng tuy gầy trơ xương nhưng lại chạy cực nhanh, như hình với bóng. Chiếc áo hồ cừu của chàng bay trong gió, để lộ áo gấm mặc bên trong. Chàng buông dây cương, eo lưng ngả ra sau như cây dương liễu lay trong gió. Chàng giương cung, liên tiếp b*n r* ba mũi tên.

Nghe tả rất phức tạp, nhưng thực ra mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt. Mũi tên vừa xé gió rời cung, chàng đã quay đầu ngựa lại, chạy trở về, ghìm chặt lấy dây cương.

Chàng thậm chí không đội mũ miện, mái tóc chỉ được cố định bằng một sợi dây buộc tóc đơn giản. Chỉ có người đã quá quen với vẻ đẹp của mình mới có thể tùy tiện đến vậy. Chàng đẹp đến mức dường như có quý khí bao quanh; có lẽ do ngũ quan quá đoan chính, nên ngay cả những sợi tóc tuột ra rơi xuống, trông chàng vẫn như tượng Nhị Lang Thần trong miếu.

– Không ổn, hòa nhau rồi!

Bùi Chiếu cười nói, thậm chí không thèm nhìn vào bia ngắm, đã quăng lại cung cho Thôi Cảnh Dục, sau đó dẫn hết quân của Hỏa Tự Doanh nghênh ngang rời đi.

Các tiểu thư ngồi trên vọng lâu, không thể nhìn thấy bia ngắm dưới sân, nên không hiểu vì sao bên dưới lại im lặng đến vậy. Trên mỗi bia ngắm mà Thôi Cảnh Dục đã bắn, chỉ có một mũi tên c*m v**. Bia đỡ tên trong quân không tinh xảo như của các vương tôn, không chia vòng trong, vòng ngoài hay vòng giữa, nhưng họ tự có cách phân cao thấp riêng.

Mỗi mũi tên của Bùi Chiếu đều cắm thẳng vào mũi tên của Thôi Cảnh Dục.

Chàng bắn xuyên qua mũi tên của Thôi Cảnh Dục, ghim thẳng vào vị trí cũ. Bùi Chiếu dùng cách này để ngầm nói với Thôi Cảnh Dục rằng, tài bắn cung của chàng vượt trội hơn nhiều. Hỏa Tự Doanh tuy không có nhiều quân công, và vị lão Hầu gia duy nhất cũng là kết quả từ đế vương tâm thuật của Bệ hạ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Hỏa Tự Doanh không có nhân tài.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...